Truyen30h.Net

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 106: Thực hiện một điều ước

foxpii_07

CHƯƠNG 106: Thực hiện một điều ước

Edit: Foxpii

Giang Vấn Nguyên lắc lư tinh thần, thân đã ở trong không gian bàn tròn hư vô. Giang Vấn Nguyên cúi đầu nhìn hai tay mình, bàn tay ngắn ngủn đầy thịt của số 22 đã trở về thành hai tay bàn thon dài của cậu, vết bỏng đau rát trên người cũng biến mất không thấy đâu.

Giang Vấn Nguyên mượn động tác kiểm tra tình trạng sức khỏe của mình, đem cảm xúc mênh mông trong lồng ngực đè xuống. Khi cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, đã đeo một lớp mặt nạ vân đạm phong khinh* trên khuôn mặt của mình, một đôi mắt trong suốt sáng sủa lắng đọng tất cả những khổ đau, nhìn vào bóng người ngồi đối diện.

(*vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ)

Tứ phía không gian bàn tròn hư vô, đèn chùm nến cổ xưa từ trên không nhìn điểm rơi xuống, ánh nến mờ chiếu sáng một phương bàn tròn khổng lồ. Bàn tròn trống trải, hai ghế bành sang trọng đứng đối lập với khoảng cách xa nhất. Giang Vấn Nguyên ngồi trên một trong những chiếc ghế, xuyên qua ánh đèn ở giữa bàn tròn tối đen, tầm mắt dừng lại trên ghế đối diện. Trên chiếc ghế đó, có một bóng người.

Bóng người nọ không phải là một mô tả, nhưng theo nghĩa đen. Toàn thân người nọ bao phủ trong sương đen, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nhìn ra đường nét hình người, ngay cả nam nữ cũng khó có thể phân biệt. Lưng hắn thẳng, vai giãn ra, cằm hơi thu lại, hai tay nắm chặt, đặt trên bàn tròn, sử dụng ngôn ngữ cơ thể để giải thích đầy đủ danh tính của người bên trên. Chỉ là bộ dáng thượng vị giả cố ý bày ra, lại ở dưới lớp sương đen giấu mặt che khuất kia, hiện ra vài phần buồn cười.

Giang Vấn Nguyên không đúng lúc cảm thấy có chút muốn cười, cố ý dùng một loại ngữ khí cảm khái nói: "Thì ra trò chơi bàn tròn đem người chơi chơi xoay quanh, lại chính là bộ dáng này, giấu mình trong sương đen, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra."

Trò chơi bàn tròn và Giang Vấn Nguyên đánh cờ vô số vòng tuần hoàn, đối với cậu có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, đương nhiên sẽ không bởi vì phương pháp kích tướng nho nhỏ của Giang Vấn Nguyên mà mất đi phương thốn. Sương đen vẫn vờn quanh người như trước, nửa điểm ý tứ tiêu tan cũng không có.

"Giang Vấn Nguyên, chúc mừng cậu thông quan trò chơi bàn tròn, dựa theo ước định của chúng ta, cậu sẽ đạt được một cơ hội ước nguyện vạn năng. Nếu cậu muốn nhìn khuôn mặt của tôi, cậu có thể thực hiện nó bằng cách ước nguyện." Giọng nói của bóng người kia tựa như từ ngàn vạn tiếng người hợp thành, giọng nói của trẻ nhỏ, người già, đàn ông, phụ nữ hội tụ cùng một chỗ, ong ong vang lên ở bên tai Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, cả người đều nổi da gà, trò chơi bàn tròn nhất định là cố ý, trong tiếng người đó, cậu rõ ràng nghe được rất nhiều giọng nói quen thuộc. Mà trò chơi bàn tròn dùng làm chủ âm, chính là giọng nói trầm thấp giàu sức quyến rũ nam tính của Tả Tri Ngôn.

Cái chết của Tả Tri Ngôn thủy chung là một rào cản trong lòng Giang Vấn Nguyên. Biết rõ đây là âm mưu chơi bàn tròn nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, cậu lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng dùng giọng nói của anh ấy!"

Trò chơi bàn tròn đùa cợt một tiếng, trong tiếng vạn người ồn ào ngược lại không xen lẫn giọng nói quen thuộc của Giang Vấn Nguyên, rốt cuộc nó vẫn kiêng kỵ cơ hội ước nguyện vạn năng mà Giang Vấn Nguyên nắm trong tay: "Nếu chúng ta đã chán ghét lẫn nhau, vậy cậu mau nói nguyện vọng đi. Chờ thực hiện nguyện vọng xong, chúng ta từ nay về sau giang hồ không gặp."

Giang Vấn Nguyên mới đem tức giận đè xuống, lại bị bản lĩnh mở mắt nói dối của trò chơi bàn tròn làm cho bật cười. Giang Vấn Nguyên đem linh kiện con rối thay thế xương cấy vào ngón cái, Trần Miên nuốt con rối lấy trạng thái linh hồn lẻn vào trong trò chơi, bọn họ thậm chí còn không kiêng dè trong trò chơi bàn tròn trực tiếp nói ra chuyện trọng sinh, tuần hoàn tử, trò chơi bàn tròn chắc chắn là rất rõ ràng tình cảnh của bọn họ, bằng không cũng sẽ không một lần lại một lần khiến họ vấp ngã. Giang hồ không gặp? Thua lỗ trò chơi bàn tròn có thể nói ra.

"Giang hồ không gặp." Giang Vấn Nguyên gằn từng chữ lặp lại lời nói của trò chơi bàn tròn, không tiếp tục chơi Thái Cực cùng trò chơi bàn tròn, trực tiếp xé rách thể diện dối trá của nó, "Đúng vậy, vì tôi và Trần Miên thật sự có thể thoát ly trọng sinh, vòng tuần hoàn tử ,cùng ông giang hồ không gặp, tôi phải dành thêm một chút thời gian suy nghĩ cẩn thận làm thế nào để ước nguyện mới được."

Trò chơi bàn tròn đại khái là có chút không ngờ tới, Giang Vấn Nguyên lại không chú ý đến nghệ thuật nói chuyện như vậy, trực tiếp thẳng mặt oán hận nó. Bóng người hiếm khi trầm mặc nay lại trầm mặc một hồi, ước chừng đã ý thức được mâu thuẫn song phương không cách nào hòa giải, nó cũng rất côn đồ chơi xấu nói: "Coi cậu nói, giống như tôi đang lừa cậu vậy. Phục sinh người chết chỉ có thể đạt được thông qua quay ngược thời gian. Hai người muốn thoát ly trọng sinh tuần hoàn, vậy cũng rất đơn giản. Chỉ cần cậu không ước nguyện sống lại Trần Miên, thời gian đóng băng có thể tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là, cậu cam lòng bỏ Trần Miên sao?"

Muốn nói trên thế giới này có ai hiểu rõ tình cảm của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên nhất, thì đó chỉ có thể là trò chơi bàn tròn nhìn bọn họ lần lượt quay ngược thời gian. Bất kể là bọn họ trải qua bao nhiêu thống khổ, bất kể là trò chơi bàn tròn bao nhiêu lần lén lút đem loại người đàn ông họ thích đưa đến trước mặt bọn họ, có ý đồ phá hư tình cảm của bọn họ, thì Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, tình cảm của bọn họ thủy chung vẫn như lúc bắt đầu tuần hoàn, giống như kim cương lấp lánh ánh sáng thuần khiết nhất.

Trò chơi bàn tròn giảo hoạt giấu mình trong sương đen, nhất cử nhất động của Giang Vấn Nguyên đều bại lộ trước mặt nó, rất dễ dàng bị trò chơi bàn tròn cướp đi quyền chủ động.

Nhưng mà, Giang Vấn Nguyên có thể đi đến hôm nay, có thể thấy được cậu không phải loại người dễ dàng bị người ta dắt mũi, trò chơi bàn tròn muốn chán ghét cậu, vậy cậu cũng dùng gậy ông đập lưng ông, rất công bằng: "Tôi đương nhiên luyến tiếc Trần Miên, nhưng tôi cũng không muốn lại ước nguyện làm Trần Miên sống lại nữa. Chúng ta đều là bạn cũ đã trải qua không biết bao nhiêu luân hồi, nếu không ông giúp tôi nghĩ một phương pháp vừa có thể làm sống lại Trần Miên, lại vừa có thể thúc đẩy thời gian đi về phía trước đi."

Trò chơi bàn tròn thật sự bị Giang Vấn Nguyên ghê tởm, sương đen quanh người không nhịn được run rẩy vài cái. Giang Vấn Nguyên nói cái gì mà bạn cũ, chẳng lẽ bọn họ không phải quan hệ tử địch hận tới không thể đem đối phương bóp chết trên bàn tròn sao?

Trò chơi bàn tròn có thể nghĩ ra chiêu tổn hại của vòng lặp tử để giày vò người khác, có thể thấy được một chút cá tính không chịu ăn thiệt thòi, lúc này cùng Giang Vấn Nguyên tiếp tục tổn thương lẫn nhau. Bóng người vẫy vẫy tay chào, trên không trung xuất hiện thân thể và một đoàn linh hồn, hai người chồng chéo dung hợp cùng một chỗ, "Thai nghén tự nhiên sinh ra nhân loại, linh hồn cùng thân thể của bọn họ là chỉnh thể hoàn mỹ không thể cắt đứt. Sau cái chết của con người, linh hồn sẽ tách ra khỏi xác thịt."

Bóng người ngoắc ngoắc ngón tay, người giữa không trung làm ra động tác tử vong ngã xuống đất, linh hồn từ trong thân thể hắn bay ra, đi tới lòng bàn tay bóng người: "Muốn hoàn mỹ hồi sinh hắn, cũng chỉ có thể quay ngược lại thời gian, trở lại trước khi hắn tử vong, sửa đổi sự kiện tử vong. Nếu như buông tha phương pháp phục sinh đảo ngược thời gian, vậy còn có biện pháp thứ hai, cho hắn một thân thể mới."

Theo lời nói của bóng người, bên cạnh thi thể đang nằm phẳng, vô duyên vô cớ xuất hiện một cơ thể phục chế thẳng đứng. Bóng người tiện tay ném, linh hồn trong lòng bàn tay hắn liền dung nhập vào trong cơ thể phục chế. Linh hồn dung nhập vào cơ thể phục chế thể vui vẻ nhảy nhót, một bộ dáng rất nhanh nhẹn, nhưng theo thời gian trôi qua, người phục chế kia khom lưng chống lên đầu gối, rất mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, linh hồn theo cơ thể phục chế từ trên đỉnh đầu toát ra một cái đầu.

"Tạo nhân thân thể bất kể hoàn mỹ cỡ nào, đều có một khuyết điểm trí mạng không cách nào thay đổi, nó không phải là thân thể nguyên bản. Linh hồn cùng tạo nhân thân thể dung hợp sẽ xuất hiện phản ứng bài xích, nếu nghiêm trọng, thậm chí sẽ đối tính cách cùng trí nhớ của hắn tạo thành ảnh hưởng." Gương mặt bóng người ẩn giấu trong sương đen, nhìn không rõ lắm, nhưng Giang Vấn Nguyên lại có thể cảm giác được, trên mặt hắn nhất định đang lộ ra nụ cười ác ý tràn đầy, "Giang Vấn Nguyên, cậu sẽ lựa chọn phương pháp tạo người hồi sinh Trần Miên sao?"

Tầm mắt Giang Vấn Nguyên, từ trên mặt bóng người, di chuyển đến người phục chế thở hồng hộc nhét linh hồn toát ra vào lại trong thân thể: "Còn có phương pháp thứ ba hay không?"

Bóng người phất tay mang đi hình ảnh người phục chế, buông tay tỏ vẻ yêu ai cũng có thể giúp.

"A, ông thật vô dụng." Giang Vấn Nguyên nói chuyện tuyệt đối không khách khí, hung hăng làm nghẹn trò chơi bàn tròn một chút: "Xem ra chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Trần Miên đã nói cho tôi biết, thế giới này là thế giới giả dối mà ông và bộ não của Trần Miên xây dựng ra. Chỉ khi vòng lặp tử chấm dứt, ông sẽ bỏ qua quá trình trung gian của vòng lặp tử và biến vòng lặp cuối cùng thành hiện thực. Vì vậy, về mặt lý thuyết, trong thế giới thực, Trần Miên có thể tồn tại trong các trò chơi bàn tròn với linh hồn và có thể ảnh hưởng đến trò chơi bàn tròn."

Những lời này Giang Vấn Nguyên vẫn là lần đầu tiên quang minh chính đại nói ra trong trò chơi bàn tròn. Trước đó, cậu và Trần Miên đều cẩn thận, lợi dụng nhiều ám hiệu cố sức trao đổi, cũng không rõ trò chơi bàn tròn rốt cuộc có thể phá giải được bao nhiêu tin tức hữu hiệu từ ám hiệu trao đổi của bọn họ.

Hiện tại, ánh mắt Giang Vấn Nguyên sáng quắc nhìn bóng người kia, chờ mong phản ứng của trò chơi bàn tròn. Bóng người không đáp lại sự mong đợi của Giang Vấn Nguyên, sương đen quấn quanh người bóng người cũng không run lên một chút, giống như tơ lụa tơ tằm phục tùng đi dạo, vạn người cũng nghe không ra cảm xúc đặc biệt gì: "Cho nên cậu muốn thực hiện nguyện vọng gì?"

Giang Vấn Nguyên hai tay chống lên bàn tròn, lòng bàn tay hơi dùng sức, chống đỡ sức nặng của thân thể, lần đầu tiên đứng lên trong không gian bàn tròn hư vô. Hai chân rơi trên mặt đất hư vô, Giang Vấn Nguyên nhấc chân giẫm lên, xúc cảm trên mặt đất vô cùng mềm mại, giống như thảm trải mềm mại nhất thế giới. Giang Vấn Nguyên bảo trì tay phải dán lên bàn tròn, dọc theo phương hướng thuận theo chiều kim đồng hồ, bước đi kiên định, không nhanh không chậm đi về phía vị trí bóng người.

Trò chơi bàn tròn ngăn cách vị trí của hai người ở vị trí xa nhất của bàn tròn, Giang Vấn Nguyên lại không để nó như ý. Cậu cố ý tăng cường lực tay phải, theo khoảng cách hai người không ngừng nén lại, móng tay ở trên bàn tròn lưu lại tiếng cọ xát rõ ràng: "Tôi đã điều tra lịch sử của trò chơi bàn tròn, trò chơi bàn tròn đã tồn tại từ rất lâu. Tôi tin rằng trong dòng sông dài của lịch sử, phải xuất hiện rất nhiều trò chơi thông quan của những người tài ba dị sĩ. Trong số những người này, khẳng định không thiếu những nhân vật có hứng thú với trò chơi bàn tròn. Như vậy, có người chơi ưng thuận nguyện vọng trở thành chủ nhân của trò chơi bàn tròn không?"

Tầm mắt của trò chơi bàn tròn vẫn đi theo Giang Vấn Nguyên tiến đến càng gần, nhưng lại không có biện pháp ngăn cản bước chân của cậu: "Không ai ưng thuận nguyện vọng như vậy."

"Phải không?" Giang Vấn Nguyên dừng lại cách bóng người vài bước, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vài tiếng trên mặt bàn, "Sao tôi lại cảm thấy ông đang lén đổi đi khái niệm."

"Đã từng có người ước nguyện vọng trở thành chủ nhân của trò chơi bàn tròn, nhưng với sức mạnh của con người, không thể trực tiếp khống chế trò chơi bàn tròn. Cơ hội ước nguyện toàn năng của trò chơi bàn tròn là rất khắc nghiệt và chỉ có thể hoàn thành một sự kiện duy nhất tại chỗ. Con người trở thành chủ nhân của trò chơi bàn tròn, dù bỏ qua thế nào cũng phải có hai bước mới hoàn thành, bước đầu tiên, cải tạo nhân loại, để cho họ có được sức mạnh có thể khống chế trò chơi bàn tròn; bước thứ hai mới là trở thành chủ nhân của trò chơi bàn tròn. Cứ như vậy, nguyện vọng 'Con người trở thành chủ nhân của trò chơi bàn tròn' tự nhiên trở thành nguyện vọng không hiệu quả, không cách nào thực hiện được, người chơi chỉ có thể bất đắc dĩ thực hiện nguyện vọng khác."

"Tôi đã nói rồi, Trần Miên có thể tạo thành ảnh hưởng đến trò chơi, anh ấy khác với tất cả người chơi khác, anh ấy có huyết mạch bắt nguồn từ trò chơi bàn tròn. Nếu như tôi ước nguyện để Trần Miên trở thành chủ nhân mới của trò chơi bàn tròn." Giang Vấn Nguyên từ từ nói lý luận của mình, dĩ nhiên đã đi tới trước mặt bóng người, khoảng cách giữa hai người vừa đưa tay ra là có thể với tới được: "Ông nói xem, kết quả sẽ là cái gì?"

Giang Vấn Nguyên đứng từ trên cao nhìn xuống mang đến cho trò chơi bàn tròn cảm giác áp bách rất không thoải mái, bóng người rốt cuộc ngồi không yên, mạnh mẽ đứng dậy, vẫn cảm thấy không đủ, chân lại kéo dài vài phần, thật sự cao hơn Giang Vấn Nguyên một cái đầu, giọng của vạn người vang lên bên màng nhĩ Giang Vấn Nguyên: "Sẽ không có kết quả gì!"

Giang Vấn Nguyên giống như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi, ánh mắt sắc bén tập trung vào bóng người: "Tôi ước nguyện, Trần Miên sẽ trở thành chủ nhân mới của trò chơi bàn tròn..."

Sương đen quanh thân hình bóng người sôi trào, sương đen nọ phảng phất như đang kêu rên, dần dần lộ ra bộ dáng bóng người, đó là người Giang Vấn Nguyên vẫn ngày đêm mong nhớ, mặt của Trần Miên, thân thể của Trần Miên.

Trần Miên vươn hai tay ra, nhưng nghênh đón không phải là cái ôm của Giang Vấn Nguyên, mà ngược lại còn bị Giang Vấn Nguyên một quyền hung hăng đánh vào bụng. Không còn cách nào khác, Giang Vấn Nguyên vốn muốn đánh vào mặt, nhưng đối diện với khuôn mặt thuộc về Trần Miên, cậu không xuống tay được. Giang Vấn Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ước nguyện vọng như vậy mới là lạ! Ông vẫn chưa hỏi tôi có xác nhận nguyện vọng hay không, đừng mẹ nó dùng mặt người đàn ông của tôi để nói chuyện với tôi!"

Trần Miên cong lưng che bụng ngã trở lại ghế dựa, sương đen tiêu tán, người xuất hiện lần nữa không còn là bộ dáng của Trần Miên, mà là một ông già tóc bạc trắng, lông mày cùng râu ria cũng đều trắng.

Thân thể già nua gầy gầy, ở trên ghế thở hổn hển, bộ dáng mệnh không còn lâu. Ông lão nhìn bộ dạng tôi đây còn có cái gì không rõ của Giang Vấn Nguyên, ông ta suy sụp ngồi trên ghế, há miệng lộ ra hàm răng đã rụng sạch, nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ, trách không được lúc trước phải mượn giọng nói của người khác để nói chuyện, "Làm sao cậu phát hiện ra kế hoạch của tôi?"

Giang Vấn Nguyên không ngại để cho trò chơi bàn tròn chết một cái liền hiểu được: "Trần Miên có thể nuốt con rối một cách có hiệu quả, có thể dùng hình thức linh hồn tự do đi tới đi lui trong trò chơi. Từ khi anh ấy đưa bài đăng của người chơi nữ có quan hệ với NPC trong trò chơi đến trước mặt tôi, tôi đã cảm thấy bài đăng này có liên quan đến Trần Miên."

Ông già sợ ngây người: "Thế mà sớm như vậy sao?"

Giang Vấn Nguyên nhún nhún vai: "Ông vẫn luôn tập trung chú ý vào tôi và Trần Miên, cũng vừa vặn tiện cho tôi động tay động chân ở nơi khác. Ông có còn nhớ có hai người chơi kỳ lạ? Trương Khải Long, kẻ biến thái thích dùng chuột bạch làm thí nghiệm giải phẫu để giải áp, mỗi lần vào trò chơi đều phải mang theo mấy con chuột bạch cùng đi vào; Phương Ninh Ninh, thích hoa thành cuồng, buổi tối phải bày một cây bách hợp tươi ở đầu giường mới có thể ngủ được, cho nên mỗi lần vào trò chơi đều mang theo mấy gốc hoa bách hợp."

Ông già căn cứ vào thông tin Giang Vấn Nguyên cung cấp, ở trong đầu tìm kiếm một chút liền tìm được mục tiêu. Hai người chơi này tư chất không được, đều chết trong trò chơi, nếu như không phải Giang Vấn Nguyên nhắc tới bọn họ, ông ta căn bản sẽ không liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Đây cũng là lý do Giang Vấn Nguyên sẽ bỏ ra số tiền lớn để hợp tác với hai người chơi này, bọn họ đủ khiêm tốn, sẽ không khiến cho trò chơi bàn tròn hoài nghi.

Trương Khải Long, mỗi lần chơi trò chơi đều đem mấy con chuột bạch còn sống trở về hiện thực. Những con chuột bạch còn sống này không có ngoại lệ, tất cả đều là con cái và đã có quan hệ với chuột đực trong trò chơi bàn tròn. Phương Ninh Ninh mang hoa bách hợp về hiện thực, tất cả cũng đều cùng thực vật trong trò chơi bàn tròn tiến hành thụ phấn. Mãi cho đến khi bọn họ chết, thật đáng tiếc, thí nghiệm tiến hành hơn trăm trường hợp cũng từ đó mà toàn quân bị diệt, cũng chưa thể làm cho động thực vật ở thực tế cùng động thực vật trong trò chơi bàn tròn sinh ra trao đổi gen.

Từ thí nghiệm của họ có thể thấy rằng người chơi nữ và NPC sinh con, hoàn toàn có thể được mô tả bằng phép lạ.

Trần Miên kế thừa huyết mạch trò chơi bàn tròn, cùng Trần Miên, Giang Vấn Nguyên lâm vào trọng sinh, vòng tuần hoàn tử của trò chơi, xác suất hai người như vậy đồng thời phát sinh thấp bao nhiêu, một phần trăm triệu chỉ sợ cũng không có. Vậy thì khi hai sự kiện này thật sự xảy ra, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có người cố ý làm. Người thao túng tất cả điều này hiển nhiên là trò chơi bàn tròn.

Có lẽ lúc mới bắt đầu, người để ý đến trò chơi bàn tròn chỉ có Trần Miên, Giang Vấn Nguyên chỉ là một nhân loại ngẫu nhiên xông vào trong ván. Khi trò chơi bàn tròn phát hiện Giang Vấn Nguyên có ảnh hưởng rất lớn đến Trần Miên, liền sinh ra tâm tư khác, nó muốn lợi dụng Giang Vấn Nguyên rèn luyện linh hồn Trần Miên, làm cho Trần Miên không ngừng trở nên mạnh mẽ, đợi tương lai tiếp nhận vị trí của hắn, trở thành chủ nhân mới của trò chơi bàn tròn.

Trò chơi bàn tròn một tay tính toán tốt, chỉ cần mượn tay Giang Vấn Nguyên, đẩy Trần Miên lên vị trí chủ nhân của trò chơi bàn tròn, lấy tình yêu của Trần Miên dành cho Giang Vấn Nguyên, hắn nhất định sẽ coi trò chơi bàn tròn là con của mình và Giang Vấn Nguyên, cẩn thận vận hành trò chơi bàn tròn. Đáng tiếc trò chơi bàn tròn đã bức Giang Vấn Nguyên đến tuyệt cảnh, chỉ chừa cho hắn một con đường duy nhất có thể đi, nhưng vẫn bị Giang Vấn Nguyên phát hiện âm mưu.

Ông già che lại từng trận đau đớn, chỉ cần nghĩ đến cơ hội ước nguyện còn ở trong tay Giang Vấn Nguyên, Trần Miên sẽ bị cậu cướp đi liền không nhịn được phong độ mà rách miệng mắng: "Giang Vấn Nguyên, cậu vẫn là người sao? Hay là thứ ma quỷ gì! Cơ quan của tôi đã tính toán hết, nhận thấy các người sẽ lâm mình vào luân hồi, Trần Miên sẽ mạo hiểm lấy trạng thái linh hồn xâm nhập trò chơi, tôi đã đều tính đến, tôi từng bước dẫn dắt cục diện phát triển đến bây giờ, vì sao cậu lại phát hiện ra kế hoạch của tôi!"

So sánh với trò chơi bàn tròn đang điên cuồng, Giang Vấn Nguyên buông tảng đá lớn trong lòng xuống, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng không ít, cậu sờ sờ mũi, cũng không biết linh hồn Trần Miên có ở đây hay không, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Cái này có cái gì khó. Nếu Trần Miên trở thành chủ nhân mới của trò chơi bàn tròn, khi đó tôi đã không còn là người chơi nữa, tôi chỉ cần nghĩ đến kết cục vĩnh biệt Trần Miên, sẽ không có biện pháp tiếp nhận, cứ tự hỏi có lối thoát nào khác hay không. A, ông thế mà lại bỏ sót chuyện tôi không nỡ bỏ Trần Miên sao? Chớ không lẽ ngay cả yêu đương ông cũng chưa từng nói qua sao?"

Lời nói của Giang Vấn Nguyên lãnh hội một kích, lực sát thương tuyệt quần, ông già oa một tiếng chảy ra một ngụm máu, nếp nhăn trên mặt đều trở nên sâu hơn, kéo dài thở hổn hển không nói nên lời.

Giang Vấn Nguyên một chút cũng không có cảm giác áy náy khi khiến người già hộc máu, hắng giọng: "Tôi ước nguyện: mời trò chơi bàn tròn đem toàn bộ sức mạnh của nó đưa cho Trần Miên." Chỉ hưởng quyền lợi không gánh vác nghĩa vụ, có thể nói rất không biết xấu hổ.

Ông già run rẩy ngón tay chỉ về phía Giang Vấn Nguyên: "Các người tham lam như vậy, sẽ không có kết quả tốt. Thoát ly lực lượng của trò chơi bàn tròn, sẽ vô cùng không dễ khống chế, Trần Miên không khống chế được những lực lượng này, chỉ biết bạo thể mà chết. Cậu có chắc là muốn thực hiện nguyện vọng này không?"

"Ông nói các người à? Cho nên Trần Miên quả nhiên là ở chỗ này sao? Thật không may, tôi không thể nhìn thấy anh ấy." Giang Vấn Nguyên bộ dáng không nắm được trọng điểm, cậu nghiêng đầu, làm ra động tác nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hai cái: "Trần Miên nói anh ấy đồng ý, tôi xác định là đã hứa nguyện vọng này."

Ông già muốn mắng Giang Vấn Nguyên một trận, Giang Vấn Nguyên thật sự quá không biết xấu hổ, Trần Miên nào có nói chuyện, hắn vẫn dính ở bên cạnh Giang Vấn Nguyên vẻ mặt cười ngây ngô nhìn Giang Vấn Nguyên. Nhưng ông ta cái gì cũng không thể mắng ra, nguyện vọng của Giang Vấn Nguyên đã được thành lập, lực lượng của hắn giống như sinh ra ý thức của mình, không chịu sự khống chế của hắn mà vọt tới chỗ Trần Miên.

Trần Miên chịu đựng thống khổ khi lực lượng nhập thể, hôn lên đôi môi Giang Vấn Nguyên, nhẹ nhàng đẩy bả vai cậu một cái. Giang Vấn Nguyên không nhìn thấy bóng dáng Trần Miên, chỉ cảm thấy trên môi hiện lên một tia ấm áp, sau đó liền ngã về phía sau, cảm giác mất trọng lượng biến mất, cậu lại mở hai mắt ra ——

Giang Vấn Nguyên từ trên giường ngồi dậy, đầu óc có chút lơ mơ, nhìn quanh một vòng, nơi này là phòng khách sạn, cậu đã từ trò chơi bàn tròn trở về. Giang Vấn Nguyên xoay người xuống giường, đi về phía phòng tắm, tìm được hộp đựng của con rối nghệ sĩ violin. Giang Vấn Nguyên ôm lấy cái hộp, cái hộp rất nhẹ, nhẹ như không có gì cả, cậu ôm cái hộp ngồi trở lại giường, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, cái hộp trống rỗng, không có gì cả.

Người không phải là người chơi sẽ không thể nhìn thấy con rối, không thể chạm vào con rối, không thể cảm thấy trọng lượng của con rối.

Từ hôm nay trở đi, Giang Vấn Nguyên không còn là người chơi trò chơi bàn tròn nữa, cậu đã được giải thoát.

Giang Vấn Nguyên tạm thời không muốn liên lạc với bất luận kẻ nào, lại không cách nào ngủ được, cậu ôm tâm tình có chút nặng nề, mở diễn đàn trò chơi ra, muốn xem sau khi cậu ước nguyện vọng kia sẽ có tình huống gì. Kết quả không nhìn không thì thôi, vừa nhìn liền hoảng sợ.

Trò chơi bàn tròn đá tất cả người chơi trong trò chơi logout và gửi cho mỗi người chơi cùng một thông điệp, trò chơi sẽ ngừng hoạt động. Tất cả người chơi tụ tập tại diễn đàn thiếu chút nữa đem diễn đàn thành khí soát kịp thời.

Mỗi người chơi nhận được thông báo về việc thanh toán trò chơi, dựa trên số lượng con rối mà người chơi nhận được để giải quyết mức độ hoàn thành mong muốn của người chơi. Trong diễn đàn loạn thành một đoàn, rất nhiều người chơi mấy chục vòng trò chơi đều là nằm im mà tới được, một con rối cũng không có, trải qua trò chơi cũng chẳng khác nào dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng. Còn có những người chơi bỏ ra một số tiền lớn để mua con rối, con rối cũng không tính là do bọn họ có được, tiền đều tiêu xài vô ích. Đây lại là một phen hỗn loạn.

Diễn đàn loạn thành một nồi cháo, nhưng trò chơi bàn tròn biến mất cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Bởi vì trong người chơi lưu truyền một loại truyền thuyết bất thành văn, trò chơi bàn tròn cách mấy chục, mấy trăm năm sẽ xuất hiện một lần, khi trò chơi bàn tròn thực hiện nguyện vọng và chất lượng đạt tới một mức độ nào đó, lại lặng lẽ biến mất, chờ đợi thời cơ xuất hiện tiếp theo lại đến. Người chơi nhao nhao nghị luận, cũng không biết bọn họ còn có thể sống đến khi trò chơi bàn tròn mở ra lần nữa hay không.

Người chơi cảm khái muôn vàn, ý tưởng của Giang Vấn Nguyên lại hoàn toàn không giống bọn họ, lực lượng của trò chơi bàn tròn bị cậu và Trần Miên lừa đi, chỉ còn lại trò chơi bàn tròn rỗng, không cách nào xuất hiện cũng không chừng. Chỉ là... Lời đe dọa của ông già kia vẫn còn rõ ở bên tai, nếu Trần Miên không tiếp nhận trò chơi bàn tròn, hắn thật sự có thể khống chế lực lượng khổng lồ của trò chơi bàn tròn, một lần nữa sống lại sao?

Giang Vấn Nguyên không biết đáp án, hiện tại điều duy nhất cậu có thể làm, cũng chỉ có yên lặng chờ đợi. Giang Vấn Nguyên một lần nữa trở về Kinh thị, đoàn tụ với đồng bạn của Thanh Điểu, cẩn thận đem tài phú không ngừng tăng gấp bội của Tả Tri Ngôn để lại cho bọn họ.

Giang Vấn Nguyên đợi thật lâu thật lâu, đợi đến khi Dịch Khinh Chu theo đuổi Lý Na, đợi đến khi bọn họ sinh con, đợi đến khi Lữ Kỳ Diệu trở thành một bác sĩ thực tập...

Sinh nhật lần thứ 30, Giang Vấn Nguyên cùng bạn bè chúc mừng xong, mang theo hơi say rượu trở về phòng mình, khi mở cửa, trước mắt cậu chợt lóe lên, liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp nào đó.

Trần Miên ôn nhu ôm Giang Vấn Nguyên vào trong ngực, lời nói biến mất trong nụ hôn nồng nhiệt với Giang Vấn Nguyên: "Nguyên Nguyên, anh đã trở lại."

"A ..." Giang Vấn Nguyên nhiệt tình quấn lấy Trần Miên, ôm lấy cổ hắn, hôn đến nan xá khó phân: "Hoan nghênh ..... Vào đi! "

Bạn đời xa cách đã lâu, gặp lại bắt đầu bằng một cuộc trao đổi nồng nhiệt trên giường.

Từ đó trở đi, cô đơn không còn nữa, làm bạn suốt đời. Đây là nguyện vọng chung của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, cũng là lời hứa của bọn họ với nhau. Mong muốn này không cần yêu cầu trò chơi bàn tròn, bọn họ tự mình thực hiện.

Toàn văn hoàn

pii: xin chào mọi người, cuối cùng thì chính văn cũng đã hoàn rồi. Còn hai phiên ngoại hẹn mọi người vào ngày mai nhé <3

bật mí trong phiên ngoại sẽ được gặp lại Tả tổng đóa huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net