Truyen30h.Net

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 108 - PN2: Đại gia đình Thanh Điểu.

foxpii_07

Tả Tri Ngôn từ bỏ nhiệm vụ kẻ phản bội, nhường thắng lợi cho Giang Vấn Nguyên, một mình chịu chết.

Sinh mệnh nhanh chóng trôi qua làm cho Tả Tri Ngôn cảm nhận cái chết một cách rõ ràng. Linh hồn từ từ bóc ra khỏi cơ thể mất đi sức sống, Tả Tri Ngôn cảm giác mình giống như đang trôi nổi giữa không trung, bị một đôi tay vô hình nhẹ nhàng nắm lấy. Đôi tay kia mang Tả Tri Ngôn rời khỏi phó bản trò chơi, đưa hắn đến một chỗ khác.

Ở nơi đó, năm giác quan của Tả Tri Ngôn bị mất đi bốn, chỉ còn lại xúc cảm bị suy yếu đến mức gần như mất hiệu lực. Linh hồn của Tả Tri Ngôn trôi nổi trong bóng tối thầm lặng một thời gian dài trước khi hắn nhận ra rằng mình và nhiều linh hồn khác đang chen chúc với nhau, được bao bọc trong một vật chứa rất lớn và ấm áp.

Đại đa số thời gian Tả Tri Ngôn đều ở trong trạng thái vô tri vô giác, thời gian tỉnh táo rất ít. Trong thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, thỉnh thoảng Tả Tri Ngôn cảm thấy linh hồn của mình bị đồng loại xung quanh chen chúc đến biến dạng, thỉnh thoảng lại cảm thấy xung quanh có rất nhiều không gian, đủ để hắn phiêu đãng khắp nơi.

Cho dù đầu óc đã đã bị vây trong trạng thái mờ mịt nhưng Tả Tri Ngôn vẫn hiểu rõ tình cảnh của mình, điều hắn sợ không phải là bị trò chơi bàn tròn bỏ vào trong túi dạ dày. Những linh hồn xung quanh đều đến và đi, chắc hẳn họ cũng giống như hắn, là người chơi bị đánh bại trong trò chơi bàn tròn. Tả Tri Ngôn đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng túi dạ dày trở nên trống trải là bởi vì trò chơi bàn tròn đưa những người chơi kia đi chuyển sinh. Những linh hồn biến mất khỏi túi dạ dày có thể sống lại chỉ sợ một người cũng không có, toàn bộ đều bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa hấp thụ.

So sánh với một số linh hồn không ngừng tản mát ra khí tức không cam lòng và oán hận nồng đậm sau khi suy nghĩ rõ ràng về tình cảnh của mình, Tả Tri Ngôn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn không ôm suy nghĩ may mắn gì, thản nhiên chấp nhận kết cục bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa. Mối quan hệ giữa người chơi và trò chơi bàn tròn là con bạc và nhà cái, không có lý do gì người chơi một mực muốn có được cơ hội ước nguyện toàn năng nhưng lại không chịu gánh cái giá phải trả khi trò chơi thất bại.

Tả Tri Ngôn cũng không biết có phải do tâm tính của hắn đặc biệt tốt, không khiến cho trò chơi bàn tròn bị đau dạ dày hay không mà những linh hồn xung quanh đều đến rồi lại đi, chỉ riêng hắn vẫn sững sờ không bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa hết.

Cứ như vậy lại qua một đoạn thời gian, tâm tình Tả Tri Ngôn lại xảy ra biến hóa vi diệu.

Trước khi chết, Tả Tri Ngôn đang chạy đua ở hai thế giới là hiện thực và trò chơi, sắp xếp đầy đủ hành trình của mình. Muốn nói ai là người cuồng công việc nhất ở Thanh Điểu, Tả Tri Ngôn nhận thứ hai, tuyệt đối không ai dám đứng thứ nhất.

Hiện tại linh hồn của Tả Tri Ngôn bị nhốt trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể điều chỉnh tâm tình tự an ủi mình, coi như là bước vào giai đoạn nghỉ hưu dưỡng lão sớm. Về phần túi dạ dày của trò chơi bàn tròn, Tả Tri Ngôn cũng bỏ qua chức năng tiêu hóa linh hồn của nó, để hoàn cảnh thoải mái kia trở thành tử cung thai nghén sinh mệnh mà ở lại.

Dù sao cũng sẽ không có người thứ hai biết Tả Tri Ngôn an tâm thoải mái coi mình là trẻ con, thoải mái hưởng thụ thời gian cuối cùng trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn. Tả Tri Ngôn trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, vỗn dĩ hắn nói túi dạ dày của trò chơi bàn tròn là tử cung, thật sự đó chỉ là chửi bới mà thôi, cũng không nghĩ đến chuyện đó sẽ trở thành sự thật.

Khi Tả Tri Ngôn thật sự được túi dạ dày của trò chơi bàn tròn "sinh ra", cả người hắn đều mơ hồ. = =

Tả Tri Ngôn được sinh ra một lần nữa, cơ thể mới của hắn không phải là một em bé, mà là một người đàn ông trưởng thành ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn. Tả Tri Ngôn hơi thích ứng với thân thể cùng năm giác quan trở về liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

Giang Vấn Nguyên ngồi trên ghế sofa đối diện Tả Tri Ngôn: "Tả Tri Ngôn, cảm giác sống lại thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tả Tri Ngôn nghe thấy vậy liền ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Giang Vấn Nguyên. Trước mắt hắn phảng phất như được phủ một lớp lụa mỏng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, nhưng với giao tình giữa hắn và Giang Vấn Nguyên, rất nhanh sau hắn đã nhận ra Giang Vấn Nguyên. Trong lòng Tả Tri Ngôn là trăm cảm xúc hỗn tạp, giọng nói của hắn ong ong rung động: "Cậu, cậu hồi sinh tôi ... vậy còn Trần Miên?"

Giang Vấn Nguyên cắt ngang lời Tả Tri Ngôn, giơ một tấm gương lên trước mặt hắn: "Chuyện của Trần Miên sẽ nói sau, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn phải làm. Tôi đã hồi sinh anh theo cách tạo một cơ thể mới."

Giang Vấn Nguyên nói đơn giản nguyên lý hồi sinh bằng cách tạo cơ thể mới và tác dụng phụ của nó cho Tả Tri Ngôn: "Thân thể này của anh là do tôi dựa theo tỷ lệ vóc người trong hồ sơ khám sức khỏe của bác sĩ tạo hình, bệnh tật đã trừ đi, còn lại hai nội dung tôi không thể thiết lập, một là ngũ quan của anh, hai là quan hệ gen người thân của anh. Anh có năm phút để quyết định cả hai, nếu hết thời gian chờ, kết quả tạo ra sẽ là ngẫu nhiên."

Tả Tri Ngôn nhìn mặt mình trong gương, đường nét cơ bản của ngũ quan nối liền thành một mảnh, không có chi tiết. Hơn nữa còn quan hệ gen người thân mà Giang Vấn Nguyên nói, đầu óc sắp rỉ sét của Tả Tri Ngôn nhanh chóng hoạt động. Hiện tại thời gian đã trôi qua, trong nhận thức của công chúng, Tả Tri Ngôn đã chết. Bây giờ Tả Tri Ngôn đang nắm quyền quyết định hai nội dung thân thể mới, hắn có thể tiếp tục làm Tả Tri Ngôn, cũng có thể đổi thân phận khác bắt đầu lại từ đầu.

Hầu như Tả Tri Ngôn không có nhiều rối rắm, rất nhanh sau đó đã đưa ra quyết định, hắn nặn ra một gương mặt thiếu niên có bảy phần tương tự với khuôn mặt vốn có của mình, quan hệ gen người thân là con trai ruột của Tả Tri Ngôn.

Bình tĩnh như Giang Vấn Nguyên cũng bị thao tác tao nhã của Tả Tri Ngôn làm cho cho ngây người. Chính mình làm con riêng cho mình, mặt mũi cũng không cần, Tả Tri Ngôn anh thật đúng là một người ngoan độc.

Khi thân phận mới của Tả Tri Ngôn được xác định, Giang Vấn Nguyên liền phân phó xuống để cho bộ phận tình báo tin tức năm đó do một tay Tả Tri Ngôn thành lập đi làm giả toàn bộ kinh nghiệm trưởng thành và chứng minh thân phận cho Tả Tri Ngôn. Hiện giờ bộ phận tình báo tin tức đã mạnh hơn năm đó rất nhiều, lại có Giang Vấn Nguyên thông báo trước cần làm thân phận giả, chỉ cần nửa ngày đã làm tốt mọi chuyện.

Hiện tại Tả Tri Ngôn cũng sốt ruột ra cửa, cùng Giang Vấn Nguyên nói về chuyện hồi sinh của hắn. Khi Tả Tri Ngôn biết mình được hồi sinh là do Trần Miên dùng cơ hội ước nguyện toàn năng nhờ dọa nạt trò chơi bàn tròn có đươc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói với Giang Vấn Nguyên: "Thật tốt quá, như vậy tôi không cần phải rối rắm suy nghĩ là do cậu quá áy náy với tôi mà di tình biệt luyến, cho dù từ bỏ Trần Miên cũng muốn làm tôi sống lại hay không. Tôi rất coi trọng cậu, coi cậu là người kế nhiệm của tôi và Thanh Điểu, nhưng tình cảm của tôi dành cho cậu không phải là tình yêu, tôi không thể đáp lại tình yêu của cậu dành cho tôi. Cũng may người phục sinh tôi không phải là cậu, tôi cũng không cần trải qua quá trình tra hỏi linh hồn nặng nề như vậy, tự hỏi rốt cuộc có nên theo cậu hay không."

Giang Vấn Nguyên không kiềm chế được giật giật khóe miệng, hồi lâu sau mới nói ra một câu: "Tả Tri Ngôn, hình như anh so với trước kia không còn giống nhau nữa ..." Hơn nữa còn là loại biến hóa nghiêng trời lệch đất này. Nếu như là Tả Tri Ngôn trước kia, cho dù trong lòng thầm chà xát tra hỏi linh hồn cũng sẽ không nói ra.

Nói đến biến hóa, ngược lại nhắc nhở Tả Tri Ngôn, hắn thả lỏng lưng thẳng tắp, giãn ra một đôi chân dài, thắt lưng trượt xuống, tìm được một góc độ thuận mắt nhất, không hề để ý đến ánh mắt quỷ dị sắp chọc hắn ra hai cái lỗ của Giang Vấn Nguyên, ngã ngửa ngồi trên sô pha nhìn bốn phía. Tư thế ngồi như vậy vô cùng thoải mái đối với linh hồn của Tả Tri Ngôn khi còn ở trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn.

Tả Tri Ngôn lười biếng giải đáp nghi hoặc của Giang Vấn Nguyên: "Có thể là do tức nước vỡ bờ. Trước đây tôi luôn ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng thể lực quá tải, ở trong túi dạ dày của trò chơi bàn tròn một thời gian, cái gì tôi cũng không muốn làm, hơn nữa còn rất thoải mái. Nhân tiện, cậu không sử dụng con rối nghệ sĩ violin sao?"

Giang Vấn Nguyên rất nhanh đã phản ứng Tả Tri Ngôn đang hỏi cái gì: "Con rối nghệ sĩ violin kia tôi không sử dụng, hiện tại trò chơi bàn tròn ngừng hoạt động, đã thu hồi toàn bộ số con rối. Ý anh là, anh không bị trò chơi bàn tròn tiêu hóa là vì con rối không được sử dụng?"

Tả Tri Ngôn hai tay chống lên đệm sofa mềm mại, ngồi ngay ngắn dậy, trịnh trọng cúi đầu với Giang Vấn Nguyên: "Giang Vấn Nguyên, cám ơn tất cả những gì cậu đã làm cho tôi."

Không đợi Giang Vấn Nguyên nói cảm tạ gì đó với hắn, Tả Tri Ngôn lại dùng một bộ dáng xương mềm quay trở lại sô pha, trong cổ họng còn phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Giang Vấn Nguyên: "..."

Cậu không tìm được tính từ thích hợp để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình, hiện giờ Tả Tri Ngôn ngồi trước mặt cậu đã không còn là tinh anh gánh nặng ba tấn siêu cấp cuồng công việc của năm đó nữa. Cũng không biết khi Tả Tri Ngôn và thành viên nguyên lão của Thanh Điểu gặp lại sẽ là hình ảnh gì.

Chuyện Trần Miên và Tả Tri Ngôn sống lại, Giang Vấn Nguyên chỉ nói cho ba người Lý Na, Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu. Giang Vấn Nguyên giấu diếm các thành viên khác của Thanh Điểu cũng không phải vì cậu không tin tưởng những người đó, mà là chuyện Tả Tri Ngôn sống lại rất dễ dàng có thể liên tưởng đến trò chơi bàn tròn. Khi trò chơi bàn tròn biến mất, không phải người chơi nào cũng có thể chấp nhận trò chơi bàn tròn ngừng hoạt động. Nếu để cho những kẻ cực đoan kia biết Giang Vấn Nguyên có được cơ hội ước nguyện vạn năng, họ sẽ đổ trách nhiệm trò chơi bàn tròn ngừng vận chuyển lên đầu cậu, cũng sẽ điên cuồng trả thù Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên nói cho ba người Lý Na biết chuyện cậu muốn hồi sinh Tả Tri Ngôn trước ba ngày, khi bọn họ biết được tin tức còn tức giận chỉ trích Giang Vấn Nguyên, vì sao không nói cho bọn họ biết trước một tháng hoặc thậm chí lâu hơn.

Trong đó Dịch Khinh Chu là kích động nhất, biểu cảm lúc ấy của hắn Giang Vấn Nguyên vẫn còn cảm thấy rõ ràng ở trước mắt.

Khi đó Dịch Khinh Chu phẫn nộ rít gào với Giang Vấn Nguyên: "Nếu Tả Tri Ngôn sống lại, khi đó anh ta sẽ tiếp nhận công ty, phát hiện tôi không hoàn thành một nửa nhiệm vụ kế hoạch mà anh ta lưu lại, có thể anh ta sẽ xé xác tôi, anh có tin hay không. Anh không thể thông báo chuyện sẽ hồi sinh Tả Tri Ngôn cho tôi trước ba năm, năm năm hay sao!?"

Giang Vấn Nguyên còn tưởng rằng công ty tập đoàn của bọn họ có thể phát triển tốt như vậy là bởi vì Dịch Khinh Chu cũng là nhân tài vô cùng biết kinh doanh, cậu nào biết hắn thế mà lại lén lút giấu một bản kế hoạch Tả Tri Ngôn đã tính toán sẵn, hơn nữa độ hoàn thành phát triển của công ty lại còn chưa bằng một nửa kế hoạch. Lúc ấy Giang Vấn Nguyên trả lời Dịch Khinh Chu như thế nào, đúng rồi, cậu nói: "Cậu sẽ bị huấn luyện một trận là cái chắc, cũng đừng giãy dụa nữa. Cậu có thời gian để gào thét với tôi chi bằng bây giờ trở lại công ty làm thêm giờ, tranh thủ trong vòng ba ngày bắt đầu giai đoạn phát triển công ty tiếp theo của kế hoạch."

Dịch Khinh Chu ngẫm lại cũng cảm thấy rất có đạo lý. Sau đó, ba ngày kế tiếp hắn vẫn ngâm mình trong công ty, ngay cả nhà cũng không thể trở về một chuyến, sợ không đủ cố gắng sẽ bị Tả Tri Ngôn coi như cháu trai mà huấn luyện.

Nhưng Tả Tri Ngôn sống lại đã hoàn toàn thay đổi tính cách, hắn đã chết một lần, phỏng chừng có rất nhiều chuyện ngoài đời cũng không quá để ý. Giang Vấn Nguyên cũng không biết cậu có nên đồng cảm với Dịch Khinh Chu hay không, ba ngày khổ cực coi như là chịu không công.

Giang Vấn Nguyên đưa cho Tả Tri Ngôn một chiếc điện thoại di động mới, thẻ điện thoại di động đã làm xong, số điện thoại có mấy con số liên tiếp xinh đẹp lại dễ nhớ, Wechat cũng đã đăng ký, còn kéo Wechat của hắn vào một nhóm nhỏ. Giang Vấn Nguyên dùng điện thoại di động của mình hô một tiếng trong nhóm: "Tả Tri Ngôn đã sống lại, nhanh chóng đến văn phòng biệt thự ngoại ô tập hợp."

Lý Na trả lời đầu tiên, hình đại diện của cô là gương mặt nữ vương hệ của chính mình: "Chào mừng tổng giám đốc Tả về nhà, em và Niếp Niếp nửa giờ nữa sẽ đến!"

Người trả lời ngay sau đó là Lữ Kỳ Diệu, hình đại diện của cô là một cái đĩa Petri y tế: "Em vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, xin nghỉ phép với gia sư có chút phiền toái, một giờ sau sẽ đến."

Câu trả lời thứ ba là của Trần Miên với hình mặt của Giang Vấn Nguyên: "Anh mang theo hai chai rượu vang Lafite 98 năm, sẽ đến ngay lập tức."

Tả Tri Ngôn chậm rãi trượt màn hình, nhìn thấy danh thiếp của Trần Miên, nhướng mày, đưa một ánh mắt về phía Giang Vấn Nguyên, người đàn ông của cậu?

Khóe miệng Giang Vấn Nguyên giương lên độ cong đẹp mắt, khẽ gật đầu thừa nhận.

Cho đến khi Tả Tri Ngôn trong nhóm chat phát ra tin nhắn "Tôi đã trở lại", Dịch Khinh Chu cũng không trả lời.

Lý Na gọi điện thoại tới, mới biết được người đàn ông nhà mình làm việc quá mạnh, đã ngất xỉu. Hy vọng Tả Tri Ngôn nể tình Dịch Khinh Chu biết sai có thể sửa, tha thứ cho hắn lần này.

Cách nhiều năm, năm người lúc trước khi Thanh Điểu còn đang giương cánh, cuối cùng cũng tập hợp lại cùng một chỗ tại căn cứ đầu tiên của Thanh Điểu.

Tả Tri Ngôn chuyển đến biệt thự sơn trang ở ngoại ô dưới danh nghĩa của Giang Vấn Nguyên, từ sau khi trò chơi bàn tròn ngừng hoạt động, ở đây không còn gánh vác trách nhiệm đại bản doanh của Thanh Điểu nữa. Còn thành viên của Thanh Điểu, một bộ phận tiếp tục làm việc tại công ty tập đoàn dưới tên Thanh Điểu, còn lại đều trở về nhà. Tất cả mọi người đều dọn ra khỏi sơn trang, chỉ có mấy người Giang Vấn Nguyên thỉnh thoảng sẽ trở về tụ tập, quét dọn một chút.

Biệt thự sơn trang yên lặng hồi lâu một lần nữa sống lại.

Nhưng mà bầu không khí vốn nên là hai dòng nước mắt lưng tròng gặp lại đã bị Tả Tri Ngôn không cần tốn nhiều công sức phá hủy hoàn toàn.

Dịch Khinh Chu ngất xỉu, Lý Na muốn đi vòng quanh bệnh viện trước một chuyến để tìm Dịch Khinh Chu, người đến trước ngược lại trở thành Lữ Kỳ Diệu.

Lữ Kỳ Diệu là ai, tuổi còn nhỏ đã có thể một mình xông vào trò chơi, cầm dao giơ tay chém xuống mắt cũng không chớp một cái, cho dù Thái Sơn đè đầu mặt cũng không đổi sắc, là một người mạnh mẽ, tất cả mọi người ở Thanh Điểu đều coi trọng lão đại kế nhiệm. Nhưng khi Lữ Kỳ Diệu nhìn thấy thiếu niên ở phòng khách đang chiếm toàn bộ ghế sofa dài, không hề có hình tượng nằm trên sofa xem TV, Tả Tri Ngôn, cô mở to hai mắt, vẻ mặt ngốc trệ đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào: "Đây, đây thật sự là anh Tả sao?"

Ngụ ý rất rõ ràng, chính là hỏi Giang Vấn Nguyên, cơ hội ước nguyện vạn năng của trò chơi bàn tròn có phải là không dễ sử dụng hay không, mà lại làm sống lại Tả Tri Ngôn giả.

Giang Vấn Nguyên rất đồng tình với Lữ Kỳ Diệu đang làm mới tam quan, nhưng cậu cũng không có cách nào cứu vãn tam quan của cô. Cậu đau đớn vô cùng, nói cho Lữ Kỳ Diệu biết sự thật tàn nhẫn: "Không sai, thiếu niên suy đồi chết tiệt này chính là anh Tả của em."

Lúc Lữ Kỳ Diệu đang ở trong trạng thái đương thời, Lý Na, Dịch Khinh Chu mang theo con gái của bọn họ là Niếp Niếp đến.

Lý Na tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm trong trò chơi bàn tròn, vừa ra mắt đã là nữ diễn viên chính của một bộ phim hành động được sản xuất lớn, một lần liền nổi tiếng, hiện tại đã là nữ thần nổi tiếng trong giới giải trí. So sánh với cô gái năm xưa muốn bám trụ Giang Vấn Nguyên để sống sót, bây giờ Lý Na tựa như một đóa hoa hồng nở rộ nhiệt liệt, trong vẻ đẹp lại lộ ra một chút khí tức nguy hiểm, nữ tính mị lực mười phần.

 Sau khi thoát khỏi trò chơi bàn tròn, Dịch Kinh Chu liền tự phóng thích một thời gian, cân nặng thiếu chút nữa tăng gấp đôi, sau đó bị Lý Na cầm roi quất đau khổ giảm cân, hiện tại đã khôi phục cân nặng bình thường, nhưng bởi vì Dịch Khinh Chu luôn thích chui vào chỗ trống lười biếng không rèn luyện cho nên hắn vẫn có chút bụng nhỏ.

Hiện tại Niếp Niếp mới một tuổi, chỉ biết nói vài từ, đang nép mình trong lòng mẹ, ánh mắt ngập nước, bộ dáng mơ hồ vô cùng đáng yêu.

Lý Na nhìn thấy tư thế như muốn dính trên sô pha đến thiên hoang địa lão của Tả Tri Ngôn, cả người đều lờ mờ, kỹ năng hành động của cô trải qua bao nhiêu thử thách cũng không hold được. Nếu không phải Niếp Niếp đang ở trong ngực còn phải cẩn thận bảo vệ thì Lý Na đã muốn chân mềm nhũn ra mà ngã xuống đất. Lý Na chân tình thật cảm rơi lệ: "Trò chơi bàn tròn thiên sát, nhất định là đã nuốt linh hồn của anh Tả vào bụng tiêu hóa một nửa lại phun ra, làm cho đầu óc anh Tả hỏng rồi."

Người thanh tỉnh nhất, ngược lại sở trường các phương diện khác đều không tinh thông bằng hai vị nữ tráng sĩ, Dịch Khinh Chu. Ánh mắt Dịch Khinh Chu rất độc, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất trốn dưới sự lười biếng thuộc về Tả Tri Ngôn. Nhưng mà biết là một chuyện còn hiểu lại là một chuyện khác. Dịch Khinh Chu nghĩ đến vóc người của mình đã sắp thành trung niên, lại nhìn dáng người thiếu niên thanh thoát của Tả Tri Ngôn bèn không khỏi bi thương: "Tả Tri Ngôn, anh thật là không biết xấu hổ!"

Cuộc gặp lại loạn thành một nồi cháo, dường như muốn lật tung mái nhà biệt thự.

Giang Vấn Nguyên mặt mày mỉm cười, quả nhiên mọi người đều muốn so ra. So sánh với ba người Lý Na, biểu hiện của cậu khi vừa nhìn thấy Tả Tri Ngôn cũng không tệ như vậy.

Chờ Lý Na cùng Lữ Kỳ Diệu rốt cục hiểu được Tả Tri Ngôn không có vấn đề gì, chỉ là chết một lần tính cách phát sinh biến hóa, biệt thự cuối cùng mới yên tĩnh trở lại. Trần Miên đã chờ đợi hồi lâu bên ngoài biệt thự liền trực tiếp đi lối tắt, từ cửa sổ trèo vào phòng khách. Bởi vì cuộc nói chuyện của bọn họ tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết, cho nên Trần Miên mang theo rượu vang mừng kỷ niệm, còn hỗ trợ mang tới hai thùng bia, cùng với rất nhiều nguyên liệu nướng đã xử lý xong.

Trần Miên định nhường không gian nói chuyện cho mấy người Thanh Điểu, trước tiên đi chuẩn bị sẵn đồ như vỉ nướng thì Tả Tri Ngôn vẫn nằm trên ghế sô pha không chịu nhúc nhích rốt cục cũng có động tĩnh. Hắn đứng lên, xoa xoa nếp gấp trên quần áo đi tới trước mặt Trần Miên, trịnh trọng vươn tay về phía Trần Miên: "Xin chào Trần Miên, lần đầu gặp mặt. Tôi là Tả Tri Ngôn, là đồng bạn của Giang Vấn Nguyên. Cám ơn anh và Giang Vấn Nguyên đã cứu tôi, đại ân không nói lời nào cảm tạ hết được, về sau phàm là chỗ hữu dụng của tôi cứ việc nói, tôi xông pha khói lửa cũng không chối từ."

Trần Miên âm thầm quan sát thật lâu, xác định Tả Tri Ngôn không phải là tình địch tiềm ẩn mới thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn của Tả Tri Ngôn. Trần Miên cùng Tả Tri Ngôn bắt tay: "Nói đến hỗ trợ, thật đúng là tôi có chuyện muốn làm phiền anh. Tôi dự định cùng Nguyên Nguyên đi du lịch toàn cầu hưởng tuần trăng mật, phỏng chừng phải mất thời gian hơn nửa năm, anh có thể nhanh chóng tiếp nhận công việc của công ty để cho Nguyên Nguyên có một kỳ nghỉ dài ngày được hay không?"

Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tả Tri Ngôn không thấy đâu, hắn buông tay Trần Miên ra, trở lại sô pha nằm xuống một lần nữa: "Vậy thì coi như quên đi, nếu không đủ người thì tốn thêm chút tiền mời một người quản lý chuyên nghiệp cũng được."

Trần Miên: "..."

Giang Vấn Nguyên: "..."

Ba người Lý Na: "..."

Xông pha khói lửa cũng không chối từ đâu?

Hiện tại đặt Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu cùng một chỗ cũng không rõ ai mới là ăn chơi trác táng.

Buổi tối khi mọi người cùng nhau ăn nướng ngoài trời, Tả Tri Ngôn liền uống bia, nói ngắn gọn chuyện sau khi hắn chết một lần. Đối với sự thay đổi của hắn, mọi người cũng không khó tiếp nhận như vậy. Mọi người đều chết một lần, tính cách thay đổi cũng có gì to tát đâu.

Hầu như cả đêm Tả Tri Ngôn đều không bận rộn, tất cả mọi người đều chia cho hắn một ít thức ăn mình nướng. Tả Tri Ngôn ăn hết thức ăn trên đĩa, món hẹ nướng nửa đời không chín của Dịch Kinh Chu cũng không còn lại. Tả Tri Ngôn một lần nữa trở lại bên cạnh mọi người, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Bầu không khí quá tốt, Tả Tri Ngôn liền hỏi đồng bạn chuyện mấy năm nay. Chuyện của Giang Vấn Nguyên hắn đã nghe qua, kế tiếp là sân nhà của ba người nhà Lý Na. Mà đề tài có thể nói chuyện tốt nhất vừa vặn là nguyện vọng không trọn vẹn mà bọn họ hứa hẹn với trò chơi bàn tròn.

Trình độ của ước nguyện có liên quan đến số lượng con rối thu được, gà yếu như Dịch Kinh Chu dựa vào thực lực cũng đạt được không ít con rối, con rối Lý Na cùng Lữ Kỳ Diệu có được lại càng nhiều hơn. Khả năng tán ngẫu của chủ đề này là vô tận.

Tửu lượng của Lữ Kỳ Diệu rất kém nhưng hôm nay lại khó mới có được dịp cao hứng, liền đi theo góp vui uống mấy chén, hiện tại đã hơi say. Cô nắm lấy một cái chén đã thấy đáy, hai gò má đỏ ừng, giơ tay lên cao: "Em nói trước! Em đã trở thành một người chơi trò chơi bàn tròn vì sự bất hạnh của gia đình và sau khi tham gia Thanh Điểu em đã được cứu chuộc. Vì vậy, khi em nhận được 20% nguyện vọng, em đã không lãng phí nó vào việc trả thù, em đã sử dụng nó cho ước mơ mà em đã theo đuổi. Em hy vọng mình sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật tuyệt vời."

Lữ Kỳ Diệu nghiêm túc học tập hăng hái mọi người đều thấy rõ, cho dù không cần nguyện vọng gia tăng, cô nhất định có thể dựa vào nỗ lực của mình để thực hiện ước mơ. Bây giờ có ước nguyện của trò chơi bàn tròn cộng lại, cô chắc chắn có thể bay cao hơn.

Nội dung ước nguyện của Lữ Kỳ Diệu vẫn không giấu diếm mọi người, cho nên rất nhanh đã nói xong. Hai vợ chồng Lý Na và Dịch Khinh Chu ấp úng nửa ngày không lên tiếng.

Thẳng đến khi Tả Tri Ngôn đưa tới ánh mắt hỏi thăm, Lý Na mới bĩu môi mở miệng nói: "Dịch Khinh Chu cũng không chịu nói cho em biết rốt cuộc anh ấy đã thực hiện nguyện vọng gì. Phỏng chừng là vì chuyện bên kia nhà anh ấy mà hứa nguyện, hôm nay vui vẻ như vậy, cũng đừng nói đến chuyện này."

Ai ngờ Dịch Khinh Chu nặng nề đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn: "Thả r..." Nghĩ đến Niếp Niếp vẫn còn ở đây, hắn vội vàng nuốt lời tục tĩu vào trong bụng, ủy khuất nhìn Lý Na, bộ dáng sắp khóc ra, xem ra là đã say đến đầu óc mơ hồ: "Anh dùng 5% nguyện vọng đối phó với những lo lắng của gia đình chúng ta, có thể làm gì chứ, anh chính là ước nguyện  hy vọng em có thể đáp lại tình yêu của anh, cùng anh kết hôn sinh con, cùng anh sống cả đời!"

Giang Vấn Nguyên đã nhanh tay lẹ mắt dùng điện thoại di động ghi lại hình ảnh Dịch Khinh Chu say rượu thật lòng, Dịch Khinh Chu vất vả che giấu bí mật lâu như vậy, che đến khi con gái đã mọc răng còn chưa bại lộ. Hôm nay gặp phải xử phạt công khai, ngày mai cho Dịch Khinh Chu xem video, biểu cảm của hắn nhất định sẽ rất đặc sắc.

Tuyệt đối không nghĩ tới, khi Lý Na nghe được Dịch Khinh Chu nói liền sững sờ nhìn hắn một hồi, hai hàng nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: "Dịch Khinh Chu, em dùng 24% ước nguyện hy vọng anh có thể yêu em. Em đã rất khó chịu, sợ anh theo đuổi em, kết hôn với em không phải vì anh yêu em rất nhiều mà là vì nguyện vọng của em. Hóa ra anh cũng yêu em."

Lý Na là một ngôi sao nữ, ăn uống đều có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, vì vậy khi cô nói những lời này cô không say rượu. Trước khi Lý Na thẳng thắn thừa nhận, mọi người đều cho rằng Lý Na đã dùng ước nguyện vào con đường ngôi sao của mình, thì ra chân tướng lại là như vậy.

Cặp vợ chồng thừa nhận bí mật với nhau, ôm chặt nhau, Niếp Niếp của họ ở trong xe đẩy bên cạnh đã ngủ say. Cảnh ấm áp và tốt đẹp này thật ấm lòng người. Giang Vấn Nguyên và Trần Miên dường như có cảm giác, hai người hời hợt trao đổi một nụ hôn mang theo mùi rượu, thân mật dựa vào nhau.

Tả Tri Ngôn bị bệnh tật cùng công việc làm chậm trễ chuyện yêu đương, bị cẩu nam nữ cùng cẩu nam nam trước mắt nhét một đống thức ăn cho chó, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Lữ Kỳ Diệu, hắn còn có đồng minh.

Lữ Kỳ Diệu sau khi uống say rốt cuộc biểu hiện ra tuổi tác hoạt bát, cô hướng Tả Tri Ngôn khoa tay múa chân lộ ra ngón giữa tay phải có đeo một chiếc nhẫn đính hôn, nở một nụ cười có chút ngượng ngùng, có thể nói là một kích cuối cùng của tuyệt sát.

Tả Tri Ngôn: "......"

Vốn hắn đã lên sẵn kế hoạch cho cuộc sống sau khi tái sinh, thanh lý tài sản của mình, tiếp quản Tả gia, tìm người quản lý chuyên nghiệp có thể tin tưởng, ném kế hoạch phát triển công ty cho người quản lý chuyên nghiệp, định kỳ thì kiểm tra tình hình tài chính. Sau đó, hắn có thể thoải mái như ông chủ vung tay, như một con cá ướp muối không có giấc mơ.

Hiện tại, Tả Tri Ngôn cảm giác cả thế giới đều vô cùng không thân thiện với hắn.

Có lẽ đã đến lúc đưa chuyện yêu đương lên lịch trình, chỉ là, mặt hắn đã trở nên non nớt hơn mười mấy tuổi, nên tìm đối tượng gì nha.

Sau khi trò chơi bàn tròn ngừng hoạt động, những người chơi còn sống sót tiếp tục đi theo hướng riêng của họ.

Cũng không biết khi bọn họ còn sống có thể gặp lại trò chơi bàn tròn nữa hay không...

Happy endingg

~~~~

Nhớ ghé wordpress chơi nhó 

Thời gian tiếp theo tui vẫn sẽ edit truyện nên mọi người hãy quan tâm tui nhiều nhiều nhé <3

Cảm ơn mọi người, love u <3333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net