Truyen30h.Net

Hoan Dmbk Binh Ta Dong Nhan Van Chung Cuc Su Menh

Edit by Cam

Tây Hồ trước mắt vẫn mỹ lệ như xưa, chỉ là thêm một tầng mênh mông men say. Mùa đông phương nam và phương bắc khác nhau ở chỗ, một cái mênh mông cuồng bạo, một cái trầm lắng mà sang trọng. Cảnh Tây Hồ mùa đông đối với tôi giống như cơn say cuối thu, không có tuyết phủ, không có bầu trời trong vắt mùa thu, chỉ có một mảng vàng héo úa dưới lớp sương mờ. Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, đều sẽ thấy một chút nhàn nhạt ưu sầu ở bên trong. Tôi thật là một người đa cảm, nếu đặt ở cổ đại phỏng chừng sẽ trở thành một thi nhân. Nghĩ nghĩ tôi duỗi cái eo lười biếng, tiếp theo liền bị một cái thân hình mang theo hơi lạnh dán vào lưng, một đôi tay duỗi ra ôm eo tôi, không cần nghĩ cũng biết là Muộn Du Bình.

Tôi quay đầu mỉm cười nhìn hắn rồi quay đi, toàn tâm cảm nhận ấm áp, yên tĩnh còn có hạnh phúc từ hắn. Tôi nghĩ giờ phút này mình và hắn có cùng suy nghĩ, đó là cuộc sống có thể luôn hạnh phúc và bình yên như vậy. Chỉ là hai người chúng tôi đều rõ ràng, an bình sinh hoạt trước nay đều không thuộc về chúng tôi, chúng tôi đều thực ăn ý đem mọi thứ lui về phía sau. Chỉ là hai bưu kiện nặc danh kia, còn có biểu hiện khác thường của Muộn Du Bình mấy ngày trước, không khi nào là không nhắc nhở tôi yên bình giờ phút này đến năm sau là kết thúc. Đến lúc đó ai đi đường nấy hay là cùng nhau trải qua hung đồ tôi không biết, nhưng giờ phút này chỉ thuộc về tôi cùng hắn. Tôi không muốn bất kỳ cảm xúc không nên có nào của mình chiếm lĩnh đầu óc tôi lúc này. Chỉ hy vọng hạnh phúc khắc này có thể kéo dài tiếp, tràn ngập mỗi ngày của tôi, mặc kệ khó khăn thế nào tôi cũng sẽ vì nó mà phấn đấu.

Cũng không biết người giúp việc đến đây khi nào, khi tôi cảm giác được cái lạnh của mùa đông, mới vừa xoay người tính đi về phòng lấy quần áo liền thấy người giúp việc ở trong phòng quét tước. Tôi nghĩ bà đã thấy hai chúng tôi, chỉ là đạo đức nghề nghiệp khiến bà không quấy rầy chúng tôi. Phòng Muộn Du Bình bà sẽ không vào, vì thế tôi lôi kéo Muộn Du Bình đi về phòng.

Vừa trở về phòng tôi đã xoay người ôm chặt hắn, không muốn hắn đem thời gian khó có được ở cùng nhau này để nhìn trần nhà.

"Ngô Tà?"

"Hửm?"

"Có phải cậu quá dính người rồi không?"

Bà nội nó, mới vừa rồi là anh ôm tôi trước, bây giờ quây qua nói tôi dính người? Hôm qua mới vừa ngả bài, không phải chỉ là một trùa đùa dai chứ hả?

"Tôi chỉ muốn ôm một chút, tiểu tử anh đừng nghĩ chiếm tiện nghi tôi."

Tôi nghe được Muộn Du Bình "chậc" nhẹ một tiếng, có chút cảm giác là hắn đang cười.

"Tôi chỉ là....."

Tôi sợ hắn nói cái gì mà tôi không muốn nghe liền xen lời hắn: "Lão tử cũng có tôn nghiêm, anh đừng nghĩ chơi xấu, phải phụ trách tiểu gia tôi."

"Tốt! Phụ trách đến cùng." Nói rồi đem tôi ôm lên.

"Anh mẹ nó đây là muốn làm cái gì?"

"Đi lên giường ngồi, ở phòng cửa đứng có ngốc không, không mệt sao?" Hắn nói.

Tôi nghĩ, cũng đúng, "Vậy sao không nói sớm, còn ôm tôi lại đây."

"Tôi có nói, chỉ là cậu không cho tôi nói ra."

"Tôi...." Không đợi tôi nói xong Muộn Du Bình đã lắp kín miệng tôi. Bờ môi hắn rất mềm, thực làm người ta mê luyến, đang lúc muốn đáp lại hắn đã rời ra.

"Ngô Tà? Cậu không cần suy nghĩ miên man, phải tin tưởng tôi, phải tin tưởng phán đoán của chính mình."

Phán đoán của tôi, phán đoán của tôi chính là Muộn Du Bình cũng yêu tôi, điều này từ đêm hôm đó ở Ba Nãi, khi hắn nói "Cậu là bến cảng trong lòng tôi" tôi đã xác định. Chỉ là hắn không nói thẳng là yêu tôi, tôi vẫn cứ lo được lo mất, miễn bàn có bao nhiêu rối rắm.

"Tiểu Ca.... Anh... Anh có thể nói câu "Tôi yêu cậu" được không?" Nói xong mặt tôi phựt một cái đỏ ửng, cúi gầm mặt xuống, tay cũng không biết phải để chỗ nào, trong lòng mặc niệm, anh nói đi, anh nói đi chứ....

Muộn Du Bình trở mình nằm xuống giường hai tay gối lên đầu, nội tâm tôi chửi thầm, bà nó, chẳng lẽ nói một câu thì chết sao? Cho dù là anh không thích lão tử, nhưng cũng phải nể tình ở chỗ lão tử ăn no mặc đẹp lâu như vậy, nói một câu dỗ lão tử cũng nên chứ. Tôi càng nghĩ càng buồn bực, muốn đứng dậy ra ngoài giải khuây. Tốc độ Muộn Du Bình thật mau, tôi vừa đứng dậy hắn đã kéo tay tôi đứng dậy theo.

"Anh giữ chặt tay tôi làm gì?"

"Ngô Tà?.... Tôi chỉ là không biết nên nói thể nào."

Tôi dừng bước chân tính đi ra của mình, tính toán chờ xem hắn nói cái gì, phải biết rằng người này là cái hũ nút, muốn hắn nói ra lời ngon tiếng ngọt gì thật là chỉ có trong mộng.

"Tôi tuy là mất trí nhớ nhưng tôi rất rõ ràng, tôi đối với thế giới này chỉ là một vị khách qua đường. Nếu không có cậu, tôi cũng không biết tôi có tính là đang tồn tại hay không. Tôi không biết như thế nào mới xem là yêu, nhưng tôi biết rõ, tôi để ý cậu, vì cậu dù có mất đi tất cả cũng không sao, nhìn cậu cười, tôi sẽ thấy trong lòng căng đầy, cảm giác thật vui vẻ, thật ấm áp, nếu đây là yêu, tôi đây yêu em."

Trong lòng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy tim đau nhói, tôi không biết nếu phát hiện Ngô Tà biến mất, Trương Khởi Linh hắn sẽ thấy như thế nào, có phải sẽ như một du hồn lang thang khắp thế gian hay không. Giờ phút này tôi vô pháp so đo hắn có nói "tôi yêu cậu" hay không, chỉ nghĩ cho hắn toàn bộ ấm áp, toàn bộ tình yêu của tôi.

"Tiểu tử anh đừng có nói chuyện giật gân thế được không? Tiểu gia tôi sẽ không để anh cô độc, sẽ luôn quấn lấy anh, đời đời kiếp kiếp đều sẽ không buông tha cho anh." Tôi ôm hắn, càng ôm càng kích động, đột nhiên eo hông căng thẳng, tôi biết là hắn ôm lại tôi.

"Cậu thật sự đồng ý đời đời kiếp kiếp đều ở bên cạnh Muộn Du Bình như  tôi sao?"

Hắn thế nào lại biết ngoại hiệu tôi đặt cho hắn, lòng tôi nghĩ xem mấy đêm nay có phải lúc trong mộng tôi đã gọi hắn như vậy không.

"Sao anh biết?"

"Cậu nói."

"Tôi nói? Có phải anh gặp ảo giác hay không?"

"Thời điểm ở trong mộng mắng tôi cậu đều gọi thế."

"Ồ."

Tôi không biết chúng tôi đã ôm nhau bao lâu, chỉ biết ánh mặt trời ngày ấy thật ấm áp, ngay cả Tây Hồ cũng lẳng lặng ngủ say.

🍊: Từ khi hai anh xác định quan hệ, ngày ngày đều quăng cẩu lương. Làm tôi hạnh phúc đến mức cảm giác bản thân có thể đánh 10 000 chữ mỗi ngày 💪😂, nhưng mà làm sao mà dị nổi ha =)))) nên tích cực lên để có thể hít hà cẩu lương mỗi ngày ( ꈍᴗꈍ), cha dô!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net