Truyen30h.Net

Hoan Dmbk Binh Ta Dong Nhan Van Chung Cuc Su Menh

Edit by Cam

*Quỷ đả tường /quỷ đánh tường hay quỷ đập tường là hiện tượng lúc ban đêm hay ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật và đã có nhiều người gặp phải. Có người nói hiện tượng quỷ đả tường thật ra là do trong người thiếu vitamin.

Chúng tôi vẫn luôn đi theo cái khe, đi tới đi lui tôi liền cảm thấy không đúng lắm. Tôi nhớ rõ ràng lúc ấy tôi có đuổi theo Muộn Du Bình tiến vào, lúc ấy đường vẫn chưa thông, hiện tại thì đã thông rồi. Tôi đã chuẩn bị tốt định phá từ cửa Vân Đỉnh Thiên Cung, thiết bị cũng chuẩn bị kĩ càng cả rồi. Chẳng lẽ Muộn Du Bình đã đi ra? Một đường đi tới không khí tốt đẹp. Xem ra nơi này vẫn luôn thông. Chẳng lẽ Muộn Du Bình lúc ấy đã ở đây xem tôi ba ngày, thẳng đến khi tôi đi rồi hắn mới vào? Con bà nó. Tôi trong lòng ngũ vị tạp trần*.

*Ngũ vị tạp trần : ngũ vị là mặn, ngọt, đắng, chua, cay. Năm vị xuất hiện cùng một lúc. Chỉ tâm trạng phức tạp, hỗn độn.

"Dừng." Tôi ngăn mọi người lại.

"Sao vậy?" Bàn Tử bò qua, nghiêng người hỏi.

"Chúng ta có khả năng đã ở nơi này ngốc mấy ngày." Tôi nói tiếp: "Chúng ta từ nơi này đi đến cánh cửa thanh đồng phỏng chừng chỉ có nửa ngày đường, xuất phát tính đến bây giờ tổng cộng mới năm ngày, nhưng chúng ta dự kiến chính là mười ngày."

Tiểu Hoa quay đầu nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

"Tiểu Tam gia... Thời gian của chúng ta cũng rất quý giá." Hắc Nhãn Kính tinh nghịch nói.

"Này.... Ta vẫn là tiếp tục đi thôi, vào xem đi, nơi này cũng quá chật hẹp rồi. Làm tôi nghẹn đến mức không thở được ngụm khí lớn nào." Địa vị của Bàn Tử trong lòng tôi tựa hồ cao hơn được chút đỉnh, anh ta khi nào mà có thể thấu hiểu lòng người như vậy?

Hắc Nhãn Kính tiến lên phía trước, Tiểu Hoa tiếp phía sau cũng đi theo. Tôi càng không thể nói lời dị nghị nào thêm.

Tiểu Hoa hỏi: "Một hai phải cái ngày đó mới có thể mở cửa sao?"

"Tôi cũng không biết, xem cách nói Uông Tạng Hải để lại, tựa hồ là không tác dụng mấy." Tôi trả lời Tiểu Hoa, kỳ thật tôi cũng không rõ. Nếu có thể trước khi đến ngày đó mở ra được, tôi đã sớm đem hắn đào lên rồi.

"Các vị, tôi hiện tại một chút cũng không muốn nghe đến, vẫn là nên đi nhanh thôi." Bàn Tử có chút khó chịu nói.

Chúng tôi tiếp tục đi theo cái khe kia, cũng không biết là đã đi bao lâu, liền nghe ở phía sau Bàn Tử gào lên thật to.

"Sao lại xa như vậy, Bàn gia tôi đói meo rồi. Tiểu Thiên Chân, cậu không phải nói chỉ nửa ngày sao? Mẹ nó đã đi lâu như vậy, bụng Bàn gia đây đều trầy hết cả rồi."

"Phỏng chừng sắp tới rồi, thời điểm chúng ta đi lần trước giống như không bao lâu. Bất quá đó là chạy trốn, có thể là thời gian trôi qua tương đối mau." Tôi có chút không xác định.

"Ai nha! Con mẹ nó chắc không phải là quỷ đánh tường chứ? Nếu thật là quỷ đánh tường, Bàn gia đây xem như xong rồi. Đường hẹp như vậy, quá làm khó tôi mà, uổng cho tay nghề tốt như vậy, cũng không có chỗ mà phát huy."

"Thật là vậy." Hắc Hạt Tử nghiền ngẫm nói. Đây đều là người mà tôi bội phục, ở bất cứ thời điểm nào đều là thản nhiên như vậy.

Tiểu Hoa nhẹ "chậc" một tiếng, sau đó dùng đèn mắt sói chiếu lên tàn thuốc dưới mặt đất." Đây là thứ mà chúng ta đã lưu lại."

"Đi, chúng ta đi đến địa phương lớn một chút cẩn thận suy nghĩ tìm biện pháp." Bàn Tử nói đúng, nơi này quá hẹp, duỗi thân còn khó khăn nữa là. Tôi nhớ rõ phía trước có đoạn đường đủ cho hai người cùng qua, phải đi nhanh lên.

Đi không lâu lắm chúng tôi tìm được một chỗ khá hơn. Bàn Tử lôi ra đèn sừng tê chuẩn bị đốt, rọi nửa ngày trời nhưng cái gì cũng chiếu không ra.

"Thật kỳ quái, tôi còn tưởng là thi thai lại ra chơi với chúng ta cơ, hiện tại cái gì cũng đều không nhìn thấy. Cái này.... Sao lại thế này?" Bàn Tử đầy nghi hoặc nhìn khắp nơi xung quanh nói.

Tôi theo thói quen muốn tìm điếu thuốc để hút. Sờ soạng hai lần mới nhớ tới mình đã quyết định không động vào nữa, phổi tôi không tốt, xác thật không nên động vào thứ này nữa. Tôi đã dưỡng thành thói quen tự hỏi, nên sẽ không đi hỏi người khác vì bất cứ chuyện gì.

Tôi đứng lên đi khắp nơi vừa nhìn vừa nói: "Nếu không phải quỷ đánh tường, đó chính là còn có kỳ môn hoặc cơ quan, dù sao tôi cũng không tin cái gì mà không gian gấp."

"Chúng ta liền ở đây thử từng bước từng bước không? Dù sao cũng có rất nhiều thời gian." Tiểu Hoa một bên chơi di động một bên trả lời.

Tôi nhìn cậu ấy như vậy, thật sự có cảm giác không nói nên lời, game xếp hình Tetris* còn không có chơi đủ, thật mẹ nó quá chuyên tình rồi.

*Tetris là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi nhà khoa học máy tính người Liên Xô Alexey Pajitnov. Trò chơi được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva. Theo Wikipedia.

Game Tetris


Tôi nói tiếp: "Cơ quan là không có khả năng, nơi này quá hẹp không nói vừa nhìn là thấy rằng đây là một cái động thiên nhiên." (trên thực tế, chỗ này tôi đã phạm phải cái sai lầm cơ bản)

"Vậy chỉ có kỳ môn độn giáp." Hắc Nhãn Kính nói.

"Kỳ môn độn giáp thường thường đều cùng vật bố trí có can hệ, nhưng mà ở chỗ này chúng ta là gặp một cái khe quanh co khúc khuỷu. Cái cục này lấy cái gì mà bày? Rồi lại phá như thế nào?" Tôi đem nghi hoặc nói ra, thuận tiện lấy ra bánh nén khô nhai, không hút được thuốc lá, có thể lấy cái này để tự hỏi*.

*Đoạn này giống như việc ta hút thuốc lá rồi suy nghĩ, một thói quen có đồ trong miệng thôi.

Không có bất kỳ bố trí nào, cục này làm ra như thế nào? Hoàn toàn không có thoả mãn điều kiện, chẳng lẽ vách đá có thể động, thông qua việc chuyển động này bày trận? Nếu mà là như vậy thật thì cũng con mẹ nó quá thần kỳ. Nghĩ rồi tôi lôi xẻng Lạc Dương ra đi đào đào vách tường. Quản nó là cái quái gì, đào lên trước rồi nói. Đào cả nửa ngày thì xác định đây là nguyên bản, chưa từng gia công. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ đều một mặt khó hiểu nhìn tôi chằm chằm. Tôi cái gì cũng không nói, trực tiếp ngồi xuống.

Cái thông đạo này, nếu thật sự là kỳ môn, cái vị thiết kế cục này tôi khẳng định hắn không phải người. Mà trong vũ trụ này người có thể sử dụng toàn bộ thể núi, đương nhiên có thể ở mỗi đoạn đều dùng thủ thuật không gian khác nhau bày ra trận pháp. Đó cũng là trên cơ bản có thể loại trừ.

Bàn Tử nói: "Rất có thể chúng ta vẫn luôn ở trong một cái không gian đảo quanh."

Chúng tôi nhìn nhau, không thể không nói Bàn Tử là một người thần kinh thô, suy nghĩ đều thật đơn giản, nhưng người bình thường lại thường có thể đánh vào trọng điểm. Có đôi khi suy nghĩ quá phức tạp, ngược lại sẽ phản tác dụng.

Vì để không mất ý tưởng này, ở nơi này chúng tôi để lại ký hiệu, tiếp theo mọi người lại đi một vòng về phía trước, tôi lấy ra máy đếm bước chân, mỗi bước đều lấy một mức nhất định đi về phía trước.

Khi chúng tôi một lần nữa trở lại nơi này, tôi đem máy đếm bước chân* ra tính toán lại gọi bọn họ lấy ra một sợi dây thừng, tôi dựa theo đó mà đo đạt thêm thêm bớt bớt, vừa vặn. Xong xuôi tôi chia mọi người làm hai đội, Bàn Tử Hắc Nhãn Kính một đội, tôi cùng Tiểu Hoa một đội. Sau đó chúng tôi phân biệt cầm hai đầu dây, hướng ngược nhau mà đi.

*StepsApp máy đếm bước là ứng dụng theo dõi sức khỏe ghi lại số bước chân, khoảng cách đoạn đường đã đi, lượng calo tiêu thụ, giúp người sử dụng theo dõi sức khỏe của mình.

Máy đếm bước chân.


Không ngoài dự liệu, chúng tôi gặp nhau, xác thực được điều này. Chúng tôi chia nhau trên tường tìm đầu mối hơn nữa là lần lần lùi về phía sau. Nếu một bên tìm đầu mối cứ giật giật dây, bên này nhận được tín hiệu, đánh dấu rồi lập tức chạy qua hội hợp.

Tôi suy nghĩ một chút, cơ quan có khả năng chỉ ở bên trái chúng tôi, bên phải bọn họ. Chúng tôi không có khả năng tạo được vết lõm, chỉ có thể dùng đá để gõ rồi dùng tay sờ soạng.

Thành thật mà nói, khoảng cách vài trăm mét, quy mô thật sự rất lớn. Cứ sờ một chút đi một chút thế này, tôi dám cá là đi được tối đa cũng chỉ 50 mét. Có là chúng tôi quá tỉ mỉ, nhưng nếu không tỉ mỉ như thế thì có khả năng sẽ bỏ sót đầu mối quan trọng. Nhìn xem thời gian, đã không còn sớm, tuy rằng nơi này chẳng phân được ngày đêm nhưng sức người có hạn. Vì vậy tôi gọi Hắc Nhãn Kính nghĩ ngơi trước, nơi này hẳn là an toàn, sẽ không cần gác đêm. Chẳng mấy chốc tôi thấy Hắc Hạt Tử thiếp đi. Thấy thế tôi cũng chịu không được nên cũng mê man ngủ mất.

Thời điểm tôi tỉnh lại, nhìn thấy Hắc Nhãn Kính đang mò mẫm trên tường. Xem bộ dáng này, tôi phảng phất như thấy được hình bóng một người khác. Hắn cũng từng như thế này, trong khi chúng tôi nghỉ ngơi thì hắn lúc nào cũng bận rộn. Nghĩ đến nó, trong lòng tôi có một cỗ khí tức.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy tôi đã tỉnh liền vẫn cười cười không rõ ý nói: "Yo! Tiểu Tam gia tỉnh rồi, ngủ ngon không?"

Tôi mê mang nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Hắn không để ý việc tôi không trả lời, ngược lại cười đến càng vui vẻ: "Cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy không, tôi sợ."

Hắc Nhãn Kính chết tiệt này, chuyện chính không lo làm. Tôi vẫn không nói, nhìn hắn chằm chằm như cũ.

"Tiểu Tam gia, Hắc Nhãn Kính tôi đây có cái vấn đề muốn hỏi cậu." Miệng nói nhưng tay hắn vẫn không ngừng, tiếp tục sờ soạng vách đá.

Đứng dậy đi qua cùng hắn tìm, sẵn tiện quăng một chữ "nói" cho hắn.

"Cậu cùng câm điếc đến tột cùng có quan hệ gì?" Hắc Nhãn Kính khó có khi nghiêm túc hỏi.

Mẹ nó, đây rốt cuộc là cái vấn đề kiểu gì? Nhưng nói thật ra, tôi xem hắn là một người anh em vào sinh ra tử, cũng chỉ có thể là anh em. Hắc Nhãn Kính như thế nào lại hỏi loại câu hỏi như thế này, chẳng lẽ lúc ngủ tôi nói mớ cái gì? Bất quá nếu là nói mớ thật, tôi cũng cần bắt lấy quyền chủ động trả lời vấn đề.

"Huynh đệ."

"Ha ha... " Hắc Nhãn Kính cười đến càng vang.

"Bị động kinh à? Tôi nói anh không thể bình thường một chút được sao?" Tôi có chút buồn bực mắng.

Hắn không trả lời, mỉm cười một cách đầy phóng túng. Sau có còn xướng ca, hát mấy bài hát làm người nghe phát bực.

Thấy như vậy, tôi liền có nói với hắn chuyện đó cũng vô dụng. Tôi không để ý đến hắn nữa mà tiếp tục làm việc trên tay. Mặc dù tôi không muốn nghĩ về việc đó nhưng hắn chính là cố tình, còn hát cái gì "đã lâu không gặp"* trái tim hụt hẫng đầy nước mắt của tôi cứ như thắt lại.

*Ca khúc "Đã lâu không gặp" do Trần Dịch Tấn (Eason Chan) trình bày. Bài hát ở bên trên 👆

Thật ra mười năm trước tôi vẫn luôn không rõ tâm mình, tôi vẫn luôn xem hắn là bằng hữu quan trọng nhất, vào đêm trước khi lên đường đi Xà Chiểu hắn nói với tôi, hắn là một người không có quá khứ hay tương lai, nếu một ngày nào đó hắn biến mất, thì cũng sẽ không có người phát hiện. Tôi không biết lúc đấy mình lấy dũng khí từ đâu, nói với hắn nếu anh biến mất, ít nhất tôi cũng sẽ phát hiện. Tôi không biết có phải nguyên nhân kia không, tôi liền bắt đầu chú ý đến hắn. Sau lại ở Ba Nãi rồi tiến vào Trương gia cổ lâu, nhìn thấy Muộn Du Bình nằm nghệt ra trong đống quần áo. Lần đầu tiên tôi nhận rõ sự yếu ớt của sinh mệnh. Cho dù cường đại như Muộn Du Bình, suy đến cùng hắn cũng chỉ là người, nhân loại đều vô pháp cùng cái chết chống lại. Đột nhiên tôi phát hiện, thì ra tử vong đều gần chúng ta đến vậy, tôi cảm giác như trời đất sụp đổ... Tôi cứ như vậy không dám đối mặt, không dám nhìn thẳng, thậm chí không tin vào tình cảm chính mình, thẳng cho đến khi hắn nói lời từ biệt, nói muốn đi thủ cái cửa kia tôi mới chậm rãi ý thức được cái gì đó. Tôi lúc ấy đều cho rằng chỉ cần tôi tìm được một người bạn gái, tôi có thể thay đổi nó. Nhưng trên thực tế, sâu trong nội tâm tôi đã không thể dung thêm bất luận kẻ nào, vì thế tôi bắt đầu đi theo bước chân quá khứ của hắn, đi đến từng địa phương hắn đã đi qua, tìm kiếm từng dấu vết tồn tại của hắn.

Nghĩ đến đấy mắt tôi đã có điểm mơ hồ. Tôi tin tưởng, càng kiên định hơn, nhất định phải đem hắn ra ngoài. Nếu thủ cái cửa đó là điều cần thiết, tôi sẽ thủ thay hắn. Tôi sẽ để hắn sống một cuộc sống như người bình thường, làm tất thảy những điều hắn muốn làm.

Dây thừng trên tay động động, làm tôi giật cả mình, hoàn hồn rồi liền chạy nhanh quát: "Bọn họ tìm được rồi!" Tôi cùng Hắc Nhãn Kính quay đầu liền chạy, được đoạn tôi dừng lại bước chân đã giơ ra hơn nữa, đảo trở về làm kí hiệu, tiếp theo tăng tốc đuổi kịp Hắc Nhãn Kính ở phía không xa.

Chúng tôi chạy đến nơi của bọn Bàn Tử, thấy được Tiểu Hoa đang ở bên một cái khe hở, tôi liền hỏi Bàn Tử ở đâu rồi.

"Bàn gia ở phía sau đây, chỗ này chật hẹp quá, Bàn gia duỗi thân không được." Thanh âm hồn hậu của Bàn Tử từ bên kia Tiểu Hoa truyền đến.

"Đến, tìm được cơ quan rồi, nhưng là nhìn không hiểu nguyên lý vận hành." Tiểu Hoa đặt tay lên khe vết nứt, quay đầu nói với chúng tôi: "Nếu không anh đến nhìn xem?" Đây là nói với Hắc Nhãn Kính.

Vì vậy Tiểu Hoa lui trở về đổi lại Hắc Nhãn Kính sờ soạng đi qua. Chỉ thấy hắn đông sờ tây gõ lộng một nửa ngày, xong lại dựa vào khe đá phía sau quan sát rồi suy ngẫm.

Tôi bước đến hỏi hắn như thế nào, hắn đem chiếc đèn mỏ rò lại gần hướng cho tôi xem. Khó trách chúng tôi sẽ bỏ sót, đây là một loại đá trầm tích có nhiều lỗ nhỏ trên đó, cùng với cái khe trên vách núi hầu như tạo thành một khối. Tôi nhìn chung quanh hòn đá này, không thấy bất luận chỗ nào có thể mở ra cơ quan, chẳng lẽ là để đẩy? Không có khả năng. Khẳng định bọn họ đã thử qua, tôi cố đẩy nhưng nữa điểm dấu vết cũng không thay đổi. Nó giống như là thiên nhiên sinh ra đã như vậy, nhưng không thể, đây là đá trầm tích, sao có khả năng mọc ở đây cho được. Vì thế tôi hỏi Hắc Nhãn Kính xem hắn có đầu mối gì hay không. Hắn nhìn tôi lắc lắc đầu. Sau chúng tôi lại thử thêm vài lần, nhưng nó như cũ vẫn không mở ra. Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút từng chút một. Sau đó, chúng tôi đơn giản là dừng lại công việc vô bổ này, ngồi xuống ăn một chút gì đó. Tôi đang ngồi quay lưng về phía mép đá, và cũng không biết khi nào tôi đã dựa vào nó ngủ thiếp đi.

"Oành" một tiếng, tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện không thấy Bàn Tử và mọi người đâu cả. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nghĩ bọn họ tìm được đường đi rồi, hơn nữa quên mất còn có tôi ở đây. Nhưng khi nhìn tứ phía, liền phát hiện có chỗ không đúng. Tôi đây là đang ở nửa sau thông đạo, không phải phía trước. Nửa phía trước là lối thông đạo mà tôi và Hắc Nhãn Kính đã đi. Tôi đi lên kiểm tra qua lại mấy lần, đã hiểu sao lại thế này rồi. Đây là một cái cửa xoay tròn, chúng tôi không đẩy được vì lúc đó là đẩy ở giữa, mà tôi lại là dựa vào mép của cái cửa này, vừa vặn là nơi tựa lực. Vì thế tôi cầm theo cái đèn mỏ, sờ soạng đi về cùng hướng lúc tôi và Hắc Nhãn Kính khi đi vào.

Đi không được bao xa, liền thấy phía trước có điểm huỳnh quang, càng lúc càng gần. Nếu là trước kia, khẳng định chân tôi đều đã mềm nhũn, nhưng là hiện tại sẽ không. Tôi tắt đi chiếc đèn mỏ, ẩn mình vào khe đá. Rút ra đại bạch chân chó nắm trong tay. Nhìn chằm chằm vào mảng huỳnh quang di động phía trước, nói thật ra tim tôi đã nhảy bang bang rồi. Phải biết rằng ở loại địa phương như thế này, nếu thật sự gặp được bánh tông, hoàn toàn là không có cơ hội để chạy trốn.

"Anh nói xem, Tiểu Thiên Chân có phải là thần xui xẻo chuyển thế không?" Giọng nói mạnh mẽ của một người đàn ông vang lên, này không phải là Bàn Tử sao? Mẹ nó lúc này rồi còn không quên nhắc đến tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net