【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE
Chương 10: Xem pháo hoa nơi hoang dã
U Vô Mệnh tiếp tục dùng âm thanh giả khàn khàn nói: "Phu nhân ta đã mang ra rồi, ta cùng với nàng ta về Vương Thành trước."
"Dạ!"
U Vô Mệnh lạnh giọng hạ lệnh: "Đi, giết sạch những người Tang Châu đó."
"Dạ!"
Đại quân đồng loạt hô, nhảy lên Vân Gian thú hướng về phía trước xung phong liều chết chạy đi.
Vạn quân lao nhanh như gió, nghiền nát hết cỏ cây thực vật dưới chân, một lát sau chỉ còn lại một mảnh rừng trụi.
Tang Viễn Viễn động tâm một chút nhưng cũng không nhúc nhích.
"Gì?" U Vô Mệnh nghiêng thân thể xuống, dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, ngạc nhiên hỏi, "Sao ngươi lại không khóc không nháo? Mới vừa rồi ta còn nghĩ, nếu ngươi kêu khóc, ta quay đầu lại liền hôn lên miệng của ngươi."
Ánh mắt hắn thoạt nhìn đúng thật có chút thất vọng.
Tang Viễn Viễn: "......" Đây chân chính là một kẻ điên.
Nàng nhẹ giọng nói: "U Châu vương nói là làm, đã đáp ứng cứu người, vậy nhất định sẽ làm được."
Hắn nhẹ nhàng hạ đôi mắt mị hoặc, thanh âm mang theo cười: "Ờ há, ta đây thường nói muốn đánh hạ Thiên Đô, giết chết Khương Nhạn Cơ, ngươi cảm thấy...... Ta sẽ làm được sao?"
Cái tên Khương Nhạn Cơ này đã biến mất rất nhiều năm ở Vân Cảnh.
Hiện giờ nhắc tới kỳ nữ đó, mọi người chỉ biết xưng ' đế quân '.
Tang Viễn Viễn nhìn cặp mắt vừa đen vừa sâu của hắn, thực nghiêm túc trả lời: "Ta cảm thấy thực lực ngươi hiện tại còn chưa đủ, chờ một thời gian đi."
Trong mắt U Vô Mệnh hiện lên sự kinh ngạc chân thật khó có được, sau một lúc lâu, hắn cười, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: "Khó trách dám nói thích ta, hoá ra ngươi cũng bệnh không nhẹ. Được rồi, những người này, ta đều cứu. Vốn chỉ nghĩ tùy tiện thả chạy một người hai người thôi chứ......"
Chỉ thấy cổ tay hắn vừa lật lên, trong tay có thêm một số ngọc châu nhỏ, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng xanh lấp lánh.
Là phù ngọc dùng đưa tin.
Hắn chậm rãi khép năm ngón tay lại, liền thấy những viên ngọc châu đó cọ xát đè ép lẫn nhau, phát ra từng tiếng ngọc nát thanh thúy, mà hắn thì giống như đang bóp hạt đậu vậy.
Bột phấn mang theo ánh sáng xanh rào rạt chảy theo khe hở ngón tay hắn.
Từng tiếng nổ trầm thấp vang vọng khắp nơi.
Không cần quay đầu lại đều có thể thấy ánh lửa tận trời.
"Này......"
U Vô Mệnh vui sướng cười, kéo kéo dây cương, để nàng xoay người nhìn lại.
Liền thấy đại quân ám trầm kia đang giống như nở hoa, Vân Gian thú từng con từng con bị nổ nát biến thành một đoàn ánh sáng màu cam, nhìn như một trái cầu lửa lớn.
Trong không gian tối đen trống trải nơi hoang dã, quả nhiên là phóng lên từng đóa pháo hoa.
Cư Lâm quan bị kinh động, phía trên cổng thành bốc cháy, vô số ánh lửa nhảy nhót, xa xa liền có thể nghe được tiếng cửa thành táp táp mở ra.
U Vô Mệnh lại lấy ra một bụm ngọc châu, đưa tới lòng bàn tay Tang Viễn Viễn.
"Thử xem." Hắn mang theo vài phần đắc ý, xúi giục nàng.
Một bàn tay to lạnh băng bao lấy mu bàn tay nàng, ép năm ngón tay chậm rãi khép lại.
Ánh sáng xanh xuyên qua khe hở của ngón tay, pháo hoa phía trước càng thêm sáng lạn.
"Chơi vui không?" Hắn kề sát ở bên tai nàng, ngữ khí nhẹ nhàng, mang theo ý cười nồng đậm, giống như khoe ra món đồ chơi vậy.
"Tối hôm đầu tiên ngươi đến Hàn Đô đã làm ra, đúng không?" Tang Viễn Viễn tận lực làm thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh.
Động tác U Vô Mệnh ngưng lại, lồng ngực nhẹ nhàng rung động, "Ừ" một tiếng.
Ngày đó, sự tình liên tiếp xảy ra làm Hàn Thiếu Lăng sứt đầu mẻ trán, ngày thường là vương giả bình tĩnh lý trí, ban đêm hoàn toàn phóng túng chính mình, nằm ở Vô Cực điện cùng Mộng Vô Ưu ác chiến cả đêm, lại đem thân vệ đều phái đến Hồi Vân điện bảo hộ Tang Viễn Viễn, đề phòng U Vô Mệnh thật sự tới cửa đoạt người.
U Vô Mệnh, người đáng lẽ ra phải bị nhìn chằm chằm, ngược lại không ai quản.
Nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi cài vật nổ mạnh trên cơ thể Vân Gian thú, sau đó lợi dụng linh uẩn giữa ngọc giản đưa tin để cảm ứng tới kíp nổ."
Cái ý nghĩ này có thể nói thực vượt mức quy định.
Hắn tiện tay vỗ tóc nàng: "Thật thông minh, Tiểu Tang Quả của ta."
Con ngươi Tang Viễn Viễn co rút lại.
Linh cô chỉ nhắc tới tục danh khi còn bé của nàng có một lần, lúc ấy ở đó chỉ có những người của Tang Châu vương phái tới bảo hộ nàng.
Cho nên, trong những người này có người của U Vô Mệnh.
Đã có người của U Vô Mệnh, nói vậy, cũng sẽ có người của Hàn Thiếu Lăng...... Hoá ra, nàng là vì thế này mà bại lộ.
Thật ra cũng không thể trách nàng. Phụ mẫu từ Tang Châu phái người đến đây, nàng căn bản không thể nào tra hết, chỉ có thể tín nhiệm vô điều kiện.
Xem ra Vân Cảnh mười tám châu còn thâm sâu hơn so với trong tưởng tượng của nàng nhiều.
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ, tại sao ngày hôm đó liên lạc xong, Hàn Thiếu Lăng cũng không còn cùng nàng liên lạc lại.
"Có thể nói cho ta biết người của ngươi là ai không?" Nàng nghiêng đầu nhìn U Vô Mệnh.
Cặp mắt đen láy thâm thuý của hắn đang phản chiếu một đoàn ánh lửa, giống kim sắc trong đồng, càng có loại tươi đẹp khác.
"Tang Tam Cửu." U Vô Mệnh không có một tia chần chờ.
Trước mắt Tang Viễn Viễn hiện lên một gương mặt hàm hậu.
"Người bên phía Hàn Thiếu Lăng, lại là ai?" Trái tim nàng thình thịch nhảy lên.
Nàng nắm thật chặt nắm tay.
"Tang Tứ Ngũ, Tang Tứ Lục."
Tâm Tang Viễn Viễn đột nhiên nhảy dựng.
Hai người kia, thân phận thực không bình thường. Linh cô có cố ý nói qua cho nàng.
Tang Tứ Ngũ cùng Tang Tứ Lục thật ra là đường huynh của Tang Viễn Viễn. Phụ thân bọn họ là đệ đệ ruột của Tang Châu vương. Vị vương thúc này từ trước đến nay đều không tự cho mình là vương tộc, đem hai nhi tử song sinh của chính mình ném vào trong quân doanh, ra lệnh mọi người đối xử bình đẳng, nên thu thập như thế nào liền thu thập như thế đó.
Hai anh em song sinh này cũng không phải kém, tranh đua thật sự xuất sắc, tuổi còn trẻ đã lập không ít công lao, bọn họ cự tuyệt chức quan nhàn tản mà tiến vào đội ngũ quân cận vệ, làm thân vệ bên cạnh Tang Châu vương.
Bình phong toàn gia này thật quá tốt !!.
Bọn họ làm sao có thể là người của Hàn Thiếu Lăng?!
"Nên thu thù lao rồi." U Vô Mệnh thấp giọng cười nói.
Năm ngón tay lạnh băng giống như rắn bò lên trên gáy nàng, xâm nhập vào mái tóc bồng bềnh như mây đen, khống chế được con mồi của hắn.
Nàng bị bắt ngẩng mặt lên, trước mặt là U Vô Mệnh cùng đầy trời pháo hoa, hắn kéo mặt nạ bảo hộ xuống, hôn thật mạnh lên môi nàng.
Môi hắn lạnh như băng, cảm giác tựa như bị rắn độc hôn môi. Răng nanh của rắn độc cắn rách môi nàng, tràn ngập hương vị rỉ máu, làm nàng không nghe rõ hương vị của bản thân rắn độc.
Hắn lại đem một nắm ngọc châu nắm tới lòng bàn tay nàng, mười ngón đan lại trằn trọc vào nhau, pháo hoa càng thêm sáng lạn.
Sau một lúc lâu, hắn buông lỏng nàng ra, thu lại đôi môi như rắn của hắn, quái dị nhìn nàng.
"Không hề có kỹ xảo đáng nói. Hàn Thiếu Lăng không dạy ngươi sao."
Tang Viễn Viễn không trả lời. Loại thời điểm này mà lên tiếng giải thích chẳng phải càng khơi mào hứng thú của hắn?
Thật ra kỹ thuật của hắn cũng có được cái gì đâu, chính hắn còn cắn hắn một cái, cho rằng nàng không biết ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net