Truyen30h.Net

Huan Van Pho Gia Kim Long Truyen Ky Quyen 3 Thieu Nien Du

Ngọc Thạch Cư, thánh địa chữa thương Phó gia.

Hơi nước mờ mịt, trong bể tắm được chạm khắc từ một khối ngọc khổng lồ, Tiểu Khanh thoải mái dựa vào giường nhuyễn ngọc, ngâm mình trong làn nước thơm mịn như sữa, dưỡng thương. Trong nước mùi thơm của Ngọc Ngưng Lộ hòa quyện với hương hoa hồng thơm ngát, thật khiến người ta thèm ăn.

Hai bên hồ, trong những bồn hoa ngọc thạch chạm khắc hoa văn giống nhau, hoa lan tranh nhau khoe sắc. Màu tím, màu vàng, màu trắng, giống như những đoá hoa tinh xảo điểm xuyết trên tường đá.

Hai tấm rèm thêu Tô Châu treo từ trên trần cao rủ xuống sàn, ẩn ẩn ngăn cách bể tắm ngọc thạch cùng người hầu hạ bên ngoài.

Yến Nguyệt cơ hồ không mang một tiếng bước chân vén tấm màn sang một bên, hai tay nâng hộp đồ ăn, lần thứ mười lăm quỳ đến bên cạnh hồ, đưa hộp đồ ăn trong tay cho lão đại xem qua.

Tiểu Khanh nhíu mày.

Yến Nguyệt đứng dậy, rời đi, che màn lại thật tốt, đưa hộp đồ ăn cho Tiểu Mạc ở bên cạnh, Tiểu Mạc thầm thở dài đưa cho Ngọc Linh phía sau, Ngọc Linh đưa cho Ngọc Tường, Ngọc Tường chuyển tay đưa cho Yến Kiệt, lúc Yến Kiệt đem hộp đồ ăn đưa cho Mỹ Cảnh đang chờ ngoài cửa, quả thực không đành lòng nhìn vẻ mặt như  sắp khóc đến nơi của Mỹ Cảnh.

Tiếng nước ào ào bắn tung tóe, dọa Yến Kiệt giật mình một cái, Mỹ Cảnh vội vàng ôm lấy hộp đồ ăn bỏ chạy.

Xoay người đóng cửa lại, Yến Kiệt điều chỉnh hơi thở, ép mình quên đi mùi thơm hấp dẫn tỏa ra từ hộp đồ ăn. Lão đại không thấy ngon miệng, làm sư đệ sao có thể ăn trước.

Ngọc Tường vẫn luôn đổ mồ hôi. Nhiệt độ trong phòng này quá cao. Hơn nữa mình đã đứng như như tiêu thương ở chỗ này gần nửa ngày, cơm nước chưa ăn. Đói quá, còn đổ mồ hôi, thật muốn hư thoát.

Tiểu Khanh dưới sự hầu hạ của Tiểu Mạc, lần nữa ăn mấy viên đan hoàn, mùi vị rất thơm ngon. Sau khi ăn xong những viên đan hoàn chứa các loại dược liệu quý báu do tam thúc cẩn thận điều phối, quả thật không dễ cảm thấy đói. Huống hồ canh sâm cùng canh tuyết liên cũng đã uống hai bát.

Nghĩ đến tam thúc, tâm trạng Tiểu Khanh có chút nặng nề. Bởi vì mình, hại tam thúc bị sư phụ đánh gãy hai cái xương sườn. Cũng may có Thái hậu cầu tình, sư phụ đồng ý sẽ không phạt mình nữa, cũng miễn các sư đệ khác "Hối lỗi", nhưng tam thúc, ngũ thúc chỉ sợ không dễ qua ải như vậy.

"Tam thúc đâu?"

"Còn đang ở Tĩnh Tư Đường." Yến Nguyệt không dám lau đi mồ hôi trên mặt, vội cung kính đáp lời.

Thái hậu đương nhiên không quên cầu tình cho Long Tình. Long Thành đương nhiên cũng đồng ý, để "Long Tình trở về phòng đi". Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Thái hậu, bế Tiểu Khanh lên, đưa đến giường nhuyễn ngọc ở Ngọc Thạch Cư chữa thương.

Giường nhuyễn ngọc là một khối Ngọc tuỷ cực kỳ hiếm thấy và trân quý dài tới hai mét, rộng một mét, người nằm trên đó, không cảm thấy chịu lực chút nào, hơn nữa Ngọc tuỷ còn có công hiệu thần kỳ trong việc giảm viêm tiêu sưng, lưu thông máu và thúc đẩy sinh cơ.

Không biết là cao nhân phương nào phát hiện ra khối ngọc thạch to bằng một cái sân nhỏ này, hơn nữa còn có tuệ nhãn cao siêu, cũng phát hiện trong đó lại có một khối ngọc tủy to lớn như thế. Lại dụng tâm tạo hình, chế thành một khối ngọc thạch hình chữ nhật bốn phía khắc đầy hoa phù dung, mà Ngọc tuỷ bị cẩn thận cắt gọt, vừa vặn ở giữa hồ làm giường.

Phó gia cố ý mở căn Ngọc Thạch Cư này, đem phù dung hồ bằng ngọc thạch khảm nạm ở giữa, lại kết hợp với hệ thống tuần hoàn nước tiên tiến nhất, biến hồ ngọc thạch này thành thánh địa chữa thương thần kỳ nhất.

Chớ nói chỉ là vết thương ngoài da thông thường, cho dù là người bị thương gân động cốt hoặc thậm chí là đang thoi thóp, chỉ cần nằm lên cái giường này, cũng có thể khôi phục sinh cơ, nhanh chóng hồi phục như cũ.

Mà nước trong hồ, lại rót vào thánh dược chữa thương Ngọc Ngưng Lộ, công hiệu liền càng thần kỳ. Cho nên mặc dù Tiểu Khanh chẳng qua chỉ mỗi ngày ở trong đó ngâm sáu canh giờ, những vết thương da thịt lộn xộn trên người đã tan hết máu ứ, tốt lên ba phần.

Lại trải điều dưỡng thêm một đoạn thời gian, đoán chừng không cần một tháng, liền lại có thể hoàn hảo như lúc ban đầu. Mà da thịt sau thời gian dài ngâm trong Ngọc Liên Lộ, lại càng mịn màng và mềm mại hơn trước.

Nhưng mà, nếu không phải sư phụ có lệnh, Tiểu Khanh cũng không muốn ngâm ở đây nhàm chán cả ngày.

Vết thương trên mặt Tiểu Khanh tương đối nặng, nhưng cũng là ba ngày, lại lành nhanh hơn vết thương trên người nhiều. Tuy sưng tấy đã giảm hẳn, nhưng dấu ấn vẫn còn rõ ràng, lại hoàn toàn không trở ngại hắn làm ra các loại biểu cảm, cái này đương nhiên phải quy công cho thuốc bôi thần kỳ do Long Tình điều phối.

Lại nói, Phó gia dược hiệu đúng bệnh nhất, thần kỳ nhất chính là loại "Dược cao Thanh thúy" này. Đương nhiên là bởi vì trong nhà có những người cùng chí hướng như là Phó Long Thành, Phó Long Tinh còn có Tiểu Khanh, đều có chung một sở thích: Lúc phạt người tất miễn không được muốn bạt tai.

Cho nên trải qua nhiều lần lại nhiều lần thử nghiệm lâm sàng cùng các đồng chí thường chịu bạt tai không ngừng thăm dò không ngừng tiến thủ không ngừng cải tiến, loại thuốc bôi thần kỳ chuyên trị các vết bầm tím và sưng tấy trên khuôn mặt - "Dược cao Thanh thúy" hoành không xuất thế, công hiệu thần kỳ đủ so sánh với tiên đan.

Đi quá xa rồi. Nói trở lại chuyện cũ.

   Sau khi Phó Long Thành ném Tiểu Khanh đến giường nhuyễn ngọc, liền phân phó các đệ tử khác "Chăm sóc", rồi lập tức quay lại Diệc Duyệt Trai. Bởi vì Thái hậu cô mẫu vẫn đang chờ cùng hắn tiếp tục thảo luận phương thức quản giáo đệ tử Phó gia.

Nghiên cứu thảo luận hẳn nên được tiến hành trong hoàn cảnh hoà bình và hữu hảo. Bởi vì nghiên cứu thảo luận rất thuận lợi. Chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ, Thái hậu mỉm cười kéo tay chất nhi Long Thành ra khỏi thư phòng, cũng vào lúc hoàng hôn buông xuống, thân thiết hữu hảo cùng Long Bích, Long Tình và Long Tinh dùng bữa tối.

Bởi vì cô mẫu đề nghị, Long Tinh cũng sớm kết thúc kỳ hối lỗi ở Hàn Nhật Phong, mà Long Tình, mặc dù sắc mặt còn có chút tái nhợt nhưng vẫn điềm tĩnh hữu lễ, kính cẩn nghe theo, trực giác khiến Thái hậu liền cảm thấy uất ức thay cho Long Tình. Trong những chất nhi này, người hiểu chuyện nhất chính là Long Tình, nhưng Long Thành lại luôn làm khó hắn, dù sao thì nàng chỉ ở bên cạnh một ít thời gian, cũng không dám nhiều lời, nếu không chịu khổ vẫn là Long Tình.

Ngày thứ hai, Thái hậu nhìn thấy vết thương của Tiểu Khanh, mới yên tâm, Long Thành liền lệnh Long Bích đưa Thái hậu hồi cung. Mặc dù Thái hậu vẫn có chút lo lắng cho mấy hài tử bị phạt này, nhưng nhớ tới vật nhỏ mũm mĩm hồng hồng mới hai tháng tuổi trong cung, Thái hậu càng không nỡ. Dù sao bọn hắn đều đã lớn, Thái hậu liền quyết định vẫn là hồi cung đi, dù sao Hương Nhi cũng vẫn còn là một hài tử, nào hiểu phải chăm sóc tiểu công chúa thế nào đâu.

Thái hậu vì để cầu tình cho Tiểu Khanh, thế mà cùng với Ngụy Lăng Phong và hai thị vệ thiếu niên họ Thiết trong cung, ra roi thúc ngựa gấp rút trở về. Sau khi Phó Long Thành hiểu rõ tình huống, một mặt thầm cảm thấy may mắn vì cô mẫu đã bình an đến nơi mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, một mặt lại hung hăng thêm một bút trên sổ nợ của tiểu súc sinh nào đó.

Phó Long Thành không thể để Thái hậu lúc trở về lại có bất luận nguy hiểm gì khác, cho nên Long Bích đích thân mang Yến Văn, Ngọc Kỳ hộ tống Thái hậu hồi cung. Đương nhiên cùng trở về còn có Ngụy Lăng Phong cùng hai thị vệ thiếu niên họ Thiết. Chẳng qua mặc dù đều là họ Thiết, nhưng lại đã đổi thành hai người khác.

Hai thị vệ họ Thiết đi cùng trước kia vốn là người của Phó gia, cho nên sau khi Thái hậu vào nhà cầu tình, Thiết Anh cùng Thiết Linh liền chủ động đến chỗ Phúc bá lĩnh roi. Đến nỗi lúc Thái hậu hồi cung, hai người bọn họ bởi vì bị thương quá nặng, chỉ có thể tạm thời ở lại trong phủ, đổi thành hai đệ tử khác cùng trở về.

Sau khi tiễn Thái hậu ra cửa. Long Tình cùng Long Tinh theo đại ca hồi thư phòng, nghe huấn thị. Long Thành chỉ thản nhiên nói: "Thái hậu cô mẫu đã phân phó. Ta đương nhiên không thể lại phạt các ngươi."

Thế là Long Tình và Long Tinh nhìn nhau, rất có ăn ý cùng đến Tĩnh Tư Đường tự phạt.

Một quỳ ba ngày.

Đương nhiên đến ngày thứ hai sau khi Tiểu Khanh bị cấm túc, bởi vì Phúc bá cùng Hỉ bá mỗi ngày lải nhải, Long Thành rốt cục đi một chuyến đến Tĩnh Tư Đường: "Biết sai là được, về sau cẩn thận chút."

Long Tình cùng Long Tinh lúc này mới tạ đại ca giáo huấn, kết thúc thời gian tự quỳ tỉnh.

Tiểu Khanh cắn cắn môi. Giương mắt nhìn lên, một khóm hoa lan màu vàng đang nở rộ rực rỡ.

"Màu vàng khiến tâm ta phiền." Tiểu Khanh xoay đầu, thản nhiên nói.

Yến Kiệt vội vọt người qua, đánh nát khóm hoa màu vàng thành bụi, Ngọc Tường cũng ở một bên khác bắt đầu không thương hương tiếc ngọc. Chỉ trong phút chốc, mấy trăm khóm lan vàng nở rộ đẹp đẽ đều tàn lụi sớm, bị nghiền nát thành cát bụi.

Tiểu Mạc đã nhanh chóng đem ngọc đính trên trường bào lấy xuống, nhét vào trong tay áo, thầm thở dài.

Ánh mắt của Tiểu Khanh lập tức hướng về phía Tiểu Mạc, Tiểu Mạc sợ hãi.

"Ngươi phải biết, hiện tại ta rất mẫn cảm." Tiểu Khanh nhàn nhạt oán trách.

Tiểu Mạc cúi đầu: "Là tiểu đệ sai." Tự giác xoay người đi ra ngoài.

Lúc Mỹ Cảnh lần thứ mười sáu cầm hộp cơm vượt qua hơn nửa Phó gia chạy đến Ngọc Thạch Cư, đã nhìn thấy Tiểu Mạc quỳ gối cạnh cửa làm pho tượng.

Mỹ Cảnh không hề cảm thấy ngạc nhiên. Ánh mắt thăm dò nhìn sang, Tiểu Mạc thở dài: "Hiện tại tâm lão đại có chút phiền, nhìn không được màu vàng. Làm việc phải thật cẩn thận, bởi vì lão đại có chút mẫn cảm."

Mỹ Cảnh do dự một chút, vẫn đem một cái vòng ngọc trên cổ tay cố gắng tháo xuống. Vòng tay phỉ thúy ba màu, có tủy màu vàng.

Tiểu Khanh nhìn hộp cơm mà Yến Nguyệt mang tới, "Lần đầu tiên nha."

Mặt Yến Nguyệt xạm lại. Lần đầu tiên là cái gì chứ.

"Đi Thất Tinh Đài ăn đi." Nơi này có chút ngột ngạt. Tiểu Khanh vươn tay lên, Ngọc Linh cùng Ngọc Tường vội vàng đi tới hầu hạ lão đại thay quần áo.

Yến Nguyệt đã đẩy một chiếc ghế dựa mềm qua, cẩn thận phục thị lão đại ngồi xuống, lại cẩn thận đặt đệm ở phía sau.

Đệm dựa gấm Tứ Xuyên mềm mại và thoải mái.

"Đổi thành vải bông đi." Tiểu Khanh bỗng nhiên cảm giác đệm dựa gấm Tứ Xuyên có chút quá mức phô trương.

Ra khỏi Ngọc Thạch Cư, Tiểu Khanh trông thấy Tiểu Mạc, phất phất tay: "Ngươi cũng thật lười biếng, không ở trong hầu hạ lại ở bên ngoài hóng mát."

Tiểu Mạc cúi đầu: "Là tiểu đệ sai."

"Đến bên cạnh ta nghe lệnh đi." Tiểu Khanh hơi nhíu nhíu mày: "Không có người hầu hạ vừa ý, thêm mấy cái có thể sẽ chu toàn hơn chút."

"Là chúng tiểu đệ chiếu cố không chu toàn." Một mảnh thanh âm thỉnh tội vang lên.

"Bồn hoa màu vàng kia, giấu đi."

"Hạ tấm màn màu vàng này xuống."

"Sao lại có một đoạn hành lang sơn màu vàng vậy. Chém đi."

"Sao ngươi còn đeo khuyên tai vàng, lấy xuống."

"Vẹt, người đâu, đến nhổ những chiếc lông màu vàng đi."

"Đôi chim uyên ương trong ao đằng kia, mau, đến ấn xuống nước đi."

...

Trên con đường từ Ngọc Thạch Cư dẫn đến Thất Tinh Đài, ngoài Lương Thần cùng Mỹ Cảnh, còn có sáu bảy tiểu nha hoàn chạy khắp nơi bận rộn. Toàn bộ Phó gia, gà bay chó chạy.

Chuyển qua mấy cái viện tử, Tiểu Khanh lại giơ tay lên: "Tới phòng của Yến Nguyệt đi."

Yến Nguyệt có chút đổ mồ hôi: "Sư huynh, Hương Khê xin nghỉ, chỗ tiểu đệ chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo."

"Tùy tiện nhìn thôi."

Nhưng mà sau khi xem xét, Tiểu Khanh cho rằng cách bài trí trong phòng Yến Nguyệt dường như có chút thiếu sót.

"Chuyển cái bình phong này sang góc độ khác."

"Đổi hướng cái đầu giường này."

"Sắp xếp mấy bức họa trên tường một lần nữa."

"Vị trí cái ghế không tốt."

"Cái bàn góc độ không đúng."

"Cái trường kỷ này tốt nhất nên đặt ở nơi nhiều ánh nắng."

"Loại hoa hướng dương này nhìn thì đẹp, nhưng có hại với người khỏe mạnh."

"Thảm trong bốn gian phòng này đều thay mới đi."

"Sàn gỗ thông không đủ sáng, lau thêm mấy lần nữa."

Yến Nguyệt nhìn mọi người tung bay bận rộn đầy phòng, gần như không cách nào duy trì tần suất vẩy quạt cho lão đại. Thế nên Tiểu Khanh lại cau mày.

Yến Nguyệt kêu thảm, không thể nào. Ta vẩy quạt cách ngươi một mét, vậy mà ngươi cũng có thể cảm nhận ra. Bởi vì bây giờ đã là cuối thu. Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ vừa phải.

"Bức tường đằng kia dường như hơi cản ánh sáng."

"Người đâu, hủy tường đi."

"Giàn hoa bên này dường như không đủ gọn gàng."

"Người đâu, sắp xếp lại giàn hoa."

"Hình dáng của đường đá này thật quái gở."

"Người đâu, lát lại đoạn đường này."

...

"Lão đại, ở đây bụi bặm có chút nhiều, không bằng đổi sang nơi khác dùng cơm thì tốt hơn."

"Hồi Hỉ Duyệt Cư đi."

"Lão đại, bên kia cũng đang thi công." Tiểu Mạc khom người hồi bẩm: "Buổi sáng, ngài từng lệnh đổi vườn hoa kia thành hồ sen..."

"Đúng là không có lấy một chỗ yên tĩnh." Tiểu Khanh oán trách liếc mắt nhìn mấy sư đệ: "Đi Thúy Trúc Hiên đi."

Biển trúc dậy sóng. Cả viện lạc đều là trúc, thanh u mà yên tĩnh.

Một bộ đệm ngồi và đệm dựa bằng vải bông. Trường kỷ cũng được trải một lớp đệm bông, mùi chanh thoang thoảng, tựa vào rất thoải mái.

"Mang vào viện đi." Tiểu Khanh nghiêng người tựa vào giường: "Bốn người các ngươi múa kiếm cho ta xem một chút. A, múa bộ 'Nguyệt hạ trúc hải' đi."

Tiểu Mạc, Ngọc Linh, Ngọc Tường, Yến Kiệt lên tiếng, đồng loạt đứng dậy. Bốn người trong tay đều cầm một ngọn trúc dài một thước, bạch y thanh y, phong thần tuấn lãng, thân hình tiêu sái, động tác uyển chuyển, quả thật là một loại thưởng thức.

"Bộ kiếm pháp kia đúng là không tầm thường, các ngươi múa cũng tốt." Tiểu Khanh xem mười lăm chiêu đầu tiên, có chút cụt hứng: "Lại múa năm mươi lần."

...

"Sao vẫn chưa có người đến đưa cơm nha." Lãnh Tiểu Y đói đến mức bụng kêu ùng ục.

"Thật xin lỗi, để mấy vị cô nương đợi lâu rồi, thật sự đã chiếu cố không chu toàn." Một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào viện.

"Ba ngày nay, cảm giác thật kỳ lạ, mọi người đều loay hoay bận rộn." Uyển Nhiên cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nếu không phải Ngọc Tường đến cầu nàng mấy ngày này tuyệt đối đừng bước ra cửa viện một bước, nàng đã sớm đi xem xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Đương nhiên, nhận thỉnh cầu còn có Lãnh Tiểu Y, chỉ là người cầu nàng lại là Yến Kiệt.

Còn Tiêu Tiêu sao, Tiêu Tiêu nhớ tới Yến Nguyệt, mặt liền có chút đỏ.

Còn nhớ ngày thứ hai sau khi gặp Phó đại hiệp, mình từng đi tìm Yến Nguyệt.

Tay vừa nhấc lên, Yến Nguyệt đã mở cửa, nhìn mình với ánh mắt tươi cười: "Ngoan ngoãn ở đây đợi ta".

     Tình yêu thật sự là liều thuốc tốt nhất, nó có thể khiến nữ nhân nữ tính hơn, nam nhân cũng trở nên nam tính hơn.

...

Phó Long Thành nghe tiếng lách cách trong viện, lại cũng không để ý tới.

Nhưng đến khi Lương Thần mang theo Yến Đông cùng đám đao vệ khiêng một lượng lớn gỗ thông vào trong viện, lại nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng hắn.

"Đại lão gia." Lương Thần rụt rè nói: "Thỉnh đại lão gia tạm thời dùng thư phòng ở Tây Viên. Tiểu Khanh thiếu gia phân phó sửa sang lại nơi này."

Phó Tiểu Khanh. Phó Long Thành nghiến răng nghiến lợi trong lòng, ngươi ở khắp nơi trong phủ chơi đùa lung tung, lão tử cũng liền mở một con mắt, nhắm một con mắt, ngươi vậy mà còn giày vò đến tận địa bàn của lão tử.

Thế nhưng, trên mặt lại vẫn duy trì phong phạm của gia chủ, mỉm cười nói: "Nơi này không cần sửa chữa. Những nơi khác đã bắt đầu thì có thể hoàn thành."

Lương Thần đáp vâng.

"Ngươi đi xem xem Tiểu Khanh." Phó Long Thành vẫn mỉm cười: "Để hắn mười ngày sau đều không được ra khỏi viện tử của mình."

"Vâng."

Rốt cục yên tĩnh.

Phó Long Thành tận lực phớt lờ cái viện nào đó trong phủ vẫn còn đang nhiệt hoả triều thiên*, vẫn còn đang long trời lở đất.

*Nhiệt hoả triều thiên (热火朝天): sục sôi ngất trời; khí thế ngất trời.

Yến Nguyệt kiệt sức ngã xuống giường. Thẳng đến khi có người nhẹ nhàng giúp hắn xoa chân.

"Hương Khê đã về." Nữ hài tử nhìn Yến Nguyệt nịnh nọt.

"Hương Khê suýt nữa thì tưởng mình vào nhầm phòng." Hương Khê cảm thán trước sự sáng suốt của mình, ba ngày nay, nghe nói vô số tỷ muội trong phủ kiệt sức vì mệt...

Mỗi lần Tiểu Khanh lão đại bị phạt xong, diện mạo trong phủ kiểu gì cũng sẽ nhanh chóng phát sinh một chút biến đổi trong khoảng thời gian ngắn.

"Trở về là tốt rồi." Yến Nguyệt cười nói: "Ngươi không phải đã xin nghỉ rồi sao?"

"Đương nhiên là không. Yến Nguyệt thiếu gia ngài hẳn đã mệt chết rồi. Sau này Hương Khê nhất định sẽ hầu hạ thật tốt." Hương Khê cười: Không phải tiểu tỳ không có nghĩa khí, chẳng qua là tiểu tỳ muốn bảo toàn lực lượng mà thôi.

"Không cần sau này." Yến Nguyệt thoải mái mà duỗi chân ra: "Lúc ta trở về, lão đại phân phó, cảm thấy bài biện trong phòng này vẫn là khi vừa vào nhìn thuận mắt hơn."

Sắc mặt Hương Khê bắt đầu trắng bệch.

"Bài trí ban đầu trong phòng này ngươi rõ ràng nhất, ngươi đưa chúng nó khôi phục lại hình dáng ban đầu đi." Yến Nguyệt đứng lên: "Phòng của Yến Văn, Yến Kiệt bên kia cũng do ngươi thu xếp đi."

Đang định ra cửa, lại quay đầu cười nói: "Lão đại nói, sàn nhà trong phòng này không đủ sáng, nghĩ là có người làm việc lười biếng. Dù ta không quan tâm, nhưng nếu lão đại đã phân phó, vậy liền cực khổ Hương Khê mỗi ngày đều lau thêm ba lần."

"Chỉ những cái này đã đủ để ngươi mệt mỏi. Có điều, ngươi cũng không cần tìm Hương Ngọc, Hương Phong các nàng hỗ trợ, đoán chừng các nàng cũng đều đã mệt đến không dậy nổi."

"Không cần Hương Khê hầu hạ cơm tối sao?" Hương Khê uể oải, lại vẫn nhớ rõ bổn phận của mình.

"Mấy ngày nay, ta sẽ đến Sừ Hoà Cư trong phủ ăn cơm." Yến Nguyệt mỉm cười: "Hương Khê vẫn nhu thuận như vậy."

Hương Khê: Nếu trời cao có thể cho ta một cơ hội làm lại, thì ta, nhất định sẽ chọn nghỉ nửa năm mới về...

...

Tiểu Khanh ở trong sân của Hỉ Duyệt Cư phơi nắng, rất thoải mái.

Bởi vì ăn đòn, tâm trạng kém một chút, cho nên làm chút chuyện bình thường muốn làm mà không dám làm, sư phụ cũng sẽ không quá so đo.

Vậy nên đều nháo thành dạng này, nhưng chẳng qua chỉ cấm túc mà thôi. Kỳ thật cũng tốt, mình cũng nên nghỉ ngơi thật tốt. Nghỉ ngơi tốt rồi, chỗ sư phụ hẳn vẫn là muốn bàn giao. Loại "bàn giao" này đương nhiên không thiếu được một phen đau đớn khoét tim. Tiểu Khanh rùng mình một cái, nhưng vẫn tận lực phớt lờ đi.

Vẫn nên chuyên tâm hưởng thụ loại cuộc sống thoải mái dễ chịu khó được trước mắt này đi. A, thật là vô ưu vô lự*.

*Vô ưu vô lự (无忧无虑): Vô lo vô nghĩ, chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thảnh thơi, ung dung tự tại.

Cuộc sống, thật là hạnh phúc nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net