Truyen30h.Net

Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết

Chương 78: Chuyến này không mất tiền

Sugar_Silver

Tạ Nghiên tỉnh dậy liền thấy trên giường có vài sợi tóc rơi xuống, suy nghĩ lung tung liền giật giật? Không sao, Hoắc Niên Niên nhà hắn đầu tóc xum xuê, sau khi làm thêm giờ tóc vẫn dày, hắn không cần để sử dụng thuốc bổ tóc như Phạm tổng .

 Âm thầm nhặt tóc ném vào thùng rác, tiêu hủy chứng cứ, nếu không Hoắc Tâm cơ vừa nhìn thấy sẽ dùng đề tài này cố ý làm loạn với anh.

Lần trước về nhà, Hoắc Niên Niên hỏi công thức bí mật của món phụ, Tạ Nghiên muốn thử, nếu thành công, không cần mẹ Tạ làm thường xuyên, Tạ Nghiên từ trong phòng tắm rửa sạch sẽ. màn hình điện thoại sáng lên không biết ai đang tìm mình.

 Tạ Nghiên cầm điện thoại lên xem , một cuộc trò chuyện lạ gửi cho anh một vài bức ảnh ,moojtn gười đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh đang đứng trước thang máy. Người phụ nữ quay lưng về phía người đàn ông và ngẩng đầu lên, trong khi Người đàn ông hơi cúi xuống. Hai người thực sự rất gần, khuôn mặt mờ đi, có vẻ như người phụ nữ đang muốn một nụ hôn. Những bức hình khác cũng là của đôi nam nữ có vẻ rất thân thiết, cùng nhau đi ăn và vào khách sạn.

Người đàn ông bên trong mặc một bộ vest mà Tạ Nghiên rất quen thuộc, đó là bộ mà anh mang đến tiệm giặt do bị anh phun canh lên áo lại tự mình lấy về. Không chỉ bộ vest, mà cả chiếc cà vạt màu xám của người đàn ông, Bản thân Tạ Nghiên đã nhiều lần thắt nó cho người đàn ông.

Quần áo có thể ngụy trang, nhưng mấy tiếng trước hai người chỉ lăn qua lộn lại trên giường, Tạ Nghiên biết rõ dáng người cùng đôi tay thường xuyên gây sự.

“Hoắc Niên Niên cũng không tệ lắm.” Tạ Nghiễn còn nhớ rõ Hoắc Tâm cơ nói hôm nay đi ra ngoài, hắn đến nhóm chọc Tiểu Lý, Tiểu Lý đi công tác cũng không có đi cùng Hoắc Duyên Niên hôm nay.

【Tạ Nghiên Nghiên: Địa chỉ.】

[Người lạ: Quán cà phê của khách sạn XXXX đang đợi cậu.]

 Tạ Nghiên thản nhiên cầm áo khoác đi xuống lầu kêu tài xế đi ra ngoài.

 "Thưa phu nhân! Ngài không ăn trưa sao?", Người dì đang dọn bữa ăn hỏi.

  "Không ăn! Đi bắt gian!" Tạ Nghiên hóng gió đi ra ngoài, bỏ lại đám người hầu ngơ ngác.

Những người hầu thường ngày ăn vài tấn thức ăn cho chó ,cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy.

Tạ Nghiên đương nhiên sẽ không bắt được Hoắc Duyên Niên, sẽ bắt được kẻ đăng ảnh ngoại tình, mỗi ngày bận rộn muốn chết, lúc rảnh thì dính lấy mình, Hoắc Duyên Niên còn rảnh rỗi ngoại tình? nghĩ nhiều rồi cũng không có tiền để lừa, Tạ Nghiên từ trong túi áo khoác lấy ra chiếc ví của Hoắc Duyên Niên, rất bình tĩnh.

Hôm qua khi trở về, Hoắc Duyên Niên quên lấy ví, nên trong túi áo khoác vẫn còn nguyên trong túi áo khoác, trong đó có chứng minh thư.

Khách sạn hơi xa, nhưng đường rất êm, chỉ mười phút là tới khách sạn.

Tạ Nghiên tìm đến quán cà phê, nhìn thấy Bộ Lệ Tình đang ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, mặc một chiếc áo khoác màu đen có hoa màu lam thủy chung.

Nhìn thấy Tạ Nghiên, Bộ Lệ Tình liếc nhìn đồng hồ và vẫy tay với anh.

Được rồi, anh biết kẻ ngoại tình là ai, Tạ Nghiên bước tới ngồi xuống, nói thật thẩm mỹ của hắn cần phải cải thiện, cái áo này rất chói mắt.

 “Sao, em đến vội vàng như vậy?” Bộ Lẹ Tình cầm lấy cà phê thổi vội, nhấp một ngụm rồi cho thêm một viên đường vào, “Em sợ Hoắc Duyên Niên ăn vụng?

 “Tôi sợ chết.” Tạ Nghiên mặt vô cảm.

Không biết bị phản ứng của Tạ Nghiên giải trí ở chỗ nào, Bộ Lệ Tình cười nhẹ.

"Em có muốn một tách cà phê không?"

 “Không cần.” Tạ Nghiên hờ hững từ chối, không bữa sáng cũng không ăn trưa, uống cà phê lúc bụng đói thì không quá tốt, Tạ Nghiên thích ăn chút gì đó hơn.

 "Đừng lo lắng, bọn họ vừa vào phòng. Sao lại phải đợi bọn họ cởi quần áo, bằng không xông vào cũng chẳng có gì." Bộ Lệ Tình tiếp tục nếm cà phê, quét mắt thấy dấu vết trên cổ áo Tạ Nghiên.

Tiệm cà phê bật máy sưởi, áo khoác của Tạ Nghiên bị mở ra, bên dưới mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng, chiếc cổ lộ ra ngoài trông như ngọc, vết tích trên đó rất dễ thấy.

Tạ Nghiên cảm thấy đói bụng liền gọi người phục vụ.

 "Đi nào."

Gọi món hai cái đều mắc kẹt trong cổ họng, Tạ Nghiên rất muốn cầm lấy thực đơn của người phục vụ, đập vào mặt Bộ Lệ Tình.

Tạ Nghiên thở dài đi theo Bộ Lệ Tình  vào thang máy, trước cửa thang máy có một người đàn ông mặc vest hoa gần giống Bộ Lệ Tình, tay đang ôm một thanh niên mảnh khảnh.

Chẳng lẽ là không bắt kịp xu thế sao? Tạ Nghiên nhìn hoa văn màu đỏ, cảm thấy được thực rất xấu.

“Khó trách lần trước Bộ tổng sảng khoái đem người cho tôi ,Hóa ra bên cạnh còn có người tốt hơn.” Ánh mắt không đứng đắn của người đàn ông quét qua Tạ Nghiên, nhìn đến dấu vết trên cổ Tạ Nghiên liền dừng lại. . "

 “NMB, nhìn mở con mắt anh dùng làm trang trí ra xem , tôi đã kết hôn.” Tạ Nghiên giơ tay chỉ cho người kia chiếc nhẫn trong tay, “Tin hay không, tôi đấm cho đầu chó của anh một đấm?

Tạ Nghiên học cách nghe cái miệng thơm tho của Lăng Hi mỗi ngày.

Người đàn ông sửng sốt,đã lâu rồi hắn không bị mắng trực tiếp như vậy.

"Tôi ..." Người đàn ông phản ứng một hồi nhưng không tìm được lời nào để mắng anh, Bộ Lệ Tình lúc này mới ngăn lại.

 "Đây là Tạ Nghiên bạn của tôi, cậu vừa rồi xúc phạm cậu ấy."

Cái tên nghe quen quen, gần đây hắn luôn cảm thấy mình có nghe thấy ở đâu? Người đàn ông nhìn thấy Bộ Lệ Tình bảo vệ nén giận, không tìm ra lỗi nữa, cũng không hối lỗi.

Thang máy đã sớm tới, bốn người đi vào, Tạ Nghiên chú ý tới thiếu niên được nam nhân ôm ấp lén lút phóng về phía Bộ Lệ Tình.

Tạ Nghiên vô tình nhìn đối diện phía thanh niên kia, người nọ tiếp tục xả bừa bãi, bất luận kẻ nào, đều là chính mình câu dẫn.

 Lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, Tạ Nghiên nhìn về phía tầng thang máy.

 “Không bấm thang máy?” Tạ Nghiên nói.

 Bộ Lệ Tình lấy ra một thẻ phòng và quẹt nó trên tầng hai mươi ba.

 “Vừa vặn chúng ta đi cùng một tầng.” Người đàn ông biết chuyện tình cảm của Bộ Lệ Tình ,đưa một người đàn ông đã có gia đình vào khách sạn, nhưng chỉ có hai người trong số họ, nói rằng họ vô tội cũng không ai tin.

"Thật là trùng hợp. Xem ra anh đang muốn bị tôi đánh." Tạ Nghiên nhìn thấy trong mắt đối phương có chút không rõ ràng giữa hắn và Bộ Lệ Tình liền quay lại.

"Gọi chồng qua, ai sợ ai?"

 Bộ Lệ Tình nhìn Tạ Nghiên vui vẻ mà đóng micro lại.

Lầu 23 sớm đã đến, Tạ Nghiên đi theo Bặc Lệ Thanh đến cửa phòng.

 “Tin anh ta như vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ rất bình tĩnh của Tạ Nghiên, Bộ Lệ Tình dựa vào tường, đưa thẻ phòng đi qua.

“Không phải đâu.” Tạ Nghiên thấy thái độ của Bộ Lệ Tình rất kỳ quái, không giống như cố ý gây hiểu lầm giữa anh và Hoắc Duyên Niên, mà giống như đang nhìn đám người ăn dưa bở.

“cậu chơi trò câu đố gì vậy? Không vào thì tôi vào.” Người đàn ông ôm thanh niên, tay còn lại giật lấy thẻ phòng của Tạ Nghiễn, quẹt thẻ mở cửa.

 “Ừ, phòng của cậu khá đấy, hả ???” Giọng điệu của người đàn ông đột nhiên trở nên kinh hãi khi bước vào, Tạ Nghiên nhìn xung quanh của dãy phòng, Hoắc Duyên Niên đang đứng trước một bức tranh, theo sau là những cười cầm camera ,micro đều nhìn người đàn ông và người thanh niên xông vào cùng một lúc, người cầm máy ảnh DSLR trong tiềm thức chụp ảnh hai người họ.

  "Hoắc... Hoắc tổng?"

 “Lão công.” Tạ Nghiên nghiêng nửa người ra chào hỏi Hoắc Duyên Niên.

 “Nghiên Nghiên!” Hoắc Duyên Niên kinh ngạc vui vẻ nhìn Tạ Nghiên, khi nhìn thấy Bộ Lệ Tình phía sau của Tạ Nghiên, lập tức trời quang mây tạnh.

Tạ Nghiên nhận ra người phụ nữ cầm micro chính là người phụ nữ trong ảnh, anh bước tới nắm lấy cánh tay Hoắc Duyên Niên.

 "Vị đại ca này nói muốn bị anh đánh cho tơi bời."

 “… Ư… Hoắc tổng, đây là hiểu lầm, ngươi tin không?” Nam nhân nhịn không được ôm thiếu niên, thay hắn chăm sóc xoa đầu.

 Hoắc Duyên Niên không có thời gian để đối phó với người này, anh để ý đến Bộ Lệ Tình đang đứng đó như bảng hiệu đèn neon phía sau anh.

“Xem ra Hoắc tổng bận việc, chúng ta ra ngoài chờ.” Neon bước nhẹ Bộ Lệ Tình nhìn ánh mắt sắc bén của Hoắc Duyên Niên, kéo cổ áo bạn thân lui ra sau, thiếu niên cũng rời đi trong tầm mắt.

“Chúng ta quay lại nói chuyện về đèn neon.” Hoắc Duyên Niên nói nhỏ vào tai Tạ Nghiên, sau đó giải thích cho anh biết mình đang được phỏng vấn.

Hoắc thị có một nhà thiết kế rất nổi tiếng, khách sạn này là do anh ta thiết kế, Hoắc thị có hợp tác với khách sạn, Hoắc Duyên Niên xuất hiện ở đây phỏng vấn, cũng là để đôi bên cùng có lợi.

Buổi phỏng vấn bị lỡ kết thúc, Hoắc Duyên Niên kết thúc buổi phỏng vấn trong vài phút nữa, đội phỏng vấn lén nhìn Tạ Nghiên rồi rời khỏi phòng khách.

Trong phòng chỉ còn lại Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên nhìn thấy trên bàn có bánh nhỏ, đói bụng quá đi lên chuẩn bị ăn.

“Nói xem em và Bộ Lệ Tình như thế nào đi cùng nhau ?” Hoắc dấm chua vội vàng cầm đồ ăn đi, chờ Tạ Nghiên giải thích, liền nhìn thấy trên cổ Tạ Nghiên dấu vết cho mình để lại.

Cố tình bỏ đói bạn đời có bị coi là bạo lực gia đình không? Tạ Nghiên ngã quỵ trên sô pha, lấy điện thoại ra, tìm lịch sử trò chuyện, ném cho bình dấm chua.

"Từ lúc ngủ dậy đến giờ, em chưa uống một ngụm nước, ăn một hạt cơm, nếu không ăn, có thể buổi tối anh sẽ cùng em đi bệnh viện truyền nước."

Hoắc Duyên Niên nghe vậy, bỏ giấm sang một bên, đưa bánh cho Tạ Nghiên, lập tức gọi một bữa trưa.

“Ở nhà ăn không ngon, đi ra ngoài xem bước…” Hoắc Duyên Niên vì anh mà đau lòng ,bật điện thoại di động Tạ Nghiên, thời điểm nhìn thấy bức ảnh, hắn không nói nên lời.

“Không cần giải thích, em hiểu, em chỉ muốn xem ai đã gửi ảnh cho em.” Tạ Nghiên cắn vài miếng bánh, cuối cùng bụng cũng thoải mái hơn.

“Lần sau ăn dưa, em nên ăn cơm trước đi.” Hoắc Duyên Niên hiểu ý của Tạ Nghiên, lau vụn bánh trên miệng Tạ Nghiên.

Phục vụ phòng nhanh chóng đem một bữa trưa ngon lành, Hoắc Duyên Niên dùng bữa trưa, Tạ Nghiên vừa ăn vừa nói cho Hoắc Duyên Niên chuyện đã xảy ra.

"Em không nghĩ nó giống như Bộ Lệ Tình đã làm. Một điều dễ dàng để lộ ra như vậy không phù hợp với tính cách của nhân vật phản diện thứ hai của anh ta."

 “Ồ, đó cũng là thứ hai.” Hoắc Duyên Niên, nhân vật phản diện số một, tự hào ăn hết nửa cái bánh mà vợ chưa ăn hết.

“Vâng vâng vâng, anh là ai, anh thật tuyệt vời.” Tạ Nghiên không thể ăn hết miếng bánh pudding cuối cùng, đành phải đưa cho Hoắc Duyên Niên giải quyết.

Ăn cơm trưa xong, Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên đi đánh người.

Người đàn ông đang đứng ngồi không yên trong quán cà phê với Bộ Lệ Tình , về phần thanh niên được hắn đưa vào phòng ngủ dễ dàng, cảm ơn Hoắc tổng và Hoắc phu nhân đã cho hắn một buổi chiều thư thái kiếm tiền.

Bộ Lệ Tình không hề cảm thấy bất an, bình tĩnh nhìn Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên hù dọa bạn hắn.

 “Ăn dưa có vui không?” Sau khi hù người đi, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ngồi xuống.

  “Rất vui vẻ, khó trách anh thích.” Bộ Lệ Tình nói xong, Hoắc Duyên Niên trừng mắt nhìn hắn. “Tôi vừa đi ngang qua có nghe được một chút thông tin nội bộ, lúc trước xuất hiện còn nhầm là một người trong số họ. . "

 Bộ Lệ Tình giải thích ngắn gọn, hắn đến đây uống cà phê, tình cờ nghe có người gọi điện nói sẽ chụp ảnh Tạ Nghiên, bên kia cúp máy, nhìn quanh một lượt nên hắn đến đưa kế hoạch.

"Anh ta nhờ tôi đưa Tạ Nghiên lên lầu để bắt quả tang. Tốt nhất trong quá trình này nên thân mật hơn. Yêu cầu chụp thêm ảnh và gửi cho Hoắc tổng." Bộ Lệ Tình nói xong liền lấy ra một phong bì.

“Không rõ người xuất hiện ở đây, tôi đoán anh ta đến muộn.” Bộ Lệ Tình lấy từ trong phong bì ra một ít, “Lúc chồng cậu mời tôi đi uống cà phê.”

Nói xong Bộ Lệ Tình rời đi, để lại Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên.

 “em lấy tiền đi, anh kiểm tra đi, em về làm món phụ cho anh.” Tạ Nghiên sờ sờ đầu Hoắc Duyên Niên, hôn lên má anh rồi cầm tiền bước đi.

Không cho Hoắc Niên Niên trộm tiền tư, Tạ Nghiên liếc nhìn xấp tiền giấy trong phong bì, chuyến này đi không mất tiền.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net