Kookmin Scars On Your Heart
"Jungkook, anh kiểm tra xong rồi. Vào đây nào." Seokjin mở cửa phòng bệnh, nói với người lính đang ngồi trên băng ghế chờ. Cậu trai nhanh chóng đứng dậy để theo chân Seokjin vào trong.
Những mảnh chai vỡ. Những điếu thuốc nhàu nát.
Có ai đó gọi tên anh dịu dàng, nhưng anh đã đáp lại bằng những tiếng gào thét tệ hại.Anh chẳng phải thánh thần, nên lẽ dĩ nhiên, anh cần ký ức. Jimin nhớ lại chuyện hôm qua. Anh nhớ tất cả rồi, và giờ đây, đôi tay anh run rẩy. Anh sợ.Rất đúng lúc, ở bên ngoài có tiếng người nói chuyện, rồi một vài giây sau Jungkook đẩy cửa bước vào."Jimin-ssi?" Cậu lính ngay lập tức lại gần giường bệnh. "Anh dậy rồi... Anh ổn chứ?""Anh..." Jimin cất tiếng, nhưng giật mình nhận ra rằng thứ âm thanh phát ra từ cổ họng mình không còn là giọng của anh. Nó khàn đục, không rõ ràng, và Jimin gần như rên rỉ.Jungkook cầm lên cốc nước, và ghé lại gần môi người kia. "Anh có thể sẽ muốn chút nước đấy."Người lớn hơn lặng lẽ nuốt xuống từng ngụm nhỏ, thứ chất lỏng âm ấm chảy dọc thanh quản, xoa dịu đi một chút cảm giác nóng rát nơi cuống họng của anh. Jungkook đang ở đây, và chỉ bằng việc có sự xuất hiện của cậu ấy thôi, Jimin thấy anh được an toàn hơn, rất nhiều."Cảm ơn em..." Jimin nói, họng anh dù vẫn đau nhưng ít nhất anh đã phát âm được rõ ràng hơn đôi phần."Jimin... Chuyện gì đã xảy ra vậy...?" Jungkook nhìn anh, lo lắng hỏi.Anh không muốn nhớ lại chúng, anh không hề muốn một chút nào. Jimin cũng không nghĩ mình có đủ dũng cảm để nói cậu nghe những gì anh vẫn luôn giấu kín bấy lâu. Đó là thứ bí mật anh không dám, và cũng không muốn để bất kì một ai khác biết được. Jimin đã cố giữ chúng một mình, đã chịu đựng một mình, và cũng đã đớn đau một mình, suốt những năm tháng qua. Vì vậy, anh tránh đi ánh mắt của cậu lính cứu hỏa, thay vào đó chỉ lặng lẽ cúi đầu không đáp."Jimin, làm ơn." Người nhỏ hơn kéo chiếc ghế cạnh đó, ngồi xuống. "Em cần biết chuyện gì đã xảy ra với anh."Jungkook là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất từ trước tới giờ muốn biết về anh."Jimin, em nói em sẽ giúp anh. Em ở đây vì anh, và em sẽ bảo vệ anh, em đã hứa rồi mà."Người kia cắn môi bởi những từ ngữ cậu trai nhỏ hơn vừa nói ra. Những từ ngữ anh chưa bao giờ được nghe, chưa bao giờ có một ai thầm thì với anh những câu nói như thế cả. Nó khiến anh lung lay, nó đang từng bước phá đi bức tường kiên cố anh dựng lên để che giấu bản ngã của mình."Jimin, nhìn em này. Nhìn em." Jungkook nói, và Jimin đành ngẩng đầu lên để nhìn vào đôi mắt cậu, nơi mà đôi lúc anh cảm thấy như chứa cả dải ngân hà bên trong con ngươi đen tuyền ấy. "Anh có tin em không?"Anh có tin Jungkook không?Sau bao nhiêu chuyện như thế, sau bao nhiêu kiên nhẫn, dịu dàng cùng quan tâm mà cậu dành cho anh như vậy, sẽ là dối trá và vô lý nếu Jimin trả lời cậu rằng không. Jimin chắc chắn đã tin vào Jungkook, dẫu ít hay nhiều, và đó là lòng tin mà anh chưa từng đem ra cho bất kỳ ai cả.Jimin có. Anh tin cậu. Anh khe khẽ gật đầu.Jungkook mỉm cười. "Vậy thì, em cần anh nói em nghe, em cần biết những gì đã xảy ra với anh. Anh làm được mà, phải không?"Người lớn hơn hít một hơi thật sâu, và thở ra. Anh im lặng một lúc nữa, trước khi lên tiếng."Anh chưa từng có mối quan hệ tốt với bố. Ông ấy... ghét anh, vì anh là thằng đồng tính."Đã gần hết buổi chiều, và Jungkook vẫn chưa đến. Jimin tự nhủ có lẽ em ấy sẽ đến vào buổi tối, hoặc có lẽ cậu ấy cần phải đi đâu đó - dù sao đến đây thường xuyên cũng không phải nghĩa vụ của Jungkook, và anh cũng không thể đòi hỏi hơn gì từ cậu ấy cả, cậu ấy đã đối xử với anh quá tốt rồi. Bỏ lát bánh mì nướng vào miệng, anh trệu trạo nhai, mong rằng dạ dày sẽ thôi quặn lên từng đợt nhức nhối.Đó là lúc anh nghe thấy tiếng đập cửa thô bạo từ bên ngoài. "Thằng chó chết, bước ra đây nhanh lên!"Jimin run rẩy, lát bánh mì trên tay rơi xuống.Là giọng bố anh, và không một điều gì tốt lành sẽ xảy đến với anh nếu dính dáng đến ông ta cả. Không một điều gì hết.Tiếng đập cửa cùng chửi bới vẫn ầm ĩ bên ngoài. Jimin hoảng sợ, không biết có nên mở cửa cho ông ta hay không. Tim anh đập những nhịp gấp gáp bên trong lồng ngực.Anh vớ lấy cây nạng, đứng dậy và khập khiễng bước ra khỏi bếp, nhưng không kịp. Lão già hét ấm lên, "Thằng khốn này!", và tung một cú đạp vào cánh cửa. Chốt cửa bung ra. Lão ta hằm hằm bước vào, và nhìn thấy Jimin.Anh lúc ấy hầu như không còn thở được. Nỗi đè nén khủng khiếp nhất cuộc đời anh đang hiện diện ngay trước mặt anh, với thái độ gần như muốn giết chết anh lập tức. Jimin lắp bắp, "B-bố..."Lão già bước tới, giật phăng cái nạng ra khỏi tay Jimin và ném nó ra xa, khiến anh ngã xuống. "Mẹ mày, thằng ôn con, mày dám tự ý nghỉ việc?"Anh không thể nói thêm một lời nào, nỗi sợ giờ đây chiếm lấy Jimin, để rồi tất cả những gì thoát ra khỏi miệng anh chỉ là những hơi thở gấp.Lão túm lấy cổ áo, kéo xốc Jimin dậy, ấn vào tường. Ông ta dù sao vẫn khỏe hơn một người gầy yếu như anh rất nhiều, cú va chạm khiến lưng của anh như muốn gãy đôi."Tiền của tao đâu? Hả?"Liền sau đó, Jimin cảm thấy má mình rát bỏng, và toàn bộ khung cảnh tối đen đi. Lão già tát anh, rất mạnh, khiến cả người anh lại ngã dúi xuống sàn đất. Jimin còn chưa kịp lấy lại ý thức, lão túm lấy cổ áo anh, và lại đẩy anh vào tường. Lần này, đường thở của Jimin bị bóp nghẹt.Anh dãy dụa, dùng hết sức đập vào cánh tay lão ta. Anh không thể thở được, mặt tím đi vì thiếu oxy, và nước mắt bắt đầu trào ra. Anh nghĩ đến Jungkook."Thằng đồng bóng bẩn thỉu, mày nghĩ mày chơi được tao, phải không?"Jimin đang ngất dần. Lời lão ta nói không còn rõ ràng, mọi thứ đang mờ đi, anh cũng không còn có thể chống cự được nữa."Chó chết!" Lão thả tay ra, và Jimin đổ sập xuống sàn, gần như mất ý thức. "Tao cần tiền, và mày, mày biết nên làm gì rồi đấy, thằng khốn ạ. Đừng để tao phải tới đây lần thứ hai."Lão ta đá thêm một cú vào người đang nằm co lại dưới nền đất trước khi bước ra ngoài cửa, văng thêm vài lời tục tĩu khác và biến mất.Jimin nằm yên lặng như vậy một lúc lâu. Anh đã làm gì sai? Cả cuộc đời anh, anh đã phạm phải sai lầm gì, để rồi phải hứng chịu những thứ này? Anh gượng ngồi dậy, và khóc. Những tiếng nấc dần chuyển thành tiếng gầm gừ trong họng, và sau đó là những tiếng gào thét. Anh điên rồi.Jimin điên rồi, và anh cần phải đập phá, anh cần phải tống cái thứ cảm giác chết tiệt này ra khỏi người, bằng cách đập phá. Anh đi lại quanh nhà mặc kệ cái chân đau, anh xô đổ bàn ghế, gầm lên, ném những chai rượu rỗng vào tường đến vỡ tan ra, rồi lại gầm lên, tuyệt vọng....Jimin ngồi phịch xuống, nắm lấy những mảnh chai vỡ và siết chúng trong lòng bàn tay.Lẽ ra, anh nên chết mới phải. Giá như Jungkook đừng cứu anh. Giá như anh chết ngay ngày hôm đó, thì hôm nay sẽ chẳng đến nữa.Anh run rẩy trong những suy nghĩ của riêng mình, run rẩy lôi ra bao thuốc lá, và run rẩy châm thuốc bằng đôi bàn tay đã rướm máu của mình.Jungkook tới khoảng nửa tiếng sau đó.___hi there you guys!là mình đây, sau một khoảng thời gian lâu lâu mình mới gặp lại các cậu ;-; đừng giận mình nhé :<please enjoy reading and let me know your opinions, im so greatful for thems!i love love love love love you all so so so so so much!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net