Truyen30h.Net

Lao Cong Buc Ta Co Nhiet Do Cua Han

Quan Tường Phi thật ra cũng không có ý định cãi cọ xô xát, liền nói thẳng với Phương Trình: “Ta muốn ngươi ở kỳ khảo hạch này nhường vị trí thứ nhất cho Hoắc Gia.”
Phương Trình nhướng mày, không có hé răng.
Sở Quân lại cười: “Hoắc Gia có biết ngươi giúp hắn làm loại chuyện này không?”
Quan Tường Phi lắc đầu: “Hắn không biết! Phương Trình, ngươi chỉ vừa mới đến đây hồi cuối tháng hai đầu tháng ba cho nên dù thành tích kỳ khảo hạch này có ra sao cũng không sao cả.”
Sở Quân đoạt lấy câu chuyện, theo bản năng đem Phương Trình bảo hộ ở sau người: “ Với thành tích của Hoắc Gia hiện tại cho dù kỳ khảo hạch này có đứng ở vị trí thứ hai thì hắn vẫn sẽ được đi  tham gia chương trình tuyển tú, ngươi thật sự không cần làm điều dư thừa. Nếu như để Hoắc Gia biết được thì lòng tự tôn của hắn sẽ bị tổn thương .”
Quan Tường Phi chú ý tới động tác che chở cho Phương Trình của Sở Quân, hắn cười cười lắc đầu: “Các ngươi không hiểu, lần trước Hoắc Gia để mất vị trí thứ nhất, hắn liền bị ba đánh một trận suýt chết. Ba hắn là người trong giới này nên đối với hắn yêu cầu phi thường nghiêm khắc.”
Nói xong lời này, Quan Tường Phi hướng về phía Phương Trình cung kính cúi người xuống một chút: “Ta biết, chúng ta trước đây có xích mích, hôm nay ta chính thức nói tiếng xin lỗi đến ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta lần này, coi như là ta nợ ngươi một cái ân tình. Ta bảo đảm, ngày sau nhất định ta sẽ trả lại !”
Phương Trình mặt mày cúi xuống, tựa hồ đang cân nhắc……
Phương Trình ngẩng đầu nhìn Sở Quân một cái, Sở Quân cười vỗ vỗ vào bả vai Phương Trình: “Tùy ngươi.”
Lúc này Phương Trình mới gật gật đầu, ngay sau đó khóe miệng khẽ nhếch, hướng về phía Quan Tường Phi híp mắt cười: “Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng ở đây ta không phải là xem trọng mặt mũi của Hoắc Gia mà là cảm thông một lòng si mê của ngươi.”
Quan Tường Phi giật mình, hắn liếc mắt đáng giá Phương Trình một cái, lại nhìn nhìn Sở Quân đang ở bên người hắn. Như là đột nhiên phát hiện được cái gì, Quan Tường Phi đối với Phương Trình ôm quyền cảm ơn, còn vỗ vỗ bộ ngực hướng về phía Phương Trình bảo đảm: “Về sau, nếu ngươi có chuyện gì cần ta giúp đỡ ta nhất định sẽ không từ chối.”
Sau khi Quan Tường Phi rời khỏi, điệu bộ Sở Quân như có điều muốn nói lại thôi. Mấy ngày nay Phương Trình đã bắt đầu cùng Sở Quân cùng nhau luyện tập những kiến thức cơ bản, thấy hắn muốn nói chuyện nhưng lại nghẹn không mở miệng, Phương Trình đành phải dừng động tác, cười cười: “Nếu ngươi có chuyện gì thì cứ hỏi a.”
“Ngươi đáp ứng Quan Tường Phi, ta đã đoán được. Nhưng ngươi vì cái gì nói muốn thành toàn cho một lòng si mê của hắn?”
Phương Trình dừng động tác, hắn cầm bình nước lên mãnh liệt uống một ngụm nước, mới hỏi lại: “Ngươi không có nhìn ra Quan Tường Phi thực thích Hoắc Gia sao?”
Sở Quân trầm mặc trong giây lát, gật gật đầu.
“Ta rất khâm phục Quan Tường Phi, ta cảm thấy hắn vì chính mình yêu người mà có thể làm đến mức này, nên ta muốn cổ vũ cho hắn.”
Sở Quân cười nhạo một tiếng, không cho là đúng: “Ngươi mới lớn có bao nhiêu? Cái gì yêu với không yêu? Bọn họ hiện tại không hiểu chuyện, nhưng bọn họ sớm muộn gì đều phải cưới vợ sinh con.”
Phương Trình thần sắc khẽ biến, kế tiếp sắc mặt càng thêm nghiêm túc .
Phương Trình nói: “Ta tuy còn nhỏ, nhưng ngươi đừng xem ta như đứa trẻ. Hơn nữa, ngươi cũng không thể bởi vì ta nhỏ liền trực tiếp ngắt lời ta nói ta không hiểu tình yêu là như thế nào. Nguyên nhân chính là vì bọn họ đều là nam nhân, nên ta mới cảm thấy bọn họ càng dũng cảm.”
Sở Quân còn nhớ rõ, ngày đó hắn ý vị thâm trường mà vỗ vỗ bả vai Phương Trình nói một đống đạo lý lớn. Phần lớn đều nói ngươi còn nhỏ, cái chuyện “Yêu hay không Yêu” vẫn còn là quá sớm……
Phương Trình không cùng Sở Quân cương ngạnh, nhưng Sở Quân biết, ngày đó hắn nói cái gì Phương Trình cũng không lọt tai được chữ nào.
Thực ra Sở Quân cũng không biết chính mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết, hắn nói mấy lời này đều là đạo lý của đa số mọi người.
Thời điểm kỳ khảo hạch diễn ra, lúc Phương Trình nhảy ngoài ý muốn liền bị thương, không có thể làm xong động tác cuối cùng. Chẳng qua vẫn không che lấp đi được thực lực thực sự, đạo sư vẫn cho hắn điểm cao, tuy rằng không lấy được vị trí thứ nhất nhưng hắn vẫn được cái A.
Mà Sở Quân cũng tiến bộ thần tốc, từ sau khi tới Hàn Quốc đây là lần đầu tiên hắn nhận được cái B.
Ngày đó sau khi công bố kết quả khảo hạch kết thúc. Quan Tường Phi cố ý nhìn Phương Trình liếc mắt một cái, sau đó đối với hắn cảm kích gật gật đầu.
Từ ngày đó, phòng ngủ 1002 với 1003 cũng không xảy ra xung đột nữa. Mắt thấy kỳ khảo hạch nữa sắp đến, nên mỗi thực tập sinh đều khẩn trương cao độ, ngay cả Hỗ Tuấn cũng chưa chắc rảnh rang mà đi tìm chuyện. Ngay cả Tết Âm Lịch năm ấy, bọn họ cũng không thể về nhà.
Ngày đó phòng 1003 lại phá lệ hài hòa. Giả Bành Bành bởi vì nhớ nhà, ăn xong cơm chiều ở phòng ngủ hát vang sau đó đột nhiên liền khóc.
Sau hơn nửa đêm Phương Trình một hai phải túm cho được Sở Quân đi đến phòng luyện tập số 9 tìm thanh tĩnh.
Sở Quân còn nhớ rõ, Tết Âm Lịch năm ấy hắn hỏi Phương Trình: “Ngươi có nhớ nhà ?”
Phương Trình cười trả lời: “Có Sở ca ở bên, ta sao có thể nhớ nhà? Nhưng mà từ trước tới giờ ta chưa thấy ngươi gọi điện cho người nhà bao giờ?
Sở Quân chua xót mà cười cười: “ Ban ngày ta có nói qua, ta là được cô họ nuôi nấng chăm sóc”
Phương Trình nghiêng đầu hỏi: “Vậy cha mẹ ngươi đâu?”
Sở Quân cười lắc đầu: “Không có ấn tượng, lúc ta còn rất nhỏ, bọn họ liền không còn nữa.” Ngày đó Phương Trình giống như một đại nam nhân, ở trước mặt Sở Quân vỗ vỗ bộ ngực, hắn nói: “Sở ca, từ giờ trở đi ta chính là ngươi thân của ngươi. Về sau mỗi cái Tết Âm Lịch ta ở bên ngươi có  được không?”
Sở Quân cười đem Phương Trình kéo vào trong lòng ngực, hắn đối với Phương Trình nói: “ Đương nhiên, ngươi chính là đệ đệ của ta.”
Phương Trình vốn muốn phản bác lại vài câu, cuối cùng vẫn là bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Phương Trình còn nói, hắn muốn cùng Sở Quân cùng nhau xuất đạo, tốt nhất là có thể tạo thành một cái tổ hợp, đến lúc đó có thể cùng nhau tham gia diễn xuất. Như vậy, bọn họ về sau đều giống như bây giờ, vẫn luôn ở bên nhau.
Một năm nữa qua đi, toàn bộ phòng ngủ 1003 đều lớn thêm một tuổi. Do đó tâm sinh lý mọi người ai cũng có biến hóa thay đổi. Hỗ Tuấn cùng với ba người kia bắt đầu thảo luận đến một đám thực tập sinh nữ mới đến gần đây, ai là người lớn lên xinh đẹp nhất.
Người được nhắc tới nhiều nhất  là Dư Vĩ. Mười sáu tuổi cao một mét sáu năm,  bộ dạng thanh tú, điềm đạm đáng yêu, vừa đến Hàn Quốc được một tháng, đã nhận được không ít người theo đuổi.
Hỗ Tuấn sau mỗi ngày luyện tập, đều chạy đến phòng luyện tập của thực tập sinh nữ bên kia ngồi đợi. Ngày thường Hỗ Tuấn là 1 bộ dạng hùng hùng hổ hổ nhưng khi gặp con gái thì lại ngại ngùng không chịu được. Mỗi lần thấy Dư Vĩ, hắn đều làm một bộ ngẫu nhiên mà gặp được, hướng về phía Dư Vĩ cười cười một chút, sau đó nhanh chân chạy thoát đi.
Nhưng dù vậy, Hỗ Tuấn vẫn quan sát rất kỹ càng. Mỗi ngày trở về phòng ngủ đều chia sẻ hôm nay Dư Vĩ mặc cái gì mang giày màu gì. Nhưng Sở Quân với Phương Trình chưa bao giờ cùng bọn họ thảo luận cái này, ngay cả lúc bọn họ ở phòng ngủ hớn hở vui đùa nhất  thì Phương Trình cùng Sở Quân cũng chưa bao giờ xen mồm vào.
Sở Quân chính là lười không muốn tham gia vui đùa về vấn đề này, còn Phương Trình lại là người không thích nói chuyện, hơn nữa hắn đối với đám tỷ tỷ kia không có hứng thú.
Thẳng đến đêm đó, Sở Quân cùng Phương Trình ở phòng luyện tập số 9 thay quần áo, ngoài ý muốn thấy được Tưởng Duy Nhân đang khi dễ Dư Vĩ…
Từ ngày đó ác mộng Dư Vĩ bắt đầu, mà ác mộng Sở Quân cùng với Phương Trình cũng chính thức bắt đầu!
Lúc ở phòng ngủ, Sở Quân thậm chí không có thể nghe Hỗ Tuấn thảo luận về Dư Vĩ, bởi vì mỗi khi nghe thấy cái tên này, Sở Quân đều nhớ đến buổi tối ngày đó, Dư Vĩ đã bất lực kêu thảm thiết như nào…
Từ buổi tối hôm đó Sở Quân liền mất ngủ. Hắn thường xuyên gặp ác mộng làm thức dậy giữa đêm, mơ thấy chính mình cùng với Phương Trình bị Tưởng Duy Nhân hung hăng bóp  cổ.
Lời nói uy hiếp Dư Vĩ của Tưởng Duy Nhân hôm đó còn thường xuyên quanh quẩn ở bên tai Sở Quân.
Hắn đối với Dư Vĩ nói: “Ngươi nếu thành thành thật thật không mở miệng, về sau tiền đồ vô lượng. Còn nếu ngươi dám phản kháng, đi kể lể ồn ào, ta sẽ làm cho ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.”
Hai năm trước, trong một đám thực tập sinh Hàn Quốc, có một thực tập sinh nữ mười bảy tuổi , bị tai nạn xe cộ mà chết.
Ngày đó Tưởng Duy Nhân liền đem chuyện đó ra hù dọa lừa bịp nói cho Dư Vĩ, thực tập sinh nữ kia căn bản không phải chết ngoài ý muốn, là do nàng không cam lòng bị Tưởng Duy Nhân khi dễ nên muốn sưu tập chứng cứ kiện cáo. Sau đó bị Tưởng Duy Nhân giết người diệt khẩu.
Dư Vĩ tuổi còn nhỏ, căn bản không phân biệt được lời nói của Tưởng Duy Nhân là thật hay là giả, chỉ biết nằm liệt trên mặt đất mà khóc.
Tưởng Duy Nhân vẻ mặt cười dữ tợn, giọng điệu âm trầm đến cực điểm: “Nước xa không cứu được lửa gần, ngươi lại là con gái , nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cả đời về sau của người liền bị hủy hoại. Nhưng ngươi nếu thành thành thật thật, thì sẽ không bị như thế. Về sau ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, làm cho ngươi càng ngày càng hồng.”
Nỗi sợ hãi ngày hôm đó còn chưa có kết thúc thì đốm lửa này liền đốt đến trên người Sở Quân cùng Phương Trình.
Sở Quân trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Tưởng Duy Nhân sẽ duỗi tay đến người Phương Trình .
Dư Vĩ với Sở Quân giống nhau, trong nhà không có tiền không có thế. Nhưng điều kiện nhà Phương Trình thì ngược lại nên Tưởng Duy Nhân không dám trực tiếp động thủ, đành phải xuống tay từ Sở Quân trước.
Trước ngày Sở Quân đi gặp lại Tưởng Duy Nhân, cả một đêm cơ hồ không ngủ được. Sở Quân chỉ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Phương Trình ngủ suốt một đêm.
Buổi sáng hôm sau, Sở Quân không giống như trước đây bốn giờ là rời giường. Hắn chờ tất cả mọi người trong phòng ngủ ra ngoài luyện tập hắn mới lặng lẽ đem một ít đồ vật quý trọng sửa sang lại bỏ vào trong rương Phương Trình.
Lại nói tiếp, thực ra hắn cũng không có đồ vật quý trọng gì ngoài trừ một cái vòng cổ và một ít phí sinh hoạt của cha mẹ để lại cho hắn.
Hắn không nghĩ cùng Tưởng Duy Nhân liều mạng, nhưng Sở Quân cũng minh bạch, nếu như Tưởng Duy Nhân phát điên thì không có bất cứ kẻ nào có thể giúp hắn đối kháng với Tưởng Duy Nhân.
Có lẽ người sắp gặp nguy nan thì thường có một ít dự cảm.
Lúc Sở Quân lái xe đi đến địa chỉ Tưởng Duy Nhân đã đưa liền cảm giác được chính mình không có ngày mai.
Tưởng Duy Nhân từ sáng sớm đã đứng chờ ở nơi đó, đó là một bãi đất hoang thập phần hẻo lánh, chung quanh đều không có người, cách đó hơn mười mét là một cái vực sâu không thấy đáy.
Ở loại địa phương quỷ quái này nếu có kêu đến khàn cả cổ họng cũng sẽ không có người tới.
Lúc Sở Quân đến, trừ bỏ nhìn thấy Tưởng Duy Nhân thì còn có 2 người đàn ông đang cầm camera.
Tuy rằng Sở Quân còn chưa có chính thức xuất đạo nhưng dù sao tuổi hắn cũng không nhỏ, trong giới giải trí đầy xấu xa âm mưu này hắn ít nhiều cũng đã nghe được một số chuyện.
Tưởng Duy Nhân không chỉ muốn khi dễ Phương Trình mà hắn còn tính toán chụp ảnh để uy hiếp. Nếu như để tên cặn bã Tưởng Duy Nhân này thực hiện được, ngày sau của Phương Trình liền vĩnh viễn bị hắn kiềm chế. Phương Trình cả đời này đều sẽ phải sống ở dưới bóng ma của Tưởng Duy Nhân.
Tưởng Duy Nhân có tiền có thế, còn là cổ đông của tập đoàn giải trí. Dù cho là ở quốc nội hay ở Hàn Quốc thì hắn đều có thể tùy tiện quyết định sống chết của một nghệ sĩ.
Huống gì bọn họ lúc này còn chưa xuất đạo chỉ là một cái thực tập sinh nhỏ bé!
Trong cái nháy mắt, Sở Quân cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
--
Tưởng Duy Nhân thấy Sở Quân đến có một mình, vẻ mặt liền không vui.
“Ngươi sao lại đến đây có một mình? Phương Trình đâu?”
Sở Quân sắc mặt thối hoắc, thanh âm không hề có độ ấm, hắn mắt lạnh nhìn Tưởng Duy Nhân, gằn từng chữ một mà mở miệng: “Có ta ở đây, dù là liều cái mạng này cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào khi dễ Phương Trình.”
Tưởng Duy Nhân khóe miệng run rẩy một chút, ngay sau đó đột nhiên cho Sở Quân một quyền: “  Một cái thực tập sinh vô danh vô thế như ngươi,  cái mạng chó này của ngươi đáng giá được mấy đồng? Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi trở về đem Phương Trình mang lại đây, hai là hiện tại ta liền giết chết ngươi.”
Sở Quân xoa xoa máu mũi, xoay người đá vào hai chân Tưởng Duy Nhân.
“Tên cặn bã nhà ngươi nếu ngươi có bản lĩnh hôm nay liền giết chết ta đi”.
Đứng bên người Tưởng Duy Nhân có hai nhiếp ảnh gia. Hai người kia hai mặt nhìn nhau sau đó nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Tuy Sở Quân mới mười chín tuổi, nhưng một thân to lớn cơ bắp, đánh người liền không một chút hạ thủ lưu tình.
Tưởng Duy Nhân dầu mỡ, hàng năm còn không rèn luyện nên không phải là đối thủ của Sở Quân. Đến nỗi hai nhiếp ảnh gia kia, lúc đánh Sở Quân cũng đều không dám mạnh tay, tựa hồ chỉ là đơn thuần giáo huấn Sở Quân một chút mà thôi.
Tưởng Duy Nhân tuy rằng ngoài miệng kêu gào thảm thiết, nhưng trong tiềm thức cũng không nghĩ muốn cá chết lưới rách.
Cố tình Sở Quân lại một hai đều không quan tâm!
Sau khi Sở Quân đem Tưởng Duy Nhân  đánh cho một trận liền tránh thoát hai nhiếp ảnh gia kia tính toán lái xe rời đi.
Tưởng Duy Nhân căn bản lại không tính toán để cho Sở Quân rời đi, hắn theo sát phía sau ngồi vào vị trí ghế phụ trong xe……
Mà bọn họ lúc đang cướp đoạt tay lái, liền cùng người cùng xe rơi xuống đáy vực……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net