Truyen30h.Net

A07

chap 44

dieuthihuyen

Gần đây có một khu để trượt tuyết.

Jeon JungKook trả phòng, đưa Han kyo Joo đến nơi trượt tuyết, thuê hai bộ trang phục, kính và ván trượt tuyết.

Ngày đầu tiên của năm mới, khu trượt tuyết có rất nhiều người, nhiều bạn trẻ đến đây, cũng có bố mẹ đưa con cái đến chơi.

"Anh biết trượt tuyết à?" Han kyo Joo hỏi.

"Biết một chút."

Khi còn bé, Lee Yeon hee dẫn anh đến phương Bắc trượt tuyết, sau này thấy anh thích nên mỗi lần đến năm mới đều dẫn anh tới đây.

Sau khi Lee Yeon hee qua đời, Jeon JungKook cũng chưa từng đi.

Nhưng từ trước đến nay, Jeon JungKook có thiên phú về thể thao, chưa được bao lâu cũng đã quen thuộc.

Ngược lại là Han kyo Joo, vừa đến khu trượt tuyết đã trượt chân ngã mấy lần.

Cũng may có đồ trượt tuyết rất dày bảo vệ, cũng sẽ không ngã đau, Jeon JungKook ở một bên cười nhìn cô, đỡ cô dậy, rồi lại nhìn cô ngã sấp xuống.

Lại nhìn những cặp đôi khác bên cạnh, con trai đều sợ bạn gái ngã nên nắm tay trượt.

Nào có giống như anh chứ!
Càng về sau, Han kyo Joo khó thở, ngồi dưới đất, nắm một ít tuyết ném về phía anh.

Tuyết rơi xuống đỉnh đầu và bờ vai Jeon JungKook, anh không cáu giận chút nào, thậm chí còn cười càng vui vẻ hơn, nhìn có chút hả hê, muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

"Muốn anh dạy em không?" Giọng điệu anh ngạo mạn: "Em hôn anh đi, anh sẽ dạy em trượt tuyết."

Han kyo Joo dời mắt, nhẹ giọng lầm bầm: "Không thèm."

Cô ngọ nguậy bò dậy, trượt được vài mét lại ngã sấp xuống.

Mà Jeon JungKook linh hoạt trượt chân đến bên cạnh cô, dừng lại, dáng vẻ anh mặc đồ trượt tuyết và đeo kính tuyết nhìn rất đẹp, đất tuyết trắng xóa phản xạ ánh mặt trời, chiếu vào làn da của anh càng thêm trắng.

Anh ngồi xổm xuống, tới gần Han kyo Joo: "Không đau à?"

"Không đau."

Anh nhíu mày, chịu thua hiếm thấy: "Được rồi, đừng ngã nữa, để anh hôn một cái thì anh sẽ dạy em."

Anh giảm thấp độ khó xuống cho Han kyo Joo, từ chủ động đến bị động.

Jeon JungKook nghiêng người tới gần, cánh tay đỡ ở sau lưng Han kyo Joo ngả người ra, kéo dài khoảng cách, anh cũng trượt theo, ngã sấp xuống trên mặt tuyết.

Han kyo Joo cong mắt cười rộ lên.

"Em cái người này." Jeon JungKook dùng sức véo mặt cô: "Lá gan càng lúc càng lớn."

Anh cũng không vội đứng lên, nắm cả eo Han kyo Joo kéo tới gần, cúi đầu cắn cánh môi cô.

Có chút dùng sức, Han kyo Joo bị đau, đưa tay đánh vào cánh tay anh một cái, anh cười khẽ: "Sao còn bạo lực gia đình thế?"

"Anh cắn em trước mà."

"Cắn đau à?" Jeon JungKook chạm vào môi dưới của cô: "Anh xem một chút."

Nói xong lại muốn hôn, Han kyo Joo dùng sức đẩy anh ra, xung quanh có quá nhiều người, da mặt cô cũng không dày như Jeon JungKook, làm như không thấy ánh mắt của mọi người.

"Anh còn nói nữa là ăn đập đấy." Han kyo Joo nhỏ giọng lên án.

Cho tới bây giờ, Jeon JungKook không phải là người sẽ nóng lòng ở những chuyện như vậy, cũng chưa từng nhiệt tình, không biết tại sao đến trên người Han kyo Joo lại không nhịn được.

Nhưng da mặt cô gái nhỏ mỏng, nóng nảy lại buồn bực, Jeon JungKook không tiếp tục nữa, đỡ người dậy, dạy cô cách trượt tuyết.

Tuy Han kyo Joo không có dây thần kinh vận động gì, nhưng hơn ở năng lực học tập rất mạnh, trông mèo vẽ hổ chưa được bao lâu cũng miễn cưỡng có thể trượt được một đoạn.

Cảm giác gió thổi qua bên tai rất sảng khoái.

Trước mắt là một khoảng trắng sạch sẽ.

Không có đau thương qua lại, cũng không có những tính toán tối tăm kia.

Han kyo Joo để bản thân tùy ý trượt đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, gió càng lúc càng lớn.

Cô không phát hiện chỗ tuyết rơi kia nhô lên một tảng đá, bỗng nhiên, ván trượt tuyết bị lệch góc, cô không thể khống chế phương hướng và tốc độ, đâm thẳng vào lùm cây.

"Kyo Joo!"

Jeon JungKook nhanh chóng đi vòng ra chỗ cô, mắt thấy cô sắp ngã vào trong bụi cây, Jeon JungKook mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, ôm lấy cô, hai người cùng ngã vào trong đống tuyết.

Một tay anh bảo vệ đầu Han kyo Joo, lưng nặng nề đập vào tảng đá, khó chịu hừ một tiếng.

Han kyo Joo lấy lại tinh thần trong cơn hoảng sợ, lập tức hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Không sao."

Han kyo Joo sờ sau lưng anh: "Có phải đụng vào xương cốt rồi không, em vừa mới nghe thấy tiếng."

Jeon JungKook cũng không đứng dậy, để tùy ý Han kyo Joo trước mặt đi vòng qua sau lưng anh, giống như đầu hoài tống bão*, anh cười khẽ, không hề để ý đến chút đau nhức này, bình chân như vại nói: "Anh vừa sờ vào rồi."

(*): dùng để chỉ việc lao vào vòng tay của người khác để được yêu chiều

"Tự dưng anh xông đến làm gì?" Chóp mũi Han kyo Joo hơi cay: "Em ngã thì ngã một cái thôi, nếu đụng phải gáy anh thì làm sao bây giờ?"

Vừa rồi cô ngã nhiều như vậy, anh cũng không đỡ.

Bởi vì biết rõ ngã trên mặt tuyết như vậy sẽ không đau.

Mà tình huống nguy hiểm giống như vừa rồi, anh lại thản nhiên xông tới bảo vệ cô.

"Đập vào thì em chăm sóc anh chứ sao!" Jeon JungKook véo mặt cô: "Vừa vặn có thể làm em san sẻ chút thời gian cho anh, bớt mỗi ngày chạy đến thư viện hẹn với người khác đi."

"Anh nói gì thế?"

Han kyo Joo bực anh không đứng đắn, lại cảm thấy đau lòng: "Mấy ngày nghỉ đông nữa em sẽ ở cạnh anh nhiều hơn."

Jeon JungKook cười cười: "Được rồi, không phải sắp thi rồi sao?"

Han kyo Joo dừng một chút: "Vậy chờ đến sau khi thi xong."

"Được."

Vẻ mặt Jeon JungKook không đổi giật giật mắt cá chân, hơi xoay một chút, nhưng không nghiêm trọng, anh đứng dậy, hỏi: "Còn trượt nữa không?"

Han kyo Joo không dám, sợ lại liên lụy anh, lắc đầu.

Lúc đi ra khỏi khu trượt tuyết thì đã hai giờ chiều, hai người tìm một tiệm cơm nhà ăn cơm trưa muộn, lại tùy ý đi dạo, đợi đến lúc chạng vạng mới thuê xe đến nhà ga.

Vận may không tốt giống như lúc đến, không có vé tàu, vì vậy hai người mua vé xe buýt liên tỉnh.

Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng không phải đi đường vòng, thời gian quay về thành phố A07 cũng không lâu lắm.

Hai người ngồi song song nhau, Han kyo Joo ngồi ở chỗ gần cửa sổ.

Jeon JungKook đã gần hai ngày không ngủ, sau khi lên xe chưa được bao lâu đã ngủ rồi.

Han kyo Joo ngồi rất thẳng, thẳng lưng lên, để anh dựa vào vai mình thoải mái một chút.

Xe buýt chạy trên đường cao tốc.

Một vòng mặt trời màu vang cam chiếu vào chân trời cách đó không xa, khiến tất cả đều nhiễm màu mờ mờ ảo ảo, thế giới trở nên cực kỳ dịu dàng.

Han kyo Joo nhẹ nhàng cong khóe môi, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ánh chiều tà.

Sau đó cô dừng một chút, nhìn xuống Jeon JungKook, mím môi, chỉnh camera về phía trước.

Cô cẩn thận từng li từng tí đưa điện thoại ra xa một chút, bả vai không dám động đậy, sợ đánh thức Jeon JungKook.

Trên màn hình xuất hiện hai người, lúc ngủ Jeon JungKook cũng sắc sảo như vậy, giống như một thanh kiếm sắc bén, mặt mày đều gọn gàng lạnh lùng, nhưng tựa ở đầu vai cô, tóc trên trán xõa xuống, làm cho những đường cong gãy góc sắc bén kia đều mềm mại hơn chút ít.

Ánh mắt của cô không kìm được cong lên, nhấn chụp, lưu lại.

Sau khi chụp xong hết ảnh, cô lại chợt cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ chột dạ, lập tức cất điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ.

———

Lúc về thành phố A07 là chín giờ tối.

Tất cả vẫn như thường, vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ, nhưng Han kyo Joo lại cảm thấy mấy giờ đã qua kia dài dằng dặc như đã qua mấy tháng, lãng mạn mà hư vô mờ mịt như phù dung sớm nở tối tàn.

Jeon JungKook đưa Han kyo Joo về nhà.

Đến bên ngoài tiểu khu, anh nâng cằm: "Vào đi thôi."

Han kyo Joo nhẹ giọng: "Anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừm."

Han kyo Joo đi về phía trước được vài bước, đi vào chung cư, cô quay đầu lại nhìn.

Jeon JungKook vẫn đứng ở đằng kia, vóc người cao ngất, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cái cảm giác cô đơn quanh người anh lại trở về.

Cô không bước nổi chân, đứng tại chỗ chần chờ ba giây, sau đó xoay người chạy cực kỳ nhanh về phía Jeon JungKook.

Anh đứng chôn chân không nhúc nhích, nhíu mày: "Sao lại quay lại rồi?"

Han kyo Joo không trả lời, trực tiếp chạy đến trước mắt anh, nhẹ tay kéo cổ áo anh xuống, kiễng chân, hôn một cái rất nhẹ vào khóe miệng anh.

Chính xác mà nói, dùng chữ "chạm" thì hợp hơn.

Bờ môi Jeon JungKook bị chạm đến tê rần, cả người cứng đờ, có dòng điện rất nhỏ thuận theo xương sống và đầu ngón tay lan đến tất cả xương cốt tứ chi.

Cô cúi đầu xuống, xấu hổ, nhỏ giọng: "Ngủ ngon, Jeon JungKook."

Nói xong lại nhanh như chớp chạy đi, chỉ còn lại dái tai màu đỏ và phần gáy.

Đợi đến lúc Jeon JungKook hoàn hồn, cô đã sớm biến mất trong tòa chung cư.

———

Cho tới bây giờ, Han kyo Joo chưa làm hành động to gan như vậy.

Cô chạy một mạch đến cửa nhà mới dừng lại, thở hồng hộc mở cửa vào nhà.

Bà nội đang xem TV, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của cô thì nở nụ cười: "Chạy nhanh như vậy làm gì, có sói tại đuổi con à?"

Han kyo Joo thở gấp đến không còn sức lực để nói chuyện, rót một cốc nước uống hết ừng ực ừng ực.

Về phòng ngủ, cô nhớ lại hành động vừa rồi của bản thân, thẹn thùng đến nỗi hối hận, cảm thấy mình như vậy thật sự rất mất mặt.

Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô rung lên.

Là Jeon JungKook gửi tới một đoạn voice chat

Không cần nghe cũng biết nhất định lại là nói trêu chọc cô.

Han kyo Joo đỏ mặt đến không dám nghe.

Qua năm phút, chờ sau khi nhịp tim đập chậm lại một chút mới ấn mở đoạn voice chat kia.

Giọng nói của thiếu niên rất trầm, mang theo chút trầm thấp và nghiêm túc hiếm thấy ở tuổi này, anh nói:
"Kyo Joo."

"Sau này năm mới mỗi năm, đều trải qua với anh đi."

Anh rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện, trái tim Han kyo Joo lại bắt đầu đập điên cuồng, giống như chiếc bánh ngọt socola được nham thạch đun nóng, sự ngọt ngào lan ra khắp trái tim.

Cô chạy đến bên cửa sổ.

Jeon JungKook vẫn còn đứng đó, qua một lát sau mới nhấc chân đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net