Truyen30h.Com

Lhbg451

Không đúng, lôi pháo chẳng phải đang được Adam kiểm soát sao?

Nhị hào cười khổ, "hiện tại ta và ngươi đều đã hiểu được lịch sử dài dòng của 'khí', hơn nữa năm đó 'khí' phát triển đến mức có ý nghĩ nữa? Suy nghĩ một chút đi, 'khí' có nhiều lắm, tựa hồ có mặt khắp các ngõ ngách của thần thánh liên minh, chúng nó đột nhiên có thần trí, quay lại đối kháng nhân loại, mà nhân loại chúng ta không hề phòng bị, cơ hồ ngay cả đường sống cũng không còn!"

Đỗ Trần vẫn nhìn chằm chằm vào lôi hoả chích viêm pháo, nhị hào cũng không làm phiền hắn, một lúc sau, Đỗ Trần hỏi: "ta không hiểu hết hàm nghĩa hai chữ 'thao khống', cho ta một ví dụ cụ thể được không?"

"Đương nhiên có thể!" Nhị hào chậm rãi nói: "bất quá trước tiên ngươi phải hiểu rõ tiền đề này - không phải tất cả khí sinh ra đều có ý thức bên trong, trí tuệ cao thấp cũng không giống nhau, một số, thậm chí có trí tuệ mạnh mẽ hơn cả thần hoàng, mà một số giống như một đứa trẻ ương bướng bình thường!"

Đỗ Trần gật đầu, lôi pháo mà Adam nhặt được, chính như là một tiểu hài tử!

"Hiểu được điểm này, ta mới có thể hồi đáp ngươi phương thức mà thánh khí thao khống loài người!" NHhị hào tựa như chết lặng nói: "phương thức đầu tiên, chính thần hoàng nói, ngài đêm đó đang nghiên cứu cải tiến lôi pháo - trừ một cái đang trấn thủ tại đấu thần đảo, khi đó bệ hạ có trong tay 12 lôi pháo! Trong mười hai lôi pháo này, chính cái có thần trí, trong đó có một cái theo bên người bệ hạ nhiều năm, có thể nói bệ hạ biết gì, nó toàn bộ đều nghe lén học được hết!Cái lôi pháo này lien hợp tách khỏi tám chiếc còn lại, trong lúc bệ hạ nghiên cứu đột nhiên làm khó dễ, hơn nữa đoạt lấy toàn bộ tư liệu nghiên cứu trân quý trong thí nghiệm thất. Sau đó biến mất vô tung, đây là phương pháp đầu tiên khí đối phó nhân loại - tiến hoá thành một loại sinh mạng thể độc lập!"

Còn phương thức khác sao?

Nhị hào nghiêm nghị nói: "sau khi thần hoàng mất, chúng ta tuân thủ theo di ngôn của người, lập tức lien lạc với các tướng lãnh còn sống, lien hợp thu về các 'khí' đối kháng, chúng ta tìm được cái thứ nhất là trên người lão chiến hữu Sierra Leone, cũng đồng thời phát hiện ra phương thức thứ hai... "

Sierra là thập tam cấp đấu thần, dung một thanh trường kích thánh khí. Trong chiến tranh, trường kích của hắn được thần hoàng bệ hạ gia trì luyện kim khí đạo! Khi chúng ta tìm được Sierra, ban ngày, hắn niềm nổ đón tiếp. Đáp ứng chúng ta lien hiệp chống kích khí! Nhưng vào buổi tối, hắn ngay tiệc rượu hạ độc, ý đồ đưa chúng ta vào chỗ chết... Chỉ đến sau khi chúng ta giết chết Sierra, phá huỷ trường kích thánh khí của hắn mới hiểu được. Trường kích nọ đã tiến hoá có thần trí, nhưng không đủ để trở thành sinh mệnh độc lập, nên nó dùng đấu hồn xâm nhập vào thân thể của Sierra, trờ thành Sierra - đây là phương thức thứ hai. Đoạt thể hoá thân thành chủ nhân!

Đỗ Trần đột nhiên cười lớn, "Nếu khí không thể tiến hoá thành sinh mệnh thể độc lập, cũng không có thực lực cướp lấy thân thể chủ nhận, vậy lúc đó bọn chúng làm thế nào?"

Nhị hào ũng cười xoà. "Trải qua chuyện của Loene, chúng ta không tin tưởng thực lực của mấy tên tướng lĩnh nhược tiểu, trực tiếp đi tìm mấy vị nguyên soái còn sống. Lúc ấy Margaret đã mất tích gồi lâu, mà mấy vị nguyên soái khác... điên cuồng rồi cũng mất tích, đây chính là phương thức thứ ba, không thể đoạt thể, nhưng là ở một bên ảnh hưởng đến chủ nhân - phương thức thứ ba, khống chế chủ nhân!"

Đỗ Trần gật đầu, dung khắc nói, khi mấy vị nguyên soái đột nhiên nổi điên, không ai biết rõ nguyên nhân, ai có thể nghĩ đến, hung thủ chính là thứ nguyên soái tin tưởng nhất tuỳ thân thánh khí của bọn họ chứ?

Nhị hào cười khổ, "chiến hữu không thể tín nhiệm, mấy lão soái lại từng người một đều bị khống chế biến mất, bảy người chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình đuồi theo tra xét, như vậy qua một thời gian dài... đến một ngày, Margaret nguyên soái mất tích một thời gian dài đột nhiên hiện thân, tốg lĩnh thấm thuỷ khôi lỗi binh đoàn tiến vào Lanning vương cung, tướng mới lập quốc tại Lanning đế đô đều bị giết máu chảy thành sông, ngay cả quốc vương Bowen cũng bị giết!"

"Chúng ta bảy người không biết chính xác vì sao Margaret làm vậy, sợ nàng cũng bị khí khống chế, cho nên âm thầm thăm dò, không tưởng được, Margaret tìm được chúng ta trước, hơn nữa không nói một lồi, liền ra tay giết hết chúng ta tại chỗ!"

"Ah?" Đỗ Trần sững sờ, "Ngươi đã bị Margaret giết chết?"

Nhị hào cười cười, "Đúng vậy, chính xác, chúng ta bảy bi ca tử sĩ đều bị Margaret giết, bất quá thi thể của ta và hai người khác đều được bảo tồn hoàn hảo... sau đó, ta cùng hai vị bằng hữu đã chết vừa tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy Demis đại nhân và Bowen đã chết đứng trước mặt!"

Đỗ Trần cười cười, lão Bowen, quả nhiên là lão tổ tông của Lanning

Nhị hào tiếp tục nói: "Demis đại nhân năm đó là đi theo của thần hoàng bệ hạ, được chính bệ hạ khai phát ra đấu khí truyền thừa bí pháp, có thể bảo tồn đấu khí tướng lãnh chết trận qua hoạ thần bí đồ, đại nhân thông qua bí đồ đã cứu chúng ta, truyền xuống đấu khí của tướng lãnh bỏ mạng năm đó, sau đó, trọng tổ bi ca tử sĩ chúng ta, Bowesn là nhất hào, ta củng hai người khác là nhị, tam, tứ hào! "

Sau đó thì sao? Ngũ hào ở đâu ra?

"Francis, ngươi đầu tiên hẳn phải hoài nghi Margaret mới đúng, ngươi không cảm thấy cử chỉ của nàng rất cổ quái sao? Không nghi ngờ nàng ta cũng bị khí - "

"Cái gì?"

Đỗ Trần miệng cười, "điểm này còn phải hoài nghi sao? Mặc kệ Margaret thế nào, nàng thân là trợ thủ luyên kim của thần hoàn năm đó, chuyện "khí" nàng nhất định không thoát khỏi liên quan!"

"Không sai! Chúng ta hoài nghi Margaret và chuyện khí biến dị có liên quan, dau đó vẫn nhằm vào nàng mà điều tra! Hết nơi này đến nơi nọ, chúng ta tìm ra mấy vị có thù sâu như biển với Margaret, thông qua bí đồ truyền lực lựơng cho bọn họ - đây là ngũ hào đến cửu hào, mắc khác, chúng ta thấy những người này năm đó có chút thế lực và tay chân, thu về dưới trướng, bây giờ chính là bi ca tử sĩ!"

Đỗ Trần chỉ lên chóp mũi mình, "vậy ta thì sao? Demis vì sao lại liệt ta làm thập hào? Bởi vì ta và bát hào Charlemagne rất giống nhau?"

Nhị hào đột nhiên ngẩm đầu lên, "không, nguyên nhân chính thức đại nhân Demis nhắm vào người... còn nhớ tại Antwerp cảng, lúc ngươi cứu Helen không?"

Đỗ Trần kinh ngạc ngưng trọng!

Nhị hào cười to nói, "Demis đại nhân vốn chỉ muốn đi quan sát đuổi bắt Ted và cửu hào Roland, không ngờ gặp phải quần mãng vi thành, vốn định âm thầm giúp Helen hoá giả tràng nguy cơ này, không tường được, hắn nhìn thấy cửu cấp vân vụ toả liên, bị ngươi nhấc tay phá giải!"

***! Đỗ Trần đột nhiên nín thở, năm đó tại Antwerp phổ cảng không chỉ có Bác Bì, nguyên lài còn có một Demis! Chẳng trách tại sao làm việc thiện xong công đức ít vậy! Ba ngươi chia đều, không ít sao được?

Nhị hào lãng thanh nói: "Vẫn thần đại chiến kết thúc đã hơn ngàn năm, các loại khí biến dị bây giờ đã cực kỳ hiếm thấy, nhưng ta sợ rằng không ai tin tưởng là bọn chúng thực sự tồn tại? Wolf tiên đoán cho chún ta biến, khí biến dị đang âm mưu chế tạo một hồi đại tai nạn, đối phó với khí, chúng ta chỉ có thấy nhờ vào 'Phá Khí Huyền', nhưng truyền nhân Phá Khí Huyền, ngàn năm qua tự hồ đều bị khí giết sạch rồi..."

"Francis, ta muốn nói gì ngươi biết không? Ngươi nắm trong tay bí pháp cường đại Phá Khí Huyền, có thể giúp chúng ta phá giải tai nạn!"

Nói xong, hắn lẳng lặng nhìn Đỡ Trần.

Đỗ Trần quay sang nhìn lôi hoả chích viêm pháo, trong lòng lại suy nghĩ đến toàn bộ sự tình.

Hết thảy mọi thứ tự hồ đều rất rõ ràng - như hơm nay thế giới bất quá có năm thế lực lớn, loài người và ma tộc đối kháng ở giữa, mà bi ca tử sĩ lại nhằm vào Margaret, xích quân lại ẩn nấp thật sâu trong bóng tối!

Nhân loại cùng ma tộc không cần phải nói, tất cả đều vì lợi ích và sinh tồn và chiến, không có gì sai! Bi ca tử sĩ hoài nghi Margaret cùng dữ khí có liên quan, cũng chiến hoả không ngừng, hai chiến tuyến này tựa hồ không hế liên quan đến nhau! Nhưng mà xích quân...

+. Mười sáu thành viên quan trọng của xích quân bất quá chỉ là lực lượng côn đồ bên ngoài, mà bộ mặt chính thức của xích quân, chính là khí biến dị - Độ Trần gọi bọn chúng là ma khí! Bọn họ có toàn bộ tư liêu nghiên cứu của thần hoàng, đánh cắp thi thể chúng thần, chế tạo quái vật, lại thông qua toả đầu đưa đấu khí truyền thừa cho bọn côn đồ...

Hết thảy mọi thứ phảng phất mạch lạc viết thành một câu chuyện hoàn chỉnh!

Đỗ Trần lại có cảm giác có chỗ nào không đúng, không thể nói ra được, nếu thật vậy, tự mình phả đối phó với trí tuệ nhân tạo và người sinh sản vô tính sao? Như kiểu suy nghĩ của kiếp trước, Đỗ Trần vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, chuyện này đang thật sự diễn như vậy sao?

Đỗ Trần không biết nói như thế nào, đây là một loại trực giác, một loại trực giác đến từ liên hoa nguyên thần!

Nhị hào lại nói: "hôm nay ngươi có được lọôi pháo, hôn nữa mặc dù lôi pháo này trình độ biến dị không cao, nhưng nó đích xác bị biến dị, chúng ta lần đầu tiên thu được khí biến dịch làm vốn nghiên cứu... thế nào? Gia nhập chúng ta giải cứu đại tai nạn, thế nào hả?"

Đỗ Trần cười khổ.

Gia nhập các người, tiếp nhận lão Demis làm lãnh đạo? Lão tử vất vả bước ra khỏi dòng, làm thế nào thu hồi tiểu đệ? Tại chỗ sâu nhất trong lòng, Đỗ Trần ghét nhất tiểu đệ của người khác! Nhưng mà làm thập hào...

Hơn nữa, nếu thật sự gia nhập các ngươi, như vậy khi thành sự công đức lớn nhất sẽ rơi vào người lão Demis, vậy lão tử năm nào mới có thể lấy được Tuyết Cơ chứ!?

Nghĩ đến tuyết cơ,trong lòng Đỗ Trần chợt động! Sờ nhẹ lên mũi, hắn cười nói: "ta không có hứng thú gia nhập các ngươi! Không bằng chúng ta... hợp tác!?"

Nhị hào ngồi xếp bằng suy nghĩ một chút, "Ta có thể thay Demis đại nhân làm chủ, ngươi tiếp tục nói đi!"

Đỗ Trần vỗ nhẹ lôi pháo, "các ngươi cho ta tư liệu luyện kim khí đạo của thần hoàng năm đó, để ta nghiên cứu đồ vật này, thành quả nghiên cứu chúng ta cùng nhau hưởng! Mặt khác chúng ta có thể họp tác đối phó Margaret... không biết Demis giáo thụ cùng mấy kỳ tha tử sĩ khác chặn đứng Margaret, giết nàng ở đâu?"

Nhị hào lắc đầu, "Nói thật cho ngươi biết, chúng ta tự tin có thể thừa dịp này đánh bại Margaret, nhưng không có tự tin giết chết được nàng! Ngươi không biết Margaret có chung cực bí pháp, bí pháp này thật sự quá cường đại, đương thời Bowness cũng chỉ có thể đánh bải Margaret, chứ không giết được nàng!"

"Ồ? Bí pháp gì?"

Quyển 10

Chương 9: Ám dạ

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

Ở một nơi sâu trong thành Tây Phủ Chương Đức, có một căn nhà lớn, ngoài cửa một đám nữ tử tay cầm Thanh Phong bảo kiếm đang đứng.

Các nàng đều trang phục màu xanh lục, khuôn mặt thanh tú trang điểm kỹ, mỗi người đều có vẻ tinh thần phấn chấn, giữa hai mi lộ ra vài phần ngạo ý, thân người đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc không thấy chớp mắt.

Nơi đây là phân hội của "Huynh đệ hội" tại Phủ Chương Đức - Hồng Vũ hội. Sự khác biệt ở đây chính là, mọi người ở "Hồng Vũ hội" từ bang chủ cho đến gã sai vặt, tất cả đều do nữ tử đảm nhiệm, cũng là phân hội nữ duy nhất của Huynh đệ hội.

Dưới bóng của "Hồng Vũ hội", thành Tây này có thể nói là khu vực phồn hoa nhất Phủ Chương Đức, có cửa hàng có tửu lâu, có ăn uống có mua sắm, có thể nói người giàu và người nghèo rất khác nhau. Dù sao, đại bộ phận nữ tử đều rất thích mua sắm, cho nên phân hội mới tồn tại đến bây giờ. Đương nhiên, địa phương này đối với các nơi khác trong thành mà nói, so với các thành trấn bình thường khác, hoàn cảnh nơi này cũng không thua kém chút nào.

Mặt trời dần dần lặn xuống, xa xa có ba nữ tử tập tễnh đi tới. Nữ tử ở giữa mặc đồ hồng, hai nữ tử đồ lục đỡ hai bên mà đi, quần áo dơ bẩn, tóc tai rối loạn, chật vật không chịu nổi, giống như là mới bị cái gì đả kích.

Trước cửa Hồng Vũ hội, vài nữ tử áo lục thấy thế chạy đến hỏi thăm.

"Nhị tỷ, tiểu Nguyệt, tiểu Thanh, các ngươi làm sao vậy?"

"Nhị tỷ, nói cho chúng ta biết là ai làm! Không thể không lột da hắn".

"Đúng vậy, dám đắc tội với 'Huynh đệ hội' chúng ta, để ta xem bọn chúng được bao nhiêu".

Nữ tử áo hồng cảm thấy mất mặt, dứt khoát không nói một lời, làm bộ suy yếu. Tiểu Nguyệt bên tay trái lo lắng ngắt lời nói: "Được rồi được rồi, các người đừng nói gì nữa, tìm Đại tỷ trước, nhất định nhờ tỷ ấy lên tiếng giúp ta lần này. Hừ hừ..."

Đại sảnh phân đà, một trung niên nam tử lười nhác ngồi ở ghế trên cao, ngồi bên cạnh là một nữ tử kiều mỵ, y phục rực rỡ đã bị tháo dây lưng, áo trễ một nửa, một mảng đào hồng xuân sắc thiêu đốt lòng người. Nữ tử này là Đại tỷ "Hồng Vũ hội" Phượng Ngu Âm, nam tử ngồi bên cạnh nàng là "Cửu Phẩm đại ca" Tằng Giáp của "Huynh đệ hội".

Một trận tiêu hồn qua đi, Phượng Ngu Âm nằm trên người Tằng Giáp, thanh âm kiều mị nói: "Tằng đại ca, bang hội chúng ta ở chỗ này đã hơn một tháng rồi, lúc nào mới có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này! Người xem, da tay của muội không được đẹp như trước này..."

"Ta lại thấy da tay của muội vẫn như trước kia mà, ha ha..." Tằng Giáp cười dâm hai tiếng, lại bắt đầu động tay động chân.

Phượng Ngu Âm nhẹ nhàng đẩy tay đối phương ra, gắt giọng: "Xấu xa đáng chết, chỉ lo bản thân ăn ngon mặc đẹp, không quan tâm gì đến muội".

Tằng Giáp bàn tay quấn quít lấy Phượng Ngu Âm, cất tiếng cười nói: "Không phải là ta đã đến với muội sao... Hơn nữa, lần này ta còn đem tin tức tốt đến đây".

Phượng Ngu Âm tinh thần rung động, thỏ thẻ nói: "Không biết Tằng đại ca lần này đến, đem theo tin tức tốt gì?"

"Hắc hắc, Ngu Âm muội còn chưa biết sao, Hội chủ đã xuất quan, tiểu tử Đồng Tường đã triệu tập các Bang chủ Lão đại của các phân hội tụ tập tại Lạc Dương, mưu đồ đại sự. Hai ngày nữa, chúng ta hoàn thành việc ở đây xong sẽ xuất phát. Vốn việc truyền đạt lắt nhắt này không cần ta phải đến, nhưng vì Ngu Âm muội, ta phải ngàn dặm bôn ba! Ha ha..."

"Tằng đại ca lần này khổ cực rồi, đêm nay muội nhất định sẽ hầu hạ thật tốt đại ca".

"Tốt lắm! Sau khi thành công, chúng ta đã có thể là chúa tể một phương. Hắc hắc..."

"Ha ha..."

"Thịch thịch thịch!"

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm nhướng mày, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo.

Chỉ chốc lát sau, một bên là nữ tử đoan trang, đứng trên cao là nam tử nghiêm túc, như là hai người chưa từng có gì phát sinh với nhau.

"Tiểu Nguyệt, tiểu Thanh cầu kiến Đại tỷ!"

Ngoài cửa, một người thanh âm ủy khuất vang lên. Phượng Ngu Âm lại cau mày nói: "Các ngươi vào đi".

Cửa phòng chậm rãi mở ra, ba nữ vội vàng tiến vào, quỳ một chân trên mặt đất khóc thảm.

"Đại tỷ, chúng ta vốn đi bố thị tại thành Bắc. Nhưng lại có một tiểu tử đến bạt tai ta, còn có một lão già đánh hai muội muội của ta nữa! Đại tỷ, ngươi xem mặt của ta này, ngươi xem thân hình chúng ta này... Hu hu hu... Đại tỷ, hãy làm chủ cho chúng ta!"

"Đúng vậy Đại tỷ, bọn họ chẳng những khi dễ chúng ta, còn nói Huynh đệ hội là một đám ô hợp".

"Đúng vậy, bọn họ còn nói bang hội chúng ta đều là một lũ đàn bà rẻ tiền!"

Ba nữ tử mồm năm miệng mười, nghe xong Phượng Ngu trong tâm lửa giận bùng lên, đằng đằng sát khí: "Thật vô lý! Thật sự là vô lý! Lại có người dám ở địa bàn của ta mà giương oai? Để ta xem là người của Võ lâm minh hay là Thiên hạ hội, mà dám lớn gan chó vậy!"

"Ài... Ngu Âm muội bớt giận, có chuyện gì mà không thể giải quyết, cần gì bộc phát lửa giận như vậy?" Tằng Giáp vẫn là bộ dáng uể oải nói: "Phụ nữ nên cười nhiều vào, tức giận rất nhanh già đấy".

Phượng Ngu Âm gật đầu, bản thân hít thở hai hơi lắng dịu lại tâm tình kích động. Nàng thân là Đại tỷ "Hồng Vũ hội", tại "Huynh đệ hội" danh tiếng không nhỏ, là chủ chốt của "Hồng Vũ hội", không người nào muốn đắc tội, dần dần dưới sự chiếu cố của mọi ngườiởitở nên kiêu ngạo. Bây giờ nghe được đám người Nhị muội bị người khác khi dễ như thế, thể diện bang hội bị người ta hủy đi, làm sao nàng không giận cho được?

Bất quá, Phượng Ngu Âm mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, nếu không cũng sẽ không có địa vị như hôm nay. Nghe Tằng Giáp nói vậy, cũng tĩnh táo trở lại, chỉ là sát khí trong mắt không giảm xuống.

Ba nữ nghi hoặc nhìn lên ghế trên, là một trung niên nam tử mặc cẩm bào, cao lớn bất phàm vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ở vị trí cao nhất. Ngay cả Đại tỷ cũng phải nghe lời hắn nói, trông bộ dáng đối phương nhất định là nhân vật trọng yếu.

Nữ tử áo hồng Ổ Hồng ngừng khóc, hiếu kỳ nói: "Đại tỷ, vị này là ai?"

Phượng Ngu Âm giới thiệu: "Vị này là 'Cửu Phẩm' đại ca Huynh đệ hội Tằng Giáp, các ngươi gọi là Tằng đại ca là được rồi. Tằng đại ca là tiên thiên đại cao thủ, chính là nhân vật quyền trọng một phương".

Cửu phẩm đại ca! Tiên thiên đại cao thủ! Quyền trọng một phương! Ổ Hồng trong lòng máy động, có chút cuống quít hành lễ nói: "Tiểu muội ra mắt Tằng đại ca".

Huynh đệ hội phân cấp bậc rất rõ ràng, từ thấp nhất là nhất phẩm cho đến cửu phẩm, có thể nói thực lực và địa vị song hành với nhau. Ngay cả Đại tỷ Phượng Ngu Âm của các nàng bất quá cũng chỉ là "Lục phẩm", đừng nói đến Ổ Hồng bọn họ.

"Mọi người đều là người mình, không cần bày vẽ như vậy. Ngu Âm muội, ngươi hỏi lại chuyện này cho cẩn thận!" Bộ dáng ba người Ổ Hồng quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống, Tằng Giáp cũng tránh nhiều lời, trực tiếp đem việc này giao cho tự các nàng giải quyết.

Phượng Ngu Âm tự biết mất thể diện, ho khan hai tiếng nói: "Muội hãy nói mau, hai người đó ra sao?"

Nhớ tới chuyện của mình, Ổ Hồng tiếp tục khóc nói: "Bọn họ hai người một già một trẻ, trong đó có tiểu tử thúi mặc áo đen rách nát, tuổi đại khái cỡ hai mươi mốt hai mươi hai, hình dạng rất bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, giống như là lão bà vừa mới chết. Còn lão già cổ quái kia, nhìn qua hơn năm mươi, mặc đồ màu xám, trông rất bình thường".

"Hừm! Là như vậy? Vậy bọn họ sử dụng công phu gì?"

"Cái này... Bọn họ dùng một chiêu đánh ngã chúng ta, chúng ta ngay cả bóng của bọn họ cũng không thấy rõ" Ổ Hồng xấu hổ cúi đầu, trong lòng oán niệm không ngừng.

"Cái này là ngu ngốc thì vẫn là ngu ngốc, bảo các người bình thường ăn ít thôi, nói cứ như là từ trong bụng cho chui ra! Hừ..." Phượng Ngu Âm không kiên nhẫn nói: "Vậy bọn họ có đặc điểm gì không?"

Ở bên ngoài bị người khi dễ, trở về lại bị Đại tỷ mắng, Ổ Hồng nhất thời càng cảm thấy ủy khuất, sắp chịu không nổi, nước mắt lại lộp độp rơi xuống như nước chảy.

Phượng Ngu Âm thấy chị em mình bị ủy khuất, cũng mềm lòng, thở dài một hơi nói: "Được rồi được rồi, Đại tỷ cũng không nói ngươi, muội đừng khóc".

Tiểu Nguyệt ở bên cạnh Ổ Hồng an ủi, tiểu Thanh nhu nhược nói: "Đại tỷ, ta nhớ trên lưng bọn họ đều có đồ vật".

"Đồ vật! Vật gì vậy?"

"Tiểu tử thúi kia trên lưng có một cái hộp rất kỳ quái, bên trong có thể là binh khí. Còn lão nhân kia trên lưng có một thanh đại đao..."

"Lão già! Đại đao! Đại đao hình dạng ra sao?" Tằng Giáp đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt rất là ngưng trọng.

Phượng Ngu Âm tựa hồ đoán được cái gì, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng đứng lên.

Tiểu Thanh nhớ lại nói: "Là một thanh Đại mã đao rất lớn, thân đao dài khoảng ba thước, chuôi đao rất dài".

Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Trầm ngâm chốc lát, Tằng Giáp nói: "Nếu ta đoán không sai, lão nhân kia chính là 'Đao Si' Khấu Phỉ! Mà tiểu tử kia chắc là đồ đệ của hắn".

"Đao si!" Ba người Ổ Hồng mở miệng hô lên, rốt cục đã biết bản thân đã húc phải tấm sắt dày rồi.

Phượng Ngu Âm cũng đau đầu nói: "Tằng đại ca, 'Đao Si' tới nơi này làm gì? Không là phát hiện ra cái gì chứ?"

"Bây giờ còn chưa rõ lắm, ta đối với 'Đao Si' hiểu rõ, hắn trong mắt chỉ có đao đạo, không phải là người thích quản chuyện của người giang hồ".

"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chuyện quá lớn, Phượng Ngu Âm cũng không có chủ ý.

"Hừ! Đừng quên, chúng ta phía sau có Huynh đệ hội chống lưng, sợ gì hắn tìm đến? Huống chi, Hội chủ của chúng ta đã tu thành thiên đạo cao thủ, cho dù là 'Đao Si' cũng phải cân nhắc dè chừng".

"Cái gì!? Thiên đạo cao thủ!" Phượng Ngu Âm trong mắt có vài phần cuồng nhiệt và hâm mộ.

Tằng Giáp ưỡn ngực nói: "Bây giờ trên giang hồ, ai dám tự xưng là đệ nhất cao thủ? Tin tưởng lần này sau khi 'Võ Lâm đệ nhất đại hội' tại Lạc Dương, Hội chủ Thiết Huyết của chúng ta sẽ thành võ lâm đệ nhất".

Phượng Ngu Âm lúc này tràn đầy tin tưởng nói: "Tốt! Chúng ta bây giờ đi gặp 'Đao Si' kẻ khó chịu nhất trên giang hồ".

"Không cần gấp!" Tằng Giáp ngăn cản đối phương, mắt lóe lên tia sáng nói: "Ngu Âm muội, người xem sắc trời bây giờ không còn sớm, nói vậy bọn họ tạm thời sẽ không rời đi, ngươi chỉ cần cho mấy người giám sát cái khách sạn đó, chúng ta chi bằng nghỉ ngơi, giữ tinh thần cho tốt ngày mai hãy tìm bọn họ".

Một lời hai ý, Phượng Ngu Âm tươi cười lộ ra vẻ mê người, hào phóng gật đầu, sai Ổ Hồng lập tức an bài mọi việc, còn bản thân thì rời đi cùng với Tằng Giáp.

Ánh trăng thanh u, một loại yên tĩnh lan tỏa cả Phủ Chương Đức.

Nhạc Phàm ôm tiểu hài tử cùng Khấu Phỉ nghe ngóng chung quanh, rốt cục tìm được một khách sạn duy nhất tại thành Tây này.

Tùy ý đánh giá một phen, khách sạn trước mắt rất đơn sơ, ngay cả biển hiệu cũng không có, nếu không phải dò hỏi dọc theo đường, sẽ thật không biết đây là khách sạn.

Mới vừa vào khách sạn, từng trận mùi gỗ mục nát ùa đến, Nhạc Phàm không để ý đến, không chút nghĩ ngợi dễ trực tiếp đi vào...

Mà cách đó không xa trong một góc tối, một đôi mắt tinh hồng đang đánh giá nơi Nhạc Phàm đi vào, thanh âm như ma quỷ nói: "Lý Nhạc Phàm, lần trước ngươi mạng lớn, có thể thoát khỏi vu pháp của ta, lần này đây bổn tôn muốn hành hạ ngươi sống không bằng chết, khẹt khẹt..."

Điệu cười quái dị lạnh lẽo chìm vào trong bóng đêm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com