Truyen30h.Net

[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn

Chương 31: Xin em hãy ở nơi này cả đời

QP1127

Khi Chaeyoung đọc tin này, cảm thấy sau mông lại ê ẩm đau.

[Nếu em ở nhà thì thôi, đừng chạy tới chạy lui, trưa mai chị tới đón em cùng đi ăn cơm.]

[Được.]

Sau đó nàng quay đầu, chọn một siêu thị mua chút sữa và hoa quả, trở lại về Nha Đề Lộ.

Lisa đang ở nhà xem tivi cùng bà ngoại, cô có cảm giác mình sắp bị cái nội dung phim đang chiếu kia chỉnh cho sắp phát điên rồi.

"Vì sao cứ đến cảnh nam nữ chính yêu nhau say đắm thì trời sẽ mưa lớn?"

Bà ngoại xem phim quá nhập thần, không ngừng lầm bầm theo nội dung phim: "Tạo nghiệp mà con bé tốt biết bao, nữ phụ đó đúng là xấu xa quá mà!"

Nghe được cô nói, quát lớn mắng: "Con mà biết cái gì, trời mưa đó là hiện tượng tự nhiên, người ta quay phim còn phải chọn thời tiết, quá khổ rồi."

“Mưa trong phim người ta dùng vòi phun đó bà ơi.”

"Con nói nhiều quá. Không xem thì tránh ra, chớ quấy rầy bà."

"Ngây thơ quá."

Cô cầm gói thuốc cùng cái bật lửa, chuẩn bị đi qua bên cửa sổ làm vài ngụm. Vừa mở cửa sổ ra, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Bà ngoại khoảng cách gần, vội nhanh chân đến mở cửa, đôi chân ngắn ngủn bước nhanh: "Đến ngay, đến ngay. Nhất định là Yeon Yeon cách vách đưa bột hồ tiêu đến đây."

Cô không hề để ý, cắn điếu thuốc chuẩn bị đốt lửa.

"Ủa, ai thế."

“Con chào bà ngoại, xin hỏi Lisa có nhà không?"

"Có có, mau vào nhà."

Nàng mang theo hoa quả cùng sữa: "Đây là mua cho ngoại."

"Tới chơi thì được rồi, còn mang quà theo làm gì, cháu đừng khách sao."

Điếu thuốc trong miệng cô thiếu chút nữa đã rơi ra khỏi miệng: "Sao em lại tới đây?"

"Em đến thăm bà ngoại."

“Đến đây ngồi, chỗ có chậu than."

"Lạnh không?" Lisa đi tới, cầm tay nàng: "Mẹ nó, muốn đóng băng luôn rồi"

Đem tay nàng hơ trên chậu than, còn ôm không thả: "Đừng nhúc nhích. Không phải nói không đến sao?"

"Đến kiểm tra bất ngờ không được à?"

"Khẩn trương thế cơ à? không cần kiểm tra, thân thể của chị từ trên xuống dưới đều cho em toàn quyền sử dụng."

Chaeyoung nghe được trong lòng đắc ý, chăm chú nhìn phòng bếp: "Bà ngoại đang làm gì thế?"

"Tám phần là muốn làm gì ngon cho em ăn. Bác sĩ Park đêm khuya em chủ động đến nhà gặp người lớn, có phải thích chị đến chết đi được rồi hay không?"

“Đúng, đúng, đúng, em yêu chị chết mất, hài lòng chưa?"

"Chưa hài lòng. Tối hôm qua lúc làm từ phía sau, em nhất quyết phản kháng, vừa khóc vừa la, làm chị không dám dùng sức gì hết.”

Nàng nhanh tay bịt miệng cô lại: "Chị nói xong chưa?"

"Sao có thể xong được? Cả một đời cơ.”

Lời này như vết mèo cào, làm cho trong lòng nàng vừa nhột vừa như tan chảy, hôn thật nhanh lên mặt Lisa một cái.

"Chị lại bị em cưỡng hôn."

"Sao nào."

Không bao lâu, bà ngoại mang sang một chén cơm rượu: "Đến đây, đến đây, uống nhân lúc còn nóng cho ấm người."

"Cám ơn bà ngoại, bà đừng làm nữa ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

"Không làm, không làm nữa. Từ đâu tới đây?"

“Gần tòa thị chính ở thành phố."

"Rất xa, có mệt hay không?"

"Không mệt ạ. Bà ngoại bà làm ăn ngon thật."

"Con thích ăn thì thường đến đây đi, mỗi ngày bà đều làm cho con."

Cô nhìn bà ngoại vui đến mức như mọc cánh bay lên, xem ra bà vô cùng hài lòng đối với nàng.

Cô gái nhỏ của cô rất ngoan, diện mạo cùng lời nói đều khiến người lớn yêu thích, không ngừng làm cho bà ngoại vui vẻ nói cười cả buổi.

"Cuộc hội đàm có thể kết thúc ở đây chưa? Các người toàn nói mấy chuyện gì con không hiểu, làm ơn chú ý cảm nhận của con được không?"

"Được, được, được, xem bà đây hồ đồ chưa, thôi bà để hai đứa trẻ chúng bây ở đây chơi đó. Ngày mai tới nhà ăn cơm, bà làm con gà đãi con."

Bà ngoại thấp giọng, nghiêm túc nháy mắt với nàng: "Về sau chân gà đều giữ lại cho con."

"Tuân lệnh, con nhất định sẽ ăn hết."

Đem Chaeyoung vào phòng ngủ của mình, cô cảm thán: "Sao chị có cảm giác em mà tới nhà chị một phát, là địa vị của chị trong gia đình này tụt dốc không phanh nhỉ."

"Vậy sao này em không tới nữa."

"Em phải tới, bằng không có người sẽ chết."

"Ai sẽ chết?"

"Chị chết."

Nàng đưa tay nhéo lên zú của cô một phát thật mạnh: "Trời ạ! Chaeyoung em đang làm gì thế? Đau chết chị rồi."

"Khu phụ khoa bệnh viện bọn em rất có tiếng, ngày mai mang chị đi khám."

"Khám cái mông em ấy. Buổi tối em liếm liếm cho chị thì chị mới bỏ qua, nếu không chị sẽ không để em yên đâu!"

"Được, không để em yên thì làm gì được em?"

"Gan lớn nhỉ? Huh? Không sợ chị? Phải không?"

"Vậy cứ cho là không sợ đi."

Cô cũng không giận, tay ôm nàng từ sống lưng đi xuống ngón trỏ đâm đâm vào mông nàng: "Vậy tối nay chúng ta thử ở chỗ này."

"Lưu manh!"

"Lần sau dám ngang bướng với chị thử xem."

"Thật ra, mấy tự thế mới đó rất thoải mái."

"Mẹ kiếp." Lisa giống như uống phải thuốc tăng lực, cả người máu như sôi lên, cô gái này nói chuyện gợi tình chết đi được.

Nàng ở trong phòng ngủ cô nhìn một vòng, một cái giường, một tủ sách, chỉ dùng mắt nhìn có thể thấy được mười phần đơn giản. Góc tường có một tủ quần áo ban ngày bà ngoại đẩy ra cho gió lùa vào, tầng trên là đồ lót được xếp chỉnh tề, phía dưới treo mấy cái áo khoác.

"Bác sĩ Park mời tận tình thị sát lãnh địa."

"Địa bàn có một chút, có gì mà thị sát. Rất sạch sẽ."

"Đêm nay đừng về được không."

"Không được."

"Đừng đi được không?" cô thổi một hơi vào vành tai của nàng.

"Bà ngoại ở nhà, chị đừng làm loạn."

"Bà ngoại chị rất thoáng, nhất là với cái tính vô liêm sỉ của chị làm sao bà không biết chứ?"

"Sáng sớm em còn phải đi làm nữa."

"Em không ở lại, chị tìm người khác."

"Ai cấm chị đâu? Cứ việc tìm để em đánh giá xem sức hút của chị nhạy đến đâu."

"Vì chị ghen một chút sẽ chết à."

"Nói thật, em là người thứ mấy của chị?"

"Sao? Điều tra lí lịch?"

"Mời ngón tay đủ đếm không?"

"Cực kì nhiều."

Mặt Chaeyoung có chút suy sụp.

"Sao lại thế này, nói đùa vài câu thì mặt dán đầy chữ rồi."

"Chữ gì?"

"Ghen. Nói không từng có phụ nữ là giả, từng có ý nghiêm túc thì trước kia chỉ một. Nhưng chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, chị đâu giống tên BamBam, cả ngày chơi một cách mù quáng. Chị giữ mình cực kì trong sạch."

"...."

"Làm tình với em thì đây cần kinh nghiệm thực tế làm gì, xem vài phim heo Peppa đã đủ."

"Có cần phải nên khen chị thiên phú bẩm sinh trong lĩnh vực này hay không?"

"Thiên phú bẩm sinh liên quan cái đếch gì ở đây, chủ yếu là chị vừa nhìn thấy en đã hứng hết cả lên."

Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, liếc mắt cười tình cảm với cô.

"Dám dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu đó nhìn chị, muốn sướng chết chị phải không?"

"Lisa em rất thích chị."

Chỉ 5 chữ đơn giản, nhẹ nhàng như nước, lại có thể giải được cơn khát vọng trong lòng cô.

Chaeyoung 10 năm trước thuận như gió xuân ấm áp. Một lòng một dạ trao tuổi ngây thơ cho một người.

Lisa 10 năm trước cuồng vọng kiêu ngạo, tài sản vô số, cũng mang đầy ước mơ với tình yêu và kì vọng.

Và rồi sau đó trải qua phản bội, nghèo túng, mất mát, muốn có mà lại không được.

Lại có thể gặp nhau, đúng người, đúng thời điểm. Những đắng cay chua chát của cuộc đời, đều chỉ là tảng đá lót đường. Khi cô gặp Chaeyoung từ đó về sau, chỉ có NGỌT mà thôi.

"Bác sĩ Park hôm nay em ngang ngạnh quá."

"Không được sao?"

"Đương nhiên được nhưng chị chỉ xin em một đều."

Cô giữ chặt tay nàng đặt lên lồng ngực, nơi nhịp tim đang đập dồn dập của mình nói: "Xin em hãy ở nơi này của chị mà hoành hành ngang ngược cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net