Truyen30h.Net

[Lichaeng - Cover] Đúng như của chị ôn nhu

Chương 37. Dây dưa [nhị] - Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh về nhà

Thich_Soc_Chuot

Phác Thái Anh tưởng chính mình là thật quên hôn nhân của Lạp Lệ Sa, vẫn làm bộ như không biết, dù biết thì những ngày qua cũng tránh suy nghĩ tới, ở trong lòng thôi miên chính mình, kêu mình không cần để ý, cửu nhi cửu chi liền thật sự quên.

Nhưng đó là duy tâm, trên thực tế hôn nhân vẫn tồn tại.

Lạp Lệ Sa có thân phận là vợ đã có chồng, chịu pháp luật bảo hộ, nàng cho dù muốn phủ nhận cũng không có biện pháp phủ nhận, thế giới sẽ không để nàng phủ nhận.

Nếu Kim Thái Hanh không xuất hiện, nàng sẽ làm bộ như không thèm nghĩ nữa.

Nhưng Kim Thái Hanh một khi xuất hiện, nàng muốn quên đều không có biện pháp quên.

Kim Thái Hanh đứng lên, hướng nàng mỉm cười.

Nam nhân trước mắt lớn tuổi hơn một ít so với Lạp Lệ Sa, thành thục ổn trọng, tốt đến mức ngay cả Phác Thái Anh muốn hận hắn, chán ghét hắn cũng tìm không được một lý do đi chán ghét hắn.

Hắn thoạt nhìn là vô hại, là ôn hòa, tựa như ánh nắng sáng sớm bình tĩnh.

Trong đầu Phác Thái Anh không ngừng hiện lên nhẫn kết hôn của Lạp Lệ Sa, vì vậy, nàng luôn luôn lảng tránh nhìn tay nàng.

Phác Thái Anh sắc mặt tái nhợt ánh vào trong mi mắt Lạp Lệ Sa.

Kim Thái Hanh nhìn Lạp Lệ Sa lại nhìn Phác Thái Anh, hắn nghĩ hai người cần ngồi xuống hảo hảo nói mới đúng. Mà hắn cũng không dự kiến được nguyên lai Lạp Lệ Sa cũng không đem chân tướng nói cho Phác Thái Anh.

Hắn đi về phía Phác Thái Anh, phóng xuất ra thiện ý, hắn cùng với Phác Thái Anh không phải thân phận đối địch, hắn cũng không muốn phá hư hôn nhân của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh không cần phải sợ hãi hắn. Kim Thái Hanh nói: "Tôi nghĩ tôi nên nói rõ ràng với cô".

Những lời này giống một quyền đánh vào ngực Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đau ngay cả kêu đau đều kêu không được.

Nàng rút lui từng bước.

Kim Thái Hanh lại tiến thêm một bước.

Nhìn ra Phác Thái Anh vẻ mặt lùi bước, Kim Thái Hanh nói: "Tôi biết cô cùng nàng chung một chỗ, nàng cũng đem quan hệ các người nói cho tôi biết".

Phác Thái Anh nghĩ, những lời này của Kim Thái Hanh là đang hướng chính mình thị uy sao? Báo cho mình không nên yêu thượng thê tử hắn, hoặc là lấy tư thái người thắng ở trước mặt chính mình diễu võ dương oai một phen.

Nàng rõ ràng Kim Thái Hanh không phải là người như thế, hắn tạo cho nàng ấn tượng là quân tử cùng thân sĩ thật sự, nhưng Phác Thái Anh không ngăn cản được chính mình suy nghĩ như vậy.

Nàng cắn môi dưới, ánh mắt giống mèo hoang bị thương dừng ở trên người Lạp Lệ Sa, ánh mắt Lạp Lệ Sa ôn nhu như trước, bao hàm tình ý.

Nhưng cái này cũng không đại biểu cái gì. Phác Thái Anh ở trong lòng cắn răng nhận định xong sự việc.

Trước khi Kim Thái Hanh kịp nói ra chân tướng nàng đã xoay người trốn ra văn phòng.

Kim Thái Hanh nhìn bóng dáng nàng hoảng sợ đào tẩu, cũng buồn bực lên.

"Phác Thái Anh, đứng lại!" Lạp Lệ Sa đuổi theo nàng chạy đi, ra tới cửa, thân ảnh Phác Thái Anh đã biến mất trước mắt nàng.

Phác Thái Anh một đường chạy trốn nghiêng ngả lảo đảo, người nhường đường bị nàng gây hại, nàng lưu lại chiến trường hỗn độn phía sau chờ đợi người khác đi thu thập.

Đồng sự đầu tiên là bị Phác Thái Anh xách theo cái vali một đường chạy gấp mà hoảng sợ, kế tiếp chính là Lạp Lệ Sa thất thố kêu to lại càng hoảng sợ.

Mọi người cũng không ước định mà đồng thời đem ánh mắt từ chỗ Phác Thái Anh biến mất chuyển qua cửa văn phòng, Kim Thái Hanh cùng Lạp Lệ Sa hai người song song đứng chung một chỗ, biểu tình đều lo lắng. Lạp Lệ Sa rõ ràng là khắc chế không được cảm xúc của nàng.

Hình ảnh này tạo thành manh mối có thể khâu ra vô số khả năng.

Vì thế có người tiếp tục câu chuyện không được truyền hình trực tiếp nữa này.

Mặt trên một cái là: Buổi sáng hôm nay, quốc vương thần bí của nữ vương xuất hiện. Nữ vương dẫn hắn về văn phòng, đóng cửa mật đàm nửa giờ có thừa.

Phía dưới tiếp tục viết nói: Kịch tình phát triển vui vẻ hẳn lên, tân sủng của nữ vương ngoài ý muốn xuất hiện ở văn phòng, đóng cửa lại nên không biết đã xảy ra sự tình gì. Tân sủng giận dữ rời đi, nữ vương hô tên của nàng đuổi theo. Quốc vương giống như thực sinh khí.

Trước mắt bao người, Lạp Lệ Sa cùng Kim Thái Hanh một đạo đuổi theo. Như là Ma Tây ra đi Hồng Hải, Lạp Lệ Sa cùng Kim Thái Hanh hai người lướt qua trước mặt nàng.

Văn phòng im lặng đáng sợ, đồng tử mọi người khuếch trương máu, đây là biểu hiện hưng phấn.

Đi đến thang máy, Lạp Lệ Sa nhìn thang máy đi thẳng xuống một đường.

Nàng dùng sức ấn nút thang máy, cảm xúc xưa nay bình tĩnh mất đi khống chế, cho nên ngón tay nàng ấn nút đến trắng bệch.

Kim Thái Hanh là người duy nhất thấy nàng thất thố.

Hắn kéo ngón tay nàng ra khỏi nút thang máy, nhắc nhở nàng quan tâm quá sẽ bị loạn.

Lạp Lệ Sa ở trong lòng thầm mắng Phác Thái Anh tiểu ngu ngốc này, không nghe rõ đã lo chạy thoát. Chờ nàng tìm được nàng, nhất định trước tiên hảo hảo mà nói nàng một phen.

"Em chưa cùng nàng nói rõ ràng sao?" Thời điểm đợi thang máy Kim Thái Hanh hỏi Lạp Lệ Sa.

Nếu hắn là Lạp Lệ Sa, trước tiến hắn sẽ nói cho người yêu chân tướng cuộc hôn nhân này, tình yêu không nên có nói dối cùng giấu diếm, bởi vì có giấu diếm liền ý nghĩa hiểu lầm.

Lạp Lệ Sa thán một tiếng khí, nói: "Còn không có tìm được cơ hội nói này đó".

"Vì cái gì không nói ra? Em có biết nàng vừa rồi hiểu lầm anh hay không." Kim Thái Hanh buông tay, đối việc này tỏ vẻ bất đắc dĩ thật sâu.

"Kim Thái Hanh." Lạp Lệ Sa thán khí dài, nói: "Nàng là hướng em thổ lộ, em thực vui vẻ, em ý thức được em thích thượng nàng, may mắn nàng cũng đối em có cảm tình, nhưng nàng lại nói chúng em không có khả năng cùng một chỗ vĩnh viễn, nàng cùng em yêu nhau nhưng tương lai chưa định ra kết cục. Em đã nói nếu là như vậy em thà rằng không cần".

Lạp Lệ Sa có kiên trì của nàng, tình yêu không trọn vẹn cho dù đẹp nàng cũng không chịu nhận lấy, nàng muốn vĩnh viễn, thế gian có thể có vài người sẽ không tin tưởng, cố tình nàng lại kiên trì chỉ vì tìm kiếm ảo ảnh phiêu miểu này. Cho nên nàng cho dù yêu Phác Thái Anh, còn muốn cùng nàng chung một chỗ, nhưng Phác Thái Anh không nói ra tương lai vĩnh viễn, nàng sẽ không đáp ứng nàng.

Phác Thái Anh cũng có khó xử của nàng, sinh ở Phác gia, việc nàng duy nhất có thể khống chế là lòng của nàng, về phần hôn nhân cùng tương lai, tất cả đều không phải nàng làm chủ. Phác Thái Anh có thể cố lấy dũng khí nói nàng yêu Lạp Lệ Sa đã muốn là cực hạn.

Này đó, Lạp Lệ Sa đều đã biết, dù lý giải được, nhưng cũng không thể nhận.

Kim Thái Hanh đứng ở góc độ người thứ ba nghĩ, hắn cảm thấy Phác Thái Anh có sai, nếu nàng biết rõ không có ngày mai vì cái gì còn muốn đi trêu chọc Lạp Lệ Sa, chọc nàng động tâm làm cho nàng động tình rồi sau đó lại để nàng đối mặt chia lìa, này không phải tàn nhẫn là cái gì?

Lạp Lệ Sa bề ngoài cùng tác phong sẽ làm người khác nghĩ đến nàng là một viên kim cương, chống lại mài mòn, nhìn thấu tâm nhân nàng sẽ biết nàng kỳ thật không kiên cường như bề ngoài, nàng không cần tình yêu không có kết quả vì không muốn đối mặt chia tay, lòng của nàng so với ai khác đều phải yếu ớt hơn.

Hai người đều tự bất đắc dĩ, yêu nhau chính là sai lầm.

Kim Thái Hanh đối Lạp Lệ Sa sinh ra thương tiếc. Nàng đáng giá có được tình yêu tốt đẹp nhất, nhưng trước kia nàng không được tình yêu trọn vẹn.

Hy vọng lần này, nàng có thể thuận lợi.

Cửa thang máy mở ra, hai người đối diện Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đứng ở bên trong nắm tay vịn vali, vẻ mặt tráng sĩ kiên quyết.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh tầm mắt chống lại. Lạp Lệ Sa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phác Thái Anh đem mặt cúi thấp đi.

Phác Thái Anh ổn định xúc động chính mình, trong đầu trống rỗng, thời điểm đối mặt với sự thật nàng lại mất hết can đảm mà muốn né tránh, để xúc động khống chế thân thể, một cỗ buồn rầu chạy xuống dưới lầu, rốt cuộc bình tĩnh lại, mới ý thức được chính mình cũng không cho Lạp Lệ Sa cơ hội giải thích liền rời đi.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh cũng không nói chuyện, Kim Thái Hanh đành phải đi ra làm người trung gian, lần này hắn muốn nói ra hết, miễn cho Phác Thái Anh lại hiểu lầm: "Chúng tôi trước tìm một chỗ ngồi xuống".

"Hảo".

"Chúng tôi xác thực cần ngồi xuống hảo hảo nói chuyện".

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đồng thời nói.

Bọn họ cùng nhau đến quán cà phê dưới lầu, ngồi vào góc sáng sủa, không khí quỷ dị bao phủ lẫn nhau.

"Tôi có người yêu." Kim Thái Hanh nói.

Phác Thái Anh lúc ban đầu là kinh ngạc, vì cái gì hắn phản bội hôn nhân lại có thể đương nhiên như vậy? Nhưng tĩnh hạ tâm lại nhìn biểu tình Lạp Lệ Sa cùng Kim Thái Hanh, phát hiện Lạp Lệ Sa cũng không có kinh ngạc, nàng thậm chí đang mỉm cười.

"Có thể nói cho em biết sao lại thế này không?" Phác Thái Anh hỏi.

Lạp Lệ Sa nói: "Chuyện này là trách nhiệm của chị, để cho chị nói. Thái Anh em hiểu lầm chị, cũng hiểu lầm Kim Thái Hanh, hôn nhân chị cùng Kim Thái Hanh là hôn nhân hình thức".

"Có ý tứ gì?" Phác Thái Anh vẫn là không rõ.

Kim Thái Hanh bổ sung nói: "Tôi có người yêu, hắn là một nam nhân. Tôi cùng Lạp Lệ Sa ước định kết hôn, bảo hộ bí mật. Hiện tại, cô hiểu chưa?".

Mỉm cười hiện lên ở khóe môi Kim Thái Hanh, tin tức này quỷ dị như vậy sao? Làm cho Phác Thái Anh thậm chí ngây người.

Kim Thái Hanh nói: "Tôi đến công ty tìm Lạp Lệ Sa không phải đàm việc tư, tôi tìm nàng thương lượng vấn đề phí tổn hợp đồng, cho nên cô mới có thể thấy tôi ở văn phòng của nàng. Khi đó cô chạy quá nhanh, làm cho tôi không có thời gian giải thích".

Đầu Phác Thái Anh ép tới càng thấp.

Hảo vui a, cư nhiên náo loạn một truyện cười.

Không chuẩn Lạp Lệ Sa hiện tại đang chê cười chính mình.

Phác Thái Anh vụng trộm giương mắt nhìn nàng, phát hiện nàng cũng không có cười nhạo mình, một trận tâm tình bất an được thả lỏng, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Lạp Lệ Sa.

Kim Thái Hanh thấy nơi này không có chuyện tình chính mình, hắn này bên thứ ba thức thời lui ra, vì thế cùng các nàng cáo biệt, đứng dậy rời đi.

Chờ Kim Thái Hanh đi rồi, hai người lâm vào trầm mặc.

Phác Thái Anh cảm thấy ngượng ngùng, nàng không có hỏi rõ ràng đã bỏ chạy, hơn nữa bộ dáng chật vật không chịu nổi còn để cho Lạp Lệ Sa nhìn được, cảm thấy mười phần mất mặt.

Lạp Lệ Sa rất muốn cười, nhìn bộ dáng Phác Thái Anh hiện tại khẩn trương, ngoài ý muốn cảm thấy nàng như vậy cũng thực đáng yêu, không giống lúc nàng bình thường, là một mặt khác của Phác Thái Anh.

Mặc dù Phác Thái Anh hiểu lầm làm cho chính mình ăn đau khổ, nhưng Lạp Lệ Sa không có biện pháp chán ghét nàng.

Có lẽ vốn là vì yêu nàng đi, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cho nên nhìn nàng thế nào đều cảm thấy là tốt, là mĩ.

Trận cả kinh bất chợt này đã làm Lạp Lệ Sa chịu đủ, chỉ hy vọng về sau không cần có càng nhiều hiểu lầm, nếu không trái tim nàng sẽ hỏng sớm mất.

Lạp Lệ Sa nói: "Bây giờ còn có cái gì không rõ đều có thể hỏi chị, chị sẽ thẳng thắn thành khẩn trả lời em, chỉ cần còn có khả năng gì có thể làm cho chúng tôi hiểu lầm thì không được phép tồn tại".

"Thực xin lỗi." Phác Thái Anh cúi đầu đến mức không thể nâng dậy.

"Không có vấn đề gì, là chị sai, chị nên sớm một bước nói cho em nguyên nhân chị kết hôn".

Phác Thái Anh lắc đầu, nói: "Em sớm biết rằng chị kết hôn, chị cùng Kim tiên sinh giống như là một đôi vợ chồng chân chính, em ngay từ đầu đã biết, em thậm chí đố kỵ Kim tiên sinh có thể cách chị gần như vậy, em ý thức được sau khi em yêu chị liền cố gắng quên điểm này. Đến cuối cùng em thật sự nghĩ hôn nhân của chị không tồn tại, có phải thực buồn cười hay không".

"Thái Anh..." Lạp Lệ Sa gọi tên của nàng.

Phác Thái Anh mượn tư thế uống cà phê ngăn trở mặt mình, miễn cho bị Lạp Lệ Sa nhìn thấu trên mặt mình đỏ bừng.

"Các người có tình yêu trong hôn nhân sao?" Phác Thái Anh kiềm chế cảm xúc khẩn trương đem nghi hoặc hỏi ra miệng.

Lạp Lệ Sa nói: "Em cảm thấy sao?".

"Em nhìn không được, chị đối Kim tiên sinh cũng thực ôn nhu, hắn thậm chí ở sân bay ôm chị hôn chị. Hơn nữa tay chị còn mang theo nhẫn kết hôn".

Nói đến nhẫn, Phác Thái Anh dấm chua sắp tràn đi ra.

Lạp Lệ Sa nâng tay lên, đưa đến trước mặt Phác Thái Anh, nói: "Nhẫn của chị khác cái ở trên tay Kim Thái Hanh, mà chiếc kia của chị cũng là nhẫn nữ giới".

"Ở trong tay ai?" Phác Thái Anh nín thở hỏi.

"Ở trong tay chị, còn không có tống xuất đi, có lẽ, có một ngày có người sẽ đeo nó." Lạp Lệ Sa cười nói, mâu quang lợi hại nhìn chằm chằm mặt Phác Thái Anh đang chợt lóe qua đố kỵ.

Người có thể được cái nhẫn kia nhất định thực hạnh phúc đi, Lạp Lệ Sa đáng giá được người rất tốt, có lẽ, chính mình không phải người kia. Phác Thái Anh nghĩ.

Lạp Lệ Sa nói: "Còn có vấn đề khác sao?".

"Em có thể hỏi chị Hứa Như Tư sao, nàng bây giờ còn ở trong lòng của chị sao?".

Có lẽ là hiện tại không khí rất hảo, Lạp Lệ Sa làm cho Phác Thái Anh buông ra cố kỵ trong lòng, Phác Thái Anh lớn mật hỏi ra.

Lạp Lệ Sa nói: "Mất. Nàng lựa chọn đi ra ngoài, chị cũng sẽ không lưu trữ nàng".

"Nhưng là chị còn xem sách của nàng".

Lạp Lệ Sa không nghĩ tới Phác Thái Anh sẽ chú ý tới điểm này, nói: "Kỳ thật chị cũng không có cố ý đi tìm sách của nàng xem, nàng đem sách tặng cho chị, chị thích nàng viết chuyện xưa, nhưng cái này không liên quan tới nàng. Phác Thái Anh, tâm ý của chị đã không có nàng, chị sẽ không cầm lấy người không thương chị tra tấn chính mình. Hơn nữa, lúc trước là chị đưa ra chia tay. Nàng đối chị không có cảm tình, chị lưu nàng bên người chỉ có thể tra tấn lẫn nhau. Chị đưa ra chia tay, nàng thật cao hứng đáp ứng, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có do dự liền hoàn toàn tách ra, đại khái đoạn cảm tình này đã sớm đến thời điểm chấm dứt".

Lạp Lệ Sa ở thời điểm xử lý cảm tình là rõ ràng lưu loát, nói tiêu sái, nhưng nếu nói không đau khổ cũng là gạt người. Nàng vẫn nhớ tình bạn cũ, năm năm cảm tình, cho dù đối với một khối tảng đá đều có thể bồi dưỡng ra tình ý, đặt ở trên người Hứa Như Tư chỉ như bánh bao thịt đưa cho cẩu, vừa đi không trở về. Nàng cho dù đối Hứa Như Tư còn có cảm giác, cũng sẽ không là tình yêu.

Hiện tại, cái gì đều hỏi rõ ràng, hôn nhân của Lạp Lệ Sa là hình thức, người trong lòng đã mất đi, nàng muốn cho Phác Thái Anh biết, nàng đang chờ đợi một phần tình yêu.

Phần tình yêu này, Phác Thái Anh sẽ cho nàng sao?

Tầm mắt Lạp Lệ Sa dừng ở rương hành lý bên chân Phác Thái Anh, hỏi: "Em cầm thùng làm cái gì?".

Phác Thái Anh cố lấy dũng khí muốn nói một việc, chính là việc này, nàng nói: "Tỷ... Em có thể ở lại nhà chị không?".

Lạp Lệ Sa sửng sốt. Nàng đối với việc Phác Thái Anh muốn ở trong nhà mình, phản ứng đầu tiên không phải chán ghét, mà là kinh ngạc, thậm chí có thể nói là kinh hỉ, nhưng Phác Thái Anh nói rất đột ngột, làm cho nàng ngay cả thời gian chuẩn bị đều không có.

Phác Thái Anh nghĩ Lạp Lệ Sa mất hứng, cũng khó trách, chính mình vô duyên vô cớ nói muốn trụ trong nhà người ta, là không lễ phép, chính mình cũng không lo lắng chu toàn.

Nàng vội vàng hướng Lạp Lệ Sa giải thích, sợ nàng hiểu lầm: "Em ngày hôm qua đã muốn nói chuyện này cho chị, em... em ra khỏi nhà... em muốn tới nhà chị ở, lấy thân phận người yêu".

Một câu cuối cùng nói ra miệng, tay Phác Thái Anh bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

"Nếu chị cảm thấy em đưa ra yêu cầu này quá phận, có thể cự tuyệt em, em sẽ không trách chị, em cũng hiểu được việc mình làm thực không có đạo lý, nhưng em khát vọng cùng chị sớm chiều tương đối, ở dưới một mái hiên, sinh hoạt cùng nhau, em không muốn chỉ có thời gian đi làm mới được nhìn chị, em muốn mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều có thể thấy chị. Mỗi thời mỗi khắc..".

Thanh âm Phác Thái Anh càng ngày càng thấp, càng ngày càng không nắm chắc. Khí lực đều hao hết, giờ phút này nàng bị cảm xúc lo lắng dày vò.

Lạp Lệ Sa nghĩ chính mình sẽ như thế nào, có thể đáp ứng hay không, hoặc là trực tiếp liền cự tuyệt?

Lạp Lệ Sa dùng sức nắm chặt tay nàng, nói: "Thái Anh, em nên cho chị thời gian chuẩn bị a, cho dù là một phút đồng hồ cũng tốt".

"Em..".

"Chị nói hảo, chị nguyện ý." Lạp Lệ Sa mỉm cười nói.

Tươi cười của nàng chân thành như vậy, rõ ràng là cam tâm tình nguyện, nhưng Phác Thái Anh vẫn không tin, nàng lăng lăng nhìn nàng, không xác định được nàng có thật tâm hay không, có lẽ nàng đang an ủi chính mình cũng không chừng.

"Chị nói, chị nguyện ý cùng em ở cùng một chỗ. Chị cũng hy vọng em tiến vào nhà của chị, ngủ trên giường của chị, cùng chị ngủ chung thức chung. Ở công ty chúng tôi có thể ở một văn phòng làm việc, chờ trở về nhà, chúng tôi vẫn là có thể thấy đối phương." Thanh âm Lạp Lệ Sa giống như yêu quái trên biển, có thể đem linh hồn một người mê hoặc, làm cho bọn họ đều mất đi phương hướng chết chìm trong ôn nhu của nàng. Mà nàng miêu tả tương lai lại như độc dược trí mạng, làm cho người ăn vào nháy mắt trí mạng.

"Chị không có gạt em?".

"Thái Anh, chị vì cái gì muốn gạt em?".

Đúng vậy, Lạp Lệ Sa chưa bao giờ lừa gạt mình. Phác Thái Anh trong lòng bị kinh hỉ tràn đầy.

"Hơn nữa, nếu em trụ trong nhà của chị, cũng không chỉ là khách trọ đơn giản như vậy".

Ở dưới một cái mái hiên, hai người có cảm giác tình nhân sớm chiều ở chung, không ai có thể khống chế chính mình bảo trì khoảng cách.

Lạp Lệ Sa nói ra ham muốn lúc trước, Phác Thái Anh lập tức hiểu được ý này, trong đầu không tự giác hiện ra các loại hình ảnh, mà việc này trực tiếp phản ứng trên mặt của nàng.

Mặt của nàng nhất định thực hồng, đại khái đụng vào sẽ bị phỏng đi.

Lạp Lệ Sa thay Phác Thái Anh cao hứng, cũng thay chính mình cao hứng. Phác Thái Anh không hề là Phác gia cá chậu chim lồng, nàng đi ra lồng sắt liền lựa chọn bay đến bên người mình. Đối với mình mà nói, lại một loại vinh hạnh, nàng có thể như nguyện được tình yêu hoàn mỹ, lần này, nàng không cần thưởng thức lại hữu duyên vô phận.

Các nàng đơn giản không hề đi làm, Phác Thái Anh lôi kéo rương hành lý cũng không thích hợp đi công tác, Lạp Lệ Sa quyết định mang nàng về nhà chính mình trước, nhà của nàng mấy ngày hôm trước đã trang hoàng xong, chẳng qua nàng còn chưa vào ở, nàng nghĩ sẽ chọn lựa một ngày chuyển nhà, không nghĩ tới hôm nay chính là ngày thích hợp nhất.

Lúc Lạp Lệ Sa lái xe, Phác Thái Anh ngồi bên phó lái vẫn kích động như trước. Địa phương nàng hiện tại muốn đi chính là nhà Lạp Lệ Sa, cũng là nơi tương lai nàng sẽ trụ.

Đến dưới lầu tiểu khu, Lạp Lệ Sa dừng xe, Phác Thái Anh như trước đắm chìm ở trong thế giới chính mình.

Lạp Lệ Sa kêu nàng một tiếng: "Thái Anh".

Nàng không có phản ứng.

Lạp Lệ Sa không khỏi cười rộ lên. Nàng a, so với chính mình còn hưng phấn hơn.

Sống nhiều năm như vậy, đại khái việc này cũng làm chính mình cao hứng không thôi. Nhưng nếu so với nàng, trình độ Phác Thái Anh vui vẻ lớn hơn nàng vô số lần, thật giống như chính mình đáp ứng nàng làm cho nàng chiếm được toàn thế giới.

Lạp Lệ Sa ở trước mặt Phác Thái Anh mở cửa ra, đối với nàng rộng mở thế giới chính mình.

Hành vi này của nàng không thể nghi ngờ là đang nói cho Phác Thái Anh, bắt đầu từ hôm nay, thân phận của em không giống người thường, em chính là người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của chị, cũng là người thân mật khăng khít nhất, em tiến vào cuộc sống của chị, cùng chị chia sẻ sinh mệnh, từ nay về sau nhân sinh cộng sinh.

Phác Thái Anh một khắc nhìn thấy cách trang hoàng trong phòng, hoàn toàn mất đi phản ứng. Khiếp sợ thật lớn làm cho nàng trừng mục cứng lưỡi, nhà này chính là ngôi nhà nàng mơ mộng, nàng ở trong mộng bài trí căn nhà, thậm chí là màu sắc sàn nhà đều hoàn hoàn toàn toàn hiện ra trước mắt. Nàng dùng hết tâm huyết họa ở bản vẽ thiết kế đều biến thành sự thật, mà nàng phân không rõ cái gì là sự thật cái gì là mộng.

Trước mắt là sự thật sao?

Không, hẳn là mộng mới đúng.

Nhưng là vì cái gì Lạp Lệ Sa nắm tay chính mình ấm áp chân thật như vậy, làm cho mình rất tin việc này tuyệt đối không phải mộng.

Nếu đây là mộng, vậy kia Lạp Lệ Sa là cái gì?

Phác Thái Anh ôm miệng mình, trong ánh mắt lệ quang lóe ra.

Phản ứng của nàng làm cho Lạp Lệ Sa dở khóc dở cười. Nàng nghĩ lúc mình đáp ứng nàng, Phác Thái Anh hẳn là vui vẻ nhất rồi, nhưng là hiện tại mới biết được, lúc nàng vui vẻ nhất sẽ khóc, sẽ rơi lệ.

Phác Thái Anh ôm lấy Lạp Lệ Sa, dựa đầu vào vai nàng mà khóc.

Lạp Lệ Sa mềm nhẹ vuốt ve lưng của nàng, trấn an nàng cảm xúc kích động.

Phác Thái Anh khóc nói: "Đừng nói cho em đây là em... đang nằm mơ".

"Thái Anh, này không phải mộng".

"Em thật là cao hứng, thật sự thật là cao hứng, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày như vậy, mộng của em đều thành hiện thực, em muốn nhà, còn có chị, đều đã xuất hiện trong mộng của em".

Nếu phía sau ông trời thu hồi ân huệ của ngài đem Lạp Lệ Sa cũng đem nhà này đều thu trở về, Phác Thái Anh không biết nên như thế nào đi thừa nhận chênh lệch thật lớn này, nói không chừng nàng sẽ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net