Truyen30h.Net

[Lichaeng - Cover] - Mèo Và Báo (18+)

Chương 98: Cô đánh rắm thật dễ nghe

Thich_Soc_Chuot

Trước đó lúc đi bệnh viện, Thái Anh hy vọng Lệ Sa sẽ xuất hiện, hiện tại liền có mong muốn để nàng biến mất.

"Bẹt bẹt~"

Giải phẫu xong hai ngày không thể ăn uống, chỉ có thể truyền dịch, còn luôn thoát khí.

Loại chuyện này không thể nào khống chế, có thể... Thái Anh muốn mắng người.

Ông trời a, Lệ Sa vì cái gì an tĩnh như vậy!

Ngồi bên cạnh một cách nghiêm chỉnh, không nói một lời, căn bản là nghiêm túc lắng nghe âm thanh đánh rắm

Phòng bệnh dành cho hai người, nhưng tạm thời chỉ có mình Thái Anh, vốn là yên tĩnh, Lệ Sa lại an tĩnh nhất, âm thanh đánh rắm liền không chút nào kiêng nể.

Thuốc giảm đau mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng uống nhiều cũng không tốt, huống chi vết thương cũng đang từ từ khép lại, Thái Anh liền trải qua đêm đầu tiên.

Đương nhiên cảm giác đau vẫn phải có, khó chịu nhất là bị cắm ống tiểu, chỗ kia cùng âm đạo nằm gần nhau, khiến cho Thái Anh khó chịu.

"Sa... A, a a ~"

"Mèo con, nghĩ muốn sâu một chút sao?"

Lúc mơ màng cạn ngủ, thế mà liền ảo tưởng những lời khó miêu tả, Thái Anh giật mình, đang tỉnh càng thêm xấu hổ.

Cũng không biết trong đầu mình làm sao lại kỳ kỳ quái quái

Trái lại Lệ Sa, tỉnh táo như Diệt Tuyệt sư thái, chiếu cố Chu Chỉ Nhược thật chu đáo, sửng sốt không nói câu nào.

"..."

Bầu không khí hoàn toàn xấu hổ đến chịu không nổi, Thái Anh ngẫm lại trước đó Lệ Sa trò chuyện với Đinh Vũ Manh, liền đổ một bình dấm hề hề

Cho nên trong lòng một đống suy nghĩ không muốn nói với Lệ Sa, hoặc là giả vờ ngủ, hoặc là đem đầu nhìn sang bên tường.

Bộ dạng này của nàng, Lệ Sa lo sợ bất an nghĩ: Thái Anh quả nhiên không muốn mình tới chăm sóc sao?

Tưởng tượng nhiều liền khiến tâm thần sa sút, càng không muốn nói.

Hai người cứ như vậy im lặng không nói gì với đối phương, bên trong phòng chỉ có tiếng đánh rắm không dứt bên tai, duyên dáng quanh quẩn.

Về mặt này đương nhiên sẽ gây lúng túng hơn, nhất là người đánh rắm là Thái Anh, mặt ngoài nhìn như điềm nhiên không có việc gì, kỳ thật tay dưới chăn đều muốn móc rách ga giường

Hoàn cảnh khiến người hít thở không thông trong truyền thuyết, Thái Anh đến cùng nhịn không được, quay đầu đối với Lệ Sa rống một câu: "Cô, cô liền không thể nói một tiếng sao?"

Hốc mắt Thái Anh có chút phiếm hồng, Lệ Sa sửng sốt, sau đó tựa hồ rất vô tội mà nháy nháy mắt.

Ách... Tại sao lại khóc nha?

Có chút không biết làm sao, vừa đúng lúc lại sản xuất thêm một tiếng rắm, Lệ Sa lúc này ước chừng đầu bị kẹp, há mồm liền nói

"Cô đánh rắm thật là dễ nghe"

Nháy mắt, cả phòng như bị đông cứng, dường như có gió lạnh thổi ù ù vào, còn có tiếng quạ đen kêu to bay ngay qua.

Thái Anh cảm thấy khóe miệng run rẩy, nàng nhìn người trước mắt, rất muốn tát một bạt tay.

Mẹ nó cái gì mà đánh rắm thật êm tai!

Lệ Sa lúc này rốt cuộc ý thức được cái gì, vội vàng nghĩ bổ cứu "không phải, tôi không phải nói cô đánh rắm êm tai, chính là..."

Đột nhiên không nói được, bởi vì ánh mắt giết người của Thái Anh phóng tới, như tia laser bắn vào mặt nàng.

Ách... Lệ Sa tức thời ngậm miệng.

Thái Anh ở trong lòng thiên biến vạn biến hỏi: Lúc ấy làm sao coi trọng tiểu bạch kiểm ngu ngơ này được nhỉ? Trước kia không phải rất biết ăn nói sao?

Nhưng nàng làm sao biết Lệ Sa thời khắc này đang giày vò.

Kỳ thật lúc làm tiểu bạch kiểm, Lệ Sa cũng tuyệt không tính là loại người ăn nói ngọt xớt, biết ăn nói, nàng làm chính là người bạn ở bên cạnh an ủi

Lúc đầu cũng là người không am hiểu sử dụng ngôn từ, từ khi bị Thái Anh đuổi đi, Lệ Sa càng không biết làm sao ở chung với nàng.

Như giẫm trên băng mỏng, có mấy lời muốn nói, luôn luôn đến nửa đường thì biến thành bột nhão, để nàng cảm thấy không cách nào bắt đầu.

Muốn nói với Thái Anh cái gì? Hỏi nàng vì cái gì đột nhiên tiếp nhận mình? Hỏi nàng có phải muốn biết tin tức của chồng cũ?

Cái này tựa hồ là lý do duy nhất khiến nàng đột nhiên cải biến, Lệ Sa suy đoán, Thái Anh đối với chồng cũ vẫn sẽ mềm lòng.

Không hiểu lại nghĩ tới những lời của Trân Ni, Thái Anh bởi vì đêm đầu tiên không quá vui sướng mà trở nên lãnh cảm, thế mà nguyện ý dùng thuốc.

Vì chồng cũ... Mà dùng thuốc.

Mặc kệ là dầu bôi trơn dùng ngoài, hay là thuốc kích thích hormone để dễ dàng giao hợp... Lệ Sa nghe xong lại chịu không được.

Cũng không phải quan tâm Thái Anh phát sinh quan hệ với người khác, mà dụng tâm để nghênh hợp như vậy đối với một kẻ cặn bã.

Nói với nàng bỏ liền bỏ, đối với chồng cũ không cách nào vứt bỏ, Lệ Sa cảm thấy mình chính là "đồ vật" có cũng được không có cũng không sao

Ném đi nhặt về, sau này thì thế nào? Lại nhặt rồi ném sao?

Càng nghĩ càng khó chịu, ngực bị ép buồn bực đến không thở nổi.

"Ừm, tôi đi hút thuốc một chút" Lệ Sa miễn cưỡng cười cười với Thái Anh, đúng lúc điện thoại di động vang lên "Thuận tiện nhận điện thoại luôn"

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Thái Anh lại chú ý màn hình di động của nàng.

Điện thoại? Đinh Vũ Manh gọi sao?

Xuất thần trong chốc lát Lệ Sa đã rời khỏi, Thái Anh nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày, ngơ ngác

Nếu thật là Đinh Vũ Manh, có phải nói rõ ràng rằng Lệ Sa đã quyết định?

Rốt cuộc còn không biết có giữ lại được không...

Nước mắt lại rơi mấy giọt, Thái Anh nghẹn ngào một tiếng, giống như con mèo nhỏ bị thương, đem đầu chui vào trong chăn.

Lệ Sa không bao lâu liền trở lại, xem xét thấy Thái Anh đem mặt chui vào trong chăn, cho là nàng ngủ, liền lẳng lặng ngồi trông coi.

Thái Anh kỳ thật căn bản không có ngủ, nhưng hai người cứ như vậy tôi không biết cô, cô không biết tôi.

Thương tâm như thế giấu trong lòng không cách nào sáng tỏ, ngay cả ở chung cũng biến thành máy móc, Lệ Sa chu đáo, Thái Anh khách khí, lại không có chút nào ấm áp.

May mà giải phẫu viêm ruột thừa rất nhanh hồi phục, Trụ Hiện cũng thường xuyên tới kiểm tra, một tuần sau, Thái Anh đã có thể xuất viện.

Bác sĩ rút ống tiểu cho nàng, hai ngày luyện tập đi lại, hết thảy hồi phục thật nhanh, trừ lúc rút ống thì niệu đạo hơi đau.

Không ảnh hưởng đi đứng, Thái Anh nhẹ nhàng thở ra.

Phí tổn đều đã thanh toán, nàng gửi tin nhắn cho Trình Tiêu, nói mình xuất viện, sau đó đơn giản thu dọn đồ đạc.

Vật dụng hằng ngày đều do Lệ Sa mua, nàng đã sớm gói ghém kỹ lưỡng.

Cho nên không có gì hao tâm tổn trí, Thái Anh cùng Lệ Sa vào thang máy xuống bãi đỗ xe

Thái Anh là do xe cứu thương đưa tới, cho nên nàng tự nhiên sẽ về bằng xe Lệ Sa, Lệ Sa cũng không có gọi tài xế, tự mình lái xe.

Trên đường hai người tuỳ ý trò chuyện những thứ vu vơ, nhưng tựa hồ cũng có chút không yên lòng

Thái Anh đã sầu não lại chua chát, luôn cảm thấy sau này khi họ gặp nhau... Lệ Sa đã là người khác.

Cái mũi lại chua chua, lời nói không thốt ra được, Lệ Sa nhìn mặt nói chuyện, cũng liền không nói chuyện phiếm với nàng.

Chỉ chốc lát Thái Anh đã ở nhà chung cư, Lệ Sa đem xe dừng lại, đang muốn mở cửa xuống xe, uốn éo thân để mở chốt cửa xe, liền cảm giác phía sau lưng bị Thái Anh ôm lấy.

Nàng không khỏi cứng đờ, động cũng không dám động.

"Ô..."

Thái Anh ra sức ôm lấy eo Lệ Sa, mặt dán trên lưng thẳng tắp ấm áp của nàng, trầm thấp nghẹn ngào.

Đây là lần cuối cùng... Nàng nghĩ giữ lại lần cuối!

"Sa" Thái Anh tiếp tục hướng áo sơ mi trắng đắt đỏ mà cọ nước mắt nước mũi, hề hề khóc nói "Tôi còn có cơ hội không?"

Dây thanh quản nghẹn ngào, nhu nhu nhược nhược cầu khẩn "Sa, cô đừng đi~"

Đầu óc Lệ Sa nhất thời ong một tiếng.

"Sa... Tôi thích cô, thật, nhưng khoảng thời gian kia... Tôi chỉ là không biết làm sao tiếp nhận cô"

Thái Anh cố gắng hít cái mũi một cái "Sa, cô biết không, đêm đó tôi kết hôn liền được đưa vào bệnh viện, lý do... Bị rách âm đạo"

Lệ Sa đau lòng đến tê rần, vội vàng cắt lời nàng "Những chuyện này đã qua rồi, đừng nhắc lại"

"Không" Thái Anh dùng sức cọ vào lưng nàng hai lần, lại nói tiếp "Sa, tôi cũng từng dùng qua vài biện pháp"

"Tôi nghĩ là do lỗi tôi lãnh cảm, cũng muốn lựa chọn duy trì hôn nhân, nhưng sau này mới biết, không chỉ là sinh hoạt tình dục, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không tốt đẹp như tưởng tượng"

"Tôi xác thực yêu Phó Thận Hành, nhưng lúc đó không có kinh nghiệm yêu đương, đã dễ dàng lý tưởng hóa mọi chuyện, lại không cân nhắc đến nhược điểm"

"Bây giờ nghĩ lại, Phó Thận Hành lúc theo đuổi tôi, tính cách rất trầm lặng, mà tôi khi đó cân nhắc điều kiện kết hôn chỉ là có nhà có công việc"

"Sau khi cưới không bao lâu thì chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh, cãi nhau, hắn muốn cùng tôi quan hệ, nhưng tôi lại không được"

"Sa, thời điểm tôi gặp cô cũng không tốt, hoàn toàn bị kẹt trong vũng bùn hôn nhân thất bại, cũng không có cách nào sinh hoạt tình dục bình thường, nên canh cánh trong lòng, lại rất mẫn cảm, căn bản không rảnh chú ý những thứ khác"

"Tôi cũng không có phát hiện tôi đối với cô đã động lòng" Thái Anh nắm chặt cánh tay, lại cẩn thận từng li từng tí lặp lại:

"Sa, hiện tại tôi còn có cơ hội không?"

Thái Anh ôm Lệ Sa, giống như bé mèo con ôm bắp đùi, rung rung từng hồi, thấp thỏm chờ đợi tuyên án.

Tựa hồ dài dằng dặc cả một thế kỷ, rốt cuộc Lệ Sa thở dài.

Thanh âm của nàng có chút phát run.

"Mèo con, tôi còn tồn tại, em mãi mãi luôn có cơ hội"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net