Truyen30h.Net

Liskook One Way Street

Khi đi xuống đến tầng 8, Lisa rút bàn tay đang được Jungkook nắm ra, dựa vào tay vịn cầu thang, nhấc chân lên xoa bóp mắt cá chân.

"Chân bị trẹo rồi hả?" Jungkook khom lưng xuống giữ lấy chân cô rồi nhẹ nhàng mát xa.

Lisa: "Không sao, không phải bị trẹo chân, do ngày thường quen đi giày đế bằng. Hôm nay bỗng đổi qua đi giày cao gót, lại đi bộ nhiều tầng như vậy nên có chút không thoải mái."

Hôm nay cô còn cố tình trang điểm, sau khi mặc váy vào thì cảm thấy giày đế bằng không hợp nên chọn một đôi giày cao gót.

Rốt cuộc đây là lần đầu tiên dẫn bạn trai đến gặp mặt người lớn trong nhà, trong lòng cô cũng thấy hạnh phúc.

Nhưng ai ngờ sẽ trở thành tình huống như vậy.

Jungkook buông chân cô ra, biết cô không chỉ mỏi chân, mà là tâm cũng mỏi mệt nên đi không nổi.

Anh lấy khăn giấy từ trong túi của cô ra, rút thêm mấy tờ rồi trải lên bậc thang: "Ngồi một lát đi, bên này cũng không có ai."

Nói rồi chính anh cũng ngồi xuống.

Lisa bước xuống thêm một bậc, ngồi xuống gần anh, hai tay ôm đầu gối, úp mặt xuống, không muốn nói gì.

Jungkook xoa gáy cô, đau lòng không thôi.

"Lisa."

"Ừ?"

"Có chuyện, anh muốn trưng cầu ý kiến của em."

Lisa ngẩng đầu, "Ừm, anh nói đi."

Jungkook nói sơ qua việc hợp tác với Jung Chan, sau đó hỏi cô: "Hiện tại bọn anh chưa kí hợp đồng, cho dù đã ký, anh cũng có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Bây giờ có hai lựa chọn, anh đang lưỡng lự xem chọn cái nào."

Lisa nhìn anh, ra hiệu cho anh nói thẳng.

Jungkook: "Anh tính tiếp tục hợp tác với Jung Chan, coi như dùng lần hợp tác này để trả hết toàn bộ những gì em nợ nần ông ta từ trước đến nay. Hoặc là bây giờ lập tức hủy bỏ, đường ai nấy đi? Anh chỉ muốn chọn cái phương thức nào mà em thích."

Anh lại bổ sung: "Em không cần lo lắng cho chuyện làm ăn của anh, thật ra anh có đối tượng hợp tác còn tốt hơn. Lúc trước cân nhắc đến công ty của Jung Chan là bởi vì em."

Lisa: "Em không nợ Jung Chan cái gì cả, công ty đó có một nửa là của mẹ em, là tài sản trước hôn nhân của bọn họ. Cho nên, nếu nói nợ thì cũng là nợ của mẹ em, không có nửa xu quan hệ với ông ta. Mẹ em gả cho ông ta 19 năm, em cũng chỉ đến cái nhà đó ở chưa tới 1 tháng vào lúc em 9 tuổi, khi bọn họ mới kết hôn. Tính ra cũng không thể nói không nợ gì, có lẽ là nợ chút tiền cơm nhỉ."

Jungkook biết Yoon Doo Joon bận, không thể có thời gian để ở cạnh cô, hỏi: "Vậy em đều ở bên nhà cậu mợ à?" Khó trách tình cảm của cô với bọn họ thân thiết như vậy.

Lisa lắc đầu: "Đến khi em học năm cuối cấp 3, mợ mới được chuyển từ bệnh viện huyện vào nội thành, trước kia bọn họ không sống ở nội thành, chỉ có nghỉ hè em mới qua nhà cậu."

Jungkook ngẩn ra: "Vậy em ở với ai?"

Lisa dùng sức cắn môi: "Ở cùng dì bảo mẫu nhà em."

Jungkook không hề chớp mắt mà nhìn cô: "Chỉ có lúc 9 tuổi là em đến nhà Jung Chan? Vậy lúc ăn Tết thì sao? Khi ăn Tết dì Lee không đưa em qua đó à?"

Lisa vẫn lắc đầu: "Không muốn đi, nơi đó cũng không phải nhà em, không có ai chào đón em, em qua đó làm gì?"

Jungkook hít sâu một hơi: "Em không muốn qua, dì Lee liền để em ở nhà một mình?"

"Cũng không phải một mình, có khi sẽ ở cùng dì bảo mẫu, hoặc nếu như đêm 30 và năm mới mà cậu mợ không phải trực thì em sẽ qua nhà cậu."

Trong mắt cô ngấn lệ: "Không nói mấy chuyện này nữa, được không?"

Jungkook ôm cô vào lòng:  "Được, không nói, không nói nữa."

Anh ôm cô thật chặt, trong lòng lại đau xót.

Tại khách sạn.

Lee Qri cố gắng điều chỉnh cảm xúc thêm mười mấy phút, nhưng chẳng những nội tâm không bình tĩnh lại mà còn càng quặn đau hơn trước.

Thì ra người Lisa oán hận nhất không phải là Jung Da Won, mà chính là bà.

Sao bà lại có thể không yêu, không thương cơ chứ?

Không yêu cô thì lúc trước khi ly hôn bà đã không tranh quyền nuôi nấng, bao nhiêu năm qua cũng sẽ không liều mạng đi kiếm tiền, muốn cho cô cuộc sống tốt nhất.

Sao bà lại có thể không yêu cô?

Qri càng nghĩ, lồng ngực lại càng đau đến không thở được, bà dùng sức đè lại nơi trái tim.

Nghĩ đến cả nhà họ Son còn đang ở trong phòng, cũng phải đi vào để thu xếp cho vẹn toàn và nói lời xin lỗi. Bà gắng gượng chống lại cảm giác suy sụp, đầu nặng trĩu, cũng không biết bản thân đã quay về phòng bằng cách nào.

Trong phòng, Jung Chan và ba Son đang nói chuyện, mặc dù thỉnh thoảng cuộc trò chuyện sẽ vang lên vài ba tiếng cười, nhưng vẫn không che giấu đi được bầu không khí xấu hổ.

Khi Qri đẩy cửa tiến vào, tất cả mọi người đều đưa tầm mắt về phía sau bà, không có ai cả.

Bà nở nụ cười cứng đờ: "Ngại quá, trước đó Lisa đang giận hờn với tôi, vừa rồi không biết lại có chỗ nào làm cho nó không vui, nóng nảy bỏ đi mất."

Mẹ Son nhìn ra được dấu vết đã khóc quanh đôi mắt của Qri, tuy trong lòng đầy tức giận nhưng vẫn cho Qri đủ thể diện.

Bà cười nói: "Giống hệt như tính cách cháu gái nhà chúng tôi, con bé nhà này còn ghê gớm hơn Lisa nữa cơ. Lúc nó không vui nói không chừng còn có thể lật bàn đấy. Thời nay, đám trẻ đều thoải mái bộc lộ cảm xúc như bản thân là trẻ con vậy. Đợi đến khi hết giận là ổn thôi. Đừng nhắc tới bọn nhỏ nữa, chúng ta ăn cơm đi."

Ba Son cũng nói đói bụng rồi, bảo người phục vụ có thể mang đồ ăn lên. Ông ấy đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm rồi, chỉ nhìn trên mặt thì chẳng thể nắm rõ được ông ấy đang có cảm xúc gì.

Khi Jung Chan nhìn về phía Qri, ánh mắt đều là lạnh lùng. Nhưng Qri cũng chẳng có tâm tư để phản ứng lại, lúc này ở trong đầu đều là chuyện Lisa muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà.

Seung Yoo cầm điện thoại ở dưới bàn gửi tin nhắn cho Jung Da Won: [Không phải em nói em đối xử rất tốt với người chị này, quan hệ của bọn em gần giống như chị em ruột sao? Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy chuyện "chị gái ruột" phá rối buổi gặp mặt gia đình người yêu của em gái đấy.]

Jung Da Won xem tin xong, đầu ngón tay không khỏi run lên.

Cô trả lời:[ Em vẫn cứ nghĩ rằng em đối xử tốt với chị ấy thì chị ấy sẽ thật sự cảm kích. Thì ra tình cảm như chị em ruột trước nay đều là giả. Chồng à, em thật xin lỗi, làm anh và chú dì phải chịu ấm ức như vậy.]

Khi Da Won ngẩng đầu nhìn về phía Seung Yoo, Seung Yoo cũng không thèm nhìn cô, chỉ cúi đầu ăn những món ăn trên bàn.

Vẻ mặt lạnh nhạt.

Jung Da Won hít sâu vài cái, cô hiểu Son Seung Yoo, dáng vẻ này của anh là thật sự đang tức giận.

Cô biết loại chuyện như hôm nay làm người khác quá khó chịu, quả thực là như vả thẳng vào mặt.

Seung Yoo nhìn xuống điện thoại, không muốn trả lời.

Jung Da Won lại nhắn thêm một tin: [Thật xin lỗi mà, chồng đừng giận nữa được không? Lát nữa em sẽ nhận lỗi với chú dì.]

Lần này Seung Yoo còn chẳng thèm nhìn vào điện thoại.

Da Won dùng sức nắm chặt điện thoại, hiện tại cô ấm ức khổ sở bao nhiêu thì lại càng hận Lisa bấy nhiêu.

Bữa cơm này miễn cưỡng ăn xong trong sự xấu hổ, xuống dưới tầng, người lớn hai nhà vừa trò chuyện được vài câu thì xe nhà Seung Yoo đã chạy lại đây.

Từ khi bước ra khỏi phòng Jung Da Won vẫn luôn lôi kéo Seung Yoo, vừa làm nũng lại vừa xin lỗi, còn tìm biện pháp để dỗ Seung Yoo vui vẻ, tranh thủ lúc người khác không chú ý, cô lén hôn anh vài cái.

"Đừng khó chịu nữa nha, tại sao chúng ta lại phải không vui vì mấy cái người râu ria kia chứ? Vậy chẳng phải là bị ngốc sao, đúng không nào?"

Cô đung đưa cánh tay của anh, "Chồng à."

Son Seung Yoo và cô đã ở bên nhau gần 3 năm, tuy là lúc bắt đầu không có cảm giác gì, nhưng sau này ở chung lâu rồi thì cảm thấy cô khá tốt.

Đặc biệt là khi biết cô lớn lên trong một gia đình tái hôn, còn có thể hòa thuận sống chung với một người chị không cùng huyết thống, chuyện gì cũng nhường nhịn bao dung cho người chị kia thì anh lại càng có ấn tượng tốt hơn về cô.

Bởi vì từ nhỏ anh đã được cha mẹ dạy rằng "gia hòa vạn sự hưng", một người đàn ông phải đặt gia đình lên hàng đầu, vậy mới là thành công.

Hiện tại anh và Da Won đều đã gặp người lớn hai bên gia đình chính là muốn hướng tới kết hôn. Cô gái có thể làm anh quyết định cưới thì tất nhiên là anh phải có tình cảm.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, anh thật sự cảm thấy như như nuốt phải ruồi bọ.

Mẹ Son lên xe trước rồi nhìn về phía Seung Yoo: "Các con còn chưa nói xong à? Đi thôi, xe ngừng ở cửa sẽ chặn đường xe người khác."

Jung Da Won lại nắm chặt cánh tay Seung Yoo hơn một chút, mỉm cười nói: "Dì ơi, tối nay con với Seung Yoo muốn ra ngoài đi dạo, mấy ngày nữa con sẽ đi Thượng Hải thăm dì và chú."

Mẹ Son vẫn luôn mỉm cười, giọng nói lại không nhanh không chậm: "Tiểu Yoo à, con không nói với Da Won tối nay phải qua nhà cô con sao?"

Jung Chan tiếp lời: "Nhà cô của Seung Yoo cũng ở Bắc Kinh?"

Trước đây ông chưa từng nghe con gái nói qua.

Mẹ Son: "Ừ, là em họ của lão Son, hai nhà chúng tôi cũng qua lại thân thiết, không khác em gái ruột là mấy." Ánh mắt bà lại dừng ở trên người Seung Yoo: "Đúng lúc hôm nay Seola không đi trực, đã ở nhà ngóng con từ sớm rồi đấy."

Seung Yoonbiết chắc chắn là mẹ có lời muốn nói với anh, anh nói: "Seola đã nói với con rồi, hai ngày nay bận quá nên con quên mất, mẹ với ba lên xe trước đi, con sẽ lên ngay."

Anh xoay mặt qua nói vài câu với Jung Da Won và rút cánh tay ra: "Anh không có thời gian đi với em, em gọi bạn em cùng đi dạo đi."

Lại chào tạm biệt Qri và Jung Chan rồi lên xe.

Xe chậm rãi rời đi.

Jung Da Won ấm ức đến muốn rơi nước mắt, cô có ngốc cũng cảm giác ra được thái độ của mẹ chồng đối với cô đã thay đổi, nếu không phải tại Lalisa thì sao cô lại phải chịu đựng điều này cơ chứ!

Nhưng hiện tại cô lại không thể trực tiếp trách móc Lee Qri, bởi vì là chính cô đã nhờ Qri gọi Lisa đến.

Jung Chan thở dài, đi qua vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao đâu, cha mẹ chồng con không vui là bình thường, đổi lại là ai thì người đó cũng không vui cho nổi. Không sao cả, qua mấy ngày ba và con cùng đi Thượng Hải mời khách lại một bữa, nói lời xin lỗi đàng hoàng với gia đình bên ấy."

Jung Da Won vung cánh tay về sau quăng tay ông ra, cơn giận bốc lên, quát: "Ba có thấy phiền không hả!"

Nói xong thì hậm hực rời đi.

Jung Chan nhìn về phía Qri, kiềm chế cơn giận: "Chúng ta lên trên xe nói chuyện!"

Hiện tại đầu Qri đang đau nhức như muốn nứt ra, trong lòng vừa buồn lại vừa đau, loại cảm giác này cứ giống như phải đi qua tầng luyện ngục, ngay cả ngày xưa lúc ly hôn cũng không khổ sở đến như vậy.

Jung Chan bảo tài xế đi về trước, ông ngồi vào ghế điều khiển, Qri trực tiếp ngồi vào ghế sau. Jung Chan nhìn bà qua kính chiếu hậu: "Thật đúng là xem tôi như tài xế của bà nhỉ!"

Qri lạnh nhạt nói: "Tôi xem ông như tài xế thì làm sao?!"

Jung Chan rút chìa khóa xe ra, ném mạnh lên bục điều khiển rồi quay đầu nhìn về phía bà: "Lee Qri, đừng quá đáng,tôi còn chưa tìm bà tính sổ, bà đã gây sự trước rồi đúng không! "

Cuối cùng ông cũng không áp chế được cơn thịnh nộ trong lòng: "Bà nhìn đứa con gái ngoan mà bà nuôi dạy đi! Nó không thể chịu được khi nhìn thấy người khác sống tốt phải không? Đúng là đã nuôi một con sói mắt trắng mà! Mấy năm nay tôi có bạc đãi nó chỗ nào không?! Qri, tự bà nói xem, tôi không mua nhà mua xe, hay là không cho nó ăn nó uống?! Sao nó có thể ngoan độc đến như vậy! Thấy Da Won dễ bắt nạt quá đúng không!"

Qri không chịu được quăng mạnh túi xách qua một bên: "Jung Chan, ông có ý gì đấy? Nhắc đến tiền với tôi đúng không? Ông đừng quên, tôi cũng là đại cổ đông của công ty! Những cổ phần đó, tôi đã có từ trước khi kết hôn với ông kìa! Con gái tôi có xài bao nhiêu đi nữa thì đó cũng là chuyện đương nhiên, cũng là xài tiền của tôi, không dùng đến một cắc bạc nào của ông cả! Chưa nói đến việc tôi có đủ năng lực kinh tế để nuôi nó, mà cho dù không đủ năng lực đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ dùng một đồng nào của ông để nuôi con gái tôi!"

Bà cố gắng hít thở đều, cảm giác ngột ngạt quá nên cởϊ áσ khoác ra ném qua một bên.

Sau đó bà nhìn ông ta bằng cặp mắt sắc lạnh, gằn từng chữ một: "Jung Chan, ông nói ông không bạc đãi Lisa? Vậy tôi hỏi ông, ông đối tốt với con gái tôi chỗ nào? Ông nói ra cho tôi nghe thử đi! Ông sờ vào lương tâm của chính mình rồi tự hỏi một chút xem, tôi đối xử với con gái ông như thế nào hả!"

Jung Chan lạnh giọng chất vấn: "Theo như kiểu bà nói thì chính vì bà đối xử tốt với Da Won, cho nên nó cũng chỉ có thể mặc cho Lisa bắt nạt? Hôm nay con gái bà ức hiếp con gái tôi như vậy, hiện tại bà còn có thái độ này?"

Qri lạnh lùng " ha " một tiếng, nửa đường làm vợ chồng, cũng đã sống với nhau sống gần 20 năm, nhìn bề ngoài như rất hợp nhau nhưng thật ra là vô cùng xa cách.

Chỉ cần đề cập đến lợi ích của con gái mỗi người thì chút tình cảm ấy cũng biến mất không còn tăm hơi, sót lại chỉ là bản tính dối trá và ích kỷ của con người.

Bà nói: "Hiện tại tôi có thái độ như vậy đấy, ông còn muốn thế nào nữa?"

Jung Chan không chút do dự mà buột miệng thốt ra: "Bảo Lalisa đi nhận lỗi với Da Won! Rồi lại đi xin lỗi cả Son Seung Yoo và cha mẹ của Seung Yoo. Nếu bọn họ không có ý kiến gì thì tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện này. Tôi cũng không muốn phải dùng thân phận trưởng bối để đi ức hiếp người nhỏ hơn."

Tạm dừng một lát, ông lại nói tiếp: "Còn sau này ấy, tôi khuyên bà vẫn nên bớt lui tới với đứa con gái kia của bà đi. Ở cái nơi kia làm việc lâu rồi, trong đầu toàn là tâm cơ, cả người nhà cũng bị tính toán!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net