Truyen30h.Net

Memories Of Love The Series Anh Dao Mong Nguyet 1

Hai bài thi đầu tiên trôi qua, và ba ngày nữa thôi là đến lượt bài thi cuối cùng.

Trong phòng hội đồng, tiếng đập bàn cùng giọng nói tức giận không thể kìm nén như lấn át hết tất cả những âm thanh xung quanh :

" Không thể nào. Đừng đùa tôi, như vậy quá nguy hiểm. "

" Chúng tôi hiểu điều đó. Nhưng đây là quyết định của Bộ, chúng ta nhất định phải làm theo. ", Helga nhỏ tiếng đáp, chính bản thân cô cũng hiểu, rằng điều này nguy hiểm đến mức nào. Nhưng, bây giờ ở đây phản kháng thì có ích gì.

" Nhưng tôi không chấp nhận. Chính các vị ở đây cũng hiểu, là cái thứ đó đáng sợ ra sao. "

" Thưa quý bà Vaniser Laven, chúng tôi hiểu bà đang lo lắng điều gì. Nhưng đây đã là quyết định, bà có thể phản kháng, nhưng không phải ở đây, mà là ở trước mặt người đã đề ra cái này. ", Harry lớn tiếng đáp lại, đôi mắt màu lục bảo dán chặt về phía ngoài của cửa sổ.

Hiệu trưởng Vaniser Laven cứng họng, bực tức ngồi xuống. Ngài Philipp Lahmet cũng không nói gì, mặc dù trong ông vẫn luôn cho rằng, việc sử dụng thứ đó là quá mạo hiểm.

" Thôi được rồi. Chuyện này dừng ở đây thôi. ", Sara đập bàn đứng dậy, nói một câu rồi kéo Harry ra ngoài.

Cuộc họp hội đồng kết thúc, Harry trong thâm tâm đang rất hỗn loạn. Cậu biết, khi cậu chỉ mới năm ba, cậu đã đường đường chính chính mà đối mặt với nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn có một chút cảm giác nào đó là sợ hãi.

Nhưng, rốt cuộc là cậu đang sợ hãi điều gì ? Cái chết, cậu cũng đã trải qua một lần. Không gϊếŧ được Voldemort, không thể đem lại hòa bình ? Chuyện này đã chấm hết từ lâu rồi. Sự phản bội, cũng không. Vì bị phản bội nên cậu mới ở đây, không phải sao ?

Mãi đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa của mình, Harry hoàn toàn không để ý, ngay bên cạnh cậu là một ánh mắt khó hiểu.
Sara ngay từ đầu đã luôn quan sát cậu. Kể từ lúc còn ngồi trong phòng hội đồng, anh đã có cảm giác là tâm trạng của Harry đang đi xuống rất nhanh. Là đang sợ hãi sao ? Không không, Harry mà anh quen biết, Harry mà anh yêu không yếu đuối đến vậy. Nhưng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?

" Sara, điều mà anh sợ nhất, là gì ? ", Harry bất ngờ quay sang hỏi người bên cạnh mình một câu.

Sara đơ ra một chốc, rồi lại trầm ngâm. Điều mà anh sợ hãi sao, có không nhỉ ?

" Nếu như là điều mà anh sợ hãi nhất thì có lẽ lúc em rời bỏ anh chăng ? "

Harry lại đứng hình mất 5 giây, sau lại ôm lấy bụng cười ngặt nghẽo. Tay vươn lên nhéo đỏ hai má anh người yêu, cười khúc khích :

" Anh đó, từ bao giờ mà lại sến súa như thế hả. Có phải là Sara mà em quen biết không vậy ? "

Sara tay xoa xoa hai má bị nhéo đau của mình, trẻ con mà phản kháng lại :
" Còn em thì sao Harry ? Em sợ điều gì nhất ? "

" Em cũng chẳng biết nữa. ", Harry đưa ngón tay chạm lên môi mình, nghiêng đầu bày ra vẻ mặt ngây thơ. Liền ngay sau đó lại lè lưỡi, tay lại thuận tiện mà nhéo thêm một cái, cong đuôi chạy đi mất. " Nhưng có biết cũng không nói cho anh đâu. "

" Nè Harry, đứng lại cho anh. ", Sara khổ sở chạy theo em người yêu, việc bắt kịp được tình yêu còn khổ hơn làm bài kiểm tra mà, chết mất.

" Đố anh bắt được em đó. ", Harry quay lại vẫy vẫy tay, lên giọng khiêu khích. Cả hành lang không biết từ lúc nào đã trở thành nơi vui đùa phát cẩu lương của hai bạn trẻ.

Sara này, anh biết không ? Em từ lâu vốn đã không còn biết là bản thân mình sợ điều gì. Tất cả những điều mà em sợ hãi nhất, là cái chết, sự phản bội và chia ly, và hơn hết là những điều đó em đã từng trải qua, thậm chí còn khắc sâu nó vào trong tim để mãi mãi không bao giờ quên.
Nhưng em xin chắc chắn rằng, điều mà em không muốn nó xảy ra nhất, là việc anh rời xa em. Em sợ bóng lưng của anh lạnh lùng với em, sợ những gì hạnh phúc mà em đã trải qua cùng anh đều chỉ là giấc mơ. Em thật lòng không muốn thức dậy, càng không muốn chấp nhận nó.

Vậy nên, em chỉ mong muốn xin anh một điều, đừng bao giờ quay lưng lại với em, đừng bao giờ bỏ em lại một mình, anh nhé. Em không muốn bản thân mình lại một lần nữa cô độc trên thế gian này, để rồi bị nỗi đau từng cơn giằng xé lấy tâm can. Em có thể buông bỏ tất cả, nhưng tuyệt nhiên sẽ không buông bỏ anh.

Đêm đó, Harry đã đến tìm Abraxas, đơn giản là muốn tâm sự cùng cậu học trò của mình, trước khi bài thi cuối cùng diễn ra. Sara thì bận việc không đi cùng được, ít nhất thì vẫn có không gian riêng.
" Được rồi, ngồi xuống đi Abraxas. Không cần phải kiêng nể gì đâu. ", Harry đập đập tay vào chỗ ngồi ngay bên cạnh, nở một nụ cười bình đẳng.

" Vâng, em cảm ơn ạ. ", Abraxas không tự nhiên mà ngồi xuống. Tâm sự đêm khuya cùng giáo sư, không phải là kể chuyện đời đấy chứ ?

" Abraxas, ta hỏi trò nhé. Trò sợ nhất là điều gì ? ", Harry lên tiếng bắt chuyện.

" Điều mà em sợ nhất sao ? ", Abraxas hướng mặt lên trời, nhìn từng ngôi sao đang thu gọn vào trong tầm mắt mình mà nở nụ cười gượng. " Có lẽ là cảnh, mẹ em chết trước mặt em nhỉ. "

" Abraxas, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ? "

" Hôm đó, cái ngày đó, mẹ em vì một chút bất cẩn mà để lộ việc mình là phù thủy. Cuối cùng là, chết dưới tay bọn Giáo Hội Muggles. "

Harry im lặng không nói gì, có lẽ để trò ấy tự mình nói ra, sẽ tốt hơn.
" Giáo sư tin được không. Câu nói cuối cùng mà mẹ em nói với em, " Tuyệt đối không được phép gϊếŧ hại Muggles ", giáo sư thử nói xem, mẹ của em hà cớ gì lại bảo em như vậy. Tại sao bà ấy lại bảo em không được gϊếŧ hại cái lũ đó chứ ? "

Abraxas nén lại cơn tức giận mà nói, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, trong thâm tâm mỗi con người vẫn luôn tồn tại một khoảng yếu đuối. Và đến một lúc nào đó, khoảng yếu đuối đó sẽ vỡ tan ra, trào hết ra ngoài như một lẽ thường tình nhất.

" Vậy trò có hận chúng không. Muggles ấy ? ", Harry quay sang hỏi, tự nhiên lại có một niềm tin mãnh liệt vào cậu học trò này.

" Có chứ ạ. Em hận chúng, em trở nên mạnh hơn, trở nên tài giỏi hơn, tất cả là vì một ngày trong tương lai, em sẽ trả được mối thù này cho mẹ của mình. "

" Vậy ta sẽ kể cho trò nghe một câu chuyện về một người. Và ta hy vọng là trò qua câu chuyện này sẽ mạnh mẽ hơn và có thể quên đi nỗi đau của mình. Được không ? "
" Vâng ạ. "

-------------------------
Đôi lời của Au tác phẩm: Lại mất thời gian rồi, làm sao đây không biết chứ !!!

Hẹn gặp lại mọi người ở một quá khứ xa rất xa nhé. Tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net