Truyen30h.Net

MEO TRẪM CÒN CHƯA ĂN NO

CHƯƠNG 21

AquariusPham9

Chương 21: Trẫm không so đo với con ma men!

Editor: Tuyet Nhu Tran

Beta: Tuyết Phi Ly

 

Người đang nằm nhắm mắt cũng không ngủ yên như bề ngoài.

 

Vu Hiểu Thao cảm thấy cái tay đặt bên lông mình rất nóng.

 

Mu bàn tay nhìn qua không có gì lạ, nhưng khi cậu để đệm thịt lên thì như có ngọn lửa dưới chân.

 

Vu Hiểu Thao mở to mắt mèo nhìn cẩn thận, trong đầu rất nhiều lần xuất hiện ý nghĩ muốn lao ra ngoài đi tìm bác sĩ.

 

Nhưng lại có một cái ý nghĩ bảo cậu tiếp tục chờ một chút.

 

Dù sao đó cũng là máu Phượng Hoàng, có lẫn vào rượu mạnh bao nhiêu thì cũng là máu Phượng Hoàng.

 

Quá trình Phượng Hoàng dục hỏa niết bàn luôn không dễ chịu, người hấp thụ máu Phượng Hoàng kích hoạt quá trình này cũng không có khả năng dễ chịu.

 

Khi Vu Hiểu Thao lải nhải trong lòng thì người đang nằm trước mặt đột nhiên mở mắt.

 

Nhìn thoáng qua, đôi mắt người này đã trở lại bình thường, tròng mắt trắng không còn đỏ lên nữa, đồng tử cũng là nguyên bản.

 

Nhưng nhìn từ góc độ của Vu Hiểu Thao, trong đôi mắt màu đen đó có ngọn lửa đang thiêu đốt, ánh lửa cứ như lúc nào cũng có thể lan ra.

 

Vu Hiểu Thao duỗi đầu muốn nhìn cẩn thận hơn lại bị bàn tay to của người nào đó đột nhiên bế lên, bản tay để trên lưng cậu mang sức nóng mãnh liệt làm cậu tỉnh táo lại.

 

Ánh mắt Vu Hiểu Thao lập tức chuyển đến trên mặt Lôi Khải Hoành mà không phải đôi mắt của hắn.

 

Mà lúc này, Lôi Khải Hoành đột nhiên cho cậu một nụ cười tà khí, bàn tay to càng di chuyển từ sau lưng đến cằm mèo của cậu, rất ngả ngớn nâng cằm cậu lên.

 

Vu Hiểu Thao: ………………

 

Trẫm vừa nói, cái máu Phượng Hoàng này hình như mở ra một cái chốt mở rất kì quái trên người này!

 

Quan hót phân này chỗ này cũng không bình thường!

 

Vu Hiểu Thao rụt cổ lại, mắt mèo to tròn cẩn thận nhìn Lôi Khải Hoành, “Meo meo meo?”

 

Quan hót phân, hay là anh tiếp tục nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ một giấc đi?

 

Không chừng anh ngủ dậy thì mọi thứ đã kết thúc luôn rồi đó.

 

Lôi Khải Hoành không đáp lại cậu, ánh mắt tà khí của hắn lại theo tiếng kêu của cậu chuyển đến miệng mèo của cậu.

 

Vu Hiểu Thao vô thức liếm răng, “Meo…… meo meo ngao!”

 

Quan hót phân, anh…… Anh bị sao vậy, anh đừng cười đáng sợ như vậy, trẫm thấy hơi hãi!

 

Ánh mắt Lôi Khải Hoành chuyển đến mắt mèo của cậu, cứ như hắn có thể hiểu được cảm xúc trong đó. Sau đó, giọng nói và tiếng cười mang theo mùi rượu phả ra chỗ cậu, “Ngoan nào, đừng sợ!”

 

Vu Hiểu Thao lùi ra sau một bước.

 

Anh cười đáng sợ như vậy, trẫm không sợ mới là lạ………

 

Vu Hiểu Thao lui về phía sau, đồng thời cảm thấy không đúng lắm, lúc quan hót phân nói vậy thì hình như không phải đang nhìn cậu mà là đang nhìn phía sau cậu!

 

Vu Hiểu Thao đều sắp tạc mao.

 

Cứ như sau lưng trẫm có thứ gì không bằng!

 

Vu Hiểu Thao nhanh như chớp quay đầu lại nhìn.

 

Phía sau cậu trống không, trừ thứ để trồng cây tiêu nhỏ cách đó không xa thì chỉ có không khí.

 

Vu Hiểu Thao lại quay đầu về, trơ mắt nhìn Lôi Khải Hoành không hiểu sao nhìn về phía sau lưng cậu cười.

 

Hắn còn cười dịu dàng lại tà khí, nếu thật sự muốn miêu tả thì chỉ khác nụ cười mang màu sắc một chút xíu!

 

Vì thế, Vu Hiểu Thao tạc mao.

 

Rốt cuộc thì nhìn thấy cái gì! Trẫm thật sự bị dọa rồi!

 

Mà trong khi Vu Hiểu Thao đang tạc mao thì Lôi Khải Hoành đột nhiên ngừng cười, giơ tay bế mèo nhỏ lên, vuốt ve lưng mèo nhỏ, hắn tiếp tục dùng giọng nói mang mùi rượu an ủi, “Đừng sợ.”

 

Vu Hiểu Thao nhìn đôi mắt gần ngay trước mặt: …………!

 

Meo, ánh mắt của anh rõ ràng đang nhìn phía sau trẫm!

 

Quan hót phân, anh rốt cuộc là đang an ủi trẫm hay là an ủi thứ kì quái gì đó mà anh nhìn thấy?!

 

Mà Lôi Khải Hoành lúc này cảm thấy rất mơ hồ cũng rất thoải mái, cảm giác mông lung như đang nằm mơ.

 

Thông qua đôi mắt không hiểu sao lại nóng lên này, hắn thấy được cảnh tượng trước giờ chưa từng thấy.

 

Phía sau mèo nhà hắn mơ hồ xuất hiện một thiếu niên cao gầy, mặc một loại trang phục hơi khác biệt với trang phục đế quốc, có một đôi mắt to tròn trong trẻo như mắt mèo, mái tóc ngắn mềm mại màu đen, thoạt nhìn rất sạch sẽ, đẹp trai.

 

Cái này cũng không có gì.

 

Quan trọng là, bờ môi nhạt màu của thiếu niên này đóng mở đồng bộ với tiếng kêu của mèo nhà hắn.

 

Nếu đây không phải mơ, có phải hắn thấy được linh hồn của mèo nhà hắn không?

 

Linh hồn, thú vị, đáng yêu!

 

Sau đó, người nào đó lại cười.

 

Vu Hiểu Thao bị tiếng cười làm run người, cậu đột nhiên ra sức giãy giụa.

 

Meo meo meo, trẫm không muốn ở đây, trẫm phải về nhà.

 

Trái Đất mới là an toàn nhất!

 

Mà người nào đó cười cười, trên đầu liền bốc khói, có ngọn lửa thoát ra từ chân tóc hắn.

 

Thấy tình huống này, Vu Hiểu Thao đột nhiên ngừng giãy dụa, móng vuốt co duỗi, chuẩn bị tùy thời móc bùa bảo vệ ra.

 

May mà Lôi Khải Hoành có vẻ cũng không nhận ra, những ngọn lửa này hình như cũng không làm tổn thương cơ thể hắn.

 

Vu Hiểu Thao yên tâm, đồng thời cũng không nhịn được hơi ác ý nghĩ.

 

Bỏng gì đó thì thôi, nhưng nếu có thể thì tốt nhất nên đốt cho anh ta thành đầu trọc!

 

Đến khi tỉnh rượu, không biết vị Nguyên soái này thấy cái đầu trụi lủi của mình sẽ phản ứng thế nào.

 

Ngọn lửa dần dần bén đến ngọn tóc của Lôi Khải Hoành, sau đó dần dần lan tràn, có xu hướng lan đến da Lôi khải Hoành.

 

Thấy ngọn lửa sắp lan đến trước mặt mình, Vu Hiểu Thao dùng sức vùng ra, chạy đến bên kia giường.

 

Lửa này đừng không đốt Lôi Khải Hoành thành trọc đầu mà đốt cậu thành mèo trụi lông trước…………

 

Đúng lúc này, Lôi Khải Hoành duỗi tay, lưu loát vuốt mái tóc bốc lửa ra sau đầu, mở miệng nói, “Mèo con, mày thấy nóng không?”

 

Tuy đệm thịt đã thấm mồ hôi, nhưng Vu Hiểu Thao lắc đầu rất dứt khoát.

 

Cậu cảm thấy sau những lời này có bẫy rập!

 

Vu Hiểu Thao cẩn thận nhìn ngọn lửa đang lan tràn này.

 

Lửa Phượng Hoàng có thể thiêu đốt tất cả, nhưng ngọn lửa lúc này ngoài làm phòng nóng lên thì cũng không đốt cháy bất cứ thứ gì.

 

Lôi Khải Hoành tuy đang say rượu nhưng ngọn lửa đốt cháy từ trong cơ thể hắn ra rõ ràng đã bị hắn hạn chế theo bản năng, không có khuynh hướng hủy diệt bất kì vật phẩm nào.

 

Mà Lôi Khải Hoành vuốt xong tóc, nhìn mèo nhỏ lui ra sau cùng mồ hôi rõ ràng trên trán, cùng thiếu niên trên chóp mũi cũng có một tầng mồ hôi mỏng, đột nhiên nhếch khóe môi, nhướng mày.

 

Mèo nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo.

 

Lôi Khải Hoành cười xong, đột nhiên bế mèo nhỏ lên.

 

Lửa Phượng Hoàng lập tức lan đến trên người Vu Hiểu Thao.

 

Vu Hiểu Thao giật mình, suýt nữa thì móc bùa bảo vệ ra.

 

Sau đó cậu phát hiện, ngọn lửa Phượng Hoàng này không hề gây tổn thương cho cậu.

 

Vì thế, Vu Hiểu Thao lại nhét bùa bảo vệ về.

 

Đây là thứ duy nhất bây giờ cậu còn có thể dựa vào, giá trị trăm vạn tinh tệ, không hợp để tùy tiện lãng phí.

 

Có điều, cảm giác khi cậu bị ngọn lửa này bao phủ một nửa cũng không phải là nóng bình thường, mà như mùa hè bị bếp lò nướng ấm áp dễ chịu.

 

Vu Hiểu Thao giơ chân chụp ngọn lửa trên mu bàn tay Lôi Khải Hoành, “Meo meo!”

 

Buông trẫm ra, trẫm sắp nóng chết rồi.

 

Mà trong mắt người nào đó, thiếu niên sau lưng mèo con miệng đóng mở meo meo theo tiếng kêu, đã nóng toát mồ hôi, thậm chí còn mồ hôi chảy xuống từ chóp mũi.

 

Vì thế, Lôi Khải Hoành dứt khoát đứng dậy.

 

Sau đó, Vu Hiểu Thao đã bị đưa vào trong phòng tắm!

 

Mèo Thao Thiết nào đó: …………

 

Ai, không phải, anh nóng muốn tắm thì xách theo trẫm vào làm gì?

 

Vu Hiểu Thao còn không kịp giãy giụa, đã bị thả vào bồn rửa tay, nước ấm trong chớp mắt đã chảy vào, bao phủ hơn nửa người cậu, mà bàn tay to của người nào đó đặt trên lông cậu, không nhẹ không nặng tỉ mỉ cọ rửa cho cậu.

 

Vu Hiểu Thao dính nước, gào lên rất đáng thương, “Meo, meo meo!”

 

Meo, trẫm không thích tắm rửa, trẫm chỉ thích tắm khô! Anh mau thả trẫm ra!

 

Sau khi lên tinh hạm, Vu Hiểu Thao đã tắm xong.

 

Chỉ là cách tắm này một chút cũng không giống cách tắm rửa theo nghĩa truyền thống.

 

Khoa học kỹ thuật thời đại này rất phát triển, mấy lần tắm của cậu đều không cần nước, mà dùng một cái máy trí năng các bác sĩ đưa đến.

 

Nguyên lý vận hành của cái đó là gì, mèo không muốn tìm hiểu sâu.

 

Trọng điểm là cái máy đó không chỉ có thể làm sạch lông, còn làm lông cậu trở nên mềm mại mượt mà!

 

Cậu chỉ cần ngồi bên trong, mọi bộ phận của cơ thể đều sẽ được phục phụ.

 

Đúng là sạch sẽ sảng khoái lại đơn giản tiện lợi.

 

Từ đó, cậu chắc chắn đời mèo của mình cơ bản có thể vĩnh biệt tắm nước.

 

Tắm bằng nước, thứ đó không hợp với cậu.

 

Nhưng quan hót phân đã bùng cháy thành ngọn lửa lúc này lại nâng cằm cậu lên, tắm cho cậu bằng nước.

 

Tắm từ đầu mèo tới đuôi mèo, làm ướt cả người cậu, cuối cùng, dùng một cái khăn lông trí năng bọc cậu lại.

 

Vu Hiểu Thao cắn xé viền khăn lông, tức giận bị chôn trong khăn lông.

 

Trẫm rộng lượng, trẫm bây giờ không so đo với con ma men!

 

Đợi anh tỉnh rượu, trẫm nhất định sẽ làm anh nhận thức được lỗi lầm của mình!

 

Mà Nuyên soái Lôi say khướt, cả người đều cháy thành lửa nào đó còn rất vừa lòng nhìn thiếu niên quần áo không ướt nhưng sắc mặt rõ ràng thoải mái hẳn sau lưng mèo nhỏ, nhếch khóe môi, duỗi tay xoa đầu mèo nhỏ.

 

Mèo nhỏ bị bọc thành một đoàn trong khăn trí năng buồn bực, xoay mông lại với hắn.

 

Mà thiếu niên phía sau mèo nhỏ, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, cũng xoay người, cho hắn một bóng lưng kiên định như một con cừu non trắng.

 

Sau đó, Nguyên soái Lôi tắm lửa cứ như vậy bình tĩnh nhìn.

 

Không nghe thấy tiếng gì, Vu Hiểu Thao quay đầu lại.

 

Lúc này, cả người Lôi Khải Hoành đã bao phủ trong lửa Phượng Hoàng.

 

Vu Hiểu Thao hơi lo lắng, xoay người lại cẩn thận nhìn chằm chằm hắn.

 

Những ngọn lửa đó dần dần quay trở lại trong cơ thể Lôi Khải Hoành, từ từ tắt.

 

Thế này coi như thành công ư?

 

Vu Hiểu Thao vừa yên tâm, đã bị bế lên, chớp mắt đã được mang ra khỏi phòng tắm, nhét vào trong ổ chăn.

 

Người nào đó cũng xoay người lên giường, sờ đầu cậu, nhắm hai mắt lại.

 

Lần này, nhiệt độ cơ thể của quan hót phân đã bình thường lại, hình như cũng thật sự ngủ rồi.

 

Tuy mùi rượu vẫn rất nặng.

 

Vu Hiểu Thao bị gây sức ép mơ hồ, cũng không chờ hắn tỉnh táo lại được.

 

Để chân trước lên bàn tay hắn, ngáp một cái, cũng ngủ.

 

Một lúc sau, Lôi Khải Hoành tỉnh.

 

Hắn giơ tay đỡ trán, hơi dùng sức nhéo giữa mày, ánh mắt nhìn về phía mèo nhỏ đang ngủ ngon lành, nằm cuộn người bên gối.

 

Hắn hình như vừa nằm mơ.

 

Mèo nhỏ trắng cam bên cạnh này biến thành người dưới ánh sáng.

 

Hắn không nhớ rõ trông thế nào, chỉ mơ hồ nhớ ánh mắt rất trong suốt, sạch sẽ, cử chỉ giống hệt mèo nhỏ.

 

Sau đó đã xảy ra chuyện gì đó, cả người hắn hình như bốc lửa, sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đem người (hoặc là đem mèo) vào trong phòng tắm, tắm cho nó.

 

Tình hình đó giờ nhớ lại……

 

Hơi biến thái một chút, cũng không phù hợp với phong cách làm việc trước nay của hắn.

 

Đúng là mơ.

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net