Truyen30h.Net

[Hoàn] Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 24: Phương tây huyền huyễn văn [2]

dizesien

Chương 24: Phương tây huyền huyễn văn [2]

"Dạ. Con biết rồi." Thiệu Khiêm cột bọc đồ nhỏ lên người, nằm tại cửa hang nhìn ra phía ngoài: "Ba ba sớm sớm về tìm con nha."

"Ba ba cam đoan." Người đàn ông quỳ rạp dưới đất vẫy tay với Thiệu Khiêm một cái: "Lại đây cục cưng, nói tạm biệt với ba ba."

"Tạm biệt ba ba." Thiệu Khiêm nói rồi thì thấy người đàn ông kia lấp lại cỏ dại lần nữa, hắn ngẩng đầu nhìn bờ tường vừa dày vừa nặng cũng không quay đầu mà rời khỏi đây. Bây giờ hắn cần tìm một nơi an toàn để xem cốt truyện của thế giới này, nhìn xem nơi hệ thống ngẫu nhiên chọn lần này đến tột cùng là địa phương nào.

Nam nhân lưu luyến nhìn thoáng qua bờ tường vừa dày vừa nặng, hắn đã để con mình ở lại bên kia bờ tường, hắn rất muốn trở về, nơi đó tuy là đấu tranh sinh tồn ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng bọn họ lại không có lục đục đấu đá của loài người, càng không có tàn nhẫn máu lạnh của loài người.

Huống hồ trên người Jesse có huyết thống của mình, đám nhóc cấp thấp đó không dám đụng vào nó, ma thú cao cấp dưới tình huống không có biết rõ hắn có trở về hay không cũng sẽ không tự ý công kích ấu tể (thú non) của hắn. Hiện tại xem ra rừng Huyễn Vụ luôn bị mọi người vứt bỏ sợ hãi lại là nơi an toàn mà Jesse có thể đi.

Tuy trong lòng định trở về, nhưng hắn vẫn không thể buông bỏ người vợ nho nhã yếu đuối của mình, hắn phải đi về cứu cô, cho dù có chết hắn cũng muốn chết cùng một nơi với vợ.

"Bảo trọng, con của ta. Cha của con là kẻ mạnh của rừng Huyễn Vụ này, cho nên ba ba tin chắc con nhất định sẽ rất mạnh mẽ, cho nên phải sống sót." Nam nhân cuối cùng nhìn tường thành dày nặng, sau đó quyết đoán rời khỏi đây.

Chỉ là, chờ hắn về đến nơi, lại phát hiện vợ mình bị đóng trên thập tự giá, hai tay hai chân đều bị gỗ đâm xuyên đóng trên thập tự giá, mà tạo thành tử vong của cô cũng là cây đinh gỗ ở giữa cổ trực tiếp xuyên qua khí quản kia.

"Nhìn kìa, súc sinh hèn yếu nhát gan này còn dám trở về." Gã đàn ông béo mặc trang phục giáo hội nỗ lực trợn to con mắt bị thịt béo dồn lại với nhau khoa trương cười to: "Ta còn tưởng rằng hắn dẫn tiểu súc sinh kia đi trốn đó."

"Đại nhân, tôi đã nói rồi chỉ cần ả đàn bà này vẫn còn sống, súc sinh này nhất định sẽ trở về." Giáo sĩ bên cạnh người đàn ông béo nịnh hót nói: "Chúng ta bắt lấy hắn rồi, còn sợ tiểu súc sinh kia không đến tìm hắn sao?"

"Ta muốn giết các ngươi." Nam nhân sắc mặt bình tĩnh nhìn cô gái trên thập tự giá, nói xong câu đó tầm mắt của hắn chuyển lên người tên giám mục béo kia, mà biểu tình vốn bình tĩnh đã bị nổi giận thay thế, trên trán cũng dần dần hiện ra từng nét hoa văn màu đen.

"Xem kìa, hắn lại là ma thú cấp cao." Giám mục béo nhìn biểu tình giận dữ của nam nhân cùng với hoa văn dần dần hiển hiện ra thì phát tiếng khen ngợi: "Không ngờ gã đàn ông khỏe mạnh này lại là ma thú cấp cao dùng ưu nhã mà thành danh."

"Trước mặt giám mục ngài, sao loại súc sinh này có thể xưng hai chữ ưu nhã." Người đàn ông bên cạnh giám mục vội vàng nói: "Thuộc hạ cảm thấy hai chữ này chế tạo đo đạc vì ngài."

"Ừ." Giám mục kia nghe vậy thì thoả mãn gật đầu: "Người đâu, dùng lửa thánh thiêu ả đàn bà kia. Kẻ xúc phạm thần thế này chỉ có thể dùng lửa thánh nóng rực tẩy đi chất dơ bẩn trên người ả."

"Đừng chạm vào cô ấy." Quần áo trên người người đàn ông bị căng rách, sau đó tứ chi chấm đất biến thành cự thú có màu trắng đen xen kẽ cao hơn ba mét.

Đuôi cự thú quét mấy người ở gần hắn nhất ra xa, sau đó bay thẳng đánh tới thập tự giá giam cầm cô gái.

Giám mục béo thấy cự thú qua đây thì vội vàng sử dụng ma pháp trốn sang một bên, gã cũng không ngăn cản động tác của cự thú, chỉ lạnh lùng nhìn sang hướng cự thú nhào qua. Đã là súc sinh mà cũng nói chuyện tình cảm như con người, đừng chọc người ta cười rớt răng chứ.

Khi cự thú đánh tới trước mặt thập tự giá thì trên mặt đất sáng lên trận pháp trói buộc, cơ thể cự thú bị vững vàng trói buộc dưới mặt đất. Hắn nhìn sắc mặt xanh trắng của người vợ thân yêu gần trong gang tấc mà gào rống.

"Khởi động trận pháp, trực tiếp giết chết súc sinh này, kêu người lấy máu của nó đi tìm tung tích của vật nhỏ kia." Giữa ma thú có cảm ứng huyết thống, vốn dĩ còn muốn bắt người đàn ông, ép hắn giao ra tiểu tạp chủng kia, nhưng hiện tại xem ra cho dù không cần tìm tiểu tạp chủng kia cũng không sao cả, chỉ cần lấy được thi thể cùng với ma hạch của ma thú này dâng lên cho hồng y, gã có thể rời khỏi địa phương nhỏ này đi vào chủ thành làm sứ giả của thần.

*sứ giả của thần là giáo hoàng trong giáo hội

Cự thú nghe thấy lời giám mục kia nói, hắn lưu luyến liếc nhìn vợ yêu đã không còn hơi thở, cuối cùng hội tụ sức mạnh chọn tự bạo. Ma thú tự bạo khác với con người, sau khi bọn họ chết thì cát bụi về với cát bụi, tuyệt đối sẽ không để lại một tí tung tích...

Chỉ là, lời hứa với con trai đã không cách nào thực hiện được rồi.

Khi giám mục kia nhìn thấy cự thú hướng thẳng lên trời rống giận đã cảm thấy trong lòng hốt hoảng, lúc gã thấy cự thú bắt đầu bành trướng thì vội vàng bỏ chạy ra ngoài, chỉ là tốc độ chạy của gã lại làm sao có thể so với tốc độ tự bạo?

Giám mục kia còn chưa kịp né xa đã bị uy lực tự bạo cắt đi tính mạng. Không chỉ là gã, tất cả mọi người ở tại đây đều không còn mạng sống, thậm chí mặt đất vốn bằng phẳng cũng bị nổ ra một cái hố to.

Sau một hồi lâu dư uy tự bạo chậm rãi tản đi, bụi bặm trôi nổi trên không trung cũng từ từ bay xuống, mà đúng lúc này một dáng người uyển chuyển từ trong bụi đất lơ lửng hiện ra, toàn thân áo trắng thậm chí không dính một tí bụi, gương mặt đó lại là cô gái vốn bị đóng trên thập tự giá.

"Hừ, thành sự không đủ bại sự có thừa." Nét mặt ả giận dữ trong ngôn ngữ càng khó có thể ức chế vẻ ác độc: "Cứ tưởng bà mày sắp thành công rồi, ai ngờ ngay giây phút quan trọng lại có thứ như vậy xông tới phá hủy kế hoạch, bằng không bà mày đã sớm thu vật nhỏ kia làm thú sủng rồi."

Nhưng sự việc hiện tại đã thành định cục cho dù ả có phẫn nộ cũng vô dụng, vật nhỏ kia khẳng định bị ba nó đưa vào rừng Huyễn Vụ rồi, cho dù mình có muốn đi nữa cũng không biết tìm từ đâu. Lại nói, vừa nãy của người đàn ông kia tự bạo đánh vào cô cũng không phải không bị thương, bây giờ vẫn nên mau sớm tìm một chỗ dưỡng thương mới đúng.

Đối với mọi chuyện xảy ra bên ngoài Thiệu Khiêm đương nhiên không biết, hắn vận dụng lực linh hồn lên chân rồi liều mạng chạy, vất vả lắm mới tìm được một cây đại thụ tiện che giấu thì leo lên, tìm một chỗ khuất núp vào, vận dụng lực linh hồn toàn thân che giấu hơi thở, sau đó mới nằm lên cành cây ba nhánh to lớn quan sát cốt truyện.

Thiệu Khiêm chìm đắm trong cốt truyện cũng không biết, sau khi hắn mất đi ý thức trên cây khô đột nhiên mọc ra một gương mặt già nua, gương mặt già nua kia mang biểu tình hơi rối rắm nhìn bé con nằm trên cánh tay mình, mùi của nhóc con này rất quen, nhưng... rốt cuộc là nhà ai ta?

Thụ nhân suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra là nhà ai có ấu tể lớn như vậy còn có thể hóa hình, có lẽ cái mùi quen thuộc ban đầu kia cũng sai rồi, cho nên thụ nhân tính tình ôn hòa trực tiếp che chắn hoàn toàn nơi Thiệu Khiêm đang trốn, đề phòng phi cầm không có mắt thương tổn ấu tể.

Thiệu Khiêm xem cốt truyện thế giới này, đây là một thế giới phương tây ma thuật, thiên sứ và ác ma cùng tồn tại, thế giới đối lập giữa giáo hội và ma tộc. Nguyên chủ của thế giới này, chính là câu chuyện thiếu niên đáng thương mới tám tuổi cha mẹ đã bị giết sau khi lớn lên thì báo thù giáo hội, cuối cùng bản thân cũng bị cuốn vào.

Ừm, cứ như vậy là hết.

Hết em gái mày á. Trước đây khi hắn xuyên tới nguyên chủ đều đã mười tám tuổi rồi, khi đó hắn đã biết thuật luyện kim rồi, thậm chí học với ai cũng không biết. Bây giờ mình đến chỗ này sớm hơn mười năm là sao? Hệ thống mày ra đây nói xem, tao cam đoan không đánh chết mày đâu.

Hệ thống bày tỏ bây giờ tui không hoàn chỉnh, cho nên không có cách nào kiểm tra mấy thứ có độ sâu, cho nên chủ nhân nói gì hệ thống hoàn toàn không biết.

Xem ra muốn được hệ thống giải thích là không thể nào, bây giờ thật ra tình hình của Thiệu Khiêm cũng không gì so bì, thuật luyện kim trước đây mình học vẫn luôn nhớ kỹ, bằng không hắn quả thật không biết nên làm sao hoàn thành kỹ năng học thuật luyện kim.

Thiệu Khiêm ủ rũ mở mắt, hắn chậm rãi ngồi dậy vừa nâng mắt đã thấy trên cây khô mọc một gương mặt già nua nhăn nheo, gương mặt già nua kia còn bày ra biểu tình cong môi với mình.

"..." Thiệu Khiêm cứng đờ cong môi đáp lại một nụ cười, sau đó đứng lên định nhảy xuống. Má ơi hù chết tui rồi, mặt già đầy vỏ cây mà còn cười, đây quả thực là muốn hù chết con nít đó trời~.

Thiệu Khiêm có thể nhảy xuống? Quá ngây thơ rồi. Hắn vừa chạy đến bên thân cây muốn nhảy xuống đã bị một cành cây cuốn lên đặt trên lá cây mềm mại: "Nhóc con, đừng sợ. Ông không có ác ý."

Vừa thấy ấu tể tỉnh lại muốn biểu đạt thiện ý ông thụ nhân bày tỏ rằng mình bị tổn thương, thụ nhân tộc ôn hòa lắm mà, vì sao nhóc con này còn sợ ông?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net