Truyen30h.Net

Monday Couple Chuyen Ver Mat Trai

Công ty tài chính tiền tệ Dan Min vẫn nức tiếng gần xa, tập đoàn đóng tại Pohang tấc đất tấc vàng, mua cả một mảnh đất ngay giữa trung tâm, xây dựng tòa nhà văn phòng, khí thế hừng hực.

Lần đầu Jihyo thấy nơi này đã cảm nhận tòa nhà được xây dựng quá ngạo nghễ.

Bất kỳ chuyện gì, vật cực tất phản, nắng quá gắt sẽ chỉ làm tan chảy vạn vật, không gây chuyện phiền toái thì cũng có hại.

Nhưng, Dan Min lại hoàn toàn tương phản với điều đó, ngược lại còn phát triển hùng hậu hơn.

Nguyên nhân nơi này không phạm cấm kỵ, có lẽ là vì khí âm quá mạnh của Deung Seol Se ngược lại đã làm trung hòa dương khí cực mạnh của nơi này.

Giống như, cô và Gary.

Jihyo làm việc ở Dan Min đã một tuần, công việc rất đơn giản, ngoài những công văn đánh máy mãi không hết, thì còn nghe điện thoại gọi đến không ngớt.

Deung Seol Se vừa nhận được điện thoại riêng mà Jihyo nối máy vào văn phòng, đã cau mày lại.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Deung hồ ly, bố tôi nếu hỏi anh thì nhớ nói chúng ta có hẹn hò đấy nhé!", trong điện thoại vẳng ra giọng nói ngạo mạn của Hwang Ji Young.

Anh vừa nghe đã phì cười, "Tại sao tôi phải che giấu giùm cô?"

Rõ ràng, có người đã bị bố làm phiền hết mức. Nhưng đây là giọng điệu cầu xin à? Cô Hwang Ji Young này rất biết vờ vịt trước mặt đàn ông, còn với anh thì ngay cả giả tạo cũng lười, vì từ trong xương tủy cô ta đã khinh ghét anh, không phục anh.

"Chẳng phải anh đang quen Song Jihyo à? Tôi cũng có thể giúp anh che giấu", câu nói này của Hwang Ji Young thực ra cũng là một sự nhạo báng.

Anh nghe mà cười càng tươi, "Hình như tôi không cần ai giúp che giấu nhỉ?!", anh làm bất kỳ chuyện gì, đi đường nào, cũng đều có suy tính và cân nhắc cả.

"Nghe nói, Gary và Song Jihyo cãi nhau rồi. Song Jihyo cũng nghỉ việc rồi, đang giở trò với anh đúng không?", Hwang Ji Young có vẻ vui trên nỗi đau của kẻ khác.

Anh chỉ cười nhạt.

Thực tế thì sự việc thuận lợi tới mức khiến anh cũng cảm thấy băn khoăn.

Gary vô duyên vô cớ đuổi việc Jihyo, hơn nữa hôm đó, thấy anh đưa Jihyo về nhà, lại còn "thân mật" trước cổng, ánh mắt cậu ta gần như tóe lửa.

"Đừng tưởng tôi không biết, anh nhờ người điều tra Gary và Song Jihyo, rồi nghe đại sư gì đó nói cô ta có số giúp chồng rất mạnh, bất kỳ người đàn ông nào mà cô ta gần gũi đều sẽ may mắn lây, trở nên thuận buồm xuôi gió!"

"Hwang Ji Young, cô quá tin những điều này đấy", anh dựa vào lưng ghế, thong thả nói.

"Nhưng, anh tin thì có, không tin thì không có, Song Jihyo quá giỏi, kéo cô ta ra khỏi Gary là chuyện tốt với anh."

"Tôi thật không ngờ, hóa ra cô hiểu tôi đến vậy!", anh mỉa mai.

"Deung hồ ly, chẳng phải tôi hiểu anh, mà là chúng ta nghĩ giống nhau!", Hwang Ji Young ngọt ngào, "Tôi cũng đang ngứa mắt Song Jihyo đây, có cơ hội đối phó với cô ta thì tôi tuyệt đối không bỏ qua!" Cô ta là kẻ thù dai mà!

"Hwang Ji Young, cô đúng là làm thiên kim tiểu thư chán rồi hay sao mà cứ kiếm chuyện mãi thế!", chủ đề này khiến anh thấy rất nhàm chán.

"Deung hồ ly, là ai đã biến tôi thành kẻ rảnh rỗi thế này?", nghe anh nói mát mẻ, Hwang Ji Young bực tức, "Anh lo đối phó với Baek Min Huk là được rồi, việc gì phải tiêu diệt tôi luôn chứ?", vì anh bạn học quý hóa kia mà bây giờ công ăn việc làm của cô trong tập đoàn gần như đều bị chặn đứng.

Ở lại làm việc tiếp thì đã mất hứng rồi.

Mà trùng hợp là - cô ta có suy nghĩ thế này.

Deung hồ ly trong vô thức đã giúp cô ta một tay.

Đang nghĩ tới đây, Hwang Ji Young vụt nghĩ ra, ban nãy cô trợ lý nghe điện thoại, giọng nói ung dung chậm rãi kia quá quen, hoàn toàn khác với giọng cô trợ lý trong trẻo, nhanh nhẹn trước kia.

"Deung hồ ly, anh đừng nói là anh đã kéo Song Jihyo về cạnh anh rồi đấy nhé?", Hwang Ji Young kêu lên, "Anh thật sự tin lời ông đại sư Hồng Kông đó hả? Muốn nhờ vào vận trình của Song Jihyo à?"

Cô ta rất ghét Song Jihyo, có vẻ ngoài y hệt một con cáo xảo quyệt, chẳng khác gì Deung Yok.

Deung hồ ly dù gì cũng là nhân tài, nếu để Song Jihyo hưởng lợi, cô ta sẽ rất bực mình.

"Tôi từng nói, tôi không quá tin những điều đó, nhưng tôi chấm năng lực của cô ấy", anh xưa nay không phải người soi mói cách nói của kẻ khác, nhưng bỗng dưng hôm nay vì cách nói chuyện đó mà Deung Seol Se cảm thấy kém vui, "Hwang Ji Young, nếu thực sự cô quá rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, thì cứ đi thẩm mỹ hoặc spa chứ đừng làm như chúng ta quen thân nhau lắm được không!"

Nói xong, anh cúp máy.

Vỗ trán.

Nói thực là tuy nói vậy, nhưng anh không tự tin rằng sau này liệu mình có trở nên "thân" với Hwang Ji Young thật hay không.

Tới đâu hay tới đó vậy.

Anh thích đi một bước, rồi tính tiếp bước sau.

Dù sao, vận mệnh lúc nào cũng thay đổi.

Suy nghĩ rồi, anh nhấc máy lên, bấm số nội bộ.

"Xin chào, đây là văn phòng Tổng giám đốc", bên kia đầu dây vẳng tới giọng dịu dàng nhẹ nhàng của Jihyo.

Thực ra giọng cô rất dễ nhận ra, không nhanh, dịu dàng và rất kiên nhẫn.

Hoàn toàn khác với hình tượng bên ngoài.

Anh biết hôm đó tại sao mẹ lại nói như vậy, vì Jihyo cũng giống mẹ anh, cũng có đôi mắt quả hạnh tiêu chuẩn, đuôi mắt dài và hơi xếch, cực kỳ yêu kiều, quyến rũ như một con mèo, mang một vẻ cám dỗ.

Nói thật là lúc chưa quen cô, anh ngỡ sẽ điều tra ra Jihyo chắc chắn là dạng phụ nữ có tác phong làm việc chậm chạp, không hết lòng, để Gary chuyên dẫn đi tiếp khách mà thôi.

Dù sao, phụ nữ xinh đẹp thì cơ bản đều chỉ là gối thêu hoa.

Nhưng càng tiếp xúc, anh càng sững sờ, Jihyo tuy không mạnh mẽ, nhưng thái độ làm việc của cô rất nghiêm túc, rất cố gắng, hiệu quả công việc cũng rất cao, chuyện nào giao vào tay cô cũng đều thành công.

"Lần sau khi nhận được điện thoại của cô đó, em có thể không cần nối máy vào nhé", anh cố ý dặn.

Anh không mong Jihyo và Hwang Ji Young tiếp xúc nhiều.

"Xin lỗi, em hiểu rồi."

Jihyo lễ phép gật đầu.

Làm anh đang muốn giải thích lại không biết mở lời thế nào.

"Đúng rồi, Tổng giám đốc, lúc nãy Chủ tịch Wang đến hỏi thăm, buổi trưa ngày mùng bảy, anh có thanh toán lại tiền ăn không?"

"Em trả lời thế nào?", Deung Seol Se bất ngờ, anh muốn để mấy ông già kia lo lắng, không thể chắc chắn, lại băn khoăn đến phát điên.

"Không có ạ."

"Em làm tốt lắm", anh khen ngợi.

"Em chỉ nói thật thôi", mới làm việc mấy ngày, Jihyo cũng đã nhận ra, tình hình trong công ty khá phức tạp.

Vấn đề này, Deung Seol Se không muốn tiếp tục nói tới.

"Buổi tối rảnh không? Chúng ta hình như lâu rồi chưa đi xem phim", anh mời cô, đồng thời cố ý nói, "Có bộ phim Mỹ rất hay đang công chiếu, anh đặt vé rồi."

Thực ra nói là lâu, nhưng chẳng qua chỉ hơn mười ngày mà thôi, nhưng cứ cảm thấy ở bên nhau lâu thì hẹn hò lại càng ít.

Đặt vé rồi?

Jihyo cười gượng, cuối cùng gật đầu, "Vâng."

Cúp máy, cô có phần lạc thần.

Thực ra, cô chỉ nhất thời chưa đối diện được với anh.

Cô cần chút thời gian.

Jihyo hất tóc, quyết định không nghĩ đến chuyện phiền phức nữa, tất cả cứ theo tự nhiên.

Cô tiếp tục gõ văn bản, nhưng gõ mấy dòng lại ngừng tay.

Không biết Gary đã tìm được thư ký mới chưa? Mấy hôm nay hình như anh luôn đi sớm về muộn, hai người hầu như không gặp được nhau.

Hai người đã ở bên nhau bao năm, lâu quá không gặp, đúng là có chút nhớ gương mặt xấu xa của anh.

***

Thời gian sau khi Jihyo nghỉ việc, Gary bận tối tăm mặt mũi.

Trong một tuần ngắn ngủi, anh đã thay đổi sáu thư ký, dài nhất cũng không vượt quá hai ngày.

Anh không chịu nổi phụ nữ đầu óc quá chậm chạp, mà lại còn thích nhìn anh si mê như thế.

Đúng là mất đi rồi mới biết quý trọng, so với những người đến phỏng vấn, huênh hoang rằng mình có bao nhiêu năm kinh nghiệm, thì biểu hiện của Jihyo thực sự là tốt hơn quá nhiều.

Trong một tuần đó, anh cũng hủy bỏ hết mọi buổi tiệc tùng tiếp khách, nếu không thoái thác được, anh đành đi một mình.

Vì chỉ cần anh nghĩ tới là mình cần những cô gái xa lạ kia tham gia các bữa tiệc cùng, là theo bản năng, tật xấu của anh lại trỗi dậy.

Bây giờ, anh bắt buộc phải tìm một người có thể tín nhiệm để làm thư ký trước đã, sau đó dần dần sẽ giao toàn bộ hóa đơn chứng từ.

Như thế, anh mới không cần phải tự mình kiểm tra đối chiếu lại sổ sách của cô bé thủ kho kia sau mỗi lần tan sở, nhìn hóa đơn chứng từ lỗi đầy rẫy mà anh đau đầu muốn chết.

"Tổng giám đốc, đến giờ phỏng vấn rồi", bên ngoài gọi điện thoại nội bộ vào.

Trước kia, chuyện phỏng vấn đều do Jihyo đảm nhận, bây giờ, tại sao anh lại phải làm chứ?

"Được, ba người một nhóm, mời họ vào", anh thực hiện phương án tốc chiến tốc thắng, dù sao, nếu nhắm một người nào đó, cũng có thể chỉ mới nửa ngày, anh đã nổi cáu đuổi đối phương rồi.

Hôm nay ứng viên đến phỏng vấn đã trải qua vòng đầu tiên, đạt yêu cầu tổng cộng gồm sáu người.

Sở dĩ chọn ba người một nhóm, ngoài việc tiết kiệm thời gian, anh cũng vì muốn thử thách độ trầm tĩnh, vững vàng của đối phương.

Anh cần người nói năng thận trọng, giỏi ứng đối, chứ không phải dạng thư ký mới nhìn thấy vấn đề xảy ra đã luống cuống tay chân.

Tuy rằng, Jihyo lúc đó cũng từ những việc nhỏ nhặt mà từng bước trưởng thành.

Có lẽ do không ngờ người phỏng vấn lại là một anh chàng siêu đẹp trai, trẻ trung như anh, nên vòng phỏng vấn đầu tiên thật tồi tệ.

Hồ sơ về ba ứng viên đó, anh nhét hết vào trong ngăn kéo.

Lúc ứng viên đợt hai bước vào, anh đang nhận email, không chú ý rõ dung nhan của ba người ngồi trên sofa.

Xem xong email, anh cầm một bộ hồ sơ lên.

Hiện giờ, cô A đang ngồi trước mặt anh, là một cô gái có gương mặt đoan trang, đang độ tuổi chín muồi để lập gia thất.

"Cô Trương, xin hỏi hiện nay cô có bạn trai chưa, quen nhau bao lâu rồi? Gần đây có dự định kết hôn sinh con không?", vấn đề đầu tiên của anh hoàn toàn khiến người khác không kịp phòng bị.

Cô A thành thật trả lời, "Tôi có một người bạn trai, năm nay sẽ kết hôn."

Anh thích ánh mắt của đối phương, khá trong sáng, kiên định.

Nhưng...

"Xin lỗi, thư ký tôi muốn tìm phải làm việc ổn định trong ít nhất hai, ba năm, hơn nữa yêu cầu công việc của cô ấy phải thường xuyên đi công tác, xin lỗi, có thể cô không thích hợp lắm."

Phụ nữ một khi định kết hôn thì sau đó sẽ khá phiền toái, bao nhiêu tình huống lúc mang thai, rồi sẽ nhớ thương con cái, hơn nữa người chồng có thể sẽ không hiểu cho việc đi công tác. Những khả năng đó, anh phải tiêu diệt ngay khi mới trong trứng nước.

Cô B ngồi trước mặt anh.

"Cô Trần, tại sao cô lại rời khỏi công ty cũ?"

Cô B này lúc nhìn anh tỏ ra thất thần một lúc, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, "Vì tôi cảm thấy nỗ lực của tôi, những gì tôi bỏ ra không được người ta nhìn nhận xứng đáng."

"Nhìn nhận xứng đáng là thế nào? Ý cô là lương phải không?", anh hỏi thẳng.

"Không, tiền lương chỉ là thứ yếu, trong công việc, tôi mong muốn bản thân có thể nhận được nhìn nhận nhiều hơn, khen ngợi nhiều hơn, tôi hy vọng mình có thể được đối đãi xứng đáng, được coi trọng thật sự!", đối phương nói rất hay, thao thao bất tuyệt.

Thật giả tạo.

Gary cảm thấy rất ghét những người thích nói chuyện cao xa vĩ đại.

Anh đã tiếp khách bên ngoài đủ mệt rồi, thực sự không muốn có một thư ký mà anh phải nuôi, phải khen như thú cưng.

Anh nhận ra, anh rất nhớ câu nói cực kỳ tầm thường của Jihyo lúc yêu cầu tăng lương lần trước, "Cậu tăng lương cho mình, chính là nhìn nhận mình, không tăng lương cho mình, chính là phủ định mình." Đơn giản biết bao? Chân thực biết mấy?!

Nhưng, Jihyo càng "chân thực", thì anh càng thích bắt nạt cô, cố ý tăng hai trăm cho người khác mà chỉ tăng cho cô một trăm, chính vì muốn nhìn thấy dáng vẻ phiền muộn lại buồn rầu của cô.

Trong một tuần nay, anh thường xuyên cầm tài liệu, theo quán tính bước ra ngoài cửa gọi, "Jihyo, xử lý nó đi!"

Lúc nào cũng là gọi xong, anh mới sực tỉnh, Jihyo đã nghỉ việc rồi.

Trước kia, hễ quay lại là có thể tìm thấy bóng dáng cô, sự tồn tại của cô, như một lẽ đương nhiên.

Trước mặt cô, không bao giờ anh phải che giấu.

"Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, trong hai năm, cô đã đổi ba lần việc? Trước khi công ty có thể nhìn nhận và chứng minh năng lực của nhân viên, trông thấy thành tích của họ, thì đầu tiên chính là vấn đề thái độ. Xin lỗi, tôi cảm thấy cách nói chuyện của cô quá giả tạo, công ty tôi không thể cho cô những gì cô mong muốn", anh đóng tập hồ sơ lại.

Cô B lấm lét ra ngoài.

"Cô Hwang...", anh đưa tay lật ra để xem, khựng lại.

Hwang Ji Young...

Anh ngước lên khỏi tấm ảnh thẻ xinh đẹp kia.

"Tôi, Hwang Ji Young, hai mươi lăm tuổi, trước mắt vẫn chưa có bạn trai, gần đây cũng không có kế hoạch kết hôn sinh con, không có kỷ lục nhảy việc, càng chưa có trải nghiệm bất mãn trong công việc." Cô ta nở nụ cười tinh nghịch, "Yêu cầu về lương chỉ ở mức trung bình, chủ yếu là có thể học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm làm việc!"

Trán Gary nhăn lại.

"Sao em lại tới đây? Rủ anh ăn cơm à?", anh tỏ ra tự nhiên, đóng tập hồ sơ lại.

Cô C này, anh chuẩn bị viết ngay ba chữ "Không đạt chuẩn".

"Không! Em đến phỏng vấn xin việc!", Hwang Ji Young chủ động đưa tay lật hồ sơ của mình, mở ra trước mặt anh. "Em đùa gì vậy? Muốn học hỏi kinh nghiệm thì đến công ty bố em là được", anh lại đóng hồ sơ lại.

"Anh chưa từng nghe tin gì sao? Công ty em vừa có một con hổ lớn đến, giương cờ đòi cải cách, 'người thân' trong công ty đều lo lắng muốn chết, vì không bị đuổi thì cũng bị điều đi chỗ khác!", Hwang Ji Young rất nhẫn nại, lại mở hồ sơ của mình ra.

"Cách quản lý doanh nghiệp của phương Tây thì đúng là 'lục thân bất nhận'." Anh có nghe nói.

Cải cách như thế, đúng là một cú sốc lớn đối với đám họ hàng gia tộc chỉ nhận tiền mà không làm việc, nhưng đối với nhà họ Đỗ thì đó là chuyện tốt.

"Nhưng, đối phương chẳng phải xuất thân từ kinh doanh hay sao?", anh hỏi.

Anh vốn khá hứng thú với những tin tức trong thương trường, nên bây giờ trò chuyện với Hwang Ji Young cũng thấy hứng thú vài phần.

Chủ yếu nhất là, anh rất muốn biết, cái tên háo sắc Baek Min Huk kia có phải đã bị đuổi vào góc nào đó rồi không?

"Vì anh ta học quản lý nên bố em không chỉ cho anh ta làm giám đốc thị trường, mà còn cho làm luôn vị trí phó tổng của em", Hwang Ji Young không hề sợ chuyện xấu trong nhà lọt ra ngoài.

Gary cau mày, "Vậy chẳng phải em còn ở lại sẽ rất khó xử à?", sự tín nhiệm mù quáng như thế thật khó mà gạt bỏ.

"Phải, bây giờ em mới nhận ra, sách vở trong trường học căn bản không hề dạy chúng ta khi đối mặt với cục diện như thế phải làm sao?! Nên em định ra ngoài học hỏi thực tiễn nghiêm túc, sau khi đủ lông đủ cánh sẽ quay lại đánh bại con hổ kia", Hwang Ji Young thành thật nói.

Gary im lặng.

Quả thực, bây giờ cô ta chỉ có hai phương án để thay đổi tình cảnh này, một là lập tức tìm người chồng nào đó có khả năng vượt trội để tiếp quản công ty, hai là tự lực tự cường.

"Nên, em không đùa, em thật sự nghiêm túc đến xin việc, mong anh cho em cơ hội khẳng định mình, chứng minh em không phải dạng người không đáng để mắt tới!", cô ta van nài.

***

Lúc xem phim xong, Deung Seol Se nhận một cuộc điện thoại, Jihyo mới biết vốn dĩ tối nay anh phải đi tiếp khách.

"Thực ra xem phim lúc nào cũng được mà, anh đâu cần...", Jihyo tuy là trợ lý nhưng không biết rõ lịch làm việc của anh.

Vì, anh là một ông sếp có khả năng tự chủ rất lớn.

"Vì anh nhớ em", anh không lái xe, trên đường từ rạp về nhà, họ cùng đi bộ.

Đầu óc anh, bình thường lúc nào cũng xoay xung quanh những chuyện có liên quan đến công việc, lúc nào cũng tính toán về chuyện được mất lợi ích. Cứ thế hai người không nhìn đồng hồ, không biết thời gian, chỉ lặng lẽ dạo bộ, rất thư thái.

Bốn chữ thôi, mà khiến cô khó xử.

"Gần đây hình như em cố ý tránh xa anh. Có phải anh làm sai gì không?", anh hỏi vẻ như vô tình.

Jihyo sững sờ.

Trực giác của anh quá nhạy bén.

"Không, em chỉ cảm thấy...", nói giữa chừng, Jihyo mấp máy môi, nhưng đối với anh lại không được.

Cô ngần ngừ, muốn viện cớ cho qua chuyện.

"Không muốn nói thì đừng nói", anh cười khẽ.

"Cũng như vậy, sau này anh không muốn cười thì trước mặt em, anh cũng không cần phải cười."

Jihyo bàng hoàng, nhìn anh không chớp mắt.

"Em phản đối?", anh cố ý đanh mặt lại.

"Không", cuối cùng Jihyo nở nụ cười đầu tiên trong tối nay.

"Không thì tốt!", anh cũng phá lệ, cười thành tiếng.

Anh giơ tay ra, nắm lấy tay cô.

Mười ngón đan vào nhau.

Chín rưỡi tối, vì còn công việc khác nên Jihyo khi được Deung Seol Se thông cảm, cô liền kết thúc buổi hẹn hò.

"Làm phiền đợi chút!", Jihyo gọi to khi cửa thang máy sắp đóng lại.

Người trong thang máy, khi cô vội vàng lao vào, đã bấm nút đóng.

Jihyo đang định lau mồ hôi, nhưng thấy người đứng trong đó đã vô cùng mừng rỡ, "Gary!" Lâu quá không gặp!

Gary lạnh nhạt hừ một tiếng, xem như đáp lại.

"Mình đang định tìm cậu đấy!", Jihyo rất vui, "Nhận được tin nhắn của mình chưa?"

"Nhận được rồi, trước mười giờ tối mà, tôi có trễ đâu", mặt anh vẫn lạnh tanh.

Trời ạ, ban nãy trước cửa, lại để anh nhìn thấy bọn họ thân mật chào tạm biệt nhau.

Có cần quấn quýt thế không? Anh sắp mọc gai ở mắt rồi!

***

"Gary, cậu cũng mới về hả?", vui mừng vì gặp bạn cũ lâu ngày, Jihyo nở nụ cười toe toét.

Một câu nói đã hỏi đúng vết thương lòng của anh.

Ban nãy lúc bọn họ còn đang anh anh em em trước cửa, anh lái xe, đạp ga, lao vút qua người cô và Deung Seol Se, còn hại cô giật mình hoảng hốt, suýt thì ngã vào lòng Deung Seol Se.

Cô nàng này, trong mắt không hề có anh.

Trái tim anh bỗng có cảm giác bức bối kỳ quặc, đến nỗi hít thở khó khăn.

Cảm giác này xa lạ quá.

"Tìm tôi có chuyện gì?", mặt anh vẫn lạnh băng.

Nhưng Jihyo không hề bị đóng băng, cửa thang máy vừa mở, cô đã kéo tay anh, đi về phía nhà anh.

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Anh hất tay ra, mặt sầm sì, "Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay đã đụng vào Deung hồ ly!"

Bàn tay này của cô, vừa đụng phải người anh ghét nhất.

Vừa nói xong, anh đã hận đến mức muốn cắn lưỡi.

Câu này, sao mà nghe giống như...

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là rất ghét Deung hồ ly thôi", anh lại giải thích thêm.

Mới nói xong, anh nhận ra hình như mình càng giải thích thì càng vô số tội.

Cũng may Jihyo vốn chẳng nghĩ nhiều, cô chỉ bất lực buông tay anh ra, "Được được được! Cậu là đồ quái gở!"

"Cậu mở cửa đi, vào nhà đợi mình", Jihyo vui vẻ đẩy anh vào nhà, còn cô về nhà mình.

Anh ù ù cạc cạc, về nhà, cởi áo ngoài, treo thẳng thớm trong tủ quần áo.

Đóng cửa tủ lại, anh bần thần nhìn nơi mà ban nãy được cô nắm lấy.

Hóa ra, cách cô nắm tay anh, là nắm vào cổ tay, còn với Deung hồ ly, nơi họ nắm tay chính là lòng bàn tay.

Mấy centimet mà thôi, lại là khoảng cách giữa bạn bè và người yêu.

Bỗng đèn trong nhà đều vụt tắt.

Gary sửng sốt, đang định đi xem có phải bị hư rồi không.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Gary! Happy birthday to you!"

Càng gần lại, ánh nến sinh nhật lung linh trước mặt anh càng khiến gương mặt cô thêm xinh đẹp mỹ miều.

Anh nhìn chằm chằm ổ bánh sinh nhật rất đẹp trước mắt, và cả gương mặt tuyệt mỹ, yêu kiều mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ nhìn đến "đứng hình".

"Chúc bạn thân kiêm sếp cũ của mình sinh nhật vui vẻ!", Jihyo cười như đóa hoa tuyệt mỹ nhất.

Gary rời mắt đi, không dám nhìn cô, lạnh nhạt nói, "Sinh nhật tôi đã qua lâu rồi!"

Bây giờ nghĩ lại, hôm sinh nhật anh, đúng là một trò cười hoang đường.

"Đừng thế mà! Mỗi người mỗi năm đều có hai sinh nhật, hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu", cô rất khéo léo.

"Tôi không quen âm lịch, từ nhỏ tới lớn chỉ mừng sinh nhật dương lịch!", anh hừ lạnh, lạnh nhạt quay lưng lại với cô.

Nhớ lại, hôm đó, người bạn mà cô nói chính là Deung hồ ly chăng?!

Anh là gì chứ, bạn trai người ta bệnh, tất nhiên anh sẽ bị bỏ rơi rồi.

Giờ thì tại sao anh phải miễn cưỡng chọn sinh nhật âm lịch chứ?!

"Sinh nhật đương nhiên là ăn mừng trễ chứ không mừng sớm mà!", cô cười tươi rói, tiếp tục nhiệt tình mặc kệ anh lạnh nhạt, không hề bực bội.

Cô lại thò một tay ra, nắm lấy cổ tay anh.

Thấy anh cau mày, nhìn nơi cổ tay bị mình nắm lấy, Jihyo vội cười giả lả, "Hê hê, mình về nhà rửa tay rồi." Tuy rất không thích bệnh sạch sẽ của anh, nhưng hôm nay Jihyo đã chuẩn bị để nhường nhịn anh tới cùng.

Lần này, Gary không hất tay cô ra, nhờ ánh nến yếu ớt kia mà để mặc cô kéo anh vào phòng khách tối om om.

"Gary, ước đi, rồi thổi nến! Thổi nến xong thì cậu sẽ lớn thêm một tuổi!", cô cười hi hi ha ha.

Anh lạnh mặt, phớt lờ cô.

Cô đưa tay ấn gáy anh, giục giã, "Nhanh lên nhanh lên, mình muốn ăn bánh!"

Anh có phải mèo đâu, sao bóp cổ anh?!

Anh cáu, không thổi nến nhưng lại cầm dao nĩa lên, cắt ổ bánh. Mỗi người một nửa.

Anh không có bất kỳ mơ ước gì, nếu có, thì nguyện vọng duy nhất chính là muốn bản thân nhanh chóng hồi phục "bình thường".

Jihyo cũng không ép, vui vẻ nhận lấy bánh, ăn một miếng rất ngon lành, "Ừm, ngon thật, mỹ vị nhân gian!"

Anh cũng hờ hững ăn một miếng.

Cô quay sang, đang muốn hỏi xem mùi vị thế nào, dưới ánh nến chưa tắt bên nửa miếng bánh của anh, cô tò mò hỏi, "Gary, sao tai cậu đỏ lên hết vậy? Nóng quá hả?"

Không chỉ là tai, mà nếu nhìn gần hơn sẽ thấy mặt anh cũng hơi đỏ lên rồi.

Nóng quá?

"A! Tại mình hết!", Jihyo vỗ trán, nhảy lên, chạy ra sau sofa, thuần thục lần tìm công tắc đèn trong nhà, đẩy nó lên.

Cả gian nhà bừng sáng, máy lạnh cũng chạy lại như thường.

"Mình quên mất là cậu khá sợ nóng", Jihyo nói, vẻ ngượng ngập.

Ngốc, anh có phải là sợ nóng đâu...

Anh là... anh là... cô nàng này, sao chạm vào cổ anh!

"Vị bánh kem rất ngon, không ngọt chút nào!", anh chỉ vào bánh kem vị trà xanh trên tay, chuyển chủ đề.

Anh ghét đồ ngọt, nhưng bánh kem này đúng là hợp với khẩu vị của anh.

"Đương nhiên rồi, không phải Quế Hương Thôn, cũng không phải Omer, mà là bánh của Nguyên Tổ đó!", cô rất thành ý mà, tiệm bánh Nguyên Tổ ở Pohang chỉ có hai tiệm, tối qua đi làm về, cô đã cố chạy tới đó đặt bánh, càng không tiếc tiền cho ổ bánh có giá trị gấp đôi chỗ khác.

Gary hờ hững ừ vài tiếng.

"Cậu phải đáp lễ mình nhé!", Jihyo nhân cơ hội, lấn tới.

"Đáp lễ cậu cái gì?", Gary lườm cô.

Nể tình cô đã bỏ công sức ra, đền đáp cô chính là không giận cô nữa.

Câu này Jihyo không nói rõ ra mà chỉ cười tươi, "Cậu hiểu mà, tự nghĩ đi."

Gary cố tình phớt lờ cô.

"Tìm thấy thư ký chưa?", hai người ngồi trên sofa, vừa ăn bánh, Jihyo vừa trò chuyện vu vơ.

"Sao, muốn quay lại?", nĩa dừng lại, anh trầm giọng hỏi.

"Không, mình chỉ hỏi vậy thôi, mình cũng quan tâm cậu mà!", Jihyo cười khan, cô bắt buộc phải chịu trách nhiệm về công việc hiện tại.

"Tìm được rồi. Là một thư ký có năng lực, lại có mối quan hệ khá rộng", anh nói gọn. "Hơn nữa, quan trọng nhất là tôi có thể tin tưởng." Hôm nay làm việc cả ngày, anh rất hài lòng về thư ký mới.

Là người quen? Nhận xét của anh còn tốt như thế?!

Jihyo có phần khó chịu, nhưng cũng thật lòng chúc mừng. "Vậy chúc cậu và cô ấy có thể hợp tác vui vẻ!"

"Ừ", anh gật đầu.

Quãng này, nếu Ji Young thích nghi với công việc, anh sẽ giao toàn bộ hóa đơn chứng từ cho cô ta.

Cả hai đã cùng nhau trưởng thành, Ji Young dù thế nào cũng không thể hại anh, chuyện này nếu so với người ngoài thì anh rất tin tưởng.

"Gary, cống hiến chút bia đi, chúc mừng sinh nhật cậu!", Jihyo đẩy đẩy anh.

"Nhà tôi không có bia."

Anh không thích bia rượu, ngoài việc tiếp khách ra thì không đụng tới giọt nào.

Nên tuy là mùa hè, nhưng tủ lạnh nhà anh rất sạch sẽ. Không tìm thấy bóng dáng bia rượu nào.

"Cậu nói dối, tháng trước có khách hàng tặng cậu hai chai bia Scotland! Nghe nói giá hai chai đó phải hơn trăm ngàn đó!", đừng nói cô nhớ dai, thật ra bia mấy trăm tệ một chai đã khiến cô băn khoăn rất lâu.

Hai chai bia đó, anh định giữ lại tặng cho bố dượng.

"Mở một chai cho mình nếm thử đi! Dù thế nào thì hôm nay mình cũng là khách mà!", Jihyo vì chưa thỏa mãn mà đeo bám anh.

Anh đành đứng dậy, đến phòng chứa đồ lấy ra một chai, đặt xuống trước mặt cô, "Đây!"

Vui vẻ thế sao? Thừa lúc Gary hôm nay không nhỏ mọn, Jihyo mừng rỡ vì được như ý muốn. Vội vàng đi tìm ly bia và đá.

Cô mở chai bia, đổ đầy mỗi người một ly, vội vã uống trước một ngụm.

Ngụm bia trôi vào miệng, mặt cô đã biến sắc, nhăn nhó. Gary cũng mới hớp một ngụm, cau mày ngay.

Vừa đắng lại chát, còn bị sặc, khó uống quá. Quả nhiên, thứ có giá đắt đỏ chưa chắc đã tốt.

"Ngon quá! Chúng ta mỗi người ba bốn ly, uống hết nhé", Jihyo nhăn nhó, khổ sở.

Đã khui ra rồi, làm sao đây? Bia không phải rượu vang, cố uống là được.

"Tôi không uống, muốn thì cậu đi mà uống", Gary đặt ly xuống, không đụng tới nữa.

Ai làm thì kẻ đó chịu. Sao anh lại phải vì tiết kiệm mà ngược đãi dạ dày mình?!

Anh mở tivi, xem thời sự.

Vốn dĩ giờ này là anh phải đá cô ra ngoài. Nhưng một tuần không gặp, tuy không nói ra miệng nhưng anh nhận ra trong lòng mình, thực sự mong cô ở lại thêm một chút.

"Không muốn uống thì đổ đi, bia này cũng chẳng ngon lành gì", anh mát mẻ, khuyên với vẻ không-thành-ý-cho-lắm.

Khóe mắt anh liếc thấy gương mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó, đang gắng sức uống cho hết, bộ dạng đau khổ đó làm anh buồn cười quá.

"Không được, bia này đắt lắm!", tinh thần tiết kiệm của Jihyo phát huy.

"Đắt thế nào? Còn chưa bằng giá một lọ mỹ phẩm của các cô!", anh hừ mũi.

"Không được không được! Nếu đổi thành bia khác thì có thể mua được hai, ba trăm chai rồi!", cô lắc đầu, như uống phải thuốc bắc, gắng gượng giải quyết hết, sau đó rót thêm cho mình ly nữa.

Chịu không nổi cô!

Gary phớt lờ, tiếp tục xem thời sự.

Xem xong nửa tiếng thời sự, anh quay sang, thấy chai bia bên cạnh cạn sạch, còn cô co lại như một con tôm, rúm ró ngồi cạnh anh.

"Này, cậu sao thế?", anh đẩy mạnh cô ra.

Jihyo ngước lên, nhìn anh bằng ánh mắt sáng trong như trăng, như biết nói của mình, sau đó cười ngô nghê: "He he, Gary, đầu mình đau quá." Nói xong cô lại cúi xuống, tiếp tục co người lại cạnh anh.

Không phải chứ? Uống say ư? Bia thôi mà!

Trực giác đầu tiên của Gary lóe lên, anh chụp vội chai bia rỗng kia, xem độ cồn của nó.

32%! Anh sửng sốt, chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng tiếng Anh, quả nhiên có một dòng chữ nhỏ ghi rõ, không được uống liên tục.

Chẳng trách mà xưa nay Jihyo cũng được coi là biết uống, bây giờ lại nằm gục thế kia.

"Gary, mình khó chịu quá, muốn ngủ quá", Jihyo nằm bò ra đất, mơ mơ màng màng, giọng nhẹ bẫng cầu cứu anh.

"Con tôm" khó chịu lăn lộn, lúc anh đang đọc hướng dẫn, lại còn khó chịu tới mức lăn lên đùi anh.

Thở dài, rồi thoải mái gối đầu lên.

Gary bỗng hóa đá.

***

Thật mờ ám quá!!!

"Con tôm" an phận gối lên đùi anh, gương mặt đẹp đỏ hồng đang đối diện anh, chỉ là chỗ đôi môi đỏ chỉ cách có một centimet thôi là đụng vào...

Bây giờ nếu có người bất ngờ xông vào, chắc chắn sẽ hiểu nhầm!

Anh hóa đá, không dám nhúc nhích.

Mười phút sau, thấy cô ngủ thực sự "ngoan hiền", anh giơ tay ra đẩy đầu cô.

Jihyo giống quả bóng, lăn ra xa vài tấc, cả gương mặt vùi vào chân anh.

Anh đang định đứng dậy, kéo cô về nhà cô để ngủ, nào ngờ nghe "rầm" một tiếng, thật quá trùng hợp, cánh cửa nhà cô và anh vốn đang mở toang, lại cùng lúc bị gió thổi sập, đóng lại.

Gary trợn mắt, vội lay cô, "Jihyo!"

Làm sao bây giờ?!

"Ưm...", Jihyo bị lay lắc, "làm phiền" tới độ rất khó chịu, mơ mơ màng màng ngồi dậy đẩy tay anh ra, đầu xoay mòng mòng, lại ôm lấy đầu mình.

Anh thở phào, "Này, cậu có mang theo chìa khóa nhà không?" Thực ra hỏi cũng bằng không, cô mặc một bộ đầm, có vẻ không hề mang theo chìa khóa.

Không biết cô có nghe thấy anh nói không, vẻ mặt đờ đẫn mấy giây rồi nhắm mắt lại.

"Này này này! Cậu khoan ngủ đã!", anh cuống lên, gọi cô, vì cơ thể cô lại đang đổ gục về phía anh.

Anh đưa tay giữ lấy vai cô.

Jihyo đang cuống quýt tìm chỗ ngủ, lại bực bội đẩy tay anh ra.

Tưởng cô ngồi thẳng, anh vừa buông tay thì cô lại đổ ập xuống, không kịp phòng bị, anh bị cô đè xuống sàn.

Cuối cùng đã có "gối đầu".

Jihyo thoải mái đổi tư thế, co lại trên lồng ngực chắc khỏe của anh, ngủ tiếp.

Gary sững sờ.

Lúc này cô với gương mặt đỏ hồng, giống một đóa hoa đào đang nở rộ, đẹp đến nghẹt thở.

Bàn tay muốn đẩy cô ra, lại không cầm lòng được mà vuốt ve má cô, sau đó trượt qua trán cô, lông mi, mắt cô, mũi cô, cuối cùng ngón cái đặt trên đôi môi đỏ tuyệt đẹp, mềm mại, lưu luyến khó rời.

Trước kia, anh từng hôn ở đây, bây giờ, anh rung động vô cùng, rất muốn gần gũi cô.

Gary tưởng một tuần không gặp thì cảm giác đó sẽ dần nhạt đi, nhưng từ khoảnh khắc thấy cô ở cửa, anh đã biết, mình chỉ thông qua sự bận rộn liên tục, tê liệt liên tục, để kìm nén nỗi khao khát trong lòng.

Gương mặt đang được ngón tay anh vuốt ve bỗng động, mơ mơ màng màng mở mắt, ngước lên chớp một cái.

Ngón tay anh vẫn đang đậu trên môi cô.

Anh căng thẳng, gương mặt đẹp trai bỗng đỏ bừng.

Người ngạo mạn vô cùng như anh, hệt như lần đầu làm kẻ trộm mà lại bị người ta bắt quả tang. Anh chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ, bị khinh khi, dù sao trong lòng cô đã có kẻ khác.

Anh đang định tỏ vẻ chính nhân quân tử, tiện thể lấp liếm cho qua, thì nào ngờ, cô mở mắt ra, thấy là anh, cơ thể hơi căng cứng ban nãy từ từ thả lỏng, cụp mắt xuống, dụi dụi anh, áp vào anh, lại tiếp tục gối lên ngực anh.

Cô nàng này, tửu lượng kém quá!

Gary bỗng dở cười dở mếu, nhưng cảm xúc lại phức tạp.

Anh thà rằng cô hét lên.

Vì anh bỗng nhìn rõ một sự thực rằng, Jihyo căn bản không xem anh là đàn ông. Trong tiềm thức của cô, anh là người bạn khiến cô rất yên lòng, có thể gần như là người nhà.

Ngón tay ve vuốt môi cô, bỗng buồn bã buông xuống.

Cảm giác cô trong lòng anh, nhưng lại không thuộc về anh, thực sự rất tệ hại.

Trong thoáng chốc, một suy nghĩ cố chấp chiếm đóng trái tim anh.

Anh phải có được cô! Tuyệt đối không thể để Deung hồ ly giành trước một bước.

Mấy hôm nay, chỉ cần nhắm mắt, anh lại thấy cảnh Deung hồ ly và Jihyo quấn quýt nhau, lại bắt đầu phiền muộn.

Anh mở game ra chơi để chuyển hướng chú ý, anh ném đồ đạc để giải tỏa, thậm chí anh còn hút vài gói thuốc lá mà xưa nay chưa từng đụng đến, nhưng không thể bình tĩnh lại.

Nếu, nếu, bây giờ quyết định giành lại tình yêu, thì chiến thắng bao nhiêu phần trăm? Đúng! Phải giành lại tình yêu! Anh làm sao mà phải nhường cho Deung hồ ly?!

Nhưng...

Gary hơi nhúc nhích cơ thể, gồng mình ngồi lên, ngửa đầu dựa vào sofa, rất tức giận, vì anh khổ sở.

Rốt cuộc phải theo đuổi phụ nữ ra sao? Hơn nữa anh theo đuổi Jihyo, suy nghĩ này cũng rất đáng sợ, quá ngại ngùng!

Lỡ như thất bại, lỡ bị từ chối thì ngượng lắm. Hơn nữa đó lại là cơ hội để Deung hồ ly cười nhạo lên mặt mình! Khả năng bị từ chối quá lớn, dù sao hôm đó ánh mắt Jihyo nhìn Deung hồ ly hình như là rất si mê.

Theo đuổi một mối tình không chắc chắn lắm, chỉ có kết cuộc thảm bại.

Anh mâu thuẫn, đấu tranh.

Nhưng...

Anh nhìn lên tường, dưới ánh đèn, bóng hai người phản chiếu.

Bóng cả hai hòa vào nhau, như sắp nhập lại thành một, mỗi một hơi thở của anh, "con tôm" gối trên lồng ngực anh kia lúc nào cũng yên tĩnh nhấp nhô lên xuống theo, tạo nên một cảnh sắc hài hòa đến khó tả.

Tối nay, thực sự chỉ là sai lầm sau cơn say hay sao?

Anh muốn gần gũi hơn, nhưng chỉ có thể giữ khoảng cách an toàn. Vì, anh biết, mọi hành động bây giờ đều chỉ là lén lút, không vinh quang.

Trừ phi...

Có khả năng nào để "sai lầm" này tiếp tục không nhỉ?

Anh biết rõ, nếu anh cứ giữ sự kiêu ngạo của mình, vẫn không thể buông bỏ thái độ ngạo mạn, thế thì sai lầm mãi mãi chỉ là sai lầm, còn nếu... chịu trói buộc...

Hơn nữa, Jihyo cũng quan tâm đến anh, nếu không sẽ không chạy tới như thế, mong muốn được nối lại tình bạn như thế.

Có lẽ, vạn sự đều có khả năng.

Vòng ôm tối nay khiến anh nhận rõ, anh không mong mọi thứ chỉ là ngắn ngủi.

Nhìn đôi môi đỏ hé mở theo nhịp thở của cô, gương mặt lộ rõ vẻ dựa dẫm...

Nếu... nếu lúc này cảnh này, đổi lại là ở cạnh Deung hồ ly, thì phải làm sao? Gary nhận ra, trái tim anh như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm.

Không được!

Cuối cùng anh lấy hết sức hạ quyết tâm, lần này, anh liều!

Không biết là vì mặt cô quá nóng, hay ngực anh quá lạnh, mà hai người khi "da thịt gần gũi" đều run lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net