Truyen30h.Net

NAM PHỤ (Hiện đại/Thế thân/Gương vỡ lại lành)

Chương 41. 《Mẹ và con trai, Cha và con trai》

Thoyeu812

Lê Giang Dã và Tạ Lãng đứng đối diện nhau, những hạt mưa rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng lộp độp, nhưng giữa hai người họ, mọi thứ dường như đều trở nên rất yên tĩnh, ngay cả dòng thời gian cũng vì thế mà trở nên chậm lại.

Anh có ổn không?

Lúc hỏi anh, chàng trai ấy tha thiết ngẩng đầu nhìn lên, đầu tóc thì rối bù.

Đây không phải là một câu hỏi cụ thể, không giống như: Anh ăn cơm chưa? Anh xong việc chưa?

Vì thế đối với Tạ Lãng lại càng khó trả lời hơn.

Anh ngây người nhìn Lê Giang Dã.

Mình có ổn không à?

Khi Tạ Lãng tự hỏi mình, những hạt mưa bị gió mạnh thổi bay dưới tán ô, rơi xuống khuôn mặt của anh một cách lạnh lùng.

Sẽ không còn ai hỏi anh câu hỏi đó một lần nữa.

Tạ Lãng cảm nhận thấy một nỗi đau kỳ lạ, chầm chậm tràn ra từ lồng ngực mình.

"Anh..."

Tạ Lãng vừa mở miệng, phía sau lại truyền đến tiếng phanh gấp dưới cơn mưa tí tách, anh và Lê Giang Dã cùng quay đầu lại, bèn nhìn thấy bốn, năm chiếc xe Mercedes-Benz màu đen giống hệt nhau vừa dừng lại trước nhà tang lễ, mặc dù trông rất trang nghiêm nhưng cũng mang lại một khí thế đáng sợ.

Tài xế trên chiếc xe dẫn đầu cầm lấy ô, rảo bước đi ra phía sau và cúi xuống mở cửa, người bên trong chậm rãi vịn vào tay tài xế bước xuống, đó là một phụ nữ trung niên rất tao nhã.

Bà ấy mặc một chiếc váy đen bó sát người, chỉ có chiếc vòng ngọc trai đeo quanh cổ là màu trắng.

Sau khi bước xuống bà ấy lại không đi thẳng vào nhà tang lễ, bà ấy cao gầy, mặc một bộ váy màu đen, đi một đôi giày màu đen, nhìn từ xa trông chẳng khác nào một bộ xương, bà ấy cứ đứng đó nhìn Tạ Lãng ở bên kia đường.

Đó là mẹ của anh, Tạ Dao.

Lê Giang Dã đã quá lâu không gặp lại Tạ Dao, những ký ức từ nhiều năm trước nhất thời hiện lên trong đầu cậu, dường như vẫn còn rất mới mẻ.

Nói ra cũng thật lạ lùng, cho du từ hồi học cấp ba, Lê Giang Dã đã thường xuyên chạy đến nhà họ Tạ để chơi với Tạ Lãng, thì cậu vẫn rất ít khi gặp được mẹ của anh.

Điều này không có nghĩa là bà ấy không ở đó, mà hoàn toàn ngược lại, hầu hết thời gian Tạ Dao đều ở nhà.

Chỉ là trong một căn nhà lớn như vậy, khi bà ấy không muốn xuất hiện thì không ai có thể nhìn thấy.

Nhưng bà ấy sẽ cử một quản gia cứ cách hai tiếng lại mang đồ giải khát và hoa quả lên, đến giờ ăn sẽ lại cử người đến hỏi khẩu vị của Lê Diễn Thành và Lê Giang Dã.

Đó thực sự là một cảm giác tồn tại rất kỳ lạ và rất khó để có thể diễn đạt bằng lời.

Lê Giang Dã cũng nhớ rằng mình chưa bao giờ cảm thấy thoải mái trước mặt Tạ Dao.

Ngay cả trong ngày mưa đầu xuân ẩm ướt này, không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy bà ấy đang nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh lùng đến dị thường—— Không giống như được xuất phát từ một người mẹ.

"Chúng ta cũng qua đó đi!"

Tạ Lãng cùng Tạ Dao nhìn nhau vài giây, rồi anh đột nhiên thấp giọng nói với Lê Giang Dã.

Vẻ mặt của anh thay đổi trong nháy mắt.

Dường như đôi mắt đen kia vẫn bình tĩnh và kiềm chế như trước, nhưng Lê Giang Dã biết rằng anh đã không còn ở trạng thái dịu dàng như vừa rồi khi đối mặt với mình nữa.

"Vâng!"

Lê Giang Dã lập tức gật đầu.

Sau khi đi qua cậu mới nhận ra rõ ràng hơn, đây là một tang lễ thực sự khiến người khác phải kinh ngạc, cho dù biết rõ thực lực của nhà họ Tạ nhưng vẫn không khỏi há hốc miệng, nơi đây khiến cậu nhớ đến những cảnh trong phim truyền hình Hồng Kông và Đài Loan mà mình đã xem khi còn nhỏ.

Bên ngoài cửa một bên là phòng nghỉ, bên còn lại là bàn đăng ký, dòng người ra vào không ngừng, những người đến chia buồn phần lớn đều là người có địa vị rất cao.

Trung tâm trần nhà tang lễ ước tính cao tới bốn, năm thước, hai bên lối đi đặt hai hàng vòng hoa màu vàng và trắng cao bằng đầu người, trên mỗi vòng hoa đều là những câu đối phúng điếu, ở chính giữa được treo một chữ "Điện" (*) màu đen rất lớn, nghiêm túc lại trang trọng.

(*)= chữ (Điện=Tiến cúng, định yên) được treo sau quan tài, ý mời vong nhân hãy ở yên tại đây để được tiến cúng.

Bên dưới chữ Điện là bức chân dung đen trắng của chú Thượng Quan.

Lúc này, nhà tang lễ dường như vô cùng yên tĩnh, những người khác không biết là vì tự giác hay là vì bị thuyết phục rời đi, thế nên lúc này chỉ có Tạ Dao đang đứng thẳng trước tấm hình kia, như thể đang chìm sâu trong những suy nghĩ của mình.

Giây phút ấy, Lê Giang Dã đột nhiên nhận ra rằng, rất nhiều lần Tạ Lãng theo thói quen đứng thẳng trong bóng tối, giống như là được thừa hưởng lại từ Tạ Dao vậy.

"Đợi đã!"

Tạ Lãng thì thầm vào tai Lê Giang Dã, rồi bước từng bước tới.

Anh không nói chuyện với Tạ Dao, mà im lặng quỳ xuống trước bức ảnh.

Vóc người Tạ Lãng cao lớn, ngay cả khi quỳ xuống phần eo cũng thẳng tắp như một cây lao, hai mẹ con họ người đứng người quỳ trong tang lễ dường như rất kỳ quái.

"Chuyện ba con mất, mẹ cũng lấy làm tiếc."

Cuối cùng, Tạ Dao là người lên tiếng trước.

Thế mà bà ấy lại nói: Mẹ rất lấy làm tiếc.

Giống như đó không phải là việc của mình.

Lê Giang Dã cũng không biết là giọng nói của bà ấy lạnh hơn, hay là lời nói trong miệng bà ấy lạnh hơn một chút nữa.

"Nhưng mẹ đã từng nói với thư ký Trương, năm đó ông ấy bỏ nhà ra đi, quả thật đã làm xấu mặt nhà họ Tạ, bởi vậy không nên làm lớn chuyện này vì sẽ khiến mọi người khó xử. Thư ký Trương không nói với con sao?"

Tạ Lãng không trả lời bà.

Anh quỳ ở đó, yên lặng nhìn lên di ảnh của ông Thượng Quan một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng hét vào một góc của sảnh tang lễ, "Ra ngoài—!"

Lê Giang Dã có hơi sửng sốt.

Lúc này cậu mới phát hiện ra trong góc nhà tang lễ còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen, bọn họ theo Tạ Dao đi vào nhưng lại đứng ở nơi quá kín đáo, vì vậy nhất thời cậu mới không phát hiện ra.

Hiện tại, hai vệ sĩ kia cũng giật mình, bọn họ nhìn nhau hai giây, nhưng ngay từ đầu tiên đã không hỏi ý tứ của Tạ Dao mà lập tức khom người lặng lẽ rời đi.

Cũng không thể trách bọn họ yếu kém được.

Tạ Lãng lạnh lùng nghiêm nghị, tuy rằng lúc tức giận ánh mắt vẫn là sâu thẳm như giếng cổ, nhưng khóe miệng mỏng lại rủ xuống, mang theo một loại cảm giác căng thẳng đến đáng sợ, vì vậy thoạt nhìn càng khủng khiếp.

Sắc mặt Tạ Dao cũng trở nên khó coi, bà ấy quay đầu liếc nhìn Lê Giang Dã, ánh mắt có chút lạnh lùng, tựa như đang cân nhắc có nên để cậu ở đây hay không.

Nhưng Tạ Lãng đã nói thẳng: "Các vệ sĩ đều phải ra ngoài, nhưng Tiểu Dã là bạn của con, em ấy có thể ở đây."

Tạ Dao quay đầu nhìn về phía Tạ Lãng, bà im lặng một lát rồi đột nhiên nói: "Đứng lên trước đã!"

Tạ Lãng vẫn đang quỳ, anh nhìn vào bức chân dung, không hề dao động.

Trong phòng tang lễ trang trọng, mẹ con họ lúc này chắc chắn đang tham gia vào một cuộc đối đầu vô hình nào đó.

"Thư ký Trương đã nói với con rồi, là con kiên quyết muốn làm như vậy."

Tạ Lãng gằn từng chữ nói: "Mẹ, nếu con nhớ không nhầm, mẹ còn chưa ly hôn với ba, nếu đã như vậy thì hiện tại có làm như thế này cũng không có gì là không thỏa đáng cả."

"Mẹ biết con muốn làm gì, nếu đã tổ chức tang lễ, đương nhiên mẹ sẽ phải tới."

"Chẳng phải mẹ nên đến sao?" Gọng Tạ Lãng rất trầm, nhưng Lê Giang Dã có thể cảm nhận được nỗi đau mà anh đang cố kìm nén khi nói chuyện: "Từ khi ba phải vào nằm trong ICU đến khi qua đời, mẹ đều chưa từng xuất hiện. Mẹ nghĩ rằng mình không nên đến ư?"

"Tạ Lãng!" Thanh âm của Tạ Dao đột nhiên trở nên sắc bén hơn: "Mẹ không ly hôn chỉ vì muốn giữ thể diện cho nhà họ Tạ, con đừng quên ai là người sai trước, càng đừng quên mất là mình mang họ gì. Hiện tại con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ, lúc nào con cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Tạ, lần này mẹ cho phép con tự tung tự tác, nhưng con phải nhớ kỹ những gì mẹ đã dạy con từ bé đến lớn, tự giác, tự chủ, tự suy ngẫm, đừng để nỗi buồn cuốn đi tâm trí mình cũng đừng nổi nóng với người thân nhất của mình."

"Con họ Tạ."

Bỗng nhiên Tạ Lãng quay đầu nhìn Tạ Dao chằm chằm.

Anh vẫn đang quỳ ở đó, rõ ràng vẫn ngước lên nhìn người mẹ cao cả của mình và nghe lời giáo điều của bà như ngày còn nhỏ, nhưng lúc này dường như lại có một sức mạnh vô hình đang chống đỡ giúp anh: "Nhưng người trong bức ảnh này là cha của một người họ Tạ, tổ chức tang lễ cho ông ấy cũng không có gì đáng xấu hổ hết."

Đôi mắt đen của Tạ Lãng giống hệt như đôi mắt của Tạ Dao, ánh mắt hai mẹ con chạm nhau dữ dội trong không trung.

Nhưng đối diện với vẻ kiên trì và đau thương của Tạ Lãng vào lúc này, Lê Giang Dã lại có thể thấy rằng rõ ràng khi Tạ Dao nghe anh nhắc đến từ cha, trong mắt bà ấy lại xẹt qua tia giễu cợt.

Sao lại là giễu cợt?

Lê Giang Dã hoàn toàn không hiểu, ánh mắt cậu đã dán chặt vào cổ tay áo sơ mi của Tạ Lãng, những ngón tay của anh đang nắm chặt đến trắng bệch.

Nhưng Tạ Dao lại liếc cậu một cái, dường như đã ý thức được còn có sự tồn tại của người ngoài, cũng bởi vì có sự tồn tại của cậu nên bà ấy không tiếp tục tranh luận với Tạ Lãng nữa, thay vào đó là chỉnh trang lại quần áo, bình tĩnh nói: "Tạ Lãng, nếu như đã tổ chức rồi thì con cứ làm cho tốt. Mấy ngày nữa, nhớ về nhà một chuyến."

Bà ấy bước nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua Lê Giang Dã lại bất ngờ hỏi: "Bao nhiêu năm rồi mà anh em hai cháu vẫn thân thiết với Tạ Lãng như vậy, anh trai cháu đâu? Hôm nay đã đến đây chưa?"

"..." Câu hỏi đột ngột này khiến Lê Giang Dã có chút khó hiểu, đúng vậy, anh trai của cậu đâu, vì thế lại vô thức trả lời giấu diếm: "Vâng, cháu đến đây trước ạ!"

Tạ Dao gật đầu, sau đó không nói gì đi ra khỏi nhà tang lễ.

Cho đến khi Tạ Dao dẫn hết người đi, Tạ Lãng vẫn ngoan cố quỳ ở nơi đó, anh rõ ràng đã cao lớn nhường vậy nhưng lúc này lại ngang bướng như một đứa trẻ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho đại sảnh vắng vẻ càng thêm lạnh lẽo.

Cuối cùng, Lê Giang Dã cũng không ngồi yên được nữa, cậu bước nhanh tới, không kịp nghĩ ngợi gì đã quỳ xuống bên cạnh Tạ Lãng.

Giây phút này, cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh như vậy mà thôi.

Cũng chính lúc ấy, cậu ngượng ngùng nhớ lại màu áo khoác bên ngoài áo sơ mi không phù hợp với nơi này của mình.

Tạ Lãng quay đầu nhìn Lê Giang Dã, sau khi nhìn thấy cậu vội vàng cởi áo khoác, mới thuận tay cởi áo vest đen trên người mình ra rồi nhẹ nhàng khoác lên người cậu.

Trong đôi mắt đó, sự dịu dàng vừa rồi lại được khôi phục.

Nhà tang lễ không còn ai khác, hai người họ cứ quỳ gối bên cạnh nhau như vậy, tựa như đang sưởi ấm cho chính mình.

Không biết đã qua bao lâu, Tạ Lãng chợt khẽ hỏi: "Ông ấy trước khi mất chẳng nói gì với anh cả.

"Chú Thượng Quan ấy ạ?"

"Ừ!" Tạ Lãng cúi đầu, giống như đang nhớ lại: "Ông ấy biết là mình sắp đi rồi, chỉ có anh và người phụ nữ kia là ở lại bên cạnh ông ấy, bàn tay của ông ấy... mu bàn tay sưng tấy vì truyền dịch, không thể chọc kim vào được nữa nhưng vẫn nắm chặt lấy tay người phụ nữ kia, nhất quyết không buông."

"Anh gọi ông ấy một tiếng, anh nói, ba, chắc là ông ấy đã nghe thấy nên sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh một lúc... Tiểu Dã, thật kỳ lạ, ánh mắt ông ấy nhìn anh thật kỳ lạ."

"Ánh mắt của chú ấy như thế nào ạ?"

"Giống như là... thương hại." Tạ Lãng quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt, mờ mịt đến mức khiến người ta đau lòng: "Tiểu Dã, em nói cho anh biết đi, một người cha khi hấp hối sẽ nhìn con trai mình như thế này sao?"

Lê Giang Dã cũng nhìn Tạ Lãng, do dự một hồi, cuối cùng lại khẽ đáp: "Anh Lãng, em không biết. Em không có ba, từ khi sinh ra em chưa từng gặp ông ấy."

Tạ Lãng cũng ngây ra.

Khoảnh khắc ấy, sự thương tiếc dâng lên trong đôi mắt đen láy của anh lại càng khiến đôi mắt của Lê Giang Dã thêm xót xa, hai người họ giống như những loài vật nhỏ, dùng ánh mắt nương tựa vào nhau.

Bông hoa trắng cái trên áo vest của Tạ Lãng lúc này đang khoác lên người Lê Giang Dã bị gió thổi bay, Lê Giang Dã cũng bị gió lạnh làm cho run rẩy, cậu vội vàng vươn tay ra định nhặt lên, nhưng cuối cùng lại chậm hơn Tạ Lãng một bước, hai ngón tay va vào nhau, thậm chí còn khẽ run lên.

Cuối cùng Tạ Lãng là người nhặt bông hoa giấy lên, cẩn thận cài lại, sau đó anh đến gần, khẽ hỏi: "Tiểu Dã, ngón tay em lạnh quá, chưa ăn cơm đúng không?"

"Em chưa." Lê Giang Dã lắc đầu.

"Anh dẫn em đi ăn gì đó nhé, ăn..." Tạ Lãng ngừng lại một chút, dường như đang suy ngẫm.

"Em không ăn món Quảng đâu." Lê Giang Dã hắt hơi một cái.

"... Được." Tạ Lãng nhìn cậu, phảng phất như không đủ, anh nhẹ giọng nói: "Đi ăn lẩu cháo thì thế nào? Có được không em?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net