Truyen30h.Net

Nam Phu Hien Dai The Than Guong Vo Lai Lanh

Lê Diễn Thành lặng lẽ đưa mắt nhìn Lê Giang Dã.

Rõ ràng lúc này anh ta đã ở trong trạng thái vô ý thức, nhưng khi nhìn chằm chằm vào Lê Giang Dã lại vô cùng dùng sức, như thể nhìn ra được một cái lỗ nào đó từ trên người cậu.

Đối với Lê Diễn Thành luôn tao nhã và điềm tĩnh mà nói, biểu cảm này rõ ràng đã nằm trong phạm trù thất lễ, đôi mắt hạnh xinh đẹp đen trắng rõ ràng, nhưng một khi nổi giận sẽ rất dễ dàng bộc lộ thái độ thù địch vô cùng gian tà.

Cũng bởi vì điều này, sự tương phản giữa hai thái cực trong con người anh ta thực sự khá đáng sợ.

Giây phút này, Tạ Lãng cũng lờ mờ cảm nhận được có gì đó không ổn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh vẫn tiến lên một bước theo bản năng, dùng thân thể mình đứng chắn giữa hai anh em.

"Diễn Thành?" Anh thấp giọng hỏi, có chút quan tâm.

"Tôi không sao." Lê Diễn Thành ngay lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại.

Sự hớ hênh vừa rồi của anh ta gần như chỉ là thoáng qua, rất nhanh đã mỉm cười với Tạ Lãng, áy náy nói: "Tôi đã không nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi, tinh thần không được tốt lắm, vẫn là nên về nghỉ ngơi thì hơn. Nhưng cũng không cần thư ký Lý đưa về đâu, trợ lý của tôi đã lái xe đến đây, cậu ấy đưa tôi về là được. Vậy qua hai ngày nữa tôi lại đến thăm cậu nhé, Tạ Lãng."

"Được!" Tạ Lãng lúc này mới gật đầu.

"Tiểu Dã," Trước khi Lê Diễn Thành rời đi, lại nhìn Lê Giang Dã đang đứng phía sau Tạ Lãng lần cuối: "Em ở lại đây trông đêm đi, anh đi trước đây, hôm nào chúng ta cùng về nhà ăn cơm nhé!"

"... Ừm." Mặc dù Lê Giang Dã nói giống như là đang đáp lại, nhưng rõ ràng sắc mặt cậu chỉ là một vẻ nhàn nhạt không tỏ rõ ý kiến.

Lê Diễn Thành hít một hơi thật sâu, anh ta biết rằng Lê Giang Dã chỉ là đang trả lời mình cho có lệ, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được gì khác hơn, chỉ đành quay người rời đi.

Anh ta miễn cưỡng duy trì tư thế này cho đến phút cuối cùng, khi trở lại xe cùng trợ lý mới hoàn toàn gục ngã, Lê Diễn Thành ngửa đầu ra sau ghế, sau khi hít sâu hai hơi mới thều thào nói: "Đưa rượu cho tôi!"

Cậu trợ lý ngồi trên ghế lái do dự vài giây, nhưng đến cuối cùng vẫn đưa bình rượu hình chữ nhật bằng kim loại nhẵn mịn mà mình luôn mang trong túi cho Lê Diễn Thành: "Sếp, vẫn nên uống ít thôi ạ!"

Người trợ lý lo lắng cố sức thuyết phục, Lê Diễn Thành vờ như không nghe thấy nhưng cũng không phản đối, chỉ ngẩng đầu lên uống nốt chỗ rượu kia rồi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Lái xe đi!"

Trên cửa sổ xe được dán miếng dán chống nhìn trộm, tất cả chỉ là một mảnh tối đen như mực, dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, sắc mặt của Lê Diễn Thành vô cùng khó coi, ngay cả lớp trang điểm mỏng manh kia cũng không che giấu nổi.

Đương nhiên là anh ta biết, mình thật sự không được uống nữa.

Nhưng lồng ngực anh ta trống rỗng, trống rỗng đến mức chỉ có uống thật nhiều mới có thể lấp đầy.

Những ngày tháng này đều như vậy—— âm nhạc sáng tác ra vĩnh viễn không thể hài lòng, chương trình thực tế có kịch bản có thiết lập nhân vật sẵn cần phải tuân thủ nghiêm ngặt, những bình luận của mọi người trên khắp các nền tảng xã hội, tốt có xấu có, dường như lúc nào cũng văng vẳng bên tai.

Anh ta cảm thấy mình giống như một con búp bê nhồi bông bị moi hết ruột, đứng dưới ánh đèn sân khấu đầy mơ ước đóng vai người đàn ông tên là Lê Diễn Thành.

Lê Diễn Thành quá mệt mỏi, nhưng anh ta càng sợ bóng tối vô tận kéo dài ngày qua ngày bên ngoài ánh đèn sân khấu hơn.

Vì vậy, khi nhìn thấy Lê Giang Dã và Tạ Lãng ở bên nhau, mới đau khổ đến mức cảm thấy như bị kim châm.

Anh ta có nỗi tức giận to lớn, đó là bởi vì không cam lòng.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà Lê Giang Dã chỉ ăn một miếng bánh dứa nóng hổi thôi cũng cảm thấy vui vẻ như vậy?

Dựa vào cái gì mà Tạ Lãng có thể cảm thấy thỏa mãn  khi nhìn Lê Giang Dã ăn bánh dứa như thế?

Dựa vào cái gì mà mọi người đều có thể hài lòng, chỉ có anh ta là không thể?

Anh ta thật sự không cam lòng.

...

"Tiểu Dã? Em làm sao thế?"

Lúc nghe thấy tiếng nói của Tạ Lãng ở bên cạnh vang lên, Lê Giang Dã mới nhận ra được là vừa rồi, mình đã nhìn về hướng Lê Diễn Thành rời đi đến ngẩn người.

"Anh bảo, chúng ta đến phòng chờ bên cạnh ăn đi!" Tạ Lãng nhắc lại lần nữa: "Ở đây lạnh lắm!"

"Vâng!" Lúc này Lê Giang Dã mới ngẩng đầu khẽ cười với anh.

Cậu vừa đi theo Tạ Lãng sang bên cạnh, vừa cúi đầu ăn bánh dứa.

Bộ dạng tập trung ăn của chàng trai lúc này đáng yêu không thể tả, vụn bánh trên chóp mũi còn chưa lấy ra, cái miệng còn đang nhai ngấu nghiến.

Bây giờ trông cậu không giống như một chú chim non, mà giống như... một con sóc chuột.

Tạ Lãng có chút kinh ngạc vì lúc này trong đầu anh lại xuất hiện một linh cảm như vậy, thậm chí anh còn không biết rõ sóc chuột trông như thế nào, nhưng không hiểu sao lại nghĩ ra một ẩn dụ như thế——

Lúc ăn, Tiểu Dã dễ thương như một chú sóc chuột.

"Anh Lãng..."

Lê Giang Dã lại chẳng hề hay biết rằng, lúc này trong đầu Tạ Lãng toàn tưởng tượng đến những chuyện không liên quan, cậu vừa ăn vừa trầm ngâm hỏi: "Có phải gần đây, anh trai của em rất nổi tiếng phải không? Có rất nhiều các cô gái ở trong trung tâm của em đều là người hâm mộ của anh ấy."

Cậu hỏi điều này là vì đang nghĩ về chuyện của Lê Diễn Thành.

Lê Giang Dã không quá ngạc nhiên về tính công kích của anh trai mình.

Trong đêm mưa gió bão bùng đó, khi Lê Diễn Thành muốn bắt cậu nhận tội thay mình, chẳng phải cũng đã tóm lấy chỗ đau nhất của cậu để ra tay hay sao?

Có lẽ ai đã quen được nuông chiều từ nhỏ, đều có nền tảng để trở thành một bạo chúa yếu đuối.

Vì luôn là trung tâm của gia đình, thế nên dù chỉ là một chút gió mưa thôi cũng không chịu đựng nổi.

Thực ra Lê Giang Dã đã không còn sợ Lê Diễn Thành nữa, bất kể là có Tạ Lãng ở đó hay không, cậu cũng sẽ không bao giờ lùi bước trước một Lê Diễn Thành đang tức giận.

Hơn nữa cậu còn có thể nhạy cảm đến mức, cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Lê Diễn Thành trong một cuộc đối đầu như vậy——

Anh trai không phải đã rất thành công rồi sao?

Tại sao lại có cảm giác như... tình trạng của anh ấy ngày càng tệ hơn?

"Ơi? Sao vậy em?"

Không ngờ đây là lần đầu tiên Tạ Lãng lại xao lãng trước mặt cậu.

"Anh chẳng nghe em nói gì cả!" Lê Giang Dã cắn miếng bánh dứa ngước mắt lên nhìn qua, khóe miệng cậu nhếch lên giống như đang nhẫn nhịn nhưng cũng lại giống như đang tức giận: "Anh Lãng, anh đang nghĩ gì thế?"

"Anh đang nghĩ," Tạ Lãng ngừng lại một chút, thấp giọng nói: "Vừa nãy em bảo, cũng cho anh nếm thử một miếng mà."

"..."

Lê Giang Dã bị câu nói này làm cho nghẹn lời, trong thoáng chốc còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Có điều vẻ mặt của Tạ Lãng lại nghiêm túc đến mức không giống đang nói đùa.

Nhưng anh sao có thể là người nhớ mãi một miếng bánh không quên được đây?

"Vậy..."

Lê Giang Dã cẩn thận xé một góc miếng bánh dứa cuối cùng xuống.

Sao cậu lại ăn nhanh thế nhỉ? Ma đói đầu thai hay gì?

Bởi vì miếng bánh kia quả thực quá ít ỏi, thế nên khuôn mặt cậu nóng bừng lên vì xấu hổ.

"Cái này... em ăn hết nhân mất rồi, anh Lãng." Cậu thì thầm nói, rồi đưa góc bánh dứa khô queo còn lại cho Tạ Lãng.

Tạ Lãng không lên tiếng, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng vụn bánh còn vương trên khóe miệng của Lê Giang Dã, trong ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng.

Tại sao lại cứ nhớ mãi đến miếng bánh đó không thôi, thực ra chính Tạ Lãng cũng không biết.

Anh chưa bao giờ tham ăn bất kỳ món nào, nhưng vừa rồi lại rất muốn được nếm thử, không phải những chiếc bánh dứa khác mà chỉ là chiếc bánh dứa Lê Giang Dã đã hào hứng nói với anh rằng "Anh Lãng, anh ăn thử đi!".

Tạ Lãng cố tình bảo thư ký Lý đưa Lê Diễn Thành về nhà là để mình và Lê Giang Dã có thể chia sẻ miếng bánh kia trong không gian riêng tư, nhưng anh đâu có ngờ là cậu lại đói như vậy, mới một lúc mà đã ăn sắp hết còn quên luôn cả anh.

Thế là anh đã đoạt lại một miếng bánh nhỏ xíu từ miệng chú sóc chuột con tham ăn, chỉ cần nghĩ như vậy thôi là đã cảm thấy như có ai đó đang nhào nặn trái tim mình hết lần này đến lần khác.

Trong lúc nhất thời, Tạ Lãng thật sự cảm thấy mình sắp thốt ra điều gì không đúng, vì để bịt miệng mình lại anh đã bỏ ngay miếng bánh dứa kia vào miệng, sau đó còn cố ý nhai thật kỹ.

Không ngọt, thực ra chỉ có hương vị của bột.

"Ngon lắm!" Sau khi Tạ Lãng nuốt xuống còn nghiêm túc nói: "Tiểu Dã, vỏ bánh cũng rất ngon!"

Thực ra anh đang âm thầm dỗ dành Lê Giang Dã, chỉ là chú chim nhỏ đang tức giận thì không thể bị dỗ dành bởi một cách ngốc nghếch và rõ ràng như vậy.

Anh ấy không biết, anh ấy chẳng biết gì cả.

Lê Giang Dã hút mạnh cốc sữa đậu nành, phát ra những âm thanh rột rột.

Đợi đến khi cậu uống được nửa cốc, rốt cuộc mới nhớ ra mình muốn nói cái gì: "Anh Lãng, vừa nãy em hỏi anh, có phải anh trai em gần đây đã trở nên rất nổi tiếng không?"

"Chắc thế!" Tạ Lãng nghĩ ngợi một chút, nhưng lại nhận ra mình cũng không nắm rõ tình hình của Lê Diễn Thành lắm, bởi vậy chỉ thành thật đáp: "Nhưng anh cũng không rõ lắm, gần đây anh với Diễn Thành ít khi liên lạc với nhau."

"Tại sao?" Lê Giang Dã rốt cuộc cũng tìm ra được điểm mấu chốt: "Giáng sinh năm ngoái, anh nói anh trai em muốn cùng anh... làm chuyện đó, hai người là bởi vì cảm thấy ngượng ngùng nên mới ít khi liên lạc, phải không?"

Cậu đột nhiên nổi quạu.

Đây có thể nói là tính lại nợ cũ, ngày trước ghen tuông nhưng bây giờ mới tính sổ, hoàn toàn không nói lý lẽ.

Tóm lại là, tất cả những phiền phức và khó khăn lúc trước chưa kịp xảy ra thì nay đã tìm được lối ra.

Tạ Lãng lập tức ngơ ngác.

"Tiểu Dã..." Anh đau hết cả đầu, ngập ngừng mãi cuối cùng cũng khẽ nói: "Anh không lên giường với cậu ấy mà."

Đây rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng đối với Tạ Lãng mà nói như thế này đã là một bước nhảy vọt, bởi vì anh đã có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.

"Em không hỏi cái này." Lê Giang Dã tức giận, lườm anh một cái.

Cậu ăn no rồi.

Bởi vì đã ăn no nên khuôn mặt mới rạng rỡ vì được thỏa mãn no nê, vì vậy lúc kiếm chuyện trông cũng thật dễ thương.

Lê Giang Dã quay đầu đi, qua một lát lại đột nhiên thấp giọng nói: "Anh Lãng, mấy tháng rồi... anh có, có nhu cầu ở phương diện đó không?"

Giọng nói của cậu rất nhỏ nên Tạ Lãng không nghe rõ, anh vô thức hỏi lại: "Nhu cầu gì cơ?"

"Em nói là nhu cầu sinh lý ý!"

Lê Giang Dã kích động đến đỏ cả mặt, cậu cũng không biết vì sao lại tự nhiên nhắc đến chuyện đó, vừa không thích hợp lại vừa kỳ cục, nhưng mà lại thành ra thế này rồi.

"Đã mấy tháng rồi, em nói là em có nhu cầu sinh lý!"

Những khó chịu về chuyện góc bánh dứa giờ phút này lại nhân lên gấp đôi cùng với những bức bối, cậu dứt khoát chuyển chủ thể của câu hỏi kia từ Tạ Lãng sang thành chính mình: "Không phải anh nói có thể đáp ứng mọi nhu cầu của em sao? Thế còn chuyện này thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net