Truyen30h.Net

Nam Phu Hien Dai The Than Guong Vo Lai Lanh

Lê Diễn Thành đã rời đi được một lúc, nhưng Lê Giang Dã vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nắng chiều chói chang nóng như thiêu đốt, trên trán cậu đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng bởi vì đầu óc có chút rối bời, nên chỉ đang suy nghĩ về những lời Lê Diễn Thành vừa nói trước khi đi——

"Bệnh thận đa nang... Cậu ấy đã rất lo lắng, còn đang làm một số xét nghiệm xem có bị di truyền hay không... Sao, cậu ấy không nói với em à?"

Phải, Tạ Lãng không nói cho cậu biết.

Cậu không biết gì cả.

"À húúú, oẳng!"

Cái mông của Lê Gia Minh đặt phịch trên đôi giày của Lê Giang Dã, không khỏi sủa lên một tiếng thúc giục cậu.

"Ôi, cục cưng... sốt ruột lắm rồi đúng không?" Lê Giang Dã lúc này mới vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Lê Gia Minh, ánh mắt vô thức đảo qua bên đường, vừa nãy chiếc xe của anh trai cậu đã đậu ở bên đấy, hình như còn nhìn thấy có người nào đó cũng lên xe cùng Lê Diễn Thành.

Lại qua thêm một lát, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đi ra khỏi con ngõ ở góc phố và lái đi sau xe của Lê Diễn Thành.

Thật ra cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là liếc nhìn thêm vài cái theo bản năng, nhưng Lê Giang Dã lại không biết rằng vào chính lúc đó, những người ngồi trong chiếc xe kia cũng đang quan sát mình.

"Đó là... em trai của cậu ta?" Tạ Giác nhìn Lê Giang Dã ở bên kia đường, qua tấm cửa sổ chống nhìn trộm màu đen.

Nhưng Tạ Dao không đáp lại, bà ấy hiện tại có lẽ đã không còn tâm tư để ý tới những thứ khác, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Lê Diễn Thành đang chạy trước mặt.

...

"Alo, anh Lãng?"

Lê Giang Dã dắt Lê Gia Minh đến ven đường, cậu vẫn nhớ vừa rồi mình mới nói chuyện được một nửa với Tạ Lãng, thế nên đã gọi lại lần nữa.

"Vừa nãy em nói là gặp Lê Diễn Thành?" Tạ Lãng hỏi: "Cậu ta tìm em có chuyện gì sao?"

Nghe anh nói thì có vẻ khá để tâm nhỉ.

Lúc Lê Giang Dã nghĩ như vậy, cũng không biết là do ảo giác hay là bởi vì những lời nói của Lê Diễn Thành nên đã nghĩ quá nhiều.

"Cũng không phải là tới tìm em, chỉ là vô tình gặp mặt ở cửa hàng tiện lợi. Chắc là anh ấy cũng đi mua gì đó, trùng hợp thôi." Lê Giang Dã ngừng lại một chút: "Anh..."

Anh có điều gì đang giấu em không?

Cậu loay hoay do dự, không biết có nên hỏi hay không, do đó lại ngập ngừng không nói gì nữa.

Thực ra, cậu rất ghét cảm giác suy tính thiệt hơn như thế này.

Đôi khi Lê Giang Dã rất tức giận với tính cách này của bản thân, không thẳng thắn, quá nhạy cảm, quá khó xử.

Nhưng trên thực tế đối với cậu mà nói, Lê Giang Dã sợ nhất là chính là khoảng cách với Tạ Lãng——

Bởi cậu đã bày tỏ bản thân mình một cách hoàn toàn trần trụi trước mặt anh.

Con người này của Lê Giang Dã từ thể xác đến linh hồn, đã không còn phòng bị gì trước mặt Tạ Lãng, không có rào cản cũng không có năng lực phòng ngự.

Mối quan hệ giữa người với người đã đến mức như vậy thì bất kỳ sự ghẻ lạnh, bất kỳ sự che giấu nào, đều quá đau đớn.

"Anh Lãng, em nghĩ..."

Vốn định mở lời hỏi, nhưng khi cậu rốt cuộc cũng lấy được hết can đảm lên tiếng thì hình như Tạ Lãng lại có cuộc gọi tới, vì vậy bèn vội vàng cắt ngang: "Để sau nói được không, bên này anh còn có chút việc."

"Vâng..." Lê Giang Dã cầm lọ thuốc cảm mới mua trong tay, thanh âm nghèn nghẹn, khó phân biệt được đó là do cảm lạnh hay là tủi thân.

"Họng em vẫn đau à? Nghe khàn lắm, như vịt con ấy!" Dường như Tạ Lãng trước khi cúp máy đã nghe ra được điều gì đó, anh nhỏ giọng giống như dỗ dành cậu: "Anh làm xong việc thì sẽ lập tức về ngay, được không em?"

"Vâng!" Lê Giang Dã lập tức ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ chỉ cần gặp mặt, chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng.

Tuy rằng chỉ là một cú điện thoại, Tạ Lãng căn bản không nhìn ra phản ứng của cậu, nhưng Lê Giang Dã vẫn gật đầu mấy cái, sau đó khẽ nói: "Được rồi! Anh Lãng, em đợi anh.... đợi anh về nhà!"

...

Tạ Lãng nói xong là vội vàng cúp điện thoại, vừa muốn tiếp một cuộc gọi khác lại phát hiện bên kia đã cúp máy.

Có cảm giác như thể người gọi đang do dự khi gọi cho anh, vì vậy mới đợi được một lúc đã thấp thỏm ngắt liên lạc.

Nhưng Tạ Lãng ít nhiều gì cũng có thể hiểu được, bởi vì khi nhìn thấy ID của người gọi đến, thực sự trong một khoảnh khắc anh đã tưởng rằng mình đã đọc nhầm——

Đó là cô Vương.

Trước khi cha mất, ông ấy đã nhờ anh chăm sóc cho cô Vương, điều này đối với Tạ Lãng mà nói đã trở thành trách nhiệm nhất định phải hoàn thành.

Nhưng từ trước đến nay, người luôn từ chối bất kỳ liên lạc nào với anh, người luôn nhấn mạnh sự cần thiết phải giữ khoảng cách với nhà họ Tạ cũng chính là cô ấy.

Hiện tại lại đột nhiên gọi điện cho anh, chắc hẳn là vì có việc gấp cần tìm.

Tạ Lãng hít sâu một hơi, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác căng thẳng kỳ lạ, một lúc sau rốt cuộc anh mới gọi lại.

Cuộc gọi gần như được kết nối ngay lập tức, hiển nhiên người ở bên kia cũng đang cầm điện thoại trong do dự, Tạ Lãng nhỏ giọng nói: "Vừa nãy cô gọi điện thoại cho cháu à, có chuyện gì sao?"

"Phải!" Cô Vương khàn giọng nói: "Tạ Lãng, lần trước bạn của cậu đã nói với tôi, sau khi Thượng Quan mất, cậu hoàn toàn không biết chuyện đồ đạc trong nhà đều bị dọn sạch, việc nhà họ Tạ quấy nhiễu tôi, cậu cũng không hề hay biết—— cậu có dám thề là cậu và người bạn kia của mình thật sự không lừa tôi không?"

"Cô Vương, cháu xin thề, chúng cháu không nói dối cô."

Lúc này Tạ Lãng mới nhớ ra, ngày hôm đó bọn họ gặp cô Vương ở nhà ông Thượng Quan, bởi vì sự có mặt của anh đã làm cho cô ấy gần như suy sụp, vì thế cuối cùng Lê Giang Dã đã đẩy anh ra cửa trước, rồi tự nói gì đó với cô Vương sau đấy mới đi ra.

"Cậu..." Cô Vương hít sâu mấy hơi, nghe vừa mệt mỏi vừa căng thẳng, dường như dù đang nói chuyện điện thoại nhưng vẫn phải đề phòng điều gì đó, một lát sau mới lại hỏi: "Người bạn kia của cậu còn nói, nếu thật sự gặp phải phiền phức nhất định phải liên lạc với cậu."

Bấy giờ Tạ Lãng mới hiểu ra, anh vô thức đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Cô ơi, cô gặp phải chuyện gì sao? Cháu sẽ đến gặp cô ngay!"

"Đừng tới tìm tôi!"

Cô Vương vội nói qua điện thoại: "Hai giờ chiều gặp cậu ở nghĩa trang."

"Vâng!"

Tạ Lãng cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian thật sự không còn nhiều, bèn nói luôn: "Bây giờ cháu sẽ lái xe đến đấy!"

...

Hai giờ chiều.

Cùng khoảng thời gian này, Lê Diễn Thành cũng bị đưa đến một căn phòng ở Hoài Đình.

Thực ra từ khi thang máy đi lên hết tầng này đến tầng khác và lúc anh ta buộc phải đi theo những người đang giữ mình đến tận cuối hành lang, Lê Diễn Thành lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cho đến tận lúc nhìn thấy số phòng thì bước chân của anh ta đột nhiên khẽ dừng——

Đó là căn phòng anh ta đã ở được một khoảng thời gian lúc mới về nước.

Ai vậy nhỉ, chẳng lẽ là Tạ Lãng?

Trên trán Lê Diễn Thành bỗng đổ mồ hôi lạnh.

"Tôi đã nói rồi mà, anh Lê rất quen thuộc với Hoài Đình."

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉm cười với anh ta, nói: "Mời vào!"

Lê Diễn Thành không còn cách nào khác, anh ta đi từng bước vào phòng trong nỗi lo lắng sau đó ngồi xuống sopha, người đàn ông đội mũ lưỡi trai thậm chí còn lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước suối rồi đặt lên bàn nước cho anh ta.

Lê Diễn Thành nhìn xung quanh, anh ta vô cùng quen thuộc với tất cả nội thất sang trọng bên trong căn phòng này, từ phòng khách cho đến phòng để đồ cực lớn.

Nhưng vào giây phút này, anh ta lại ước rằng mình chưa từng đến đây.

Cánh cửa phía sau lưng bị đẩy ra, Lê Diễn Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn rõ người nọ, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng trong mắt lập tức lộ ra một vẻ khó hiểu cùng hoài nghi mãnh liệt.

"Cô... Tạ?"

Lê Diễn Thành đứng dậy.

Bởi vì nhìn thấy người phụ nữ mà bản thân cũng xem như là từng quen biết hồi còn niên thiếu, trong giây lát, anh ta không khỏi lạc quan nghĩ rằng: Đây là hiểu lầm hay là trò đùa ác ý gì đó chăng?

Nhưng trên khuôn mặt của Tạ Dao lại không xuất hiện nụ cười.

Hay nói chính xác hơn, trên khuôn mặt của bà ấy không có một biểu cảm nào.

Khuôn mặt trắng như tuyết cùng đôi mắt đen trông thật lạnh lùng, đang nhìn anh ta chằm chằm với dáng vẻ vô cùng đáng sợ.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bà ấy cũng lên tiếng.

"Lê Diễn Thành," Bà ấy gọi cả tên đầy đủ của anh ta, gằn từng chữ một, hỏi: "Cậu và con trai tôi, rốt cuộc là có mối quan hệ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net