Chap 1: Cô gái sống sót
Phía cổng làng, tất thảy những ai khoẻ mạnh và những ai có vũ khí đang cố gắng chống lại một đàn sói khoảng gần hai mươi con cùng với một con ma sói. Ngọn đuốc lên tục xua sói đi và súng đạn có thể chặn được chúng, nhưng còn tên ma sói thì gần như không có gì làm nó chùn bước. Nó xông lên, đánh trọng thương mọi người, hất bay cả những tên đàn ông cao to nhất làng, một mình nó cứ như là cả một đội quân.
Họ không còn cách nào khác, trước sự khủng khiếp của tên ma sói, số còn lại bảo nhau rút lui, tìm cách để từ từ giải quyết.
Họ nào có ngờ rằng họ đã sa vào bẫy của bọn sói. Cả hai dòng người từ đầu làng và cuối làng tập trung lại và bị kẹt ở giữa. Một số ít cố phá vòng vây để chạy thoát nhưng bất thành, một số người thấy vẫn có những khoảng trống ở những ngõ hẻm thì lẩn lút bỏ chạy đi. Thấy họ đi được, nhiều người khác cũng tản ra để tìm lối thoát. Mỗi lần như thế tên ma sói đều điều đi hai đến ba con để theo sau họ, còn nó thì đang cố quây những kẻ khác lại và giải quyết những kẻ cố chống lại nó.
Kemilla cũng cùng chạy với những kẻ gan dạ kia, những người đi cùng cô lần lượt bị bắt lại, cô kinh sợ, liên tục rẽ vào mọi ngóc ngách mà cô thấy nhằm cắt đuôi chúng. Nhưng sức cô sao có thể bì được một con sói hoang dã.
Một con sói nhảy chồm lên định tấn công cô, may thay, có một người kịp thời dùng súng đánh vào mõm nó, trong lúc con sói bị choáng anh ta nổ súng ngay trán nó. Cô còn chưa kịp định thần thì người ấy đã nắm lấy tay cô và dẫn cô chạy về hướng tháp canh.
Người đấy vừa chạy vừa cố bảo vệ cả hai khỏi mấy con sói nhảy xồ ra từ bóng tối, đến khi họ đến được tháp thì anh ta đẩy cô lên. Khi đã đảm bảo rằng cô đã yên vị bên trong tháp, anh ta vừa trấn an vừa dặn dò rằng hãy cố giữ im lặng và đừng rời khỏi tháp cho đến khi mọi chuyện được giải quyết và anh ta sẽ đi giúp thêm nhiều người nhất có thể.
Cô hỏi, trong lo sợ, tại sao lại giúp cô đến mức này thì anh chỉ đáp nhẹ nhàng: "Cô là Kemilla, con gái của dược sĩ Jones đúng chứ? Sau khi mọi chuyện qua rồi, lúc đó cô sẽ sử dụng kiến thức của mình cứu chữa cho những ai còn sống."
Cô còn chưa kịp cảm ơn anh ta thì một con sói từ phía dưới đã cắn chân và kéo anh đi, Kemilla nghe thấy những tiếng chửi rủa và tiếng phang mạnh và sau rồi chỉ còn âm thanh của mấy con sói dần xa dần. Một tiếng tru lớn vang lên, cô nghe thấy rất nhiều tiếng hú khác rú lên từ khắp nơi, không lâu sau là những tiếng kêu cứu, tiếng la hét vì đau đớn cứ thế ập đến.
Quá kinh hãi, cô nằm co người lại, nhắm chặt mắt, ôm lấy hai tai mình, cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Nước mắt cô tuôn ra nhưng tiếng khóc chỉ là những tiếng nấc thút thít, cô không dám to tiếng.
Mùi tanh nồng nặc đến buồn nôn...
"Đây chỉ là mơ! Chỉ là mơ thôi!" Cô kéo cái mũ áo choàng chùm lên che kín đầu mình, liên tục tự nói với bản thân rằng cô chỉ đang gặp một cơn ác mộng kinh hoàng mà thôi... "Rồi trời sẽ sáng, mình sẽ thức dậy, sẽ ăn bữa sáng của mẹ và mình sẽ đi giao thuốc cho bố. Mọi chuyện sẽ như mọi ngày, và, và..."
Những người bị dồn lại đang phải chịu đựng nỗi đau bị giằng xé, có những người thoát được nhưng họ đi đâu và đang ở đâu thì không rõ, bởi Kemilla từ lúc nào đã ngất đi mất...
"Tất cả chỉ là mơ thôi!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Cô tỉnh dậy khi trời tờ mờ sáng, cô nhận ra mình không nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Cô sợ hãi, nín thở lắng nghe, xung quanh lặng như tờ. Cô cẩn trọng ngồi dậy, quan sát ngôi làng của mình. Mùi máu đã dịu đi nhưng khung cảnh còn lại sau thảm kịch quả thực là ác mộng: khắp làng rải rác xác người, ở vị trí người dân bị dồn lại là một vùng màu đỏ tía của máu đang khô, trong đó cũng có xác chết những lại ít hơn so với lúc họ bị quây lại. Quạ đang bu đầy khắp nơi. Bây giờ cả ngôi làng văng vẳng những tiếng quạ kêu rền rĩ và cô, một cô gái còn sống sót. Cô run rẩy, cô ngồi đơ người ra, không lau nổi hai hàng nước mắt đang chảy xuống gò má dính đầy bụi bẩn. Cô thấy bụng mình cộn cào, có cảm giác nghẹn ứ ở cổ họng, sau những nỗ lực cố làm cho nó lắng xuống không thành, cô tống tất cả ra ngoài. Rồi cô khóc lớn....Phải mất một lúc Kemilla mới có thể bình tĩnh lại, cô dùng tay áo lau mặt mình, chầm chậm leo xuống. "Bố!" Cô cất tiếng gọi "Mẹ!" Rồi cô đi một vòng quanh ngôi làng chết chóc "Có ai không? Bác Linda? Ông Haul? Có ai không?" Không một tiếng người nào đáp lại, trừ những tiếng quạ kêu oang oang."Ai cũng được.... Làm ơn..." Kemilla nức nở, khuỵu xuống trước một cái xác bị xâu xé đến nỗi khó mà nhận ra được hình dạngCó một con quạ bậu lên cái xác ấy và bắt đầu rỉa thịt để ăn. Cô như nổi khùng lên, vung mạnh cái túi của mình hòng đánh con quạ hỗn láo kia nhưng nó kịp né được đòn tấn công và bay lên cùng với tiếng gào quang quác của nó.Cô một mực đuổi theo con quạ, cô lấy từ tay một ai đó cái cào, vung vẩy loạn xạ, miệng chửi mắng tới tấp. Cô quơ gậy đuổi những con quạ đang ăn thịt dân làng, doạ những con đang bu đen trên các mái nhà mà cô nhìn thấy. Bọn chúng lại gan lì, hết bay lên rồi lại đậu xuống khi cô đi qua, rồi sau đó bọn chúng bay lên thành một vòng tròn phía trên đầu, cất lên tiếng kêu lanh lảnh để báo hiệu về sự chết của chốn này. Những tiếng quạ thảm thiết và liên hồi, đối với cô cứ như là chúng đang cười nhạo kẻ còn sót lại, kẻ mà đáng lẽ ra phải chịu chung số phận với những người đồng hương của mình.Cô bất lực nhìn đám quạ, quăng cái cào qua một bên. "Chắc mình phải đi thôi. Phải đi chứ nơi này không thể sống được nữa rồi nhưng trước khi rời đi thì mình không nỡ bỏ mặc mọi người trong hoàn cảnh này được."Cô kìm chế nỗi ghê hãi khi kéo đi những thân thể không chút sức sống và không còn nguyên vẹn kia đi, gom những ai có thể gom lại về chính cái vùng máu khô ấy. Cô không thể tìm thấy xác mẹ mình.Cô tìm rơm phủ lên, đánh đá châm lửa đốt. Ngọn lửa bắt vào rơm và càng lúc càng bùng lên, Kemilla đứng tần ngần nhìn ngọn lửa, ý nghĩ gieo vào cái thứ đang bùng cháy dữ dội ấy chợt thoáng qua trong đầu cô. Một luồng gió mạnh tạt qua đám cháy khiến nó bắt lửa vào mái nhà lợp rơm ở gần đó, khiến bọn quạ nháo nhác bay lên, cô sực tỉnh khỏi mớ bòng bong trong tâm trí, vội vàng chạy về nhà mình, lấy những gì cô nghĩ là cần thiết, nhét vào cái túi của mình rồi rời khỏi nơi này. Kemilla không ngoái đầu nhìn lại. Bỏ lại sau lưng quê nhà giờ không còn lại thứ gì ngoài những kỉ niệm và ngọn lửa bùng lên nuốt trọn lấy mọi thứ.Điều gì sẽ xảy đến với cô- cô gái cuối cùng sống sót sau vụ sói tấn công? Liệu cô có thể xử lí được những tình huống không thể ngờ tới và cô có thể sống tiếp ngoài kia- nơi khu rừng đầy rẫy hiểm nguy? Đón xem chap 2:
Tìm nơi ở mới
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net