Truyen30h.Net

Người Chơi Mời Vào Chổ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 147+148

ddoobaeBp




Chương 147: Thành phố G tuyệt mệnh 32

Còn về xác sống nữ sau lưng, Thẩm Thanh Thu nhốt nó vào trong phòng, cả một đoàn người men theo con đường nhỏ xen kẽ giữa những kiến trúc, chầm chậm tiến lại gần cơ sở bị tấn công.

Vẫn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng súng, nhưng đã thưa thớt hơn tối hôm qua, ngoại trừ việc không đủ đạn, có lẽ cũng đã ý thức được độ khó quá lớn của việc giết xác sống, bắn trúng đầu cũng không chắc có tác dụng, trừ phi phá hủy thần kinh. Đương nhiên cũng không phải không có chút tác dụng nào, uy lực của súng lớn, bắn trúng gần như sẽ nổ tung, cho dù xảy ra sai sót không bắn chết, cũng khiến chúng không cách nào hành động nhanh được như trước.

Thẩm Thanh Thu nhận lấy kính viễn vọng, vừa nhìn liền không khống chế được nhíu mày. Đám xác sống vây thành từng vòng bên ngoài bị chặt đứt cơ thể hoặc chết la liệt trên đất, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy toàn bộ kiến trúc bên ngoài cơ sở, giống như bao cát chồng lên để chống lũ.

Quả thật cảnh tượng này khiến người ta tê dại da đầu, ngay tới Thẩm Thanh Thu cũng không nhìn nổi, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết lúc này người ở bên trong có cảm giác gì. Nhìn quy mô bên ngoài cơ sở này không lớn, không đủ sức chứa nhiều người như vậy, xem ra được bố trí phía dưới lòng đất.

Nhẫn nhịn cảm giác không thích ứng về mặt tâm lí, Thẩm Thanh Thu tiếp tục nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Đã có xác sống tấn công vào trong, bên trong vẫn còn người canh giữ, đang đánh nhau với xác sống, tiếc là một người thất thủ sẽ có vô số xác sống tràn vào trong, rất nhanh sau đó bên trong đã không còn người nào đứng vững.

"Tình hình bên trong không ổn lắm, Lâm Kiến, anh vào đó sợ là cũng không còn nghĩa lí gì nữa rồi." Thẩm Thanh Thu vừa nói xong, sắc mặt Lâm Kiến liền xám như tro tàn.

Anh lẩm nhẩm nhìn ba ống thuốc thử trong lòng, vẻ mặt uể oải: "Thật sự không còn cách nào sao?"

Thẩm Thanh Thu quay người rời đi, đợi sau khi sắp xếp cho Tiêu Mộ Vũ xong, cô ấy nhìn Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, "Đợi lát nữa chúng ta sẽ hành động, chi tiết tôi sẽ trao đổi một lượt với mọi người, nhất định phải nhớ kĩ, mục đích của chúng ta là vượt ải chứ không phải bạt mạng, tất cả đều lấy an toàn của bản thân và đồng đội làm đầu, rõ chưa?"

"Tô Cẩn, trên người cô không có nhiều thẻ có tính bảo vệ, chỉ có Tay không vẽ vòng tròn, tôi cho cô mặt nạ này, có thể sao chép dáng vẻ và thực lực của một người trong vòng 30 phút, cô phụ trách bảo vệ Tiểu Tả, phối hợp dùng thẻ với cô ấy."

Đa số xác sống đều nhận được triệu hồi nên bao vây tấn công cơ sở, vậy Thẩm Thanh Thu sẽ bắt đầu từ phía sau, chầm chầm giết sạch chúng.

"Lâm Kiến, những người kia cũng không phải kẻ ngu, đã không thể tiếp tục trốn bên trong được nữa, nếu không cho dù chịu được công kích cũng không thể ra ngoài, sớm muộn gì cũng bị nhốt chết bên trong, chắc chắn họ sẽ có cách di chuyển. Anh đừng nghĩ tới chuyện vào trong nữa, trừ phi họ ra ngoài. Anh cứ quay về trốn thật kĩ, chúng tôi cũng sẽ để lại một phần vật tư, đủ để anh cầm cự một thời gian, chúng tôi không thể bảo vệ anh được nữa, anh tự bảo trọng." Nói xong Thẩm Thanh Thu vẫy tay, ba người Trần Khải Kiệt nhanh chóng đi theo, bốn người nhanh chóng biến mất trên đường phố không một bóng người.

Cửa sổ căn phòng giấu Tiêu Mộ Vũ đã bị Thẩm Thanh Thu chặn cứng, cửa lớn cũng bị khóa lại, đảm bảo sẽ không có người tiến vào.

Nghĩ tới Tiêu Mộ Vũ, trong lòng Thẩm Thanh Thu nghẹn lại, nhìn xác sống ở phía xa, trên mặt lập tức nặng nề sát khí.

Trước khi hành động, cô ấy lại đi tháo bình xăng của mấy chiếc xe, lựa chọn một con đường có phạm vi thích hợp.

Tưới xăng lên ô tô trên con đường này xong, Thẩm Thanh Thu bắt đầu chuẩn bị.

Kĩ năng Show ân ái chết rất nhanh có thể kích hoạt trong chu vi 100 mét, Thẩm Thanh Thu tính toán khoảng cách, hỏi thêm lần nữa: "Chuẩn bị xong chưa?"

Dao găm quá ngắn, vốn dĩ vũ khí càng dài càng mạnh, cho nên lần này Thẩm Thanh Thu vẫn cầm gậy sắt trên tay trái, dùng để ngăn chặn xác sống phòng ngừa bản thân bị cào trúng khi tiến gần chúng.

Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn cầm dao gọt dưa dài, trong tay Trần Khải Kiệt vẫn là đao Đường của bản thân, sắc mặt ba người nghiêm túc, "Chuẩn bị xong rồi."

Khóe môi Thẩm Thanh Thu cong lên nụ cười tà ma, "Vậy thì xuất phát thôi."

Nói xong gậy sắt trên tay trái xoay một vòng trong lòng bàn tay rồi lại bị Thẩm Thanh Thu nắm chặt, dao găm trên tay phải lóe sáng, ngón cái chầm chậm vuốt ve dao găm, "Tô Cẩn, vất vả cho cô rồi, nhưng nếu có thể không bị thương thì đừng để bị thương."

Trước kia nhắc tới việc dùng mặt nạ, mọi người đều vô thức tìm người có lực chiến đấu mạnh nhất, nhưng đối mặt với xác sống, chỉ cần một thứ là đủ, không sợ đánh không sợ cào là được.

Tô Cẩn nắm lấy thẻ, đè nhỏ giọng nói: "Được, phiền đội phó tìm cho tôi một thứ lợi hại nhất, xấu chút cũng không sao."

Thẩm Thanh Thu cười lên, "Không thành vấn đề."

Âm thanh vừa dứt, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng rẽ vào con đường đã sắp xếp sẵn trước đó, treo gậy sắt lên người, chạy lấy đà nhảy lên chiếc xe bên đường, sau đó nắm lấy mái che mưa ở tầng một, lật người trèo lên cửa sổ tầng hai.

Thẩm Thanh Thu nhìn xuống dưới một cái, tiếp tục leo lên cửa sổ luồn vào ban công tầng hai tòa nhà kia.

Trần Khải Kiệt giơ ngón cái, không nhịn được cảm thán: "Võ nghệ của đội phó thật tuyệt vời." Hành động sạch sẽ dứt khoát lại đẹp mắt.

Thẩm Thanh Thu nhìn ba người, không chần chừ, lấy thẻ bắt đầu kích hoạt.

Chỉ thấy đám xác sống vốn dĩ ở bên ngoài đang ra sức chạy về bên kia đột nhiên dừng lại, sau đó đội quân xác sống dùng tư thế vô cùng quái dị cứng nhắc vặn người lại, bắt đầu xông về phía căn phòng Thẩm Thanh Thu đang đứng.

Nơi Thẩm Thanh Thu lựa chọn nếu nói rộng rãi cũng không rộng rãi, nhưng cũng đủ không gian để hoạt động, cô ấy vừa triệu hồi, liền thu gom được hơn hai trăm xác sống, số lượng này khiến mấy người Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đều vô cùng căng thẳng, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn lo lắng, lần này thật sự điên cùng Thẩm Thanh Thu rồi.

"Đội trưởng Tiêu tỉnh lại chắc chắn đội phó sẽ bị đánh." Tả Điềm Điềm nắm chặt lấy nắm đấm, chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, mặt mày chắc chắn nói.

Tô Cẩn không nhịn được cười lên, không khí căng thẳng tạm thời giải tỏa.

Hơi hai trăm xác sống kia xông về bên này giống như phát điên, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, xác sống đột biến tốc độ nhanh chỉ phốc một cái đã nhảy lên lan can ban công tầng hai, bị một gậy của Thẩm Thanh Thu đập lên đầu, đầu lập tức lệch đi, còn chưa đợi nó vặn lại, dao găm trên tay phải của Thẩm Thanh Thu đã rơi xuống, đầu liền rơi vào trong đám xác sống, phải chịu cảnh đám xác sống giẫm đạp muốn trèo lên tầng hai.

Thẩm Thanh Thu híp mắt cười, tưới thùng xăng trên ban công tầng hai xuống dưới, mùi xăng nồng nặc, lập tức lan tràn trong không khí.

Lại có xác sống muốn trèo lên, Thẩm Thanh Thu cầm gậy sắt không chút kiêng kị đâm xuống, con nào dám lên liền bẻ hai tay trực tiếp cắt cổ họng.

Nhưng trong đó có một con không chỉ có tốc độ nhanh, còn nhìn thấu Thẩm Thanh Thu muốn làm gì, cho nên nó không mặc kệ tất cả đuổi theo Thẩm Thanh Thu, ngược lại dính lên tường bò lên trên, ở bên trên nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu liếc nó một cái, đạp lên ban công tầng hai, nhảy phốc lên một cánh cửa sổ chống trộm khác, tay phải treo lơ lửng bên trên, dường như tay phải cầm gậy sắt không thể dùng lực, đây rõ ràng là cơ hội tốt để xác sống tấn công.

Đương nhiên xác sống kia sẽ không bỏ qua, nó bò trên tường đôi bước, sau đó bay tới.

Tiếc là nó vẫn đánh giá thấp mức độ đáng sợ của Thẩm Thanh Thu, khi nó vừa hành động, hai chân Thẩm Thanh Thu đạp một cái, mượn lực eo mạnh mẽ cùng lực cơ thể, đôi chân mảnh mai ngoắc lấy cửa sổ chống trộm, nửa thân trên vững vàng nâng lên.

Càng khoa trương hơn là gậy sắt trong tay Thẩm Thanh Thu vẫn đủ lực khi xác sống kia há miệng nhào tới, gậy sắt hung hăng chọc tới, xuyên từ miệng tới gáy nó, vô cùng chuẩn xác cắt đứt thần kinh cột sống của nó, móng vuốt cách Thẩm Thanh Thu không tới 10 xen-ti-mét kia lập tức thõng xuống.

"Nhìn rõ chưa, con này là được rồi." Thẩm Thanh Thu nín thở, nói với Tô Cẩn tiếp ứng bên kia.

Ngay sau đó cô ấy mặc cho xác sống này rơi xuống, rút gậy sắt ra, tiếp tục trèo sang bên.

Tô Cẩn không nói một lời, đeo mặt nạ lên, bắt đầu quét cảnh tượng ban nãy, rất nhanh sau đó tóc tai tán loạn, xác sống chỉ còn lại nửa đầu xuất hiện bên cạnh Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt.

Hai người đồng thời rụt sang một bên, mồm miệng cũng vô cùng ăn ý nói: "Xùy!"

Tô Cẩn nhìn cánh tay mình trơ xương trắng, nôn khan một tiếng, "Em hi sinh quá lớn rồi đó, hai người như thế có hợp lí không."

Tả Điềm Điềm đỏ ửng mặt, nhưng vẫn che mũi cách xa Tô Cẩn một chút, "Chị thế này đáng sợ quá, đợi khi nào quay về bọn em sẽ bồi thường cho chị tử tế, chị mau đi giúp đỡ đi."

Tô Cẩn ai oán nhìn Tả Điềm Điềm, chỉ tiếc là một người thanh tú nhã nhặn biến thành xác sống còn nửa bên đầu, hai mắt trắng như mắt cá chết, khiến vẻ mặt ai oán này biến thành phim kinh dị.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Cẩn, em mau đi đi, anh Trần sẽ nấu cơm cho em một tháng." Trần Khải Kiệt cũng không chịu nổi nữa, thực sự phải tiếp xúc với xác sống trong khoảng cách gần là một chuyện rất kinh khủng.

Tô Cẩn vừa buồn cười vừa tức giận, cô nàng nắm lấy dao bầu trong tay, hung hăng chém mấy cái, sau đó nhanh chóng nhảy từ tầng hai xuống dưới, tiếc là không nắm bắt tốt, ngã rầm một tiếng, may mà cơ thể này vốn dĩ không thành vấn đề, lại nhanh chóng bò dậy.

Vốn dĩ xác sống rất dọa người, nhưng vì biết đó là Tô Cẩn, lại sinh ra mấy phần ngu ngốc đáng yêu, khiến Trần Khải Kiệt che mặt, không nhịn được cười.

Tô Cẩn vừa xuống dưới, liền phi như bay về con đường phía Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn vừa tới Thẩm Thanh Thu liền không cần phân tâm giải quyết đám xác sống đột biến nữa, nhìn thấy dáng vẻ Tô Cẩn, Thẩm Thanh Thu đánh giá trên dưới một lượt, cười nói: "Rất có cá tính."

Tô Cẩn gầm lên một tiếng với đám xác sống bên dưới, lầu bầu: "Chị đừng trêu chọc tôi nữa."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Cẩn cầm dao luồn vào trong đám xác sống kia, đám xác sống cấp thấp ấy thậm chí còn không dám chạm vào Tô Cẩn, hoàn toàn không ngờ Tô Cẩn là con người giả dạng thành.

Nhất thời dao của Tô Cẩn gần như không có đất dụng võ.

"Tô Cẩn, cách xa chút."

Thẩm Thanh Thu đứng trên tầng, lấy ra bao thuốc, rút ra một điếu ngậm vào miệng, Tô Cẩn ngẩn ra, biết Thẩm Thanh Thu muốn làm gì liền nhanh chóng lùi đi.

Thẩm Thanh Thu biết hút thuốc, nhưng không nghiện nặng, hơn nữa trừ phi hoàn cảnh bắt buộc, căn bản sẽ không hút thuốc.

Lúc này Thẩm Thanh Thu nhàn nhã nhìn đám xác sống gào thét xông lên phía dưới, lấy bật lửa nghiêng đầu châm lửa. Dáng vẻ Thẩm Thanh Thu vốn dĩ diễm lệ duyên dáng, cộng thêm vẻ lười biếng lại toát lên hơi thở tà ác lúc này, dáng vẻ nghiêng đầu châm thuốc không biết mê người nhường nào.

Cô ấy hít một hơi điếu thuốc trong miệng, sau đó chầm chậm nhả ra khói, ánh lửa màu đỏ sẫm rơi vào trong đám xác sống.

Chỉ một khoảnh khắc ấy, rầm một tiếng, một ngọn lửa cuồn cuộn liền cháy lên trong đốm lửa rơi xuống, sau đó tất cả mọi thứ xung quanh đều bị nuốt trọn vào trong, đám xác sống đang bò lên trên không cảm nhận được đau đớn, vẫn bạt mạng bò lên.

Thẩm Thanh Thu hung hăng đập mấy gậy, quay người đập vỡ cửa kính ban công, xuyên qua căn nhà, mở một cửa sổ ở một bên khác ra, nhanh chóng chui ra ngoài.

Đúng vào lúc hai chân cô ấy chạm đất, mấy chiếc xe trên đường nổ tung trong đám lửa, làn sóng công kích cực lớn khiến đám xác sống lân cận bị nổ tan tác, xương cốt gãy lìa dính lửa bắn tung tóe trên đất.

Thẩm Thanh Thu đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi bặm trên người, cầm gậy sắt nhanh chóng tiến về phía trước, có thể thấy tiếng nổ lớn này đánh động tới đám xác sống muốn tấn công cơ sở, trong những tiếng gào thét của chúng, có một bộ phận xác sống quay đầu bắt đầu nhào về bên này.

Từng gậy của Thẩm Thanh Thu đập xuống, lực mạnh tới nỗi xác sống cũng không chịu đựng nổi, một gậy vừa hạ, động tác của chúng không khỏi chậm lại, thế là không có cơ hội đứng dậy, chúng đã bị dao găm nhanh chóng áp tới kết thúc cuộc đời xác sống bi thảm của mình.

Trong sự bảo vệ che chắn của Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm vung dao lấy đầu từng con. Mấy ngày cuối cùng trong tận thế, năm người không ai bị bỏ lại, đều được Thẩm Thanh Thu dạy dỗ đàng hoàng một phen. Tốc độ dứt điểm không có thay đổi thực chất, nhưng mạnh hơn võ mèo cào trước kia rất nhiều.

Thẩm Thanh Thu thì khỏi cần bàn, cô ấy giống như mọc ba đầu sáu tay, tay trái chặn tay phải đâm, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, nên đi tới bất cứ nơi nào, Tả Điềm Điềm cũng chỉ nhìn thấy xác sống ngã hàng loạt ra đất.

Chỉ là sau đó làn sóng xác sống phản công ngược lại, tình hình có chút nguy hiểm hơn, đội quân này tràn tới cũng có thể đè chết người, huống hồ căn bản không thể để bị thương.

"Đội phó, không ổn rồi, mau rút thôi!" Thẩm Thanh Thu nhìn điểm số đang không ngừng thay đổi, nhưng hiện tại cũng mới tăng hơn 50 điểm, căn bản không đủ.

Cô ấy nhìn xác sống không ngừng xông tới sau lưng, ném ra một tấm thẻ phía sau, Lò thiêu truy tìm hung thủ, đây là tấm thẻ cấp S rút được trong phó bản Ban 7 chết chóc số 004. Chỉ trong chớp mắt một đám cháy dài 6 mét rộng 3 mét xuất hiện sau lưng đám xác sống, đám xác sống bị nhốt trong đám cháy không cách nào chạy thoát, đang sống sờ sờ bị thiêu cháy thành than.

Con đường vốn dĩ không rộng, một khi đám cháy lan ra là chỉ có thể cưỡng chế đi đường vòng, thế là Thẩm Thanh Thu canh giữ ở con đường chỉ hơn 1 mét kia, một dao một con.

Thời gian duy trì 4 phút, nhóm Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm mạnh mẽ làm thịt đám xác sống giống như bắt cá.

Kỳ Hồng Nguyệt dẫn theo đồng đội đứng đằng xa quan sát rõ ràng, trong lòng không chỉ là kinh ngạc nữa, mà là chấn động.

Trước giờ Kỳ Hồng Nguyệt chưa từng gặp ai có thể hung tàn, điên rồ, dữ dội tới mức này, đám xác sống vốn khiến người ta nghe thấy đã sợ hãi kia lại sa sút trở thành ATM cho bọn họ. Điều khiến mấy người Kỳ Hồng Nguyệt hoảng hốt hơn là, bên trong còn có một xác sống đang bảo vệ cho nhóm Thẩm Thanh Thu.

"Đi, đi theo, chúng ta cũng đang thiếu điểm, mọi người nắm bắt thời gian, chú ý an toàn, giành điểm!" Kỳ Hồng Nguyệt chỉ huy xong lại nhìn tổ đội Thẩm Thanh Thu, chỉ có ba người và một xác sống, không thấy Tiêu Mộ Vũ đâu nữa.

"Lẽ nào bị loại rồi?" Nói xong Kỳ Hồng Nguyệt lắc đầu, chưa nghe thấy thông báo.

Ba người Kỳ Hồng Nguyệt xuất hiện, hai thành viên còn lại của tổ đội Tưởng Vĩ cũng xông tới, Thẩm Thanh Thu chỉ liếc họ một cái, khẽ mỉm cười. Thời gian 4 phút kết thúc, đám xác sống bị thiêu cháy kia chết không nghi ngờ. Nhưng cho dù xác sống tràn tới nhanh hơn, bên phía cơ sở dường như không định ra tay, chỉ xem náo nhiệt. Vậy những người khác không những không uống được một chén rượu mừng, ngược lại còn thu hút hỏa lực.

Kỳ Hồng Nguyệt vừa giết được mấy con liền phát hiện điểm bất thường, thế là cả đám bạt mạng chạy.

"Tiểu Tả, tường của cô không chỉ xây đứng, xây bằng cũng được!" Thẩm Thanh Thu lớn tiếng hét lên, sau đó lại quay đầu nói với Tô Cẩn: "Tô Cẩn, phóng to bản thân lên 10 lần!"

Tô Cẩn nghe xong, đầu óc cũng đờ ra, trước đó Thẩm Thanh Thu không nhắc tới chuyện này, cô nàng cũng không nghĩ tới.

Ngẩn ra một lúc lâu, Tô Cẩn thực sự phóng to bản thân, ngay sau đó một xác sống khổng lồ xuất hiện trên đường, cao mười mấy mét, giống như một tòa nhà, đám người bên dưới đều bị dọa tới không chạy nổi nữa, người trong cơ sở nhìn ra bên ngoài, lập tức bị dọa tới nỗi tê liệt trên đất, Tôn Khởi Niên ở một bên lẩm nhẩm: "Xong rồi."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Cẩn giống như Lạc Sơn Đại Phật, lắc đầu: "Thật sự rất tuyệt."

Tô Cẩn cảm thấy đầu óc bản thân có chút phình lên, đừng nói người khác bị dọa ngốc, ngay cả đám xác sống nhào tới cũng như bị ấn nút dừng, toàn bộ đều đờ ra trước xác sống khổng lồ Tô Cẩn.

Thế là một đám xác sống không chút nghi ngờ bị bức tường chặt xây bằng của Tả Điềm Điềm ép chặt bên dưới.

"Đội phó, mọi người cách xa ra chút, đừng để bị tôi giẫm trúng." Nói xong, một bàn chân vốn dĩ không sót lại bao nhiêu thịt co lên, lại đột ngột đá một cước, đám xác sống gần như bay rợp trời.

Tô Cẩn giống như cối giã nghiền nát mọi thứ, đám xác sống kia run lẩy bẩy hoàn toàn không có cách nào chống trả, chỉ chờ bị tiêu diệt, Tô Cẩn đè lại nỗi sợ trong lòng, bắt lấy từng con ném tới trước mặt nhóm Thẩm Thanh Thu, để bọn họ giết đám xác sống với xương cốt vỡ vụn này.

"Tô Cẩn! Chú ý thời gian!" Thời gian phóng to chỉ duy trì 3 phút, tàn sát đơn phương như thế cũng chỉ được 0,2 điểm.

Lúc này đèn đỏ của hệ thống kia sáng lên, cảnh cáo nói: "Kiểm tra thấy có người ác ý giành điểm, bắt đầu từ lúc này tất cả điểm số có sự tham gia của người chơi Tô Cẩn được tính bằng 0!"

Tô Cẩn: ... Cút con bà mày đi!

*****

Chương 148: Thành phố G tuyệt mệnh 33

Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng phẫn nộ, nhưng cô ấy cố gắng đè lại cơn tức, ổn định cục diện, lên tiếng nói: "Tô Cẩn, mặt nạ của cô vẫn còn 18 phút nữa, đừng lo, dù hệ thống không biết xấu hổ tới đâu đi chăng nữa cũng chỉ có thể trừng phạt thẻ phóng to, nếu nó dám càn rỡ thì tôi sẽ yêu cầu trọng tài thêm lần nữa."

Hiện tại Tô Cẩn không còn cách nào khác, nhân khoảng thời gian cuối cùng, cô nàng quét bay toàn bộ đám xác sống tiến gần, "Được, mọi người rút trước đi, điểm số trước đó vẫn tính, đã tăng không ít rồi." Quan trọng nhất không phải là giành điểm mà là đảm bảo an toàn, nếu đội quân xác sống còn tiếp tục tiến gần thì không phải bọn họ làm thịt xác sống nữa, mà là bị xác sống làm thịt.

Thẩm Thanh Thu cũng hiểu sự lợi hại trong đó, "Tiểu Tả, Trần Khải Kiệt, rút."

Có Tô Cẩn ngăn cản, bọn họ nhanh chóng rút về gần công xưởng. Chỉ là thời gian duy trì thẻ của Tô Cẩn có hạn, Thẩm Thanh Thu vội vàng dùng Một gia đình yêu thương thắm thiết liên lạc với Tô Cẩn, "Tô Cẩn, mau rút thôi đừng quản nữa, tuyệt đối đừng tham, tới đây tập hợp."

"Rõ, đội phó." Tô Cẩn đã khôi phục bình thường khỏi trạng thái người khổng lồ, vừa đáp vừa rút dao bầu giết một xác sống, xông theo đội quân về phía bên kia.

"Đội phó, chúng vẫn đang đuổi theo, mọi người cẩn thận."

Tô Cẩn vòng qua đội quân xác sống, cũng chạy về bên kia, tình hình vẫn rất căng thẳng, đám xác sống kia đã triệt để kích động vì hành động hỗn loạn của bọn họ, căn bản không quan tâm tới trước đó vẫn đang tấn công cơ sở, toàn bộ đã vây giết bọn họ.

"Con bà nó, tổ đội Tiêu Mộ Vũ điên rồi, bây giờ còn hại chúng ta gặp tai họa, đúng thật là đáng chết!" Tưởng Hàn vốn hận Tiêu Mộ Vũ tới thấu xương, lúc này vốn dĩ muốn tới ăn hôi, kết quả lại gặp phải cục diện này.

Mà trong cơ sở, một người đàn ông trung niên vốn đang chỉ huy tác chiến quan sát thấy cảnh tượng trước mặt qua kính viễn vọng, mặt mày sửng sốt, "Đám người ban nãy là ai thế, xác sống... xác sống khổng lồ kia đi đâu rồi?"

"Tổng chỉ huy, phần lớn xác sống đã tản đi, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Sĩ quan phụ tá vội vàng hỏi.

"Nhân lúc xác sống vơi bớt, giết được con nào thì hay con ấy. Trước đã bảo thủ quá mức, khiến chúng ta bị động như thế này, lần này không thể co cụm nữa, chủ động xuất kích!" Nói xong người đàn ông vẫy tay, người bên trong bắt đầu lấy vũ khí nhắm ra ngoài.

Lâm Kiến không quay về công xưởng kia theo lời Thẩm Thanh Thu, sau khi nhìn thấy cục diện lúc này, anh lén lút lần mò đi về phía trước.

Cho nên khi người bên trong bắt đầu phản kích, Lâm Kiến đã ôm theo ba ống máu cắm đầu chạy vào trong.

Một bên khác, tuy nhóm Thẩm Thanh Thu đã loại bỏ được phần lớn xác sống, nhưng đám xác sống đột biến vốn dĩ đang tấn công cơ sở lại vứt bỏ nhiệm vụ, đuổi theo sau bọn họ.

Tốc độ của con người cơ bản không bì kịp với xác sống đột biến, nhóm Thẩm Thanh Thu không có cách nào cắt đuôi chúng.

Thẩm Thanh Thu nhìn bảy xác sống đột biến đuổi theo phía sau, sắc mặt trầm xuống, "Tô Cẩn, cô ở đâu."

"Đội phó, tôi tới rồi." Âm thanh của Tô Cẩn vừa dứt, người đã nhảy từ trên mái che mưa bên công xưởng xuống. Tô Cẩn xoay dao, đôi mắt trắng dã kia nhìn về phía trước, dáng vẻ vẫn có chút dọa người.

Mặt mày Tả Điềm Điềm đau lòng nhìn Tô Cẩn, "Hệ thống này quá đáng lắm rồi, Tô Cẩn đã hi sinh nhiều như thế, thẻ cũng dùng thực lực rút được, hệ thống rách nát này thực sự rất quá đáng, lẽ nào trong cài đặt trò chơi cho phép hệ thống nhúng tay như vậy sao?"

Tô Cẩn nhìn điểm số của bản thân, nhanh chóng nói: "Nhưng vẫn giữ nguyên điểm số trước đó, ban nãy tôi cũng đã giành hơn 63 điểm, đội phó thì sao?"

"Điểm số của chị vẫn còn? Tốt quá rồi, em cũng được 36 điểm." Tả Điềm Điềm hưng phấn nói.

"Anh được 43 điểm." Trần Khải Kiệt sẵn sàng chiến đấu, vừa nói xong một xác sống đột biến nhào tới.

Gậy sắt trong tay Thẩm Thanh Thu quét tới, đẩy Trần Khải Kiệt ra, lạnh lùng nói: "Tôi được 56 điểm, còn thiếu hơn 10 điểm nữa, nếu dùng đạo cụ sẽ khó hơn, hôm nay sợ là không thể giành đủ rồi. Mau vào trong, mượn đồ đạc bên trong để ẩn nấp, nhanh lên!"

Thẩm Thanh Thu đè lấy gậy sắt trong tay, tay phải đập xuống cắt đứt năm ngón tay xác sống, nắm gậy sắt trong tay trái lập tức lật người đâm từ phía sau, mạnh mẽ ép xác sống đột biến khác lùi xa một mét.

Mấy người Trần Khải Kiệt vừa trốn vào phòng liền có hai xác sống đột biến xông vào, khoảng cách gần như không tới hai mét. May mà căn phòng ba người Trần Khải Kiệt vào được chất đầy giá gỗ, vẫn có thể tăng cường lớp phòng ngự với đám xác sống nhảy vào trong.

"Đội phó, chị cẩn thận, mau vào đi!" Tuy tốc độ của con người không nhanh bằng xác sống, nhưng con người có tư duy có trí tuệ, không thể dùng sức thì sẽ dùng trí. Thẩm Thanh Thu hiểu ý của bọn họ, khi cô ấy bị hai xác sống tấn công trực diện liền nhảy phốc lên, chui qua lỗ quạt thông gió trực tiếp nhảy vào trong, tư thế vô cùng quyết đoán xinh đẹp.

Hai xác sống trong phòng không kịp né người mạnh mẽ đâm vào trong, một con trong số đó bò dậy tức giận đuổi theo Thẩm Thanh Thu luồn vào phòng, chỉ là nó mới luồn được nửa người, cơ thể đã run lên rồi tê liệt.

Thẩm Thanh Thu thu lại con dao găm lên tay, hừ lạnh một tiếng: "Học tao luồn qua lỗ có tác dụng gì không?"

Mà đúng vào lúc này, lại có ba xác sống nhảy vào, ba người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn hợp lực giết được một con.

Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền nắm lấy một giá gỗ trong phòng tung người luồn vào, ba xác sống phía sau cũng nhanh chóng chui vào trong giá, giá gỗ vốn đã bị xô nghiêng lại ào ào đổ xuống.

Đám xác sống này bám riết lấy Thẩm Thanh Thu không buông, Thẩm Thanh Thu giữ lấy giá nhanh chóng bò lên trên, khi một xác sống bò lên như con khỉ, liền quơ lấy một thanh xà ngang, luồn qua khe hở đạp lên bụng nó. Thẩm Thanh Thu ra tay rất độc ác, đạp xác sống và giá gỗ nó đang nắm cùng đổ xuống, ba người Trần Khải Kiệt phía dưới chui ra khỏi giá, ba dao chém xuống, kết liễu một con.

Xác sống dưới đất lại lần nữa nhào tới, quây lấy giá gỗ ra sức lắc lư, Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp xuống, chân giá đã bị đám xác sống đang phát điên phá hủy bảy tám phần, chân phải Thẩm Thanh Thu quắp lấy gậy, cố gắng giữ thăng bằng.

"Trần Khải Kiệt, mọi người mau thoát ra từ cửa sau, đừng để bị bao vây cứng." Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn mấy người phía dưới, nhìn thấy tình trạng trước mắt, trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút trầm xuống, tình trạng hôm nay là do bọn họ có chút nóng vội.

Cả giá đỡ đổ sụp xuống, Thẩm Thanh Thu không cách nào giữ thăng bằng.

Ba người Trần khải Kiệt bị ép lùi tới cửa sổ, lúc này sốt ruột tới nỗi mất hết bình tĩnh: "Đội phó, cô, cô mau nhảy xuống đi, chúng tôi đỡ cô."

Thẩm Thanh Thu nhìn giá gỗ dưới chân, bên dưới có một tốp xác sống tràn tới, mà cô ấy không những cách ba người Trần Khải Kiệt xa, lại còn cách một đám xác sống, không cách nào nhảy sang.

"Ba người mau đi đi, tôi có cách!" Ba người kia còn không đi, cơ bản sẽ hết hi vọng.

Âm thanh vừa dứt, giá gỗ đã sập xuống, Thẩm Thanh Thu nhảy xuống, đối mặt với một xác sống đột biến nhào lên giữa không trung, Thẩm Thanh Thu ra tay vừa quyết đoán lại độc ác, mượn lực lún xuống lại cắt đầu của một con, nhưng sau đó cô ấy gần như không nơi thoát thân lún vào bên trong một đám xác sống, Thẩm Thanh Thu cắn răng chuẩn bị liều mạng một phen.

Ở một bên khác, khi giá đỡ sập xuống trước mặt, Trần Khải Kiệt đột nhiên hoàn hồn, nghĩ tới đèn cảnh báo kia, nhanh chóng kích hoạt thẻ, anh đội đèn cảnh báo lên đầu bạt mạng chạy về phía Thẩm Thanh Thu. Trần Khải Kiệt giống như giọt nước chìm vào biển đám xác sống vốn dĩ đang chen chúc cạnh nhau ào ào tách ra.

Trần Khải Kiệt dang hai tay nhắm mắt chuẩn bị đón lấy Thẩm Thanh Thu, lúc này Thẩm Thanh Thu chém xong xác sống trong không trung, hoàn toàn không cách nào mượn lực, cho nên trực tiếp rơi xuống, ngã từ độ cao như thế xuống mặt đất toàn là mảnh gỗ vụn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Chỉ là Trần Khải Kiệt cảm nhận được một cơn gió, rất lâu vẫn không cảm nhận được trọng lượng cơ thể nên gánh vác, khi anh đang giật thót, âm thanh của Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm vừa giật mình vừa mừng rỡ cất lên: "Đội trưởng Tiêu!"

Trần Khải Kiệt vừa mở mắt đã phát hiện lúc này Thẩm Thanh Thu được một người vững vàng ôm trong lòng, con ngươi kia vẫn đỏ ửng, đang ôm lấy Thẩm Thanh Thu sốt ruột đánh giá.

Cả người Thẩm Thanh Thu vẫn còn ngẩn ra, cô ấy cũng không quan tâm lúc bản bản thân được người ta ôm vào lòng, đưa tay sờ mặt Tiêu Mộ Vũ. "Một Vũ, sao em lại tới đây?"

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, âm thanh vẫn có chút khàn khàn, "Không tới thì đợi chị cụt chân thiếu tay, hay là nhìn chị bị người ta ôm trong lòng?"

Lúc này Thẩm Thanh Thu đã thoát ly khỏi vui mừng, hai mắt cô ấy sáng lên, đưa tay vòng lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, "Mộ Vũ, em khỏe rồi à? Em nhận ra chị rồi sao?"

"Em không nhận ra chị lúc nào?" Trong lòng Tiêu Mộ Vũ vẫn còn sợ hãi, tên xấu xa này, luôn lỗ mãng, lúc cô tỉnh lại không nhìn thấy bọn họ đã biết không ổn. May mà khứu giác thị lực của bản thân đều lợi hại hơn trước đó rất nhiều, ngửi mùi rồi tìm tới.

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt vẫn xót xa, "Trước đó em không thế này, không thèm nói chuyện với chị."

Tiêu Mộ Vũ có chút bất lực: "Mau xuống đi, chị thế này sẽ mất sạch uy phong đấy."

Thẩm Thanh Thu vội vàng đứng dậy, Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Khải Kiệt, không nhịn được cười lên, sau đó nghiêm túc nói: "Trần Khải Kiệt, mở đường, chúng ta trực tiếp tiến vào Dược phẩm Sinh học Noro."

Đèn cảnh báo trên đỉnh đầu Trần Khải Kiệt vẫn đang kêu, anh vội vàng gật đầu, thế là bốn người đi theo Trần Khải Kiệt đang mạnh mẽ rẽ đám xác sống thành một con đường, xông về phía cơ sở của Dược phẩm Sinh học Noro.

"Mộ Vũ, em rồi phục ý thức rồi, sao mắt em?" Trong lòng Thẩm Thanh Thu vừa hoảng vừa vui, nhưng vẫn có chút lo lắng.

"Có lẽ không sao, đại khái là di chứng sau khi lây nhiễm vi-rút. Hiện tại em rất ổn, bế chị cũng không thành vấn đề." Tiêu Mộ Vũ sợ Thẩm Thanh Thu lo lắng, lần này cũng đã dọa Thẩm Thanh Thu, vì thế lúc này Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục ngạo mạn nữa, trong lúc căng thẳng như vậy vẫn trêu đùa Thẩm Thanh Thu.

"Nếu không phải chạy thoát thân, em bế chị không phải không được." Có thể thấy cảm xúc của Thẩm Thanh Thu tăng cao, thế là cũng bắt đầu lắm lời.

"Vậy hiện tại em đã triệt để hồi phục rồi à?"

"Ừm, có lẽ vậy. Hơn nữa tốc độ và năm giác quan đều nhanh hơn rất nhiều." Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía trước, năm người đột nhiên quay đầu lại thu hút sự công kích của xác sống thêm lần nữa, khiến người của Dược phẩm Sinh học Noro vô cùng căng thẳng, đã bắt đầu rút vào trong.

Thấy vậy Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Chị ở đây chờ em một lát."

Tốc độ của Tiêu Mộ Vũ còn nhanh hơn Thẩm Thanh Thu, mượn đèn đường và xe cộ bên đường, chớp mắt liền trèo lên hai thùng công-ten-nơ được xếp chồng lên nhau với chiều cao rất cao bên đường. Cô hét lớn với người của Dược phẩm Sinh học Noro: "Tôn Khởi Niên, nếu ông ở bên trong thì lên tiếng đi, ra mặt một lần, tôi chính là Tiêu Mộ Vũ mà các ông muốn tìm. Với tình hình hiện tại, ngoại trừ hợp tác các ông cũng không còn lựa chọn, một khi xác sống vây hãm, các ông chạy đi đâu cũng vô nghĩa thôi. Nếu ông đáp ứng, thì cho tôi một lời hồi đáp."

Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ vang vọng tới nơi xa, Tôn Khởi Niên bên trong nghe xong lập tức ngẩn ra, ông ta vội hét lên: "Mọi người chú ý đừng bắn lung tung!"

Ông ta sớm đã hối hận với việc phát triển loại vi-rút này, ban đầu mạo hiểm làm thí nghiệm là vì đầu óc quay cuồng. Sau đó phát hiện thuốc thí nghiệm xảy ra vấn đề, ông ta chuẩn bị kêu gọi dừng lại, nhưng sau lưng công ty có người khác chi phối, ý kiến của đôi bên không nhất trí.

Tôn Khởi Niên vốn vĩ muốn đem vi-rút ra nước ngoài tìm thầy giáo hướng dẫn của mình, nhưng lại bị phát hiện, sau khi trốn tránh người của công ty, vì đi quá tốc độ nên đâm phải Tiêu Mộ Vũ, phanh gấp trong lúc hoảng loạn lại khiến hộp chứa vi-rút văng ra ngoài qua kính chắn gió. Trùng hợp thay lại truyền nhiễm cho Tiêu Mộ Vũ.

Lúc đó ông ta vốn không phát hiện Tiêu Mộ Vũ bị truyền nhiễm nên không cứu cô, nhìn thấy vi-rút bị lọt ra ngoài, hoảng hốt tới mất hết bình tĩnh, không thể không xử lí chiếc hộp đựng và hiện trường trước.

Vốn dĩ phương thức lây nhiễm của vi-rút này rất có hạn, cho dù lọt ra ngoài, chỉ cần không có vết thương để nó xâm nhập thì sẽ không lây nhiễm, nhưng Tôn Khải Niên đánh giá thấp sai lầm trong lúc hoảng loạn của bản thân, mấy ngày sau Tiêu Mộ Vũ xuất hiện triệu chứng.

Hơn nữa do quản lí phòng thí nghiệm không thỏa đáng, khi người của Tôn Khởi Niên xử lí đã không thể hành động theo quy định, dẫn tới tình hình lan rộng thêm một bước. Tôn Khởi Niên mua chuộc y tá Điền Giai, để cô ta tiêm thuốc thử Z cho Tiêu Mộ Vũ, muốn cố cứu ngựa chết sống lại, thế mà Tiêu Mộ Vũ thực sự khỏe lại.

"Nếu mọi người còn muốn sống, thì bảo vệ thật tốt người phụ nữ kia, kháng thể trên người cô ta là hi vọng của chúng ta."

Thẩm Thanh Thu có chút sốt ruột, "Ngộ nhỡ họ vốn không muốn nghiên cứu kháng thể mang em đi làm thí nghiệm thì phải làm sao?"

Tiêu Mộ Vũ mím môi cười lên, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó nhảy xuống, khẽ gầm một tiếng với đám xác sống đang bắt đầu tập hợp lại sau lưng. Ngay lập tức tất cả xác sống đều đờ ra tại chỗ nhìn Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt hoang mang lại có chút sợ hãi.

"Em..." Thẩm Thanh Thu ngây ra, "Đây không phải..." Cô ấy muốn nói là gian lận, nhưng vì hệ thống quá chó má, cô ấy không dám nói ra.

Nhưng có thể thấy hiện tại chuyện này là một chuyện vô cùng tốt.

Đám Kỳ Hồng Nguyệt thoát khỏi cái chết, nhìn đám xác sống dày đặc tụ tập trước mặt Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩn ra, đây thực sự là người được chọn.

"Giáo sư Tôn, cho tôi một câu trả lời!" Tiêu Mộ Vũ quay người nhìn về phía Dược phẩm Sinh học Noro, rất nhanh sau đó bên kia giương lên một lá cờ đỏ.

Đúng vào lúc này một người loạng choạng đứng dậy, trên người đều là bùn đất, mặt mũi lấm lem loạng choạng đi về bên này, chính là Lâm Kiến.

Mà khi Tiêu Mộ Vũ quay người, một xác sống đột biến vẫn đang nhìn chằm chằm cô đột nhiên nhào tới, há hàm răng khuyết thiếu của mình hung hăng cắn lên cổ Tiêu Mộ Vũ.

"Mộ Vũ!"

Hành động này quá đột ngột, Thẩm Thanh Thu hét vỡ giọng, dao găm trong tay nhanh chóng phóng ra.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ rất bình tĩnh, cô khẽ lùi về sau, tốc độ nhanh tới đáng sợ. Khi Thẩm Thanh Thu xông tới, một tay Tiêu Mộ Vũ đã bóp lấy gáy của xác sống kia, hung hăng ném ra đất, rắc một tiếng, xương đốt vỡ nát.

Mấy con xác sống đang sốt ruột muốn thử còn lại lập tức rút về.

Hành động của Tiêu Mộ Vũ không những uy hiếp đám xác sống, mà còn khiến người của Dược phẩm Sinh học Noro triệt để tiêu tan những ý định khác.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh dịu lại, nhìn Tiêu Mộ Vũ như vậy, hoàn toàn không khống chế được biểu cảm, cười như gió xuân, đôi mắt gần như muốn dính lấy cơ thể Tiêu Mộ Vũ.

Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, còn nháy mắt phải, khiến Tiêu Mộ Vũ vừa buồn vừa tức giận trong lòng, quay về sẽ "xử lí" con hồ ly này.

Thế là năm người bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Khởi Niên, tóc tai ông ta đốm bạc, vẻ ngoài hoàn toàn khác hẳn trên ảnh, dường như ngày tháng tận thế này cũng thiêu rụi sức sống của ông ta. Bên cạnh ông ta là hai cô gái, một người trong đó là Tôn Hy.

"Cô... cô thực sự khỏe lại sao?" Tôn Khởi Niên nhìn Tiêu Mộ Vũ, sự cuồng nhiệt trong mắt vừa không thể tin nổi vừa say mê, không phải tình cảm khác, mà giống như đang thưởng thức một tác phẩm.

"Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn cô ấy, nếu không cũng không cần bàn nữa, tôi sẽ trực tiếp khoét mắt của ông." Thẩm Thanh Thu rất ghét loại ánh mắt ấy, lạnh lùng cảnh cáo.

Tôn Khởi Niên run lên, vội vàng xin lỗi: "Chỉ là tôi kích động quá, không có ý gì khác. Nếu cô Tiêu thực sự có kháng thể, vậy mời cô tới cơ sở một chuyến..."

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng hừ một tiếng, cô ấy và Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn nhau, hai người một trái một phải nhào tới, dùng tốc độ cực nhanh đánh gục những người có súng nhưng chưa kịp giơ lên bên cạnh Tôn Khởi Niên xuống đất.

Dao găm của Thẩm Thanh Thu kề lên cổ Tôn Khởi Niên, nhàn nhạt cười lên: "Tôi cảm thấy giáo sư Tôn tới chỗ chúng tôi thì sẽ tốt hơn, dù sao giữa chúng ta không có lợi ích xung đột, cũng không cần thiết phải làm khó ông. Ông tới thì chúng tôi sẽ hầu hạ tử tế tuyệt đối, sẽ không làm bất kì chuyện gì bất lợi với ông. Nhưng các ông đều có lí lịch, tôi không tin ông. Còn nữa, không phải tôi đang thương lượng, mà là mệnh lệnh. Tôi không phải người tốt, ông có thể không coi mạng sống của người dân cả thành phố ra gì, tôi hi sinh một người như ông cũng dễ như trở bàn tay."

"Cho dù các ông cử người tới, chúng tôi cũng sẽ tiếp đãi tận tình, dù sao bất kì ai có kháng thể cũng đều là chuyện tốt, đúng không?" Tiêu Mộ Vũ đứng trước mặt Tôn Khởi Niên, dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn ông ta, khiến hai chân Tôn Khởi Niên có chút run rẩy.

Sắc mặt Tôn Hy trắng toát, van nài: "Các chị đừng làm hại bố em, ông ấy không có ý đồ xấu, ông ấy chỉ hồ đồ mà thôi. Bố, bố đã sai một lần, bọn họ thực sự không phải là người xấu, bố đáp ứng bọn họ đi, đừng tiếp tục tiến hành thí nghiệm trên người nữa, chúng con đã gặp phải báo ứng rồi." Nói xong Tôn Hy che mặt đau khổ khóc thành tiếng.

Tôn Khởi Niên nhìn hai cô con gái còn sống của mình, trong lòng vô cùng hối hận, rất lâu sau ông ta gật đầu: "Được... được."

Ông ta không còn lựa chọn, hơn nữa ông ta cũng thật lòng muốn nghiên cứu ra vắc-xin, mà không phải là những lời nói dối dùng để uy hiếp mê hoặc kia.

Tình hình cuối cùng đột nhiên chuyển biến, cuối cùng Tôn Khởi Niên và mấy nhân viên nghiên cứu bị ép buộc cùng kiểm tra máu Tiêu Mộ Vũ với Lâm Kiến, tiến hành thí nghiệm trong phòng thí nghiệm được dựng tạm.

Có Tiêu Mộ Vũ ở đây, tất cả xác sống đều không dám làm loạn, chỉ là cô không phải vua xác sống thực sự, chỉ có thể uy hiếp. Cho nên rời khỏi tầm mắt của cô, chúng muốn làm gì, Tiêu Mộ Vũ cũng không quản được, càng không muốn quản. Tổ đội còn lại vẫn phải sống sót khỏi tận thế, đồng thời có thể tiếp tục giành điểm, nhưng một khi kháng thể xuất hiện, cơ hội còn lại sẽ giảm đi.

Tiêu Mộ Vũ ngồi bên ngoài, nhìn Tôn Khởi Niên kích động xông ra, lớn tiếng hô: "Thật sự có, thật sự có, hiệu quả rất tốt."

Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp nói gì, hệ thống rung một tiếng nhắc nhở: "Chúc mừng tổ đội người chơi Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ ẩn – Tôi là huyền thoại, điểm số tổ đội tăng thêm 80 điểm, thành công hoàn hảo vượt ải. Sau khi kết toán mỗi người giành được 120 điểm thưởng. Người được chọn Tiêu Mộ Vũ giành được đạo cụ Sách ảnh xác sống."

"Ting, chúc mừng toàn bộ thành viên tổ đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành phó bản số 005 Thành phố G tuyệt mệnh, giành được phần thưởng đặc biệt của phó bản lần này, danh hiệu tổ đội – Con gián đánh không chết!"

Thẩm Thanh Thu đã đổi được ba giấy thông hành, cũng chỉ thiếu mấy chục điểm để đổi nốt một giấy thông hành còn lại. Nhưng có thể thấy nhiệm vụ ẩn Tôi là huyền thoại của bọn họ chỉ là tìm ra kháng thể, trong huyết thanh sau khi hồi phục của Tiêu Mộ Vũ thực sự tồn tại kháng thể.

Năm người không phải nhân viên nghiên cứu Sinh học, nhiệm vụ tới bước này đã hoàn thành.

Sau một loạt thông báo, là phần tuyên bố chuyến hành trình trong tận thế của bọn họ đã kết thúc, lúc này Trần Khải Kiệt đang ngồi một chỗ, quan sát thành phố tan hoang lụi tàn bên ngoài, lẩm nhẩm nói: "Cuối cùng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net