Truyen30h.Net

Người Chơi Mời Vào Chổ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 47+48

ddoobaeBp




Chương 47: Cô nhi oán 7

"Cho dù thế nào, nó cũng chưa ra tay hại người, có lẽ không có thời cơ ra tay thích hợp, sau này tắm rửa phải lưu tâm." Tiêu Mộ Vũ trầm mặt, nhỏ tiếng nói.

Vốn dĩ bọn họ dám tắm rửa ở đó cũng là dựa vào mốc thời gian vô cùng rõ ràng kia, chỉ là không ngờ ma quỷ nơi đây không chỉ hại người mà còn đoạt sắc.

Ba người tách nhau ra ở cửa, khi vào phòng Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian một cái, 7 giờ 56 phút.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu dọn dẹp qua loa, sớm khóa cửa lên giường nằm, ở trong phòng vẫn có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, ví dụ âm thanh sột soạt phòng bên, nhưng ngoài những thứ đó ra cũng không nghe thấy gì khác.

"Tôi cứ cảm thấy phó bản này rất cổ quái." Tiêu Mộ Vũ rất bất an, trước đó đều không xảy ra chuyện gì, đã một ngày trôi qua, thông tin duy nhất tới hiện tại mà họ biết được lại là tên cùng thời gian của phó bản này. Cho dù có là chuyện khó tới đâu, có mục tiêu sẽ có phương hướng, với cách thức vượt ải khó lòng giải thích này, có nghĩa là bọn họ chỉ có thể bị NPC trong phó bản dắt mũi.

"Xác thực là vậy, nhưng có một điều, tuy chúng ta không có manh mối, nhưng con người cùng sự vật quái dị ở đây chưa thực sự làm hại chúng ta, có lẽ tối nay sẽ có đáp án." Trước giờ Thẩm Thanh Thu rất ung dung, binh đến tướng chặn nước đến dân ngăn, chính là phương pháp ứng phó tốt nhất của cô ấy.

"Đúng rồi, kẻ đánh cắp... nến của cô có thể dùng bao nhiêu lần?" Tuy là thẻ cấp S, nhưng chuyện như tăng độ thiện cảm thật sự quá trái lẽ thường, Tiêu Mộ Vũ sợ nó có hạn chế.

"Cách dùng của nó rất giống với đồng hồ bấm giờ của cô, vừa có tính năng đặc biệt, cũng có công dụng bình thường. Cho nên không có hạn chế đốt nến, nhưng kĩ năng tăng mức độ thiện cảm của nó chỉ có thể dùng một lần trong một phó bản." Thẩm Thanh Thu khẽ khàng nói ra, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ nằm ở giường bên cạnh, khóe môi cong lên: "Hay là thử đèn kéo quân của cô chút đi?"

Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, sau đó ngồi dậy kích hoạt đạo cụ của mình, một chiếc đèn tám cạnh xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu, khung gỗ màu đàn hương được khắc họa tiết phức tạp, được buộc dây đỏ vừa vặn có thể nhấc lên, đẹp đẽ tinh tế.

Thẩm Thanh Thu cũng vén chăn ngồi dậy, sau đó lấy thẻ đạo cụ kích hoạt, cô ấy ngẩn ra nhìn cây nến trong tay, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Khuôn mặt không cảm xúc của đối phương cũng đang nhìn chằm chằm cây nến trong tay Thẩm Thanh Thu, nhưng Thẩm Thanh Thu cứ cảm thấy trên gương mặt không gợn sóng như giếng cạn kia lộ ra một tia ghét bỏ. Mặt dày ngàn năm như Thẩm Thanh Thu thật sự cũng cảm thấy có chút câm nín cùng bối rối.

Nguyên nhân không phải vì điều gì khác, mà vì chữ hỷ bên trên cây nến đỏ trong tay cô ấy lúc này thật sự còn chói mắt hơn ngọn lửa của nó.

Tiêu Mộ Vũ lên tiếng trong sự im lặng kì quái: "Hệ thống này muốn làm mai cho cô à?"

Thẩm Thanh Thu nghẹn họng, cô ấy hắng giọng một tiếng, giữ vững biểu cảm, nhướng mày nói: "Nếu nó muốn làm mai cho tôi, vậy muốn làm mai tôi cho ai chứ, xùy."

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ thoáng liếc cô ấy một cái, "Làm chuyện chính."

Thẩm Thanh Thu bĩu môi dưới, không tiếp tục trêu chọc Tiêu Mộ Vũ, xuống giường mở đèn kéo quân ra, xác thực bên trong có bấc đèn, cô ấy đưa nến tới gần, ngọn lửa chỉ lóe lên một cái trên bấc đèn, chỉ là đốt không cháy.

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lúc này đối phương mím môi nhíu mày, không còn dáng vẻ thiếu đứng đắn ban nãy, tập trung tinh thần đốt bấc đèn kia.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ thoáng động đậy, giống như gợn sóng lăn tăn khi nước nhỏ xuống mặt hồ, khi đang chuẩn bị nói không cần miễn cưỡng, một giọt nến đỏ nhỏ xuống, giọt nến dinh dính với màu hồng trong suốt rơi xuống bấc đèn, phát ra một tiếng xèo rất khẽ.

Ánh lửa bùng lên bên trên, sau đó lửa bắt đầu đốt cháy nơi giọt nến nhỏ xuống, ngọn lửa to bằng hạt đỗ lắc lư tách tách mấy cái, đột nhiên đứng thẳng!

Thẩm Thanh Thu nín thở nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong mắt là ý cười không thể khống chế. Mãi tới khi cô ấy dịch chuyển cây nến, đèn kéo quân vẫn sáng.

"Đốt được rồi, cô xem có gì biến hóa không." Rõ ràng thắp sáng được đèn của Tiêu Mộ Vũ, nhưng Thẩm Thanh Thu còn vui hơn cả Tiêu Mộ Vũ.

Không cần Thẩm Thanh Thu nhắc, khoảnh khắc đèn sáng lên, Tiêu Mộ Vũ liền cảm nhận được mô tả trong đèn kéo quân đã thay đổi.

Đèn kéo quân thắp sáng:

Độ khó: Cấp S, chỉ có thể chuyển hóa từ đèn kéo quân lụi tàn mà thành.

Mô tả vật phẩm: Một chiếc đèn bình thường, chiếu sáng trong phạm vi đường kính 0,5 mét. Kĩ năng 1: Kĩ năng bị động, đuổi tà, khi đèn kéo quân sáng lên, tất cả những thứ trong tối tăm sẽ không có chỗ lánh thân, kéo dài liên tục trong 15 phút. Kĩ năng 2: Đèn cháy ngựa phi, đèn tắt ngựa dừng! Sau khi cầm lấy đèn kéo quân hô khẩu hiệu, đèn kéo quân bắt đầu chuyển động, 15 giây sau dừng chuyển động, đồng thời quỷ quái trong phạm vi bị chiếu sáng dừng lại không tiến về phía trước, duy trì 15 giây. Thời gian làm mới kĩ năng: 12 giờ đồng hồ.

Lưu ý: Có thể nhắm trúng mục tiêu trong mỗi lần sử dụng kĩ năng, phạm vi chiếu sáng sẽ tăng thêm 20 xen-ti-mét.

Sau khi đọc xong mô tả, Tiêu Mộ Vũ có chút không thể tin nổi: "Thế mà lại là kĩ năng nâng cấp."

Thẩm Thanh Thu nhích tới quan sát, có chút nghẹn lời, cô ấy nhìn chiếc đèn kéo quân này, thật sự chỉ có thể chiếu sáng trong đường kính 0,5 mét, đổi cách nói khác là khi Tiêu Mộ Vũ cầm đèn thì chỉ có thể chiếu sáng bản thân, nhắm trúng một con quỷ mới có thể tăng thêm 20 xen-ti-mét, nếu muốn có tác dụng, sợ là Tiêu Mộ Vũ phải tới hang quỷ mới đủ nâng cấp kĩ năng.

"Hơn nữa phải nâng cao phạm vi kĩ năng, với khoảng cách này, không những phải ôm đèn kéo quân, sợ là còn phải ôm được con quỷ kia mới có thể nhắm trúng, ai có lá gan hùm làm lần đầu tiên này chứ." Quả nhiên đừng nghĩ tới kĩ năng thần kì trái lẽ thường, đưa tấm thẻ này cho người khác, ai dám đi nâng cấp kĩ năng chứ?

Thẩm Thanh Thu không nhịn được phỉ nhổ một câu, vừa nói xong cô ấy liền nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đang chăm chú nhìn mình, vô thức ngậm miệng quay đầu đánh giá xung quanh.

"Đèn thì sáng rồi, có lẽ kĩ năng bị động đã tự động bắt đầu, kĩ năng thứ hai là kĩ năng chủ động còn có thể bảo lưu không?" Nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng hỏi.

"Ừm, có thể." Lúc này biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ thoáng thả lỏng, có thêm một đạo cụ có nghĩa là có thêm một cơ hội, bọn họ đặt đèn trong phòng, vốn dĩ chuẩn bị đi tắt bóng đèn điện, nhưng nghĩ tới điều gì đó lại nằm về.

"Chuẩn bị ngủ đi."

Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, hai người rất ăn ý không tắt đèn, cũng không nói gì thêm. Không biết qua bao lâu, đèn đã tắt.

Đã tới 9 giờ.

Trong phòng im lặng như tờ, vì quá yên tĩnh, Tiêu Mộ Vũ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Thẩm Thanh Thu, cho dù đèn tắt đột ngột như thế, hô hấp của Thẩm Thanh Thu cũng không loạn.

Ngược lại Dương Nhụy và Chương Dương Phong ngủ ở bên cạnh phát ra chút động tĩnh nhỏ.

"Thẩm Thanh Thu, cô ngủ chưa?" Tiêu Mộ Vũ bỗng có cảm giác bất an.

Sau khi cô nói xong, Thẩm Thanh Thu quay người đối diện với cô, nhỏ tiếng nói: "Sao thế?"

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, ngừng lại giây lát sau đó mới chậm rãi nói: "Không có gì."

Thẩm Thanh Thu lại nhích gần một chút về phía Tiêu Mộ Vũ, sau khi tắt đèn, sắc đêm trong phòng nồng đậm bao phủ không sót ngóc ngách nào, một tia sáng cũng không thể rọi vào trong, ngoại trừ âm thanh sột soạt vang lên theo động tác của Thẩm Thanh Thu, thực ra Tiêu Mộ Vũ không nhìn thấy gì hết. Nhưng Thẩm Thanh Thu làm người ta cảm giác cô ấy đang thò mặt tới nhìn bạn, rất nhanh sau đó cô ấy dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Tôi không ngủ sớm vậy đâu, tôi ở bên ngoài, không sao đâu."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền ngẩn ra, nhớ tới ban nãy Thẩm Thanh Thu nằm lên chiếc giường gần cửa nhất, lồng ngực bỗng rung lên, cảm giác xa lạ trào ra, quấn lấy trái tim cô, không thể chạm vào nhưng tồn tại một cách rõ ràng.

Cô không nói gì nữa, chỉ yên lặng nằm trên giường.

Có lẽ là vì quá yên lặng, cuối cùng Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cơn buồn ngủ, nhưng giữa lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng tí tách, tí tách vang lên, dường như cách cô rất xa xôi, nhưng có lúc lại có cảm giác gần ngay trong gang tấc.

Trong hỗn độn, ý thức của Tiêu Mộ Vũ nửa mơ hồ nửa tỉnh táo, muốn chìm vào giấc ngủ lại cảm thấy có chuyện rất quan trọng chưa làm, trong loại giãy giụa vẫy vùng này, sợi dây trói chặt lấy ý thức của cô đột ngột đứt đoạn, thế là Tiêu Mộ Vũ lập tức tỉnh táo lại, thậm chí tiếng tí tách mù mờ lúc ẩn lúc hiện kia nhanh chóng hóa thành âm thanh thực chất vang lên bên tai.

Quả nhiên, không phải là cô mơ màng, xác thực có âm thanh. Hơn nữa ở phía đầu giường cô, hoặc có thể nói là âm thanh từ trong phòng đối diện với đầu giường truyền tới. Căn phòng chỉ cách đầu giường cô một bức tường, là nhà vệ sinh bị khóa trên tầng hai. Hiện tại rõ ràng đã qua 9 rưỡi, âm thanh tí tách chầm chậm tăng nhanh, âm thanh tăng nhanh rất có tiết tấu cuối cùng dứt khoát chuyển thành nước chảy trên sàn, giống như có người đang tắm rửa ở bên cạnh.

Toàn thân Tiêu Mộ Vũ căng chặt, có thể tưởng tượng tới cảm giác bạn tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, tuy xung quanh chỉ có một mình, không có âm thanh gì hết, chỉ có một tiếng động không có khả năng xuất hiện vang lên bên tai bạn. Cho dù là người bình tĩnh tới đâu, trái tim cũng sắp bị bóp chặt, thậm chí Tiêu Mộ Vũ cũng không phát ra âm thanh hỏi Thẩm Thanh Thu đã tỉnh chưa.

Bỗng dưng tiếng tắm rửa trong đêm đột ngột dừng lại, điều này giống như một tín hiệu, giây tiếp theo, một giọng hát biến hóa khôn lường vui tai truyền tới.

"Ka go me ka go me, ka go no na ka no to li wa..." Tiêu Mộ Vũ nín thở lắng nghe, da đầu cũng không khống chế được trở nên căng chặt, truyền tới cảm giác tê dại.

Âm thanh ca hát là của một cô bé vô cùng dịu dàng đáng yêu, mỗi câu hát đều rất tươi đẹp, như thể tiếng thì thầm của cô bé nằm trong cái ôm của mẹ sắp đi vào giấc ngủ trong đêm. Giai điệu cũng rất dễ nghe, nhưng vào đêm khuya không có lấy một tia sáng ở nơi này, trong cô nhi viện trùng trùng sự quái dị này, tất cả sự dịu dàng trong ca khúc ấy đều hóa thành nỗi sợ vô tận, đang bồng bềnh trên hành lang, lúc xa lúc gần, quẩn quanh như tiếng ma quỷ.

Nghe có vẻ là một khúc đồng dao, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy giai điệu này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra, cô cố gắng dựng tai lên, muốn nghe rõ nó đang hát cái gì. Khi nghe thấy nó hát hết lượt đầu tiên, Tiêu Mộ Vũ liền từ bỏ, cô có thể nghe hiểu tiếng Anh và tiếng Pháp, nhưng phát âm của ca từ này rõ ràng không phải những ngôn ngữ bản thân quen thuộc, dường như là đây là bài hát tiếng Nhật, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút sốt ruột.

"Ka go me ka go me..." Khúc đồng dao này vẫn tiếp tục, hơn nữa rõ ràng Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được nó cách bản thân càng ngày càng gần, cô nhìn chằm chằm cửa phòng, thậm chí còn có thể tưởng tượng được đứa trẻ đang hát đứng trước phòng hai người. Nó dừng lại mấy giây, sau đó bắt đầu đi về bên phải, còn chưa đợi đầu óc Tiêu Mộ Vũ nảy số, Thẩm Thanh Thu dường như đã ngủ say như chết bên cạnh lại ngồi dậy.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại, nhưng thứ hát bài hát kia đang ở bên ngoài, cô không dám tùy tiện lên tiếng, thế là vội vàng ngồi dậy theo, mà lúc này Thẩm Thanh Thu đã vén chăn xuống giường.

Rõ ràng trạng thái này của Thẩm Thanh Thu không ổn, không có thời gian đè lại nỗi sợ khó lòng khống chế lúc này, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu. Nhiệt độ lạnh toát lọt vào lòng bàn tay khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng rơi xuống vực sâu.

Cô cắn chặt răng, nhanh chóng trượt tay xuống nắm lấy cổ tay của Thẩm Thanh Thu, mạch đập trên đầu ngón tay khiến cô thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa đợi Tiêu Mộ Vũ chúc mừng, Thẩm Thanh Thu đã hất tay cô ra, đi thẳng ra ngoài cửa.

Tiêu Mộ Vũ vội vàng đi theo, còn muốn ngăn cản cô ấy, nhưng Thẩm Thanh Thu căn bản không để ý, sức lực của Thẩm Thanh Thu lớn tới đáng sợ, Tiêu Mộ Vũ áp sát bất đắc dĩ ôm lấy cô ấy, muốn đi kéo ga giường trói cô ấy lại, nhưng bị Thẩm Thanh Thu tách từng ngón tay hất ra.

Cảm giác bị cưỡng chế tách từng ngón tay ra không dễ chịu, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy ngón tay bản thân sắp gãy, phẩy phẩy tay quay đầu muốn lấy đèn kéo quân, nhưng lại dừng lại.

Chỉ một lúc như thế, cô đã bình tĩnh lại khỏi cơn hoảng loạn ban đầu, Thẩm Thanh Thu bỗng dưng muốn ra ngoài chắc chắn có liên quan tới khúc đồng dao này, huống hồ nhìn dáng vẻ này, Thẩm Thanh Thu không đi không được. Vậy tạm dừng 15 phút không có ý nghĩa quá lớn, ngược lại lãng phí kĩ năng thứ hai của đèn kéo quân.

Quan trọng hơn là, cô còn nghe thấy động tĩnh phòng bên cạnh, còn rõ ràng hơn bên phòng mình. Đúng vào lúc này, cách đó không xa có âm thanh người mở cửa ra ngoài, cho nên không chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu bị khúc đồng dao này dẫn dụ ra ngoài.

Đầu óc bắt đầu chuyển động, cả người Tiêu Mộ Vũ cũng triệt để bình tĩnh lại, cô hiểu tại sao Thẩm Thanh Thu lại như thế, xem ra thứ cần tới cuối cùng cũng đã tới.

Thế là Tiêu Mộ Vũ thu đèn kéo quân lại rồi mang theo, vào thời gian cô quay đầu lấy đồ, Thẩm Thanh Thu đã mở cửa ra.

Một tiếng cửa cạch vang lên, tiếng gió nhanh chóng thổi vào, lạnh thấu xương, đồng thời mang theo cả khúc đồng dao giống như tiếng gọi hồn vào trong.

Tiêu Mộ Vũ trốn sau cửa phòng không nhìn thấy bất kì bóng dáng nào, sau khi cửa mở ra, tiếng hát kia nhanh chóng bay xuống dưới tầng, từng tiếng hát nối tiếp nhau vang lên ở đó, sau đó, một người, hai người, ba người... người trong phòng kế bên đã dậy, bọn họ đi ra khỏi phòng của bản thân, giống như đội cương thi Tương Giang trong truyền thuyết, người nào người nấy hệt như một cơ thể không có linh hồn, nghe theo sự chỉ dẫn của khúc đồng dao, đi từng bước từng bước xuống cầu thang.

*****

Chương 48: Cô nhi oán 8

Tiêu Mộ Vũ hít sâu một hơi, nếu trước đó vẫn chỉ là hoài nghi, vậy hiện tại cô đã biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

Cô nhìn sang bức tường bên cạnh một cái, một mảng đen đặc, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét của mấy người mặc đồ trắng đang đi lại, có sáu người trong số tám người ra khỏi phòng.

Thấy Thẩm Thanh Thu sắp đi xa, Tiêu Mộ Vũ không có thời gian để tâm tới Dương Nhụy còn lại, nhanh chóng chen vào trong đội ngũ, đờ đẫn đi từng bước từng bước theo bọn họ xuống dưới tầng trong khúc đồng dao.

Tiêu Mộ Vũ nhớ rất rõ ràng, sau 9 giờ phải tắt đèn, nhưng đèn đường trong sân lớn phía trước cô nhi viện vẫn đang sáng, trong quá trình đi xuống dưới tầng, cô lén lút đổi vị trí, vì thế lúc này bản thân đã lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm Thanh Thu.

Chiếc bóng của một hàng người bị kéo dài bên dưới ánh đèn nhàn nhạt, giống như những chiếc cây khô gầy trơ xương, động tác ngay ngắn thống nhất, đáng sợ không nói thành lời, mà khúc đồng dao đó vẫn đang tiếp diễn, mãi tới khi người phía trước dừng lại, khúc đồng dao mới dừng lại.

Tiêu Mộ Vũ phát hiện lúc này nhóm sáu người Thẩm Thanh Thu đồng loạt ngẩng đầu nhìn khoảng đất trống trước mặt, như thể ở đó có thứ gì.

Tiêu Mộ Vũ chăm chú quan sát, rõ ràng không có gì hết.

Tình huống trước mắt cũng không cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội suy nghĩ, cô mở to mắt nhìn sáu người quây thành một vòng, Tiêu Mộ Vũ lẻn vào đội ngũ đi xuống tầng, nhưng lúc này căn bản không cách nào tới gần vòng tròn kia, sắc mặt cô nhanh chóng biến đổi.

Quả nhiên giây tiếp theo, tiếng cười của một cô bé vang lên trên đỉnh đầu cô, rõ ràng tiếng cười này rất ngọt ngào đáng yêu, nhưng khi lọt vào tai Tiêu Mộ Vũ lại giống như con dao đâm vào màng nhĩ khiến cô đau đớn kịch liệt, cô biết thứ ở đây đã phát hiện bản thân.

Tiêu Mộ Vũ lập tức khom lưng ra sức che lỗ tai, cơn đau gay gắt kia bùng nổ lan sâu từ lỗ tai vào trong đầu, đau tới nỗi khiến cô quỳ xuống đất, ước gì có thể đập đầu xuống đất.

Trong cơn đau kịch liệt, Tiêu Mộ Vũ nhìn về sau một cái, Dương Nhụy cũng đã xuống dưới, lúc này cô nàng cũng đau đớn lăn lộn trên mặt đất giống hệt bản thân, mà sáu người Thẩm Thanh Thu vẫn như khúc gỗ đứng ngay ngắn ở đó.

Tâm trạng Tiêu Mộ Vũ tồi tệ tới cực điểm, cuối cùng người luôn mẫn cảm với âm thanh như cô cũng ý thức được cảm giác quen thuộc khi nghe thấy khúc đồng dao kia đến từ đâu, không chỉ là giai điệu quen thuộc, âm sắc càng quen thuộc. Đè lại cơn đau kịch liệt, âm thanh lạnh lẽo gần như nghiến răng quát lên: "Im miệng cho tao! Cười khó nghe muốn chết!"

Tiếng cười của cô bé đột ngột ngừng lại, dường như không ngờ có một người chơi lại dám nói như thế với bản thân, lập tức bị mắng tới đờ ra.

Sau khi dịu lại, nó lại the thé hét lên, trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã có tính toán, vì đau đớn, trên sắc mặt tái nhợt của cô toàn là mồ hôi, nhưng đồng tử vẫn co chặt, tiếp tục nói: "Một đứa trẻ như mày, cười lập dị như thế khó nghe muốn chết, còn muốn cái gì mà búp bê xinh đẹp, nào có búp bê nào thích mày. Tao xuống đây bằng bản lĩnh của bản thân, mày kêu cái đếch gì?"

Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, liền có một cơn gió lạnh vây xung quanh, càng thổi càng kịch liệt, chiếc đèn kiểu cũ đang treo trên cao lắc lư kịch liệt, cơn gió lạnh dữ tợn như con dao cứa đứt mặt Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được đối phương đang phẫn nộ tới cực điểm, ý định giết người rất rõ ràng, tuy ý định giết người rất đáng sợ nhưng sự phẫn nộ này toát lên vẻ nôn nóng và mất khống chế giống lại như đứa trẻ bị chọc tức.

Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ lấy đèn kéo quân ra, nhìn thấy cơn gió kia giống cơn gió điên sắp nhào tới, nhỏ tiếng hô: "Đèn cháy ngựa phi, đèn tắt ngựa dừng."

Hô xong Tiêu Mộ Vũ tiếp tục lên tiếng kích thích đối phương, "Mày tức giận thì có tác dụng gì, sự thật chính là như thế, mày sốt ruột biểu hiện bản thân như thế, muốn gây chuyện chẳng qua là vì không có cảm giác tồn tại nên không ai thích mày đúng không?"

Đứa trẻ gào thét dữ dội, căn bản không quan tâm tới đèn kéo quân trong tay Tiêu Mộ Vũ đang chuyển động, cuốn theo cơn gió nhanh chóng quây lấy Tiêu Mộ Vũ vào bên trong, Tiêu Mộ Vũ nặng nề ngã ra đất. Cũng vào lúc này đèn kéo quân cũng rơi xuống đất theo, trong chớp mắt đã dừng lại, thế là tuy Tiêu Mộ Vũ chưa nhìn thấy đứa trẻ trốn trong gió có hình hài thế nào nhưng có thể chạm vào nó một cách chân thực, nó đã bị cố định trong phạm vi đèn kéo quân.

Xác thực là một đứa bé, kĩ năng thứ hai của đèn kéo quân chỉ có thể khống chế trong thời gian 15 giây, nghĩ tới điều này, Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ, liền giữ lấy con quỷ nhỏ này, hung hăng đánh lên vị trí mông của nó. Hiện tại Tiêu Mộ Vũ đã đi tới bước đường cùng, tất cả hành động của cô đều đang đánh cược, chuyện đầu tiên cô đã cược đúng, cũng có được đáp án mong muốn, chuyện thứ hai coi như cô đang tìm cái chết!

Mấy phát đánh liên tiếp, lòng bàn tay toàn là thịt, khiến tay Tiêu Mộ Vũ tê dại, thấy sắp hết thời gian, cô lại lấy đồng hồ bấm giờ ra đề phòng ngộ nhỡ.

Nhưng đợi tới khi con quỷ nhỏ này có thể động đậy lại, nó lại không nhào tới liều mạng với Tiêu Mộ Vũ, mà là gào khóc, Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng có thể thấy được đường nét nhỏ bé của nó, khóc lóc như một đứa trẻ đáng thương tủi thân.

Dương Nhụy dịu lại khỏi cơn đau kịch liệt, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bị dọa tới giương mắt ếch, cảm giác chấn động cùng khâm phục trong lòng không ngừng trào lên. Đây là chuyện con người có thể làm ra sao?

Tiêu Mộ Vũ chầm chậm thở ra một hơi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng: "Đừng khóc nữa, mày còn chưa làm chuyện chính, ở đây khóc lóc thì có tác dụng gì? Trẻ nhỏ biết sai thì sửa, tao không nằm trong phạm vi mày phải quản lí tối nay, mày không chọc tao, đương nhiên tao sẽ không bắt nạt mày."

Tiếng khóc của đứa trẻ chầm chậm nhỏ đi, thỉnh thoảng sụt sịt, thật sự nghe lời Tiêu Mộ Vũ không khóc nữa, cơn gió âm u kia cũng chầm chậm bình thường trở lại.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa nhìn rõ rốt cuộc trước mặt là cảnh tượng gì, thế là chậm rãi lùi về sau, phía khu vực ranh giới đèn đường có thể chiếu sáng, lấy ra sừng tê giác bản thân rút được trước đó đốt cháy trên ngọn đèn.

Dường như chỉ là một khoảnh khắc, có một mùi hương quái dị bốc lên theo sừng tê giác đang cháy, làn khói trắng lượn vòng trước mặt Tiêu Mộ Vũ, trong mông lung tất cả mọi thứ trước mắt đều bắt đầu lắc lư, đường nét trong hư không chầm chậm kết thành thực chất.

Con quỷ nhỏ bị Tiêu Mộ Vũ đánh khóc đột nhiên lộ ra thực thể trước mặt cô, quần áo hỗn loạn, khuôn mặt có chút bẩn thỉu nhìn có vẻ ngốc nghếch, dáng vẻ ngây thơ, nhưng so với sự sinh động tươi tắn thể hiện ban ngày, sắc mặt cô bé trước mặt tái xanh, hốc mắt đen đặc, không hề nhìn thấy lòng trắng, vô cùng dọa người. Tiêu Mộ Vũ đoán không sai, thật sự là Tiểu Kiều.

Nhưng lúc này nhịp tim Tiêu Mộ Vũ không có cách nào khống chế, tay chân đều lạnh toát, không phải vì nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Tiểu Kiều, mà thật ra là lúc này ở giữa vòng tròn do sáu người Thẩm Thanh Thu quây thành bỏ trống không ít khoảng cách, mà khoảng cách để trống hiện tại đều bị búp bê chiếm giữ, đếm qua một lượt, không ít không nhiều, vừa vặn tám người!

Tám con búp bê đều là búp bê nữ, đại khái là đứa trẻ chừng một tuổi, da dẻ đứa nào đứa nấy đều trắng như tuyết, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt chúng tạo thành chiếc bóng kì dị, trong đôi mắt đen mở to kia, đều hiện lên một nụ cười dị hợm.

Chúng cứ yên lặng đứng đó như thế, rõ ràng là quây tròn nhìn về phía trước, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy chúng đang đánh giá xung quanh, sau khi Tiêu Mộ Vũ đốt sừng tê giác, chúng đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Loại cảm giác này thực sự khiến toàn thân người ta lạnh toát, Tiêu Mộ Vũ suýt chút nữa không nhịn được muốn quay đầu đi, nhưng một âm thanh xa lạ trong đáy lòng nói với cô, tuyệt đối không thể để lộ vẻ sợ hãi trước mặt chúng, càng không thể trốn tránh, nếu không tối nay cô sẽ chết chắc.

Thế là cho dù đổ mồ hôi khắp lưng nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt chúng, ánh mắt không có lấy một tia sợ sệt.

Cuối cùng cái nhìn dai dẳng giống như kéo dài cả thế kỉ ấy khiến tám con búp bê kia bắt đầu thu ánh mắt lại rồi kết thúc, từng thớ cơ trên người Tiêu Mộ Vũ căng chặt tới nỗi đau đớn.

Nhưng cô vẫn chưa kịp thả lỏng, một con búp bên đột nhiên lơ lửng bay lên, rơi thẳng xuống trước mặt Giả Văn Long, sau đó mở miệng cười với hắn một cái, không cần diễn tả cảnh tượng này kinh khủng nhường nào.

Cũng vào lúc này Tiêu Mộ Vũ phát hiện sáu người kia đã bắt đầu có ý thức trở lại, vì bọn họ nhanh chóng nhìn sang bên cạnh một cái, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, biểu cảm của những người khác đều nhanh chóng tái nhợt như quỷ.

Đặc biệt là Giả Văn Long bị công kích chính diện, biểu cảm trên mặt đã vặn vẹo, tiếng hét sợ hãi trong cổ họng bị cưỡng chế ngăn lại, ngoại trừ há miệng không ngừng gào lên, cũng không có bất kì âm thanh nào, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy hai chân hắn không ngừng run rẩy, cả cơ thể giống như muốn trợn lên.

Khoảng cách giữa bọn họ và Tiêu Mộ Vũ chẳng qua cũng chỉ 7, 8 mét, nhưng Tiêu Mộ Vũ không nghe thấy bất kì âm thanh gì, thậm chí cô phát hiện rõ ràng Thẩm Thanh Thu đang quan sát xung quanh, nhưng căn bản không nhìn thấy cô. Tiêu Mộ Vũ lập tức có kết luận, nhóm người Thẩm Thanh Thu bị nhốt trong một khu vực, mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngay sau đó cô nhìn thấy Giả Văn Long đang run như cái sàng bị đẩy vào giữa vòng tròn, bên trong con mắt còn lại của hắn ngập tràn nỗi sợ, ánh mắt giống như mọc xúc tua níu lấy năm người còn lại, mang theo sự van nài vô lực, ánh mắt thẳng tắp khiến những người còn lại không nhịn được quay đầu đi, nhưng không có ai có thể cứu hắn.

Biểu cảm của con búp bê bay lên ngớ ra, mái tóc màu vàng dài tới ngang eo, bện thành bím tóc, phía đuôi còn có một chiếc nơ bướm màu hồng.

Nó chỉ vào bảy con búp bê còn lại, giới thiệu từng con: "Đây là Tiểu Nhất, kia là Tiểu Nhị, nó là Tiểu Tam... Tôi là Tiểu Bát. Tối nay chúng tôi muốn chơi một trò chơi vô cùng thú vị với các bạn, quy tắc chính là đoán xem sau lưng bạn là ai, ha ha ha. Đoán đúng, bạn có thể tránh được một kiếp, đoán sai, hi hi, chúng tôi còn thiếu búp bê, hi hi." Nó không nhịn được lớn tiếng cười lên, như thể vô cùng vui vẻ.

"Còn nữa nhé, khán giả phải tuân thủ quy tắc, ai muốn lên tiếng nhắc nhở, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy nhé, còn thảm hơn chết nữa!" Nó cười xong lại giống như kẻ điên uy hiếp những người còn lại, làm dáng vẻ như ác quỷ thực thụ.

Một câu nói mập mờ càng tăng thêm nỗi sợ, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nhíu mày, ánh mắt Giả Văn Long đi từ hoảng loạn tới sợ hãi tột độ, ngay sau đó con mắt mở to vì căng thẳng sợ hãi kia đột nhiên nhắm lại, biểu cảm triệt để mất khống chế, hắn ôm đầu run lẩy bẩy quỳ xuống.

"Ka go me ka go me..." Khúc đồng dao kia lại vang lên, là Tiểu Kiều hát, khi nó cất tiếng hát, tám con búp bê không hẹn mà gặp đi quanh Giả Văn Long, lúc này chúng không ngồi xuống, mà nắm lấy tay nhau chạy bước nhỏ theo giai điệu vui vẻ hệt như đứa trẻ ngây thơ. Tiếng cười của cô bé cậu bé ngập tràn vui vẻ trong trò chơi trẻ con phát ra từ miệng chúng, không còn là dáng vẻ tĩnh mịch vô thanh như ban nãy.

Mà trong nụ cười trẻ thơ ấy, một người đàn ông như Giả Văn Long tan vỡ tới độ tiếng khóc cũng trở nên vô cùng rõ ràng, sự đối sánh và tương phản mãnh liệt này càng khiến người ta tuyệt vọng nguội lạnh.

Khúc đồng dao vẫn đang tiếp tục, khi câu hát cuối cùng kết thúc, tất cả búp bê đều dừng lại, chúng im lặng không lên tiếng, nhưng trong mắt đều là ánh sáng hưng phấn, đặc biệt là con búp bê sau lưng Giả Văn Long, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như đang nhìn món điểm tâm.

Cảnh tượng trước mắt khiến Tiêu Mộ Vũ bất chợt bừng tỉnh, cô đã hiểu, đám búp bê kia bắt bọn họ chơi một trò chơi tương tự với trò "Mất khăn tay" của Trung Quốc. Mà lúc này Tiêu Mộ Vũ cũng nhớ ra tại sao lại cảm thấy khúc đồng dao này quen thuộc, cô từng nghe người khác nhắc tới khúc đồng dao này, là một khúc đồng dao cổ của Nhật Bản, đi kèm khúc đồng dao này còn là một trò chơi.

Một đám trẻ chọn ra một con quỷ bịt mắt đứng giữa, khi tiếng hát cất lên sẽ bắt đầu di chuyển vòng quanh, khi tiếng hát dừng lại chúng cũng dừng lại, xem xem người bị bịt mắt ở giữa có thể đoán ra lúc này sau lưng họ là ai hay không, nếu đoán đúng, người bị đoán trúng sẽ thay thế người đang bị bịt mắt trở thành con quỷ tiếp theo, nếu đoán sai người bị bịt mắt sẽ tiếp tục làm quỷ.

Đây là quy tắc của trò chơi đó, Tiêu Mộ Vũ không biết đám búp bê kia đã nói hình phạt gì với Giả Văn Long, khiến hắn sụp đổ tới mức độ này, nhưng cô biết, tuyệt đối không đơn giản như tiếp tục làm quỷ.

Âm thanh ác độc lại hưng phấn của búp bê truyền tới: "Thời gian đã tới, đoán xem, búp bê sau lưng bạn là ai?"

"Tôi... tôi... tôi không biết... nói cho tôi... cầu xin mọi người nói cho tôi, a..." Giả Văn Long khàn giọng khóc lóc tê liệt trên đất.

Nhưng lúc này ngoại trừ quan sát cảnh này, năm người còn lại căn bản không dám làm ra bất kì động tác nào, không ai dám lấy mạng sống của bản thân để cá cược, trong thế giới này càng không có người nào giúp đỡ bạn một cách vô điều kiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net