Truyen30h.Net

Người Chơi Mời Vào Chổ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 51+52

ddoobaeBp




BọnChương 51: Cô nhi oán 11

Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, Hoàng Tuấn Phong vội vàng đá nhẹ lên chân Lưu Bái dưới gầm bàn một cái.

Lưu Bái bị Thẩm Thanh Thu chọc tới câm nín, những người xung quanh đều đang ra hiệu bằng mắt với anh ta, nhất thời chỉ đành nuốt lại cơn giận.

Chương Dương Phong nghe xong vội nói: "Tôi tin cô Tiêu, trên ghi chép tiến độ của tôi ngoại trừ những thông tin rõ ràng, xác thực có hai thông tin trước đó chúng tôi không biết, nhưng chỉ có một thông tin đã cộng điểm. Còn về chuyện đứa trẻ kia, quả thật là chúng tôi nghe cô Tiêu nói."

Chương Dương Phong nói như thế, những người khác đều hiểu ra, không thể không tin.

"Vậy tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cô Thẩm, thông tin đó của cô liên quan tới chuyện gì, có thể đưa ra gợi ý không?" Hoàng Tuấn Phong cười xán lạn, mắt rưng rưng hỏi.

"Nếu ban nãy Mộ Vũ đã nói không cần ngờ vực phòng bị lẫn nhau, thì đương nhiên tôi có thể cho các vị gợi ý. Tin tức này không quan trọng lắm, chỉ có 2 điểm, có liên quan tới thứ các vị ăn tối qua." Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu lười biếng, sau khi trả lời xong câu hỏi của Hoàng Tuấn Phong, nhướng mày nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái.

Đối phương đón lấy ánh mắt của cô ấy nhưng không để tâm, hơn nữa trầm giọng nói: "Tuy vấn đề điểm số rất quan trọng, nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là thăm dò tiến độ, mà là sống sót."

Câu nói này của Tiêu Mộ Vũ trực tiếp phơi bày điều mà tất cả mọi người đều sợ hãi ra ngoài ánh sáng, ngay tới người lạc quan vui vẻ cười hi hi cả ngày như Hoàng Tuấn Phong cũng tái đi. Rõ ràng đang nhớ lại chuyện tối qua, còn có sự ra đi của Giả Văn Long, bọn họ đều không rét mà run.

"Tối nay trò chơi này vẫn sẽ tiếp tục sao? Tối qua chỉ có sáu người đi, tối nay thì sao? Điều kiện khởi động là gì?" Chương Dương Phong ném đi vấn đề bản thân để tâm nhất trong đầu, dường như tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, vô hình trung, bọn họ đã vô thức dựa dẫm vào Tiêu Mộ Vũ.

"Đây có lẽ là chuyện mọi người đều quan tâm, nhưng rất đáng tiếc, cho tới hiện tại mà nói vẫn chưa có bất kì manh mối. Hơn nữa cho dù hôm nay chúng ta biết được một chuyện là khởi động trò chơi, vậy rốt cuộc làm hay không làm cũng là vấn đề lớn." Tiêu Mộ Vũ tỉnh táo tới đáng sợ, trực tiếp chặn đứng con đường này.

Trước giờ Thẩm Thanh Thu không thích tham dự tiết mục giải thích cùng suy luận trước mặt đoàn thể, nhưng nếu đã tiếp nhận câu nói của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy cũng không nề hà chuyện phát ngôn.

Cho nên khi cả đám người im lặng không nói một lời, Thẩm Thanh Thu lên tiếng: "So với việc nghĩ xem phải tránh trò chơi bằng cách nào, chẳng thà khổ trước sướng sau nghĩ kĩ xem nên vượt qua trò chơi bằng cách nào. Nếu không các vị tưởng trò chơi tối qua thật sự là định mệnh, dựa vào ý trời để giữ mạng sống sao?" Đương nhiên rồi, so với sự bình tĩnh và khách quan của Tiêu Mộ Vũ, lời nói của Thẩm Thanh Thu không dễ nghe như thế, âm thanh lãnh đạm ngữ điệu khinh bỉ, chính là kiểu khiến người ta ghét bỏ.

Chỉ là tuy rằng không dễ nghe, nhưng hiện tại kẻ nào có não vẫn sẽ lọt tai.

"Ý của cô là, cô đã nhìn ra manh mối rồi sao?" Lưu Bái có chút nghi hoặc nói.

Còn chưa đợi Thẩm Thanh Thu lên tiếng, anh ta lại lắc đầu: "Kết luận đạt được sau khi quan sát vẫn cần phải kiểm chứng. Một ví dụ mà thôi, cho dù phát hiện ra, thì phải kiểm chứng bằng cách nào? Nếu hôm nay lại có trò chơi, nếu bị lựa chọn, ai dám lấy mạng mình ra thử?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn Lưu Bái một cái, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi chỉ đưa ra phỏng đoán cho ra lí do, lựa chọn thế nào thì không ai ép anh. Sau khi anh bị chọn, nếu anh có đáp án tốt hơn, đương nhiên không cần lấy mạng mình ra kiểm chứng."

Nói xong Tiêu Mộ Vũ không nhìn Lưu Bái nữa, mà nhìn Thẩm Thanh Thu. Tối qua cô quan sát ở bên ngoài, không nói tới khoảng cách xa, góc độ cũng có hạn, chắc chắn không tỉ mỉ bằng Thẩm Thanh Thu. Người như Thẩm Thanh Thu thấy chuyện không liên quan tới mình sẽ làm dáng vẻ không nghiêm túc không quan tâm tới gì hết, nhưng tâm tư lại vô cùng cẩn thận. Nói cô ấy là hồ ly tinh, nhưng không chỉ có bộ da bên ngoài, tâm tư kia cũng không khác hồ ly tinh là bao.

"Này, tôi chỉ phụ trách bổ sung, những chuyện khác Mộ Vũ nhà tôi cặn kẽ nhất." Đây là lại đang tái phát bệnh lười, không muốn nói nhiều.

Nhìn Thẩm Thanh Thu kiêu ngạo ôm cánh tay vẫn đang treo cao dựa vào ghế, ngoài mặt Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc nhưng trong lòng vô lực phỉ nhổ. Ai là nhà cô?

"Mọi người cảm thấy người đầu tiên bị lựa chọn trong trò chơi, vận số tệ hay tốt?" Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn mất thì giờ, trực tiếp quăng ra một vấn đề mà như thể kẻ ngốc cũng biết.

"Đương nhiên là xấu, chính là là đen đủi cực độ, điều này còn phải nói sao?" Hoàng Tuấn Phong lập tức trả lời.

"Tại sao?"

"Cái này... ở lượt chơi đầu tiên còn chưa ai biết tình hình thế nào, vừa gấp vừa nhanh, sau khi nghe hiểu quy tắc trò chơi đã bị dọa mất nửa cái mạng. Hơn nữa vốn dĩ không thể cùng nhau thảo luận tại sao lại chọn anh ta như chúng ta hiện tại, búp bê sau lưng anh ta lại là thứ gì, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào vận may nhắm mắt đoán bừa. Chọn một trong tám, xác suất mất mạng thực sự là trăm phần trăm!"

Đợi khi Hoàng Tuấn Phong nói hết trong một hơi, Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhìn những người còn lại: "Cho nên các vị đều cảm thấy, người đầu tiên đen như cột nhà cháy, gần như là đối tượng nộp mạng đúng không?"

Ngoại trừ Thẩm Thanh Thu, những người còn lại đều đồng loạt gật đầu.

"Dựa vào cái gì?" Tiêu Mộ Vũ đột nhiên cất lên bốn chữ, khiến bọn họ ngớ ra, thậm chí là nhanh chóng nhớ lại tiếng gào khóc của Giả Văn Long tối qua, dựa vào cái gì?

Khi năm người còn lại vẫn đang ngẩn ra, Dương Nhụy đã phản ứng lại, cô nàng chần chừ giây lát rồi nói: "Ý của cô Tiêu muốn nói, điều này không hợp với lẽ thường, rất không công bằng với Giả Văn Long, đúng không?"

"Đúng. Tuy trò chơi này tàn nhẫn, luôn hành động không theo lẽ thường, nhưng nếu đã là trò chơi, cho dù khó tới đâu có lẽ cũng chừa lại cho người ta một đường sống. Giống như câu nói đó, ngay từ đầu hệ thống đã đề ra một tư tưởng: Cho dù là phó bản kinh dị, não luôn là thứ tốt, cho nên muốn tiếp tục tồn tại, tuyệt đối không thể nhờ cậy vận may. Hơn nữa, tuy trò chơi không công bằng với chúng ta, nhưng có lẽ là công bằng với từng người chơi. Cho dù người tiến vào phó bản là ai, trong điều kiện khởi động không có gì đặc biệt, người đầu tiên hoàn toàn không phải sai lầm."

Nói xong Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, âm thanh có chút thấp: "Tối qua mọi người hành động thống nhất, đều không chừa lại đồ ăn, không có lí do gì để Giả Văn Long phải chết, nhưng luôn có người làm người đầu tiên, vậy tương ứng với nó, tôi có lí do suy đoán, tối qua trong trò chơi có gợi ý, chỉ là Giả Văn Long quá căng thẳng nên anh ta không phát hiện. Hơn nữa, cũng có lí do tại sao lại lựa chọn anh ta." Nói xong cô nhìn Hầu Lượng một cái, ánh mắt lướt qua Thẩm Thanh Thu, trong mắt có chút lo lắng.

"Gợi ý gì?" Lòng hiếu kì của những người còn lại bị khơi gợi tới cực điểm, đều đang nhớ lại mấy con búp bê nhìn thấy tối qua trong đầu, nhưng lại không có manh mối.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Tôi đứng cách quá xa, có một số chi tiết tôi không quan sát được."

Khi cả đám người trưng vẻ mặt thất vọng thở dài, Thẩm Thanh Thu chen lời: "Tôi biết."

"Cô biết? Là gì?" Sắc mặt Hầu Lượng căng chặt, vô thức rướn cổ về phía trước, cái chết của Giả Văn Long kích thích hắn quá mạnh, vừa nghe tới chuyện này, trong lòng hắn lại nổi lên cảm xúc không thể diễn tả thành lời, muốn nghe được đáp án.

Thẩm Thanh Thu không có bất kì biến hóa nào vì sự kích động của Hầu Lượng, chỉ nhìn hắn một cái, lại nhìn bản thân, đưa ra một vấn đề mới hoàn toàn không liên quan tới vấn đề này: "Các vị có từng nghĩ nếu các vị đều không phạm sai lầm, tại sao vòng đầu tiên lại cứ phải là Giả Văn Long không? Hoặc có thể nói là tại sao lại chọn kiểu người như anh ta?"

Vì ánh mắt cùng động tác, và cả những lời của Thẩm Thanh Thu ban nãy, Hầu Lượng lập tức xâu chuỗi những thông tin này với nhau, hắn nhanh chóng ngã ngồi trên ghế, cả cơ thể đứng ngồi không yên, không ngừng run rẩy.

"Cho nên ý cô là, ba người chúng ta, cả ba đều là đối tượng bị lựa chọn?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu, cũng không ngu ngốc, quả nhiên người có thể vượt qua hai phó bản bớt đần độn hơn người chơi mới.

"Ý của cô là, con búp bê tối hôm qua có vấn đề ở mắt? Trên người ba người các cô đều có đặc trưng riêng có thể dễ dàng tìm được búp bê tương ứng với bản thân, cho nên các cô sẽ bị lựa chọn trở thành nhóm đầu tiên?" Hoàng Tuấn Phong ngẩn tò te, rất nhanh sau đó cậu ta liền nhớ tới những lời Tiêu Mộ Vũ đã nói trong bữa cơm tối qua, toàn thân lập tức lạnh toát nổi da gà.

"Đúng thế, tám người chơi, tám đứa trẻ, tám con búp bê, tôi tin người có ngu ngốc tới đâu cũng sẽ nghĩ ra ba thứ này có liên quan tới nhau. Huống hồ Mộ Vũ cũng từng nhắc tới chuyện, rõ ràng bị thương sẽ khiến sức chiến đấu giảm đi dẫn tới bất công, hiện tại xem ra vì bị thương, đặc điểm càng rõ ràng, ngược lại rất dễ phát hiện bản thân tương ứng với đứa trẻ nào, từ đó tìm được đối phương muốn thay thế bản thân. Mà tối qua khi Giả Văn Long tham gia trò chơi, đứa trẻ tương ứng với anh ta không có mặt tại hiện trường, cho nên chỉ cần cẩn thận quan sát dưới ánh đèn đường, các vị sẽ phát hiện, ở phía đối diện anh ta, con búp bê mặc váy hồng tóc vàng, không ngừng nghiêng đầu, hai mắt nó chỉ có một mắt sáng mắt còn lại tối tăm không có ánh sáng. Lúc đó tôi đã nhìn những con búp bê khác, mỗi cặp mắt đều rực rỡ xán lạn. Chỉ tiếc là, Giả Văn Long cách tôi quá xa, tôi lại không dám kết luận, đợi tới khi con búp bê kia dừng sau lưng anh ta, đã không lên tiếng được nữa rồi."

Biểu cảm trên mặt Hầu Lượng ngưng trệ, hắn cũng biết tám con búp bê có vấn đề, vì thế cho dù có bị dọa tới mất mạng cũng cố gắng quan sát sự khác biệt của tám con búp bê đó. Mà bình tâm nghĩ lại, trong hoàn cảnh đó, quan sát người sống còn khó, huống hồ là nhìn lướt những con búp bê không khác nhau là bao, càng không nói tới việc ánh mắt của chúng rất đáng sợ, ai dám nhìn.

Lưu Bái đứng bên cạnh Giả Văn Long, lúc này sắc mặt đã biến đổi, rất lâu sau anh ta mới trúc trắc cất lời: "Cô ấy nói không sai, tôi cũng đã nhìn thấy. Nhưng... tôi chỉ nhìn một cái, cũng không nghĩ nhiều, cô vừa nói tôi liền nhớ ra xác thực là như vậy."

"Trước mắt chúng ta cần giải quyết hai việc, một là làm rõ đặc trưng của từng con búp bê, chuyện này cần mỗi một người trong số các vị miêu tả rõ ràng thứ bản thân quan sát được; thứ hai là tìm được con búp bê tương ứng với bản thân." Tiêu Mộ Vũ dứt khoát liền lạc đưa ra tổng kết.

Những người có mặt trên hiện trường đều nhìn Thẩm Thanh Thu và Hầu Lượng, Chương Dương Phong nói: "Nói như thế là Hầu Lượng và cô Thẩm đơn giản nhất rồi, cho dù tiến vào trò chơi cũng chỉ cần quan sát cẩn thận, vậy thì có thể gối cao đầu ngon giấc."

Hầu Lượng nghe xong ngẩn ra, biểu cảm sốt ruột trước đó nhanh chóng hòa hoãn lại, trong mắt còn có chút màu sắc, nhưng tiếc là câu nói của Thẩm Thanh Thu lại phá vỡ giấc mộng của hắn.

"Nói nhẹ nhàng quá, nếu thật sự như thế, chẳng phải cửa ải này lại quá đơn giản với hai chúng tôi rồi sao, vậy đối với Giả Văn Long mà nói thì coi là gì?" Nói xong cô ấy trầm mặt, lạnh lùng nói: "Dựa theo quy tắc công bằng, chúng tôi có thể giành được nhiều thông tin nhất, vậy cũng có nghĩa là, nếu tối nay có người bị đẩy ra, hai chúng tôi có khả năng cao nhất, cho dù có gợi ý cũng không thể rõ ràng như Giả Văn Long."

Câu nói này khiến Hầu Lượng bị dọa tới nỗi ngón tay không ngừng run lên, hắn cố gắng nuốt nước bọt, biểu cảm cứng đờ, rất lâu sau mới run rẩy nói: "Vậy nếu đẩy chúng ta ra, lại không có gợi ý trực tiếp, chúng ta phải làm sao?"

Ngón tay Tiêu Mộ Vũ vô thức khảy lên, nghe xong chen lời: "Tám con búp bê xuất hiện kì quái trong cô nhi viện vốn đã là chuyện dị hợm, nhắc tới búp bê, hiện tại mọi người mới chỉ nhìn thấy con búp bê Tiểu Kiều ôm trong tay, tôi nhớ tóc của con búp bê kia màu sợi đay, trong số tám con búp bê tối qua, các vị nhớ lại xem có nó hay không?"

Mấy người đàn ông Hoàng Tuấn Phong, Chương Dương Phong, Lưu Bái và Hầu Lượng lập tức quay sang nhìn nhau, đồng thanh nói: "Màu sợi đay là màu gì?"

Hoàng Tuấn Phong gãi đầu nói: "Tôi cảm thấy không phải màu vàng thì là màu nâu, nào có màu nào là màu sợi đay?"

Tất cả phụ nữ có mặt tại hiện trường nghe xong đều ăn ý không nói gì thêm, quả nhiên, trừ phi màu tóc vô cùng nổi bật, nếu không trong mắt các anh em chỉ có ba màu là màu vàng, màu nâu và màu đen.

"Được rồi, là màu nâu, các vị nhìn rõ hơn, có cảm thấy giống con búp bê nào không?" Vì không muốn làm phiền tới sự lựa chọn của những người còn lại, Tiêu Mộ Vũ không tiến hành miêu tả con búp bê kia.

Chỉ có Dương Nhụy, Chương Dương Phong và mấy người Lưu Bái Hoàng Tuấn Phong nhìn thấy con búp bê trong tay Tiểu Kiều, hiện tại đang ra sức nhớ lại.

"Bên trong chỉ có ba con có tóc màu nâu, hơn nữa quần áo giống hệt nhau, màu giày cũng y hệt. Còn nữa, khuôn mặt của búp bê đều là da trắng miệng trái tim, mắt to lông mi dài, vẻ ngoài giống y như đúc, huống hồ lúc đó chúng tôi sắp bị búp bê dọa mất mạng, nào có nhớ nó có dáng vẻ gì?"

Chương Dương Phong vẫn luôn im lặng, cặp lông mày tuấn tú nhíu chặt, chần chừ nói: "Thật ra lúc đó tôi nhìn tương đối rõ, quần áo của con búp bê kia hơi bẩn nhưng mặt mày rất sạch sẽ, tóc tai có chút hỗn loạn, còn bện tóc."

"Có phải bên tai trái có một lọn quấn lại đúng không?" Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tiếp lời.

Chương Dương Phong ước lượng phương hướng, chắc chắn nói: "Không đúng, là bên phải."

Khi trái tim của cả nhóm người cùng nhau chìm xuống, Thẩm Thanh Thu cười lên: "Đúng thế, xác thực có một con búp bê búi tóc, là ở bên phải."

"Cô đùa cợt người khác thú vị lắm à?" Lưu Bái không nhịn được nữa, oán thán một câu.

Tiêu Mộ Vũ lườm anh ta một cái, súc tích nói: "Khi còn người tìm sự an ủi hoặc vô cùng muốn kiểm chứng một kết luận nào đó, đại não sẽ bóp méo trí nhớ, càng không nói tới việc hợp lí hóa những chi tiết mơ hồ, một khi thông tin sai lầm, cái giá phải trả chính là mạng sống của các vị." Cho nên Thẩm Thanh Thu cố ý đã nói sai.

"Không đúng, tại sao hai người lại nhắc tới con búp bê của Tiểu Kiều, hai người biết ai tương ứng với Tiểu Kiều rồi sao?" Hiện tại đầu óc Hoàng Tuấn Phong rất mù mịt.

"Không biết." Câu trả lời mạch lạc dứt khoát, khiến Hoàng Tuấn Phong ngớ ra. Chỉ là Tiêu Mộ Vũ lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng có thể kiểm chứng được một kết luận rất quan trọng, đó chính là tám con búp bê trong cô nhi viện không phải búp bê ma xuất hiện ngẫu nhiên, chúng thật sự tồn tại trong hiện thực, là búp bê của đám trẻ, chúng xuất hiện trong cô nhi viện rất hợp lí, vì quá giống người, oán khí tiếp nhận từ con người cũng hợp lí."

"Cho nên chúng ta phải tìm được tám con búp bê kia, hơn nữa đối chiếu với từng con búp bê, đúng không?" Dương Nhụy nghe xong, hai mắt sáng lên, cô nàng gần như không lên tiếng, lúc này ngữ điệu vừa nhanh vừa gấp, hướng đôi mắt sáng rực nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, nói.

*****

Chương 52: Cô nhi oán 12

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh nghiêng đầu, trong lòng oán thán, cũng coi như bọn họ đã hiểu. Không thể không nói ở chung với người quá thông minh, luôn có cảm giác trí tuệ của những người xung quanh không đủ dùng.

"Tôi hiểu rồi, nếu nói vì Giả Văn Long là người chơi đầu tiên, vậy rõ ràng là quá bất lợi, cho nên cho dù không biết anh ta tương ứng với ai, hoặc không biết con búp bê nào là bản thân, trò chơi cũng sẽ đưa ra manh mối rõ ràng. Nhưng chúng ta, thậm chí là hai người cô Thẩm và Hầu Lượng, trò chơi sẽ không đưa ra gợi ý rõ ràng như thế nữa. Mà điều này phải dựa vào trung gian trong hiện thực, cũng chính là tám đứa trẻ, còn cả những con búp bê mà chúng có để chỉ dẫn chúng ta." Chương Dương Phong đưa ra tổng kết.

Hoàng Tuấn Phong cũng đã phản ứng lại, cậu ta nhíu mày nói tiếp: "Cho nên người chơi tương ứng tới tám đứa trẻ mồ côi, tám đứa trẻ mồ côi tương ứng với tám con búp bê. Vậy có nghĩa là để cho công bằng, hai người cô Thẩm và Hầu Lượng đã tìm được đứa trẻ tương ứng, nếu như thế thì hoặc là rất khó tìm được búp bê của chúng, hoặc là căn bản không cho thời gian để tìm, là ý này sao?"

"Rất có khả năng." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, cho nên tối nay Thẩm Thanh Thu sẽ rất nguy hiểm, ngược lại người này gần như không hề quan tâm, vô cùng bình tĩnh.

"Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng tiếp xúc nhiều hơn với đám trẻ kia, làm rõ tình hình của chúng. Chỉ là... Tiểu Kiều kia không phải là người, liệu có phải những đứa trẻ khác cũng là quỷ không?" Hoàng Tuấn Phong nghĩ tới chuyện này, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, tuy trước đó cảm thấy Tiểu Kiều không ổn, nhưng hiện tại xác thực rõ ràng đứa trẻ này không phải người, lại còn trà trộn vào trong một đám người, cứ cảm thấy sợ hãi không thôi.

"Còn một chuyện nữa, dáng vẻ của mấy con búp bê kia, tốt nhất chúng ta nên ghi nhớ, rồi tổng hợp lại. Tôi cảm thấy không chắc có thể tìm ra từng con búp bê trong hiện thực, ý tôi là rất có thể chúng ta không kịp tìm, hoặc là sơ suất, vậy thì chỉ có thể lấy một vài đặc trưng trên người đám búp bê kia để so sánh với đám trẻ." Chương Dương Phong nhắc nhở những người khác, nhóm Tiêu Mộ Vũ nghe xong đều gật đầu.

Bắt đầu trần thuật tỉ mỉ chi tiết bản thân quan sát được, những người còn lại bổ sung chỉnh sửa.

Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ tổng hợp lại phát ngôn của mọi người, đưa ra kết luận: "Tám con búp bê, hai con tóc vàng, lần lượt là Tiểu Lục, Tiểu Bát, ba con tóc nâu lần lượt là Tiểu Nhị, Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, ba con tóc đen còn lại chính là Tiểu Nhất, Tiểu Tam và Tiểu Tứ, toàn bộ đều mặc váy công chúa, kiểu dáng gần giống nhau, tôi không để ý tới giày, có lẽ là giày da, đây đều là cảm quan cơ bản, tôi sẽ lặp lại một lượt đặc điểm tương đối đặc biệt. Tóc Tiểu Nhị bện rất đẹp, là kiểu tóc đuôi ngựa được bện từng búi nhỏ, trên cổ tay có một chiếc lắc tay, là kiểu tết dây thủ công, không xác định chất liệu cụ thể. Tiểu Bát, chính là con búp bê ra mặt đẩy Giả Văn Long, nó tương đối đặc biệt, bện tóc dài thắt nơ bướm. Con búp bê thực sự đứng sau lưng Giả Văn Long là Tiểu Lục, cũng là một con tóc vàng. Những con còn lại vì vấn đề thời gian cùng góc độ, cộng thêm lúc đó quá căng thẳng, mọi người đều không nhìn rõ."

"Cũng có thể nói là, hiện tại con búp bê có đặc trưng rõ ràng nhất chính là Tiểu Bát, vì nó ra mặt tìm thế thân cho Tiểu Lục, cho nên chúng ta quan sát được rõ nhất, hiện tại không còn điểm đặc biệt nào để nhắc tới nó nữa. Tiếp theo chính là Tiểu Nhị, chỉ có mình nó có lắc tay, những con khác không có." Chương Dương Phong nghe Tiêu Mộ Vũ đưa ra hai thông tin súc tích quan trọng, trong lòng anh cũng phục sát đất Tiêu Mộ Vũ.

Khi Tiểu Bát giới thiệu bạn đồng hành của nó, vị trí của những con búp bê đó đều hỗn loạn, bọn họ chỉ nhớ con búp bê bản thân nhìn thấy có đặc trưng gì, rất nhiều người không nhớ ai là ai. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại giống như một bảo bối, vô cùng lưu loát đưa ra đáp án là con búp bê nào.

Sau nửa tiếng đồng hồ thảo luận của bọn họ, cuối cùng Khúc Mộc Hề cũng xuất hiện trong đại sảnh.

Cô ta nhìn mọi người một lượt, con ngươi mang theo ý cười: "Chào buổi sáng các vị, mọi người đều dậy cả rồi à, không ngờ các vị dậy sớm vậy. Tối qua nghỉ ngơi thế nào, ngủ có quen chỗ không?"

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, hai người đều cảm thấy lời này có chút bất thường.

Đều dậy cả rồi? Là do cô ta đếm sai số người, hay là thật sự cho rằng chỉ có bảy người?

"Nếu đã đông đủ cả rồi, vậy chúng ta đi ăn sáng thôi, buổi sáng nhà ăn nấu cháo, còn có trứng gà, hai người bị thương cần bổ sung thêm dinh dưỡng."

Câu nói này về cơ bản đã đưa ra kết luận, người mất tích kia dường như chưa từng tồn tại trong mắt Khúc Mộc Hề.

Lúc này cả nhóm người nhìn thấy Khúc Mộc Hề, đừng nhắc tới chuyện trong lòng khó chịu nhường nào, rõ ràng không muốn tiếp xúc quá nhiều, nhưng lại phải làm như không có chuyện gì, chỉ hi vọng viện trưởng Khúc nhã nhặn dịu dàng này là người sống, chỉ là vì trò chơi cài đặt thành như thế.

"Lại ăn, tôi đã hoài nghi đời này tôi không muốn ăn cơm nữa rồi." Mồm miệng Hoàng Tuấn Phong không ngừng nghỉ, mặt mày tuyệt vọng, không chút tinh thần nhỏ tiếng càu nhàu.

Lưu Bái lườm cậu ta một cái, không lên tiếng, cả đoàn người đi theo Khúc Mộc Hề tới nhà ăn, Tiêu Mộ Vũ đi phía trước bên cạnh Khúc Mộc Hề, lên tiếng hỏi: "Viện trưởng Khúc, cô nhi viện Nhân Ái cũng không nhỏ, tôi thấy thật ra có rất nhiều phòng, sao lại chỉ có tám đứa trẻ thế?"

Biểu cảm của Khúc Mộc Hề lập tức ngớ ra, trong đôi mắt trước giờ luôn mang theo ý cười lộ ra chút hoang mang, biểu cảm này chỉ lướt qua rồi biến mất, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy rõ ràng.

"À, là thế này, cô nhi viện Nhân Ái quá hẻo lánh, vào cuối năm ngoái chính quyền địa phương đã đưa ra quyết định, để cô nhi viện Nhân Ái sáp nhập vào viện phúc lợi trong thành phố, cho nên có một nhóm trẻ đã được đưa tới viện phúc lợi rồi. Vì vấn đề thủ tục nên đám trẻ Tiểu Kiều bị chậm trễ hơn, cuối tháng này cũng sẽ tới đó."

Khúc Mộc Hề nhanh chóng đưa ra giải thích, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Vậy sau khi cô nhi viện Nhân Ái sáp nhập, viện trưởng Khúc và Lão Tang sẽ ra sao?"

Khúc Mộc Hề cười cười: "Tôi vốn dĩ không phải là viện trưởng chính thức, mà là sau khi viện trưởng Trương, người tiền nhiệm rời đi, tôi tạm thời làm thay vị trí của ông ấy. Đợi khi mấy đứa Tiểu Kiều rời đi, tôi cũng nên đi rồi."

Ngữ điệu của Khúc Mộc Hề rất dịu dàng, chỉ là nói tới đoạn đợi đám trẻ rời đi thì thở dài một tiếng, rõ ràng trên mặt có ý cười, nhưng trong lời nói và ánh mắt lại có chút rầu rĩ cùng buồn bã, xem ra có vẻ như cô ta không nỡ rời xa đám trẻ.

Tiêu Mộ Vũ không hỏi tiếp, hơn nữa quãng đường từ đại sảnh tới nhà ăn cũng chỉ mấy mét, cũng không kịp hỏi gì nhiều đã tới nhà ăn.

Khi vào cửa, đám trẻ đã ở đó xếp hàng lấy bữa sáng.

Mấy người Tiêu Mộ Vũ vừa vào trong liền đánh giá tám đứa trẻ kia, Tiểu Kiều đứng phía trước, cô bé tên Tiểu Môi nhắc nhở Tiểu Kiều ăn cơm hẳn hoi hôm qua đứng ngay sau lưng Tiểu Kiều.

Tiêu Mộ Vũ nhìn một vòng bên trong, cậu bé tên Tiểu Hàn có vấn đề ở chân đang đứng cuối cùng, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên chân cậu bé, Tiểu Hàn đi đôi giày vải, rõ ràng đế giày chân trái bị mòn hơn một chút, mà Hầu Lượng cũng bị thương ở chân phải.

Rõ ràng Hầu Lượng cũng chú ý tới Tiểu Hàn, đôi mắt không hề che đậy dính lên người cậu bé.

Thẩm Thanh Thu lại không nhanh không chậm, nhìn bà cô đang phát đồ ăn sáng, vẫn là người phụ nữ hôm qua, đã thay quần áo, mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt đưa bát tới, máy móc múc cháo phát trứng gà và bánh bao cho đám trẻ.

Tiểu Kiều đã ôm bát của bản thân quay về chỗ, cô bé đặt bữa sáng của mình đâu ra đấy, lại quay đầu chạy lại, đưa tay cầm giúp Tiểu Môi.

Tiêu Mộ Vũ chạm vào Thẩm Thanh Thu, biểu thị cô ấy để tâm thêm chút.

Thẩm Thanh Thu cố tình giả ngu, nhích gần nhỏ tiếng nói: "Sao thế?"

Tiêu Mộ Vũ biết người phụ nữ này lại muốn gây rối, lạnh giọng nói: "Thôi bỏ đi, người đâm đầu vào cái chết thì cứu không nổi."

Thẩm Thanh Thu giống như M, bị Tiêu Mộ Vũ mắng còn cười híp mắt, nghiêng đầu nói tiếp: "Yên tâm, trong lòng tôi đã có tính toán."

Trong tám đứa trẻ mồ côi, Tiểu Môi kia là đứa trẻ có vẻ ngoài nổi bật nhất, môi đỏ răng trắng, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp. Mặc chiếc váy trắng giặt nhiều tới ngả màu, dưới chân đi đôi giày da màu đỏ, trên người toát ra khí chất bà cụ non khác hẳn với đám trẻ xung quanh, rất thu hút người khác.

"Khi vào cô nhi viện, tôi hỏi viện trưởng Khúc có ai cũng tới đây hay không, viện trưởng Khúc nói có ba người, trong đó có một người rất xinh đẹp, Tiểu Môi luôn miệng nói cô ấy đẹp, rất thích cô ấy." Tiêu Mộ Vũ không chút gợn sóng với câu trả lời của Thẩm Thanh Thu, chỉ đè thấp giọng tự nói chuyện một mình.

Thẩm Thanh Thu nghe hiểu, cô ấy nhìn Tiểu Môi một cái, tay phải cô bé bưng bát, tay trái thõng ở một bên, đang liếc cô ấy một cái. Trẻ con cũng thích chị gái anh trai xinh đẹp, vốn dĩ được một đứa trẻ nói rất xinh rất thích là một chuyện vui vẻ, nhưng trong trò chơi đáng sợ như một con búp bê tìm thế thân, thì chính là chuyện đòi mạng.

"Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi là thế thân của nó, hoặc là thế thân cho búp bê của nó. Chỉ là hiện tại vẫn chưa có bất kì manh mối gì chứng minh búp bê của nó là con nào." Thẩm Thanh Thu không lộ ra vẻ căng thẳng, dường như cảm thấy rất bình thường với chuyện này.

Hai người đang nói chuyện, Khúc Mộc Hề bên kia lại bảo bọn họ đi ăn sáng, nhưng Chương Dương Phong chủ động lên tiếng: "Viện trưởng Khúc, chúng tôi ở nhờ chỗ các cô cũng không đưa các cô được thứ gì, cô đừng coi chúng tôi là khách, để chúng tôi tự làm là được. Vừa hay mấy người chúng tôi cũng không có chuyện gì làm, đúng lúc có thể chơi cùng các bạn nhỏ, chúng tôi muốn ăn sáng cùng chúng, tìm hiểu nhiều hơn về chúng, cô thấy có được không?"

Khúc Mộc Hề nghe xong, tươi cười: "Thế thì tốt quá, hiện tại trong cô nhi viện chỉ có tôi và Lão Tang, không ai chơi cùng đám trẻ, mọi người bằng lòng chơi với chúng thì còn gì bằng."

Chiêu này của Chương Dương Phong rất chuẩn, muốn tìm được nhiều manh mối hơn thì tiếp cận đám trẻ chính là phương pháp tốt nhất lúc này.

Bữa sáng là cháo bát bảo, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ lấy đồ ăn từ chỗ cô bếp. Nhìn tư thế run rẩy quen thuộc kia, bát cháo của bản thân vơi mất một nửa, Tiêu Mộ Vũ vô thức ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia một cái. Khi ánh mắt không thiện chí của đối phương nhìn tới, Thẩm Thanh Thu lập tức cười lên đón lấy, biểu cảm ngoan ngoãn, mồm miệng ngọt ngào: "Cảm ơn cô, còn phiền cô múc cháo cho chúng cháu, thật là vất vả cho cô rồi. Đồ ăn tối qua cô làm ngon lắm, tay nghề nấu ăn của cô rất tuyệt, mấy ngày sau đây có lẽ còn phải làm phiền cô, cô ơi, cháu nên xưng hô với cô thế nào đây? Chúng cháu còn chưa biết cô tên gì nữa?"

Cô bếp nhìn giống cương thi kia nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu rất lâu, bao nhiêu phó bản như thế, đây là lần đầu tiên có một cô gái tiến lại gần tươi cười chào hỏi bà ta, còn khen bà ta nấu ăn ngon, bà ta không lập tức trả lời, mà thò muôi vào nồi múc thêm một muôi cho Thẩm Thanh Thu, rất lâu sau đó mới chuyển động gò má cứng nhắc của bản thân, lên tiếng: "Gọi cô Khương là được."

"Ting."

Âm thanh hệ thống cùng lúc vang lên trong đầu tất cả mọi người, "Người chơi Thẩm Thanh Thu kích hoạt kĩ năng ấm áp của NPC cô Khương: Cô không run tay. Ăn hết cháo bát bảo yêu thương của cô Khương sẽ gặp may mắn."

Tiêu Mộ Vũ nhìn bát của bản thân một cái, lại nhìn bát của Thẩm Thanh Thu, khóe môi vô thức co rút, cái này thật sự là kĩ năng rất ấm áp.

Chương Dương Phong, Dương Nhụy trước đó bưng nửa bát cháo, còn cả Hoàng Tuấn Phong, Lưu Bái ở phía sau đều câm nín, đúng thật là "cô không run tay".

Cũng vào lúc này, phía sau bà cô nhà ăn trên thanh tiến độ của bọn họ xuất hiện hai chữ, cô Khương. Thẩm Thanh Thu phát hiện bản thân tăng thêm 0,5 điểm, lúc này cô ấy có chút muốn phỉ nhổ, quan trọng là phía sau còn có một dòng ghi chú: Điểm số đặc biệt, dùng để khích lệ!"

"0,5 điểm thật là một sự khích lệ to lớn." Lúc ngồi xuống Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng làu bàu một câu, Tiêu Mộ Vũ không tiện nhìn giao diện của Thẩm Thanh Thu nhưng nghe được lời cô ấy, vẫn đoán được chuyện gì đã xảy ra. Sau đó khóe miệng khẽ cong lên, rồi lập tức hồi phục dáng vẻ lãnh đạm, làm như không có chuyện gì, nói: "Có người người đẹp miệng ngọt trái tim hồ ly, vậy còn năm đứa trẻ nữa, dỗ dành từng đứa sẽ giành được 2,5 điểm thưởng, cộng lại cũng được 3 điểm tròn."

Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, Tiêu Mộ Vũ còn biết chọc cười như thế sao? Nhưng sau khi ngạc nhiên qua đi, cô ấy lại mím môi cười xinh đẹp quyến rũ: "Cô khen tôi người đẹp miệng ngọt, còn đáng quý hơn so với được cộng 3 điểm nhiều."

Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, lẽ nào Thẩm Thanh Thu không nghe ra trái tim hồ ly phía sau sao?

Đồ ăn buổi sáng đơn giản hơn nhiều, ngửi không thấy mùi kì quái, quan trọng hơn là ở đây không ai nói thêm câu nào, cũng chính là bữa sáng này có lẽ không có vấn đề.

Thế là bảy người ra sức phát huy bản lĩnh trên người, thân thiết với tám đứa trẻ kia, cuối cùng phần giới thiệu nhân vật trong cô nhi viện Nhân Ái đã được bổ sung đầy đủ, chỉ là không được cộng thêm điểm, xem ra 0,5 điểm của Thẩm Thanh Thu thật sự là điểm số khích lệ.

Năm đứa trẻ còn lại đều khoảng 7, 8 tuổi, hai bé trai, một đứa gầy gò da dẻ đen đúa tên Tiểu Thu, đứa còn lại mập mạp tên Tiểu Nghiêm. Ba bé gái còn lại, Tiểu Mai là cô bé ăn mặc tinh xảo nhất, dáng vẻ cũng xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa cao, Tiểu Nguyệt là một cô bé rất điềm đạm, hỏi gì chỉ biết gật đầu lắc đầu, không lên tiếng. Tiểu Cầm là đứa trẻ bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh, miệng nứt ra rất rõ ràng, vẫn luôn cúi đầu, chỉ khi bạn không nhìn nó, nó mới ngẩng đầu lên. Trong số những bé gái, ngoại trừ Tiểu Môi mặc váy, những đứa khác đều mặc áo phông kết hợp với quần.

"Các em thường chơi trò gì ở cô nhi viện?" Hoàng Tuấn Phong điều chỉnh thành giọng nói dịu dàng hỏi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn tám đứa trẻ đám Tiểu Kiều, Tiểu Hàn, Tiểu Nghiêm, ánh mắt vốn dĩ đang sáng rực bỗng nhiên lụi tàn, thế là cô nhìn Hoàng Tuấn Phong, sau đó tiếp lời, "Tiểu Kiều, Tiểu Hàn, có phải mấy bạn nhỏ các em đều rất nghe lời viện trưởng Khúc đúng không?"

Mọi người đều biết Tiểu Kiều không phải người, vì thế cho dù là cố ý hay là vô tình đều tránh xa nó, mà lúc này Tiêu Mộ Vũ lại ngồi cạnh nó nhìn mấy đứa trẻ kia, âm thanh dịu dàng hiếm thấy.

Hai người bọn họ, Thẩm Thanh Thu lạnh lùng lại kiêu ngạo, Tiêu Mộ Vũ thì lạnh lùng nhưng trầm ngâm, nhưng chỉ mới một lúc, bọn họ đều ý thức được hai người phụ nữ này có thể lộ ra một bộ mặt khác để hoàn thành trò chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net