Truyen30h.Net

Người Chơi Mời Vào Chổ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 93+94

ddoobaeBp




Chương 93: Ban 7 chết chóc 17

Trần Khải Kiệt vừa đi, hiện trường liền rơi vào yên lặng, vì mỗi người đều đang suy nghĩ vấn đề trước mắt.

Tiến độ hoàn thành cốt truyện có nhắc nhở, nhưng rốt cuộc tính toán bằng cách nào vẫn là ẩn số, độ khó tương đối lớn.

Tiêu Mộ Vũ lại bắt đầu nhớ lại những điều bản thân nghe được, những thông tin bản thân quan sát được trong những ngày qua, hi vọng có thể tìm được chút manh mối từ trong đó.

Hung thủ không phải Lưu Nhã, nhưng biểu hiện của Lưu Nhã quá khác thường, cho nên hung thủ là Lâm Tuyết, vừa vặn ăn khớp với câu nói kia, hung thủ và Lưu Nhã có quan hệ, tất cả dường như đều sáng tỏ.

"Tôi còn nhớ ra một chuyện, khi tôi tìm tên Lâm Tuyết, tìm đi tìm lại hai lượt mới thấy." Tiêu Mộ Vũ đột nhiên lên tiếng.

Mấy người Tô Cẩn ngẩn ra, sau đó mở bảng biểu quan sát một cái, bọn họ nhìn lên bảng, nhanh chóng tìm thấy tên Lâm Tuyết, không có vấn đề gì.

Thẩm Thanh Thu xoa cằm, "Tôi tin Mộ Vũ, với độ nhanh nhạy của cô ấy, không thể nào phải tìm tên Lâm Tuyết tới hai lần, chắc chắn có vấn đề. Nếu như thế, lại có thể tiếp tục kiểm chứng kết luận Lâm Tuyết đã chết. Vì trong tình huống thông thường, nếu Lâm Tuyết chết rồi, tên cô ta sẽ không nằm trong danh sách, cho nên mới dẫn tới việc Mộ Vũ nhất thời không nhìn thấy cô ta. Có lẽ cài đặt hệ thống không ngờ chúng ta sẽ kiểm tra bảng thành tích, còn lật lại trước đó lâu như thế."

"Có lí."

Hai tay Tiêu Mộ Vũ đan vào nhau, đỡ lấy cằm, biểu cảm có chút nghiêm túc: "Tối nay rất nguy hiểm, hi vọng mọi người nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Tới hiện tại, tôi thực sự không thể suy đoán ra nhiều thông tin hơn, vậy nhân lúc trời còn chưa tối chúng ta cũng nên đi tìm thêm một vài thông tin nữa, trọng tâm có thể xoay quanh một điểm, chính là tìm ra chứng cứ Lâm Tuyết là hung thủ."

Tô Cẩn im lặng giây lát, lên tiếng nói: "Hôm nay học sinh nghỉ học, trong những người ở lại trường, đa phần đều lên lớp tự học, còn có một số hoạt động tự do. Tôi muốn nhân cơ hội này đi điều tra đồ đạc của Lâm Tuyết và Lưu Nhã, có lẽ có thể có thêm thông tin khác."

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở: "Đừng cưỡng cầu, đặc biệt là cố gắng đừng để chúng phát hiện, nếu không rất có khả năng sẽ chọc giận chúng."

"Rõ."

Nói xong, bốn người tách ra, chia nhau đi hành động.

Rất nhanh sau đó Trần Khải Kiệt bên kia gọi điện tới, ngữ điệu của anh ta mang theo vẻ thất vọng: "Không điều tra ra được, ghi chép của đội phòng cháy chữa cháy trong tháng Một đều bị xóa sạch rồi."

Tiêu Mộ Vũ im lặng, mà Tả Điềm Điềm ở bên kia có chút bực bội: "Sao tôi cảm thấy hệ thống này cố ý tăng cao độ khó trò chơi thế, Lâm Tuyết và Lưu Nhã vẫn luôn ngồi trong lớp, chúng tôi không có cơ hội. Hơn nữa rõ ràng đã đoán ra rồi, chỉ là nhất định không chịu cho chút chứng cứ nào."

Lúc này Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đang quan sát khắp nơi trong trường, vì hai người nghĩ, nếu Lâm Tuyết bị thiêu chết, sẽ phải có hiện trường vụ án. Hơn nữa suy nghĩ tới việc dù đám học sinh gây ra bạo lực học đường có hung dữ thế nào, cũng không thể trực tiếp thiêu chết người, vậy có lẽ là có hiện trường vụ cháy.

Nếu vì lời nguyền mà người trong trường quên mất một vài chuyện, vậy chắc chắn hiện trường vụ cháy đã được cải tạo tu bổ.

Nơi học sinh thường tới thường là những những nơi như nhà vệ sinh, lớp học, hoặc là kí túc xá, thư viện.

Đợi khi hai người chuẩn bị vào kí túc xá quan sát, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy một thứ, thế là bước chân đột nhiên chậm lại. Thị lực của cô ấy rất tốt, có thể nhìn thấy trên màn hình hiển thị tối tăm có chữ số. Thẩm Thanh Thu cũng biết thứ kia, là bộ ghi dữ liệu hỏa hoạn của đầu báo khói.

Căn cứ theo quy định thông thường, trong mỗi kí túc xá đều sẽ lắp đặt đầu báo khói, sau đó bộ ghi dữ liệu này sẽ hiển thị phòng nào có ghi chép báo động, cũng sẽ phát ra âm thanh báo động.

Tiêu Mộ Vũ quan sát thấy Thẩm Thanh Thu dừng lại, vừa muốn hỏi, nhưng sau khi ánh mắt nhìn theo tầm nhìn của Thẩm Thanh Thu, cô bỗng ý thức được điều gì đó, liền đi tới.

Chuông báo không kêu, nhưng Tiêu Mộ Vũ quan sát thì phát hiện bên trên có ghi chép báo động, thời gian trùng hợp là 20:05 phút tối ngày hôm qua, số phòng chính là 409. Bên trên hiển thị "Báo động lần đầu, có khói."

"Tối qua có chuông báo sao?" Tiêu Mộ Vũ hỏi.

Thẩm Thanh Thu rất dứt khoát lắc đầu: "Không, âm thanh báo cháy chói tai lại có tính xuyên thấu, tòa nhà giảng đường cách nơi này không tới một trăm mét, thông thường mà nói có thể nghe thấy."

"Tôi nhớ, ghi chép báo cảnh sát lần thứ hai Trần Khải Kiệt gửi tới là vào 20:29 phút buổi tối." Tiêu Mộ Vũ nói xong, lại ấn lên nút di chuyển, phát hiện hai hôm trước cũng xuất hiện báo động vào cùng thời gian này, tiếp tục di chuyển lên, cũng có.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ: "Chuyện này chắc chắn có vấn đề."

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhăn lại, nghĩ ngợi giây lát rồi lập tức đi vào kí túc xá, giơ tay gõ cửa sổ phòng cô quản lí kí túc.

Sau mấy tiếng gõ, cô quản lí thò đầu ra, khi nhìn thấy hai người liền khựng lại, sau đó mất kiên nhẫn nói: "Không đi học à, có chuyện gì?"

"Cô ơi, ban nãy chúng cháu nhìn thấy đầu báo khói sáng lên, hiển thị phòng 409 có hỏa hoạn, có nên nhanh chóng tới đó xem thử không, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?" Tiêu Mộ Vũ không để tâm dáng vẻ không chút khách sáo của cô quản lí, giả vờ có chút sốt ruột.

Cô quản lí phì cười một tiếng: "Chuyện bé xé ra to, thứ đó hỏng rồi, cứ cách dăm ba bữa lại hiển thị phòng số 409 có báo khói, có lúc còn kêu nữa đấy. Nửa đêm nửa hôm đột nhiên kêu lên, có tắt thế nào cũng không tắt được, dọa chết người ta mất. Lúc nên kêu thì lại câm như hến, lúc này thì lại kêu lung tung. Đúng thật là! Mau về đi, về đi, không lên lớp cũng phải chăm chỉ tự học, đừng ở kí túc xá mãi thế."

"Thường xuyên hiển thị? Là nhạy quá đúng không? Sao trường học không sửa đi, cô từng kiểm tra chưa ạ? Ngộ nhỡ thực sự xảy ra chuyện thì sao, sói tới rồi, từng nghe chưa?" Sắc mặt Thẩm Thanh Thu mang theo chút hờ hững, vừa nhìn đã biết không phải học sinh chăm ngoan.

Cô quản lí lườm Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó quay đầu đóng cửa sổ lại, ném lại một câu: "Có gì mà kiểm tra, phòng 409 có ai ở đâu, ai có thể kích hoạt đầu báo khói chứ?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn cửa sổ một cái, trong lòng đã hiểu ra.

"Mọi người nói xem không có ai ở, nhưng lại thường xuyên có cảnh báo cháy?" Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhìn một cái, run rẩy, nổi da gà da vịt toàn thân.

"Không có ai ở thì có thể là quỷ, liệu như thế có thể phán đoán, nữ quỷ bị thiêu chết khi đó chính là chết trong phòng 409 không?" Trần Khải Kiệt cũng cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng trong nỗi sợ lại có chút kích động, cũng coi như đã có đột phá.

"Nhưng cũng có khả năng thứ đó bị hỏng, chúng ta có thể dùng làm chứng cứ quan trọng không?" Tả Điềm Điềm nghĩ tới việc bọn họ có được tin tức, nhưng thanh tiến độ cũng không thay đổi, hệ thống cũng không lên tiếng, vô thức có chút hoài nghi.

"Không phải hỏng." Tiêu Mộ Vũ trả lời chắc như đinh đóng cột, "Xác thực thứ kia có thể hỏng, nếu trùng hợp hỏng ở phòng 409, vậy cũng không phải không có năng xuất hiện lặp lại. Nhưng một thứ đồ đã hỏng, làm sao có thể chuẩn xác lặp lại báo động vào cùng một khoảng thời gian 20:02 được chứ? Huống hồ, Trần Khải Kiệt, có lẽ anh có ấn tượng sâu sắc, cuộc điện thoại báo cảnh sát ngày 08 tháng 01 chính là vào 20:29 phút. Vào thời gian này, trong tình huống thông thường có lẽ đều đang ở trên lớp học bài, nếu xuất hiện điện thoại báo cảnh sát, chắc chắn đã xảy ra chuyện!"

"Mộ Vũ nói đúng, nhưng tôi cảm thấy nó hỏng cũng là sự thật." Thẩm Thanh Thu đột nhiên nói ra một câu như thế, khiến Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩn ra.

Ngay sau đó mặt mày Tiêu Mộ Vũ nhăn lại, không nhịn được nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.

"20:02 phút báo cháy nhắc nhở, hiển thị cảnh báo đầu tiên là có khói, cũng có thể nói là không phải sai lầm, đã có ánh lửa xuất hiện. Theo lí mà nói, 20:02 không phải đêm khuya, xác suất cao là người bị hại vẫn tỉnh táo, trong trường có nhiều giáo viên, học sinh, bảo vệ vẫn còn thức như thế, nếu khi đó vang lên tiếng báo động, không đầy mấy phút sau mọi người sẽ có thể phát hiện phòng 409 có lửa. Trước tiên không nhắc tới việc tại sao người bị hại không thể thoát ra, ít nhất sẽ có người đi dập lửa. Hơn nữa tôi và Mộ Vũ đã quan sát một lượt, chốt cứu hỏa cùng các thiết bị cứu hỏa trong cấp ba Viễn Ninh rất đầy đủ, cũng không phải gần đây mới lắp đặt."

Thẩm Thanh Thu dừng lại giây lát, rành mạch đưa ra kết luận: "Cho nên chỉ có một giải thích, là chuông báo động đã hỏng."

Logic của Thẩm Thanh Thu rất rõ ràng, trình bày một mạch ra suy nghĩ của bản thân.

Trần Khải Kiệt tâm phục khẩu phục, vội vàng gật đầu: "Đúng thế, khi tôi kiểm tra ghi chép của bên đội cứu hỏa thì phát hiện, đội cứu hỏa chỉ cách trường cấp ba Viễn Ninh hai cây số, rất nhanh có thể tới nơi, không tới nỗi có thể thiêu chết người."

"Chẳng trách cô ta căm hận như thế, chắc chắn đám người đó thực sự cắt đứt triệt để đường sống của cô ra, đứa trẻ mới 16, 17 tuổi, sao có thể độc ác như thế chứ?" Tô Cẩn cảm giác trong lòng có nỗi buồn không nói thành lời.

"Ting!"

"Tiến độ cốt truyện 505, xin hãy kiên trì nỗ lực!"

Đúng vào lúc này, hệ thống cũng coi như có phản ứng, sắc mặt mấy người Tô Cẩn vui mừng, "Xem ra logic này chắc chắn thành lập, chúng ta đã tìm được hiện trường xảy ra vụ án rồi. Tiếp sau đây còn phải làm gì nữa?"

Thẩm Thanh Thu vòng hai tay qua nhau, cơ thể lười biếng dựa vào cột đình, ánh mắt nhìn về phía tầng bốn kí túc xá nữ, khóe môi cong lên ý cười: "Đương nhiên là tìm kiếm căn phòng không có người ở 409 rồi."

Khi Thẩm Thanh Thu lên tiếng, tất cả mọi người đều không hẹn mà gặp cùng nhìn cô ấy, lúc suy luận Tiêu Mộ Vũ là thần, lúc đánh nhau làm chuyện xấu, Thẩm Thanh Thu chính là Thần.

Thẩm Thanh Thu rũ mắt nhìn bốn người còn lại, không nhịn được trợn trắng mắt: "Ba người đừng có nhìn tôi như thế."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền di chuyển ánh mắt, không ngờ Thẩm Thanh Thu kéo tay cô lại, cười nói: "Không nói cô, cô muốn nhìn thế nào thì cứ nhìn thế ấy. Nhân lúc bà cô kia không chú ý, chúng ta lẻn vào trong, buổi tối âm khí quá nặng, tốt nhất đừng vào."

Ba người Tô Cẩn câm nín nghẹn lời.

Trần Khải Kiệt là đàn ông, không tiện vào kí túc xá nữ, nên đứng ở bên ngoài canh gác vừa hay có thể dùng thẻ tiến hành liên lạc.

Bà cô quản lí kí túc xá đóng cửa vừa lấy điện thoại xem phim vừa đan len, căn bản không chú ý tới tình huống bên ngoài, bốn người rất thuận lợi lẻn vào trong.

Bốn người biến mất ở ngã rẽ cầu thang, bà cô quản lí vẫn đang cúi đầu, que đan trong tay linh hoạt chuyển động, nhưng bà ta cúi đầu, hai mắt không hề nhìn lên video trong điện thoại, mà nhắm chặt mắt. Không biết từ lúc nào hai mí mắt đã dính lại với nhau giống như ngọn lửa lớn cháy lực.

Bốn người lên tới tầng bốn, hiện tại ban 7 có hai mươi ba nữ sinh, lần lượt chia thành ra sáu phòng kí túc xá, trong đó có một phòng bốn người, có người lại ở chung với học sinh lớp khác, đều là mấy gian phòng kí túc xá tầng ba và tầng bốn.

Trùng hợp phòng 409 là căn phòng nằm phía cuối cùng trên hành lang, bên cạnh chính là nhà vệ sinh.

Hiện tại học sinh nghỉ học, phần lớn đều được phụ huynh đón về nhà, những người ở lại trường cũng đang tự học. Đặc biệt là học sinh ban 7, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đám học sinh có nỗi sợ với kí túc xá, nếu có thể, buổi tối cũng không muốn về, cho nên tầng bốn rất yên tĩnh.

Đi tới trước cửa phòng 409, tất cả đều rất bình thường, nhìn có vẻ không có gì khác biệt với kí túc xá bên cạnh, trên cửa cũng không có vết tích bị thiêu đốt, thậm chí cũng không có bụi bặm.

Tiêu Mộ Vũ đưa tay quệt nhẹ lên trên, rất sạch sẽ.

"Không ai ở mà vẫn sạch sẽ như thế, cảm giác không ổn." Tô Cẩn hiểu suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, đè thấp giọng nói.

"Ừm, nhưng ở ngoài không quan sát được quá nhiều thông tin, nghĩ cách vào trong xem thử đi." Tiêu Mộ Vũ vặn tay nắm cửa, không hề nhúc nhích.

"Bị khóa rồi."

Thẩm Thanh Thu quan sát lỗ khóa, nhỏ tiếng nói: "Mọi người chuẩn bị đi, tránh ra chút."

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm không hiểu chuyện gì, vội vàng lùi sau, chỉ có Tiêu Mộ Vũ đi tới gần bên Thẩm Thanh Thu một bước, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh cửa.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra một cái, nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó cúi đầu cười lên, cũng không nói gì thêm.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu rút dao găm ra, cắm đầu dao găm vào trong lỗ khóa, cổ tay dùng lực lớn vặn một cái.

Sức lực của Thẩm Thanh Thu mạnh tới đáng sợ, chiếc khóa kiểu cũ kia lại rất yếu ớt, dao găm vừa vặn một cái, lõi khóa liền bung ra, sau mấy lần cắm ra rút vào, cửa cạch một tiếng mở ra.

Thẩm Thanh Thu mở cửa, cảnh giác quan sát căn phòng, nhìn mấy vòng mới nói: "Được rồi."

Cô ấy lau đầu dao rồi thu lại, quay đầu nói.

Không ngoài dự đoán, ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ không nói không rằng nhìn Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đều há to miệng.

"Cái này cũng cao siêu quá."

Thẩm Thanh Thu không tỏ thái độ, "Đừng hiểu lầm, chỉ có thể dùng với lõi khóa kiểu này mà thôi, đa phần các loại khóa không phải dùng nhiều lực là có thể tháo ra được."

Cửa mở ra, bên trong trống không không có bất kì thứ gì, bụi bặm dày đặc, cũng coi như có dáng vẻ của nơi không có người ở.

Tiêu Mộ Vũ nhìn hai người Tô Cẩn: "Đừng vào trong vội."

Sắc mặt Tô Cẩn có chút căng thẳng, nhưng vẫn nghe lời không vào trong

Sau khi vào phòng, Tiêu Mộ Vũ ngửi thử, cảm giác trong phòng có mùi.

"Ngửi được gì rồi?" Thẩm Thanh Thu hỏi.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Không hình dung được, nơi này không ai ở suốt một thời gian, nhìn nhiều bụi như thế, nhưng mùi ngửi được lại không giống như phòng trống."

Nói thật lòng, bọn họ có chút thất vọng, tuy suy đoán ra nơi này là hiện trường vụ cháy, nhưng bọn họ muốn tìm được một số thông tin bên lề ở bên trong.

"Điều này không thỏa đáng." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm một mình.

"Có gì không thỏa đáng?" Thẩm Thanh Thu nhìn lên cửa sổ rồi gật đầu, sau đó đưa tay ra sờ khóa trên cửa sổ, đã bị người ta phá hỏng, không mở ra được.

"Không có lẽ nào phát hiện ra một nơi quan trọng như thế mà bên trong lại không có thông tin nào khác." Tiêu Mộ Vũ nói xong cũng nhìn thấy động tác của Thẩm Thanh Thu, quan sát một lượt, ánh mắt thoáng trầm lại.

"Nếu là trống, vậy có lẽ trống từ sau tháng Một, trong thời gian bốn tháng, bụi bặm tích tụ nơi này có phần quá dày." Dù sao cũng là môi trường khép kín, Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, tỉ mỉ ngửi lại không khí thêm lần nữa.

"Tôi hoài nghi hiện trường chúng ta nhìn thấy là hiện trường giả." Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ vừa dứt, sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến đổi, vội nói: "Mau đi thôi!"

Cô ấy đẩy Tiêu Mộ Vũ về phía cửa một cái, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bên ngoài nghe thấy âm thanh liền hoảng loạn, vừa quay đầu liền phát hiện cơ thể bị một lực mạnh đẩy, nhanh chóng bị đẩy từ ngoài cửa vào trong phòng, đụng phải Tiêu Mộ Vũ quay lại bên trong.

Trong hỗn loạn, Tiêu Mộ Vũ vừa vặn nhìn thấy cửa phòng, mà ở đó, bà cô quản lí kí túc xá đang đứng trước cửa, chiếc đầu cúi thấp chầm chậm ngẩng lên, lộ ra một nụ cười khô héo, khuôn mặt đó cháy đen, không có da thịt, vô cùng đáng sợ!

Mà cánh cửa trong tầm mắt của Tiêu Mộ Vũ, rầm một tiếng rồi đóng lại!

*****

Chương 94: Ban 7 chết chóc 18

Thẩm Thanh Thu phản ứng nhanh nhất, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại cô ấy liền xông tới cửa, nhanh chóng luồn dao găm trong tay vào khe cửa, lật tay dùng sức bậy một cái, cửa gỗ bọc sắt bị bậy ra một lỗ, nhưng vẫn không động đậy.

Mà sắc mặt Tiêu Mộ Vũ sau lưng nhanh chóng biến đổi, âm thanh căng thẳng nói: "Mùi mà tôi ngửi thấy, là mùi keo."

Thẩm Thanh Thu rút dao găm ra, ánh mắt nhìn lên cửa, ngón tay chạm lên trên, rồi lập tức rụt tay về, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, liền nhìn thấy đầu ngón tay cô ấy nhanh chóng đỏ bừng.

Sắc mặt Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bỗng nhiên tái nhợt, "Thế này là muốn nhốt chúng ta trong hiện trường vụ cháy sao?"

Vừa nói xong, âm thanh xì xì không ngừng vang lên, một làn khói trắng vô duyên vô cớ xuất hiện trong phòng, không ngừng phun trào.

Bốn người bị ép nhanh chóng lùi ra sau, Thẩm Thanh Thu nhấc chân hung hăng đá lên cửa kính, nhưng chỉ có khung cửa sổ bị cô ấy đá rung lên bần bật, còn kính không hề hấn.

Trần Khải Kiệt bên ngoài vốn vẫn lưu tâm tới tình hình bên trong, nhưng khi nhóm Tiêu Mộ Vũ bị đẩy vào trong, anh ta cũng nhanh chóng ngã ra đất. Sau đó mũi, mắt, đều bị sặc, nhanh chóng lăn lộn trên đất.

Trong lòng Trần Khải Kiệt đã ý thức được vấn đề, nhưng không thể đứng dậy, cũng không mở được mắt, chỉ có thể hoảng loạn nhấp vào tin nhắn thoại trong nhóm chat: "Đội trưởng Tiêu, khụ khụ, tôi... tôi... cay mũi quá."

Tiêu Mộ Vũ vốn định bảo Trần Khải Kiệt nghĩ cách, nhưng vừa nghe được câu này liền biết Trần Khải Kiệt cũng đang ở trong tình huống như bọn họ.

"Đội trưởng Tiêu, nổi lửa rồi!" Tô Cẩn hoảng hốt không biết làm sao, nói.

Chỉ thấy trong làn khói dày đặc có tia lửa, những tiếng tách tách cũng xuất hiện ngay sau đó.

Tiêu Mộ Vũ cũng không xa lạ với âm thanh này, khi mạch điện bị chập mạch gây cháy sẽ có những âm thanh tia lửa điện này.

Thẩm Thanh Thu che mũi muốn tới đó, nhưng bị Tiêu Mộ Vũ kéo lại: "Vô ích thôi, ngọn lửa không thể dập tắt, đừng qua đó vội. Trần Khải Kiệt, chúng tôi bị nhốt ở hiện trường vụ cháy, anh bình tĩnh lại đã, đừng chạy lung tung, nói tình hình của anh đi?"

"Rõ ràng chỗ tôi không có bất cứ điều gì khác thường, nhưng tôi lại cảm thấy rất cay mũi, ban nãy tôi đứng dậy chạy, nhưng lại bị bức tường vô hình chặn lại, không thể ra ngoài. Khụ khụ."

"Anh có thể cảm nhận nhiệt độ chỗ nào cao hơn không? Hay là đều như nhau?" Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hỏi.

"Nhiệt độ phía Tây cao hơn, giống như có lửa."

"Vậy anh tìm tới góc phía đông bắc, nằm sấp xuống đất, đừng chạy lung tung!"

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc nhưng không hoảng loạn, mà tìm kiếm nơi nổi lửa, nhanh nhẹn dứt khoát chỉ dẫn Trần Khải Kiệt trốn thoát.

Một lúc sau tia lửa kia đã biến thành ngọn lửa, không ngừng lan xa.

"Mau vào nhà vệ sinh!"

Trong không khí lúc này đã không còn là khói dày màu trắng ban đầu nữa, mà mùi khét phát ra từ vật thể bị thiêu rụi, khói đen nồng nặc kèm theo khí độc được giải phóng trùm lên cả căn phòng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

Bốn người đã có cảm giác không cách nào hít thở, nghe lời Tiêu Mộ Vũ khom lưng xông tới cửa nhà vệ sinh, nhưng cửa vẫn không mở ra.

Thẩm Thanh Thu nhấc chân đá rất nhiều lần, nhưng vẫn không mở được.

Tiêu Mộ Vũ chỉ đành dẫn mọi người lùi tới nơi khói vẫn chưa ảnh hưởng rồi lấy quần áo che mũi miệng, nằm sấp xuống sàn.

"Khụ, khụ, đây là hiện trường nổi lửa khi đó, nó đang tái hiện hiện trường vụ cháy, cho nên thứ mà người ở trong này không mở được lúc đó chúng ta cũng không mở được, nó muốn bắt chúng ta đích thân cảm nhận sự đau khổ của nó lúc đó, cho nên Trần Khải Kiệt, anh đừng chạy lung tung."

"Tôi biết rồi." Trần Khải Kiệt cũng đại khái hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, bốn người còn lại bị nhốt trong phòng 409, mà anh ta không thể vào trong, cho nên nơi này cũng là một căn phòng 409 vô hình dành cho anh ta, may mà có thể liên lạc bằng giọng nói, nếu không chắc chắn anh ta cũng sẽ mất mạng!

Bên kia Thẩm Thanh Thu nghe được lời của Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm âm u, "Đau khổ của nó có liên quan gì tới chúng ta, nó muốn báo thù thì tôi không quản được, nhưng nó dám động vào cô, cho dù là quỷ, tôi cũng sẽ bắt nó phải trả giá!"

Thẩm Thanh Thu đã không khống chế được cơn giận trong lòng, một khi cô ấy nổi nóng, thật sự cả người lẫn quỷ đều sợ hãi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ mơ hồ của Thẩm Thanh Thu trong làn khói dày, ánh mắt không khống chế được trở nên dịu dàng, sau đó cúi đầu ho sặc sụa mấy tiếng, rồi nói với không khí: "Nếu nhốt chúng tôi vào trong rồi, có chuyện gì thì mau nói đi."

Tiêu Mộ Vũ nói xong, ngừng lại mấy giây, âm thanh thông báo hệ thống cũng vang lên.

"Người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt khởi động cốt truyện then chốt của phó bản số 004, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ ẩn của phó bản số 004 – Ai là hung thủ thực sự. Xin hãy chú ý, hệ thống không có quyền cưỡng chế ngăn cản công cuộc báo thù tới từ NPC, cơ hội duy nhất của các bạn chính là thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn."

Âm thanh của hệ thống máy móc chậm rãi, đợi tới khi nó nói xong đoạn này, một phần ba diện tích trong phòng kí túc xá đã bị thiêu đốt, vì sự tồn tại của làn khói dày, bốn người bọn họ đã có chút choáng váng.

Ở phía bên kia, ban đầu Trần Khải Kiệt còn lên tiếng, sau đó cũng chỉ còn lại tiếng ho.

"Trần Khải Kiệt, anh kiên trì lên, hít vào ít thôi."

Mồ hôi trên người Thẩm Thanh Thu đã ùa ra, trong lòng lo lắng nhưng lực bất tòng tâm, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô ấy phát hiện bản thân không thể làm được gì.

Nhưng sau khi hệ thống nói xong, thứ được gọi là nhiệm vụ ẩn nhanh chóng hiện lên, hình thức vô cùng đơn giản.

Vui lòng xác nhận hung thủ tạo ra lời nguyền trong phó bản "Ban 7 chết chóc"...

Phía dưới còn có giải thích: Nhiệm vụ lần này sử dụng hình thức làm đề, đây là một bài điền vào chỗ trống, điền ít, điền nhiều hoặc không điền đều không được điểm. Lưu ý: Xin hãy chú ý không được viết sai chính tả đấy nhé.

Thời gian làm bài: Vô hạn, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh, không hạn chế thời gian làm bài.

Mấy người Tả Điềm Điềm đọc xong tức tới nỗi ước gì có thể cắn chết hệ thống, cái gì mà thời gian vô hạn, đây là đang trào phúng mỉa mai bọn họ, chỉ cần không bị thiêu cháy thì muốn trả lời sao thì trả lời vậy, nhưng là người trần mắt thịt, có thể kiên trì được bao lâu?

"May mà chúng ta đã có đáp án, đội trưởng Tiêu, mau trả lời đi. Khụ khụ, khụ khụ." Tả Điềm Điềm đã không còn sức lực, tuy lửa không lan tới đó, nhưng dưỡng khí trong căn phòng này càng ngày càng ít, lại có khí độc tập hợp, bọn họ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Tiêu Mộ Vũ bị làn khói dày hun tới không mở nổi mắt, cô vẫn đang khống chế hô hấp, nhưng cũng hít rất nhiều khói, ý thức đã bắt đầu lờ mờ.

Lời của Tả Điềm Điềm khiến Tiêu Mộ Vũ vốn đã chuẩn bị ra tay đột ngột dừng lại, nhắm chặt mắt, cố gắng phân tích cục diện trước mắt.

Dường như Lâm Tuyết là hung thủ đã không còn gì phải nghi ngờ, có một dạo Tiêu Mộ Vũ cũng cho là như thế, nhưng nhiệm vụ này của hệ thống khiến cảm giác không ổn trong lòng cô lại lần nữa trào lên.

Nếu thực sự đơn giản như thế, nhiệm vụ này của hệ thống chính là tặng cho bọn họ. Nhưng căn cứ theo những gì đã trải qua tới hiện tại, thực ra Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm nhận được, hệ thống không hề thân thiện với bọn họ, cho nên cô không dám thiếu thận trọng như thế.

Quan trọng nhất câu điền ít, điền nhiều, không điền kia của hệ thống cũng có chút kì quái.

Thẩm Thanh Thu phát hiện ra sự chần chừ của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy đẩy Tiêu Mộ Vũ vào trong, sau đó quỳ một chân bảo vệ Tiêu Mộ Vũ trong lòng, nhịn lại cơn ho nhỏ tiếng nói: "Chúng tôi vẫn gắng gượng được, Mộ Vũ, cô nghĩ xem, nên điền ai là hung thủ, cứ điền theo suy nghĩ của cô."

Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đã nhũn chân tay, nhưng đầu óc vẫn tiếp nhận được một tin tức, Tiêu Mộ Vũ không xác định hung thủ là Lâm Tuyết.

Nhận thức này khiến toàn thân hai người rét buốt, đúng rồi, bà cô quản lí kí túc xá ban nãy, dường như cũng cùng một giuộc với đám lệ quỷ, không phải còn hung thủ khác chứ?

Nhưng hiện tại đầu óc thực sự không cho phép bọn họ có quá nhiều suy nghĩ, nhìn thấy động tác của Thẩm Thanh Thu, hai người cũng giãy giụa nhích sang, quây lấy Tiêu Mộ Vũ vào bên trong, mơ hồ nói: "Chúng ta là một đội, đội trưởng Tiêu, quyết định của cô chính là quyết định của chúng tôi, không sao hết."

Tiêu Mộ Vũ mở mắt ra, căn bản không nhìn thấy những người gần ngay trong gang tấc trước mặt, chỉ có thể cảm nhận được những cơ thể nóng bỏng đang quây xung quanh mình, là ba người còn lại.

Cũng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu còn nắm lấy tay cô. Bình tĩnh, có lực, cảm xúc truyền tới có tin tưởng cùng bảo vệ.

Ánh lửa đã lan tới trước mặt, ngọn lửa nóng bỏng trong môi trường khép kín nuốt chửng tất cả, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được sờ lên vai Thẩm Thanh Thu đang chắn trước người mình, đã nóng bỏng tay.

Đầu ngón tay run rẩy một cái, Tiêu Mộ Vũ bỗng không kiềm chế được, ôm lấy Thẩm Thanh Thu đang quỳ trước người mình vào lòng.

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nhẫn nhịn cảm giác nóng bỏng sau lưng, đột nhiên được Tiêu Mộ Vũ ôm vào lòng, khiến cô ấy ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại không nhịn được cong môi.

Cô ấy giơ tay sống chết kéo hai tay Tiêu Mộ Vũ đang ôm mình xuống, gần như dính bên tai Tiêu Mộ Vũ nói: "Ngoan, nóng, co lại đi. Chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tôi sẽ ở bên em."

Âm thanh của Thẩm Thanh Thu rất dịu dàng, gần như là nỉ non thành kính, rõ ràng gần ngay trong gang tấc, lại như xa tận chân trời.

Tiêu Mộ Vũ không buông tay, cô chỉ đang nghĩ nếu tiếp tục chần chừ, bọn họ thực sự sẽ không còn cơ hội nữa. Cô tuyệt đối không cho phép bọn họ chết ở nơi này, tuyệt đối không cho phép, nếu không thật sự không còn cơ hội nữa.

Đột nhiên trong đầu Tiêu Mộ Vũ không ngừng vang vọng những vấn đề cô và Thẩm Thanh Thu đã hỏi trên sân thượng, còn cả phản ứng của hệ thống.

Hung thủ và Lưu Nhã có quan hệ, hệ thống im lặng rất lâu sau đó xuống một chút, nhưng không lớn. Đại khái cô biết hệ thống bị hai người hỏi tới đờ ra, có chút không cam tâm, cho nên mới chậm trễ.

Lần thứ hai Tiêu Mộ Vũ thuận theo tình hình nói Lưu Nhã không phải hung thủ, suy nghĩ vô cùng to gan, vì cô đang đánh cược một phen. Cô nhớ sân thương không hề nâng lên hay hạ xuống, nhưng khi cô bổ sung một câu người bị nguyền rủa không chỉ có thầy trò ban 7, sân thượng lại hạ xuống một chút.

Hai câu nói này Tiêu Mộ Vũ không nói cùng một lúc, theo lí mà nói có lẽ là nên chuyển động hai lần, nhưng chỉ có một lần, biên độ còn nhỏ như thế, cho nên Lưu Nhã không phải hung thủ, không phải đúng, cũng không sai!

Suy nghĩ này vừa hiện lên, kết luận trực tiếp được đưa ra, thế là Tiêu Mộ Vũ lập tức nhớ lại kí ức kia.

Bà cô quản lí kí túc xá, cô nhớ lại toàn bộ những lần tiếp xúc của bản thân với người phụ nữ trung niên trong khoảng thời gian này, từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên mở to mắt, nhấp vào giao diện điều khiển, nhanh chóng viết hai cái tên lên trên, nhấp vào gửi.

Toang một tiếng, âm thanh giống như kính vỡ, giống như công vụ giam cầm nào đó bị mở ra.

Trong chớp mắt, Thẩm Thanh Thu phát hiện cảm giác đau đớn kịch liệt sau lưng cũng biến mất. Hơi nóng đi còn nhanh hơn đến, không khí mới mẻ tràn vào trong phổi, mê hoặc bọn họ hít từng ngụm lớn.

Trần Khải Kiệt bên ngoài đã bất tỉnh nhân sự, dường như lồng ngực không còn trập trùng, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt anh ta lại hồi phục sắc máu, lồng ngực trập trùng kịch liệt, sặc một tiếng rồi lật người thở dốc.

"Mau tỉnh lại đi, Điềm Điềm, mau tỉnh lại." Tô Cẩn vội vàng vỗ lên mặt Tả Điềm Điềm, Tả Điềm Điềm cũng coi như yếu ớt tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, lọt vào mắt là Tô Cẩn với giọt mồ hôi to trên mặt, còn có Tiêu Mộ Vũ ngập vẻ lo lắng, cùng Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt nở nụ cười.

Mà tất cả mọi thứ trong phòng đã hồi phục lại dáng vẻ trước đó, khói lửa cũng đã biến mất.

"Trần Khải Kiệt, anh còn sống đấy chứ?" Thẩm Thanh Thu gửi tin nhắn thoại vào trong nhóm chat.

Trần Khải Kiệt thở phào một hơi giống như sống sót sau kiếp nạn, hô hấp vẫn chưa bình phục, "Còn sống, sống tốt là đằng khác, không khí ấy à, thực sự là quý giá hiếm thấy, cảm ơn tổ chức đã cho tôi cơ hội, để tôi còn có thể cùng đội trưởng Tiêu, cùng cô Thẩm, Điềm Điềm và A Cẩn đi đánh quỷ."

Vào khoảnh khắc nguy hiểm như thế, người đàn ông này có chút ủ rũ vì không cách nào ở bên bốn cô gái còn lại, nhưng vẫn nhịn lại cơn khó chịu, lém lỉnh khuấy động bầu không khí, ngữ điệu khách sáo lại vui mừng, nhưng vẫn không giấu nổi cảm xúc.

Bốn cô gái im lặng giây lát, Tô Cẩn ghét bỏ xùy một tiếng: "Nói bậy nào, quỷ gì chứ, quỷ cũng là quỷ Trung Quốc, không thể phân chia."

Những người còn lại đều cười lên.

Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu chỉ thoáng qua, cô ấy nhìn chằm chằm cửa, nhỏ tiếng nói: "Chúng ta mau ra ngoài thôi."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, mặt mày cảnh giác. Còn chưa đợi những người khác phản ứng, Thẩm Thanh Thu tiến lên đạp một cước, sức lực rất mạnh, cửa nhanh chóng bị đạp lên tường rồi bật lại. Cũng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu cũng luồn ra, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bà cô quản lí kí túc xá kia.

Tiêu Mộ Vũ đi tới kéo Thẩm Thanh Thu lại, "Nó đi rồi, mau đi tắm nước lạnh đi."

Thẩm Thanh Thu vội nhìn về phía tay Tiêu Mộ Vũ, vì ban nãy ôm cô ấy không chịu buông tay, lòng bàn tay bị bỏng tới đỏ ửng, Thẩm Thanh Thu vội vàng lật tay kéo Tiêu Mộ Vũ tới nhà vệ sinh, mở vòi nước tỉ mỉ rửa sạch cho cô.

"Tôi đã nói là bỏng, bảo em buông tay rồi mà. Da tôi dày lắm, hơn nữa đôi tay này của em có thể chặn được bao nhiêu phần chứ, có đau không? Không nổi bọng nước chứ?" Thẩm Thanh Thu nhíu mày càu nhàu, thuận thiện nhanh chóng gọi nhóm Tô Cẩn tới.

"Hai người cũng mau rửa đi."

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ xối nước vài cái rồi rút tay ra, cởi áo khoác của Thẩm Thanh Thu xuống.

Lưng áo của Thẩm Thanh Thu không bị thiêu cháy, nhưng đã biến sắc.

Tiêu Mộ Vũ kéo cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh, không nói một lời, trực tiếp đẩy Thẩm Thanh Thu vào trong. Không đợi Thẩm Thanh Thu quay người, Tiêu Mộ Vũ đã vén áo cô ấy lên, đè đối phương lên tường, lộ ra một mảng lưng trắng... không, là một mảng lưng đỏ ửng.

Đôi tay vừa xối nước của Tiêu Mộ Vũ lành lạnh, dính lên sống lưng bị bỏng tới đau của Thẩm Thanh Thu, khiến Thẩm Thanh Thu nhanh chóng co chặt lưng.

Hai cô gái ở bên ngoài quay sang nhìn nhau, lại có chút buồn cười. Hai người đang xối nước lên tay, liền nghe thấy âm thanh mang theo móc câu, cùng nụ cười ma mị của Thẩm Thanh Thu truyền tới.

"Tuy dáng vẻ này của em vô cùng mê người, vô cùng ngầu, nhưng có thể không dùng tư thế này được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net