Truyen30h.Net

NGỤY TRANG HỌC TRA

41

QuynhTho2602

Đám người bên học viện Điện Kỹ luôn mặc quần áo thể thao màu xám sọc xanh lam, đồng phục chính là đặc điểm nhận biết của bọn họ, học sinh Nhị Trung ở lân cận nếu trông thấy dân Điện Kỹ thì thường sẽ đi vòng để tránh chọc phải phiền phức không đáng có.

Từ đầu đến cuối Thẩm Tiệp chỉ lo túm lấy miệng túi, ngồi bên cạnh lén lút quan sát tiệm cơm này, cũng nhân tiện đó dò xét cả mấy bàn người xung quanh.

Ngay khi Hạ Triều đang lật menu, có người ngồi bàn bên kia lấy chén rượu đập lên bàn một cái, giọng rất khí thế: “Thêm một két bia!”

Thẩm Tiệp chuyển ánh mắt về bàn mình, thấy Triều ca nhà cậu ta cũng đang chọn đồ uống. Hạ Triều chỉ vào menu, hỏi: “Một nước đậu xanh nhé?”

Đầu ngón tay của Tạ Du đặt ngay dưới chỗ Hạ Triều chỉ, không cách nhau là mấy: “Cái này đi.”

“Lại uống nước suối, ” Hạ Triều nói, “Cuộc sống của cậu quá nhạt nhẽo vô vị rồi đấy.”

Thẩm Tiệp trơ mắt nhìn hai tên kia chọn xong đồ uống, bắt đầu chuyển sang đồ ăn, cậu ta cảm giác mình như người tàng hình, mãi lúc sau mới mở miệng nói: “Hai đứa tụi bây… Sao không ai hỏi tao với? Xem tao uống gì?”

“Ăn uống gì thì tự đi mà lựa,” Hạ Triều không thèm ngẩng đầu, nói xong lại quay sang hỏi Tạ Du, “Ăn cái này nhé?”

Ông trời ơi đáng lẽ con không nên tới bữa cơm này, cứ để hai đứa nó ăn với nhau đi!

Thẩm Tiệp cầm đôi đũa, tâm trạng hết sức rối bời.

Bàn ngay sát cạnh cực kỳ ầm ĩ, không ngừng truyền tới tiếng khui nắp bia, trong đám đó còn có mấy cô bé mặc váy ngắn cũn, xỏ một hàng lỗ tai với những chiếc khuyên vòng thật lớn, nói chuyện rất ồn ào.

“Chị dâu, bao giờ Cấp ca mới đến? Nhanh lên, mau gọi, gọi giục ổng đến đi chứ,” có một tên say khướt quơ chai bia nói, “Chúng ta sắp uống xong hai lượt rồi, không đến nữa thì… Hức.”

Đứa con gái đeo khuyên vòng cầm lấy điện thoại trên bàn, sảng khoái nói: “Được, để chị giục cho.”

Thật ra Thẩm Tiệp không kén chọn đồ ăn, nhưng mà hai đứa ngồi đối diện thật sự rất quá đáng, Hạ Triều chọn một bát mì, lại còn cố tình dặn dò không được cho rau thơm, Thẩm Tiệp không nhịn được xen vào hỏi: “Sao lại không cho?”

Nói xong cậu ta hối hận rồi.

Bởi vì Hạ Triều nói: “Bạn nhỏ không ăn.”

Thẩm Tiệp: “…” Đã no rồi đã no lắm rồi, chưa được ăn cơm mà bụng cậu ta nghẹn ứ rồi đây nè.

Cái danh sách ăn kiêng dài thượt kia của Tạ Du, ai mà nhớ được chứ.

Tạ Du không có khẩu vị lắm, hôm nay ngồi phơi ngoài trời nắng cả ngày, cậu chỉ ăn mấy đũa rau xanh thêm nửa bát mì rồi thôi, ăn xong đặt đũa xuống ra quầy thanh toán.

Cậu vừa đứng dậy, lại có thêm một người tiến vào tiệm cơm nhỏ.

Tạ Du thoáng nhìn qua bóng người, cũng không để ý lắm, chỉ cúi đầu loay hoay mở điện thoại quét mã: “Một trăm hai?”

Bà chủ cầm hóa đơn gõ trên máy, tính lại một lượt, sợ bị thiếu tiền, sau đó mới gật đầu một cái nói: “Vâng, đúng rồi.”

“Cấp ca!” Bàn người bên cạnh ngừng ăn, đồng loạt đứng lên vỗ tay chào đón, “Đến muộn, phạt bảy chai mới được! Chuẩn bị cho anh từ nãy rồi đó, không uống không được đâu nhé.”

Người kia cũng mặc đồng phục học viện Điện Kỹ, quần áo thể thao rộng rãi khoác lên người, vóc dáng dù cao lớn nhưng ngoại hình khá phổ thông, ném vào đám người cũng không tìm ra, duy chỉ có đặc điểm rất dễ nhận ra là vết sẹo trên thái dương của gã, kéo dài từ trong tóc đến tận đuôi lông mày.

“Cấp ca,” Thẩm Tiệp không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói, “Là cái đứa cầm dao đâm người bên Điện Kỹ ấy hả?”

Thẩm Tiệp không ngẩng đầu, cho nên không thấy được nét mặt mất tự nhiên của Hạ Triều, cùng với bàn tay đang gắp thức ăn đột nhiên khựng lại, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống bàn, không ăn tiếp nữa.

Thẩm Tiệp còn đang nghĩ linh tinh: “Hình như hồi Vạn Đạt kể cho tao về top mười đại nhân vật bên Điện Kỹ tao cũng đã nghe qua về tên này rồi, rất hung bạo, thấy bảo đàn em bên dưới có tận hơn bảy mươi đứa, lúc người khác đánh nhau nó chỉ ngồi trên nắp thùng rác nhìn, thế nên mới có biệt danh là Cấp ca.” (1)

Thẩm Tiệp còn chưa dứt lời, nhận ra “một trong top mười đại nhân vật của Điện Kỹ” đang đứng bất động ngay cạnh mình, cả người Thẩm Tiệp lập tức cứng đờ, chỉ có thể qua khoảng trống giữa cánh tay đang đặt trên bàn mà cúi xuống nhìn, trông thấy đôi giày Nike chơi bóng: “…”

Thẩm Tiệp nghĩ hay là mình nói chuyện lớn quá nên bị nghe thấy rồi, xong tính đến bên mình có ba người, lấy sức chiến đấu của Triều ca cùng lão Tạ liệu có thể chống cự qua trận sóng gió này hay không.

Còn đang mải tính toán sức chiến đấu, đã nghe thấy Cấp ca gọi một tiếng: “Hạ Triều?”

Tạ Du thanh toán xong quay về bàn, đã thấy một màn như vậy.

Một tên lạ hoắc mặc đồng phục trường Điện cầm chai bia trong tay, đứng đối diện Hạ Triều, kề sát nắp chai vào mép bàn, giật cổ tay một cái, nắp chai lập tức bật ra, rớt xuống đất.

Nắp chai lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Sau đó người kia đưa chai bia cho Hạ Triều, thái độ khó lường nói: “Nể chút mặt mũi chứ nhỉ?”

Hạ Triều không nhận, cười cười nói: “Bạn cũ, ba năm không gặp, không cần nhiệt tình vậy đâu.”

Cả hai đều không tỏ rõ địch ý, giọng điệu dù có khiêu khích nhưng nghe vào tai cũng không hiểu gì, dù vậy Tạ Du dựa tường đứng một lúc, nhìn ngay ra tên Hạ Triều này rõ là đang ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, hết sức giả tạo.

“Cấp ca,” bàn bên cạnh có người hỏi, “Sao vậy? Quen à?”

Sau đó cả đám lao nhao nói: “Nhìn đồng phục là Nhị Trung kìa.”

Vừa rồi Hạ Triều luôn đưa lưng về phía bọn chúng, từ lúc vào quán cả đám chỉ lo nhậu nên không để ý, hiện giờ nhìn lại, có kẻ biết khá rõ mặt “nhân tài kiệt xuất” của Nhị Trung tập tức kinh ngạc: “Cái đệt, này không phải Hạ Triều bên Nhị Trung sao.”

Nói xong, giọng tên kia lại hạ xuống, bổ sung thêm: “… Đứa bên trong, là Tạ Du nữa?”

Cấp ca cũng không muốn mời Hạ Triều uống nữa, gã ngửa đầu tự mình uống hết, trong hàng loạt tiếng cổ vũ ầm ĩ, gã lấy tay lau khóe miệng, cầm vỏ chai bia nói: “Mày không nhắc tao cũng đã quên, ba năm rồi cơ à, mẹ kiếp thời gian trôi nhanh thật đấy.”

Cấp ca đi lên mấy bước: “Nếu trí nhớ mày tốt như vậy, thì chắc vẫn nhớ lúc trước tao từng nói gì chứ? Tao đã nói đừng để tao gặp lại mày, còn nhớ không?”

Bầu không khí mới nãy còn khá lập lờ nước đôi, lúc này đã rõ ràng là muốn gây chuyện.

Mấy bàn tám chín người bên kia cũng không định coi náo nhiệt, ngay tức khắc đứng lên, hàng loạt tiếng kéo ghế rầm rầm về phía sau nghe vô cùng chói tai.

Một tay Hạ Triều còn đang để trên bàn, hắn vẫn đang mặc cái áo khoác ‘yêu chuộng hòa bình’ kia, thế nhưng bốn chữ này đặt vào hoàn cảnh hiện giờ có vẻ khá châm biếm, thật giống group chat của phố Hắc Thủy rõ ràng mỗi ngày đều chửi nhau toán loạn “Cút mẹ nhà mày đi tao giết cả nhà mày bây giờ!”, thế nhưng lại có tên là “Đừng có mà chém chém giết giết”.

Mãi lúc sau, Hạ Triều mới nói: “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao, để bọn họ đi trước đi.”

Thẩm Tiệp thân là một đứa thuộc đám “bọn họ” trong lời Hạ Triều, còn đang cầm đũa không biết nên làm sao, đồ ngu cũng nhìn ra bầu không khí này có vấn đề, cậu ta đặt đũa xuống nói: “Không đi, là anh em với nhau sao có thể đi ngay lúc này được, không sợ gì hết, phải mặt đối mặt chứ, tụi mình còn có lão Tạ một cân được bảy cơ mà.”

Nếu là lúc bình thường, chắc chắc Hạ Triều sẽ đập vai cậu ta, cho một câu: Ai cho mày được kêu Lão Tạ?

Nhưng Hạ Triều chỉ nói: “Đối mặt cái rắm, việc này không liên quan gì đến chúng mày, đi nhanh lên.”

“Anh em?” Cấp ca cười, hai chữ này dường như chọt đúng huyệt cười của gã, gã cười đến là khoa trương, ôm bụng gập cả người, mãi một hồi lâu mới dừng, gã lau nước nơi khóe mắt vì cười quá nhiều, nói tiếp, “… Anh bạn nhỏ à, mày coi nó là anh em, thế mày có biết Triều ca của mày am hiểu nhất là cái gì không.”

Cấp ca nói, giọng điệu ngày càng chậm rãi, cuối cùng mấy giây sau mới phun ra một câu: “Nó am hiểu nhất là đứng sau lưng đâm anh em nó một dao đấy.”

Hạ Triều lặng thinh.

Hoặc có thể nói, tất cả mọi người xung quanh đều lâm vào trạng thái yên ắng như tờ.

Hai người kia đứng tại chỗ mặt đối mặt, rõ ràng trước kia đã từng có chuyện gì đó xảy ra, lượng thông tin khá lớn, có vẻ rất phức tạp. Ngay cả Thẩm Tiệp cũng không khỏi vắt óc suy nghĩ, cái gì mà đâm anh em một dao chứ?

Chỉ có Tạ Du dựa tường nhìn một hồi, cùng xem kịch, sau đó Thẩm Tiệp nghe thấy lão Tạ không hề hứng thú với chuyện bát quái, có thể một mình đấu bảy người chợt hờ hững mở miệng nói: “Đừng lảm nhảm nữa, không muốn nghe, bọn mày muốn từng đứa lên một hay cùng lên hết nào?”

Cấp ca: “…”

Cuối cùng vẫn đánh nhau, bản lĩnh khiêu khích người của Tạ Du không hạng nhất thì cũng phải nhì.

Chẳng biết là ai đạp bàn trước tiên, đồ ăn bia rượu thoáng cái rơi vỡ tung tóe.

Tạ Du vớ lấy cái ghế mà quật, nhìn thấy Thẩm Tiệp đang bị ba kẻ vây xung quanh, chỉ hai ba phát đã giải quyết xong bên cậu, lại thả tay ra, cái ghế “rầm” một tiếng rơi xuống đất, sau đó cậu lập tức đạp bay cái ghế, chính xác nện thẳng vào chân bọn kia.

Đám người này chỉ giỏi diệt mồi nhậu, không có tính khiêu chiến gì hết. Nhưng mà mấy cô em bên trong khá là phiền phức, không thể đụng vào, còn sợ làm mấy cô nàng bị thương.

Bà chủ quán dám mở tiệm ngay cạnh Điện Kỹ nên chắc đã thấy đủ chuyện đời, bà chủ không hề nhúc nhích ngồi yên tại quầy tính máy tính, bắt đầu nhẩm xem lát nữa nên đòi bọn học sinh này bao nhiêu tiền bồi thường.

Hạ Triều đánh tay đôi với Cấp ca, từ đầu Hạ Triều đã tỏ rõ ý nương tay, gần như không hề đánh trả, nhưng đối phương không định buông tha hắn dễ dàng như vậy, như thể phát tiết mà ra đòn càng thêm hung ác.

Tính tình Hạ Triều còn chưa tốt đến độ phi thăng thành Phật tổ, qua mấy hiệp cũng bắt đầu phát giận: “Đã đủ chưa hả.”

Cấp ca dùng giọng chỉ đủ cho hai người bọn hắn nghe không biết nói cái gì, sau đó Hạ Triều tự dưng vung nắm đấm lên.

“Con mẹ nó mày chính là thằng khốn kiếp, Hạ Triều,” Cấp ca bị trúng một đấm ngay bụng, gã khuỵu xuống, cánh tay chống lên ghế, nói xong, lại ý vị sâu xa nhếch miệng cười, “… Giờ mày còn học Nhị Trung cơ à?”

Hạ Triều đánh xong một quyền kia, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, còn có những chuyện cũ đang không ngừng gào thét trong đầu, khiến đầu óc hắn trở nên hơi choáng váng.

Huyệt thái dương thình thịch nảy gân xanh.

Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi Tạ Du gọi hắn: “Đi.”

Trên đường trở về, không một ai nói chuyện.

Tạ Du thật sự không hứng thú với việc này… Cũng không thể nói là không hứng thú, nếu như Hạ Triều nguyện ý nói, cậu cũng có thể cố nghe một chút, nếu đổi thành người khác thì còn lâu cậu mới muốn nghe.

Tạ Du nghĩ đến đây, chợt nhận ra, không biết từ bao giờ Hạ Triều đã trở thành ngoại lệ của chính mình.

Thẩm Tiệp đi tới ngã ba, không thể không chào tạm biệt, lúc này mới phá vỡ im lặng, phất phất tay với bọn họ nói: “Tao về trước đây, tụi bây về cẩn thận nha.”

“Vết thương của mày không sao chứ?” Hạ Triều đút tay túi quần, đứng dưới ánh đèn đường nói, “Về đến nhà nói với mẹ mày sao giờ?”

Thẩm Tiệp sờ lên vết thương nhỏ trên mặt mình: “Không sao đâu, bảo vấp té là được mà.”

Hạ Triều rút tay từ trong túi quần ra, cũng vẫy vẫy tay với Thẩm Tiệp: “Vậy mày về đi, chú ý an toàn.”

Tạ Du nhìn một bên mặt nghiêng của Hạ Triều, thoáng thất thần.

Tâm trạng hiện giờ của tên này rõ ràng đang rất bất ổn, thế nhưng vẫn luôn lo lắng liệu Thẩm Tiệp về nhà có bị mắng hay không.

Giờ tự học buổi tối đã sắp kết thúc, bây giờ về lớp cũng vô dụng, nếu bị tóm được còn phải ở lại ăn mắng. Cả hai dứt khoát trở về ký túc xá, trước khi về phòng mình, Hạ Triều đột nhiên nói một câu “Xin lỗi ” .

“Xin lỗi cái gì?”

“Thì, bữa cơm hôm nay đó,” Hạ Triều gãi gãi đầu, “Cuối cùng ăn thành như vậy.”

Hạ Triều đến cửa phòng, nhìn dáng vẻ đã thấy khá giống với trạng thái bình thường, thậm chí còn cười nói với cậu rằng bạn nhỏ về ngủ sớm đi nhé.

Tạ Du hỏi hắn: “Không sao chứ?”

Nghe Tạ Du nói vậy, Hạ Triều ngẩn người, sau đó mới nói: “À, không sao đâu.”

Nói như thật vậy.

Nếu như tới nửa đêm Tạ Du không tỉnh dậy đi qua nửa dãy hành lang tới nhà vệ sinh, trông thấy Hạ Triều ngồi trên bậc cầu thang hút thuốc, chắc cậu sẽ tin thật.

Anh chàng đẹp trai ngồi trên bậc cầu thang cao nhất, cầm điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, vừa rít một hơi, ánh lửa nơi đầu điếu thuốc trong nháy mắt lóe sáng, rồi ngay sau đó lại chìm vào bóng tối.

Đèn cảm ứng của cầu thang không bật sáng, chỉ có ánh đèn le lói từ ngoài hành lang hắt vào.

Sau đó chàng đẹp trai cúi đầu xuống, chậm rãi nhả khói thuốc, động tác hết sức thành thạo dụi tắt nửa còn lại, chuẩn bị đứng dậy, vừa ngẩng đầu, trông thấy bạn nhỏ lãnh khốc đang đứng ngay đầu bậc cầu thang.

(1) Cấp ca: “cấp” có nghĩa là rác, rác rưởi. Ổng ngồi nắp thùng rác nên tên là anh Rác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net