Truyen30h.Net

Nhà họ Thang có 7 O [ABO]

Chương 121: Quyết đấu

Yonnchwan

Kỳ phát tình của Thang Ngũ Viên ba ngày sau mới qua đi, bởi vì Tống Kiêu Bạch vẫn luôn chăm sóc cậu rất cẩn thận, mà thể lực của cậu cũng tốt, cho nên khi kỳ phát tình qua đi, cơ thể cậu trừ việc có chút mỏi người tê nhức ra, thì vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.

Sau khi tắm nước nóng thoải mái, cậu cảm thấy mình như sống lại, gần đây ngày nào cậu cũng dính lấy đối thủ của mình, cảm giác không giống cậu chút nào.

Cậu tùy tiện lau tóc vài lần, khóe miệng hàm chứa ý cười, chỉnh lại cổ áo, nói với Tống Kiêu Bạch: "Mấy ngày này cảm ơn cậu, vậy tôi về trước đây."

Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Thang Ngũ Viên, cậu vừa tắm rửa xong, cả người đều rất khoan khoái nhẹ nhàng, lông mi của cậu rất dài, đuôi mắt hơi giương lên, thời điểm không mỉm cười thoạt nhìn lạnh lùng sắc bén, đặc biệt là lúc cầm súng, cả người lộ ra khí khái hào hùng, thế nhưng lúc cậu ở trên giường, đôi mắt sáng ngời như chứa đầy nước, mềm mại lại yếu đuối, khác hẳn so với bây giờ.

Thang Ngũ Viên thấy Tống Kiêu Bạch không nói lời nào, cho rằng mấy ngày anh tiêu hao quá nhiều sức lực, nên bây giờ "kiệt sức" không nói được, cậu hơi cúi người vỗ nhẹ lên vai Tống Kiêu Bạch: "Vất vả rồi."

Tống Kiêu Bạch ngửi được mùi hương thơm ngọt quen thuộc, còn chưa kịp hít sâu, cậu đã đứng thẳng người, lui về phía sau một bước, cực kỳ khéo hiểu lòng người vẫy tay với Tống Kiêu Bạch, "Không cần tiễn."

Tống Kiêu Bạch: "..." Không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bị đùa bỡn.

Thang Ngũ Viên mở cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thang Bá Đặc lao nhanh như một cơn gió lên tầng, sau khi nhìn thấy cậu thì dừng bước, lập tức lệ rơi đầy mặt, từng bước từng bước nặng nề đi tới, ôm vai cậu khóc lớn, "Tiểu Ngũ à! Hu hu hu ...Tất cả là lỗi của ba lớn, là ba lớn không bảo vệ con thật tốt... Tiểu Ngũ của ba phải làm sao bây giờ đây..."

Thang Ngũ Viên nhìn bộ dạng thương tâm gần chết của ba lớn, vội vàng an ủi, "Ba lớn, con không bị sao cả, ba không cần lo lắng, không phải con được cứu về rồi sao? Con chỉ ở chỗ hải tặc hai ngày mà thôi, không có bị thương một chút nào cả, hơn nữa nhờ có chiếc vòng cổ mà ba tặng nên con mới được cứu nhanh chóng như vậy. "

Thang Bá Đặc khóc càng lớn hơn, giống như trời sập vậy: "Tiểu Ngũ, con không cần an ủi ba, ba đều biết, khổ cho con...Tiểu Ngũ, con nói cho ba biết là tên khốn nạn nào đánh dấu con, nhất định ba phải giết hắn!"

Ngày đó ông nghe cấp dưới của Tống Kiêu Bạch báo rằng Tiểu Ngũ không có chuyện gì, ông cho rằng Tiểu Ngũ không bị thương, cho nên ông mới lưu lại xử lý bọn hải tặc cho xong rồi mới quay về.

Ông không nghĩ tới hôm nay vừa đến quân đoàn Kim ưng thì nghe thấy chuyện Tiểu Ngũ bị hải tặc đánh dấu, lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ hận không thể băm lũ hải tặc kia thành trăm mảnh, bọn nhỏ cùng vợ của ông, đối với ông mà nói là sự tồn tại quý hơn cả mạng sống của mình, hải tặc bắt nạt Tiểu Ngũ nhà ông như vậy, khiến ông còn đau đớn hơn việc bị cắt da thịt.

"..." Thang Ngũ Viên ngơ ngác quay đầu nhìn qua cái người bị gọi là "tên khốn nạn" Tống Kiêu Bạch.

Tống Kiêu Bạch thấp giọng ho một tiếng, đi tới nói với Thang Bá Đặc: "Tướng quân Thang...người đánh dấu Ngũ Viên là con."

"...Hả?" Tiếng khóc của Thang Bá Đặc dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng chăm chú nhìn về phía Tống Kiêu Bạch.

Ông dừng lại một lúc, lau nước mắt, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng."

Thang Ngũ Viên xấu hổ không muốn nói về quá trình đánh dấu, vì vậy Tống Kiêu Bạch nói qua tình huống lúc đó với Thang Bá Đặc.

Thang Bá Đặc nghe Tống Kiêu Bạch nói xong, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận sóng lớn, trên mặt ông có đủ loại màu sắc, lúc vui lúc buồn, rồi lại trợn mắt nhìn Tống Kiêu Bạch, "Cậu đánh dấu Tiểu Ngũ nhà tôi?"

Tống Kiêu Bạch gật đầu, thái độ chân thành, "Đúng vậy, tướng quân Thang."

Thang Bá Đặc hít sâu một hơi, cố gắng để mình tỉnh táo lại, đáng tiếc cố gắng mấy lần đều thất bại, ông không thể nhịn nổi hét lớn với Tống Kiêu Bạch: "Cậu ra đây với tôi, tôi muốn quyết đấu với cậu!"

Thang Bá Đặc hầm hừ nghĩ, coi như Tống Kiêu Bạch bị ép phải ủi cải trắng nhà ông, thì mình cũng không thể mất trắng như vậy! Đây là một trong bảy cây cải trắng quý giá nhất mà ông đã dày công nuôi dưỡng nhiều năm!

"Ba lớn! Ba đừng kích động." Thang Ngũ Viên nhíu mày khuyên ngăn.

Tống Kiêu Bạch ngăn cậu lại, lắc đầu, trầm giọng nói: "Chuyện này là do tôi sai, cứ để tôi bồi Thang tướng quân luyện vài đường quyền cước."

"Coi như thằng nhóc cậu thức thời." Thang Bá Đặc hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài.

"Vậy hai người tự biết chừng mực đấy" Thang Ngũ Viên nhún vai, nếu Tống Kiêu Bạch đã bằng lòng, cậu sẽ không nói gì nữa, dù sao cậu cũng tin tưởng ba lớn cậu có chừng mực, sẽ không thật sự làm Tống Kiêu Bạch bị thương.

Thang Bá Đặc và Tống Kiêu Bạch ra sân vận động quyết đấu, Thang Ngũ Viên thì đi tìm nguyên soái Simon xử lý vấn đề về thân phận của mình.

Thật ra thời điểm cậu tiến vào quân đoàn Kim ưng nguyên soái Simon đã biết cậu là Omega, cho nên mới sắp xếp cậu làm chỉ huy, bình thường chỉ huy sẽ chỉ huy ở trên chiến hạm, không cần tham dự tác chiến, cho nên không có nguy hiểm, là vị trí thích hợp nhất cho Omega ở tiền tuyến.

Mặc dù nguyên soái Simon biết tình hình thực tế, nhưng dựa theo quy định của tinh tế, Omega vẫn không được phép tiến vào quân đội, vì vậy trước kia cậu đã có giao ước với nguyên soái, nếu như cậu bị đánh dấu sẽ rời khỏi quân đoàn Kim ưng.

Lúc đầu cậu đã sẵn sàng độc thân đến hết đời, nhưng tiếc là không nghĩ tới việc ngoài ý muốn lần này, tất cả kế hoạch chỉ có thể tạm thời gác lại.

Câu nói đầu tiên của nguyên soái Simon khi nhìn thấy cậu là: "Cơ thể đã khỏe hơn chưa?"

"...Dạ rồi ạ." Thang Ngũ Viên mặt đỏ bừng bừng, lần đầu tiên nói với cấp trên về việc phát tình của mình, dù sao cũng có chút không thoải mái, chỉ gật đầu nói: "Cám ơn nguyên soái đã quan tâm."

Nguyên soái Simon đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Cháu và Kiêu Bạch có chuyện gì vậy, sắp kết hôn rồi sao?"

Thang Ngũ Viên nhìn ra một cảm giác thành tựu khi thúc đẩy được một đoạn nhân duyên tốt đẹp phảng phất trên mặt nguyên soái, cậu biết nhiều năm qua, nguyên soái kiên quyết cho rằng, cậu và Tống Kiêu Bạch cực kỳ xứng đôi, cho nên nếu như thật sự cậu với Tống Kiêu Bạch ở bên nhau, nhất định nguyên soái sẽ cảm thấy là nhờ tuệ nhãn cao siêu của ông năm đó đã sắp xếp hai người họ làm việc cùng nhau.

Cậu cảm thấy rất bất lực về điều này, cũng không đồng ý chút nào, "Ngài nghĩ nhiều rồi, lần này cháu và cậu ấy chỉ vì bị ép không còn cách nào khác cho nên mới đánh dấu, về sau cháu sẽ đến bệnh viện loại bỏ đánh dấu, chúng cháu sẽ không kết hôn."

Vẻ mặt Nguyên soái tối sầm lại, hai tay đan vào nhau, ngón tay trái vỗ nhẹ lên mu bàn tay phải, nhẹ nhàng nói: "Ngũ Viên, cháu chưa bao giờ là người bốc đồng, nhưng lần này lại không chút do dự bước xuống chiến hạm chỉ vì Kiêu Bạch, cháu không nghĩ tới tại sao sao?"

Thang Ngũ Viên không đồng tình "Chỉ vì cháu muốn cứu toàn đội mà có hơi nóng vội thôi"

Nguyên soái Simon cau mày phản bác, "Trước kia ở trong quân đội, cháu chưa bao giờ tính đến chuyện tìm bạn đời. Bây giờ thân phận của cháu đã bị bại lộ, nếu để cháu chọn một người bạn đời, cháu sẽ chọn ai? Hoặc là nói, ngoài Tống Kiêu Bạch ra, còn có ai khiến cháu cảm thấy tin phục?"

Nguyên soái Simon tin tưởng ông hiểu rõ Thang Ngũ Viên, tính cách Thang Ngũ Viên trước giờ đều tranh cường háo thắng, cậu sẽ không ở bên một người kém cỏi hơn mình.

Thang Ngũ Viên bĩu môi, mặc dù Tống Kiêu Bạch là người đồng trang lứa duy nhất khiến cậu cảm thấy tin phục, nhưng bọn họ là đối thủ, là đối thủ sao còn có thể trở thành bạn đời chứ?

Nguyên soái lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Chuyện này đừng nói nữa, hiện tại thân phận của cháu đã bị bại lộ, theo quy định của quân đội, cháu sẽ bị xử phạt giam giữ hai năm, đồng thời tiến hành thôi miên khiến cháu quên đi những ký ức trong quân đội những năm này, để tránh việc cháu không kiểm soát được nói cho Alpha tương lai của mình những bí mật của quân đội, quân đội sẽ không cho cháu xuất ngũ cho đến hai năm sau, những cái này cháu đều biết chứ? "

Thang Ngũ Viên gật đầu, mím môi, rũ mắt xuống nói: "Cháu biết, khi cháu lựa chọn nhập ngũ, cháu đã chuẩn bị cho ngày này rồi."

Nguyên soái Simon lại thở dài một tiếng, tiếc nuối: "Nếu như năm đó cháu có thể lấy được cái huy chương vàng kia thì tốt rồi."

Phần thưởng quan trọng nhất của cuộc thi trong mỗi lần tốt nghiệp là huy chương vàng kia, huy chương vàng kia không chỉ là một cái huy chương bình thường mà nó còn có tác dụng tương đương với "kim bài miễn tử", đương nhiên trong những tội ác được đặc xá không tính đến phản bội tổ quốc, xâm hại tính mạng của người khác hoặc vi phạm kỷ luật quân đội ở mức nghiêm trọng.

Mục đích của cuộc thi đấu này trừ việc tuyển chọn ra những người xuất chúng, còn là để giúp đỡ Omega.

Trong nhóm Omega có không ít người muốn gia nhập quân đội như Thang Ngũ Viên, nếu có thể chiến thắng cuộc thi này và giành được huy chương vàng, đại biểu cho việc Omega này đủ sánh ngang với Beta hay Alpha, điều đó cũng chứng tỏ rằng Omega này có đầy đủ năng lực để đảm nhiệm công việc của quân đội.

Trong trường hợp này, quân đội sẽ ngầm đồng ý cho Omega gia nhập quân đội, có huy chương, Omega có thể sử dụng huy chương để miễn tội khi bị phát hiện thân phận.

Năm đó Thang Ngũ Viên liều mạng muốn thắng được cuộc tranh tài, chính là vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay, phải có được huy chương vàng đó, nhưng tiếc là cuối cùng cậu đã thất bại.

Tuy nhiên, trong quá trình tranh tài cậu đã chứng minh được rằng cậu có năng lực chiến thắng, cho nên trước đó nguyên soái Simon mới có thể ngầm đồng ý cho cậu tiến vào quân đoàn Kim ưng.

"Là do năng lực của cháu không bằng người khác." Mặc dù Thang Ngũ Viên tức giận việc Tống Kiêu Bạch đoạt được huy chương vàng, nhưng cũng không thể không thừa nhận Tống Kiêu Bạch quả thực hơn cậu một bậc, cậu thua tâm phục khẩu phục.

Nguyên soái Simon là một người rất quý trọng nhân tài, ông và Thang Bá Đặc lại là bạn bè nhiều năm, đương nhiên không đành lòng nhìn Thang Ngũ Viên bị giam giữ hai năm, thậm chí ngay cả trí nhớ cũng bị xóa sạch.

Ông cau mày và im lặng một lúc, sau đó nghĩ rồi nói: "Ngũ Viên, nhất định ta phải nhắc nhở cháu, huy chương vàng không chỉ có thể sử dụng cho bản thân mình, còn có thể cho bạn đời của mình ở quân đội, nếu như cháu và Kiêu Bạch kết thành quan hệ bạn đời, nó bằng lòng đưa huy chương vàng cho cháu, như vậy cháu có thể dùng huy chương vàng của nó để miễn tội."

"Hơn nữa nếu như cháu muốn lưu lại quân đội tiếp tục công việc, như vậy Kiêu Bạch cũng là lựa chọn tốt nhất, căn cứ theo quy định quân pháp của tinh tế, Omega có thể làm việc trong quân đội thì nhất định bạn đời Alpha của họ cũng phải là người trong quân đội."

Ông dừng lại, xoa lông mày rồi nói tiếp: "Cháu là một chỉ huy, nếu muốn tiếp tục làm việc trong quân đội, theo quy định, bạn đời của cháu phải là thiếu tướng, bởi vì những cơ mật cháu biết, Alpha của cháu nhất định cũng phải biết, như vậy mới có thể cam đoan sẽ không có tình huống cháu bị tin tức tố áp chế, nói cho Alpha của cháu cơ mật quân sự."

Thang Ngũ Viên khẽ nhíu mày, nghĩ một hồi rồi nói: "Nguyên soái, cháu biết ngài muốn nói cái gì, nhưng cháu không thể để Tống Kiêu Bạch kết hôn với cháu chỉ bởi vì nguyên nhân này, cháu cũng không thể vì nguyên nhân này mà kết hôn với cậu ấy."

Cậu nói xong dụi dụi hai mắt, kỳ phát tình vừa trôi qua, cậu còn có chút buồn ngủ.

Tướng quân Simon nhìn cậu dụi mắt, cho là cậu khó chịu muốn khóc, dù sao Omega sau khi bị đánh dấu không thể nào có chuyện không muốn gả cho Alpha được, cho nên nhẹ giọng nói: "Tinh tế có quy định, Alpha sau khi đánh dấu trọn đời Omega thì không thể từ chối việc cưới Omega đó, nếu như cháu muốn kết hôn với Kiêu Bạch, có thể thương lượng với nó một chút...Có lẽ nó sẽ đồng ý."

Thang Ngũ Viên vẫn lắc đầu, "Lúc đánh dấu là cháu để cho Tống Kiêu Bạch đánh dấu cháu, hiện tại cháu không thể dùng lý do này uy hiếp cậu ấy."

Nguyên soái Simon gật đầu, không tiếp tục khuyên bảo nữa, ông cũng hiểu chuyện kết hôn nên dựa trên cơ sở ngươi tình ta nguyện của hai người, mặc dù ông thấy hai đứa trẻ này không chỉ cực kỳ xứng đôi vừa lứa, mà còn đối xử với nhau rất tốt, thái độ khác với những người khác, ông luôn cảm thấy tình cảm giữa hai người họ không bình thường.

Ông thật sự rất hi vọng có thể tác hợp Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên, trước đó Tống Kiêu Bạch đến báo tin về việc đuổi bắt hải tặc, đã từng đề cập tới việc mình có thể ngửi thấy tin tức tố của Thang Ngũ Viên, sau khi ông biết chuyện này lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Đông.

Nguyên soái Tống để lại một một cậu con trai quý giá như vậy, khứu giác của Tống Kiêu Bạch vẫn luôn là thứ những lão già các ông để trong lòng, sau khi bác sĩ Đông biết tình huống thì vui vẻ không thôi, nói nếu như Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên kết hôn với nhau, rất có thể sẽ trị khỏi khứu giác của Tống Kiêu Bạch.

Ông nghe xong đương nhiên rất cao hứng, mặc dù ông không biết tình huống cụ thể, nhưng Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch ở cùng một chỗ thì tuyệt đối trăm lợi mà không có một hại, có thể nói là tốt cho cả hai nên ông mới có thể bức thiết hi vọng hai người bọn họ có thể kết hôn với nhau.

Nhưng mà Thang Ngũ Viên đã nói như vậy, ông cũng không thể tiếp tục khuyên bảo thêm nữa, chỉ nói: "Cháu về suy nghĩ cho kĩ, hai ngày nữa cho ta đáp án."

Thang Ngũ Viên gật đầu, nguyên soái Simon cũng là có ý tốt, nếu cậu cứ từ chối thì không tốt lắm.

...

Lúc cậu trở về phòng, đúng lúc gặp được Tống Kiêu Bạch, cậu dừng bước, quan sát Tống Kiêu Bạch từ trên xuống dưới, Tống Kiêu Bạch cử động bình thường, trên mặt cũng không có vết thương gì, xem ra không có chuyện gì.

Cậu lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa vừa thuận miệng hỏi: "Ba lớn tôi đâu rồi? Sao cậu về sớm vậy?"

Tống Kiêu Bạch lộ ra vẻ khó xử, ngẩng đầu nhìn cậu, "Tướng quân Thang..."

Thang Ngũ Viên nghe thấy sự do dự trong giọng nói của anh, dừng việc mở cửa, quay đầu nhìn về phía anh: "Có chuyện gì vậy?"

"...Tướng quân Thang bị căng cơ eo."

Thang Ngũ Viên sửng sốt, kinh ngạc trợn to hai mắt, "Eo... bị căng cơ?"

Tống Kiêu Bạch gật đầu, "Sau khi tôi với tướng quân Thang đến sân vận động, ông chỉ mới bắt đầu làm nóng người, thì không cẩn thận bị căng cơ eo, tôi đành phải đưa ông đến bệnh viện, sau khi bác sĩ xoa bóp cho ông thì ông đã đỡ hơn một chút, hiện tại đã về nhà, bác sĩ nói thời gian tới tướng quân Thang phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, không được tiếp tục vận động mạnh, kiên trì đến bệnh viện trị liệu, qua một thời gian ngắn là tốt, cậu không cần quá lo lắng."

Thang Ngũ Viên: "..."

Tống Kiêu Bạch do dự một chút, nói: "Cậu cứ giả vờ như không biết đi, tôi cảm thấy hình như tướng quân Thang cũng không muốn để cậu biết."

Thang Ngũ Viên trầm mặc hồi lâu, mới hơi gật đầu, cậu cảm thấy Tống Kiêu Bạch nói rất có lý, nếu như ba lớn biết là cậu biết, hẳn là sẽ khóc càng to hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net