nhốt nhau trong đợi chờ
mái tóc nâu hạt dẻ bóng mượt ngày nào của taehyung giờ đây đã được thay thế bằng những lỏm chỏm tóc trông thật khó coi. nhưng bằng một cách nào đó trong mắt jeon jungkook anh vẫn thật đẹp đẽ và trong trẻo, hệt như một thiên sứ.
taehyung đưa tay sờ sờ lên mái đầu chẳng còn được mấy cọng tóc của mình mà bất lực thở dài.
" jungkook giúp anh nhé. "
taehyung cười khổ nhìn vào không trung vô bóng người, nụ cười như mũi giáo nhọn đâm xuyên qua trái tim đang rỉ máu không ngừng của jungkook.
cậu cầm tông đơ lên bắt đầu giúp taehyung tân trang lại vẻ ngoài của anh; taehyung đưa tay ra cảm nhận từng chỏm, từng chỏm tóc rơi xuống; taehyung thấy nhịp đập nơi trái tim mình như nghẹn lại mỗi khi từng cụm tóc rớt rơi, anh nhớ mái tóc của mình, nhớ mái tóc mà jungkook thường khẽ lòn những ngón tay thon dài vào mà vuốt ve mà đặt lên đó những cái hôn khẽ khàng.
số tóc trên tay ngày càng nhiều, nhiều đến vô thực dù tông đơn đã ngừng chạy trên mái đầu trọc lóc của anh tự lúc nào. taehyung quay người lại, sợi dây cảm xúc cuối cùng mà anh kiềm nén giờ đây đã đứt đi mà trôi tuột; jeon jungkook luôn quan tâm đến vẻ ngoài của mình, là người sẽ vuốt keo tạo kiểu hơn một tiếng đồng hồ trước mỗi khi có cuộc họp quan trọng; jeon jungkook đang cạo đầu. bao nhiêu mảng tóc dày dặn của jeon jungkook rớt xuống nền nhà là bấy nhiêu giọt nước mắt của kim taehyung rơi xuống ướt đẫm bộ đồ bệnh nhân.
" anh đừng khóc, chẳng phải anh luôn muốn chúng mình cùng nhau làm những chuyện mà các cặp đôi ngoài kia thường làm với nhau đấy sao. em chỉ là điên rồ hơn bọn họ một tí thôi, không phải anh chê em dị hợm rồi đấy chứ. "
jungkook chun mũi lại, bĩu đôi môi tròn trĩnh ra như đang dỗi hờn taehyung.
" a.. anh không. anh.. "
taehyung đưa tay xoa lên cái đầu không còn tóc của jungkook mà nức nở. từng cơn nấc nghẹn cứ tranh nhau ở nơi cuống họng chật hẹp đó mà ngoi lên, át hết cả những điều muốn nói. jungkook chỉ ôm anh vào lòng, hôn lên cái đầu tròn vo trọc lóc của taehyung.
" vì em yêu anh, dù có một vạn đời một ngàn kiếp nữa, em chỉ yêu một mình anh. "
thị lực của taehyung ngày càng mờ dần đi, những thứ dây nhợ chằng chịt trên người anh cũng theo đó mà tỉ lệ thuận theo những vết tím bầm sau những lần lấy ven truyền hoá chất.
anh bảo jungkook mang đến cho anh một xấp giấy xếp hạc và cái lọ thủy tinh. dù gặp đôi chút khó khăn khi gấp vì thị lực không còn rõ ràng của mình, nhưng taehyung nhất nhất một chạm cũng không cho jungkook góp tay vào giúp.
ngày nọ khi jungkook thấy anh gần như đã hoàn thành đặt đầy hạc giấy vào lọ, anh bảo cậu mang cho anh một cây viết, rồi nhanh chóng xuỳ xuỳ cậu ra ngoài; mình bên trong thì chăm chú nâng đôi bàn tay đã trơ xương mà khó khăn nắn nót từng vết chữ nguệch ngoạc vì đã lâu không cầm viết.
1001 con hạc giấy trong chiếc bình thủy tinh, cùng tất cả tâm tư hoài bão cuối cùng của kim taehyung.
tình trạng taehyung mỗi lúc càng tệ hơn. số lần anh được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt vì hôn mê sâu sau khi truyền dịch càng nhiều. mỗi lần như thế, jungkook tưởng như mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với mình đều như đang ngồi trên chảo lửa dưới tầng thứ mười tám của âm tỳ địa ngục. đôi mắt thơ thẫn luôn giữ cho tiêu cự của mình chỉ tập trung vào người nằm trong lồng kính phía trong kia; đôi mắt long lanh ứa nước luôn được taehyung ví như chứa cả đại dương bên trong của jungkook, giờ phút này chỉ còn lại một mãnh đất khô cằn, nức nẻ đến một hơi nước cũng chẳng còn.
jungkook không phải đồ mít ướt, nhưng cậu thật sự kìm được nước mắt mình mỗi lần taehyung vì đau nhức mà chui rút vào lòng cậu khóc ư ử; hay những lúc taehyung chẳng còn đủ tỉnh táo để nhớ đến những ký ức lâu thật lâu về trước của bọn họ nữa. một người đau thân, một người đau lòng; nỗi đau như giằng xé tâm can, như xé toạc trái tim mỏng manh đó ra thành từng mảnh từng mảnh, vụn vỡ đến mức chẳng thể ghép lại được nữa rồi.
lúc taehyung tỉnh lại sau lần thứ tư trị liệu, mắt anh gần như không còn thấy gì. tâm can jungkook như bị ai dùng một thanh kiếm sắc nhọn mà chém vào một nhát sâu hoắm mỗi khi trông thấy taehyung ngồi thừ ra đó nhìn vào vô định; hay những lần jungkook đứng gần ngay trước mặt anh thế mà anh cũng chẳng thể nhìn đúng hướng mà nói chuyện với khoảng không trống lặng.
taehyung tham lam mà vuốt ve khuôn mặt điển trai đó của jungkook một chút, lại thêm một chút nữa; trong ký ức của anh đôi mắt to tròn kia luôn vơ vét hết thảy mọi dịu dàng trên thế giới này mà đặt vào đáy ngươi đó mỗi lần cậu nhìn thấy anh; sóng mũi không quá cao cùng đầu mũi không mấy phần nhỏ gọn như taehyung nhưng lại ăn ý mà tạo nên một nét hài hoà nam tính trên gương mặt của jungkook; khuôn miệng xinh xinh cùng hai chiếc răng cửa to bự giúp jungkook của anh trông hệt như một chú thỏ nhỏ mỗi khi nhìn về phía anh mà mỉm cười; đôi bàn tay chai sần hơn lúc trước nhiều nhưng vẫn giữ được độ ấm nhất định trong lòng bàn tay của jungkook. taehyung tham lam muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về jeon jungkook, kể cả tình yêu vạn phần thê lương ngàn phần mong manh, có thể lụi tàn bất cứ lúc nào như ngọn đèn trước gió của bọn họ.
một nhỏ đang giúp một lớn thay quần áo, chỉnh trang y phục như cái cách một lớn và một nhỏ đã từng. hôm nay taehyung xuất viện. anh thỏ thẻ với jungkook rằng mình không muốn tiếp tục trị liệu, vì đau, thật sự đau lắm; bác sĩ nói với jungkook rằng khối u của taehyung sau hơn chục lần hóa trị và bốn lần trị liệu không có dấu hiệu suy giảm mà còn phát triển hơn; y tá nói với jungkook hãy tranh thủ khoảng thời gian tỉnh táo cuối cùng của taehyung mà đem lại niềm vui vốn có cho anh, đừng cố chấp đâm chọt vào bất kì cái ven sưng tấy nào trên khắp người anh nữa.
jungkook trước nay luôn ung dung sống trong sự bao bọc của taehyung mà không cần trưởng thành nay lại trở thành gà mẹ một tay chăm lo chuẩn bị từng vật dụng, thuốc men dù là nhỏ nhặt nhất cũng cẩn thận bỏ vào giỏ; soạn đồ xong lại liến thoắng quay sang một tay dùng khăn ấm lau người rồi lại chỉnh trang quần áo cho taehyung. hôm nay họ mặc áo sweater cặp màu xanh rêu, bên trong lót thêm một chiếc áo cổ lọ để đề phòng taehyung không quen với gió lạnh cuối thu phía bên ngoài.
" hôm nay trông anh thế nào? "
đôi tay thô ráp đang choàng khăn trên cổ taehyung bỗng khựng lại một nhịp, rồi như có như không tiếp tục công việc đang làm. đuôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, giọng jungkook vang lên đầy hãnh diện mà trả lời.
" anh của em hôm nay xinh đẹp như một thiên sứ. "
taehyung phụt cười vì lời nói quá của jungkook. dù không còn nhìn thấy được mình trong gương nữa, nhưng anh tự biết bản thân lúc này trông tệ đến thế nào; một taehyung gầy guộc đến nỗi ai nhìn vào cũng chỉ tặc lưỡi mà lắc đầu thương xót; một taehyung mà gương mặt xanh xao không hề có chút sức sống; một taehyung vô dụng đến đôi mắt, đôi chân của mình còn chẳng thể tự điều khiển được nữa rồi.
nhưng anh không biết, lời jeon jungkook nói ra hoàn toàn là sự thật. dù taehyung của cậu chỉ còn một cọng tóc chỉa lên như upin và ipin thì cậu cũng thấy đẹp. trong mắt jungkook, vẻ đẹp của taehyung rực sáng như đóa lily đỏ rực từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ vẫn không có gì khác nhau cả. vẫn luôn đẹp đẽ như thế, vẫn luôn khiến cậu đắm say.
taehyung lúc này như loài cộng sinh mà hoàn toàn phụ thuộc vào jungkook. nhìn đứa trẻ mà anh luôn nâng niu từng chút một, chưa từng để jungkook phải động tay vào bất cứ thứ gì vậy mà giờ phút này lại tay trước chân sau khệ nệ mang vác đồ đạc cùng một túi đủ các loại thuốc cho mình. taehyung trong lòng không khỏi dấy lên một tia chua chát tự trách mình vô dụng; taehyung muốn lăn bánh xe đến nơi jungkook đang vụng về bưng bê kia mà mắng cậu một câu ngốc quá rồi một tay sắp xếp hết như cái cách anh từng làm. nhưng dù có dụng hết sức lực bằng đôi tay vốn chỉ còn da bọc xương của mình, thì một cái nâng lên còn có khăn với anh chứ nói gì đến việc lăn bánh xe đến bên cậu; chỉ đành bất lực mà buông thõng người mình chờ jungkook đến đẩy ra xe.
taehyung vui vẻ như cá gặp nước khi cảm nhận được làn không khí se se của tiết trời cuối tháng mười không còn mùi thuốc kháng sinh lờn vờn trước đầu mũi như mọi ngày của đảo nami. anh tinh nghịch mà chuyển động ánh mắt không ngừng nhìn theo sự di chuyển xào xạc của những chiếc lá đỏ vàng lẫn lộn trên mặt đất. jungkook đã buông tay nắm xe ra lăn từ lúc nào, bước ra trước mặt anh một lượt thu hết những hình ảnh xinh đẹp nhất của taehyung vào chiếc máy quay trên tay mình. từ nét cười tinh khôi đã lâu ngày không nở rộ trên đôi môi tái nhạt của taehyung; đến ánh mắt lấp lánh tràn ngập khát vọng với cuộc đời này; tất cả đều được jeon jungkook khắc ghi sâu vào trái tim mình, nguyện nhốt mình trong nỗi nhớ nhung cả một đời.
hôm đó taehyung nói nhiều lắm, anh cứ luyên thuyên mãi chẳng hết chuyện. từ dáng vẻ lọt tọt những ngày đầu jungkook theo đuổi anh đến những mùa đông ấm áp anh thả mình trong vòng tay rộng rãi của jungkook mà chẳng còn sợ hãi cái giá lạnh của ngày đông, đến những khoảnh khắc jungkook đôn đáo chạy ra chạy vào phòng bệnh mà chăm lo cho anh. những câu chuyện mà jungkook nghĩ rằng từ lâu anh đã chẳng còn đủ tỉnh táo để nhớ ra, lúc này lại từ khoé môi cong cong của taehyung tuôn ra.
" anh buồn ngủ quá, jungkook ôm anh vào lòng được không. "
trên chiếc giường chật hẹp, một lớn dùng đôi cánh tay trơ xương của mình ôm chặt lọ thủy tinh trong lòng, nằm lên cánh tay dù đã tê mỏi nhưng vẫn không muốn rút ra của một nhỏ mà mí mắt nặng trĩu dần dần chìm vào mộng đẹp. jungkook không ngủ, nói đúng hơn là không dám ngủ, vì một nỗi sợ vô hình vô dạng nhưng đè nặng lên tâm can của jungkook hơn bất kỳ tảng đá nào khác. jungkook sợ mình không được ngắm nhìn gương mặt yêu kiều của taehyung thêm một lần nào nữa; ánh mắt này, cánh mũi này, đôi môi này, tất cả jungkook đều tham luyến mà đặt lên đó hàng ngàn nụ hôn.
rồi anh của cậu rơi vào hôn mê sâu, được chuẩn đoán là chết não. đôi mắt nhắm nghiền đó đã không thức dậy thêm một lần nào nữa, nụ cười gượng gạo méo mó đến khó coi kia jungkook cũng chẳng còn cơ hội nào để chứng kiến nữa rồi. duy chỉ có lọ thủy tinh chất đầy hạt giấy bên trong là được anh ghì chặt giữ gìn trong vòng tay mình đến tận lúc bảng điện tâm đồ phát lên một tiếng bíp chói tay, đường thẳng trên màn hình chạy một đường ra khỏi diện tích eo hẹp trên bảng điện tử mà xuyên thủng qua nơi lồng ngực jungkook, cả một đời, cả một kiếp.
1001 con hạc giấy, kèm một tờ giấy nhớ. bên trên là nét chữ nguệch ngoạc đến khó coi mà taehyung đã cẩn thận nắn nót ghi chép vào một ngày thật lâu về trước.
chào jungkook bé nhỏ, chào bầu trời đêm điểm thêm vài hằng tinh tú thân thương của anh. khi em đọc được những dòng này thì có lẽ anh đã không còn đủ sức lực mà gắng gượng để được cạnh bên chăm sóc em nữa rồi.
anh xin lỗi vì những lần phớt lờ những câu hỏi của em về tương lai chúng mình. có lẽ em cũng biết, hơn ai hết một kim taehyung luôn mang đầu óc mơ mộng đã vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về tương lai của anh và em những ngày tháng sau này. một tương lai mà kim taehyung và jeon jungkook sẽ từ hai cậu nhóc gà bông yêu nhau cho đến khi trở thành hai ông cụ lom khom bên nhau trọn một kiếp người. nhưng anh biết rằng, mình chẳng thể có tương lai. xin lỗi em vì đã gặp anh, đã yêu phải một người như anh.
jungkook của anh lúc này đáng ra phải đang tóc vuốt keo bảnh bao ở trường, đang cùng các bạn đồng trang lứa bận rộn làm luận án qua môn hay cùng các bạn nữ ngoài kia đi hò hẹn ngày đầu thu; chứ không phải một jeon jungkook mặt mày tiều tụy, bọng mắt thâm đen mà sâu húp dù ăn ngủ cũng không dám rời mắt khỏi anh, một jeon jungkook chưa từng phải cúi đầu chịu thua trước cơn giông to bão lớn nào ngoài kia giờ đây lại phải gác lại việc học hành vui chơi của mình mà quỳ rợp dưới sàn đất lạnh lẽo lau tay lau chân cho anh. thật lòng, xin lỗi em.
dù sao thì, đến những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, con người ta sẽ chỉ hối tiếc những việc chưa làm, những lời chưa nói và những ước mơ đã không dốc lòng theo đuổi. jungkook có nhớ lần, vào một ngày mưa hè rơi lất phất em từng hỏi anh có nguyện vọng nào vẫn còn muốn thực hiện hay không.
lúc đó anh vẫn chưa trả lời em, nhưng bây giờ thì đã có rồi. anh muốn được chăm sóc cho jungkook đến tận hơi thở cuối cùng của mình, anh muốn được moi hết ruột gan ra mà yêu em cho đến khi những hơi thở nhỏ bé trong mình lụi tàn như đóm lửa nhỏ kia, để gió cuốn bay đi. và anh chắc rằng mình đã làm được rồi, nên dù cho ngay tức khắc này đây khi anh không còn là một sinh linh có sự sống trên cuộc đời này nữa, kim taehyung cũng đang mãn nguyện mà mỉm cười.
anh dù yếu ớt nhưng vì jungkook đã làm nhiều chuyện như thế đấy. nên đến cuối cùng, chỉ mong em sẽ thực hiện giúp anh ước mong bé nhỏ cuối cùng của mình.
sau khi anh đi, trời vẫn xanh, ngày vẫn đẹp, nhưng anh biết jungkook sẽ chẳng để những điều đó vào tầm mắt mình đâu, vì đã không còn anh bên em; chỉ mong jungkook của anh mái tóc sẽ dài ra theo thời gian vì jungkook để tóc vuốt keo hình dấu phẩy trong lịch lãm lắm, mong jungkook của anh sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, ăn uống ngủ nghỉ điều độ như những ngày mình còn bên nhau, mong jungkook lòng an yên như tiết trời đầu thu mà tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống này;
sau khi anh đi, mong jungkook sẽ đốt đi 1001 con hạc giấy bên trong chiếc bình này cùng với anh; để anh có thể nhẹ lòng mà mang hết đi những ký ức đớn đau này ra đi, không vương lại chút bận lòng nào nơi đây. vì mong ước lớn nhất của anh, jungkook sẽ bình an mà trôi qua một đời không anh, quên anh đi như anh chưa từng đến và đoạn ký ức về đôi ta như chưa từng hiện hữu. jungkook rồi sẽ thành toàn cho những mong ước kia của anh mà đúng không ?
sống thay anh quãng đời còn lại, chăm sóc tốt cho mình thay phần anh chưa thể làm. nếu có kiếp sau, xin đừng gặp lại.
kim taehyung lần cuối thương em.
-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com