[Phần 2] [BHTT] [H+++] Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? - Gilivian
Chương 286: Rời Bỏ 1
Hạ Nhi dựa lưng vào gối, bả vai lại bắt đầu nhói đau, là nhát dao cô đâm vào mình khi đó.
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn vết thương đã được băng bó và bôi thuốc. Sau đó ngước mắt lên nhìn ông Hạ, lí nhí mở miệng:
"Ông nội."
Ông Hạ lúc này trong lòng rõ ràng đang tức giận, sắc mặt rất tệ, không trả lời cô.
Hạ Nhi biết ông Hạ đang giận mình, từ nhỏ cô đã được ông nuôi dưỡng nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng bị thương nặng như vậy, lúc xưa cho dù cô có muốn càn quấy đến cỡ nào ông Hạ cũng ở phía sau chống lưng dọn dẹp mọi rắc rối mà cô gây ra, thế nhưng lần này, cô lại là người chính tay tự làm tổn thương cơ thể mình.
Cô tự biết mình phạm lỗi rất lớn, cũng biết ông Hạ đang đau lòng, cô thở dài thấp giọng nói:
"Ông nội. Con biết ông đang rất giận. Con xin lỗi."
Dứt lời, cô đưa tay kéo lấy tay áo ông Hạ, dùng giọng điệu mềm mỏng nhất:
"Chỉ là một nhát dao thôi, con cũng đã không sao rồi."
Ông Hạ cả giận quát lớn:
"Con cứ thế vì một nữ nhân mà đâm vào người mình một dao? Con không thấy đau nhưng ta nhìn thì thấy đau đấy."
Hạ Nhi sửng sốt, nước mắt chực trào ra, cô nhẹ nhàng kéo tay ông Hạ qua, nhẹ giọng nài nỉ:
"Ông nội, con không sao. Người đừng nổi nóng."
Ông Hạ rất tức giận, nhưng nhìn sắc mặt cô trắng nhợt tái mét, cũng không nỡ nặng lời quở trách cô.
Hạ Nhi nhìn ông Hạ, mọi đau khổ và ấm ức những ngày qua phút chốc đều hóa thành nước mắt, cô nhất thời khóc không nói thành tiếng.
Ông Hạ hoảng đến gấp gáp, sợ hãi chạy tới chạm vào vết thương trên người cô:
"Con đau chỗ nào? Rất đau sao? Có phải đau lắm không?"
Ngay sau đó ông Hạ quay đầu lớn tiếng:
"Trần quản gia. Mau gọi bác sĩ."
Hạ Nhi cố gắng ổn định lại cảm xúc, vội giữ lại cánh tay ông, vừa khóc vừa lắc đầu. Ý bảo cô không sao cả.
Ông Hạ thở phào nhẹ nhõm, an ủi cô:
"Đừng lo. Ta không mắng con. Ta chỉ là đau lòng cho con thôi."
Một lát sau mới thở ra một hơi, bỗng ông quay đầu nhìn Hàn Tịch, gần như là phát hoả mà quát lớn:
"Ta giao cháu gái của mình cho cô, nhưng cô lại không biết cách bảo vệ con bé. Chức trách quản gia của cô làm như vậy ta nghĩ cô không nên làm nữa. Về nước A đi."
Hàn Tịch cúi đầu, trầm mặc không dám mở miệng phản bác.
Hạ Nhi biết ông Hạ đang tìm chỗ trút giận, vì không thể nổi nóng với cô nên đành xả tất cả phẫn nộ lên người bên cạnh cô, lúc này vết thương bên ngực trái lại nhói lên hết lần này đến lần khác.
Cô muốn mở lời nói đỡ cho Hàn Tịch, nhưng vừa nhìn ông Hạ đã bị giật mình bởi sắc mặt khó coi của ông.
Linh cảm được sự phẫn nộ của ông Hạ nhất định không thể dừng lại, cô đang định quay đi thì ông Hạ đã lên tiếng:
"Khương Tình đã làm tổn thương con đến mức độ này, ta cảm thấy mình không cần giữ một chút giao tình gì với Khương gia nữa."
Nói xong, ông Hạ quay đầu lớn tiếng ra lệnh cho Trần quản gia:
"Chấm dứt mọi dự án và hợp đồng với Khương thị. Mọi tổn thất, Hạ gia ta sẽ bồi thường. Từ nay trở đi, hai nhà Khương — Hạ, trên thương trường, không chết không từ."
Hạ Nhi hít sâu một hơi, cô muốn nói gì đó lại nghe thấy tiếng Dung Lạc:
"Cô ấy tỉnh rồi sao?"
Tiêu Tự đang ở bên ngoài cản trở Dung Lạc, bộ dạng không chịu lép vế trước Dung Lạc chút nào, có lẽ vì cảm thấy giờ đã có Hạ gia chống lưng, ăn nói cũng rất hùng hồn:
"Tiểu thư không muốn gặp Dung tổng."
Dung Lạc đứng ngay cửa ra vào, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc, trên hành lang ánh sáng rực rỡ, tất cả đều hất lên chiếc áo màu nhạt, giống như tập trung tất cả mọi nguồn sáng, cực kỳ chói lòa, lại mềm mại như ngọc, khiến người ta không thể rời mắt.
"Việc cô ấy muốn gặp Lạc hay không, còn chưa đến lượt ngươi mở miệng ra nói. Tiêu Tự."
Giọng nói yêu dị như vang lên từ một quãng xa, mát rượi như dòng suối nơi khe núi, cũng lạnh lẽo như ánh trăng nhuốm sương thu.
Tiêu Tự không cản được Dung Lạc, quay đầu nhìn Hàn Tịch tỏ vẻ cầu cứu.
Hàn Tịch liếc nhìn Dung Lạc, trầm giọng nói với Tiêu Tự:
"Đừng vô lễ."
Hạ Nhi ở trên giường, nghe ngữ khí Dung Lạc ngạo mạn đến mức khiến đối phương muốn đấm cho một cái mà chẳng thể làm gì được liền lắc đầu.
Cô không nhìn Dung Lạc nữa, chỉ nhìn ông Hạ đang trầm mặc, nghiêm túc rành mạch nói một câu:
"Ông nội. Con sẽ trở lại nước A."
________
Dư luận đã hoàn toàn bùng nổ đến không thể kiểm soát.
Buổi họp báo đẫm máu của Khương thị trở thành tâm điểm bàn tán trong các đại thế gia.
Sự xuất hiện của Hạ Nhi đã khiến buổi họp báo phải dừng lại, ngay cả việc Khương gia thừa nhận thân phận của Lam Yên cũng bị huỷ bỏ.
Câu chuyện Hạ tiểu thư dùng máu mình để thể hiện sự dứt khoát đường ai nấy đi với Khương tổng lan truyền thành đủ phiên bản câu chuyện trong các đại thế gia.
Hạ Nhi trong cốt tủy ẩn chứa sự tàn nhẫn tuyệt tình khiến rất nhiều người phải cảm phục.
Có người cảm thấy hai người vì yêu nhau quá sâu sắc, nên một khi hận cũng là điên cuồng đến như vậy.
Không ít người cho rằng ân oán tình thù giữa hai nhà Khương — Hạ đã kết từ rất lâu, bây giờ mới thể hiện ra mặt.
Nó xuất phát từ việc Hạ gia tuyên bố cắt mọi hợp đồng và dự án đang tiến hành với Khương thị lan truyền ra ngoài bằng một tốc độ chóng mặt.
Khương thị lâm vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng, hội đồng quản trị cấp cao lập tức lại mở ra một lần nữa.
Mấy loại cổ phiếu của Khương thị trên sàn giao dịch đều lên lên xuống xuống không ổn định, mọi người theo dõi và cũng hoài nghi.
Những cổ đông lớn trong Khương thị đề xuất Lam thị thay chỗ cho Hạ thị, mối quan hệ của hai thế gia Lam — Khương lại một lần nữa được đề cập đến trong cuộc họp đại cổ đông.
Thế nhưng, vị Khương tổng cao cao tại thượng mà bọn họ luôn tôn sùng như một vị thánh lúc này lại không hề có mặt trong buổi họp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net