Truyen30h.Net

[Huấn văn] Phó gia kim long truyền kỳ (quyển 3): Thiếu niên du

Chương 06: Tiểu Hoà bản nữ

PhoGiaKimLongTruyen

    "Dừng xe." Mệnh lệnh của Tiểu Khanh dọa Ngọc Tường giật nảy mình, lão đại không phải là muốn giáo huấn mình chứ, hôm nay tâm trạng của lão đại vốn rất không tốt.

    Tiểu Khanh cũng không để ý tới Ngọc Tường, đứng ở ven đường trầm ngâm một chút.

Chuyến đi Tây Phong lần này, dù có cẩn thận đến đâu, lúc hồi phủ phục mệnh cũng khó thoát khỏi một trận gia pháp nặng nề. Tiểu Khanh đương nhiên là sợ, nhưng có một số việc nhất định phải làm. Nếu đã không thể tránh khỏi, vậy liền oanh oanh liệt liệt ăn một trận gia pháp thật nặng đi!

"Lão đại, không phải tối nay phải đến Lan Khảo sao?" Yến Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ sư huynh cũng giống như hắn, không muốn chạy đến Âu Dương gia sớm như vậy sao? Đến Lan Khảo rồi, chỉ cần đi thêm nửa ngày đường là đến Tây Phong.

    Rốt cuộc Tiểu Khanh cũng hạ quyết tâm: "Đi Trần Lưu."

Nếu đi Trần Lưu phải mất thêm một chặng đường dài. Nhưng tất nhiên Yến Nguyệt sẽ không phản đối. Bây giờ hắn đã được ra ngoài, nhìn ngắm xung quanh nhiều chút cũng tốt. Dù sao đây cũng là quyết định của lão đại, cho dù sau này sư phụ có trách cứ bọn hắn chạy lung tung, cũng có sư huynh gánh vác trách nhiệm.

    Trần Lưu là một thị trấn phồn hoa náo nhiệt. Lưu Khách Cư là quán trọ lớn nhất trong trấn. Hôm nay lầu ba của Lưu Khách Cư đã được một Giả lão gia ra tay hào phóng bao trọn. Giả lão gia vốn là quan văn trong triều, bây giờ đang xin nghỉ phép để về quê.

    Chưởng quỹ của Lưu Khách Cư cái gì mà chưa từng thấy qua, nhưng đoàn người của Giả lão gia này, lại khiến cho chưởng quỹ qua rất nhiều năm còn thỉnh thoảng cùng người khác nhắc tới: "Giả lão gia uy nghiêm, ra tay hào phóng không cần phải nói. Hắn không mang theo nữ quyến, chỉ mang theo ba gia đinh. Tất cả đều là những gia đinh cực phẩm vạn dặm chọn một."

    "Ba gia đinh đều ở tuổi mười bảy mười tám, anh tuấn phi phàm, dáng người kia, khí chất kia, cách nói chuyện kia đặt ở đâu cũng là nhân tài vạn dặm chọn một, như thế nào lại làm gia đinh của Giả lão gia. Theo ta thấy, Giả lão gia tuyệt đối không phải người thường."

    Giả lão gia, chính là Tiểu Khanh. Tiểu Khanh dán râu hình chữ bát, mặc một bộ trường sam bằng gấm màu nâu, thắt lưng đeo ngọc bội, chân đi ủng.

    Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Tường mặc y phục màu xanh giống nhau, bên phải vạt áo của mỗi người đều có thêu hình trăng tròn, bên trong có một chữ Giả.

    Tiểu Khanh ngồi ở chỗ đó, nhìn ba sư đệ, tỏ vẻ hài lòng.

    Yến Nguyệt cười nói: "Lão gia ngài xem, bọn tiểu nhân có cần dán chút râu gì đó không, cũng cải trang một chút."

    Tiểu Mạc cảm thấy rất kỳ lạ, lão đại vẫn luôn không thích cải trang, sao bây giờ lại đeo râu. Có điều, đây cũng không phải là râu bình thường mà chính là thứ Tiểu Mạc phải phi nhanh trong năm canh giờ đến tổng đàn Thanh Thiên Lâu của Bích Lạch Thập Nhị cung cố ý đi lấy, tay nghề tuyệt đối có thể lấy giả loạn thật.

    Vì thế, bọn họ không thể không ở lại Trần Lưu thêm một ngày.

    Tiểu Khanh cười cười: "Không cần phiền các ngươi. Có điều phải nhớ kỹ, hiện giờ ta là Giả Phi Giả lão gia, các ngươi đều là gia đinh của Giả phủ. Nếu là có người nói lỡ miệng, ta tuyệt đối sẽ không khinh tha."

    Ba người vội vàng khom người xác nhận.

    "Giả lão gia tính tiền." Tiểu nhị hô to một đường, đi trước dọn đường, Tiểu Khanh bước đi vững vàng, Yến Nguyệt, Tiểu Mạc, Ngọc Tường cung kính theo phía sau.

    Đi đến cầu thang lầu hai, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi về phía một dãy phòng bên trái, hai người vừa đi vừa nhỏ giọng tranh chấp gì đó. "Vẫn nên trở về đi, chúng ta ra ngoài đã ba ngày rồi." Nam tử nhẹ giọng khuyên nhủ.

    "Ta không muốn trở về, khó khăn lắm lão đại mới ra khỏi cửa, chúng ta phải nhân cơ hội này..." Lời nói phía sau của nữ tử giống như bị đông cứng lại, đứng ở nơi đó, hoảng sợ nhìn Giả lão gia, Tiểu Mạc cũng toát mồ hôi lạnh: Nam tử kia là Long Trì, mà nữ tử, không, đó hẳn là Tiểu Hòa, không đúng, là Tiểu Hòa giả nữ, cũng không đúng, rõ ràng chính là một Tiểu Hòa phiên bản nữ.

    Suy nghĩ của Tiểu Mạc có chút hỗn loạn, nữ tử anh khí bừng bừng trước mắt này rõ ràng chính là Tiểu Hòa. Nhưng Tiểu Hòa là huynh đệ lớn lên từ nhỏ với mình mà, cái này...

    Yến Nguyệt cùng Ngọc Tường cũng nhìn Tiểu Hòa ngẩn người. Tiểu Hòa mặc váy màu hồng nhạt, tóc mai rũ xuống thái dương, sau tai còn có một đóa hoa hồng kiều diễm, nữ tử trang điểm phấn son này lại là Tiểu Hòa sư đệ tính tình rất xấu, nhưng rất được sư phụ sư thúc sủng ái sao?

    Tiểu Khanh tuy rằng đã dán râu, thế nhưng sắc mặt kinh ngạc rồi chuyển thành phẫn nộ khiến ai nấy đều tim đập thình thịch, nhất là Long Trì, hắn còn tưởng rằng mình sắp ngất đi.

    Tiểu Khanh hừ một tiếng, xoay người rời đi.

    "Tiểu nhị, chúng ta ở lại thêm vài ngày, không cần tính tiền nữa." Yến Nguyệt hướng về phía tiểu nhị cười một tiếng, vội vàng đuổi theo lão đại.

    "Lần này ta chết chắc." Tim Long Trì đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn cúi đầu cùng Tiểu Hòa sóng vai quỳ trên mặt đất, phía trước là Tiểu Khanh đang đứng với vẻ mặt lãnh túc.

    Tiểu Mạc, Yến Nguyệt, Ngọc Tường buông tay đứng cạnh cửa. Ba người cảm thấy vị trí này tương đối an toàn một chút, nếu lão đại phát điên, có lẽ bọn họ có thể kịp thời tông cửa mà chạy.

    Tiểu Khanh đã kéo râu xuống ném lên bàn, nhìn hai người trước mặt, tức giận đến mũi đều sắp phồng lên.

    "Tiểu Hòa, ngươi đang làm gì vậy?" Tiểu Khanh miễn cưỡng đè nén tức giận.

    "Lão đại, thật xin lỗi, tiểu đệ cho rằng lúc này lão đại hẳn là đã đến Lan Khảo, cho nên kéo Long Trì ra ngoài giải sầu." Ha, không hổ là Tiểu Hòa, lão đại đã sắp phát điên rồi, hắn vậy mà còn dám nói thật. Yến Nguyệt trong lòng khen ngợi.

    "Giải sầu, tại sao ngươi lại ăn mặc thế này?" Tiểu Khanh giơ tay lên, lại buông xuống. Nếu đổi lại là đệ tử khác, Tiểu Khanh sớm đã vọt tới, đánh cho một trận trước rồi nói sau.

    "Ta, ta muốn xin lão đại cho phép, từ nay về sau sẽ ăn mặc như vậy." Tiểu Hòa cúi đầu, "Long Trì hắn đã biết ta vốn là nữ nhân."

    Tiểu Hòa là nữ nhân! Tiểu Hòa là nữ nhân! Tiểu Hòa là nữ nhân! Tiểu Mạc, Yến Nguyệt, Ngọc Tường nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng đồng thanh kinh hô. Khó trách từ nhỏ dáng vẻ của Tiểu Hòa tựa hồ đã có chút yếu đuối, lá gan cũng nhỏ, thân thể cũng không tốt, còn ưa sạch sẽ, hắn, không đúng, là nàng, đều là học văn tốt hơn học võ, cũng chưa từng cùng huynh đệ đồng môn tắm sông, bởi vì ngại ngùng nên cũng không chịu tắm chung với các huynh đệ, vẫn luôn ở cùng Long bà bà.

    Cũng khó trách Tiểu Khanh sư huynh thường xuyên đánh các sư đệ, thế nhưng bởi vì Tiểu Hòa thân thể yếu ớt nên hơn phân nửa là phạt chép sách, nặng nhất cũng chỉ phạt quỳ. Sư phụ sư thúc càng khoan dung với Tiểu Hòa, đối với tiến độ võ công của nàng cho tới bây giờ đều là mở một con mắt, nhắm một con mắt. Khó trách... Trước kia, tất cả mọi người trong lòng đều cảm thấy sư phụ cùng lão đại dường như thiên vị Tiểu Hòa, thì ra Tiểu Hòa thật sự không giống với mọi người, nàng vậy mà là thân nữ nhi. Nhiều vấn đề như vậy, sao lại đến tận bây giờ mới hiểu được.

    Tiểu Hòa bây giờ ăn mặc như vậy ở cùng Long Trì, nói như vậy, bọn họ...

    Lúc Tiểu Hòa mới thấy Tiểu Khanh, đương nhiên sợ muốn chết, bây giờ dứt khoát nói hết ra, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng ngượng ngùng liếc nhìn Long Trì đã sắp ngất đi.

    Tiểu Khanh đương nhiên biết Tiểu Hòa là nữ tử. Bí mật này ngay từ đầu cũng chỉ có hắn cùng sư phụ Phó Long Thành biết. Vũ Văn Tiểu Hoà, nàng vốn là nữ nhi duy nhất của Vũ Văn thẩm thẩm. Vũ Văn thẩm thẩm bởi vì giúp Long Thành nuôi lớn Tiểu Khanh, cho nên cùng Long Thành đưa ra yêu cầu này, đem Tiểu Hoà giả thành nam tử, đưa vào môn hạ Phó gia.

    "Không được!" Tiểu Khanh quát: "Lá gan của ngươi cũng thật lớn, ai cho phép ngươi muốn làm cái gì thì làm? Bây giờ ngươi còn chưa đến mười tám tuổi, liền dám tự tiện mặc lại nữ trang. Ta đã từng nói qua không có sự cho phép của ta, không cho phép ngươi tiết lộ thân phận nữ nhi cho bất cứ kẻ nào chưa?"

    Tiểu Hòa càng lớn, Tiểu Khanh càng lo lắng thân phận nữ tử của Tiểu Hòa sẽ gây ra những phiền toái không đáng có, từng hạ nghiêm lệnh với Tiểu Hòa, không được tiết lộ với đệ tử Phó gia, đợi nàng tròn mười tám tuổi, sư phụ Phó Long Thành sẽ tuyên bố với mọi người.

    "Lão đại đã nói qua." Tiểu Hòa cúi đầu, "Nhưng Long Trì đã phát hiện ra, ta còn có biện pháp gì."

    "Đều là lỗi của thuộc hạ, đại nhân đừng trách Tiểu Hòa tổng quản." Tiểu Hòa hiện giờ chính là tổng quản nội vụ của Bích Lạc Thập Nhị cung.

    Long Trì còn chưa dứt lời, Tiểu Khanh đã tát cho hắn một cái: "Ngươi còn dám nói, thân là thuộc hạ, bất kính với thượng cấp, tội phải thế nào?"

    Môi Long Trì bị răng dập nát, nửa bên mặt cũng sưng phồng lên: "Nhẹ thì tàn thể, nặng thì xử tử."

    "Tội ngươi là nhẹ hay nặng?" Tiểu Khanh lạnh lùng nói. Làm thế nào mà có thể phát hiện ra Tiểu Hòa là một nữ tử? Là Tiểu Hòa xuân quang chợt tiết, hay là Long Trì không cẩn thận phạm vào cấm kỵ, tóm lại, đều là đại đại bất kính với Tiểu Hòa tổng quản.

    "Thuộc hạ..." Long Trì có chút do dự.

    "Không trách Long Trì, là ta cố ý để cho hắn nhìn thấy..." Tiểu Hòa đỏ bừng cả khuôn mặt.

    " Ngươi..." Tiểu Khanh giơ tay đánh về phía Tiểu Hòa, Tiểu Hòa dùng sức nhắm mắt lại, một cái tát này của Tiểu Khanh vẫn là không có đánh xuống, "bốp" một tiếng, lại chuyển hướng đánh vào mặt Long Trì, suýt nữa khiến Long Trì té nhào xuống đất, mũi miệng Long Trì chảy đầy máu.

    "Long Trì." Tiểu Hòa vội vàng qua đỡ Long Trì, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Khanh: "Đều đã nói là lỗi của ta, huynh vì sao phải đánh hắn." Sắc mặt Tiểu Hòa đỏ bừng.

    Tiểu Khanh không biết vì sao lại rất tức giận. Tiểu Hòa giống như thân muội muội của hắn, cũng giống như nữ nhi của hắn. Hắn cũng từng nghĩ một ngày nào đó sẽ tìm cho Tiểu Hòa một nam tử thiên hạ vô song, để Tiểu Hòa không phải chịu nửa điểm ủy khuất. Nhưng Tiểu Hòa lại lén hắn ở bên một sát thủ, còn thay nữ trang lắc lư khắp nơi. Còn nói cố ý để cho hắn nhìn.

    Tiểu Hòa vậy mà vì dạng nam tử này còn dùng ánh mắt như vậy trừng mắt nhìn ta. Trong lòng Tiểu Khanh thật sự rất tức giận. Kỳ thật Tiểu Khanh vẫn luôn rất thưởng thức Long Trì, thế nhưng nếu cứ như vậy đem Tiểu Hòa cho hắn, thật sự là tiện nghi hắn. Huống chi, hắn thật lòng với Tiểu Hòa sao? Nha đầu Tiểu Hòa ngốc nghếch này.

    "Tiểu Mạc." Tiểu Khanh phân phó: "Long Trì chưa phụng mệnh lại tự tiện rời khỏi Thập Nhị cung, nên xử phạt thế nào?"

    "Đánh một trăm roi, giam trong thạch thất một trăm ngày." Tiểu Mạc khom người đáp.

    "Ngươi có gì muốn nói?" Tiểu Khanh nhìn Long Trì.

    "Thuộc hạ cung lĩnh đại nhân trách phạt." Long Trì cúi đầu.

    "Được, bây giờ ngươi lập tức trở về Thập Nhị cung, chức vụ của ngươi ở Thập Nhị cung sẽ do Kình Dương thay thế, hình phạt của ngươi cũng do Kình Dương chấp hình."

    "Ngươi muốn khôi phục nữ trang, có thể, chẳng qua ngươi cũng biết quy củ của Bích Lạc Thập Nhị cung. Lập tức miễn nhiệm chức vụ tổng quản nội vụ của ngươi ở Bích Lạc Thập Nhị cung, ngươi lập tức trở về Bắc uyển An Nhiên đường ở Phó gia, trước khi ta từ Tây Phong trở về, ngươi không được bước ra khỏi An Nhiên đường nửa bước." Tiểu Khanh nhìn Tiểu Hòa.

    Tiểu Hòa nhìn Long Trì, lại nhìn Tiểu Khanh: "Sư huynh, Tiểu Hòa biết sai rồi. Tiểu Hòa không đổi lại nữ trang nữa, cầu sư huynh cho phép Tiểu Hòa vẫn ở Thanh Thiên Lâu nhậm chức đi."

    "Không được." Tiểu Khanh lạnh lùng nói: "Trước khi ngươi xuất giá, cũng không thể bước ra khỏi đại môn Phó gia nửa bước."

    "Xuất giá?" Tiểu Hòa cả kinh, Long Trì cũng kinh hãi ngẩng đầu lên.

    "Sư huynh muốn gả ta cho ai?" Giọng Tiểu Hòa đều đã run run, nước mắt vì ủy khuất cũng sắp rơi xuống.

    "Yến Nguyệt." Tiểu Khanh liếc mắt nhìn Yến Nguyệt vẫn luôn mỉm cười, bình tĩnh nói rõ ràng.

    "Yến Nguyệt?" Tiểu Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Nguyệt sư huynh.

    Cằm Yến Nguyệt thiếu chút nữa rơi xuống: "Sư huynh, ngài nói cái gì?"

    "Ta không gả cho Yến Nguyệt sư huynh." Tiểu Hòa đầy bụng ủy khuất.

    "Sư huynh," Tuy rằng lời này của Tiểu Hòa làm cho lòng tự trọng của Yến Nguyệt có chút bị đả kích, có điều Yến Nguyệt vẫn cảm thấy Tiểu Hòa nói rất đúng: "Sư huynh, lão đại, trong lòng tiểu đệ vẫn luôn coi Tiểu Hòa là huynh đệ ruột thịt... huynh muội ruột thịt, đột nhiên lại hứa hôn có phải là có chút không ổn hay không."

    "Ngươi muốn kháng lệnh?" Tiểu Khanh lạnh lùng hỏi.

    "Tiểu đệ không dám. Tiểu đệ...đa tạ ý tốt cũng lão đại." Trong lòng Yến Nguyệt phiền muộn đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net