Truyen30h.Net

Pho Gia Kim Long Truyen Ky Quyen 3 Thieu Nien Du

    "Cô mẫu." Mộ Dung Yên Nhiên nằm trong lòng một nữ tử xinh đẹp, ủy khuất đến cực điểm: "Người trong xe căn bản không phải thái thúc tổ, mà là một kẻ vô sỉ ỷ thế hiếp người, cướp nam đoạt nữ. Yên Nhiên thiếu chút nữa đã không thể gặp lại cô mẫu."

    Nữ tử xinh đẹp này tên là Mộ Dung Vân, là tôn nữ của Mộ Dung Thái Cuồng, cô mẫu của Mộ Dung Yên Nhiên.

    "Nương, gia đinh tên Yến Nguyệt kia lại càng đáng ghét, không chỉ ức hiếp nữ nhi, còn khinh bạc tứ tỷ." Bạch y tiểu cô nương tên là Vũ Văn Uyển Nhiên, là nữ nhi của Mộ Dung Vân.

    Mộ Dung Vân nhíu nhíu mày.

    "Uyển Nhiên đừng nói bậy." Yên Nhiên vội vàng ngăn biểu muội lại, không biết vì sao nàng cũng không hy vọng Yến Nguyệt lưu lại ấn tượng xấu gì ở chỗ cô mẫu.

    "Ai bảo các ngươi không biết trời cao đất dày đi tiếp nhận nhiệm vụ này, nếu thái thúc tổ dễ tìm như vậy, thái ngoại công còn cần tự mình xuất mã sao?" Một thiếu niên áo gấm mười sáu mười bảy tuổi, ngồi ở một bên thưởng trà, nhìn hai vị cô nương chê cười. Hắn tên là Vũ Văn Tiêu Tiêu, là nhi tử duy nhất của Mộ Dung Vân.

    "Nương xem ca, còn ở đó cười trên nỗi đau của người khác." Uyển Nhiên dậm chân.

    "Được rồi, được rồi, Tiêu Tiêu ngươi bớt nói vài câu đi, ngươi không thấy Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên đều bị ủy khuất sao?" Mộ Dung Vân đối với đứa con trai này vô cùng cưng chiều, cười khuyên nhủ.

    "Nương, thái ngoại công không phải đã truyền tin cho sư phụ của thái thúc tổ sao, thái thúc tổ nhất định sẽ đến Tây Phong, thái ngoại công vì sao không ở Tây Phong chờ." Tiêu Tiêu có chút tò mò.

     "Suy nghĩ của thái ngoại công ngươi nương cũng không rõ ràng lắm. Bất quá thái thúc tổ ngươi hình như không muốn làm người Mộ Dung gia, nếu không cũng sẽ không không nhận Yên Nhiên cùng Uyển Nhiên. Mộ Dung Vân cười nói: "Nếu ta không đoán sai, Giả lão gia kia hẳn là người gia gia muốn tìm."

    Ánh nắng tươi sáng.

    Tiểu Mạc và Yến Nguyệt đang đánh cờ. Yến Nguyệt rõ ràng ở thế yếu. Tiểu Khanh cũng đang giúp nghĩ kế, thế nhưng xem ra hy vọng xoay chuyển càn khôn không lớn.

    "Lão đại, đều tại lúc trước huynh một bước sai lầm, bằng không sẽ không làm cho bây giờ thất bại thảm hại." Yến Nguyệt oán giận tiểu khanh. Tiểu Khanh chỉ cười không nói gì.

    Tiểu Khanh cộng thêm Yến Nguyệt cũng không lợi hại bằng một mình Tiểu Mạc.

    Tiểu Mạc cười nói: "Vậy tiểu đệ liền đa tạ hai vị sư huynh đã nhường." Tiểu Mạc đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

    "Soạt" một tiếng, xe ngựa đột nhiên lay động, quân cờ trượt đi, Yến Nguyệt vốn đang chống tay vắt óc suy nghĩ, bị chao đảo một cái, vừa vặn đâm vào ngực Tiểu Khanh. Tiểu Khanh nhíu mày, đẩy Yến Nguyệt ra, vội vàng sửa sang lại râu của mình, thiếu chút nữa đã bị Yến Nguyệt đụng rơi.

    "Ngọc Tường, lại có con thỏ băng qua đường sao?" Yến Nguyệt vén rèm xe, trách cứ Ngọc Tường.

    Ngọc Tường có chút ngượng ngùng: "Sư...huynh."

    Thanh Dực cùng ba tỷ muội Dung gia mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc ngăn ở trước xe ngựa, bây giờ đang thở từng ngụm từng ngụm. Chỉ có Dung Tú Hải vẫn tóc dài che nửa mặt như trước, khí tức cũng tương đối ổn định, còn có thể mở miệng nói chuyện: "Tiểu cung chủ nhà ta đã tìm các ngươi năm ngày, có chuyện rất quan trọng muốn nói."

    Yến Nguyệt cười nói: "Thế nào, Thanh Dực tiểu cung chủ còn có gì chỉ giáo."

    Sắc mặt Thanh Dực ửng đỏ: "Ta muốn thỉnh lão đại các ngươi ra để nói chuyện." Nàng nhìn ba người trong xe, kỳ quái vì sao lại có một trưởng giả ngồi chung với bọn họ, lại không thấy Tiểu Khanh lão đại.

    "Lão đại chúng ta còn có kế hoạch khác, trước khi đi lệnh cho sư huynh đệ chúng ta phải nghe lời vị Giả Phi Giả lão gia này, ngươi có lời gì muốn nói, có thể nói với Giả lão gia." Yến Nguyệt rất có hảo cảm với tiểu cô nương cố chấp này.

    "Giả tiền bối." Thanh Dực cực kỳ lễ phép hành lễ. Tiểu Khanh mỉm cười: "Thanh cô nương không cần đa lễ, có chuyện gì sao?"

     "Tiền bối thật có thể thay lão đại của bọn hắn làm chủ sao?"Thanh Dực còn có chút hoài nghi.

    "Đương nhiên, lời ta nói cũng giống như lời hắn nói." Tiểu Khanh rất kinh ngạc, dường như tiểu cô nương này vẫn còn có chút suy nghĩ không hợp lẽ với Ngọc Tường.

    "Ta cam đoan sẽ không để Ngọc Tường ở rể, vậy Phó gia còn phản đối chuyện của ta và Ngọc Tường không?" Thanh Dực nhìn Ngọc Tường, trong lòng nói: Vì ngươi, ta ngay cả tiểu cung chủ Thanh Bích cung cũng không làm, không biết ngày sau ngươi sẽ đối xử với ta thế nào.

    "Không để Ngọc Tường ở rể?"Tiểu Khanh mỉm cười: "Nếu thật sự có thể như Thanh cô nương nói, chuyện giữa ngươi và Ngọc Tường sẽ không có ai phản đối."

    "Thật sao? Vậy ta có thể ở bên Ngọc Tường sao?" Thanh Dực vui vẻ nhìn Ngọc Tường.

    "Ngọc Tường, ngươi nói thế nào?" Tiểu Khanh nhìn sắc mặt sư đệ đỏ bừng bên cạnh, thầm thở dài: Thanh Dực đối với Ngọc Tường quả thật là một mảnh thâm tình, có điều Ngọc Tường sao vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.

    "Vâng, tất cả đều theo lệnh của lão gia." Ngọc Tường nhìn Thanh Dực, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng.

    "Ta là hỏi ý của ngươi." Thần sắc Tiểu Khanh trở nên lạnh lùng: "Ngươi cứ ấp úng ấp úng, nếu là không muốn..."

    "Ta muốn." Ngọc Tường buột miệng nói, tim đập càng nhanh, hắn sợ lão đại lại đổi ý.

    "Ngọc Tường." Thanh Dực âu yếm nhìn Ngọc Tường.

    "Các ngươi muốn đi Tây Phong sao, không bằng đi cùng nhau đi, trên đường mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Dung Tú Viên nhìn Yến Nguyệt, có chút cảm giác thèm nhỏ dãi.

    Ánh mắt Dung Tú Phương đảo qua đảo lại giữa Yến Nguyệt và Tiểu Mạc, có chút do dự.

    "Ngọc Tường, ngươi cũng uống trà đi." Thanh Dực cầm chén trà đi theo phía sau Ngọc Tường. Ngọc Tường đang kính trà cho ba vị sư huynh.

    "Ngọc Tường ăn nhiều rau một chút, như vậy mới khỏe mạnh." Thanh Dực gắp thức ăn cho Ngọc Tường, bỏ vào bát.

    "Ngọc Tường, đến rửa mặt đi." Thanh Dực bưng chậu rửa mặt đuổi theo Ngọc Tường, Ngọc Tường đang đưa khăn cho sư huynh lau mặt.

    "Ngọc Tường, mua cái này cho ta..."

    "Cái kia cũng muốn..."

    "Ngươi cầm cái này..."

    "Giúp ngươi lau rồi ngồi..."

    "Ngươi ăn thêm một cái trứng chiên đi, nếu không đánh xe sẽ mệt mỏi..."

    "Rốt cuộc cũng yên tĩnh." Yến Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Hắn cùng Tiểu Khanh ngồi ở trong xe ngựa, Tiểu Mạc đang đánh xe.

    Phía sau, trên một chiếc xe ngựa xa hoa khác, Ngọc Tường, Thanh Dực sóng vai ngồi bên ngoài xe, Dung Tú Phương đang đánh xe, rèm xe mở rộng, mấy người vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt. Ngọc Tường rất ít khi nói chuyện, bị Thanh Dực truy vấn mới có thể cười gật đầu hoặc lắc đầu.

    Một đường vô sự, đi tới An Châu đã là lúc mặt trời lặn về tây. An Châu còn cách Tây Phong hai ngày đường, đại thọ của Âu Dương Quyền chính là ba ngày sau.

    Tiểu Khanh suy nghĩ một chút, quyết định đến Tây Phong bái phỏng trước một ngày, cho nên ở An Châu ăn cơm, chỉnh đốn, sau nửa canh liền khởi hành, đi đường suốt đêm.

    Đám người Thanh Dực trong khoảng thời gian này đi theo lại mệt mỏi muốn chết, cho dù là ngồi trong xe, cả người cũng đau đớn như muốn rã đi. Bốn người tuy rằng đã cắn răng kiên trì, vẫn là khổ không thể tả, nghe xong quyết định của Giả lão gia, trong lòng đều là không muốn, nhưng lại không dám phản đối.

    Thanh Dực vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Ngọc Tường: "Thật muốn tìm một khách điếm nghỉ ngơi thật tốt a?"

    Ngọc Tường tự nhiên cũng đau lòng Thanh Dực, nói với Tiểu Khanh: "Lão gia, một mực đi đường thực sự có chút mệt mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi hai ba canh giờ lại lên đường được không?" Đây là lần đầu tiên Ngọc Tường đưa ra dị nghị với quyết định của sư huynh, cái này đương nhiên là bởi vì đau lòng Thanh Dực, Ngọc Tường mới có thể có dũng khí như vậy.

    Tiểu Khanh đương nhiên không thể đả kích, cười nói: "Tìm cái khách điếm thượng hạng nghỉ ngơi ba canh giờ đi."

    Mặc dù chỉ nghỉ ngơi ba canh giờ, Tiểu Khanh vẫn lệnh cho Tiểu Mạc thuê toàn bộ bảy gian phòng ở tầng hai của khách điếm An Bình. Sư huynh đệ bọn họ mỗi người một gian, còn lại cho Thanh Dực cùng tỷ muội Dung thị.

    Sau bữa ăn, mọi người vào phòng nghỉ ngơi. Ba canh giờ sau xuất phát.

    Tiểu Mạc tắm nước ấm thoải mái, thay y phục sạch sẽ, khoanh chân điều tức.

    Tiếng gõ cửa nhè nhẹ: "Khách quan, rượu ngài muốn đã đến." Sắc mặt Tiểu Mạc biến đổi, cửa mở, tiểu nhị của khách điếm bưng một mâm thức ăn và một bình rượu lách vào, quay đầu khẽ khép lại cửa phòng: "Tiểu Mạc."

    Tiểu nhị áo xanh, lông mày dài thanh mảnh nhìn Tiểu Mạc, nước mắt lưng tròng: "Nếu ngươi không giúp ta, ta đành phải chết."

    Trong một gian nhà dân rách nát, Tô Khả Nhi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nàng cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm chăn, bụng phình lên, đứa nhỏ đã bảy tám tháng tuổi.

    "Tẩu tẩu." Kiếm Lan đẩy cửa vào: "Tẩu tẩu! Khả Nhi tỷ tỷ. "Kiếm Lan lo lắng khẽ lay Khả Nhi, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

    "Tiểu Mạc, làm sao bây giờ?"

    "Đừng sợ, Tô cô nương không sao, chỉ là bị thương, không đủ dinh dưỡng, động thai khí." Tiểu Mạc nhìn Kiếm Lan: "Phòng này ẩm ướt, không tốt cho thân thể của nàng, ngươi thu dọn đồ đạc, cùng ta trở về khách điếm."

    "Ừm." Kiếm Lan nhìn Tiểu Mạc, mấy ngày nay lo sợ bất an, mấy ngày nay không nơi nương tựa, bỗng nhiên đều biến mất vô tung vô ảnh, có Tiểu Mạc ở đây, Kiếm Lan liền an tâm.

    Khí sắc Tô Khả Nhi đã tốt hơn rất nhiều. Nàng nằm trên chiếc giường sạch sẽ, đắp chăn ấm áp, vừa mới uống một chén canh sâm, lại dùng tử ngưng lộ của Phó Gia, hiện tại đã thoải mái hơn rất nhiều: "Đa tạ các ngươi."

    Thanh Dực cười nói: "Khả Nhi tỷ tỷ không cần khách khí, ngươi là người sắp làm mẫu thân, phải chú ý bảo trọng thân thể, nghỉ ngơi thật tốt."

    "Chúng ta ở cách vách, lát nữa lại đến xem ngươi." Dung Tú Phương hiếm khi ra dáng đại tỷ: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi. Để Tô cô nương yên tĩnh nghỉ ngơi một chút."

    "Tôn cô nương ngươi mặc y phục của ta thật vừa vặn. Tôn cô nương, hai người chúng ta không chỉ dung mạo giống nhau, mà dáng người cũng tương tự." Thanh Dực lôi kéo Kiếm Lan, Kiếm Lan rửa mặt chải đầu xong, thay y phục sạch sẽ, lại biến thành một tiểu mỹ nhân.

    "Không biết Giả lão gia có tức giận Tiểu Mạc không." Kiếm Lan có chút lo lắng. Hết thảy thu thập xong, Tiểu Mạc liền đến phòng Giả lão gia, hiện tại còn chưa trở về, nàng có chút lo lắng.

    "Không sao đâu. Vị Giả lão gia này nhìn thì nghiêm khắc, lại là người cực thấu tình đạt lý." Thanh Dực an ủi Kiếm Lan: "May mắn Tiểu Khanh sư huynh lão đại kia không có ở đây, nếu không liền khó nói."

    "Xem ra, ngươi cùng vị Tôn cô nương này rất có duyên phận, nàng hai lần trốn nhà đều sẽ tìm tới ngươi." Tiểu Khanh nhìn Tiểu Mạc đang ở cách mình chừng mười bước buông tay đứng hầu, cười cười.

    "Lão đại, thật xin lỗi." Tim Tiểu Mạc đập nhanh hơn, thật cẩn thận đáp.

    "Đứng qua đây." Tiểu Khanh có chút buồn cười, đứng xa như vậy thì sẽ không bị đánh sao.

    "Vâng." Tiểu Mạc thở dài trong lòng, tiến lên phía trước năm bước, đứng yên tại chỗ.

    "Lần này có vẻ phức tạp hơn lần trước, ngươi nói xem, chuyện quái gì đang xảy ra?" Tiểu Khanh cũng không có ra tay sửa chữa, Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm.

    Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc Tôn Kiếm Lan, Tôn Kiếm Hàn, Tô Khả Nhi bị Tôn nhị phu nhân Lam Tú Trúc bắt về Tôn gia.

    Tôn Vô Kích tuy nổi trận lôi đình trước hành vi của chất tử, nhưng dù sao hổ dữ không ăn thịt con, hương hỏa duy nhất của đời thứ hai Tôn gia không thể cứ như vậy bị chặt đứt.

    Tôn Kiếm Hàn chịu hai trăm đại bản, ròng rã một tháng trời không cách nào xuống giường đi lại. Tôn Kiếm Lan cũng lần đầu tiên bị đòn, cũng may Tôn đại phu nhân tìm mọi cách cầu tình, năm mươi bản tử chỉ đánh hơn hai mươi cái, Kiếm Lan mới tránh được một kiếp, nhưng lại bị Tôn nhị phu nhân trông coi nghiêm ngặt, không đến ngày thành hôn thì không cho phép nàng bước ra khỏi cửa phủ một bước.

    Xử lý Tô Khả Nhi lại có chút phiền phức. Theo ý của Tôn nhị phu nhân tự nhiên là giết cho xong chuyện, nhưng dù sao trong bụng Tô Khả Nhi cũng đã có huyết mạch của Tôn gia, Tôn Vô Kích nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cách nào đưa ra lựa chọn, cuối cùng liền theo gợi ý của Tôn đại phu nhân, tạm thời nhốt Tô Khả Nhi vào nhà lao trong phủ.

    La Phi Hổ và Lý Hiểu Minh bởi vì bất kính với Tôn nhị phu nhân, cũng đều bị trừng phạt nghiêm khắc, cần nằm trên giường dưỡng thương.

    Tôn gia sau một phen bão táp, tạm thời khôi phục bình yên.

    Đại thọ của Âu Dương Quyền sắp tới, hôn sự của hai nhà Âu Dương gia cùng Tôn gia đương nhiên cũng được tính đến. Tôn nhị phu nhân cùng Âu Dương phu nhân thương lượng, để tránh đêm dài lắm mộng, quyết định làm cái song hỷ lâm môn, ba ngày sau đại thọ của Âu Dương Quyền, liền để Tôn Kiếm Lan qua cửa, thành lễ.

    Nhưng trải qua một trận giày vò này, Tôn Kiếm Lan và Âu Dương Bội Hiển đã như nước với lửa, để tránh lại thêm khúc mắc, quyết định giữ bí mật về hỷ sự, âm thầm bắt tay chuẩn bị, đợi đến ngày đại thọ của Âu Dương Quyền lại tuyên bố việc này với tân khách thiên hạ, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, hai đứa nhỏ cũng không thể không cam lòng.

    Hai vị phu nhân đều cho rằng, chỉ cần hai người bái thiên địa, vào động phòng, hết thảy ân oán tự nhiên đều có thể bỏ qua.

    Tôn Kiếm Hàn bị quản thúc chặt hơn, không cách nào gặp lại Khả nhi. Hắn chỉ có thể tìm Kiếm Lan nghĩ cách.

    Nhưng thai nhi trong bụng càng lúc càng lớn, Tôn đại phu nhân khó tránh khỏi có chút yêu thích, Tôn Nhị phu nhân lại vô cùng không vui.

Hôn kỳ của Tôn Kiếm Hàn cùng Đoan Mộc gia đã càng ngày càng gần, tuy Đoan Mộc gia đối với chuyện Tôn Kiếm Hàn trốn nhà giả vờ không biết, bất quá là cố kị mặt mũi của hai nhà, nếu Tô Khả Nhi thật sự sinh cho Kiếm Hàn một nam nửa nữ gì đó, cho dù Đoan Mộc gia có hàm dưỡng lớn hơn nữa, chỉ sợ cũng sẽ từ bỏ.

    Tôn nhị phu nhân là người cực kỳ mạnh mẽ, cũng cực kỳ sĩ diện, nàng cũng không cho phép Kiếm Hàn làm ra chuyện gì khiến Tôn gia xấu hổ. Cho nên, khi Kiếm Lan được sư huynh La Phi Hổ và Lý Hiểu Minh trợ giúp, để ca ca cùng Tô Khả Nhi lén gặp mặt, Tôn nhị phu nhân cười lạnh xuất hiện trước mặt bọn họ.

    "Giữ lại Tô Khả Nhi, sớm muộn gì cũng là tai họa." Lời của Tôn Nhị phu nhân khiến Tôn Vô Kích cũng không thể không suy xét một lần nữa vấn đề xử lý Tô Khả Nhi.

    Ngày thứ ba, Tô Khả Nhi liền bị bí mật chuyển ra khỏi Tôn gia, Tôn nhị phu nhân phái thân tín Dung thị của mình đi làm chuyện này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

    Ba người Tôn Kiếm Hàn cùng La Phi Hổ, Lý Hiểu Minh lần nữa bị gia pháp đánh đến gần chết, rồi nhốt lại. Tô Khả Nhi lẻ loi một mình, lại đang có mang, làm sao có thể kháng lại vận rủi lần này đây?

    Một nha hoàn bên cạnh Tôn nhị phu nhân xưa nay vẫn luôn thân thiết với nha hoàn của Kiếm Lan, lúc hai tiểu nha hoàn ở cùng nhau, không cẩn thận liền nhắc tới chuyện Tôn gia bí mật chuẩn bị đồ cưới cho hôn sự của Tôn Kiếm Lan cùng Âu Dương Bội Hiển. Kiếm Lan trong lúc vô tình liền nghe được hai nha hoàn đối thoại, hạ quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải chạy trốn, có chết cũng sẽ không gả cho tên hỗn đản kia.

    Trùng hợp thay, bởi vì chuyện xử lý Tô Khả Nhi, trong lòng Tôn đại phu nhân cực kỳ áy náy bất an, cho nên chuẩn bị đi chùa thắp hương sám hối. Tôn Kiếm Lan sống chết bám lấy đại nương, muốn đại nương dẫn nàng đi. Lại ở giữa đường điểm huyệt đạo của đại nương, lén chạy trốn.

    Khi Dung thị cắn răng chuẩn bị bóp chết Tô Khả Nhi, lại bị một người một gậy đánh bất tỉnh. Người này chính là Tôn Kiếm Lan, nàng không thể tưởng tượng được mình chạy trốn đúng lúc còn cứu được tính mạng của tẩu tử. Tôn Kiếm Lan ném gậy run rẩy cứu Khả Nhi đi.

    Tô Khả Nhi hành động không tiện, nhưng bảo mệnh quan trọng hơn. Nàng miễn cưỡng cùng Kiếm Lan chạy trốn đến An Châu, lại ngã bệnh. Trên người hai người vốn không có bao nhiêu bạc, lại sợ Tôn gia truy bắt, lo lắng đề phòng, nơm nớp lo sợ tạm thời ở lại An Châu. Kiếm Lan giả nam trang, ra ngoài tìm việc kiếm tiền mua thức ăn cho tẩu tẩu, nhưng ngay cả tiền đi khám đại phu cũng không có.

    Tôn đại tiểu thư lúc này mới biết được gian khổ chốn nhân gian. Bất quá cũng tôi luyện ý chí của nàng, nhìn tẩu tử bởi vì yêu ca ca mà chịu tội lớn như vậy, mạo hiểm tính mạng vẫn không oán không hối hận, tinh thần mạnh mẽ kiên cường sống sót. Kiếm Lan âm thầm hạ quyết tâm, đời này nếu không thể gả cho Tiểu Mạc, nàng thà rằng chết.

    Đại thọ của Âu Dương Quyền đến gần, nhân sĩ võ lâm lui tới An Châu càng ngày càng nhiều, khách điếm lớn ở An Châu hầu như đều chật kín người.

    Khách điếm An Bình tuy không phải là khách điếm lớn nhất An Châu, nhưng vẫn luôn là khách điếm đắt nhất, hôm nay vẫn bị một Giả Phi Giả lão gia bao xuống. Chưởng quầy của khách điếm cố ý phái tiểu nhị đắc lực nhất đi hầu hạ. Tiểu nhị hết thảy đều hầu hạ thỏa đáng, đang muốn về phòng nghỉ ngơi, lại bị người điểm ngã. Người này chính là Tôn Kiếm Lan.

Hôm nay khi Tiểu Mạc đánh xe ngựa vào thành, vừa lúc bị Kiếm Lan nhìn thấy. Kiếm Lan cũng sợ sư huynh của Tiểu Mạc, cho nên đợi đến buổi tối mới len lén lẻn vào phòng Tiểu Mạc.

    "Ngươi muốn thế nào?" Tiểu Khanh nhìn Tiểu Mạc, thản nhiên cười hỏi.

    "Tiểu đệ muốn cầu sư huynh một chuyện." Tiểu Mạc làm tốt chuẩn bị chịu đòn, lấy hết dũng khí nhìn Tiểu Khanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net