Truyen30h.Net

Sau khi mang thai, tôi được người giàu có và quyền lực cưng chiều [xuyên sách]

4

Kanya_2004

BETA : niccce

Nhạc rock khuấy động kích thích không khí của màn đêm, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi rượu, vừa sảng khoái vừa phóng đãng.

Khi được tìm thấy, Lâm Nguyên đang đứng ở góc sau quầy bar lau tay.

Vừa rồi khi giao rượu xong, gã bụng bia khốn nạn kia nhân cơ hội chạm vào cậu, móng heo thậm chí còn nghĩ đến việc tiến tới, may mắn cậu nhanh chân.

"Lâm Nguyên, lầu hai yêu cầu đưa rượu, cậu đi đi."

"Vâng."

Lâm Nguyên gật gật đầu, nhưng sau khi bartender đưa bình rượu cùng cốc có chân dài, lại nghe thấy đối phương dặn dò nói: "Loại rượu này rất đắt, một chai nhỏ thôi đã hơn mấy trăm nghìn tệ. Cẩn thận một chút."

Nghe vậy, cậu lập tức nắm chặt bình rượu.

Chết tiệt, nó đắt quá.

Lâm Nguyên xoay người nói thầm vài câu, thận trọng bước lên lầu.

Trái ngược với không khí vô cùng náo nhiệt và ồn ào, người người chen chúc nhau ở sảnh tầng một thì bầu không khí ở tầng hai tốt hơn nhiều.

Lâm Nguyên nghĩ rằng chỉ có phú nhị đại mới đặt mua loại rượu đắt tiền như vậy. Không ngờ lại là người quen.

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị và sắc bén của Viêm Đình, lông mày của cậu nhíu lại trong tiềm thức muốn quay đầu rời đi

Nhưng rượu giao rồi, có tiền mà không kiếm là một tên ngu ngốc.

Lâm Nguyên điều chỉnh suy nghĩ, mỉm cười, bước nhanh qua nhẹ nhàng mang bình rượu đặt lên bàn, rót vào ly cho cả hai.

"Hai vị tiên sinh, rượu của ngài. Nếu không có gì khác, tôi sẽ......"

"Chờ đã." Tần Miện ngắt lời cậu.

Tần Miện uống một ngụm rượu trong ly, ánh mắt rơi trên mặt Lâm Nguyên, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú, "Tôi phát hiện cậu rất giống một người tôi quen."

Lâm Nguyên nghĩ đây là một cái cớ để bắt chuyện, thật tệ.

"Ồ." Cậu gật gật đầu, lịch sự mỉm cười, "Bạn của tiên sinh chắc hẳn lớn lên rất tuấn tú."

"......" Tần Miện che miệng ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười nói: "Không bằng cậu."

Thiếu niên này khá là thú vị, Tần Miện muốn tiếp tục cùng nói chuyện nhưng lại cảm giác một ánh mắt sắc bén rơi vào trên cổ mình.

Nếu anh còn dám nói nhiều hơn một chữ, cái đầu trên cổ sợ là giữ không nổi.

"Các người cứ nói tiếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Tần Miện giơ tay sờ sờ cổ, đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.

Cây vạn tuế nở hoa, thì lòng ghen tị càng mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Lâm Nguyên ngồi xổm bên cạnh bàn, ở lại cũng không xong đi cũng không được.

Viêm Đình nhìn cậu, đôi mắt như cũ thâm thúy lạnh lẽo "Tại sao em lại làm việc ở đây?"

"Chỉ là... làm thay cho một bạn cùng lớp." Lâm Nguyên không muốn ngày mai gặp lại người đàn ông này, liền tùy tiện bịa chuyện lấy cớ.

Thiếu niên mười tám chín tuổi đều sĩ diện, cậu cũng không muốn nói thẳng chính mình thiếu tiền.

"Em làm được bao nhiêu ngày rồi?" Viêm Đình lại hỏi.

Sửa lại vạt áo của mình, Lâm Nguyên nghĩ thầm người này quản quá nhiều nhưng vẫn lễ phép mà trả lời, "Hôm nay vừa tới."

Viêm Đình không nói nữa, uống một ngụm rượu.

Lúc Lâm Nguyên nhìn lên, tình cờ nhìn thấy hắn đang ngửa đầu. Đôi lông mày lạnh lùng, đôi mắt sâu, đặc biệt hầu kết cực kỳ gợi cảm.

Lâm Nguyên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Cùng tiếng thịch, chìm trong nhịp điệu hối hả và nhộn nhịp của nhạc rock.

Viêm Đình buông cái ly, Lâm Nguyên đã quay mặt đi chỗ khác.

Cậu nhìn sang nơi khác liếm liếm khóe miệng, nghĩ thầm ông chú này khá là lẳng lơ.

"Nguyên Nguyên." Viêm Đình đột nhiên khàn giọng gọi.

"Hả?" Lâm Nguyên kinh ngạc quay đầu, vành tai đỏ bừng.

Xưng hô này cũng quá thân mật rồi.

Lâm Nguyên vừa muốn sửa lại, liền thấy người đàn ông dùng ngón tay gõ lên bàn, nói: "Rót rượu."

Hừ...Thì ra chỉ là rót rượu.

Lâm Nguyên nâng bình rượu rót đầy ly, vừa vặn nhìn thấy người quen phía dưới đang kề vai sát cánh với người khác.

Chính xác mà nói, thì phải là kẻ thù.

Trong gian ghế có một đám người, gồm nhiều trai xinh gái đẹp nhưng khuôn mặt của Viêm Lang vẫn rất nổi bật, khiến người ta nhìn thoáng qua cũng phải chú ý.

Lâm Nguyên không khỏi nhìn nhiều một lát, nghĩ thầm thật không hổ là vai công chính, ngoại hình quả nhiên là bắt mắt.

"Thích nó?" Đột nhiên có một bàn tay đặt ở trên vai của Lâm Nguyên mà cậu cũng không kháng cự, sau đó nói: "Tôi không có mù."

Lớp sương giá đọng giữa lông mày vỡ ra ngay lập tức, giống như mặt trời ấm áp làm tan chảy tuyết vào mùa đông.

Lâm Nguyên không quay đầu lại, cũng không chú ý nụ cười nơi khóe miệng Viêm Đình.

Có lẽ là bởi vì quan hệ thân mật trên giường, dù cho ghế lô chỉ có hai người bọn họ trạng thái cả người Lâm Nguyên đều tương đối thả lỏng, "Viêm Lang thật sự là cháu trai chú sao? Tôi cảm thấy không giống."

"Hửm?" Viêm Đình phả hơi rượu vào mặt Lâm Nguyên khiến cậu rụt cổ lại mới phát hiện người đàn ông không biết đã đứng dậy từ lúc nào. Giờ phút này, hắn gần như ôm cậu vào trong ngực.

Lâm Nguyên lập tức liền nói lắp, "Chỉ là...... là, chú so với hắn lớn lên càng đẹp trai."

Điều này thực sự đúng, nhưng cậu ngay lập tức nhận ra rằng nó có vẻ hơi tâng bốc sau khi điều đó được nói ra

Vừa mới chuẩn bị sửa miệng, liền thấy Viêm Đình gợi lên khóe môi cười một cái, còn giơ tay vỗ vỗ đầu cậu "Em rất có mắt nhìn người."

"..."

Lâm Nguyên bĩu môi, nghĩ thầm mình đã thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ mà khoe khoang như hắn.

Cậu nâng cằm lên, định nói điều gì đó xúc phạm Viêm Đình, miệng mở ra còn chưa kịp nói lời nào, đầu cậu đột nhiên bị bàn tay to lớn đè ép xuống dưới.

"Ừm ~"

Lâm Nguyên phản ứng quá chậm, còn chưa kịp đóng cửa thành đã bị công thành đoạt đất.

Khóe miệng chạm vào nhau, hơi thở đan xen.

Đẩy mạnh hai cái nhưng không đẩy được, Lâm Nguyên bị nụ hôn này làm cho mơ hồ dần dần không còn sức lực.

Một lúc lâu sau, cậu ngồi trên thảm đôi mắt ướt át lại mê mang.

Viêm Đình ngồi xổm trước mặt cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ lau đi nước bọt còn sót lại trên khóe miệng cậu, môi mỏng hơi hơi gợi lên "Em chưa từng hôn ai à?"

Ngay cả khi kinh nghiệm bằng không, Lâm Nguyên vì sĩ diện chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Cậu nâng khuôn mặt ửng hồng, nghiêm túc nói: "Hôn rồi."

Tiếc rằng cái cớ cứng đầu này nhanh chóng bị vạch trần, Viêm Đình cười nói: "Vậy vì sao em không thở?"

"Đó... Đó là bởi vì..." Lâm Nguyên suy nghĩ vẫn còn đang rối rắm, đầu óc đờ đẫn thậm chí còn không thể suy nghĩ nổi, "Bởi vì..."

Viêm Đình sờ sờ đầu của cậu "Bởi vì nụ hôn của tôi quá đột ngột."

Mím môi, Lâm Nguyên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "ừ."

Tôi thật sự siêu lợi hại.

"Em ở chỗ này chờ tôi, tôi đi ra ngoài một lát đừng chạy lung tung." Viêm Đình đặc biệt dặn dò một lần trước khi rời đi.

Chân trước bước đi không bao lâu, Lâm Nguyên liền đứng lên chạy.

Tay chân cậu có chút nhũn ra, nụ hôn của lão đàn ông như có độc tính rút hết khí lực của cậu.

Lâm Nguyên bám vào tường đi đến khu vực nghỉ ngơi sau quầy bar, tìm quản lý nói thân thể mình có chút không thoải mái, muốn kết thúc sớm công việc hôm nay.

Thấy mặt cậu đỏ bừng, quản lý tưởng cậu bị sốt cũng không làm khó xử nên trả lương cho cậu.

Hơn hai giờ, kiếm lời hơn một trăm nhân dân tệ. Tuy rằng có hơi ít, nhưng Lâm Nguyên đã rất hài lòng.

Cầm tiền nhanh chóng rời khỏi quán bar MAX, đi ra khỏi phố tìm cái tiệm cơm nhỏ, ăn chén cơm chiên còn có thêm một cái đùi gà.

Sau khi lựa chọn rời khỏi quán bar ồn ào và lấp đầy bụng của mình, Lâm Nguyên cảm thấy sức lực của mình đã trở lại.

Đêm khuya, tiểu khu cũ nát còn không có đèn đường chiếu sáng.

Trong con hẻm tối và ẩm thấp, vẫn còn một vài phụ nữ trang điểm đậm tay cầm điếu thuốc kém chất lượng, phì phèo khói thuốc chờ khách đêm nay.

Từ khi rời nhà, nguyên chủ đã thuê nhà tại đây.

Môi trường bẩn thỉu, lộn xộn, nhà cửa dột nát thô sơ nhưng giá lại rẻ.

Từ đây đi bộ vài vòng, Lâm Nguyên đã quen.

Vừa đi qua con hẻm, thỉnh thoảng cậu còn nghe thấy giọng nói đầy dâm đãng của một người phụ nữ gọi: "Em trai, có muốn đến chơi không?"

Lâm Nguyên đi nhanh về phía trước không nhìn lại.

Về đến nhà, tắm rửa và ngủ một giấc.

Lâm Nguyên nằm ở trên giường, lại không có chút nào buồn ngủ trong đầu đều là hình ảnh của nụ hôn tại quán bar.

Dữ dội và nóng bỏng.

Mãi đến tận khuya cậu mới ngủ được.

Hơn nữa, còn nằm mơ.

Đó là một giấc mơ đầy màu sắc, rất thơm.

Sáng sớm, Lâm Nguyên bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cậu khó chịu mở mắt ra, lười biếng mà trở mình lập tức sửng sốt.

Quần ngủ chỗ nào đó bị ướt, gió lạnh lùa ổ chăn, lạnh run cả người.

Lâm Nguyên lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua, dụi dụi gò má không tự chủ được đỏ bừng vào gối.

Có phải là bị nóng trong người không, vậy thì cần phải ăn chút đồ thanh nhiệt giải tỏa cơn nóng.

Trên đường đến tòa nhà "Star Entertainment" , Lâm Nguyên ăn xong cơm sáng sau đó còn bỏ số tiền lớn mua chai Vương Lão Cát.

Ừng ực ừng ực đổ vào miệng để thanh nhiệt lại giải nóng.

Có tổng cộng mười thí sinh, mọi người đều là dân nghiệp dư không có kinh nghiệm phát sóng trực tiếp trước đó.

Lâm Nguyên ngồi ở chỗ xa nhất, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.

Vài ánh nhìn rơi vào người cậu nhưng liền dời đi, hai cô gái nhỏ ngồi bên kia túm tụm lẩm bẩm nhìn Lâm Nguyên, nhưng lại ngại ngùng không dám hỏi thông tin liên lạc.

Triệu Tình người đã ký hợp đồng với Lâm Nguyên, nghiễm nhiên trở thành người đại diện của cậu.

Triệu Tình cầm đồ bước vào phòng, xa xa liền thấy streamer tương lai của cô ngồi ở một góc xa.

Ngay cả khi cúi thấp đầu, vẫn đẹp tinh tế mà không giấu được đôi lông mày và đôi mắt. Hơn nữa, cái cổ lộ ra ở cổ áo cùng làn da tái nhợt khiến người ta muốn để lại cái gì đó.

Triệu Tình tới gần phát hiện nơi đó thật sự là có dấu vết.

Là dấu hôn không mới ít nhất cũng là hai ngày trở lên, nhưng vẫn còn quá rõ ràng.

"Khụ khụ." Triệu Tình ho nhẹ một tiếng.

Lâm Nguyên ngẩng đầu, vệt đỏ bị cổ áo che khuất.

Từ trên cao nhìn xuống, Triệu Tình nghiêm túc hỏi: "Cậu có bạn gái?"

Lâm Nguyên mới vừa tỉnh ngủ, mê mang mà lắc đầu, "Không có."

Nghe vậy, Triệu Tình chau mày trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng. "Tuy rằng sinh hoạt cá nhân của cậu tôi không có quyền kiểm soát, nhưng tôi không hy vọng trong lúc thi đấu phát sinh ngoài ý muốn."

"Được." Lâm Nguyên ngáp một cái, ý thức lúc này mới dần dần thanh tỉnh.

Giơ tay lên nắm lấy tóc, cổ áo theo động tác nới lỏng.

Ánh mắt Triệu Tình nhìn thoáng qua thấy dấu hôn ở xương quai xanh.

"Cậu......" Nói đến cùng, Triệu Tình vẫn là nữ có chút mất tự nhiên mà chỉ chỉ vào cổ áo cậu "Cậu vẫn nên đem nút áo trên cùng cài lại."

Lâm Nguyên sửng sốt, chớp chớp mắt không quá hiểu ý này.

Triệu Tình chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục nói: "Trên xương quai xanh của cậu có một cái hickey."

Trong vòng hai giây, Lâm Nguyên liền đem áo sơ mi cài kín.

"Không phải bạn gái." Câu nói đột ngột không đầu không cuối.

Triệu Tình ngồi xuống bên cạnh bình tĩnh gật đầu.

Lâm Nguyên lại nói: "Bởi vì tôi không thích nữ."

Triệu Tình: "???"

Một quả bom siêu lớn, hiện giờ cô không thể nào bình tĩnh được nữa .
-------------------+--+--------
Vương lão cát là trà thảo mộc mình thấy để giải nhiệt rất tốt.


Nếu mọi người yêu thích hãy thả sao nha dấu sao nho nhỏ ấy.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net