Truyen30h.Net

Sau khi mang thai, tôi được người giàu có và quyền lực cưng chiều [xuyên sách]

43

Kanya_2004

Viêm Đình ở đây, Trình Tịch biết rằng bất kể cô làm cái gì đều không có được bất kỳ lợi thế nào.

Cô mang theo con trai mình đến chỉ để làm Lâm Nguyên ghê tởm.

Một khi mối quan hệ giữa Viêm Đình và Lâm Nguyên không bền chặt, không có sự tin tưởng 100%, có thể sẽ vì một tiếng ba của Khánh Khánh mà rạn nứt,  từ đó sẽ mở ra hàng vạn cơ hội cho cô .

Trình Tịch chính là không muốn người khác có được thứ mà cô không thể có được.

Hành động đem Lâm Nguyên bảo hộ trong vòng tay của Viêm Đình đã khiến trái tim cô tổn thương sâu sắc.

Cô cười dữ tợn chậm rãi đứng lên . Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ oán hận không che giấu được.

Một lúc sau, Trình Tịch bỏ đi không thèm ngoảnh lại, thậm chí không muốn con.

Gió thổi nhẹ qua những ngọn cây, thời tiết càng trở nên lạnh hơn.

Trong biệt thự, điều hòa thổi luồng gió ấm xua tan giá lạnh.

Tiểu Khánh Khánh năm tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, với một đôi chân ngắn mà thẳng tắp, với đôi giày da nhỏ màu đen mà ba cậu đã mua cho cậu.

Với khuôn mặt bầu bĩnh đang khóc như một con mèo, vừa bước vào phòng đã mặc kệ ai leo lên ghế sô pha, ôm chặt quả bóng nhỏ trong tay, bĩu môi hờn dỗi.

Viêm Đình nói chuyện với người gác cửa, lần sau không được cho ai tùy tiện vào , quay lại phòng khách liền thấy Lâm Nguyên và Hàn Miểu đều đứng bên ghế sô pha, không có ai ngồi xuống.

"Làm sao vậy?" Viêm Đình đi tới, ngồi trên sô pha thuận tay ôm Lâm Nguyên vào lòng.

Không ai quan tâm, còn bị thả cơm chó Hàn Miểu lộ ra vẻ mặt: "..."

Hai người có thể hay không đừng ở trước mặt con nít làm mấy cái trò vậy được không, quả thực già mà không đứng đắn.

Viêm Đình cũng không làm gì quá đáng, sau khi mông của Lâm Nguyên ngồi vào ghế sô pha, hắn đã rụt cánh tay lại.

Viêm Đình cầm một quả cam từ dĩa hoa quả trên bàn trà lên và bắt đầu bóc vỏ. Mắt Viêm Đình rơi vào vỏ cam, nói với giọng lạnh lùng và cứng rắn"Sẽ kêu bố đón về nhà. "

Khi hắn nói lời này, không nhìn vào ai, Hàn Miểu còn tưởng rằng hắn đang nói mình, sắp tức giận rồi, cô là người lớn như vậy có thể hay không đừng động một chút là lôi bố ra được không.

Trước khi cô mở miệng, một giọng nói trắng đục vang lên đầu tiên "Chú, chú thật nhẫn tâm."

Lâm Nguyên: "......"

Hàn Miểu: "......"

Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.

Có phải tất cả trẻ em ngày nay đều trưởng thành rất sớm?

Khánh khánh năm nay mới năm tuổi, còn nhỏ mà lanh người lớn tưởng rằng nhóc không hiểu gì, nhưng thật ra lại hiểu rất nhiều.

Đây không phải là lần đầu tiên nhóc gặp chú nhỏ dữ tợn này, trước đó bố đã dẫn nhóc đến gặp một lần.

Nhưng nhóc không thích chú nhỏ này, ngã lăn ra đất khóc thật sự thương tâm, mà chú nhỏ không bế nó lên, còn dặn nó: Đàn ông phải mạnh mẽ, không được tùy tiện khóc.

Nó mới năm tuổi, sao lại không khóc được.

Tiểu Khánh Khánh trong lòng ủy khuất, nhưng nhóc không nói.

Viêm Đình chia quả quýt đã bóc thành hai nửa, một nửa cho Lâm Nguyên và một nửa cho cháu trai nhỏ của mình.

"Cháu không cần." Khánh Khánh ủy khuất mà nhếch miệng, mắt lưng tròng, nãi thanh nói: "Cháu không ăn quả quýt của chú , chú sẽ độc chết cháu."

"Không cần." Viêm Đình lạnh lùng nói, đưa quả quýt trong tay cho Lâm Nguyên.

Khánh Khánh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, oa đến một tiếng khóc ra tới.

Khóc đến thập phần đáng thương.

Mặc dù Hàn Miểu chưa từng sinh con nhưng tình mẫu tử bên trong khiến cô không thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy liền đau lòng muốn dỗ dành.

Ngay khi cánh tay vừa duỗi ra, thanh âm gào khóc đột nhiên im bặt , cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tiểu Khánh Khánh dụi dụi đôi mắt đẫm lệ, bĩu môi nhảy khỏi sô pha, chân ngắn chạy tới chỗ Lâm Nguyên, chỉ vào quả quýt trong tay "Ca ca, em muốn ăn cái này."

Viêm Đình gần như tức giận muốn chết.

Hắn cho thì không muốn, rồi bây giờ lấy nó từ người của hắn.

"Quả quýt có độc, sẽ độc chết." Viêm Đình lạnh lạnh nói, cố ý dùng lời vừa nói để dọa.

"Không đâu." Tiểu Khánh Khánh duỗi tay ôm lấy chân Lâm Nguyên, còn cố ý cọ cọ đầu gối , ngửa đầu thè lưỡi với Viêm Đình "Ca ca lớn lên đẹp hơn chú."

Viêm Đình không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị coi là xấu xí bởi một củ cải nhỏ.

Hắn có thể làm gì khác ngoài việc kìm lại. Lên giương cung bạt kiếm với một đứa trẻ năm tuổi dường như quá ấu trĩ và vô lý.

Viêm Đình cảm thấy chính mình ở lại lâu thêm một chút, chỉ sợ sẽ nhịn không được giúp nhị ca dạy cho con trai, dứt khoát đen mặt đứng dậy gọi điện thoại đi.

Nửa tiếng sau, Viêm nhị ca tới.

Viêm Đình và Tiểu Viêm Dập năm tuổi ngồi ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Viêm Đình nhìn cháu trai nhỏ của mình, như thể đang nhìn một con kiến ​​nhỏ tùy tay có thể bị bóp chết.

Viêm Dập nhìn chú mình như thể đang nhìn một con quái vật to lớn hung ác. Tức giận mà đôi tay chống nạnh, trợn tròn đôi mắt, mặc dù không thắng được nhưng cũng không chịu thua.

Hàn Miểu cùng Lâm Nguyên đều không ở trong phòng khách, mà là ở góc cầu thang lầu hai.

Hai tay chống trên lan can, Hàn Miểu cúi đầu thò đầu ra ngoài, càng thêm thận trọng vì sợ bị phát hiện.

Lâm Nguyên đang ngồi trên cầu thang, trên điện thoại di động cầm một trò chơi nhỏ mà cậu rất mê. Những ngón tay trắng nõn mỏng manh chọc vào chỗ này chỗ kia trên màn hình điện thoại.

Lâu lâu có tiếng pi ~ phát ra từ điện thoại.

Hàn Miểu nhìn lén vào phòng khách, trong miệng lẩm bẩm mấy câu.

"Không còn đẹp trai như trước."

"Già rồi."

"Đó là sự thăng trầm của đời người."

"Tôi nghĩ mình muốn đổi người mình yêu.''

Sau khi lẩm bẩm một lúc, giọng Hàn Miểu dừng lại một chút, rồi tự nhủ: "Anh ấy lớn hơn tôi mười tuổi, có một đứa con trai năm tuổi. Tôi cưới anh ấy thì sẽ là mẹ kế, điều này có vẻ không phải một việc có lời. "

"Này, em trai, nếu là em, em sẽ làm như thế nào ?"

Lâm Nguyên vừa mới chơi xong một ván, bả vai bị chọc chọc, mờ mịt mà ngẩng đầu, "Chị hỏi em?"

"Ừ." Hàn Miểu ngồi xuống bên cạnh cậu, bàn tay chống cằm, cau mày.

"Thành thật mà nói, em không nghĩ tới. Năm nay em mới 18 tuổi, nên không thể có một đứa con trai năm tuổi." Lâm Nguyên thành thật nói.

Hàn Miểu: "......"

Hàn Miểu: "Em nín luôn đi!"

Tuổi còn nhỏ quá trời.

Năm nay cô cũng chỉ hai mươi lăm tuổi, cũng không có khả năng có một đứa con năm tuổi được ... à, vẫn có thể.

Hàn Miểu thở dài một hơi, càng thêm sầu muộn.

Lâm Nguyên Nguyên không biết phải làm thế nào để an ủi cô, nhưng lại tò mò về việc cô thích Viêm nhị ca.

Tò mò thì tò mò, nhưng đây là chuyện riêng của người khác , cậu hỏi cũng không tốt , liền tiếp tục cúi đầu chơi game.

Hàn Miểu thở dài một hơi, rất muốn nói với người khác một chuyện, tự nhủ: "Năm mười bảy tuổi, chị đã yêu Viêm Thụy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng đáng tiếc lúc đó anh ta lại coi chị như em gái."

"Sau đó, anh ấy ra nước ngoài với người anh ấy thích và kết hôn, chị cũng không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Mặc dù chị đã nói rằng muốn kết hôn với anh ấy cả ngày, nhưng thực sự không có hy vọng gì cả. Đã bảy năm chị không gặp anh ấy. "

Lâm Nguyên tay đang chơi trò chơi dần dần dừng lại, trong mắt tràn ra kinh ngạc, trong lòng có chút chấn động.

Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu đó đã kéo dài bảy tám năm. Cho dù một người ở trong nước, người kia ở nước ngoài, bảy năm không gặp nhau, vượt qua ngàn núi sông, xuyên đại dương, tình cảm ấy vẫn không hề biến mất.

Có lẽ, theo thời gian lên men càng ngày càng mạnh.

Hàn Miểu không thể nhớ rõ tại sao cô lại thích Viêm Thụy ngay từ cái nhìn đầu. Nhưng tình yêu trong tim đã ăn sâu bén rễ.

Quên không được, dứt ra cũng không xong.

Nhưng Viêm Thụy không biết rằng cô vẫn thích anh ...

Nghe tới khiến người ta thổn thức.

"Chị Miểu Miểu, mấy năm nay chị không cảm thấy chua xót không?" Lâm Nguyên nhẹ giọng hỏi.

Hàn Miểu lắc đầu cười với cậu "Không chua xót, thật ra chị cũng khá vui khi nghĩ đến anh ấy có gia đình hạnh phúc ."

Trên mặt mang theo ý cười, nhưng khóe mắt Hàn Miểu lại tràn ra lệ, giọng nói dần dần trở nên nghẹn ngào "Em nói xem, tại sao sẽ có người không trân trọng một người tốt như vậy?"

Trong trái tim của Hàn Miểu , Viêm Thụy là bạch nguyệt quang, một sự tồn tại mà cô ấy trân trọng trong trái tim mình,  vĩnh viễn không ai được đụng vào hay làm bẩn bởi bất cứ ai.

Lâm Nguyên vẫn còn trẻ, trải qua quá ít để hiểu được loại cảm giác này.

Cậu nghĩ thầm, nếu mình và Viêm Đình xa nhau bảy năm, liệu cậu có còn thích như bây giờ không?

Đây là một giả định không thể trả lời được mà kinh nghiệm cá nhân cũng không thể hiểu được.

"Nhìn xem, chị đã nói gì với em trai?" Hàn Miểu khóe miệng kéo một nụ cười, lấy mu bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói: "Không bắt chước chị, yêu thầm không vui chút nào thực sự đó. "

Cô vỗ vỗ vai Lâm Nguyên, đứng dậy bước nhanh lên lầu.

Lâm Nguyên nhìn bóng dáng cô đơn lẻ bóng của cô biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng bất lực suy nghĩ, tự hỏi liệu tình cảm đã tồn tại tám năm này có đơm hoa kết trái hay không.

Khi yêu, ai dám nói ra ?

Tiếng bước chân từ lối vào cầu thang, Viêm Đình tiễn nhị ca đi, khi lên lầu đã thấy tên nhóc ngồi dưới đất với vẻ mặt thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Sàn nhà lạnh như vậy, cũng không lót cái đệm.

Viêm Đình có một chút tức giận, nhanh chóng tăng tốc độ của mình và đem người bế lên .

Đánh cũng không nỡ đánh, mắng cũng không đành lòng mắng.

Lâm Nguyên vươn tay câu lấy cổ của hắn, ngửa đầu dựa vào trên vai hắn, rất ngoan ngoãn.

Viêm Đình càng thêm không đành lòng nói lời nói nặng.

"Anh nói xem, nhị ca sẽ thích chị Miểu Miểu chứ?"

Viêm Đình nghĩ thầm hơn phân nửa là sẽ không, nhưng hắn không có nói ra, không muốn làm cho Lâm Nguyên buồn, thật thật giả giả nói: "Xem duyên phận của bọn họ đi."

Thế giới này chính là tàn nhẫn như thế, không phải cứ thích là đều có thể được đáp lại.

Đối một người thứ được coi là trân bảo, thì với người cũng chỉ là thứ bị họ bỏ rơi.

Viêm Đình nghĩ chỉ có mình muốn làm mọi cách để bảo vệ sự hồn nhiên cuối cùng trong trái tim Lâm Nguyên.

Kỳ thực Lâm Nguyên hiểu được, giống như khi còn bé rất thích một con mèo hoang ở dưới lầu, mỗi ngày đều để dành thức ăn cho nó.

Nhưng dù có thích đến mấy, cũng không dám mang về nhà. Sợ mẹ giận sẽ làm mèo con bị thương.

Sau đó, con mèo con biến mất và không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Có thể ai đó đã ôm đi, hoặc có thể ...

Lâm Nguyên cọ vào vai Viêm Đình, im lặng không hỏi thêm câu nào.

Có một số việc, càng hỏi sâu vào càng không có câu trả lời chuẩn.

Buổi tối, Viêm Đình ở trong phòng làm việc để giải quyết công việc đến khuya mới trở về phòng ngủ.

Căn phòng lờ mờ sáng và im lặng.

Hắn cho rằng Lâm Nguyên đã ngủ say, tay chân nhẹ nhàng lên giường, vừa nằm xuống một quả bóng ấm áp liền lăn vào trong vòng tay.

Lâm Nguyên cuộn tròn trong tay hắn, dựa vào cổ hắn thì thầm: "Em thích anh lắm, tuy rằng không biết tình yêu này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng."

Cố gắng mỗi ngày đều thích anh thêm một chút, mãi cho đến khi hai bên thái dương hoa râm, còn có thể cùng anh nắm tay nhau tản bộ trong sân.

"Em mới mười tám tuổi, nhỏ hơn anh mười tuổi." Lâm Nguyên lẩm bẩm, "Em xin lỗi vì em đã không có trong cuộc đời anh từ khi anh mười tám đến ba mươi tuổi. Nhưng đừng sợ , em từ mười tám đến ba mươi tuổi mỗi ngày trong cuộc đời của em đều có anh . Thật tốt là chúng ta đã không bỏ lỡ nó. "

Lâm Nguyên vừa tỉnh ngủ, giọng điệu mềm mại, nhão nhão dính dính, giống như bong bóng nổi lên trong suối nước nóng, đập từng cái một vào trái tim của Viêm Đình .

Được bao phủ bởi cái lạnh của màn đêm, được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lâm Nguyên sưởi ấm, trái tim của Viêm Đình mềm đến rối tinh rối mù, đôi mắt của người đàn ông 30 tuổi đỏ hoe trong màn đêm.

"Nguyên Nguyên."

"Hả?"

"Anh cũng rất thích em."

"Em biết á."

Cái đầu xù xù lông của Lâm Nguyên cọ vào lòng ngực của Viêm Đình , đột nhiên xoay người ngồi dậy, trầm mặc nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười "Nhưng thích thôi chưa đủ."

Viêm Đình vươn tay bật đèn đầu giường lên, mới nhận ra Lâm Nguyên không mặc đồ ngủ, mà là áo sơ mi của anh ta.

Màu hạt dẻ nhạt nhòa, mái tóc đen nhánh xõa tung vài sợi lòa xòa trên vầng trán trắng nõn càng làm cho lông mày và đôi mắt trở nên thanh tú hơn.

Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của Lâm Nguyên còn chói mắt hơn cả những vì sao. Thuộc về chàng thiếu niên mười tám tuổi đầy ngang tàng.

  Đôi mắt hổ phách của Lâm Nguyên ảnh ngược ánh đèn, so sao trời còn muốn loá mắt. Thuộc về 18 tuổi thanh xuân tươi sáng, lộ ra tùy ý cùng dương quang.

Cậu còn trẻ, có thể tùy hứng làm bậy. Còn có thể trải nghiệm điều gì là sai, hoặc điều gì là đúng. Làm cho cuộc sống thêm thăng trầm, phong phú và nhiều màu sắc rực rỡ.

Cậu cũng có thể giống bạn đồng trang lứa, va chạm với thế giới phức tạp này và tự mình trải nghiệm sự phức tạp và tăm tối của bản chất con người.

Có lẽ, sẽ một lần lại một lần té ngã sau đó trở nên trưởng thành và mạnh mẽ. Cũng có thể, sẽ là những vết thương chồng chất, từ đây không gượng dậy nổi.

Nhưng vào thời điểm gặp được Viêm Đình, khả năng tất cả điều này đều đã kết thúc đột ngột trước khi nó xảy ra.

Viêm Đình đã mở rộng vòng tay với cậu, ngăn chặn mọi nguy hiểm chưa biết đến với cậu.

Viêm Đình năm nay đã 30  tuổi,  đã đi du lịch nhiều hơn Lâm Nguyên và ngắm nhiều phong cảnh hơn Lâm Nguyên .

Những thứ Lâm Nguyên thích, những sở thích cậu theo đuổi, và cả những suy nghĩ bướng bỉnh có thể nói là ấu trĩ trong mắt hắn.

Chênh lệch tuổi tác đến mười hai tuổi là nguyên nhân khiến họ không thể thực sự tâm linh tương thông . Muốn đi với nhau lâu dài, thực ra chính là bỏ qua và bao dung.

Trước đây Lâm Nguyên chưa từng nghĩ tới.

Cậu cho rằng nếu hai người thích nhau thì nên ở bên nhau, không thích nhau thì nên chia xa, không có gì to tát cả.

Không ai có thể đảm bảo rằng mình sẽ chỉ yêu một người trong đời.

Nhưng những gì Hàn Miểu nói hôm nay đã mang đến cho Lâm Nguyên rất nhiều kích thích.

Trong xã hội phức tạp này, khả năng hai người thích nhau tỷ lệ quá nhỏ.

Hơn nữa, cậu cùng Viêm Đình chênh lệch về tuổi tác.

Những gì người khác cầu mà không được, hắn đã dễ như trở bàn tay mà có được.

Trong quá khứ, chính Viêm Đình là người luôn chủ động và bao dung cho cậu. Ngay cả khi tình cảm của người đàn ông này sâu sắc và sống nội tâm, cũng hiếm khi nói lời yêu thích của mình.

Nhưng khi nghĩ kỹ , tình yêu của Viêm Đình dành cho cậu có thể được nhìn thấy trong hầu hết các chi tiết.

Trong quá khứ, sự cằn nhằn khó chịu và sự kiểm soát độc đoán đó thực sự được bao phủ những lớp tình cảm, nó thâm nhập vào cuộc sống của cậu và dần dần lấp đầy mọi thứ.

Những yêu thương còn vương vấn và những lời thì thầm tê tái ấy, nếu lão nam nhân nói không nên lời, về sau để cậu nói đi.

Cậu còn trẻ, có thể không biết xấu hổ, cũng không thẹn thùng.

Lâm Nguyên cúi người xuống, dùng lòng bàn tay mát lạnh ôm lấy khuôn mặt Viêm Đình , bĩu môi hôn lên khóe miệng anh hết lần này đến lần khác, giống như gà mổ thóc

Mỗi khi hôn một chút, liền nói một câu: "Em rất thích anh."

"Sẽ càng thích anh nhiều hơn ."

"Em biết anh cũng thích em."

"Hơn nữa anh chỉ có thể thích một mình em."

"Nếu anh không thích em nữa, em cũng sẽ không thích anh nữa."

"......"

Lâm Nguyên lảm nhảm, hôn đến mặt Viêm Đình đầy nước bọt, mỉm cười xoa xoa.

Viêm Đình tùy ý để tiểu gia hỏa làm xằng làm bậy trên mặt, đôi mắt sâu so với ánh trăng còn ôn nhu hơn.

Mỗi lần Lâm Nguyên nói một lời, trong lòng hắn đều mặc niệm: "Bảo bối , anh yêu em."

Yêu tất cả mọi thứ của em.

Yêu em rất nhiều.

Thích cách em nhìn tôi.

WatTpaD Kanya_2004

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net