Sau khi thế thân thụ giả chết [edit] [ĐM] [ Hoàn ] ~ Hàm Ngư Đại Tây Qua
Chương125: < Gương vỡ lại lành 13> Tranh cãi
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Hạ Dương đứng dậy, tiễn Viên Liệt ra khỏi cửa.
Sau khi quay về, hắn liền lên phòng của Hứa Thừa Yến.
Lúc Hạ Dương tới nơi, thấy bạn nhỏ đang dựa lên giường mà chơi điện thoại, trong lòng thì ôm tiểu Ôn.
Hạ Dương đi tới cạnh giường, hỏi: "Sao lại ôm tiểu Ôn vào trong phòng nữa rồi?"
"Hả?"
Hạ Dương bế tiểu Ôn ra, thành thục đưa nó ra khỏi phòng như cũ.
"Trên giường toàn lông thôi." Hạ Dương vỗ vỗ trên chăn, vỗ sạch lông bám vào.
"Tiểu Ôn là do anh nuôi mà." Hứa Thừa Yến mỉm cười, "Sao anh có thể ghét bỏ như vậy chứ...."
Hạ Dương vỗ sạch lông mèo cũng không quên nhắc nhở, "Em mau ngủ sớm một chút."
Hứa Thừa Yến vâng lời, nằm xuống giường.
Nhưng mà cậu cũng không có cảm giác mệt mỏi, ánh mắt vẫn dừng ở thiệp mời trên tủ đầu giường.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà cảm khái: "Giang Lâm vậy mà kết hôn rồi."
"Ừm."
"Nhanh thật đấy." Tâm tình Hứa Thừa Yến nhất thời trở nên phúc tạp hơn.
Trong trí nhớ của cậu Giang Lâm vẫn mãi là đứa trẻ không chịu lớn, thế mà chỉ trong chớp mắt, thằng nhóc này đã sắp kết hôn rồi.
Hạ Dương: "Tên nhóc đó đã quen Viên Liệt từ lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc kết hôn."
Hứa Thừa Yến có hơi tò mò với chuyện của Viên Liệt và Giang Lâm, thế là hỏi: "Sao bọn họ lại quen nhau vậy?"
Hạ Dương trầm mặc xuống.Một lúc lâu sau, Hạ Dương mới chậm rãi nói: "Lúc trước Viên Liệt từng làm bác sĩ tâm lý."Hứa Thừa Yến yên lặng lắng nghe, chờ Hạ Dương nói tiếp.Han Dương: "Hồi đó Giang Lâm cho rằng em đã xảy ra chuyện, phải đi tìm bác sĩ tâm lý, sau đó thì quen được Viên Liệt."Hứa Thừa Yến hiểu ngay lập tức, Hạ Dương đang nói tới vụ tai nạn xe bốn năm trước.
Giang Lâm vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, nhưng khi đó cậu lại bỏ rơi người em trai này, ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi.
Tâm tình Hứa Thừa Yến bỗng trở nên nặng nề, lại hỏi: "Khi đó, em ấy..... trải qua thế nào vậy?"
Hạ Dương theo thói quen mà sờ thuốc lá trong túi, rút bao thuốc ra ngoài.
Nhưng mà hắn cũng không châm lửa, chỉ cầm trong tay mân mê, thấp giọng nói: " Trải qua không dễ dàng gì."
Hứa Thừa Yến nhìn bao thuốc trong tay Hạ Dương, nhất thời trở nên xuất thần.
Trong phòng dần trở nên an tĩnh, về sau Hứa Thừa Yến mới lên tiếng: "Nếu như lúc ấy...... em gọi cho cậu ấy một cuộc thì có lẽ sẽ tốt hơn."
Hạ Dương nói: "Em cũng nên gọi điện cho anh nữa."
"Cái đấy thì không cần." Hứa Thừa Yến trả lời theo bản năng.
Mặc kệ cho có gọi điện hay không, thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Dù cho ngày ấy không xảy ra tai nạn, khi quay về cậu vẫn sẽ chia tay Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến không muốn nhắc tới chuyện xảy ra trước kia, lấy cốc nước uống một ngụm.
Nhưng mà Hạ Dương lại không có ý định bỏ qua, tiếp tục truy vấn: "Vì sao lại nhất định phải đi chứ?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, chỉ an tĩnh uống nước, rồi đặt lại cốc lên tủ đầu giường.
"Nếu như không có vụ tai nạn xe đó___"
Hứa Thừa Yến cắt ngang: "Đều đã qua cả rồi, đừng nhắc lại nữa."
Đã qua bốn năm rồi, giờ lôi truyện cũ ra để nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày, "Cho dù có chia tay, cũng phải nói rõ lý do chứ."
"Dù có chia tay sao?" Hứa Thừa Yến nhìn lên, giọng nói cũng trở nên lạnh xuống, "Là anh nói, chúng ta từ trước tới giờ đều không phải là quan hệ người yêu."
Lần này tới lượt Hạ Dương trầm mặc.
Cuối cùng, hắn vẫn lên tiếng giải thích: "Đó chỉ là lời nói bộc phát ra khi anh tức giận thôi."
"Là quan hệ người yêu." Hạ Dương nắm lấy bàn tay của thanh niên, "Vẫn luôn chỉ có một mình em mà thôi, chỉ dẫn một mình em về nhà cũ, bạn bè cũng chỉ biết mỗi em thôi."
Hứa Thừa Yến giận tới bật cười: "Cho nên có phải em nên cảm kích anh không?"
"Anh nghĩ rằng em sẽ hiểu." Hạ Dương thấp giọng mói: "Từ trước tới giờ anh chưa từng có người khác."
"Tôi không biết đấy! Anh đã bao giờ nói với tôi đâu!" Hứa Thừa Yến hất tay ra, nhất thời trở nên kích động, "Anh có giới thiệu tôi với những người khác à! Người bên cạnh anh nói như thế nào về tôi, chẳng lẽ anh lại không rõ ràng sao?!"
Bốn năm.Nhất định cứ phải lôi chuyện cũ ra, sau đó phân xem ai đúng ai sai sao?"Là anh nói tôi đừng có trở về!" Hứa Thừa Yến đỏ mắt, "Là anh đuổi tôi đi mà, sao giờ anh lại như vậy?"Hứa Thừa Yến cúi đầu, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào, nói cũng không nên lời nữa.Rõ ràng cậu mới là người bị vứt bỏ, nhưng vì sao giờ Hạ Dương lại đóng vai thâm tình mà tới chất vấn cậu như vậy?Giống như là 5 năm ấy, đều do cậu không hiểu chuyện mới xảy ra chuyện phía sau."Tôi đã nghe lời lắm rồi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ....."Mặc kệ là trước đây hay bây giờ, Hạ Dương đều lặp đi lặp lại trước mặt cậu phải nghe lời một chút, ngoan một chút.Hứa Thừa Yến cuộn tròn người trên giường, ôm đầu, càng lúc càng thống khổ.Cậu đã rất ngoan mà......"Yến Yến___" Hạ Dương nhận thấy trạng thái của thanh niên hiện giờ không đúng lắm, duỗi tay, muốn chạm vào đối phương."Đừng có động vào tôi!" Hứa Thừa Yến phản ứng kịch liệt, thân hình vội co rụt về phía sau.Giống như con nhím nhỏ, dùng gai nhọn bảo vệ chính mình.Hứa Thừa Yến cúi đầu, bởi vì cảm xúc đang kích động, bỗng nhiên cơn khó thở ùa tới, gắt gao nắm chặt ngực, trước mắt biến thành màu đen, tai truyền tới âm thanh ù ù.Hạ Dương thử lại gần: "Trước tiên em hãy bình tĩnh một chút.""Đừng có động vào tôi!" Hứa Thừa Yến càng rối rắm hơn, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, đầu cũng nóng dần.
Nhím con nhỏ theo bản năng mà dùng gai nhọn mà đối mặt với thế giới, bảo vệ thật tốt bản thân.
Nhưng Hạ Dương cũng không chịu lùi bước, mà tiếp tục lại gần, ôm cả người nhím con vào lòng.
"Không sao rồi không sao rồi." Hạ Dương vỗ nhẹ phía sau thanh niên, thử trấn an.
Nhưng nhím con nhỏ vẫn giãy giụa, "Anh đừng có chạm vào em....."
Hạ Dương ôm chặt nhím con vào lòng, nghiêng đầu khẽ hôn lên sườn mặt của thanh niên, hôn sạch nước mắt dính trên mặt cậu.
"Không sao rồi." Hạ Dương không ngừng hôn xuống.
Nụ hôn nhỏ vụn dừng lại trên mặt, sau lại dần di chuyển xuống dưới, tới gần đôi môi của thanh niên.
Sau đó, Hạ Dương đặt một nụ hôn rất nhẹ lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net