never fall in love until i found him
choi soobin as steve john
choi yeonjun as daniel sam
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
công tử đây, bằng lòng nhảy với ta một điệu không?
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
vào cái năm phồn vinh của đất nước anh, vị vua cai trị lúc bấy giờ được ngợi ca là một người anh minh, luôn một lòng hướng về nước, về dân. ai ai trong làng cũng rất yêu quý ông.
ông có một người con trai vô cùng khôi ngô tuấn tú, chàng là steve hay người đời vẫn gọi với danh 'hoàng tử john'. chàng thân thiện và hay ra ngoài giúp đỡ người dân nên ai nấy cũng quý, mấy cô tiểu thư trong vương quốc và cả những cô nàng ở vương quốc bên cạnh ai ai cũng mê mệt với vẻ đẹp của chàng. chỉ có điều, steve vẫn còn quá trẻ con, chàng ta không muốn lấy vợ mặc cho vua cha hết lời khuyên nhủ.
hôm nay cũng vậy, hai người vẫn tiếp tục nói về vấn đề cưới sinh nhưng steve vẫn một mực không muốn
"cha à, trên thế giới này còn rất nhiều điều thú vị mà con chưa được trải nghiệm qua. con muốn tự mình trải nghiệm nó chứ không phải là bị gò bó vào một người vợ nào đó."
"nhưng steve à, con phải cưới vợ rồi sinh con, sau đó còn nối dõi cho ta nữa, ta già yếu rồi, không biết trụ được đến bao giờ" cha steve mệt mỏi đáp
"xin người đừng nói vậy, người vẫn còn rất khỏe mạnh. nhưng xin người cũng đừng ép con, con hiện tại chưa muốn. thứ lỗi vì đã bất kính" steve cúi đầu nói rồi rời bàn bỏ đi.
nhà vua thở dài, cuối cùng vẫn là không khuyên bảo được gì thằng con, nó quá cứng đầu. lúc này, quan cận thần đứng cạnh mới khẽ lại gần nhà vua rồi nói "thần có ý như này, hoàng thượng nghĩ sao?"
chẳng biết tên đó thì thầm vào tai người mà người trong có vẻ rất thích ý kiến đó, ngay lập tức ra lệnh cho tên quan thực hiện nó ngay lập tức.
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
một vũ hội sẽ diễn ra vào đêm trăng tròn và tất cả các nam thanh nữ tú từ trong vương quốc đến các vương quốc khác đều được mời, với cách này sẽ giúp hoàng tử chọn cho mình một người vợ. một buổi tiệc tùng như vậy, chắc chắn hoàng tử sẽ không thể bỏ qua và các cô tiểu thư khuê cát cũng sẽ ăn diện rất đẹp.
lúc này quân lính đang dán giấy thông báo lên tấm bảng giữa chợ, mọi người bắt đầu vây xung quanh xem và không khí cũng dần trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. một cô gái với mái tóc đen lách ra khỏi đám đông và nhanh chân chạy về phía căn nhà trồng đầy hoa trước cửa.
daniel lúc này đang tưới cho những bông hoa xinh đẹp của mình, mồm thì không ngừng nói 'hãy lớn lên nào'. lúc này cô gái đó chạy xông vào nhà thở hổn hển nhìn em hét lớn, "ngài sam, có tin rất rất quan trọng đây"
"bình tĩnh nào daisy, có gì từ từ rồi nói, mình là con gái, phải dịu dàng tí chứ? em nhìn xem, cửa bị em tông suýt thì sập này" daniel bỏ bình tưới cây xuống, trấn an cô hầu nhà mình
"đức vua mở vũ hội và bắt buộc tất cả các quý tộc đều phải có một người trong nhà tham gia!! nhanh, đi chuẩn bị thôi. em sẽ diện cho ngài một bộ thật đẹp để đè xẹp lép mấy tên công tử vương quốc khác" daisy hào hứng nói, một mực kéo tay daniel vào trong nhà.
"nhưng ta còn chưa bảo là ta sẽ đi mà? sao em cứ hấp tấp?" daniel còn chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi đi. "ngài không đi chẳng lẽ lại để anh billy từ phía đông chạy về đây để đi? đây là bắt buộc. biết đâu, ngài lại kiếm được một cô vợ xinh đẹp nào đó. thế nào mấy cô tiểu thư chả ăn mặc lộng lẫy" daisy thở dài nói, chưa bao giờ cô nàng có thể thành công kéo được công tử của mình ra khỏi nhà.
cô nàng để em ngồi trên giường và bắt đầu tìm những bộ đồ thật đẹp, cứ ướm thử lên người em rồi lại lắc đầu. daniel bị em quay qua quay lại đến chóng hết cả mặt nhưng em cũng chẳng phàn nàn lấy một lời. mãi mới thấy cô nàng lựa được bộ ưng ý cho em (nhìn điệu bộ gật gù kia là rõ). và lần nữa daisy đẩy em vào căn phòng thay đồ và bảo em mặc thử. riết rồi chả biết ai chủ ai tớ.
nhưng daisy có con mắt thẩm mỹ rất cao, bộ đồ này chẳng phải quá đẹp sao? bộ này em diện đúng một lần vào buổi tiệc của bá tước darwin và giờ là lần thứ hai em mặc nó. chất vải mịn màng, đường may tinh tế, tất cả đều do một tay thợ may nổi tiếng charlie may cho em.
"ngài sam, xong chưa ạ? em muốn xem" daisy chờ lâu quá liền gõ cửa và hỏi.
daniel nhanh chóng mở cửa bước ra và em khiến cô nàng đứng hình. đẹp hơn daisy tưởng tượng rất nhiều, nó khiến nàng mừng rơn, daisy khen lấy khen để em, mọi từ ngữ đẹp nhất mà cô nàng có thể dùng đều dành cho em.
"rất đẹp. với vẻ đẹp như này, mấy cô tiểu thư sẽ chết mê chết mệt vì ngài đó!!"
"em đừng có nịnh ta như thế. nhưng bộ này công nhận rất hợp với ta nhỉ? khá khen cho em đó daisy, rất có mắt nhìn" daniel đứng trước cái gương lớn, nhìn đi nhìn lại bộ đồ trên người mình thầm cảm thán. liệu...người đó sẽ thấy như nào nhỉ? ý em là...chàng hoàng tử john. liệu ngài có thấy em đẹp không? ngài sẽ để ý đến em chứ?
daniel đã phải lòng steve rất lâu rồi, về cái năm mà em vừa tròn mười bảy tuổi, steve lúc đó được mười chín tuổi. hôm đó em đang chăm cho vườn hoa oải hương của mình thì steve vừa đi săn về, hắn đi ngang qua và đã dừng lại tại nhà daniel, chỉ đơn giản steve cảm thấy những bông hoa kia rất đẹp, mùi hương thì khỏi bàn.
"xin hỏi..." steve mở lời trước, daniel lúc này mới ngước lên nhìn hắn thì giật mình.
"chào hoàng tử, hôm nay có việc gì mà người lại ghé qua chốn hèn mọn này?" daniel tiến về phía cửa gỗ, mở cửa ra rồi em nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục kính cẩn chào hỏi
"ta chỉ là tiện đường đi ngang qua đây, mùi hương của hoa rất thơm, nó đã khiến ta nán lại đôi chút." steve nói rồi có đôi chút ngập ngừng
"hoàng tử quá khen"
"ta có chút tò mò, rốt cuộc đây là hoa gì?"
"thưa hoàng tử, nó gọi là lavender"
"nó rất đẹp và..." steve ngập ngừng
"có chuyện gì khiến hoàng tử đây bận lòng sao?" daniel mở to đôi mắt nhìn hắn khiến hắn bật cười khúc khích vì sự đáng yêu của em
"và ta cũng không ngờ rằng chủ của vườn hoa này lại xinh đẹp như vậy"
em cười nhẹ một cái. cả hai cứ thế nhìn nhau chả ai nói ai câu nào, rồi daniel đã phải lòng steve như thế đấy. chỉ một câu nói nhẹ nhàng và không kém phần tinh tế đã khiến em không khỏi rung động
"mà lạ thật, em chưa từng thấy hoàng tử john yêu đương ai. chả lẽ không một cô tiểu thư nào khiến ngài ấy động lòng?" daisy cắt đứt mạch hồi tưởng của em
"có thể là chưa đến lúc" daniel chẳng ngước lên nhìn nàng, vẫn chăm chú vào bản thân ở trong gương.
"vậy thì lạ thật, bằng tuổi hoàng tử người ta giờ có cả con rồi" cô nàng vẫn không ngừng thắc mắc
"em đúng là nhiều chuyện thật đấy daisy. nào, lại đây giúp ta chuẩn bị đi chứ, em là người đã nằng nặc kéo ta vào sửa soạn còn gì?" daniel chỉnh lại cổ áo và tay áo
"nhưng mà ngài không thắc mắc sao?" daisy phụng phịu hỏi
"đó vốn là chuyện của hoàng tử, mình có quyền gì mà xen vào hả em?"
"em chỉ tò mò thôi. xong, ngài hôm nay thật sự rất đẹp đấy ngài sam" daisy loay hoay một lúc thì nhanh chóng đứng thẳng dậy, phủi phủi tay thở phào
"vậy là bình thường ta không đẹp sao?" daniel nhướng một bên mày nhìn em
"ngài lại chọc em!!"
"được rồi, ta xin lỗi. hôm nay ở nhà ngoan nhá, ta sẽ về trễ đấy"
"vâng, ngài yên tâm. có gì về nhớ cập nhật tình hình cho em hóng là được"
"sao em không nhờ con bé maris nhà allen ấy? em với con bé đó thân mà?"
"chị maris hôm nay không có đi dự vũ hội á, chị layla đi cơ"
"vậy thôi, ta không có kể cho em nghe đâu. em qua em mách với maris thì con bé lại khóc tức tưởi vì tiếc mất"
"ngài cứ chọc em mãi thôi!!" daisy bực dọc nói
"thôi, đi đây. trông nhà cho cẩn thận"
daniel đi ra trước cửa nơi đã có chiếc xe ngựa đợi em từ trước, tay đánh xe giúp em lên xe sau đấy liền đóng cửa xe lại, tay đánh xe ngồi ở đằng trước nhanh chóng quật dây cương để ra lệnh cho mấy chú chiến mã kia. tiếng xe lộc cộc xa dần, daisy đứng đó ngóng theo mà lòng cô cũng bồi hồi chẳng , chẳng biết sau hôm nay, công tử nhà cô có phải lòng ai không nhỉ?
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
daniel lúc này đang đứng ở bên ngoài mà hít thở, em điều chỉnh lại nhịp thở cũng như nhịp tim của mình. quái lạ, sao nó vẫn cứ đập liên hồi như này nhỉ? gió khẽ lùa vào tóc em khiến nó có đôi chút rối, daniel đứng đó, dựa vào lan can mà nghĩ ngợi điều gì đó.
"tóc em...rối này." bỗng có một bàn tay chạm vào tóc em, daniel giật mình quay qua thì thấy steve đã đứng đó từ lúc nào."hoàng tử john..." daniel nhìn người kia đưa tay chỉnh tóc cho mình, khẽ gọi tên hắn."ta sẽ vui hơn nếu em gọi ta là steve" steve cười tươi nhìn em."sao lại ra đây? em không thích bữa tiệc sao?" hắn đổi cách xưng hô từ lúc nào vậy chứ? thật biết cách khiến người ta đỏ mặt."trăng đêm nay đẹp nhỉ?" daniel khẽ hỏi, không trả lời câu hỏi của người kia.một câu thổ lộ mà người nhật thường dùng khi họ muốn tỏ tình với ai đó, nhưng chắc hắn sẽ không biết đâu."liệu nó có đẹp bằng người trước mặt không?""hoàng tử gặp ai cũng nói vậy sao?""không, ta nói với mỗi em.""người thật biết đùa" em đương nhiên sẽ không tin rồi. cả hai chẳng nói với nhau câu nào mà cứ đứng đó ngắm nhìn vầng trăng tròn trước mặt, nó khiến lòng em được an ủi phần nào khi mà người đã ở trước mặt nhưng em vẫn chẳng có cách nào mà chạm vào."đã trễ rồi, tôi xin phép về trước" daniel quay qua nhìn hắn mỉm cười nói rồi quay đầu bước đinhưng chợt hắn giữ lấy tay em khiến daniel đơ ra, lần thứ hai được chạm tay với người nhưng em vẫn không khỏi bối rối. "bữa tiệc còn dài, đừng về sớm thế" hắn siết chặt tay em nhưng em nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra "thất lễ rồi, tôi cảm thấy không khỏe""vậy ta sẽ cho người đưa em về...""không sao, xe ngựa đang đợi tôi bên ngoài rồi" nói rồi daniel bỏ đi để lại steve ở đó. hắn đứng đó nhìn về phía em đang chậm rãi đi về phía cổng. bóng lưng của em cô độc đến lạ, nó khiến steve muốn chạy xuống và ôm em vào lòng nhưng rồi lại thôi."gió cũng thật dịu dàng" steve biết rõ em muốn nói gì và steve biết rõ lòng hắn đang như thế nào nhưng hắn chỉ là không muốn thừa nhận nó.✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
"sao ngài không kể cho em nghe về bữa tiệc hôm qua?" daisy lúc này đang đứng bên cạnh daniel nhìn em tỉa tót vườn của mình
"có gì để kể sao? cũng chỉ là những người thuộc tầng lớp quý tộc nhảy với nhau"
"không có ai lọt vào mắt xanh của ngài sao?"
"ta chẳng nói chuyện với ai ngoài ethan cả, em biết mà"
"vậy chắc mai mốt ngài sẽ cưới ngài joan luôn quá"
"ôi em cứ làm quá lên, giờ thì đi vào trong nhà đi để ta tập trung tỉa cành nào. em đứng đây một hồi ta sợ đi luôn nguyên vườn của ta quá"
daisy phụng phịu bỏ vào trong nhà, daniel thấy vậy cũng chỉ cười trừ, em vốn hiểu rõ tính khí của cô nàng. lúc này em đang tưới cho vườn hoa của mình mà chẳng để tâm có ai đang đứng ở phía ngoài hàng rào nhìn em
"tên ngốc và vườn hoa" giọng của ai đó vang lên.
"ethan? hôm nay có chuyện gì mà ghé qua vườn hoa của mình??" daniel ngước lên nhìn, hóa ra là ethan.
"tiện đường ghé chơi. mà đúng như cô nàng vicky nói nhỉ? cậu đúng là tên ngốc và vườn hoa"
"thế hả? vậy tính ra hai người đã rất vui vẻ?"
"vui cái đầu cậu, cô ta dậm nát chân mình rồi đây này, chắc chắn là cố tình" ethan vò đầu nói, gã đẩy cửa bước vào trong.
"hôm qua ai đó được nhảy với người mình thương nên giờ đây chắc đang vui lắm nhỉ?" ethan đẩy đẩy vai daniel trêu chọc.
"nào!! đừng có chọc mình"
"aaa, ngài ethan!!" daisy từ đâu chạy ra
"em thân với ngài ấy nhỉ?" daniel nghe tiếng cô hầu nhà mình gọi bạn mình bằng tên khiến em có chút bất ngờ
"cô hầu nhà cậu lúc nào cũng thấy đứng ngoài ngõ nói gì đó với cô nàng nhà allen, lâu lâu mình cũng tham gia nên thành ra cũng thân"
"hóa ra vì như thế mà mỗi lần đi chợ em đều về rất trễ?" daniel quay qua nhìn một cách nghiêm nghị.
"ngài ethan bán đứng em!! mốt em kêu chị maris không kể chuyện cho ngài nghe nữa"
"thôi thôi, vào đây vào đây, tôi muốn uống trà hoa lài quá, em pha một ấm đi rồi tôi sẽ kể em nghe về chuyện của công tử nhà em ngày hôm qua" ethan chẳng kiêng nể khoác tay lên vài cô nàng rồi kéo vào nhà.
"này, cậu dám kể chuyện của mình hả?? này ethan!!!" daniel buông bình tưới cây xuống chạy theo hai con người kia.
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
"cha, con muốn cưới người đó" steve và nhà vua đang ngồi trong bàn ăn thì hắn chợt lên tiếng nói."sao? con có đối tượng rồi à?" đức vua vui mừng ra mặt khi ông cho rằng cách đó đã thành công"công tử nhà họ sam, daniel sam" nhưng sao lại là nam nhân thế kia? mặt ông thoáng chốc tối sầm lại chẳng nói gì, chính xác thì ông không ủng hộ chuyện này."cha?? sao người không nói gì?""con biết rõ mà steve? ta cần người nối dõi nên mới tìm cách giúp con chọn ra một cô vợ, hôm qua rõ là có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp khác nhưng sao con lại không chọn mà lại chọn một nam nhân?" "cha biết rõ, đó giờ con chưa từng yêu ai, trước khi con gặp người đó. người đó khiến con rung động, vậy thì có gì sai hả cha?" "con nên hiểu rõ như thế này, con là con trai ta, người tiếp theo sẽ là vua và cai quản vương quốc này và việc con nên làm là phải cưới vợ rồi sinh ra một đứa con trai để sau này nó thay con cai trị đất nước. con không thể yêu nam nhân" ông bỗng quát to."vậy thì con sẽ không cưới ai cả, nếu không phải là người đó. xin phép cha" "steve, đứng lại đó!!!" ông nhìn thằng con mình vừa bỏ đi mà chợt thấy phiền lòng, sao nó lại cứng đầu như thế nhỉ?quan cận thần đứng bên cạnh thấy thế bèn lo lắng, hoàng thượng vì chuyện của hoàng tử mà hao tâm tổn sức rất nhiều. không thể trách hoàng tử được, người còn trẻ nên suy nghĩ cũng chưa chín chắn. là một thân cận của hoàng thượng, y bỗng muốn làm gì đó giúp cho người, thế là y đã đi một chuyến, đến gặp em.✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
"có chuyện gì mà hôm nay ngài lại đến đây?" daniel rót trà vào ly của y và hỏi.
"về chuyện của hoàng tử nhà ta..." daniel chợt khựng lại khi nghe người kia nói nhưng vẫn cố duy trì nụ cười nghe y nói tiếp"có lẽ hoàng tử nhà tôi khá ưng ngài đây, hoàng tử nhà tôi cũng đã cãi lời cha mình vì ngài nên tôi mong ngài đây có thể khuyên nhủ hoàng tử nhà tôi. ngài biết rõ việc hoàng tử nhà tôi sẽ là người kế vị tiếp theo mà đúng chứ? nên tôi không muốn vì vài chuyện bé cỏn con đó khiến hoàng tử phải bỏ dở cả tương lai của mình. ngài hiểu ý tôi chứ?" daniel bỗng trầm mặc khi nghe thấy như thế, vì mình mà hoàng tử sẽ hủy hoại cả tương lai của người sao? nó khiến daniel cảm thấy mình như kẻ tội đồ vậy"chắc ngài đây hiểu lầm gì đó, ta và hoàng tử cũng chỉ là bạn. ta sẽ giúp ngài khuyên nhủ hoàng tử." daniel cười gượng nói"cảm ơn công tử. tôi xin phép" - y nói xong liền đứng dậy ra vềdaniel vẫn ngồi đó suy nghĩ nhiều thứ, quay mặt nhìn về phía khu vườn sau tấm kính kia, hoa oải hương vẫn đang nở rất đẹp, đẹp như cái năm mười bảy tuổi của em - cái năm em gặp người✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
steve lúc này đang hào hứng cầm trên tay một túi hạt giống, đây là hạt giống của loài hoa lưu ly mà hắn đã tốn rất nhiều công sức mới có được nó. hắn muốn tặng nó cho em để em thêm vào vườn hoa nhà mình. lần nữa đi ngang qua hàng rào trắng quen thuộc, vẫn như ngày đó gặp em, nó vẫn steve vô thức bồi hồi. ngày đó hắn biết rõ đó là hoa oải hương chứ nhưng vì muốn bắt chuyện với em nên đành kiếm cớ vậy."công tử sam!!" steve đứng ngoài hàng rào trắng gọi to.em vội nhìn về phía hắn, cười nhẹ một cái rồi nhanh chóng bỏ cây kéo xuống mà đi ra chỗ của hắn."hôm nay hoàng tử john ghé qua có chuyện gì sao?" em cười gượng hỏi"ta đã bảo cứ gọi ta là steve cơ mà?" steve bĩu môi nói, giơ ra trước mặt daniel chiếc túi đựng những hạt giống trong đó "ta có cái này muốn cho em!! đây" daniel nhìn túi hạt rồi suy nghĩ hồi lâu, em đẩy nó về lại phía hắn khiến steve chợt khựng lại, nụ cười trên môi cũng tắt từ lúc nào. "người không cần phải làm vậy đâu, sao lại phải tặng quà cho ta chứ. ta và người cũng chỉ là bạn"'cũng chỉ là bạn', chỉ bốn từ đơn giản nhưng có hai trái tim chợt vỡ nát. steve đau mà chính em cũng chẳng dễ chịu gì khi nói câu đó."vì ta thương-" steve muốn nói gì đó nhưng daniel dường như không muốn nghe, em ngắt ngang lời hắn, "người cũng nên lấy vợ đi thôi. nhà vua có lẽ đã rất mong ngóng việc đó.""em nói gì vậy??""ta nói là người hãy cưới vợ đi, ta không muốn ta là thứ cản trở người. người có một tương lai phía trước." đúng, một tương lai không có em, ngay từ đầu đã như vậy."ta vốn cũng không muốn quá thân thiết với người!!"cố ngăn bản thân không bật khóc mà nói ra những lời đó. steve sau khi nghe vậy thì trở nên tức giận, hắn nắm lấy vai em rất đau, em vùng ra nhưng không thể. "em nói dối, nhìn vào mắt tôi đi", nhưng daniel đã tránh né nó"sao ai cũng như vậy?? sao ai cũng ép ta làm những điều ta không thích? cưới vợ sinh con hay là kế thừa ngôi vị, ta không muốn.""người đừng nói vậy, nhà vua sẽ rất đau lòng nếu nghe được" "vậy còn ta?? em có nghĩ đến cảm giác của ta khi em nói như vậy không?" steve lớn giọng hỏidaniel chợt im bặt không thể nói gì hơn, em cũng đau chứ nhưng vì người mình thương, em quyết không để mình yếu đuối. thấy người kia chỉ im lặng, steve bất chợt cười giễu một cái rồi buông em ra. vẫn dúi vào tay em túi hạt giống rồi bỏ đi."cứ tưởng em sẽ khác, hóa ra em cũng như bao người, không hề quan tâm đến cảm xúc thật của ta", đó là câu nói cuối cùng của steve trước khi người bỏ đi. daniel nhìn theo bóng lưng kia, sao nó ảm đạm đến lạ?dù vậy nhưng steve vẫn kiên trì ngày qua ngày đi ngang qua nhà em để có thể nhìn thấy nụ cười tươi tắn ngày nào khi chăm sóc những bông hoa kia, chỉ là em lần nữa khiến steve thất vọng vì em giờ đây đã để cho cô hầu chăm sóc vườn chứ không còn đích thân chăm nữa.steve chấp nhận cưới vợ, đó là những gì em được daisy mách lại vào hai tuần sau đó. cô nàng cũng bảo gần hai tuần trước ngày nào cũng đi ngang qua nhưng lại không gặp được em nên lúc nào steve trông có vẻ rất buồn."vậy là ngài để cho hoàng tử cưới vợ thật ạ?" daisy hỏi"thì đó sẽ là chuyện sớm muộn mà em?""người không thấy buồn sao?" "buồn? sao ta phải buồn chứ?" "nếu người không quan tâm hoàng tử vậy sao người không chịu ăn uống và giấu nhẹm đi những cây hoa lưu ly trong phòng người?" "vì chỉ có như vậy, hoàng tử mới bỏ cuộc" daisy nhìn theo công tử nhà mình mà thở dài, gần hai tuần này em chỉ ăn một tí rồi lại bỏ, khiến cô nàng sầu não muốn chết.
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
✧・゚: *✧・゚:* ✧・゚: *✧・゚:*
end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net