Truyen30h.Net

soonhoon | ăn vụng

3|

ssalmellodi

Jeon Wonwoo thật sự không biết phải làm gì trước tình cảnh này, định bụng là gọi cho cảnh sát nhưng nếu trong trường hợp này thì có lẽ Lee Jihoon và cả anh sẽ trở thành tình nghi lớn nhất, đằng nào đến hiện tại Kwon Soonyoung không có mặt ở đây và tất nhiên là không liên lạc được.

Đặt Lee Jihoon lên chiếc giường nệm đơn ở bên nhà mình. Jeon Wonwoo trước mắt không thể nào để cậu ở lại trong ngôi nhà vừa phát hiện một cái đầu người được!

Dù gì cũng xuất phát từ tình cảm xóm làng, Jeon Wonwoo cũng không ngại ngùng gì khi đem Lee Jihoon vào nhà mình. Mà đều thằng đàn ông ở chung thì ngại ngùng cái gì?

.

Thằng nhóc Kim Mingyu đối diện thấy Jeon Wonwoo đang đi loanh quanh trước sân nhà của Lee Jihoon cũng tò mò mà chạy ra.
"Anh! Làm gì vậy?"

Jeon Wonwoo đang sốt ruột vì không biết có nên gọi cảnh sát không, cứ đi vòng vòng trước sân nhà người ta như thế, vò đầu bứt tóc, vô cùng bối rối. Nghe thấy tiếng của Kim Mingyu gọi mình liền giật bắn cả người.
"Gyu. Anh phải làm sao đây?"

"Dạ? Có chuyện gì vậy?" Kim Mingyu thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của Jeon Wonwoo, trong lòng cũng không yên.
"Sao anh lại đứng trước nhà của anh Jihoon?"

"Anh... anh..." Jeon Wonwoo cảm thấy thằng nhóc này thật sự đáng tin tưởng vào, bởi vì đó giờ anh ở nhà một mình, mỗi khi có chuyện gì đều nhờ Kim Mingyu giúp đỡ. Nó cao ráo, đô con, lại còn hiền lành chất phác, à tất nhiên là đẹp trai nữa. Jeon Wonwoo thay vì xem nó giống như một đứa em trai thì lại xem nó như một thằng bạn cùng đôi lứa, là một nơi đáng để tin cậy và trút bỏ hết đôi điều tâm sự muộn phiền.

Nhưng còn về chuyện đầy mối lo ngại này thì anh có nên nói cho Kim Mingyu biết không? Vốn dĩ đây không phải chuyện của anh, càng không liên quan tới Kim Mingyu, mà ai cũng rõ nếu xen vào những vụ liên quan tới xác người như thế này thật không hay tí nào.

Kim Mingyu thấy Jeon Wonwoo đang bất động thanh sắc, đứng chôn chân cả nửa ngày trời, hình như đang nghĩ gì đó mà sắc mặt vô cùng kém, lại chẳng để ý tới nó. Cuối cùng nó buồn bực quan sát anh từ đầu đến cuối. Sau đó khịt khịt cái mũi, mày nhíu lại nói.
"Anh, em ngửi thấy mùi gì đó khó chịu quá."

Jeon Wonwoo giật mình, không để ý đến sự việc khác, nghe Kim Mingyu nói vậy, theo phản xạ mà đưa tay lên ngửi.
Rõ ràng lúc nãy anh đã tắm rửa rất sạch sẽ rồi mà, chắc không phải mùi tanh tưởi của thứ kia đâu đấy chứ?

Kim Mingyu thấy Jeon Wonwoo cứ kì lạ mà ngửi lên tay mình, liền bực bội nắm chặt lấy cổ tay anh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao trông anh sợ hãi như vậy?"

Nói rồi Kim Mingyu cũng thử ngửi lên lòng bàn tay của anh, cảm thấy mùi tanh tanh ngày một ngửi thấy rõ hơn. Nó nhíu mày.
"Anh vừa mần cá sao? Tanh thế?"

"Anh... Gyu... em có thể đừng nói chuyện này với ai được không?" Jeon Wonwoo biết cái gì mình cũng không qua mặt được với nó, đành bất lực kéo nó vào trong nhà mình mà kể lại sự việc vào nhà Lee Jihoon giúp phá cửa nhà kho đến việc phát hiện cái đầu người trong balo.

Nghe xong tất nhiên Kim Mingyu không thể nào chấp nhận được, đánh cái đét vào vai anh.
"Nếu đây là chuyện hài thì nó thật sự không vui đâu anh ơi."

"Gyu... tin anh. Anh thật sự đã thấy nó." Jeon Wonwoo không biết phải diễn tả như thế nào, nhìn Kim Mingyu đang đem vẻ mặt nhăn nhó kia kiểu như - Anh thật sự đùa không vui tí nào!

Trong lúc Jeon Wonwoo cố gắng thuyết phục Kim Mingyu tin mình thì Lee Jihoon ở trong phòng ngủ như điên mà lao ra ngoài, mặt mũi đầy nước mắt nhem nhuốc gương mặt gầy gò đáng thương kia. Cậu hoảng loạn chạy đến ôm lấy tay Jeon Wonwoo mà khóc lóc, la hét như người điên.

"Giúp tôi... giúp tôi đi... làm ơn... tôi xin cậu..."

Jeon Wonwoo không kéo Lee Jihoon ra khỏi người mình, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu trấn an.
"Được rồi, cậu bình tĩnh đi đã."

Lee Jihoon chỉ vừa tỉnh dậy sau cơn ngất do cái đầu người mang đến. Lúc đưa mắt nhìn xa xăm trong căn phòng chưa lần nào chiêm ngưỡng, cậu nghĩ rằng tất cả sự việc xảy ra từ sáng tới giờ đều là một cơn ác mộng kéo dài không kết thúc, cậu đã hi vọng điều đó là sự thật vì nó quá kinh khủng, hoàn toàn không muốn nhớ lại hay để nó trở thành một mảng kí ức tối tăm được. Nhưng khi nghe thấy tiếng của Jeon Wonwoo nói chuyện với Kim Mingyu ngoài kia, trong lòng như lửa thiêu, từ bối rối hoang mang đến lo lắng sợ hãi, cuối cùng là khóc lóc như kẻ điên, mất bình tĩnh mà bỏ chạy đến chỗ Jeon Wonwoo.

Kim Mingyu thấy Lee Jihoon như thế, trong lòng không khỏi khó hiểu, nó nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi Jeon Wonwoo sau đó để cậu bình tĩnh ngồi trên ghế.

Lee Jihoon hít thở khó dần, tức ngực không thôi. Tiếng nấc của cậu vang lên từng đợt khiến cho hai người kia thật không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng cậu đưa tay ôm mặt khóc.

"Thì ra suốt mấy năm qua tôi lại sống chung với một kẻ bệnh hoạn như thế sao? Hắn ta sao có thể làm ra những chuyện còn quá đáng hơn cả cầm thú như vậy chứ? Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"

Nghĩ đến cảnh tượng ngày ngày mình sống chung, ăn cùng và ngủ cạnh với một kẻ ngày đêm đi đi lại lại ở bên ngoài sau đó đem giấu cái đầu người trong cái balo mà mình chuyên sử dụng, Lee Jihoon dù ra sao cũng không bao giờ tưởng tượng ra tới cảnh tượng mà trong phim hình sự của cảnh sát mới có được lại xuất hiện ngay trong cuộc sống của mình.

Kwon Soonyoung vào cái ngày ngỏ lời yêu thương với cậu, đeo đuổi cậu không buông vì chỉ muốn cậu trở thành một mảnh ghép duy nhất còn thiếu trong trái tim hắn.

Lời nói, cử chỉ ngọt ngào ôn nhu như làn nước hồ mùa thu dưới ánh bình minh tờ mờ tối kia luôn khiến cậu day dứt mối tình đầu không buông, sự ích kỉ muốn giữ anh thành của riêng mình ngày một nối đuôi nhau, chắp vá những mảnh vụn của hạnh phúc trong cuộc đời mình.

Và cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải có một sự sợ hãi khi nghe nhắc đến cái tên vỏn vẹn ba âm tiết - Kwon Soonyoung.

Kim Mingyu lúc đầu cứ nghĩ Jeon Wonwoo nói đùa, cứ đem vẻ mặt đùa đùa giỡn giỡn mà nói chuyện. Bây giờ nhìn Lee Jihoon, người mà nó không thân thiết mấy lại biểu hiện như vậy, nó cũng lấy lòng sinh nghi, liền để Jeon Wonwoo ở lại an ủi Lee Jihoon một cái sau đó tự mình đến nhà kho xem thử.

Kim Mingyu bước ra sân nhà của Lee Jihoon, lẳng lặng quan sát bao quát căn nhà, thấy cũng không có gì kì lạ liền vòng ra phía sân sau.

Nó nhìn cánh cửa nhà kho đã đóng lại kia, không hề lo lắng hay hoảng sợ gì mà liền đi thẳng vào trong.

Một thằng nhóc hai mươi mốt tuổi đầu, chỉ mới bỏ qua ở tuổi hai mươi tất nhiên tính ưa tò mò là vô cùng cao, vả lại nó còn thích thám hiểm, đặc biệt hứng thú với mấy thứ kinh dị. Lần này nghe có chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không thể nào bỏ qua được.

Nó đẩy cửa đi vào, lập tức nhíu mày. Đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm cái thứ "đầu người" kia nhưng chả có gì cả, lúc nãy Jeon Wonwoo còn bảo là máu đổ khắp nơi, có cả cái balo nồng nặc mùi nước hoa, thứ ghê tởm nhất là cái đầu người, nghe kể thôi đã hình dung được cái khung cảnh ghê rợn thế nào rồi.

Nhưng Kim Mingyu lấy làm lạ, tại sao nó không thấy điều gì bất thường hết vậy?

Phòng kho vẫn bình thường, đồ đạc không có dấu hiệu của sự di dời đi một chỗ nào, càng không có dấu hiệu của việc có người đi vào ngoại trừ cái ổ khóa bị vỡ đi đã được đặt lên bàn kia.

Kim Mingyu đỡ trán, lại lắc đầu.
Tại sao mình lại đi tin một lời nói đùa vô hại như thế chứ? Rốt cuộc cả Jeon Wonwoo và Lee Jihoon đang diễn trò gì vậy? Thật sự đùa chả vui tí nào.

Nhưng nhờ có thứ gì đó, đáng lí nó định bước ra ngoài rồi nhưng vì tính tò mò cùng khẩn trương đột nhiên dậy sóng trong lòng, Kim Mingyu khom lưng xuống nhìn vào bên dưới cái bàn gỗ thủ công.

Nó hoảng hốt trợn to mắt nhìn thấy cái đầu người của một tên đàn ông đầu đinh, gương mặt hốc hác, làn da chết đã nhăn nhúm uốn nếp đến khó coi, đôi mắt đặc biệt không nhắm mà trợn trắng mà không tròng nhìn về phía Kim Mingyu, cái miệng tím tấy kia lại mở ra, cái lưỡi bên trong hình như đã bị cắt lìa đi, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài miệng, còn có bên cạnh là những bộ phận tay chân bị cắt rời, thịt ở phần tay trái đã bị thối rữa, mục nát đến độ một phần xương trắng lộ rõ ra bên ngoài.

Kim Mingyu trong chốc lát bị hù đến xém rơi cả quả tim, cũng quên đi việc phải phản ứng như ôm mặt bỏ chạy hay la thét đến kinh hoàng. Nhưng cuối cùng, nó chỉ biết nhìn, nhìn chăm chăm vào đôi mắt không có tròng đen kinh dị của cái đầu người.

Lúc này, cánh cửa nhà kho như có một lực tác động lên thật mạnh, lập tức đóng chặt lại, tiếng va chạm lớn đến đinh óc, chói tai.

Kim Mingyu run rẩy, hai chân muốn nhão ra như bùn như đất mà ngã lăn ra sau, con mắt chết đứng nhìn thân ảnh cao to ẩn người trong góc tối của căn phòng.

"Ai... là ai?!" Kim Mingyu thét lớn, nó được cái thân hình cơ bắp do tập thể hình mà thành, nghe vậy cũng biết nó khỏe hơn cả người bình thường. Nhưng những lúc thế này chẳng hiểu sao sức lực mình tập luyện bấy lâu lại thành công cốc, nó chỉ biết ú ớ như tên ngốc mà hỏi kẻ đang đứng lấp ló ở trong góc khuất mà không chịu hiện diện ra kia.

Kim Mingyu hoảng loạn, dựa vào cái tủ kệ gỗ đã bị mục kia mà đứng dậy, vội vàng chạy ra tới cửa mà đẩy mạnh, dùng có bao nhiêu lực, cánh cửa bằng kim loại cũng không hề nhúc nhích hay lay động. Nó có dùng tay đẩy, chân đá, đến độ hình thù của cánh cửa có phần bị móp đi một chút cũng không có tác dụng.

Cứ dồn sức để mở được cửa, Kim Mingyu nào hay kẻ kia đã đi tới gần mình, trên tay còn cầm theo con dao găm, hắn mỉm cười.

"Lại đây, món đồ chơi mới của ta." Giọng hắn khàn khàn, còn kèm theo tiếng cười vang rộ lên giữa bầu không khí trăm phần đáng sợ.

Kim Mingyu ngạc nhiên rồi liền hét toáng lên khi thấy mặt của hắn.

Hắn mặc áo sơ mi màu trắng nhem nhuốc máu, dù nửa bên mặt dính không ít máu đỏ nhưng Kim Mingyu có mù cũng nhận ra người này là ai.

Nó lóng ngóng tay chân, cố gắng chống cự khi hắn vươn cánh tay đang cầm lấy cây dao sắc bén bóng nhẵn của kim loại. Nhưng cây dao một lực mạnh đâm phập vào cánh tay trái của Kim Mingyu, nó thét lên trong đau đớn.
"Kwon Soonyoung!!"

Lại đây, món đồ chơi mới.

Rồi ta cùng lột đi làn da ngăm màu bánh mật của kẻ bị giết.

Dùng tấm da đan xẻ nên một bức tranh màu da người.

Một bức tranh tuyệt mĩ nhem nhúa màu máu.

Lại đây, món đồ chơi mới.

Lấy hình hài của kẻ bị giết.

Lấp thành một ngôi nhà cho món đồ chơi.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net