Truyen30h.Com

[ SovNaz/ Ussr x Nazi] Drop vì tôi thấy nó xàm

Thế Nào Là Vừa Đủ?

YuuyiinYeong

Warning: Xàm + lặp từ

Lộp bộp

Lộp bộp

...

Tiếng mưa rơi đập vào mái hiên nhà hàng xóm.

Đã gần vài tháng kể từ chuyến công tác ở Trung Quốc.

Mấy ngày hôm nay rồi, mưa mãi chẳng ngớt. Cứ như ông trời đang trút nỗi tủi hờn của bản thân mình xuống đầu nhân loại vậy.

Đã mấy ngày chẳng thấy Soviet về, y còn cả đống việc cần giải quyết ở chỗ Russia mà.

Tờ mờ sáng, không gian tối đen như mực.

Thứ ánh sáng duy nhất phát ra là từ chiếc điện thoại nơi góc phòng.

-"Nghe máy đi chứ..."_ Hàng trăm cuộc gọi nhưng chẳng một lời hồi đáp, Third Reich gục đầu xuống gối.

Cả tuần rồi hắn và người thương chẳng gặp nhau. Moscow lạnh lắm, người biết không?

Mất liên lạc với y cả một tuần trời, bận bịu cái gì mà không có thời gian nghe một cuộc điện thoại hay trả lời một tin nhắn?

Hắn nhớ cái hơi ấm y để lại cho hắn, nhớ cái ôm, cái hôn từ hồi còn ở Bắc Kinh, nhớ cái mùi hương ngọt ngào thoáng qua lẫn với mùi thuốc súng.

"Thế nào là một cái ôm vừa đủ?"

"Còn hôn nữa, thế nào mới là đủ?"

Câu hỏi ngớ ngẩn ấy cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Third Reich.

Giờ mình hắn, ngồi đó.

Những mảnh ghép như gương vỡ, vương vãi trên sàn. Những bộ quần áo nhăn nhúm, những cuốn sách...

Chẳng buồn dọn...

 Nazi gục đầu trên sàn nhà, cái lạnh buốt ngoài kia theo nền gạch xộc lên não hắn. Cái lạnh của Moscow...

Biết sao được, giờ chỉ có cái lạnh thấu xương này mới làm hắn nguôi ngoai nỗi nhớ y thôi.

Một tuần...

Có nghĩa là 7 ngày, 168 giờ, 10 080 phút, 640 800 giây.

Phải chăng trong thời gian đó Soviet không có một chút thời gian rảnh nào ư?

Hay đối với y, cái danh "người thương" y dành cho hắn chỉ là hữu danh vô thực?

Hắn như vậy mấy ngày qua rồi. 

Bụng réo liên hồi vì đói, hắn bỏ bữa.

Hai quầng mắt thâm đen vì thiếu ngủ.

Chẳng buồn ăn, cũng chẳng ngủ nổi.

Third Reich cuộn mình lại, để cái lạnh buốt kia ôm lấy thân xác gầy mòn tả tơi.

Một tiếng đồng hồ nữa cứ thế trôi qua vô nghĩa.

Ussr vẫn bặt vô âm tín sau cả chục cuộc gọi.

Chán nản vứt điện thoại sang một bên, hắn biết, dù có gọi nữa, gọi mãi thì kết quả vẫn gần như bằng không.

Lê lết thân xác mệt mỏi xuống tầng dưới.

Phải, từ hôm y đi hắn chẳng ra khỏi phòng.

Nền nhà đã phủ một lớp bụi mỏng, phòng khách không có người ở nên đã lạnh lại càng lạnh hơn.

J.E và I.E cũng có gọi cho hắn, nhưng làm sao Nazi có thể để hai người đó thấy bản thân trong bộ dạng này đây?

Trích một đoạn trong nhật ký của Third Reich vào vài ngày sau đó:

Ngày 04/ 06/ 20xy

Ngày thứ mười một mất liên lạc với tên Cộng sản

Khốn, làm cái gì mà bận thế? Bảo đi một tuần rồi về mà?

Bận tới nỗi không có thời gian trả lời điện thoại của ta? Hay cụt mẹ tay rồi?

Dù lý do có là gì, cứ thử vác mặt về đây xem, xem ngươi còn đi được nữa không.

Lúc đó đừng trách ta bám ngươi cả ngày, có trách thì trách ngược lại cái thứ vô tâm là ngươi ấy Soviet.

Nhớ ngươi..

...

Ngày 05/06/20xy

Ngày thứ mười hai

Rồi cứ thế, ngày lại ngày.

Ngày thứ mười bốn

Khi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa kính, trời cũng chẳng còn những còn mưa nặng hạt như những ngày trước.

Có lẽ nỗi tủi hờn của bầu trời xám xịt lúc trước đã được trút hết xuống mặt đất, hòa vào không khí, hòa vào đất đai rồi cứ thế tiêu tan.

Thẩn thơ nhìn lên cửa sổ ngắm những chú chim nhỏ tíu tít trên cành (thật ra là đói, mệt tới nổi không dậy nổi:v), tiếng mở khóa cửa như kéo Third Reich về với thực tại.

Người thương của hắn... về rồi.

Thân xác hắn như gắn động cơ, bật dậy định lao xuống lầu mà ôm chầm lấy y.

Thế nhưng vì lý do gì đó lại khựng lại.

Rõ là đã mong ngóng Soviet từ rất rất lâu, nhưng thấy y về, tâm trí hắn lại toàn những nỗi uất ức tủi hờn.

- Nazi à? Ta về rồi _ Tiếng Ussr từ dưới lầu vọng lên, nhìn lớp bụi dính trên đống đồ nội thất cùng không khí lạnh lẽo đến tang thương là y biết không ổn rồi.

Giờ mới biết có điều bất thường hả? Nếu như cái điện thoại cù lần của y không bị cốc coffee của Russia đổ vào xong ngỏm thì chắc cũng chẳng tới mức độ nghiêm trọng thế này.

Thôi ngài Soviet ạ, lên tự thú dần đi là vừa.

Bước trong dãy hành lang mà lòng nặng trĩu, tự hỏi hắn sẽ nói gì khi thấy y vác mặt về?

-"Chắc vẫn đang ngủ"_ Y khẽ hé mở cửa phòng hắn,nhìn vào trong.

Hắn ngồi trên giường, quay lưng về phía cửa.

Đống cảm xúc lẫn lộn không cho phép Nazi lên tiếng, càng không cho phép hắn quay mặt lại nhìn người hắn thương.

Đèn không bật, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi từ cửa sổ khiến cảnh vật tối tăm của những ngày thiếu y như sáng bừng.

- Third Reich à, ta về rồi..._ Ussr nhẹ nhàng mở cửa, tiếng vào bên trong

- ..._ Nazi

Soviet đứng song song với hắn, gần thật gần.

Hắn vẫn chẳng quay đầu lại, môi mím chặt để nước mắt không theo đó mà rơi xuống.

- Ờ... ờm... do một số việc đột xuất nên... ta có về hơi muộn... thứ lỗi cho ta... nhé?_ Ngập ngừng, y cúi đầu nhận lỗi với hắn. 

-..._ Hắn vẫn chẳng nói chẳng rằng. Nhưng nào ai biết, ngay lúc này, khóe mắt hắn đã ửng đỏ rồi ngân ngấn nước.

Lúc này y vẫn chẳng biết hắn khóc, càng không biết việc Third Reich vì mình mà không ăn không ngủ cả tuần trời.

Ngài Hồng Quân đây chỉ nghĩ đơn giản là hắn đang không muốn nói chuyện với mình, hay chỉ đang giận dỗi một chút thôi.

Bất lực, y đành vòng tay ôm hắn từ phía sau.

- Third Reich, ta xin lỗi, đừng giận_ Y thở dài, vâng, anh đây là vẫn chưa biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ôm hắn vào trong lòng, từ thân nhìn vừa đủ nằm trong vào tay y nay đã gầy đi rất nhiều.

- Third Reich... ngươi... bỏ bữa à?_ Y lo lắng cúi xuống nhìn hắn.

Nazi chẳng nói gì, chỉ quay người lại ôm y thật chặt.

- Ngươi... ổn chứ?

Bao nhiêu câu hỏi han, quan tâm trước đó hắn dự sẽ nói với y đều như đặc quánh lại nơi cuống họng, chẳng thốt nên lời. 

Hắn gục vào y, nức nở

Nước mắt cứ thế tuôn, hắn chẳng kiểm soát được bản thân mình lúc này nữa rồi.

Trước những giọt lệ rơi ra từ khóe mi nơi hai viên ngọc màu máu ấy, Soviet lặng người.

Giờ thì y hiểu rồi.

- Nín đi, là ta sai, ta xin lỗi_ Y xoa đầu hắn dỗ dành_ Đ-đừng khóc... 

- Hức- tên chết bầm nhà ngươi..._ Hắn vẫn khóc, hai hàng lệ cứ thế làm ướt đẫm chiếc sơ mi trắng của y_ Tại sao? Tại sao lại không trả lời tin nhắn của ta? Tại sao lại biệt tăm biệt tích như thế? Biết ta lo lắm không?

Phải mãi một lúc sau, Nazi mới ngừng khóc, thay vào đó là tiếng nấc, tiếng sụt sùi

Đưa tay quẹt đi hai hàng nước mắt lăn trên gương mặt hắn... sót chết mất...

- Ngốc... tại sao phải tự hành hạ bản thân như vậy? Chẳng phải ngươi nói không có ta, ngươi vẫn sẽ sống tốt trước đó sao?

- Làm sao sống tốt được cơ chứ? Vốn dĩ ngươi là một phần trong cuộc sống của ta kia mà?_ Hắn cười, càng ôm y chặt hơn_ Aa... ta nhớ ngươi chết mất...

- Yên tâm... giờ ta ở đây rồi_ Y hôn lên trán hắn_ Ta cũng nhớ ngươi lắm, người thương của ta.

Cười tươi thế này đồng nghĩa với chấp nhận tha thứ rồi nhỉ? Sau cơn mưa trời lại hửng, ôm chặt hắn trong lòng mà phiền muộn mấy ngày qua cứ như tan biến hết.

Thật ra chẳng phải riêng Third Reich mất ngủ, bỏ bữa đâu.

Y cũng chẳng khấm khá hơn là bao, lao đầu vào công việc, quên cả nghỉ ngơi. Chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về bên hắn.

- Tên ngốc nhà ngươi... Mắt thâm đen hết cả rồi... Lại còn ốm đi nữa... Muốn ta sót đến chết hay gì?_ Ussr

- Ngươi khác mẹ gì, không phải ta không nói có nghĩa là ta không thấy đâu thằng đần ạ_ Nazi

- Tại muốn sớm về với ngươi thôi_Ussr

- Không thèm, lần sau biến đi đâu được thì đi, ta mặc kệ_ Nazi

- Ồ? Ghê vậy sao? Vậy ta đi nà_ Y đứng dậy tính rời đi 

Hắn đưa tay kéo lại, tự nhiên câu hỏi kia lại một lần nữa xuất hiên trong đầu hắn.

- Soviet này... Thế nào ... là một cái ôm vừa đủ? Còn ... hôn nữa, thế nào là vừa đủ?_ Hỏi xong hắn quay mặt đi chỗ khác, chẳng dám nhìn thẳng vào y

Ussr cười, nâng cằm hắn lên kéo sát lại vào người mình.

- Muốn thử không? Tên ngốc?

////////////

Chap này khá ngắn nhỉ? Do tuần qua Kiến bận vcl ra ấy:v

Một tuần 5 bài thuyết trình là đủ hiểu

Lại còn sắp thi giữa kì nữa chứ:( Chẳng ôn tập gì nhiều nhưng nói chung là Kiến cũng khá bận á

Nên là đừng hỏi vì sao chap này vừa xàm, vừa ngắn mà thời gian ra chap lại lâu:D

À, thông báo cho mấy cô một tin khá... vui?

Là....

Kiến có 10 điểm Văn rồi hahahhahahahaha:))

Điểm thuyết trình thôi, nhưng cũng đủ để Kiến giãy đành đạch rồi:D

Một ngày tốt lành nhaa

Yêu mấy cô lắm:>

Luv u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com