Truyen30h.Net

Su Tro Lai Cua Em Gai Quoc Dan Tieu Nhat That

Giờ tự học, Tô Đào phát đề Toán cho cả lớp, sau đó ngồi lên bàn giáo viên, trong lớp vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng soạt soạt của bút viết.

Tô Đào chống cằm, hời hợt làm hết câu này đến câu khác, không khí yên tĩnh rất dễ gây buồn ngủ làm Tô Đào ngáp một cái.

Ở dưới có không ít bạn học ngẩng lên nhìn cô.

Lớp trưởng lại buồn ngủ à?

Từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy ai ngày nào cũng ngủ mà vẫn học giỏi được như vậy!

Tất nhiên là Tô Đào sẽ không ngủ rồi, làm sao có thể ngủ trên bục giảng được chứ, cô vẫn còn nhớ trách nhiệm của lớp trưởng đó nha, ngáp xong thì giải đề tiếp.

Tiết tự học qua một nửa, bài tập cũng làm xong rồi, cô xoay người vặn cái cổ đau nhức, ngồi thêm một lúc thì đứng dậy đi tuần tra trong lớp xem có ai giở trò bậy gì không.

Tô Đào đi một vòng thì thấy có rất nhiều bạn học đang giải câu hỏi thứ 2 của đề 2, người trả lời được không nhiều lắm, câu này đúng là có hơi khó, lấy từ đề của mấy năm trước.

Suy nghĩ một chút, cô cầm phấn viết lên trên bảng ý tưởng của bài toán, cô không trực tiếp viết ra các bước mà chỉ viết ý tưởng và công thức cần áp dụng, cuối cùng viết ra đáp án của bài, như vậy mọi người có thể làm theo các ý tưởng này và so đáp án xem có đúng không.

Âm thanh soạt soạt từ bảng truyền đến làm các bạn học hiếu kỳ ngẩng đầu lên, lúc đầu ai cũng nghi ngờ nhìn cô, thậm chí còn có người muốn hỏi cô đang làm gì.

Nhưng sau đó có người đã nhận ra, lớp trưởng của bọn họ là muốn viết cho họ cách làm nên kịp thời chặn lại âm thanh của các bạn học khác.

Sau khi Tô Đào viết xong chữ cuối cùng, đa phần mọi người đều biết cô đang viết cách làm của bài nào, những người thích ghi chép đều đã chép xong và bắt đầu ngẫm nghĩ cách làm.

Tất nhiên cũng có người xem xong vẫn không hiểu cách làm.

"Lớp trưởng ơi, mình xem không hiểu, cậu giảng lại giúp mình đi."

"Đúng đó, mình cũng xem không hiểu, cầu giải thích."

"Học thần! Lạy cậu đó, giảng một chút đi."

Ý tưởng ban đầu của Tô Đào là để mọi người tự suy nghĩ, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều câu hỏi như thế này, chỉ có bản thân tự mình áp dụng các công thức và giải đáp được các ý tưởng của bài thì lần sau mới làm được các bài tương tự.

"Mình nghĩ chắc sẽ có bạn muốn tự nghiên cứu cách làm bài này, cho nên những bạn nào chưa làm được bài này thì cứ làm tiếp những bài sau đi, sau khi kết thúc tiết học thì có thể tìm mình để hỏi."

Tô Đào nói xong, trong lớp lại yên lặng, Thời Hàn ngồi ở bàn cuối cùng giơ tay cho cô một like.

Giờ tự học kéo dài liền hai tiết, vốn dĩ tiết này là giờ toán nhưng mà giáo viên dạy toán lại xin nghỉ cho nên tiết này thành tiết tự học, sau khi hết giờ thì nghỉ một chút rồi học tiếp.

Chỉ là năm hai nhưng họ đã bắt đầu cảm thấy không khí khẩn trương của năm ba rồi, để trúng tuyển vào trường đại học mong muốn nên ai cũng không dám lười biếng.

Tô Đào ngồi trên bục giảng tiếp tục giải đề, đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ, bút trong tay lập tức dừng lại ngẩng đầu lên xem.

Tiếng nức nở càng ngày càng to, các bạn trong lớp ai cũng nghe thấy, tất cả đều dừng bút nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Là ai đang khóc à?

Không ít tiếng bình luận vang lên.

"Ai đang khóc vậy!"

"Có người đang khóc sao?"

"Hình như là Dương Hề Hề"

"Hề Hề? Sao cậu lại khóc?"

"Cậu làm sao vậy?"

Đã biết được là ai khóc nên các bạn học có quan hệ tốt với cô ấy đều đang an ủi cô.

"Hề Hề, có thể nói cho mình biết xảy ra chuyện gì không?", Tô Đào bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng hỏi.

Sự uất ức trong lòng của Dương Hề Hề không thể kìm nén được nữa, cô ấy nằm gục xuống bàn và khóc lớn.

"Đừng khóc nữa mà, nói cho mình biết xem cậu đã gặp phải chuyện gì, mình sẽ giúp cậu, nếu cậu cảm thấy một mình mình không làm được thì lớp mình còn hơn bốn mươi bạn học nữa mà, nhiều người thì lực lượng lớn, mọi người nói có đúng không?", Tô Đào an ủi Dương Hề Hề.

Dương Hề Hề ngẩng đầu lên, một mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói ra mọi chuyện.

Sau khi Tô Đào tìm hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt cô đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Các bạn khác trong lớp cũng nghe thấy rõ ràng, ai ai cũng tranh nhau vì Dương Hề Hề bênh vực kẻ yếu.

"Sao lại có loại người như vậy cơ chứ"

"Khốn nạn."

"Không biết xấu hổ."

"Tìm hắn tính sổ!"

"Đúng đó! Tìm hắn tính sổ!"

Ai ai cũng nóng lòng muốn đứng dậy đi tính sổ.

"Tất cả ngồi xuống! Ai cũng không được động."

Mặc dù trong lớp tuổi của cô là nhỏ nhất, nhưng lại là người chín chắn, học hành cũng giỏi, hành động luôn khiến người khác nghĩ cô đã trưởng thành, không chỉ các bạn học mà ngay cả các giáo viên nhiều lúc cũng quên mất tuổi cô còn nhỏ, lời nói của cô nhiều lúc còn có uy tín hơn cả giáo viên.

Chớp mắt mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống, Dương Hề Hề cũng chuyển từ trạng thái khóc lớn sang thút thít.

Cô ấy là người Giang Nam, trước giờ nói chuyện luôn nhẹ nhàng, tính tình cũng vô cùng dịu dàng, mọi người ai cũng thích nói chuyện cùng cô ấy, đến Bắc Kinh học tập là vì công việc của cha mẹ yêu cầu, quen biết cô hơn hai năm nhưng Tô Đào chưa từng nhìn thấy cô ấy xảy ra mâu thuẫn với ai, ngay cả phải chịu uất ức cũng nhẫn nhịn mà không phát cáu.

Hiện tại lại khóc một cách lợi hại như vậy ngay tại trên lớp, chắc chắn uất ức lần này không nhỏ.

"Đừng sợ! Mình đi đòi lại công bằng cho cậu.", Tô Đào dỗ cô ấy, giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường ba phần, nhưng điều này lại khiến người khác có cảm giác rất bá đạo.

"Mình.. mình đi.. đi với cậ.u", Dương Hề Hề nắm lấy đồng phục của Tô Đào khi cô xoay người rời đi, Tô Đào nhìn ra được hiện tại mặc dù sợ hãi nhưng ánh mắt của cô ấy lại vô cùng kiên định.

Không khỏi cho cô một ánh mắt khen thưởng.

Dương Hề Hề lau lau nước mắt, đứng dậy.

"Đi thôi"

"Lớp trưởng! Tính thêm mình với."

"Mình cũng đi, sao có thể để con gái đi được."

"Mình nữa, mình nữa."

Trong lớp phút chốc tràn ngập âm thanh câu nói này, Dương Hề Hề cảm kích nhìn mọi người, đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

"Đào Tử, chúng mình cũng đi.", Thời Hàn kéo Lưu Niên cùng đứng dậy, còn có Triệu Lộ, vừa nói vừa đi về phía này.

"Dừng! Trật tự nào.", Tô Đào ra hiệu, "Thời Hàn cậu đừng đi, nếu bị chụp được thì sẽ không tốt cho cậu, nói không chừng còn bị người khác hiểu nhầm, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cho mình, bạn học Hề Hề cũng đã biết được tâm ý muốn giúp đỡ của cậu rồi."

Dương Hề Hề gật đầu, cô quyết định từ giờ sẽ bắt đầu truy tinh.

Người vô tình thu nạp được một bạn fan hâm mộ- Thời Hàn: "Nhưng mà.."

Tô Đào ngắt lời cậu, "Không có nhưng mà, còn có những người khác cũng yên lặng học tập đi, mình đi một lát rồi về, tôi có quen biết người của lớp một, chúng ta là đi nói lý chứ không phải đi đánh nhau, nếu như thật sự cần phải đánh nhau, vậy thì mình sẽ là người thứ nhất chạy về tìm viện binh."

Tô Đào nói một cách vô cùng hóm hỉnh khiến mọi người đều bật cười.

"Yên tâm.", Tô Đào nhìn thấy mấy người Triệu Lộ, Thời Hàn còn có Lưu Niên đang lo lắng nhìn cô, bình tĩnh nói.

Từ trong lớp đi ra, Tô Đào và Dương Hề Hề cùng nhau đi đến lớp một năm nhất, tiết học cuối cùng của buổi sáng cả trường đều thống nhất là tiết tự học, trên đường đi cũng gặp phải giáo viên đi tuần tra, người này tất nhiên cũng biết Tô Đào, người quanh năm mang lại vẻ vang cho nhà trường muốn không biết cũng khó.

Sau khi giải thích với giáo viên rằng mình đến lớp một năm nhất để lấy tài liệu theo lời dặn thì cũng không bị nghi ngờ gì mà được thả luôn, cô không muốn làm lớn chuyện, có thể để đối phương tự nguyện trả lại đồ là tốt nhất, nếu không chỉ có thể mời giáo viên đến giải quyết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net