Truyen30h.Net

Tbpt Muon Kiep Tuong Phung Tu Nha Chieu De

___Phân Cách Tuyến___

   Khác với Tiên giới, màn đêm nơi trần gian có phần ảm đạm, dưới ánh trăng sớm đã có một tiểu tử đang đứng chờ cố nhân

   " Na Tra " - Dương Hiển từ sau đưa tay vỗ vai Na Tra

   " Dương Hiển...Dương Hiển ta không nghĩ sẽ được gặp lại cô " - Na Tra xoay người bắt lấy tay Dương Hiển, tiểu hoa sen này là một người trọng tình cảm, cũng đã rất lâu không gặp Dương Hiển khiến hắn có chút xúc động

   " Na Tra, gặp lại huynh ta rất vui "

   " Sao cô lại ở đây, cô chưa chết vậy cũng không đến gặp ta, ta cứ ngỡ cô đã sớm tiêu biến rồi "

  " Ta...Ta là được Sư phụ của Y Trân cứu, cũng may lúc trước trong ta có tận hai Dương Hiển, là nhờ Linh Bảo đại pháp sư người lấy Dương Hiển kia để thế mạng cho ta "

   " Vậy tại sao cô không cho ta biết, nếu không gặp được cô ở đây, ta còn nghĩ cô đã chết rồi " - Na Tra trách móc

   " Na Tra, không phải ta không đi tìm huynh, mà là ta không thể vào Tiên giới gặp huynh " - Dương Hiển khó khăn giải thích

   " Cô đừng gạt ta, mấy trăm năm qua đâu phải ta chỉ ở Tiên giới, miếu Na Tra của ta được xây ở trong kinh thành, danh tiếng vang vọng, cô đừng nói là cô chưa từng nghe đến "

   " Ta...Ta đã từng nghe qua miếu Na Tra của huynh, nhưng vì trước đây Dương Hiển khác trong ta đã gây ra quá nhiều nghiệp báo, Linh Bảo đại pháp sư nói ta phải ở đây chuyên tâm tu luyện mới có thể giải bớt phần nào, nếu giải hết được ta sẽ có thể vào Tiên giới thăm huynh...ta không phải là không muốn gặp huynh " - nói đoạn Dương Hiển hơi sụt sùi, Na Tra chợt nhận ra mình có hơi quá nặng lời với Dương Hiển liền hạ giọng:

   " Ta...Ta không biết chuyện này, cô xem ta quả thật trẻ con mà...ta không nên trách cô...cô đừng khóc, đừng khóc có được không "

   " Na Tra, thời gian lâu như vậy, ta cứ nghĩ rằng huynh đã sớm quên ta rồi "

   " Không đâu, cô là bằng hữu tốt của ta, ta sao có thể quên cô chứ "

   " Chỉ...chỉ là bằng hữu thôi sao " - Dương Hiển nghe Na Tra nói giữa họ chỉ là bằng hữu thì có chút hụt hẫng

   " Cô nói gì Dương Hiển " - Na Tra nghe không rõ liền hỏi lại

   " À không...Huynh có quan hệ gì với Y Trân, lúc nãy ta còn nghe huynh gọi Y Trân cái gì mà Sư thúc mẫu gì đó " - Dương Hiển đánh lãng qua chuyện khác

   " Ta hẹn cô ra đây cũng là vì muốn hỏi chuyện của Y Trân cô nương đây, thật ra Y Trân là một trong ba mảnh hồn chuyển thế của Sư thúc mẫu ta "

   " Hả...Là...Khương phu nhân? " - Dương Hiển có phần hơi ngạc nhiên, vì từ lúc cô còn ở quân doanh thì Chiêu Đệ vẫn còn sống, Chiêu Đệ còn chăm sóc cho cô nữa

   " Phải, Sư thúc mẫu ta là bị ả Hồ Ly dùng Tru Tiên kiếm đánh chết " - nhắc đến Hồ Tiên Nhi, lửa hận trong lòng Na Tra lại dâng lên, dù đã qua mấy trăm năm nhưng tiểu hoa sen vẫn không quên được mối thù này

   "...Y Trân làm sao có thể là Khương phu nhân được " - Dương Hiển như không tin những lời Na Tra nói cho mấy, tiểu muội này sống cùng Dương Hiển từ nhỏ, sao có thể là Chiêu Đệ kia được. Trong trí nhớ của Dương Hiển, Mã Chiêu Đệ là phàm phu tục tử, phép thuật chưa thông, làm sao có thể là tiểu muội xuất chúng của cô 

   " Hưm...Dương Hiển, cô phải tin ta chứ, ta có mặt ở đây cũng là để thu thập mảnh hồn này đó. Gặp được Y Trân ta có cảm giác rất lâu rồi ta chưa cảm nhận lại được từ Sư thúc mẫu, Dương Hiển cô phải tin ta a " - Na Tra hấp tấp giải thích

   " Ơ...được...được ta tin huynh ờ nhưng mà... " - chưa kịp nói dứt câu thì có giọng nói gọi với lại

   " Tỷ tỷ " - Y Trân trị thương xong không thấy Dương Hiển đâu cũng cảm thấy lo lắng, tìm mãi mới thấy Dương Hiển cùng Na Tra ở gần bờ sông cách khá xa căn chồi

  " Y Trân, sao muội lại đến đây, đã đỡ hơn chút nào chưa? " - Dương Hiển thấy Y Trân vừa thở hổn hển vừa kêu mình cũng hơi lo lắng

   " Tỷ tỷ, muội trị thương xong rồi, sao tỷ với cái tên tiểu tử này lại ở đây, làm muội lo lắng đi tìm tỷ cả buổi " - Y Trân vừa thở vừa nói cũng không quên lườm Na Tra vài cái

   " Ta với tỷ tỷ cô ra đây hóng gió, mà nè, nhìn cũng biết ta lớn hơn cô, sao cô lại nói ta là tiểu tử này nọ hả "

   " Nhìn ngươi, cũng đâu lớn hơn ta là mấy, ta không cần biết, tỷ tỷ ta trước giờ chỉ ở trong chồi, đi xa lắm cũng chỉ là bìa rừng, nay ngươi lại dẫn tỷ ấy ra xa đến vậy, nói! Ngươi có ý đồ gì bất chính " - Y Trân không ngừng hoài nghi Na Tra

   " Ta...ta không có " - Na Tra thật cũng chịu thua tiểu nữ này, xem ra tiểu hoa sen có đối thủ rồi

   " Thôi, Y Trân, lâu ngày không gặp, tỷ và Na Tra thật sự chỉ ra ngắm trăng thôi, Na Tra là một người tốt, không như muội nghĩ đâu " - lên tiếng khuyên ngăn lúc này chỉ có Dương Hiển, hai con người kia kẻ qua người lại thế nào cũng xảy ra xung đột

   " Nể mặt tỷ tỷ ta mới không hỏi tội ngươi "

   " Trời cũng đã khuya rồi, chúng ta về lại chồi thôi "

   " Đều nghe theo tỷ tỷ " - nói đoạn Y Trân nhảy nhót kéo tay Dương Hiển, vì không cẩn thận nên cả hai đều bị vấp té

   " Á... " - Y Trân trật chân té xuống, ngay bên cạnh cũng là Dương Hiển bị kéo theo. Na Tra vẻ mặt không khỏi lo lắng, chạy đến ân cần đỡ Y Trân đứng dậy, hắn không muốn Sư thúc mẫu bị thương, nói đúng hơn là chuyển thế của Chiêu Đệ. Có vẻ trật chân khá đau nên Y Trân không đứng nỗi, khập khiển dựa vào Na Tra, tiểu hoa sen liền lấy tay ôm Y Trân để cô không ngã, dường như Na Tra đã quên mất gì đó, quay đầu qua thì thấy Dương Hiển đang nhìn Na Tra ôm Y Trân vô cùng thắm thiết

   " Dương Hiển, cô có sao không, thiệt là, chỉ có mình ta không thể đỡ cả hai được, cô...cô đứng dậy được không " - Na Tra một tay dìu Y Trân, một tay đưa ra muốn nắm tay Dương Hiển kéo dậy, Dương Hiển liền hất tay Na Tra ra, tự mình đứng dậy, một mạch chạy về trước, bỏ lại Na Tra vẻ mặt khó hiểu

   " Dương Hiển bị sao vậy chứ...Ái...Y Trân cô không sao chứ, có đau lắm không, để ta đỡ cô về " - Na Tra vừa dìu Y Trân vừa hỏi xem cô có bị làm sao không, hắn thật sự không nỡ nhìn cô bị đau, bởi lẽ hắn sợ sẽ mất Sư thúc mẫu một lần nữa, tiểu hoa sen đáng thương, ôm chấp niệm thương nhớ Sư thúc mẫu quá lâu, dù chỉ được gặp lại một mảnh hồn nhỏ cũng khiến hắn vui mừng

   " Chân...chân ta đâu lắm, không đi nỗi " - Y Trân lê từng bước khó khăn, cũng tại cái tính nghịch ngợm của cô khiến tự thân chuốc lấy phiền phức

   " Thật sự đi không nỗi sao, thôi được, nào lên đây, ta cõng cô " - nói đoạn Na Tra ngồi xổm xuống cho Y Trân ngồi lên

   " Ta...ta " - Y Trân có hơi e ngại, chỉ vừa mới đây thôi cô vừa nói nặng nói nhẹ, hoài nghi Na Tra, ấy vậy mà giờ lại nhờ hắn cõng

   " Ta ta gì chứ, nào " - Na Tra không đợi Y Trân nói thêm lời nào liền kéo tay Y Trân đặt lên vai mình, cõng Y Trân đứng dậy. Trên đoạn đường về căn chồi này chưa bao giờ lại dài đến vậy, cả hai ban ngày lời qua tiếng lại nói không hết, ấy vậy mà giờ lại chẳng nói câu gì, không khí im lặng đến ngạt thở, cuối cùng Y Trân không chịu nổi nữa liền cất giọng

   " Sao ngươi lại giúp ta, chẳng phải ta luôn gây sự kiếm chuyện với ngươi sao " - lời nói có pha thêm chút hối hận

   " Mặc kệ là cô đối xử với ta thế nào, ta đều sẽ giúp cô vì cô là... " - trật một nhịp, Na Tra chợt nhận ra

   " Ta là gì cơ " - Y Trân như hy vọng Na Tra sẽ nói gì đó

   " À...là muội muội của bằng hữu ta, ta không muốn tiểu muội của Dương Hiển bị thương, chỉ cần là những gì liên quan đến Dương Hiển ta đều sẽ lưu tâm " - suýt chút nữa là hớ hênh, bây giờ chưa phải lúc nói cho Y Trân biết về thân phận của mình. Y Trân hơi thất vọng:

   " Na Tra, không hiểu sao ta cảm thấy ngươi rất quen, dù chỉ vừa gặp ngươi mới đây, nhưng ta cứ ngỡ đã quen ngươi trước đó rồi vậy...ta... " - những chữ cuối được phát ra từ miệng Y Trân cứ vậy mà nhỏ dần, tiểu nữ ngốc này dù có ương ngạnh, có đanh đá ra sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa nói được vài câu đã thiếp đi, là do quá kiệt sức hay là do bờ vai ấy quá quen thuộc. Đôi tay theo thói quen mà đưa lên sờ má Na Tra. Không nghe động tĩnh gì từ Y Trân, chỉ cảm nhận được hơi thở của cô đang đều đều, biết rằng cô đã ngủ, Na Tra cười thầm, lắc đầu hết nói nỗi

   " Sư thúc mẫu...người yêu con như vậy, thương con như vậy, đến khi chỉ còn là mảnh hồn cũng vô thức nhận ra con. Người chăm sóc cho con nhiều rồi, giờ hãy để con chăm sóc cho người "

   Na Tra cứ vậy mà cõng Y Trân về lại căn chồi, không để ý Dương Hiển từ đâu đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của hai người. Về đến căn chồi, Y Trân cũng vừa tỉnh dậy mới nhận ra rằng mình vừa thiếp đi trên lưng của Na Tra, thấy hắn đang lặng lẽ nhìn mình, Y Trân không khỏi ngại ngùng, đánh lãng sang việc khác:

   " Tỷ tỷ đâu, tỷ ấy chưa về sao "

   " Hả...không đúng, lúc nãy rõ ràng Dương Hiển đi phía trước chúng ta, sao giờ lại không thấy " - Na Tra ngó nghiêng tìm Dương Hiển

   " Ta đây " - Từ sau Dương Hiển đi đến, trên tay còn cầm theo gì đó

   " Cô đã đi đâu vậy Dương Hiển, lúc nãy cô cũng bị té, cô có làm sao không " - Na Tra hỏi

   " Lúc nãy ta thấy Trân nhi bị té, ta đi hái thuốc đắp cho Trân nhi " - nói đoạn Dương Hiển đưa lên một bó thảo được trước mặt cả hai, rồi lại nhờ Na Tra đi đâm nhuyễn thuốc, dùng loại thảo dược này đắp lên chân sẽ đỡ nhứt hơn

   " Để ta " - Na Tra đón lấy bó thuốc, hấp tấp đi đâm nhuyễn cho Y Trân

   Trong gian phòng chỉ còn lại Dương Hiển và Y Trân, Dương Hiển nhìn muội muội của mình thân thiết với Na Tra như vậy, trong lòng có chút hơi khó chịu liền thăm dò

   " Trân nhi, muội với Na Tra quen biết từ khi nào "

   " Muội...chẳng phải muội đã kể tỷ nghe hết rồi sao, là do tên tiểu tử đó đắc tội với muội "

   " Vậy tại sao Na Tra lại... " - Dương Hiển đang hỏi thì bị cắt lời

   " Dương Hiển Y Trân, ta đã dã nhuyễn thảo mộc rồi, nào để ta đắp cho cô Y Trân "

   " Khoan đã " - Dương Hiển ngăn cản Na Tra, giật lấy chén thuốc

   " Để ta, huynh ra ngoài đi " - không muốn Na Tra tiếp xúc với Y Trân quá nhiều, Dương Hiển đã kêu Na Tra đi khỏi đây để cô tiện đắp thuốc

   " Ờ...ờ được " - Na Tra không hiểu gì gãi gãi đầu rồi cũng lặng lẽ rời đi

   Vén sấn y bên trong lên, quả thật chân của Y Trân bị sưng vù lên, vừa nhìn đã biết rất đau

   " Là do muội quá nghịch ngợm, giờ thì hay rồi " - Dương Hiển trách móc

   " Tỷ tỷ muội sai rồi, muội không nên kéo tay tỷ để tỷ phải té chung với muội " - Y Trân bắt lấy tay Dương Hiển xoa xoa

   Dương Hiển nhìn Y Trân thở dài lắc đầu, đưa tay lấy một ít thuốc, chầm chậm thoa lên vết thương của Y Trân. Đang chăm chú thoa thuốc thì Dương Hiển ngước đầu lên nhìn Y Trân

   " Quả thật cũng có vài nét giống với Khương phu nhân " - Dương Hiển vô thức cảm thán

   " Sao hả tỷ tỷ " - Y Trân ngơ ngác hỏi

   " À không có gì " - Dương Hiển thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, tiếp tục thoa thuốc cho muội muội

   " Xong rồi, muội nằm xuống nghĩ ngơi đi "

   " Dạ tỷ tỷ " - Y Trân nghe lời nằm xuống, Dương Hiển đưa tay kéo mền đắp cho Y Trân, vuốt tóc cô căn dặn:

   " Sau này đi đứng phải cẩn thận "

   " Muội biết rồi tỷ tỷ "

   " Um... " - Dương Hiển ra hiệu cho Y Trân nhắm mắt ngủ, cô thì lại rơi vào dòng suy nghĩ một lần nữa:

   " Dẫu biết muội là chuyển thế của Khương phu nhân, nhưng sao khi thấy muội cùng với Na Tra thân thiết ta lại khó chịu đến vậy, tại sao Na Tra đỡ muội mà lại không đỡ ta, rốt cuộc là vì sao chứ "

𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net