Truyen30h.Net

Thằng Huyện, Con Hầu

V. Tình Đầu

VanVo55

Ấy rồi ông huyện Thanh Ba vui cũng chẳng được lâu, vì làng Ẻn bỗng đâu nảy ra họa lớn.

"Biết anh đồ Khê nhà Nguyễn Vi không? Cái anh giỏi chữ, hay văn, được nhiều người mến trọng ấy? Anh ấy bị thằng lý phát giác trữ sách tiền triều, bị nọc lên huyện để chém rồi!"

Từ làng Ẻn đến làng Văn, từ làng Kỳ đến làng Khóa, người người túa nhau truyền tai nhau câu đó, rồi họ đổ cả sang sân chầu của phủ huyện Thanh Ba để xem quan xử.

Cảnh tượng thật kinh hoàng làm sao...!

Giữa sân có cái hố rộng độ một trượng, cạnh bên có hơn chục cái rương gỗ chứa đầy sách vở. Anh đồ Khê thì bị gông và bắt quỳ giữa sân chầu, đầu ngẩng cao đầy khí khái. Đối diện với anh là ông huyện Thanh Ba cùng lão châu Thao Giang ngồi chễm trệ trên ghế dựa chạm trổ.

Tay siết chặt tay, người ta nín thở nhìn ông huyện tham đủng đỉnh bước xuống thềm, cúi người cầm một cuốn sách trong cái rương thếp vàng trông có vẻ trân quý nhất.

"Phi Sa tập? Lạc Đạo tập? Ái chà, anh đồ Khê nhà ta thật là khéo tay, sưu tầm được toàn thứ đồ quý hiếm."

Nói rồi thản nhiên giơ chân đạp cả rương đó xuống hố trong tiếng gầm rít của anh thầy đồ.

"Không được! Quân khốn nạn! Di sản của cha ông mà mày cũng nỡ thiêu đốt sao? Mày có còn là học trò của thầy tao? Có còn là con dân Nam quốc hay không?!"

"Xem ra đấy là rương anh đồ đây quý nhất rồi. Nhìn xem, mất hết khí độ ung dung của kẻ thanh nhàn rồi," ông huyện cười sằng sặc đầy mỉa mai, đoạn quay về trên ghế nhận bát chè từ tay nàng hầu, một tay khoan thai đưa lên phẩy nhẹ. "Đẩy hết xuống hố rồi châm lửa đi, trưa rồi, quan phải vào ăn nữa."

Đám lính lệ vội vã làm theo. Chồng chồng lớp lớp sách vở thi nhau ào xuống hố đất như ngư dân trút cá ra khỏi lưới. Mười mấy cái đuốc sau đó được ném vào. Khói, chẳng bao lâu đã bốc lên xám xịt.

Trước cảnh đó, anh đồ Khê chỉ còn biết khum người gào khóc.

"Sẵn lửa chưa tàn thì đẩy nó xuống hố luôn đi, đỡ mất công chém, lúc sau lại phải chuyển xác lên phủ trình báo," lão châu ngáp dài, lừ mắt nói.

Bát chè đắng đưa gần đến môi thì chững lại một chút, ông huyện hớp một hơi cạn bát rồi thản nhiên tiếp lời.

"Bọn bây nghe quan ngài nói chưa? Còn chưa chịu đạp nó xuống?"

Ấy rồi thằng lính chưa kịp chạm vào anh Khê, người ta đã nghe ông thét lên một tiếng chói tai, lúc quay lại nhìn đã thấy tay và gấu áo ông ướt nhem, bát chè thì vỡ tan trên mặt đất.

"Con khốn!" ông tát một cái rõ kêu lên má người thiếu nữ đứng hầu. "Tao biết ngay mà! Vừa nghe đến người tình cũ sắp sửa bị thiêu thì mất luôn hồn vía, đổ cả nước sôi lên người tao!"

Ai nấy ngỡ ngàng quay sang thì thầm với nhau, chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ? Lập tức có vài kẻ từ làng Ẻn đáp liền. "Thì cái con đấy chính là con Trinh câm nhà cụ đồ Quế, năm xưa từng được hứa gả cho anh đồ Khê chứ ai. Giờ thì sướng rồi, bị từ hôn nên đâu cần chịu tội với anh đồ, cứ ăn no rồi lại nằm dài dạng chân hầu quan cho sang trọng."

"Khiếp, tưởng sang trọng thế nào, cuối cùng chỉ là một con hầu thôi! Xem đi, ngửa người hầu nó giờ còn bị nó đánh trước đám đông, nhục phải biết...!"

"Bà thì biết gì chứ? Người ta được quan yêu, quan mới ghen đó nha...!" ai đó đáp mỉa, đoạn cả đám cười ồ.

Mặc cho những lời bàn tán xôn xao, ông huyện lúc này vẫn đang phùng mang trợn má trước nàng hầu xinh đẹp, kẻ lúc bấy giờ đã mắt lệ cay nhòe.

"Giỏi nhỉ? Tang ai mà khóc như chết cha chết mẹ thế hả con kia?" chỉ tay về phía anh đồ Khê, ông gân cổ thét tiếp. "Mày xót thằng chó đó chứ gì?"

Và rồi ông hùng hổ bước xuống thềm, ào đến ngay trước mặt anh Khê giơ chân đạp liên hồi lên mặt và tay chân anh ấy.

"Xót này! Thương này! Tao đạp cho vỡ mặt thằng khốn này ra, xem mày còn xót thương gì nổi nó!"

Tiếng bình bịch cùng rên la của anh đồ trỗi lên càng hung, con hầu câm càng ôm mặt khóc bạo, lát sau đuối người ngất nằm ra đất. Lúc bấy giờ, ông huyện mới dừng chân thở ra hồng hộc.

"Mấy đứa kia, còn không biết đem bà vào nhà?!" ông quắc mắt ra lệnh, đoạn quay sang kẻ tù tội bị đánh đến không còn nhận rõ mặt mũi dưới chân mình, gằn giọng. "Còn cái thằng láo này, bây đem xuống ngục xát muối vào vết thương cho tao! Mai hẵng đem ra chém! Cho nó đêm nay đau cho nhiều vào, để xuống âm phủ còn nhớ rõ đừng bao giờ vênh mặt đi rù quến đàn bà của Đinh Văn Trung này nữa!"

Đến lúc này thì đám học trò đứng xem có tên trở bạo, nhón người ném cục đất vào đầu quan ông. Lính tráng vừa phản ứng quay sang, nguyên đám bu xem đã lao nhao tháo chạy. Cảnh tượng chẳng mấy chốc đã hồ loạn bát nháo, lính càng không biết là do ai ném mà đuổi loạn cả lên.

Sợ dân bạo loạn mình sẽ vạ lây, lão châu nhanh chóng nhảy tọt lên võng cho bọn phu khênh về, trước khi đi còn vội vã trách quở ông huyện.

"Đều tại anh mà ra cả! Anh liệu mà lo êm cái vụ này! Tốt nhất là hoãn việc chém đầu thằng đồ kia lại, kẻo không cái bọn học trò lại được dịp tụ tập sinh oán, hô hào làm phản!"

Mặc cho bùn đất bết đầy đầu, ông huyện khom người khẩn trương vâng dạ, còn hứa rằng sẽ lén áp giải thằng đồ đó lên phủ ngay đêm nay cho êm chuyện.

"Cũng chỉ còn có nước đó," lão châu thở dài, đoạn trừng ông. "Làm cho khéo vào!"

Thế là xong bề quan trên.

Ông huyện hít sâu vào, mắt liếc qua đám tro tàn trong hố rồi rầu rĩ quay trở vào phủ.

Chiều đó, lúc ông đang lúi húi xổ tóc ra gội đầu cạnh giếng, gáo dừa trong tay lại bị giằng đi. Mắt dán vào những ngón chân trắng nõn trước mặt mình, ông biết ngay đó là nàng Trinh tri kỷ. Ông thương nàng đến vậy đó, cả cái ngón chân cũng còn nhìn ra.

Vì cú bạt tai bất ngờ ban trưa, ông chẳng dám ngước đầu nhìn nàng, thế là cứ cúi đầu mặc nàng vò gội. Mà nàng gội cũng rất nghề, nào xối nào vò vô cùng trơn thuận, cứ như trước đây đã làm rất rất nhiều lần.

Trong đầu ông chợt nảy lên, phải chăng trước đây nàng đã từng gội đầu cho Vi Khê như thế?

Cái ý nghĩ khiến ông buốt hết ruột gan lòng mề...

Phải vậy, việc xảy ra buổi trưa này dẫu chỉ là cái kế hoãn binh ông dùng cứu đồ Khê, nhưng nỗi ghen là thật. Từ lúc có người đến báo thằng lý đang áp giải đồ Khê lên huyện, ông đã thấy nàng bần thần bất an. Rồi đến khi chúng giải đồ khê ra sân chầu, số lần ánh mắt nàng rơi trên người hắn cũng không phải là ít.

Đã có lúc, ông muốn mặc đồ Khê chết đi cho rảnh!

Nhưng rồi, ông lại thấy bút tích của thầy mình lẫn trong đống sách quý của anh đồ. Ông làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh nạn của con trai thầy học? Cũng là người đã liều cả thân mình giữ gìn trí tuệ của cả dân tộc?

"Xin lỗi nàng," vẫn trong dáng bộ cúi đầu cho người vắt tóc, ông nói nhỏ, tay nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia khẽ khàng rụt ra, đoạn vỗ vỗ lên tay ông đầy an ủi.

Rồi nàng lại vắt tóc, lau tóc, kéo ông đến bên lò hong tóc cho ông.

"Lúc trưa nay, quan bất đắc dĩ lắm mới phải đánh nàng. Nàng đừng vì thế mà ghét quan, Trinh nhé..."

Trinh lại xuề xòa lắc đầu, rồi chợt nhận ra mình đang ở sau lưng ông huyện, nghĩ một lúc mới đưa ngón tay lên lưng ông.

"Trinh biết mà, quan ông đừng tự trách. Ngay lúc quan ông vung tay lên, con đã biết ông bất đắc dĩ. Nếu không, con cũng chẳng ở đây gội đầu cho ông."

Ông huyện thấy mắt nóng lên. Đúng rồi, tri kỷ là vậy đó, đâu phải thứ gì cũng cần ta nói thành lời...

"Nàng đã hiểu quan như thế, vậy có biết tiếp theo quan sẽ làm gì không?"

.

Đêm đó, ông huyện cho người lén áp giải Nguyễn Vi Khê lên phủ Tam Giang, bản thân cũng tháp tùng một đoạn. Đến sông, ông bỗng dưng đuổi đám lính tỏa ra canh giữ, bản thân ở lại với tù nhân. Anh đồ Khê biết chỉ còn hai người, lại thấy ông huyện rút dao ra, nghĩ là sự chẳng lành nên bắt đầu mắng chửi, tận đến lúc dây trói trên người anh bị ông cắt đứt thì mới bất ngờ dừng lại.

Mấy thằng lính lệ gác phía xa khẽ lắc đầu, thầm than sao mà ông quan này ác quá. Tưởng tốt bụng tiễn đưa cố nhân thế nào, hóa ra là muốn chính tay thủ tiêu tình địch.

"Suỵt, đừng chạy. Bác mà chạy đi rồi, cả họ Nguyễn Vi chỉ có đường chết."

Lời cảnh cáo của ông huyện khiến anh đồ sực tỉnh. Ừ, anh còn đeo mang cả một dòng họ, trốn làm sao được? Có phải cái tên quan chó này biết thế nên mới thản nhiên cắt dây trói cho anh?

Chưa kịp quay sang nện cho nó một cú trả đũa ban trưa, có tiếng nước khua đã kéo lại sự chú ý của anh.

Một khối bèo lớn chầm chậm cập vào bờ, nhìn kỹ lại thì đấy là cái thuyền con phủ đầy bèo và cành lá. Ông huyện nhanh chóng chạy đến kéo thuyền lên, vươn tay đỡ người đàn bà từ trên nhảy xuống.

"Cô... cô Trinh?" anh đồ Khê khẽ mấp máy môi đầy thảng thốt.

"Nhỏ tiếng!" ông huyện rít khẽ. "Còn đứng đó làm gì, bác lại giúp quan dở hàng xuống nào!"

Tuy chẳng hiểu gì, song sự xuất hiện của nàng Trinh khiến lòng anh đồ dịu đi một tẹo, dự cảm cho thấy việc không đơn giản như mình nghĩ chút nào. Anh rụt rè bước ra giúp ông huyện khiêng "món hàng" xuống.

"Món hàng" là một cái xác mới chết, mặt mũi bầm tím thấy mà thương.

"Thế nào? Bác đã chịu tôi có cái trí nhớ tuyệt thế vô song chưa?" ông huyện cười đắc ý. "Đến thằng trộm trâu ất ơ nào đó mới bị làng Văn đánh chết hôm qua mà còn nhớ ra để khênh về thế vai cho bác đấy."

Trân mắt ra nhìn cái xác một lúc, anh đồ lặng đi, mãi sau bị ông huyện giục quá mới vội vã đổi áo khăn với người chết, lúng túng ngó gã đồng học thuở thiếu thời của mình một lúc rồi leo lên thuyền. Nàng Trinh chạy đến giúp ông huyện đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, đoạn gật đầu với ông rồi nhanh chóng leo lên theo.

"Bác hãy xuôi dòng này ra đến Bắc Giang, theo đường núi vòng qua Đông Quan vào Thanh Hóa, tìm núi Chí Linh mà nương nhờ người trên đó. Nghe nói vùng ấy có ông phụ đạo chống lại nhà Minh, bác đến được đấy tất sẽ an ổn. Đường sông chỗ này khúc khuỷu quanh co, cô Trinh sẽ tiễn bác một đoạn."

Nói rồi lén siết tay nàng Trinh một cái, đoạn xoay người lội lên bờ.

"Khoan đã," anh đồ nhỏ giọng gọi với, tay nhặt một trong những cuốn sách bó lại trên thuyền đưa lên, mặt chứa đầy kinh ngạc. "Đây... chẳng phải là Phi Sa Tập sao...?"

"Mớ sách quý của bác, chỉ có bấy nhiêu nằm dưới đáy hố ẩm ướt nên được cứu thoát, số nằm phía trên đã cháy rụi cả rồi, không còn nữa đâu mà đòi."

"Ông... vậy ra lúc đó... ông cố ý đạp chúng xuống trước là vì thế...?"

Ông huyện nhảy lên bờ, đầu không quay lại phẩy tay xua xua.

"Giữ cho kỹ vào, mai sau còn dạy cho đám trẻ."

Rồi ông cúi người lôi cái xác hoang kia vào sâu hơn, cố tỏ ra bận rộn để không phải nhìn về phía chiếc thuyền bèo đang khua nước xa dần, loáng thoáng bên tai chỉ còn lại vài ba tiếng cộp cộp, nghe cứ như có người nện đầu xuống mặt gỗ lạy lục.

Mãi đến khi xung quanh đã chìm hẳn vào sự tĩnh lặng rợn người, ông mới thình lình quay đầu chạy vài bước về hướng sông, mắt đầy khổ não phóng ra bóng đêm mờ mịt.

Biết người rồi có quay về...?

.

Giữa khuya đêm ấy, ông huyện ngồi một mình trên cái sập quen thuộc ở gian chính. Khác với dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, bây giờ lưng ông rất thẳng, chân khoanh rất suôn, mắt mở to nhìn chòng chọc ra ngõ như người điên bị nhập. Rượu chè bà bếp bê lên để cạnh ông không buồn động đến, chỉ bất động ngồi đếm từng khắc, từng canh...

Gà gáy canh ba, ông khum người hất đổ mâm rượu bên cạnh. Chờ? Chờ cái chó gì nữa?! Người sẽ chẳng quay về! Chẳng quay về!

Ấy rồi nghĩ ngợi sao đó, ông phóng luôn xuống sàn, quên phứt đôi giày ống cao sang quý mà chạy chân đất ra khỏi phủ huyện. Ông chạy thục mạng, thể như có giặc đuổi đánh phía sau, vừa chạy vừa càu nhàu thành tiếng rằng, quan không cho nàng chọn nữa! Người cũng đã là của quan rồi, còn theo nâng khăn sửa túi cho thằng chó nào được nữa, cho dù nó có là con của thầy quan?! Cao thượng tác hợp cái chó gì? Quan đây cóc cần! Quan đã cứu mạng nó rồi, tại sao phải đem đàn bà của mình tặng cho nó? Hẳn là lúc ấy quan bị lừa đá lên đầu nên mới để nàng tiễn nó!!!

Chạy đến khúc sông vắng người, ông thở ra lấy hơi rồi rệu rã bổ đến một chiếc thuyền con neo bên lưới cá. Bì bõm đẩy nó ra được vài bước, phía sau đã có người kêu lên thảng thốt.

"Quan ông?"

Giữa cảnh trời tối om, dáng hình người ấy trong mắt ông vậy mà sáng rực như ngọn đuốc sống. Đã bảo rồi, ông thương nàng đến độ hoang đường, chỉ cái bóng đen sì cũng đủ nhận dáng người thương.

Rẽ nước lội lên bờ, ông kéo vội nàng vào lòng, ghì siết, gồng ôm, như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ nổi.

Nàng cũng ôm ông lại, đơn giản chỉ vì nàng cảm thấy ông cần.

Ấy rồi ông mạnh mẽ ép nàng xuống một bụi cỏ gần đó, cúi xuống hôn ngấu hôn nghiến môi nàng. Cơn môi lưỡi chán chê, ông lại vén váy nàng lên tiếp cơn da thịt. Thời điểm vùi sâu vào giữa đôi chân trần nuột nà, ông gần như ngất xỉu. Ôi là đàn bà sao mà ấm, mà nóng lạ...? Ông cứ dồn dập mãi mà chẳng thể nguôi cơn đói khát, cứ thế này thì ông có bị thiêu chết hay không...?

Có mà sung sướng đến chết thì có.

Quan ông đã kết luận như vậy khi rũ người trong sự đê mê sau cuộc mặn nồng, vẫn hôn hít và nhấp nhô nhẹ nhàng như tiếc rẻ hơi ấm má hồng sau cơn điên loan đảo phượng. Mãi khi môi hôn chạm đến chất lỏng ươn ướt nơi khóe mắt nàng, lý trí mới lồng lên tát cho một cú vào mặt. Đau điếng.

Rút vội ra khỏi sự ấm áp, ông hoảng hồn bật dậy kéo váy xuống cho nàng, môi không ngừng mấp máy hai từ xin lỗi.

Giời ơi đất hỡi, ông lại gây ra tội với nàng rồi...

Đành là ông thích nàng khóc vì mình, nhưng không phải như thế này, giời ạ!

Mãi mà nàng không có phản ứng gì trước lời xin lỗi của mình, ông quẫn quá bèn ôm đầu gục xuống giữa gối. Trinh lúc này mới nhìn đến tấm lưng trần đầy vết cào cấu của quan ông, lòng tự biết mình vừa mất đi trinh tiết lần nữa.

Lần trước, là tấm thân. Lần này, là tấm lòng.

Những dấu vết trên lưng kia chính là minh chứng hùng hồn nhất cho trái tim thất tiết của nàng. Nàng đã muốn người đàn ông này ôm lấy mình, sung sướng thăng hoa khi người đàn ông này chiếm đoạt cơ thể, bất kể cả hai không danh phận, chẳng mối lái trầu cau. Người ta gọi nàng là phường đào điếm lăng loàn, quả không sai chút nào.

Ít nhất, nàng không hề hối hận.

Khóc, chẳng qua vì nhận thức rõ bản thân mà thôi.

Đưa ngón tay chạm nhẹ lên tấm lưng run run của ông huyện, nàng viết.

"Về nhà thôi ông, ngoài đây lạnh lắm."

Ông huyện ngẩng đầu, mừng rỡ quay phắt lại ừ một cái, rồi họ sửa sang khăn áo đi về. Trên con đường làng thênh thang hun hút, có hai dáng người lầm lũi bước đi.

"Cô Trinh có đói không?" ông huyện vừa đi vừa hỏi bằng cái giọng khàn khàn vồn vã.

Trinh khẽ lắc đầu, lòng tự nhủ ông quan này chắc lại lên cơn gì rồi, mới quay về gọi nàng bằng tiếng "cô" trịnh trọng.

"Quan năm nay cũng ba mươi mốt rồi, hơn cô Trinh tận mười ba tuổi, cô có thấy quan như là trâu già đang gặm cỏ non không?

"..."

"Nhưng thuở vẫn là tài tử Thanh Ba, quan cũng nức tiếng anh tuấn cả vùng đấy, ít nhiều đi cạnh cô Trinh cũng không sợ bị bảo chó ghẻ muốn thịt thiên nga đâu nhỉ?"

"..."

"Thậm chí nho lâm cả vùng còn kháo chúng ta xứng lứa vừa đôi cơ mà. Cô biết chúng ví chúng ta là gì không?"

"..."

"Gian phu dâm phụ, mặt ngựa đầu trâu."

Nàng run chân chực đuối.

"Cô Trinh sao thế?" đưa một tay ra đỡ lấy nàng, ông bỗng nhiên đỏ mặt, ghé đầu hỏi khẽ. "Vẫn còn rát à? Hay nàng để quan cõng?"

Nhìn gương mặt đỏ ửng của quan ông, nghe chữ "nàng" kéo dài đầy cưng chiều run rẩy, Trinh cảm thấy ù tai chóng mặt, đầu váng mắt hoa. Rát? Rát cái gì? 

Dĩ nhiên là mặt gấc chín lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Ông huyện nhíu mày lẩm bẩm. "Vậy sao quan lại rát nhỉ...?"

Dải lưng bị nàng vò siết trên tay bỗng đâu roét một cái đứt thành hai đoạn.

"Ấy chết, ý quan không phải làm chuyện đó cùng nàng khiến quan khó chịu," ông hùng hổ giải thích. "Ngược lại là đằng khác! Quan sung sướng muốn điên lên đây này!"

Mặt nàng lại càng đỏ hơn, đầu gằm xuống bước đi như chạy, suýt nữa thì vấp đá ngã chỏng gọng trên đường. Cũng may ông đã đuổi đến, kịp thời níu tay nàng lại.

"Chết nỗi! Tối giời mà nàng đi như ăn cướp thế kia, ngã hỏng thân thì quan lại đau đến chết!"

Nói rồi nắm luôn tay nàng dắt đi.

Đến lúc về đến phủ huyện, nơi đôi bàn tay nắm chặt của hai người, mồ hôi đã rịn ra như tắm.

Đời có lắm sự lạ thay, da thịt tung hoành ân ái mới đây, giờ đến nắm tay cũng run lẩy bấy.

Cái ấy, người ta gọi là tình đầu.

Cái ấy, thằng huyện, con hầu, đều gọi là tình cuối.

À mà đối với hai đứa này, tình đầu cũng như tình cuối mà thôi.

___________________________

Viết đến giờ mới nhận ra ông huyện là thằng lưu manh trí thức :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net