Truyen30h.Net

The Queen (ĐN Twilight) (truyện dịch)

Chapter 17

Funjan-ihan

Ba vị trưởng lão đã trở lại phòng Caius và đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài, Miranda đã bước vào khoảng mười phút trước đó và bước vào phòng tắm nơi người bạn đời của họ đã biến mất mặc dù nước không thể nán lại được.

"Tôi không mặc cái đó! "

Họ nghe người bạn đời của họ phản đối qua cánh cửa gỗ sồi mỏng và họ thở dài với sự bướng bỉnh của cô mà họ đã trưởng thành hoàn toàn tôn thờ theo thời gian.

"Họ là bạn đời của bạn, Principessa. Cho dù người có mặc thức gì ghê tởm thì đối với họ thật tuyệt đẹp."

Người handmaid đã cố gắng với giọng Ý dày đặc của mình.

"Vấn đề là, tôi không xinh đẹp Miranda và tôi không thể mặc nó!! "

Aro gần như gầm gừ trước sự phủ nhận vẻ đẹp của cô nhưng đã bị Caius nao núng, người đang tức giận dù không muốn dọa cô.

"Chỉ cần mặc nó Attarah. Tôi hứa họ sẽ thích nó! "

Những 'người' phụ nữ cố gắng thuyết phục và họ nghe thấy một tiếng thở dài. Một vài phút sau họ nghe thấy tiếng cửa mở ra và chứng kiến ​​Miranda chạy trốn khỏi phòng. Sau một phút lắng nghe bạn bè của họ thở nặng nề, cô xuất hiện.

Attarah mặc một chiếc váy dài mượt mà phù hợp với cô ấy một cách hoàn hảo mặc dù họ sẽ không bao giờ cho phép cô rời khỏi phòng ngủ trong một điều như nửa trên đã hoàn toàn nhìn xuyên qua, chỉ những mảnh vải lụa dày nhỏ hơn bảo vệ những chỗ khiêm tốn của cô.

"Uh ... Tôi nhìn thật ngu ngốc! "

Cô thở dài sau khi không ai trong số họ nói chuyện từ cú sốc.

"Đừng bao giờ nói thế.. "

Aro đột nhiên yêu cầu và bước về phía cô, tay anh nắm lấy eo thon thả của cô, kéo cô về phía trước cho đến khi cô ngước nhìn anh qua hàng mi.

"Không ai trong số ba người nói gì.... "

Một bóng ma thở dài qua đôi môi đỏ thẫm của cô. Aro nhíu mày và giơ hai tay lên trên má cô, ôm lấy nó và nhẹ nhàng hôn cô với một cảm giác satin.

Đột nhiên cô gái nhớ ra thứ gì đó và cô thoát ra cái ôm, Aro nhìn cô chằm chằm bối rối khi mắt cô lóe lên. Cô quay sang Marcus và bước tới, ngồi trên đùi Marcus.

"Miranda đã nói với tôi trước đó rằng anh muốn gặp tôi hôm nay. " Cô hỏi và Marcus cười khúc khích.

"Hôm nay không có chuyện gì chưa được thảo luận.. "

Marcus mỉm cười và cô hôn anh trước khi đi đến giường Caius, nhảy lên và trượt vào giữa, đôi mắt cô mệt mỏi rõ ràng vì cô không biết phải làm gì với chính mình.

"Chúng ta có việc phải làm! Ta sợ rằng.... "

Aro thở dài và cô rõ ràng trầm mặt xuống mặc dù cô giả vờ rất ổn và gật đầu, bằng cách nào đó họ đưa cô hành động khi họ trán trán nhẹ nhàng và rời khỏi phòng, để cô một mình trong căn phòng ngủ.

..............

Attarah mở mắt và liếc nhìn xung quanh, không biết cô ấy ở đâu, cô liếc nhìn lên để thấy hai bàn tay cô siết chặt trên người cô trong đau đớn tuyệt vọng, ngón tay cô bị kẹt trong bẫy gấu nhỏ khi cô hét lên và khóc vì đau.

"Ngươi sẽ không bao giờ được tự do."

Một giọng nói lớn tiếng và cô liếc nhìn qua cửa.

"Bella?"

Giọng cô ấy ngây thơ và sốc khi chị gái cô bước ra ngoài ánh sáng, một chùm sáng chói lóa trên khuôn mặt cô với những đau khổ của cô. "Xin hãy giúp em chị Bella, nó đau!" Cô kêu lên và Bella chỉ cười nhếch mép, bước về phía cô với hành động sai lầm cứu cô.

Bella đột nhiên đâm một mảnh gỗ vào bụng Attarah và cô gái rít lên và khóc trong đau đớn và khủng bố, sợ cái chết của cô ấy. Chuyện gì đã xảy ra? Caius đâu rồi? Marcus? Aro? Bất cứ ai?

"Tại sao chị làm vậy với em, Bella? "

"Ngươi sẽ kết hôn với họ! Những người đàn ông chỉ mang đến nỗi đau cho ta và gia đình của ta! "

"Em cũng là gia đình của chị mà, Bella!! "

Bella gầm gừ và xoắn khúc gỗ vào sâu. "Ngươi sẽ là vợ họ và họ sẽ hạnh phúc! Họ không xứng đáng được hạnh phúc!"

"Họ xứng đáng nhận hạnh phúc hơn chị! "Attarah khóc và Bella đột nhiên cười nhếch mép cười hạnh phúc.

"Ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy họ nữa!"

"Làm ơn.... Đừng.... "

Nữ hoàng volturi trong tương lai kêu lên và Bella nắm lấy một cái túi từ góc hang nhỏ mà đang ở, cô mở bao và lật ngược nó xuống.

Trái tim của Attarah như xé toạt thành hai, cô rít lên trong cơn thịnh nộ và đau đớn khi nhìn thấy ba cái đầu lăn đến chân. Liếc nhìn vào đôi mắt của những người yêu của mình, thế giới của cô đã tan vỡ và cô rít lên.

................

Caius, Aro và Marcus ngồi cạnh nhau trong nghiên cứu của Aro, siêu nhận thức nếu người bạn đời của họ đang ngủ trong phòng bên kia hành lang. Đột nhiên, sự im lặng bám chặt vào họ bị cắt ngang bởi một tiếng thét lớn của nỗi đau tiếp tục với những tiếng rên rỉ sau đó.

Không có thời gian suy nghĩ, các vị trưởng lão từ chỗ ngồi của họ và chạy đến chỗ bạn đời của họ, cánh cửa mở ra, thấy cô đang ngủ, la hét và khóc, đôi bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay như muốn đâm thủng vào lòng bàn tay, nước mắt chảy xuống má như một thác nước.

"Attarah"

Aro cố gắng nhưng thất bại. Marcus lao tới người bạn đời của mình, đưa cô vào trong vòng tay của mình và lắc người của cô, khi cô không đánh thức chuyển động của Marcus trở nên bạo lực hơn, họ cần đánh thức cô từ giấc ngủ của mình và họ cần phải làm điều đó ngay bây giờ.

Nhìn thấy hai người anh em của mình bất lực, Caius lấy cô từ tay Marcus, cô ngay lập tức bám vào người Caius, ngón tay cô bấu chặt vào áo khoác khi cô tiếp tục rên rỉ, đột nhiên cô hét lên một lần nữa, to hơn cái đầu tiên và đau đớn hơn.

Đột nhiên mọi thứ trở nên im lặng và Aro lắc đầu tỉnh táo, mở toang đôi mắt màu xanh lên mặt đối mặt với Caius, Attarah buông ra nước mắt nhẹ nhõm, lao vào anh và ôm Caius thật chặt.

Khi nhìn thấy hai người bạn đời khác, cô đã ôm họ vào một cái ôm đôi mặc dù họ không phàn nàn, chỉ cơ thể của cô ấy run rẩy và rên rỉ.

"Nàng ổn chứ? Đó chỉ là một giấc mơ! "Marcus thì thầm, môi anh hôn lên má và cổ của cô tương đối ở bất kỳ vị trí nào anh có thể chạm tới.

"Các anh vẫn ở đây..... "

Cô khóc và ôm họ thật chặt. Các vị trưởng lão cau mày trước lời nói của Attatah, cô đã mơ thấy điều gì đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô? Dù thế nào đi chăng nữa, họ âm thầm thề sẽ không để cô ấy một mình nữa, ít nhất một người ở với cô ấy mọi lúc. Cô là tính mạng, là 'thứ' quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên thế giới và họ sẽ không mất cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net