Truyen30h.Net

The Vampire Princess [NP, nữ công futa, H+] (tái bản 2022)

Chap 72

Yami_Lily

A/N: 13/7/2022, 23h10.

Tui đã thêm thắt một vài chi tiết, và tui đính kèm thêm một cái cutscene nữa về trận đánh 1vs1 giữa Schwi và Jibril trong No game no life Zero. Lưu ý là cảnh này có chứa spoil rất lớn và quan trọng, ai có ý định xem toàn bộ movie cho trọn cảm xúc thì đừng có coi!!

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

A/N ở bên dưới chap này vẫn là những dòng lảm nhảm cũ =))

***

- Argh...!

- Kyle! Cậu ổn chứ?!

Kyle vừa bắn hạ được một tên, nhưng cũng ho ra một búng máu ngay sau đó.

- David... Không phải lúc nào cậu cũng ghét tôi à? Bây giờ còn có tâm trạng lo cho tôi ư? Thật là cảm động quá nha~

Kyle quệt ngang miệng, lau đi vết máu còn đọng lại trên khoé môi, nhưng vẻ mặt bông đùa vẫn còn đó. David - trên người đầy những vết thương lớn bé - mặt mũi nhăn nhó đầy khinh bỉ như thể cậu ta vừa ăn trúng một quả trứng thối. Nếu như không phải là đang đánh trận thì cậu thà quất cho tên lẳng lơ này mấy phát roi cho hả dạ.

- Nhưng mà nói gì thì nói... Với cái tình hình này, không lo mới là chuyện lạ đó.

Kyle hạ cung xuống một lát mà trông ra phía trước. Mia đã nhảy xuống khỏi Alex từ bao giờ để tiện cận chiến. Thân thủ nhanh nhẹn của cô ấy chẳng khác gì một sát thủ lành nghề cho lắm, chỉ trong chốc lát đã giúp cô hạ được năm tên cùng một lúc. Nói đến lại khiến anh nhớ, từ ngày đầu tiên anh dạy học cho Mia, cô đã khiến cho anh quá đỗi ngạc nhiên với tác phong của mình khi tập luyện chiến đấu. Chẳng phải cô ấy từng chỉ là một vị tiểu thư nhà giàu được người khác bảo bọc ở nhân giới ư? Vì sao lại có thể có được kĩ năng của một sát thủ chứ?

Alexander là thần thú, mặc dù vẫn là con non thôi, nhưng sức mạnh của nó vẫn là rất đáng kinh ngạc. Đằng sau lớp lông mềm mại trắng muốt của nó là da thịt tựa như cấu tạo nên từ kim cương, chẳng có thứ vũ khí nào có thể khiến cho nó đổ một giọt máu nào cả. Một lần nó vồ tới quân địch bằng cặp móng vuốt khổng lồ là ba bốn tên bẹp dí dưới chân nó, không ngóc đầu lên nổi, đầu của chúng sau đó cũng bị hàm răng sói của nó xé toạc ra. Đến Kyle còn cảm thấy khiếp đảm nữa là bọn chúng.

Trận chiến giữa một đội quân thiên thần nhất phẩm cùng 12 thiên tướng của chúng với 5 ma cà rồng mạnh nhất ma giới và một con tuyết lang thần thú, nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng họ đã thật sự giết được hơn một nửa số chúng rồi. Mặc dù... ai cũng đã trở nên tàn tạ chẳng khác gì miếng giẻ rách thế này. Đúng là từ lúc sinh ra tới giờ chưa một lần nào bốn tên quỷ bọn họ rách nát như này hết.

Vampire càng kiệt sức thì ma lực sẽ càng yếu đi, khả năng tái tạo lại tế bào sống cũng chậm đi hẳn. Bởi vì cấp A trở lên rất khó bị giết chết dù là có dùng vũ khí bạc đi chăng nữa, cho nên vẫn có thể tái tạo lại sau khi bị trúng đòn. Nhưng những vết thương chồng chất trên người đang lành lại bằng một tốc độ chậm nhất rồi, và không sớm thì muộn, khi đã hoàn toàn kiệt sức thì đến cả khả năng tái tạo cũng sẽ không còn.

Tệ hơn nữa là mất mạng.

- Cơ mà, người đáng lo ngại nhất cũng chẳng phải là tôi đâu...

Nói rồi, Kyle đảo mắt sang một bóng hình đang đứng cách đây không xa. Cánh tay trái đứt lìa rơi trên đất đang dần tan biến thành tro. Máu nhỏ từng giọt xuống thành một vũng. Nơi khớp vai mới bị chặt đứt cánh tay có thể nhìn thấy được những tế bào mới đang sinh ra. Trong vòng 10 giây, cậu ta đã có một cánh tay mới lành lặn.

Và đó là cánh tay thứ 23 của cậu ấy, nếu như anh đếm không lầm.

- Này Evan... cậu...

Josh nhảy lại gần, trông thấy Evan vừa mới tái tạo xong một bộ phận trên cơ thể lần thứ n cũng không nhịn được mà lo lắng.

Phải biết, Evan là vampire mạnh nhất, lượng ma lực mà cậu ta sở hữu cũng cường đại nhất. Nếu có thua kém ai thì chỉ có thể thua Mia mà thôi. Cũng là cậu đã ra sức giết được nhiều thiên binh nhất trong cả bọn. Nhưng nếu như cậu ta đã phải tái tạo lại cơ thể nhiều lần như vậy thì chỉ có nghĩa là cậu ta đang sắp sửa đạt tới giới hạn của bản thân rồi.

- Tôi không sao. Cậu lo tiếp bên cậu đi.

- Điện hạ dặn mọi người chú ý đến cậu. Người biết cậu rất cứng đầu.

- Tới giờ phút này rồi còn nghĩ nhiều như vậy. Đúng thật là cô ấy. Trong khi bản thân cũng đang chịu nhiều vết thương thế kia...

Evan bật ra một tiếng cười trừ. Vừa dứt lời, cậu cũng không nán lại nghe Josh nói thêm, thân ảnh trong chớp mắt lại một lần nữa xông vào đám binh lính đang vật vã với cô công chúa đáng gờm này và con thú cưỡi của cô ta.

Thiên đế tựa như một vị khán giả ngồi trên đài cao thưởng thức một màn kịch sống, tựa hồ chiến loạn ở bên dưới đều không liên quan gì đến gã. Trong lúc gã còn đang cao hứng quan sát bộ dạng vật lộn của Mia giữa biển người, một người phụ nữ tiến lại trước mặt gã và quỳ xuống, tâu lên:

- Bệ hạ, cho phép thần giúp bệ hạ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

Thiên đế hừ một cái, nhàn nhạt nói:

- Ngươi tưởng bổn đế không biết sao? Ngươi muốn giết nàng ta.

- Thần không dám...!

- Katherine, bổn đế lại nhắc nhở ngươi. Những tên khác mặc ngươi muốn giết thì giết, nhưng nàng ta, nhất định phải để nàng ta còn hơi thở.

- Tạ bệ hạ ân chuẩn. Katherine tuyệt đối không phạm sai lầm.

Một cái phất tay của thiên đế cho phép ả ta tham chiến. Nhưng vẻ mặt của ả sau khi quay lưng lại thì ngập tràn thù hận.

Ả muốn mọi vampire trên đời này đều biến mất, nhưng đế thượng lại muốn lưu lại cô ta. Như vậy là có ý gì chứ?

- AAAAA!!!

Thanh trượng phép của Mia, một đầu là lưỡi dao bán nguyệt, một đầu là mũi giáo sắc nhọn, tính sát thương của nó nào giống với cái đẹp thanh lịch như vẻ bên ngoài. Mia rút trượng ra khỏi thi thể của một tên lính, toan giải quyết tiếp thêm mấy tên nữa, nhưng rồi cô trông thấy Katherine đã biến mất khỏi bên cạnh thiên đế.

Ả đã nhập cuộc rồi!

Ả chỉ là nhân loại, nhưng lại có thể được đế thượng giữ bên người lâu đến thế, chứng tỏ ả không hề tầm thường. Huống chi, thù hận của ả đối với vampire sâu đậm như vậy, hẳn là yếu điểm của ma cà rồng cô ta cũng nắm được.

Không thể chậm trễ hơn được nữa. Những tên lính râu ria này phải được xử lí ngay lập tức, tránh trường hợp chúng khiến cho mọi người kiệt sức thêm.

Với lại, ân oán giữa cô và Katherine cũng không phải là chuyện người ngoài có thể xen vào. Nếu muốn đấu, vậy thì hãy trực tiếp đấu đi.

- Alex, hộ thể cho ta!

- Vâng, chủ nhân!!

Alex được triệu hồi, nó nhanh chóng từ phía đằng xa lao trở về bên cạnh Mia. Một tiếng gầm của nó cũng đã đủ làm bọn thiên binh chần chừ lùi bước ra xa.

Hai tay Mia chống ma trượng ở trước mặt, viên ngọc hình thoi bay lơ lửng giữa vầng trăng khuyết rực sáng lên. Dưới chân cô hiện ra ma pháp trận xinh đẹp màu xanh lam sẫm. Luồng ma khí cường đại tụ họp lại xung quanh cô, tựa như gió nổi lên, khiến mái tóc đen dài của thiếu nữ phất phơ nhẹ nhàng.

Cánh môi của cô gái khẽ mở, một câu thần chú được đọc lên một cách thản nhiên, tựa như đó chỉ là một câu nói đơn thuần đọc ra từ trong sách:

- [Crystallo einfrieren]

Ngay lập tức, một làn sóng ma thuật từ cô toả ra xung quanh, bán kính bao trùm toàn bộ những thiên binh ở trong tầm ảnh hưởng. Khoảnh khắc sóng ma thuật lướt qua kẻ nào, kẻ đó liền không động đậy nữa.

Không ai động đậy được nữa.

Nói chính xác hơn là tất cả đều đã hoá thành pha lê.

Chỉ còn một vài kẻ may mắn nằm bên ngoài bán kính ảnh hưởng là sống sót, gồm có Taurus, Sagittarius, Virgo và Cancer, cùng một vài thiên binh lẻ tẻ. Chứng kiến hầu như toàn bộ đồng đội đều hoá thành pha lê chỉ trong chớp mắt, dường như ai cũng bàng hoàng đến độ cả người như mềm nhũn ra.

Chỉ cần vừa nãy bọn họ còn đứng trong vùng đó, thì nạn nhân có lẽ cũng đã gồm cả họ rồi.

Những tưởng chỉ hoá thành pha lê thôi là đã xong chuyện, nhưng nàng công chúa kia lại tiếp tục đọc thần chú:

- [Friozerbrechen]

Những pho tượng pha lê, mới một phút trước vẫn còn máu và thịt và bây giờ ít nhất vẫn còn nguyên vẹn hình thù ở dáng vẻ cuối cùng của họ, đều đồng loạt như thuỷ tinh mà nứt nẻ, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh, rải đầy xuống nền đất.

- A...ah... AAAHHHH!!!!!

Một tên lính bị sốc đến cực độ gào lên, sức lực suy sụp mà quỳ rạp xuống đất, tròng mắt lộn xộn không thể tập trung tiêu cự, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn trào.

Hơn 3000 quân nhất phẩm và 6 thiên tướng, cứ đơn giản như vậy mà... nát vụn rồi.

Thiên đế vậy mà lại chỉ trầm mặc, không có động tĩnh gì.

- ... Lạy tổ tông ta ơi...!

David há hốc mồm cảm thán trước cảnh sắc vĩ đại này. Kyle thì lại không biết nên phản ứng lại như thế nào mới phải. Mia tự tạo ra ma pháp của riêng mình, nên ngay cả một học giả như anh cũng không biết cô sẽ dùng ma lực như thế nào trên chiến trường này. Nhưng thuật tấn công diện rộng vốn đã tiêu hao một lượng lớn ma lực rồi, đã vậy bán kính ảnh hưởng lại dài đến 200 mét...

Nếu như cái này mà còn không tính là khủng khiếp, vậy thì trên đời này còn cái gì có thể hơn được nữa đây?

Evan loạng choạng đứng thẳng người dậy, trong một phút kia may mắn vẫn giữ được thanh tỉnh, đã thấy được cảnh Mia chỉ tốn ba giây đã biến cả binh đoàn thành pha lê.

Cô ấy đã toả sáng mới rực rỡ làm sao. Nhưng mà, hẳn là bây giờ cô ấy đang mệt lắm. Tiêu hao một lượng ma lực lớn đến thế... Máu của cậu còn chưa kịp tái tạo xong...

- Điện hạ...! Điện hạ!!!

Nhận thấy lực tay của cô nắm lấy ma trượng đang yếu dần, Josh tức tốc lao tới. Hắn không cần suy nghĩ thêm giây nào, răng nanh cắn lủng da thịt trên cổ tay mình, sau đó đưa đến ngay miệng của cô.

- Điện hạ, mau uống...!

- Cậu... cắn đứt động mạch rồi...

- Điện hạ đừng có quan tâm nữa! Một lát sẽ lành ngay thôi! Quan trọng nhất vẫn là điện hạ...!

Mia yếu ớt phì cười, cũng không từ chối lòng thành của Josh. Cô áp môi lên miệng vết thương đang trào máu ồ ạt của hắn, cố gắng nhanh chóng nuốt hết từng giọt máu hắn đã dâng lên cho cô.

Tiếng bước chân của ai đó tiến lại gần Mia.

Là Katherine.

Mia liếm sạch máu còn sót lại trên cổ tay của Josh, sau đó nhẹ gạt hắn sang bên cạnh. Vừa rồi cũng nhờ hắn nhanh nhẹn, nếu không thì cô cũng phải tốn hết một lúc lâu hơn thì mới có thể phục hồi trở lại.

- Điện hạ, ả ta rất nguy hiểm!

- Ta không sao. Cậu lui xuống đi. Mệnh lệnh đó.

Josh lườm ả, nhưng rồi cũng lui xuống đằng sau. Giá như cái lườm này của hắn có thể băm ả ra thành từng khúc thì đã tốt biết mấy.

- Lâu rồi không gặp, Kate.

Mia nhìn người phụ nữ với mái tóc màu nâu trà đó, thanh âm của cô vẫn bình thản, còn có thể nghe ra sự ấm áp. Cái biệt danh mà cô đã từng thân thiết gọi người này từ rất lâu trước kia, lúc này thốt ra khỏi môi lại có chút xót xa.

- Quả nhiên, vampire các ngươi không thể được sống tiếp...!

Katherine nghiến răng, họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng về phía Mia.

- ... Vậy à.

Mia chỉ cười, trong đáy mắt phảng phất một nỗi buồn, xen lẫn nỗi hoài niệm về những tháng ngày xưa cũ sẽ không bao giờ có thể trở lại.

Đến cuối cùng, chỉ có một mình cô xem đó là thật.

Thật ngốc quá.

Hai bóng hình chớp loé một phát và lao vào nhau, tiếng binh khí va chạm lạnh lẽo, chát chúa và toé ra ánh lửa.

Trận đánh 1 đối 1 giữa hai người con gái ấy khốc liệt tới nỗi hoàn toàn ngăn chặn những người khác từ bên ngoài can thiệp vào.

- Katherine, năm đó, kẻ giết hại cha mẹ của cô cũng không phải là ta! Là bọn thiên giới bắt đi thần dân của ta! Chúng bỏ đói họ! Chúng dồn ép họ bước tới con đường thoái hoá! Chính chúng đã tạo ra cấp E và để cho những người dân tội nghiệp ấy của ta tấn công các ngươi!!

Katherine cũng không vì những lời này của Mia mà ngưng lại cơn thịnh nộ. Ả thậm chí còn trở nên cay nghiệt hơn. Ả vừa vung họng súng cản lại ma trượng đánh xuống, vừa gào lên, xen lẫn vào giọng mũi.

Ả khóc.

- Kẻ khác giết hay là ngươi giết thì cũng khác gì nhau sao? Cũng đều là ma cà rồng! Muốn trách thì hãy trách ngươi không quản được tộc của mình! Để chúng xổng ra ngoài, hãm hại loài người! Hãm hại gia đình ta! Ngươi tự xưng mình là công chúa cơ mà? Thế nào, không dám nhận trách nhiệm ư?! Không... Phải là, chính sự tồn tại của các ngươi ngay từ đầu đã là một tội ác!! Ma cà rồng là một lũ đáng kinh tởm!! Bọn mày vốn dĩ không được phép tồn tại!!!

- ... Thế còn ngươi, ngươi cũng chỉ là một con cờ của thiên đế! Ngươi cam tâm sao?!

- Đế thượng lợi dụng ta, chẳng qua là ta để gã lợi dụng, còn ta cũng lợi dụng lại gã để tiếp cận ngươi. Gã muốn ngươi sống, nhưng ta lại muốn triệt cả tộc của ngươi! Cả cuộc đời của ta cũng chỉ chờ tới thời khắc này! Haha... Ngay cả thiên đế, ngay cả đám chó canh của ngươi cũng không thể cản được ta đâu!

- !!!

- Katherine! Ngươi dám phản bổn đế!

Thiên đế vừa vặn nghe được lời thật lòng của Katherine mà đanh mặt.

Katherine hướng thẳng nòng súng vào giữa trán Mia khi cô vẫn còn đang ngỡ ngàng với sự liều mạng của ả.

Ngón tay của ả đặt trên cò súng bạc siết lại.

Một tiếng nổ súng vang lên. Vỏ đạn rỗng rơi lạch cạch xuống đất cứng.

Nhưng mục tiêu của ả vẫn bình chân như vại, không hề mất đi một tí da thịt nào.

Mà kẻ nổ súng ấy đã nghiêng người ngã rạp xuống.

Bàn tay của đế quân vẫn còn giơ ra trước mặt mà chưa hồi về. Vị trí để tay của gã ở ngay chỗ đã từng là đỉnh đầu của Katherine.

- Bổn đế nhịn ngươi cũng lâu rồi. Nên cho ngươi đoàn tụ với phụ mẫu thôi.

Mia trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng khiếp đảm phía trước.

Gã bẻ cổ ả ta.

Gã đã bẻ gãy cổ ả ta.

Katherine chết rồi.

Ân oán giữa cô và Katherine còn chưa kịp giải quyết được gì mà.

Và hiện tại, gã đang đứng ngay trước mặt Mia.

Từ trước khi cô được sinh ra và cho tới tận bây giờ, gã vẫn luôn đứng đằng sau tấm màn che và thao túng lấy cuộc đời của cô.

Gã chính là cơn ác mộng lớn nhất đời này.

- Tiểu công chúa, nghịch ngợm thế là đủ rồi. Theo bổn đế trở về đi.

Gã bước lại gần hơn, bàn tay vừa mới bẻ cổ một con người ấy lúc này lại trìu mến áp lên má của Mia, khẽ vuốt. Bốn chàng trai ở phía sau lưng đồng loạt tức giận hét lên:

- Công chúa!!!

- Chúng thiên tướng nào còn sống, lo xử lí những tên nhãi cứ thích cản trở bổn đế này đi.

Bốn thiên tướng còn lại bất giác hồi thần, cũng không biết ở trong đầu đang có suy nghĩ gì. Nhưng thân làm thiên tướng, không thể trái lệnh hoàng đế, cuối cùng vẫn là xông lên đánh những vampire quý tộc kia một lần nữa.

- Bọn họ sẽ không thua đâu.

Mắt cô lia xuống tay của gã đang đặt trên mặt mình, rồi lại ngước lên, trực tiếp nhìn thẳng vào gã.

Kiên cường, bất khuất, ngạo nghễ.

Thật giống với thằng cha của ả.

Sự dịu dàng của gã giống như chỉ là ảo giác mà đột nhiên biến mất, thay vào đó, một lực đạo mạnh mẽ bóp lấy cằm cô. Hàm răng vẫn nhất quyết cắn chặt, nhưng lực ép từ hai bên hàm của cô khiến cho nơi tuỷ răng bắt đầu chảy máu

Alexander trông thấy chủ nhân bị đe doạ thì ngay lập tức vồ tới, nhưng còn chưa đụng đến gã, thiên đế chỉ vung tay một phát, cả một con sói khổng lồ cứ như bồ công anh mà văng ra phía xa, đập thẳng vào mạn sườn núi.

Mia chỉ dám thở mạnh.

Ở đằng sau, tiếng binh khí va chạm càng lúc càng lớn, vô cùng đinh tai nhức óc. Tiếng thở hổn hển của mọi người rơi vào tai cô. Ai cũng đã bắt đầu kiệt sức thật rồi. Nhất là Evan. Cô nghe thấy tiếng cậu di chuyển đã mất đi sự dứt khoát vốn có. Dường như cậu có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

- Tiểu công chúa, nàng đồng ý về với ta, ta lập tức buông tha cho chúng.

- Công chúa...!! Đừng đồng ý với lão ta!!!

- Nee-sama, tụi này vẫn còn chiến được thêm vài hiệp nữa! Chị không cần lo cho bọn này!

- Mia! Em đừng có mà dại dột hơn thế này nữa!

- Mia... Đừng...!

Thiếu nữ lúc này chẳng còn sức đâu để mà kháng cự lại thiên đế. Nghe thấy những chàng trai mặc dù bị hành xác sắp chết ra đó mà vẫn còn mở miệng trấn an cô, van nài cô đừng làm chuyện dại dột, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, xem như mình chưa nghe thấy gì.

Sở dĩ gã là thiên đế trị vì cả bầu trời và nhân gian, cũng chỉ vì gã có thừa sức mạnh để ép tất cả quy thuận dưới chân mình bằng vũ lực.

Vẫn là cô thua trận rồi.

- Lời ngươi nói, là thật?

- Hahaha... Dĩ nhiên rồi, chim nhỏ à. Bổn đế chỉ cần nàng. Mọi thứ tép riu khác đều không quan tâm.

- Vậy ta đồng ý. Ngay bây giờ, lập tức buông tha cho bọn họ.

Thiên đế nghe thấy câu trả lời của Mia, bàn tay bóp miệng cô của gã mới thả ra. Tiếng cười hưng phấn của gã ngân dài, vang vọng khắp các dãy núi.

Đó chính là sự đáng sợ của hoàng đế thiên giới. Tự cổ chí kim, mấy ai có thể làm tổn hại tới gã?

- Được...! Được lắm!! Vậy mới được chứ! Làm bổn đế tốn nhiều tâm tư như vậy, chẳng thà nàng đồng ý với bổn đế từ sớm có phải tốt hơn không? Các thiên tướng, buông tha cho chúng đi thôi, đừng khiến công chúa khổ tâm nữa.

- Mia!!! Em điên rồi!!!

Evan giống như là đã hoàn toàn tuyệt vọng mà gào thét lên. Tiếng gào khản đặc xen cả tiếng nấc nghẹn.

Aa... Lại làm cho anh ấy giận nữa rồi.

Cô đúng là đồ tồi mà.

- Mọi người... Evan... Em xin lỗi.

Thiên đế đưa tay ra về phía cô, lòng bàn tay hướng lên, chờ đợi.

Thiếu nữ đặt tay mình lên đó.

Đế thượng lại cười.

Mia lập tức đổ ra một tầng mồ hôi lạnh toát.

Gã giữ chặt cô trong tay, nhưng lại xoay cô lại đối mặt với Evan và mọi người.

Trên không trung xuất hiện một vật thể có hình thù giống như một li rượu.

Giá mà nó chỉ là một li rượu.

Nhưng đó lại là thần khí thứ nhất: Chén Thánh.

Cứ 2000 năm, Chén Thánh sẽ thực hiện một mệnh lệnh bất kì của chủ nhân, miễn là không làm ảnh hưởng đến trật tự thế giới.

- [Thiên địa quy Vương. Địa, khai!]

Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Trên nền đất hình thành những đường nứt chằng chịt ngay dưới chân của các chàng trai. Chưa ai kịp xử lí được rốt cuộc là tình huống gì đang xảy ra thì đã thấy dưới chân cả bốn ma cà rồng đã chẳng còn mặt đất, mà là một cái hố, bên dưới là nham thạch nóng chảy, tựa như núi lửa mà phun trào lên tận mặt đất, thiêu đốt da thịt của những kẻ xấu số đã đứng ở phía trên nó.

Bốn người đều rơi xuống.

Có hai thứ mà loài vampire này sợ nhất:

Một là vũ khí bạc với nhiều lần gây sát thương.

Hai là lò lửa.

Rơi vào lò lửa, ngay cả tốc độ tái tạo có nhanh cách mấy, cũng đều trở nên vô nghĩa.

Trước mắt là hố địa nham. Người của cô đã không còn thấy đâu nữa rồi.

- Chim nhỏ của ta thật ngây thơ. Bổn đế chừa mạng chúng lại, chẳng khác gì bổn đế tự khiến cho con đường của mình mấy trăm năm nay lại thêm gập ghềnh? Nàng theo ta, nhưng chúng có hoá thành ma cũng sẽ đem nàng rời khỏi ta. Vậy nên, tất cả chúng đều phải chết!

Mia không còn nghe thấy gì cả. Hai bên tai như ù đi, cái gì gã nói cũng lùng bùng lùng bùng.

Nhưng có một giọng nói, vừa quen thuộc mà cũng vừa lạ lẫm, liên tục lặp đi lặp lại, vang lên trong tiềm thức cùa cô.

- Giải phóng ta... Giải phóng ta... Giải phóng ta...!! Ngươi muốn cứu bọn hắn, chỉ còn cách giải phóng ta!!!

- ... [Giải trừ phong ấn].

- Ha... hahaha... AHAHAHAHA CUỐI CÙNG TA CŨNG ĐỢI ĐƯỢC TỚI NGÀY NÀY!!!

Cặp mắt màu saphia chợt đỏ rực lên và đôi đồng tử đen tròn trở nên hẹp lại.

Đó là đôi mắt của một quỷ dữ máu lạnh và sở hữu quyền năng nghịch thiên.

Và cánh môi của thiếu nữ hé mở:

- [Et resurrectionis erimus und zeit zurückspulen und ianuae magicae].

Không một ai, ngay cả thiên đế, biết được chuyện gì đã xảy ra sau câu thần chú đó. Chỉ thấy cả một khoảng không gian rộng lớn bùng nổ bởi một lượng ma lực vượt quá tầm hiểu biết của bất cứ pháp sư nào có mặt trên cõi đời này.

Khi luồng ma lực tản bớt đi vừa đủ để quan sát được tình hình, trên chiến trường đã không còn một bóng người, cũng như chẳng hề có cái hố dung nham tử thần nào cả.

.
.
.
.
.

- an... van... Evan...!!!

Cậu choàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh làm cả người ẩm dính khó chịu, nhịp thở hổn hển như vừa mới mơ thấy ác mộng. Nhưng cơn đau ê ẩm thấu vào xương tuỷ khiến cho cậu hít một ngụm khí lạnh và bật ra một tiếng rên đau đớn. Bên giường là Samantha đang khóc nhoè hết cả mặt.

- Evan!!!! Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi huhuhuhu...!!!

- Sam... Mẹ...

Evan thều thào, tầm mắt mờ nhạt như có sương mù thu vào hình ảnh của Samantha và Selina. Cậu không cảm thấy có một chút lực nào nữa để mà ngồi dậy, chỉ có thể mặc cho cả thân nặng trĩu ngã lại xuống giường.

- Con bị trọng thương, ma lực cạn hết, từ lúc mẹ đẻ con tới giờ còn chưa có lần nào trầm trọng thế này đâu. Tỉnh lại là tốt rồi, giờ thì nằm nghỉ đi. Sam, xuống nấu thuốc với cô.

Evan thở dài, toan nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng lập tức đã nhận ra có gì đó không đúng, lại choàng mở mắt.

- Mẹ, Mia đâu?

Không có tiếng trả lời.

- Mẹ?

Cậu xoay cổ sang nhìn bóng lưng của Selina. Samantha ở bên cạnh bà cũng như cảm giác được ánh mắt gắt gao của cậu, hai vai giật nảy lên. Tay chân cô run cầm cập.

Một nỗi bất an vô cùng lớn dâng trào trong Evan. Nỗi bất an xâm chiếm lấy tâm trí cậu, tựa như khiến cho mọi dây thần kinh hoạt động của cậu bị tê liệt khỏi xúc cảm đau đớn. Evan nhấc bản thân ngồi dậy và rời khỏi giường, hai chân tập tễnh bước về phía Selina và Samantha.

- Mẹ? Sam? Hai người sao lại không nói gì?

Vẫn không có lời hồi đáp nào.

- Mia đâu? Cô ấy đâu rồi? Con muốn gặp cô ấy. Ngay bây giờ. Mẹ... Nói gì đi chứ? Okaa-sama!!!

Selina không quay đầu lại, nhưng sau một lúc lâu trầm mặc như thể cắn rứt giữa hai lựa chọn, bà rốt cuộc cũng đáp:

- ... Con bé đã biến mất cùng bọn thiên giới rồi.

Có tiếng của một thứ gì đó đổ vỡ trong lòng Evan.

- Mẹ... nói cái gì cơ? Mia... bị làm sao...?

Samantha nhịn không nổi nữa mà khóc nấc lên.

- Nói dối...! Cô ấy không sao hết... Cô ấy vẫn ở đây... vẫn an toàn ở đây...! MIA KHÔNG CÓ ĐI ĐÂU HẾT!!

Tuy vậy, hành động vô thức của Evan lại hoàn toàn trái ngược lại với những gì mà cậu ta liên tục tự nhủ. Cả người run lẩy bẩy, chân vô lực bước về phía sau, hai tay ôm lấy đầu như đang hứng chịu một cú sốc lớn. Cậu lắc đầu, tròng mắt co rút, miệng liên tục lầm bầm "không thể nào" như một kẻ điên loạn.

Hoá điên rồi. Evan mất trí rồi.

Đột nhiên, cơ thể cậu ngừng chuyển động. Và rồi cậu đứng thẳng người lên, trên môi là một nụ cười trấn tĩnh như thường ngày. Chỉ có ánh mắt đã mất đi tiêu cự của cậu là khác thường.

- Chắc chắn là Mia đang nghỉ ở đâu đó trong cung điện thôi. Con đi tìm cô ấy.

Vừa nói, Evan vừa thẫn thờ đi về phía cửa. Cậu không hề đổi hướng để né Selina và Samantha đang đứng chắn ngay lối đi. Giống như cậu chẳng quan tâm nếu như mình có đâm sầm vào họ vậy.

Selina chỉ có thể thở dài. Bà cũng không ngạc nhiên trước phản ứng chối bỏ sự thực này của Evan. Và bà biết rằng thằng bé sẽ không thể vượt qua nổi cú sốc này.

Dẫu sao, Mia cũng là lí do duy nhất để thuyết phục nó tiếp tục tồn tại.

Với tư cách là một người mẹ, bà rất đồng cảm với cậu. Khi mất đi Ella, bà cũng đã từng trải qua cảm giác này. Bà hiểu rõ cậu hơn ai hết.

Nhưng với tư cách là một đại tiên tri có sứ mệnh cả đời là bảo vệ tương lai của vương quốc, bà không cho phép con trai mình tiếp tục với tình trạng này.

Và bà sẵn sàng làm tất cả để khiến cho nó có thể quay trở về với nghĩa vụ của mình mà không bị vướng bận bởi bất kì cảm xúc mãnh liệt nào. Bất luận là phương pháp nào, có tàn nhẫn hay không.

Con trai, đừng trách mẹ.

- [Sigillum memoriae].

Selina vừa dứt câu thần chú, Evan liền đứng khựng lại tại chỗ. Đôi mắt của Evan chợt mất đi ánh phản quang trước khi mí mắt sụp xuống che đi mảng màu xanh lục đục ngầu. Cậu ngay lập tức lại rơi vào hôn mê, thân thể vô lực đổ rạp xuống nền nhà. Samantha hoảng hốt thốt lên tên cậu. Cô vội vàng chạy tới đỡ cậu quay trở về giường. Trông thấy đôi mắt nhắm nghiền và nét mặt thư giãn của Evan như thể cậu ta đã buông bỏ mọi gánh nặng trong lòng mà thật sự ngủ một giấc bình yên, Samantha lại ôm mặt khóc lớn.

Selina lại thở dài.

Bà đã ngừng đếm số lần mình thở dài trong một ngày mấy bữa nay rồi.

Vẫn là không thể cản được vòng xoay của định mệnh, dù có cố gắng đến đâu.

Đây là một kết cục không thể nào tránh khỏi. Selina đã biết điều này ngay từ lúc Mia còn chưa được sinh ra.

Số phận này thật quá đỗi trớ trêu.



A/N: Toang :)) toang cực mạnh :)))))

Thực ra chap này với chap trước vốn là một chap, nhưng vì số từ đã lên tới hơn 6000 chữ nên là tui tách ra thành hai chap riêng :v Lúc mới bắt đầu viết chap 71, nửa ngày trời mới chỉ rặn được có 1k2 từ, ai dè đến rạng sáng lại viết được 6k 🙄🙄🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net