Truyen30h.Net

Thứ nữ hữu độc - Quyển 2 - Tần Giản

Chương 179: Vĩnh tuyệt hậu đoạn

ixxviha

Yến Vương trở lại yến hội. Lúc bấy giờ không khí đã hết sức hòa hợp, mọi người có vẻ đã bắt đầu tiếp nhận, hơn nữa xem ra còn rất thích Lý Vị Ương, thậm chí có thể cảm thấy như bây giờ nàng chính là một thành viên trong đó.

Quách Đôn giật mình nhìn muội muội nhà mình, nói: "Gia Nhi từ khi nào đã biết cách ăn nói như vậy rồi?"

Quách Trừng gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười, liếc xéo Quách Đôn một cái, nói: "Đâu chỉ là biết ăn nói, quả thật muội muội giống như trời sinh làm cho mọi người đều yêu thích, đệ không thấy tới nhị cô cô trước giờ đều hung dữ như vậy bây giờ cũng đều cười nói hớn hở à?"

Vốn là hắn thấy Lý Vị Ương nụ cười lãnh đạm, liền cho rằng nàng như vậy sẽ không thể hòa hợp với mọi người, nhưng thật không ngờ nàng lại được mọi người hết mực hoan nghênh. Trên thực tế nói mọi người đều yêu thích để hình dung về nàng còn là quá đơn giản, nên biết để lấy lòng một người thực không dễ dàng, lấy lòng một đám người lại càng thêm khó khăn, đặc biệt nơi này mỗi người đều là xuất thân quyền quý, dè dặt kiêu ngạo. Lý Vị Ương không quá một canh giờ đã có thể cùng mọi người tạo ra mối giao hảo tốt đẹp, chuyện này là điều Quách Trừng quả thực không thể tưởng tượng được.

Quách Trừng chỉ là không biết, Lý Vị Ương rất giỏi thấu hiểu được đạo lý nhìn mặt mà nói chuyện với mọi người, nếu như nàng thành tâm muốn được mọi người yêu thích, kỳ thật nhất định thực là chuyện dễ dàng, chỉ là trước giờ nàng luôn làm việc theo cảm tính, khinh thường những thứ giao hảo tầm thường mà thôi. Nhưng hôm nay, thứ nhất nhìn thấy Quách phu nhân nhất nhất chăm chú nhìn theo nàng, sợ nàng trong đám người kia cảm thấy không được thoải mái, Lý Vị Ương vì muốn an ủi bà, liền nhanh chóng hòa nhập với hoàn cảnh. Thứ hai, nếu Lý Vị Ương không làm cho người khác lưu lại ấn tượng đầu tiên về nàng gần gũi bình dị, văn nhã cao quý, sau này nàng sẽ rất khó đứng vững gót chân trong đám hào môn thế gia. Mặc kệ là gia tộc như thế nào cũng sẽ bài xích những người ngoại đạo, nàng cần phải một bước đánh vỡ được cái rào cản nội tâm đó, làm cho bọn họ nhanh chóng công nhận nàng, đây mới chính là đạo lý sinh tồn.

Quách Đôn khó hiểu nói: "Không phải nói rằng Gia Nhi lớn lên ở một nhà phú thương sao. Đề xem ngôn hành cử chỉ của muội ấy hoàn toàn không giống nữ nhi được gia đình như vậy nuôi dưỡng!"

Quách Đạo đang ở một bên uống rượu, nghe vậy ha ha cười một tiếng: "Chuyện này huynh lại không hiểu đi, Gia Nhi chúng ta trời sinh trong xương cốt đã có huyết thống cao quý, ngay cả là tại thương hộ đê tiện cũng sẽ có thể lớn lên giống như Hoa Mẫu Đơn vậy"

Quách Đôn nghe xong thật là càng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Quách Trừng nhìn thoáng qua Quách Đạo, trong lòng lại cảm thấy giật mình, đệ đệ này hắn luôn luôn không thèm đếm xỉa tới hắn có biết gì không, nhưng cái trực giác này của hắn tựa hồ như cũng đã đánh đúng trọng điểm, nên biết thương hộ trên người luôn mang cái hơi hướng của đồng tiền, tuyệt đại đa số là có phú mà không quý, nhưng loại phú thương nào có thể bồi dưỡng nên một nữ nhân như thế này, dù muốn che dấu như thế nào cũng rất khó xóa đi trên mình cái hơi thở thương hộ, có như thế nào khoảng cách với hào môn thế gia chân chính cũng rất xa. Nhưng Lý Vị Ương kia lại mang tới cho mọi người cảm giác hoàn toàn không giống như là một nữ hài tử xuất thân nhà thương nhân đê tiện, nàng như thể trời sinh đã là Quách gia tiểu thư.

Lần này Quách Trừng lần đầu tiên cảm thấy hiếu kỳ đối với việc trưởng thành của Lý Vị Ương.

Yến Vương chứng kiến Lý Vị Ương được mọi người vây quanh trò chuyện vui vẻ, biểu cảm hắn thấy rõ trở nên vô cùng lãnh đạm. Hắn đời này rất ít khi thất bại, kết quả lại bại trên tay Lý Vị Ương, việc này đối với hắn quả thực vô cùng nhục nhã, nếu là lần này hắn không thể báo thù rửa hận, hắn thật sự là không cam tâm ! Nghĩ đến đây hắn nhìn Lý Vị Ương một cái, cố tình lớn tiếng nói: "Quách phu nhân, nghe nói Quách tiểu thư mất tích đã nhiều năm, ta thật hiếu kì muốn biết là phu nhân có thể tìm được nàng ở đâu vậy ?"

Hắn câu này vừa ra khỏi miệng, vốn là yến hội không khí thập phần hòa thuận bỗng nhiên biến đổi. Sắc mặt mọi người ở đây bỗng chốc trở nên cổ quái, sắc mặt Tề Quốc Công bỗng chốc trở nên trầm xuống, xem ra Yến Vương này là cố ý khiêu khích, nhà hắn tìm được nữ nhi ở chốn nào, cùng Yến Vương đâu có quan hệ gì, cần phải hồi báo cho hắn biết sao ? Huống chi đây là trước mặt tất cả mọi người, hắn đột nhiên đưa ra vấn đề này, không hề để ý tới tình hình, thật sự hết sức vô lễ.

Quách Gia đây là địa vị như thế nào, dù đối phương vô lễ như thế nào, bọn họ cũng sẽ không bao giờ để cho ngoại nhân nhìn thấu được nội tâm không vui của mình, giống như là một người bị chó cắn một cái, bất luận thế nào cũng không thể đem thân phận của mình đặt ngang với súc sinh mà cắn lại nó một cái được. Nguyên Dục chính là nắm được thân phận và địa vị Quách Gia nên mới dám mở miệng ra hỏi một câu như vậy.

Vẻ mặt mọi người bấy giờ biểu hiện lại là thập phần thích thú,bởi vì Nguyên Dục chính là hỏi một câu mà bọn họ liên tục thắc mắc trong lòng nhưng không dám nói lên lời. Vốn là nãy giờ mắt lạnh nhìn Quách Gia rất nhanh chóng dung nhập với mọi người, Bùi Bảo Nhi bấy giờ mới mỉm cười lên tiếng: "Đúng vậy, ta thật cũng rất muốn biết Quách phu nhân là như thế nào lại có thể tìm được thiên kim tiểu thư nhiều năm thất lạc này đây !"

Quách phu nhân mặc dù trong lòng hết sức không vui, nhưng bà dù sao đối với bọn họ cũng là trưởng bối, không thể nào cùng hậu bối so đo, cho nên bà chỉ khẽ mỉm cười : "Như thế nào mà Yến Vương điện hạ cùng Bùi tiểu thư đây lại có lòng quan tâm tới Quách Nhi như vậy?" Đều là chạy tới ý nhằm vào nữ nhi của bà, thật là không biết tốt xấu !

Yến Vương mỉm cười nói: "Quách phu nhân, chúng ta chẳng qua chỉ là tò mò, ta tin rằng không chỉ riêng gì chúng ta, tất cả những vị nhân khách tham dự yến hội hôm nay nhất định cũng rất muôn biết, dù sao một nữ nhi đã từng thất lạc nhiều năm như vậy có thể tìm được, đây quả thực là kỳ tích! Cho nên chúng ta rất là muốn nghe kỳ tích này như được sáng lập thế nào, nói như vậy chắc Quách phu nhân đây sẽ không để ý chứ !"

Hắn dùng không phải là phát sinh, mà là hai chữ sáng lập. Lý Vị Ương trên mặt chính là hàm súc ý cười, phảng phất như là căn bản không nghe ra trong giọng nói của Nguyên Dục không hề có hảo ý.

Quách phu nhân liếc nhìn Tề Quốc Công, thấy hắn gật đầu với mình, lập tức mỉm cười nói : "Ta chính là vô tình trong Ấu cục thấy được một chuỗi phật châu hếm có, hơn nữa phật châu này lúc đó đang đeo trên tay Gia Nhi, mới là có thể tìm được nàng. Phật châu này chính là phu quân của ta tự mình làm theo yêu cầu, mỗi hạt châu đều là được ta kiếm chứng qua, tuyệt nhiên sẽ không thể nhận lầm. Lại nói tiếp, lần này cũng là ta nhiều năm kiên trì làm điều thiện cho Ấu Cục được thiện báo, nếu không phải như thế sợ rằng đời này ta cũng không thể tìm thấy được Gia Nhi."

Người bên ngoài nghe xong, rối rít nói : "Đúng vậy, đây thật sự là khó có thể trùng hợp !" "Nếu không phải Tề Quốc Công phu nhân thiện tâm nhận được thiện báo, thế nào lại có thể tìm được nữ nhi thất lạc hơn mười năm đây !" "Đúng vậy, đúng vậy. Nhất định là có ông trời phù hộ."

Nguyên Dục nghe được mọi người xì xào bàn tán, trên mặt lại hiện một tia cười lạnh, nói: "Như vậy dám hỏi phu nhân một câu, chỉ bằng một chuỗi Phật châu, Quách phu nhân liền khẳng định được thân phận của Quách tiểu thư sao? Người không sợ người khác nắm được bí mật này, cố ý mạo danh thế thân?"

Lời này vừa nói ra, Trần Lưu công chúa, Tề Quốc Công phủ người người nhất thời biến sắc, nhất là ba người con trai của Quách gia, trên mặt đều trở nên âm trầm đứng lên. Quách Đôn tức giận nói: "Yến Vương điện hạ, người nói thế này là có ý gì ! Chẳng nhẽ mẫu thân ta lại có thể nhận nhầm muội muội được sao?"

Nguyên Dục mỉm cười nói : "Đúng vậy, trên đời này hiểu rõ nữ nhi nhất chính là thân mẫu, Quách phu nhân chính là mẫu thân thân sinh của Quách tiểu thư, tự nhiên có thể phân biệt được Phật châu thực giả, nhưng vấn đề là Quách phu nhân cùng Quách tiểu thư đã rời xa nhau mười tám năm, chỉ dựa vào một chuỗi phật châu đã khẳng định ngay nữ nhi của mình, có hay không chỉ là võ đoán đây? Nên biết rằng trên đời này có quá nhiều người giảo hoạt, bọn họ có khả năng thủ đoạn nham hiểm, có thể lừa gạt chuỗi phật châu trong tay Quách tiểu thư chân chính."

Lời này vừa ra, tất cả mọi con mắt đều đổ dồn trên người Lý Vị Ương, đã có không ít người thoáng lộ vẻ mặt hồ nghi.

Nhưng Lý Vị Ương khuôn mặt lại chỉ mỉm cười: "A! Như vậy là theo ý của Yến Vương điện hạ đây, ta chính là vì biết được bí mật này của Phật châu này nên mới cố ý giả mạo thành Quách tiểu thư sao?"

Yến Vương còn chưa mở lời, Quách phu nhân cơ hồ đã muốn giận tím mặt nói : "Vương gia nói hươu nói vượn cái gì kia! Phật châu kia trước chính là dùng một lớp gỗ bao quanh, ngoại nhân tuyệt đối không thể tìm ra chút manh mối nào, nếu không phải là ta nhận ra chuỗi Phật châu này, nó chính là cả đời sẽ không có ai biết! Huống chi trước giờ lúc chúng ta tìm kiếm nữ nhi, đều là âm thầm bí mật tìm kiếm, ai có thể biết được hết thảy thậm chí có thể bày trò ra đây? Người còn như vậy cố ý vu oan Quách nhi, xin mời rời khỏi yến tiệc này !"

Quách phu nhân đã sớm một lòng nhận đinh Lý Vị Ương chính là Quách Gia, mặc kệ Yến Vương kia nói cái gì, bà đều không hề tin tưởng, ngược lại nàng hoàn toàn cảm thấy Yến Vương kia là cố ý bới móc nữ nhi của bà.

Tề Quốc Công đứng bên cạnh sắc mặt dị thường rất khó coi, hắn cơ hồ như muốn sai người đem Nguyên Dục ném ra ngoài, chỉ là vào thời điểm mấu chốt cố gắng nén nhịn xuống, Nguyên Dục kia dù sao cũng là Yến Vương, nếu hắn trực tiếp phân phó người đem Nguyên Dục ném ra ngoài chỉ sợ thứ nhất là sẽ dễ kết làm thù hận, thứ hai hắn không thể khiến mọi người nghĩ rằng Quách gia là đang sợ hãi bị vạch trần chân tướng. Thiết nghĩ nếu không phải Quách gia chột dạ, vì sao lại đối đãi như vậy với lời dị nghị của Yến Vương đây? Cho nên hắn lạnh giá nói: "Yến Vương điện hạ, người không có chứng cớ gì cả, thỉnh người đứng nên võ đoán. Quách gia chúng ta nhất định sẽ không thể không cẩn thận như người nói, những năm gần đây tuy đã có vô số người tới cửa nhận thân, ta cũng chưa từng chính thức thừa nhận. Cho nên người nhất định là đã uống quá nhiều rồi, kính xin điện hạ thận trọng trong lời nói đến việc làm !"

Quách Dục không hề nghĩ tới người nhà Quách gia lại có thái độ phản ứng mạnh mẽ cứng rắn như thế, thậm chí đối với Lý Vị Ương lại không hề có lấy một tia nghi ngờ, lập tức tức giận đến sắc mặt trắng bệch, người nhà này thật là điên rồ hết rồi sao? Hẵn đã ám chỉ rõ ràng như vậy, vì cớ gì lại không chút để ý? Hắn dừng lại một chút, lúc này mới nói: "Hai vị hiểu nhầm hảo ý của ta rồi, ta chỉ cảm thấy Quách gia thân thế hiển hách, làm người phúc hậu, tự nhiên đếm không hết người muốn dựa thế mà leo lên, những năm gần đây tới gõ cửa tìm hôn không một ngàn cũng có tới tám trăm, đều là âm mưu thấy người sang bắt quàng làm họ, chính bởi vì như thế nên Quách gia nhận thân mới càng nên thập phần thận trọng, để tránh trúng phải kế sách của kẻ gian, lãng phí vô ích nhiều năm tâm huyết."Hắn vừa nói vừa đưa mắt lạnh nhìn về phía Lý Vị Ương, rõ ràng có ý ám chỉ.

Người trong Quách gia, Quách Đôn là người thật thà phúc hậu nhất, hơn nữa hắn hỉ nộ đều hiện lên mặt, hắn nghe những lời này của Nguyên Dục, thoáng cái từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh lùng nói : "Yến Vương điện hạ, rượu kình của người quả thật quá mạnh, đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh người mau chóng trở về đi, Quách gia chúng ta không hoan nghênh tửu quỷ! Lại càng không cho phép người khác có thể nhục nhã người nhà của chúng ta!"

Lúc nghe Quách Đôn nói ra hai chữ "Người nhà", Lý Vị Ương trước giờ nội tâm vốn lạnh như băng cũng dấy lên một loại tâm tình phức tạp. "Người nhà"----Hai từ này đối với nàng mà nói quả thực quá xa lạ, Lý Tiêu Nhiên là thân phụ của nàng, nhưng vẫn là tìm cách lợi dụng nàng, mưu toan ép nàng tới giá trị cuối cùng, Lão phu nhân là người nhà của nàng, cũng là một bên vừa hảo hảo thưởng thức nàng, vừa phòng bị nàng. Đàm thị cùng Lý Mẫn Chi cũng là người nhà của nàng, nhưng  hai người họ quá mức yếu đuối, luôn luôn cần nàng bảo vệ, chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ khó có khả năng cứu vãn. Ở trong mắt nàng, người nhà chẳng qua chỉ là một cái từ ngữ lạnh như băng, nàng rất ít cảm nhận ở nó được một chút ấm áp, càng không bao giờ phóng túng mình đắm chìm trong sự ấm áp đó.

Hôm nay Nguyên Dục nói ra một câu nói, lại có rất nhiều người đứng lên bảo vệ Quách Gia. Mặc dù ở trong đó có người luôn tin tưởng nàng chính là Quách Gia, hay là có người căn bản vẫn hoài nghi trong lòng, nhưng thái độ của họ đều là nhất trí, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương người nhà của họ.

Đó là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ nàng, Lý Vị Ương bỗng chốc cảm thấy rung động. Mặc dù trước giờ nàng luôn mạnh mẽ nhưng cũng là một nữ nhi, nàng cũng từng hi vọng mỗi lúc mình mệt mỏi, mỗi lúc nàng cảm thấy cô đơn, có thể có người đứng bên cạnh nàng. Cảm giác hi vọng này, đây là lần đầu tiên nàng có thể thỏa mãn nó, thế nhưng cũng là lúc nàng không biết phải làm sao.

Ngay sau đó, Nam Minh Hầu Quách Anh cùng Anh Quốc Công phu nhân Quách Thực trên mặt đều một bộ không vui vẻ, liền muốn lập tức phát tác. Mà Hàn Cầm lại bất chấp cả tỷ tỷ Hàn Lâm ngăn cản, tức giận nói : "Yến Vương, người hay là mau rời khỏi đây đi, nơi này chúng ta không hoan nghênh điện hạ ."

Người Quách Gia đồng loạt hạ lệnh trục khách, nếu đổi lại là bất cứ người nào ở đây chắc chắn sẽ không thể ngồi yên, nhưng Nguyên Dục là ai cơ chứ !? Da mặt hắn vốn dày, tâm địa lại đen tối, tuyệt đối người bình thường không thể so sánh bằng. Cho nên ngay cả tới Vĩnh Ninh công chúa lúc này cũng cảm thấy khó xử đứng ngồi không yên, Nguyên Dục cùng lắm cũng chỉ là cảm thấy nóng một bên tai, trong miệng lại nói: "Chư vị đây làm gì mà phải nóng giận, ta chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc đứng trên lập trường nói vào câu công đạo mà thôi."

"Hừ !" Quách Đôn khuôn mặt tuấn tú cũng một trận đỏ bừng bừng : "Điện hạ nhục nhã tiểu muội nhà ta, còn không cảm thấy quá đáng sao !"

"Quách công tử hiểu lầm ta rồi." Nguyên Dục thở dài một hơi, nói : "Tuy rằng người nhà ngươi nóng lòng muốn tìm kiếm nữ nhi, tâm tư đó ta có thể lý giải, nhưng không thể không phân rõ trắng đen tốt xấu liền tin người khác như vậy. Chuyện Quách Gia tìm kiếm nữ nhi, phụ hoàng cũng biết nên người cũng rất quan tâm tới việc này, chính là như vậy nên càng thêm không thể hành xử qua loa, đến lúc chuyện này nháo nhào không thể cứu vãn được. Nếu các người không tin, các người hãy hảo hảo nhìn xem nữ tử này rốt cuộc là ai !" Hắn đột nhiên chỉ tay về phía Lý Vị Ương, nói : "Nàng ta không phải là Quách Gia gì cả, nàng ta chính là An Bình quận chúa của Đại Lịch."

Mọi người nghe được câu này lập tức ồ lên, ngay cả tới Bùi Bảo Nhi trên mặt cũng là vô cùng kinh ngạc. Nàng phụ họa cho Nguyên Dục chẳng qua cũng là muốn kiếm chuyện với Quách Gia một chút, không thể nghĩ rằng như thế có thể kéo theo thân thế của Quách Gia tới mức này. Haha, tốt lắm, Quách Gia kia mới vừa rồi còn đắc ý như vậy, bây giờ bị Nguyên Dục chứng minh nàng là đồ giả mạo, không phải là nàng sẽ bị Quách gia đuổi ra khỏi cửa sao?

Quách gia mọi người sắt mặt cũng đều thay đổi, Quách phu nhân sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cứng rắng nói : "Vương gia nói hươu nói vượn cái gì vậy?!"

Lý Vị Ương chỉ là lẳng lặng nhìn Nguyên Dục, trên mặt lại là một vẻ lãnh đạm, cười như không cười giống như là không thèm để ý hắn, xem như tất cả những lời hắn nói giống như là muốn chọc người khác cười.

Nguyên Dục cười lạnh một tiếng, nói: "Quách phu nhân, người không nghe ta nói rất rõ ràng sao, ta sẽ nói lại một lần nữa, Quách Gia trước mặt ngươi kia, thân phận thật sự của nàng chính là nữ nhi của thừa tướng Lý Tiêu Nhiên ở Đại Lịch, là nghĩa nữ của Thái hậu đại lịch. Nếu là các người vẫn không tin, các người có thể hỏi thê tử của ta Vĩnh ninh công chúa. Ai cũng biết rằng nàng đã từng sinh sống nhiều năm ở Đại Lịch, không thể không biết An Bình quận chúa ! Nàng có thể chứng minh tất cả !"

Nói vậy, hắn nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, trong ánh mắt mang theo đầy sự khích lệ, hiển nhiên là hi vọng nàng sẽ trước mặt mọi người nói ra hết thẩy.

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán : "Đây là có chuyện gì" "Đúng vậy, không phải nói bị Quách tiểu như này được một thương hộ tầm thường nuôi dưỡng hay sao?" "Làm sao lại có thế dính dáng tới Đại Lịch đây? Nàng lại còn là nữ nhi của thừa tướng". "Đúng vậy, chuyện này cuối cùng là như thế nào đây ?!"

Trong sảnh mọi người xì xào bán tán, Quách phu nhân sắc mặt bắt đầu đỏ lên, bà theo bản năng liền muốn mở miệng giải thích cho nữ nhi của mình, Tề Quốc Công lại nhẹ nhàng nhìn nàng lắc đầu, ý bảo bà không cần gấp gáp, an tâm một chút chớ nóng vội.

Vì vậy ánh mắt mọi người đổ đồn về phía Vĩnh Ninh công chúa, ý muốn nàng đưa ra được lời giải đáp. Vĩnh Ninh công chúa nhìn Lý Vị Ương một cái, đáy mắt cất giấu một tia mỉm cười không dễ dàng phát hiện, trên mặt lại lộ vẻ ngạc nhiên nói : "Yến Vương điện hạ, ngài đây là muốn nói cái gì vậy ? An Binh quận chúa vốn là dưỡng nữ của Lý gia, nàng hiện tại đã tìm được phụ mẫu thân sinh, chúng ta đúng là nên vì nàng mà vui mừng mới đúng chứ !"

Nguyên Dục sắc mặt thoáng cái thay đổi, hắn tức giận nói : "Vĩnh Ninh, nàng có biết chính mình đang nói cái gì không ?!"

Vĩnh Ninh công chúa trên mặt lộ ra vẻ ùy khuất : "Điện hạ, ở đại lịch người người đều biết nữ nhi của Lý thừa tướng sinh ra ở tháng hai, dựa theo phong tục dân gian, nữ nhi sinh tháng hai đều là có mệnh khắc cha mẹ, cho nên hài nhi này vừa ra đời đã bị Lý thừa tướng sai người xử lý....Chuyện này cũng không phải là sự tình bí ẩn gì, mọi người đều có thể thông hiểu. Lý thừa tướng ước chừng là sợ Lý lão gia phu nhân thương cảm, liền nói rằng hài tử kia được đưa về nông thôn nuôi dưỡng, sau này vì muốn lão phu nhân vui vẻ, đặc biệt tìm một nữ hài tử đem về nhà nuôi....Người này bây giờ chính là An binh quận chúa. Nàng bởi vì lúc bấy giờ đã hiến kế sách mới được phong làm quận chúa, Lý Tiêu Nhiên bởi nghĩ rằng không thể lừa dối bệ hạ nên mới đành nói ra thân thế của nàng, nhưng phụ hoàng ta là người nhân từ, không tránh phạt hắn tội khi quân. Quận chúa thân thế quả thật hết sức ly kì, cũng thập phần là hết sức may mắn, nhưng ta thiết nghĩ nếu đổi lại là người khác cũng sẽ không thể nào nuôi dưỡng nàng thành một người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa như vậy..."

Nguyên Dục lập tức đứng lên, chén rượu trên bàn bỗng rơi nhào xuống đất vỡ nát. Gương mặt hắn không còn có thể duy trì trấn định như vừa rồi được nữa, bởi vì hắn lập tức đã hiểu được, Vinh Ninh công chứa chưa bao giờ có ý định giúp hắn đi chỉ điểm Lý Vị Ương, ngược lại nàng lại còn giúp nữ nhân kia chứng minh thân phận! Hắn tức giận nói : "Ngươi đang nói bậy bạ gì đây ?! Nàng ta rõ ràng là con gái ruột của Lý Tiêu Nhiên !"

Vĩnh Ninh công chúa lại biểu hiện khuôn mặt hết sức kinh ngạc, đoạn nhìn hắn nói: "Vương gia, ta mới thật sự là không hiểu người đang nói cái gì ! Người đến Đại Lịch chẳng qua chỉ mới một tháng ngắn ngủi, còn ta đã sinh sống ở Đại Lịch nhiều năm như vậy, đối với mọi chuyện đều rõ ràng tường tận. Còn nữa, ta là thê tử của người chứ không phải là người của nàng, vì sao ta lại giúp nàng nói dối đây? Nếu là người không tin, ta có thể viết một phong thư gửi cho phụ hoàng ta nhờ người minh chứng! Hoặc có thể gửi cho Lý thừa tướng để hắn nói rõ ràng hết thẩy mọi việc !"

Lý Vị Ương cúi mặt mỉm cười, Vĩnh Ninh công chúa chẳng qua chỉ là người quen tương phùng, nàng với Nguyên Dục mới là thân chí phu thê, đối với người khác mà nói tất nhiên nàng quả là ko cần thiết phải thay mình nói dối. Bất kể là nàng nói rằng tìm hoàng đế hay Lý Tiêu Nhiên để chứng minh, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói suông, sẽ chẳng có người nào thật sự đi làm những chuyện như vậy, bởi vì sẽ không có ai nghi ngờ lời nói của Vĩnh Ninh công chúa !

Lý Vị Ương giọng nói rất nhạt, giống như là cảm khái nói: "Ta thật là đã lớn lên ở Lý gia, hơn nữa lại được Thái Hậu ưu ái, được phong làm An Bình quận chúa, chuyện này vốn là mọi người đều biết, quả thật ta không hề cần thiết phải giấu diếm. Huống hồ ta vốn là đã là Quận chúa Đại Lịch, nếu không phải vì mình thật sự là nữ nhi Quách gia, cũng không cần thiết phải ngàn dặm xa xôi tới đây nhận người thân ?!"

Mọi người nghe nàng nói vậy, thật sự đều nghĩ rằng những điều Vĩnh Ninh công chúa vừa nói hoàn toàn là sự thật, nữ nhi này đã là nghĩa nữ của Thái Hậu, lại là thiên kim tiểu thư thừa tướng, vì sao lại tới Việt Tây xa xôi để nhận người thân đây? Nàng căn bản không hề thấy người sang bắt quàng làm họ, bởi địa vị của nàng cũng rất cao quý rồi, vứt bỏ Lý gia để mạo nhận Quách gia, việc này thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa thật sự cũng không cần thiết!"

Nguyên Dục lạnh lùng nói : "Lý Vị Ương, người không cần dùng miệng lưỡi khôn khéo như vậy rót mật ! Ngươi chẳng qua là sợ bị ta vạch trần thân phận, mới cố ý xúi giục thê tử của ta giúp ngươi nói dối !"

Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười một tiếng, nói : "Yến Vương điện hạ, trí tưởng tượng của điện hạ thật sự quá mức phong phú, không phải kế tiếp điện hạ lại nói là ta là do Đại Lịch phái tới làm gian tế ? Hoặc là điện hạ sẽ nói, không chỉ là ta mà ngay cả Vĩnh Ninh công chúa kia đều cũng là gian tế-----Haha, Hoàng đế đại lịch thật đúng là quá cam lòng, thoáng cái đưa tới đây hai nữ gian tế không nói, còn cho người cơ hội được chủ động vạch trần !"

Lời nói này không sai một chút nào, nếu như Vĩnh Ninh công chúa chủ động trợ giúp Lý Vị Ương giấu diếm thân phận, chứng minh rằng hai người họ sớm đã có cấu kết với nhau, rất dễ dàng khiến mọi người liên tưởng tới hai người đều là tới để làm gian tế, nếu là nếu Hoàng Đế Đại Lịch thật sự muốn phái gian tế, đại khái là có thể tìm một người không để người ngoài dễ dàng nhận biết tới để giả mạo nữ nhi Quách gia, lại chọn Lý Vị Ương xuất thân cao quý nữ nhi của thừa tướng, lại đã được người khác gặp qua, không phải là đầu óc nước vào hay sao ? Cho nên loại chuyện như thế này vô luận như thế nào đều nói không thông. Như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất chính là Lý Vị Ương phát hiện thân phận thật sự của mình, đặc biệt đến Việt Tây tìm kiếm thân sinh phụ mẫu, trong lúc đó vô tình gặp được Quách phu nhân.....

"Khó trách ta luôn cảm thấy biểu tỷ lời nói cử chỉ đều rất cao quý, nguyên lại là được hiển hách thế gia như vậy thu dưỡng !" Hàn Lâm lén lút nói.

Hàn Cầm gật đầu nói: "Đúng vậy, nàng bỏ qua thân phận Quận chúa của mình, chạy tới nơi xa xôi như vậy để tìm kiếm phụ mẫu thân sinh, thật sự là không dễ dàng! Nếu là ta chắc cũng sẽ không thể có được dũng khi như vậy !" Lời nói của nàng tràn đầy ngữ khí sùng bái đối với Lý Vị Ương.

Nguyên Dục đương nhiên không chịu hết hi vọng, lớn tiếng nói : "Một khi đã là như vậy, ngươi đại khái là có thể đối với mọi người giải thích rõ thân phận của mình, cớ gì phải nói dối rằng mình được thương hộ nuôi dưỡng đây !"

"Gia nhi không có nói sai! Cuộc sống trước kia nàng từng trải qua, sớm đã một năm một mười nói cho ta biết !" Lúc này đột nhiên có một giọng nói thong thả ung dung vang lên, là của Tề Quốc Công Quách Tố, hắn nhìn Lý Vị Ương, mỉm cười một chút, sau đó trịnh trọng nói: "Thật ra ta không nghĩ có người sẽ thắc mắc như vậy đối với nữ nhi của ta, cho nên ta mới hi vọng nữ nhi như vậy đơn giản mà qua đi, mới như vậy mà an bài, cũng không ngờ Yến Vương điện hạ lại tạo thành hiểu lầm, thật sự là lỗi của ta !"

Tề Quốc Công nói như vậy là khoan hồng độ lượng, người ngoài rối rít nghị luận, lời nói lúc đó đều là trỉ trích Nguyên Dục kia xen vào việc của người khác ! Nguyên Dục sắc mặt rất khó coi, mà so với hắn Bùi Bảo Nhi còn khó coi hơn, nàng không nghĩ tới Lý Vị Ương như vậy lại không bị vạch trần, mà ngược lại làm cho mọi người đối với nàng thêm phần kính nể. Nghĩ cũng biết, một nữ nhi từ phủ thừa tướng lại được phong làm Quận chúa, trong đó hẳn là đã trải qua rất nhiều nỗ lực, tất cả đều không tự chủ được cho rằng Lý Vị Ương là một nữ nhi tu dưỡng lương hảo, cao quý kiên cường.

Quách phu nhân lập tức cười rộ lên, nói: "Thấy đủ chưa Yến Vương Điện hạ, Gia nhi chính là nữ nhi của ta, điện hạ không cần phải lòng nghi ngờ sinh ám quỷ !"

Nguyên Dục cười lạnh một tiếng, nói : "Quách phu nhân, chỉ bằng lời nói một bên của Vĩnh Ninh, người liền tin tưởng người trước mặt này sao ?Phu nhân chẳng qua dễ dàng bị người khác lừa gạt! Nếu ta là phu nhân, tốt nhất là suy nghĩ một chút năm đó Quách Gia trên người có đặc điểm gì, nên biết Phật Châu có thể làm giả, nhưng đặc điểm này lại không thế nào!"

Quách phu nhân nhíu mày, lập tức phản bác : "Tốt lắm! Vương gia đã kiên trì không tin, vậy các người cùng xem cho rõ !"

Nói đoạn giơ cổ tay của Lý Vị Ương lên, nhẹ nhàng nhấc tay áo bên trái, nói : "Gia Nhi từ lúc vừa chào đời trên cổ tay trái liền có một hồng ấn hình cánh hoa nho nhỏ, mẫu thân nhớ rất rõ ngay tại chỗ này !" Động tác của bà bất ngờ không kịp chuẩn bị, làm cho Tề Quốc Công bỗng chốc biến sắc, hắn không nghĩ tới thê tử rõ ràng sẽ hành động như thế này, nhất thời đều ngây dại, thậm chí còn chưa kịp ngăn cản nàng---

Trên thực tế Quách phu nhân là quá mức nóng vội, thậm chí quên mất trước mặt người khác làm như vậy là thất lễ cỡ não. Bởi vì bà đối với nữ thiếu nữ trước mặt này luôn khẳng định là nữ nhi ruột thịt của mình, chua có một phút giây nào bà nghi ngờ điều đó, cho nên trước giờ cũng không có tự mình nghiệm chứng qua. Nhưng nàng thực tại thật sự không thể tha thứ bất luận kẻ nào hoài nghi Quách Gia, cho nên không cần nghĩ ngợi đã làm như vậy !

Ánh mắt mọi người lập tức dừng lại ở cổ tay trái của Lý Vị Ương, nụ cười trên mặt Nguyên Dục rất nhanh đã biến mất, hắn trông thấy rất rõ ràng, vừa vặn trên cổ tay như lời Quách phu nhân mới nói, có một tiểu hồng ấn hình dáng như một cánh hoa....Tuy rằng rất nhỏ, nhưng nhìn qua vẫn có thể thấy rõ. Quách phu nhân vẻ mặt chắc chắn, quay đầu mỉm cười nhìn chằm chằm Nguyên Dục nói : "Vương gia nhìn đi, Gia Nhi thật sự là nữ nhi của ta! Nếu sau này ai còn dám mở miệng vũ nhục Gia nhi, hoặc nghi ngờ thân phận của nàng, chính là muốn cùng cả Quách gia đối địch !"

Chứng kiến hồng ấn này, Tề Quốc Công cùng Quách Trừng đều ngây ngẩn cả người, hai người họ không dám tin nhìn Lý Vị Ương, dường như hoài nghi chính hai mắt của mình đã nhìn lầm rồi.

Lý Vị Ương chỉ là mỉm cười che lại cổ tay của mình, một tiểu thư chính là đi không lộ chân, bước đi thong thả không quá tấc, cười không lộ răng, tay không nhấc hơn ngực, đây đều là có quy củ. Nhưng sự việc bất ngờ phạm tắc, hôm nay hướng mọi người chứng minh thân phận của mình, từ nay về sau bất kể là ai nhận ra nàng là Lý Vị Ương, nàng cũng không còn phải sợ hãi, nàng đúng là Quách gia tiểu thư danh chính ngôn thuận! Đương nhiên nàng biết được Tiểu Man có ký hiệu như vậy trên người là còn phải đa tạ Ôn Tiểu Lâu.

Nguyên Dục tràn trề căm hận nhìn chằm chằm Lý Vị Ương, lần này ở trước mặt mọi người hắn cơ hồ đã mất hết thể diện, mà tất thẩy đều hoàn toàn do Lý Vị Ương ban tặng! Hắn không nghĩ tới việc mình bị người ta xem như con khỉ mà đâm một cái, biến thành giúp Lý Vị Ương chứng minh thân phận của mình !

Hắn cảm giác mình quả thực là ngu xuẩn! Hắn quay mạnh đầu lại căm tức nhìn Vĩnh Ninh công chúa, ánh mắt vô cung hung ác, dường như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng mà Vĩnh Ninh công chúa chẳng qua chỉ nhàn nhạt nghiêng đầu, xem như không nhìn thấy.

Nguyên Dục nghĩ lại, Lý Vị Ương thừa nhận mình là An Bình quận chúa, chỗ tốt là làm cho người khác không thể xử dụng thân phận này đến uy hiếp nàng...Nhưng bởi như vậy nàng cũng là đã nói cho người khắp thiên hạ này, nhất là nói cho Bùi hoàng hậu biết nàng là ai! Nghĩ tới đây, Nguyên Dục tràn đầy nghi hoặc, Lý Vị Ương vì sao muốn làm như vậy, chẳng nhẽ nàng không sợ Bùi Hoàng Hậu trả thù sao?! Tâm tư của nữ nhân này hắng càng ngày càng đoán không ra! Nhưng có một chút hắn có thể khẳng định, một ván ngày hôm nay hắn thua thực sự rất thảm ! Hơn nữa việc hắn phẫn nộ nhất là Vĩnh ninh công chúa này, hắn tưởng mình đã nắm được trong lòng bàn tay thế nhưng nữ nhân này lại hoàn toàn phản bội hắn.

Lý Vị Ương nhìn Nguyên Dục, rất nhanh chóng bình tình rồi tươi cười, hắn cho rằng mình chỉ thua một ván mà thôi, lại không hề biết rằng tới khuya ngày hôm nay ngay cả tính mệnh của mình cũng không giữ được !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net