Truyen30h.Net

Tien Trung Duong Lieu Phat Pho

https://shiweiyibei.lofter.com/post/1fdb0bd7_1c90a4f77
Thật ra lúc dịch hơi lộn xộn, có những chỗ ta cảm thấy để hán Việt vẫn hay hơn.  😜
【英雄帖之英年早逝】杨柳依依
[Anh hùng thiếp chi anh niên tảo thệ : anh hùng chết khi còn trẻ] Dương liễu y y : dương liễu phất phơ

Tại hạ phái võ đang Tống Thanh Thư: Để ngươi nghiên cứu trái đất tin tưởng ngành học, cho người chỉnh chết đi!!   
T
—————————————————
Ngày xưa ta đi qua rồi, dương liễu phất phơ, hôm nay ta lại nhớ, mưa tuyết tầm tã.

Ngụy Anh ít khi nhớ về thời điểm ngày xưa, hắn đa số thời gian đều giống như cơn gió nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) đi về phía trước, nhưng thế giới này là tròn, hắn lại làm sao nghĩa vô phản cố tháo chạy, cuối cùng vẫn là về đến chỗ cũ, không thể chạy thoát đi gặp người không dám thấy, hồi ức lại việc không dám hồi ức, lúc này hắn liền nghĩ, sống lại một lần, sự việc sẽ xuất hiện kết quả không giống nhau hay không.

Cái kia bước ngoặt khiến cho Ngụy Anh đạt được cơ hội sống lại một lần, hắn mang theo kí ức, trở lại trước lúc hắn còn chưa bị nhặt về Giang gia, cũng chính là bảy tuổi năm ấy, hắn đặc biệt lựa chọn quay lại thời điểm này, là bởi vì hắn nghĩ muốn thay đổi tất cả. Hắn nghĩ, nếu như hắn ở thời điểm Giang thúc thúc đến tìm hắn trốn tránh, không đi Giang gia, Giang Trừng sẽ không mất đi ba con chó, sẽ không mất đi tỷ tỷ, Kim Lăng cũng sẽ không mất đi cha mẹ. Giang Trừng sẽ là người ưu tú nhất Liên Hoa ổ, Giang thúc thúc sẽ yêu hắn nhiều chút, Ngu phu nhân sẽ không thường xuyên cùng Giang thúc thúc cãi nhau, Giang gia sẽ không bị diệt môn, Giang Trừng sẽ không còn lại một mình.

Hắn sẽ có cha mẹ trợ giúp, có tỷ tỷ thương yêu, thẳng đến một ngày kia già đi, sẽ không lại một người cô độc gánh vác hết thảy.

Hắn sẽ có một ngôi nhà hoàn chỉnh.      

Còn may mùa đông đã qua rồi, bờ đê dương liễu mọc ra chạc cây xanh mướt, cứ thế tháng ngày phiêu bạt sẽ không rất lạnh, Ngụy Anh thân thể nho nhỏ bẩn thỉu, quần áo cũng rách nát.  

Hắn ngồi ở trên bờ đê, bẻ cành dương liễu, bện vòng hoa, phía trên là mấy bông hoa xuân không biết tên.

Hắn đội trên đầu một cái, trong tay cầm một cái, chân nhỏ đung đưa, hắn trước đây luôn là ở mỗi ngày trong mùa xuân bện cho Giang Trừng một vòng hoa dương liễu, sau đó ngồi ở trên cây liễu nói với Giang Trừng: Sư muội sư muội! Ngươi đội hay không? Ngươi nhìn sư huynh bện có bao nhiêu để tâm, ngươi không đội ta có thể treo lên cây! 

Giang Trừng sẽ luôn cười mắng hắn vô vị, nhưng vẫn là không tình nguyện đi qua nhận hắn cho hắn đội lên đầu.

Giang Trừng lúc này, nên ở Liên Hoa ổ kiêu ngạo lại sáng chói sinh hoạt.     

Ngụy Anh cười, Giang Phong Miên một tháng trước đến Di Lăng tìm hắn rồi, nhưng hắn núp đi, thời gian qua lâu như vậy, hắn cái này không phải sống rất tốt sao?

“Ngụy Anh!” sau lưng truyền đến một tiếng nói xa lạ, hắn quá kinh ngạc, ở cái này trong thời gian ngắn lưu lạc, còn có ai sẽ gọi ra tên của hắn? Ai sẽ quen biết hắn? Còn chưa kịp xoay người nhìn rõ, hắn liền bị ôm vào trong lòng, cái ôm ấp kia mềm mại, ấm áp.    

Hắn quay đầu sang, cái kia khuôn mặt có chút xa lạ, nhưng hắn quen thuộc, mấy mươi năm ly biệt, hắn đã quên mất tiếng nói của cha và mẹ rồi.

Ngụy Anh há há miệng, rất lâu không có gọi qua hai chữ cha mẹ, hắn tựa như rất lâu chưa gọi qua cha mẹ hai chữ này đã quên mất phát âm như thế nào, chỉ thừa lại nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Hắn vứt bỏ ấm áp, đi ngược lại ánh mặt trời, một mình đi trên một con đường cô độc, hắn chưa từng nghĩ chính mình ấm lạnh, cũng không đối tương lai của mình ôm ấp hi vọng, càng chưa từng nghĩ người thân nhất có thể mất mà có lại được.

“Mẹ! ---” Tàng sác tán nhân đem hắn ôm ở trong lòng rất lâu, hắn mới khóc nhè, kiếp trước cha mẹ đi sau hắn có thể cười hi hi, không đại biểu hắn liền không nghĩ qua cha mẹ của mình nếu như còn sống, nhân sinh của hắn sẽ là có bộ dạng nào.   

“Tiện Tiện không sợ, mẹ sẽ không bỏ rơi con.” Tàng sắc tán nhân lau nước mắt cho hắn, Ngụy Trường Trạch sờ sờ đầu con trai, đối với chính mình con trai mấy tháng này chịu khổ thập phần đau lòng.

“Đi, mẹ mang con đi ăn đồ ăn ngon!” Tàng sắc tán nhân thả hắn xuống, kéo tay hắn muốn mang hắn đi, Ngụy Anh đột nhiên dừng lại, xoay người nhặt lên cái kia vòng hoa rơi ở trên mặt đất ôm ở trong lòng, nếu như muốn vứt, vậy cũng nên là hai cái vòng hoa cùng vứt đi.

Từ đó về sau, Ngụy Anh trải qua cuộc sống hắn thích nhất ——đi theo cha mẹ phiêu bạt thiên nhai. Loại cuộc sống này rất thoải mái, trừ bỏ trong sinh mệnh của hắn không có Giang Trừng, tất cả đều tốt. Hắn thường hay hoài niệm thời gian có Giang Trừng, ở Liên Hoa ổ, hắn lấy trêu chọc Giang Trừng là thú vui, làm hắn tức, trêu đùa hắn, nhìn hắn trừng đôi mắt hạnh cùng Ngu phu nhân cực kì tương tự thở hổn hển, hắn cũng thích gây rắc rối, sau đó nhìn Giang Trừng thu dọn cục diện cho hắn, để thời gian trong sinh mệnh hắn đều bị chính mình chiếm cứ.

Như hôm nay ở bên cạnh Giang Trừng, nên là người khác đi. Sống lại một kiếp, hắn thật sự không muốn cùng Giang Trừng mỗi người đi một ngả, càng không muốn cùng Giang Trừng giống như kiếp trước như người dưng gặp lại.

Cho nên hắn không có vứt bỏ quen biết Giang Trừng, hắn đang đợi, đợi hắn trưởng thành rồi, hắn liền đi Vân Mộng cùng Giang Trừng làm bằng hữu, chờ đến Ôn gia bị tiêu diệt rồi, hắn liền đi làm quen Giang Trừng lần nữa, hắn còn muốn làm bạn với Giang Trừng, làm bạn tốt nhất của Giang Trừng. 

Ngụy Anh dần dần trưởng thành, hắn mua bánh ngọt là mua hai phần, một phần đặt ở đối diện chính mình hoặc bên cạnh, một phần chính mình ăn thơm ngon, còn luôn luôn nhìn một phần khác, sau cùng hai phần đều tiến vào trong bụng chính mình. Mua rượu cũng là mua hai vò, một vò đối với phương xa uống từng ngụm, một vò đặt ở bên chân, uống say rồi, liền ôm một vò rượu khác lẩm bẩm lấy lời nói cha mẹ nghe không hiểu. Thời điểm liễu rủ mọc ra chạc cây, hắn liền đi bện hai cái vòng hoa, một cái chính mình đội, một cái cầm ở trong tay, ngồi ở trên cây dương liễu lại giống như là phát ngốc, lại giống như là đang chờ ai, chờ thời điểm mặt trời lặn, hắn liền mang hai cái vòng hoa trở về.      

Ngụy Trường Trạch từng hỏi Ngụy Anh vì sao tất cả đều là hai phần, Ngụy Anh luôn nói là: bởi vì may mắn nha, việc tốt thành đôi!

Ngụy Anh cũng từng hỏi cha mẹ vì sao còn sống sót, đương nhiên hắn tổng không thể hỏi bọn họ làm sao chưa chết, hắn liền hỏi cha mẹ của mình, bọn họ lúc ấy đã đi đâu, tại sao lại đem chính mình vứt bỏ.   

Câu trả lời của cha mẹ là bọn họ bị một tà úy vây nhốt lại, lạc đường, giống như quỷ đánh tường, ra ngoài sau Ngụy Anh đã không ở chỗ cũ, cho nên phải tìm rất lâu.

Ngụy Anh liền không nhắc lại nữa, có đứa con nào sẽ một mực truy cứu cha mẹ của mình vì sao chưa chết không?

Ngụy Anh từng mua một chiếc thanh tâm linh hàng nhái, đồ vật kia cùng Giang gia thanh tâm linh không giống nhau, đeo ở trên người đi đường sẽ đinh đương đinh đương vang lên, giờ phút nhắc nhở hắn có một loại giống với chuông của thanh tâm linh, hắn rất thích. Hắn thích đồ vật màu tím, đối với Liên Hoa ổ cũng đặc biệt thích, hắn nhìn thấy đài sen luôn là nhịn không được thò tay đi hái, cũng không biết Giang Trừng ở Liên Hoa ổ có ai lôi kéo hắn đi trộm đài sen, đi bắn diều. Hắn sẽ không đã đính hôn rồi đi? Hắn ưu tú như vậy, không có bản thân ở bên cạnh, chú định là một tiểu công tử người thấy người yêu tri thư đạt lễ,  nào có thể cùng hắn một chỗ nhảy nhót đều thành niên rồi còn chưa có cùng tiểu thư thế gia đính hôn.

Thật phiền, Giang Trừng có phải kết hôn về sau sẽ không làm bạn với hắn, không chơi chung với hắn nữa? Ngụy Anh tựa hồ quên mất, bây giờ hắn với Giang Trừng căn bản không quen biết, chẳng qua một mực nghĩ về sau cùng Giang Trừng trở thành bạn về sau Giang Trừng vẫn có phải hay không cùng hắn điên.

Ngụy Anh có lúc cười ngu một mình, mà còn đối với sinh nhật của mình luôn đặc biệt quan tâm, hắn luôn nói là: Ta lại lớn thêm một tuổi rồi! Hắn luôn là tính số ngón tay còn kém mấy năm hắn liền mười tám tuổi, tựa như mười tám tuổi sau hắn liền có thể hai cánh lớn lên bay đi bất kì một nơi nào giống nhau.   

Ngụy Trường Trạch xách theo một vò rượu lên nóc nhà, mặt trăng tối nay đặc biệt lớn, Ngụy Anh nhìn nhìn cha mình, di di vị trí uống rượu tiếp, Ngụy Trường Trạch nhìn xem một vò rượu khác dưới chân Ngụy Anh, nói: “A Tiện đang nghĩ cái gì?”

Ngụy Anh nhìn cái vầng trăng kia, nói: “Cha, con còn có tám mươi mốt ngày thì mười tám tuổi, ta muốn đi kết bạn ta đời này tốt nhất tốt nhất một người bạn, sau khi ta mười tám tuổi, đi Vân Mộng được không?”

Ngụy Trường Trạch thoáng chốc sửng sốt: “Làm sao đột nhiên muốn đi Vân Mộng rồi?”

Ngụy Anh: “Không có gì, chỉ muốn đi nhìn một chút.”

“Con nhiều bạn như vậy, làm sao biết bạn tốt nhất của đời này ở Vân Mộng?  Vạn nhất con tưởng tượng người kia không làm bạn với con đâu.”

Ngụy Anh ngắm nhìn mặt trăng lắc đầu: “Không có người bạn kia so với hắn đối với con càng tốt, hắn từ trước đến nay đều khẩu thị tâm phi, lời nói của ta lần nào cũng là trên miệng không đồng ý, trong lòng nhưng không phải nghĩ như vậy, hắn nếu như không cùng ta làm bạn, ta liền cho hắn một vòng hoa dương liễu, xem hắn có đồng ý hay không!”    

Ngụy Trường Trạch nhíu mày: “A Tiện, con có phải uống say rồi không?”

Xạ nhật chi chinh đã kết thúc, vì để phòng vạn nhất, Ngụy Anh trốn xa xa không có tham dự. Ngụy Anh nuốt một ngụm rượu, hắn nhớ Giang Trừng, kiếp trước lớn lên làm bạn mười năm, kiếp này nhưng ngay cả mặt đều còn chưa từng nhìn thấy, hắn thật sự nhớ Giang Trừng.

Quay lại nơi này mười một năm này hắn hối hận rồi, hối hận chính mình kiếp trước vì cái gì cùng Giang Trừng tạo thành như vậy, cho đến hắn cùng Lam Vong Cơ một chỗ đi sau, rất nhiều năm hắn đều không có nhìn thấy Giang Trừng, cùng không có cùng hắn nói chuyện, cho nên dẫn đến hắn bây giờ trong lòng muốn thấy Giang Trừng càng ngày càng bức thiết.

Cồn rượu có thể thúc đẩy cảm giác ưu tư dễ vỡ, cũng có thể đem cảm tình dưới đáy lòng thế nhân phóng to vô hạn, hắn đem đầu chôn ở trong lồng ngực của cha hắn khóc lóc: “Cha, con nhớ hắn rồi…”

Ngụy Trường Trạch lo lắng hắn có phải bị cái gì bệnh tâm thần hay không, đứa trẻ này có phải tưởng tượng ra cho bản thân một người anh em? Nếu không cùng Tàng sắc sinh thêm một đứa nữa bồi hắn?
    
Ngày Ngụy Anh lại là sinh long hoạt hổ, gây rắc rối khắp nơi, nhưng mỗi lần gây rắc rối mẹ hắn đi ra thét hắn lúc hắn đều sẽ sửng sốt, nhân sinh của hắn tựa hồ cùng đời trước không sai biệt, nhưng đời trước hắn gây rắc rối, thét hắn là Giang Trừng. Giang Trừng không trưởng thành ở bên cạnh hắn mười một năm, nhưng lại không thời không khắc nào lấy phương thức tồn tại khác ở trong đầu óc hắn mười một năm. Mẹ sẽ mắng hắn bệnh anh hùng sính cường, Giang Trừng cũng vậy, mẹ sẽ ở lúc hắn gây rắc rối nhéo thịt hắn, Giang Trừng cũng vậy, mẹ mặc dù trong ngày thường mắng hắn, nhưng là ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn bảo vệ hắn, cái này, Giang Trừng cũng sẽ là như vậy.
    
Ngụy Anh ngồi ở trên bờ đê, bẻ dương liễu, bện vòng hoa, phía trên khảm mấy bông hoa xuân không biết tên.

Hắn cầm lấy vòng hoa dương liễu đã bện xong đối với ánh mặt trời cùng không khí thò ra hai tay luyện tập, cười đến mi mắt cong cong : sư muội ngươi đội hay không?   

Hắn chờ đợi đến khi mười tám tuổi, cỏ đuôi chó trong miệng sắp bị hắn từng đoạn từng đoạn nhai hết, mới nhổ ra xa, sau đó đứng dậy hướng phía xa đứng tạm kêu: “Mẹ, ta còn năm ngày nữa là mười tám tuổi rồi!”

Ngụy Anh không thể chờ đợi được qua sinh nhật, Tàng sắc sau khi thấy hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên sinh nhật mười tám tuổi liền đi Vân Mộng, vui vẻ giống như muốn cưới vợ, nói với Ngụy Trường Trạch: “Trở về thôi, hắn thích Vân Mộng như vậy, cũng nên trở lại nhìn xem Giang tông chủ cùng Ngu phu nhân rồi.”

Nhiều năm trước bọn họ là chủ tớ, nhưng hai bên coi là huynh đệ, bởi vì tự do mà lưu lại một phong thư song song rời đi, cũng là lúc quay về nói rõ ràng, cởi ra nút thắt của mười mấy năm này.

Ngụy Anh cuối cùng đạp lên địa giới của Vân Mộng, nhìn đến hướng của Vân Mộng, mỗi một bước của hắn đều là vội vã, mỗi nụ cười đều là ngọt, hắn coi lần này đường đi làm thành bắt đầu, cũng làm thành đường về.

Hắn liền muốn thấy được Giang Trừng rồi.

Mười một năm này quá dài, dài đến hắn cảm thấy đều sắp muốn qua hết một đời của mình, còn tốt hắn cuối cùng đợi đến mười tám tuổi, cuối cùng đợi đến Vân Mộng Giang thị ở trong xạ nhật chi chinh danh tiếng lẫy lừng, tất cả cuối cùng trần ai lạc định (bụi bặm lắng đọng).    

Ngụy Anh ngồi ở trên bờ đê, bẻ cành dương liễu, bện vòng hoa, trên mặt khảm mấy bông hoa xuân không biết tên.

“A Tiện, xong chưa?” Ngụy Trường Trạch đứng ở dưới cây, Ngụy Anh có chút cận hương tình thiếp (thành ngữ Trung Quốc, miêu tả cảm xúc phức tạp khi trở lại quê hương), lại sợ bộ dáng lạnh băng kia của Giang Trừng không để ý hắn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tìm cái cớ trả lời.

“Xong rồi xong rồi!” Ngụy Anh nhảy xuống, chính mình đội lên một cái, trong tay cầm một cái, cười hi hi ở trước mặt cha mẹ mình khua khoắng: “đẹp không?”

Tàng sắc thở dài một hơi: “Cũng không biết con ở chỗ nào quen bạn bè ở Vân Mộng Giang thị, tại sao thương tâm như vậy, Ngụy Anh, con sẽ không phải là sau lưng mẹ cùng người tư định chung thân rồi không?! Thế nào con dâu xinh đẹp không?”
    
Ngụy Anh trong đầu hiện lên đều là mặt của Giang Trừng, cái kia một đôi mắt hạnh đến bây giờ ở trong đầu hắn vẫn xem đến cố phán sinh huy (đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng đẹp), Ngụy Anh lúng túng cười cười, không có đáp lại. Ngụy Trường Trạch không biết làm sao vợ con hắn: “A Tiện bạn nhiều như vậy, đệ tử của Giang thị lại rải rác khắp tu tiên giới, nhận thức đệ tử của Vân Mộng Giang thị cũng không kì quái, chúng ta đi thôi.”

Ngụy Anh theo cha mẹ bước vào Liên Hoa ổ, lúc thuyền trôi qua một mảnh mênh mông vô bờ lá sen, rất nhiều kí ức đều thức tỉnh, đồng thời hiện ra ở trước mắt: hắn mang theo Giang Trừng ngồi thuyền trộm đài sen, bọn họ vui đùa ở giữa lá sen, hắn cùng cô nương ở trên bờ tiếp lời thuận tiện trêu chọc Giang Trừng, nhìn Giang Trừng mặt đỏ phừng ở trước mặt cô nương lại không dám mắng hắn. Giang Trừng rất đáng yêu, ở hắn trước mặt lải nhải càm ràm chưa hết, vừa gặp phải cô nương, mặt đỏ như quả táo cũng không thốt ra được một câu, thời điểm đó hắn rất thích ăn táo, đo đỏ rất dụ người, nhưng hắn không dám cắn má Giang Trừng, cũng không dám đem cách nghĩ Giang Trừng giống như quả táo cắn thử một miếng nói ra, hắn biết nói ra Giang Trừng nhất định sẽ tức giận. Nhưng hắn lại đau đầu, hắn lại không phải chưa trêu chọc qua Giang Trừng tức giận, một ngày ba bốn lần không tại nói ra, làm sao liền chuyện này sợ hãi không dám trêu ghẹo Giang Trừng đâu.

Thuyền dần dần dựa vào bờ, bến sông nối liền Giang gia thao trường, Ngụy Anh giẫm lên cố thổ, mười mấy năm nay hắn tha thiết ước mơ địa phương, một khắc đó hắn thiếu chút nữa bật khóc, thao trường có đệ tử đang so đấu bắn diều giấy, hắn nhớ đến trước đây bản thân cũng luôn mang theo Giang Trừng đến bắn diều giấy. Hắn đến Giang gia quen thuộc về sau, vẫn luôn coi nơi này là nhà của mình, hắn cho rằng bản thân mình lớn hơn Giang Trừng, lớn mấy ngày cũng là lớn, hắn coi Giang Trừng như đệ đệ mà chăm sóc, luôn là đuổi ở phía sau  Giang Trừng, sợ hắn ngã, sợ hắn lạc đường, hắn cảm thấy bản thân nên chăm sóc Giang Trừng. Nào biết sau này Giang Trừng quá hiểu chuyện, chính mình quá phóng túng, ngược lại, đổi thành Giang Trừng đuổi ở sau lưng hắn, nhắc nhở hắn không cần gây rắc rối, để hắn thu thập cục diện rối rắm.

Do Ngụy Trường Trạch đưa thư đến trước thời gian nói muốn quay lại, bọn họ vừa tiến vào Liên Hoa ổ liền có đệ tử đến trước tiếp đón: “mấy vị là mấy ngày trước nói đến bái phỏng tông chủ sao? Bên trong mời.”
     
Ngụy Trường Trạch theo đệ tử đi vào, hắn cũng rất lâu không có quay lại Liên Hoa ổ, khi đó hắn không từ mà biệt, đối với Gia chủ, hắn áy náy trong lòng.

Ngụy Anh nghĩ đến Giang Trừng vì sao chưa đến, nghĩ tới là muốn cùng Giang thúc thúc ở chung học tập xử lý tông vụ, hắn biết Giang Trừng rất ưu tú, ở phương diện này càng là ưu tú, nói không chừng lại qua một hai năm, Giang Trừng liền có thể kế thừa Liên Hoa ổ, Ngụy Anh nghĩ rồi lại nghĩ liền đắc ý, đi đường cũng ngẩng đầu ưỡn ngực,giống như đang nói: Nhìn đi, sư đệ ta chính là lợi hại, so với các ngươi càng lợi hại.

Mấy người đi đến phòng khách, Ngụy Trường Trạch cùng Giang Phong Miên nhìn nhau, Ngu Tử Diên không quá mức không nói, Ngụy Anh ngó ngía Giang Trừng không ở, bầu không khí xung quanh này hắn lại không dám nói chuyện, chỉ có thể chờ cha mình xử lý xong việc của chính mình.

“Tông chủ.” Ngụy Trường Trạch cúi đầu xuống, Giang Phong Miên đối với hắn không tệ, đem hắn làm huynh đệ giống nhau, mà bản thân nói tốt một đời phù trợ tông chủ, hắn nhưng nuốt lời rồi không từ mà biệt.

Giang Phong Miên thở dài một hơi: “Làm sao không gọi gia chủ? Năm đó vì sao không từ mà biệt? Ngươi nếu là cùng ta nói ngươi muốn mang theo Tàng sắc vân du, ta lại có thể làm sao? Ngươi sợ ta không đồng ý? Vốn dĩ ta nghĩ muốn thoát đi nô tịch của ngươi, để ngươi cùng Tàng sắc tự do tự tại, ai biết ngươi một tiếng không nói ra liền đi rồi.”

Ngu phu nhân ngồi ở trên ghế trợn trắng mắt: “Ngươi thay người khác nghĩ nhiều như vậy, hắn từng nghĩ thay ngươi chưa? Kết quả đâu? Thiệt thòi ngươi là tông chủ, chính là không giống nhau, trong bụng quả nhiên có thể chống sào.”

Ngu phu nhân đối với không từ mà biệt của Ngụy Trường Trạch dẫn đến Giang Phong Miên một trận ưu tư suy sụp mang thù mang đến hiện tại.

Ngụy Trường Trạch không nghĩ đến Giang Phong Miên không những không trách hắn, còn thay hắn suy nghĩ nhiều như vậy, ngoài cảm kích càng nhiều là áy náy, Ngu phu nhân thấy Giang Phong Miên lề mề chậm chạp, vừa nắm sổ con ở trên bàn lên ném qua lại trợn mắt. Giang Phong Miên tiếp nhận sổ con, hướng nàng cười cười mong nàng bớt giận.

Giang Phong Miên đem sổ con đưa đến trong tay Ngụy Trường Trạch: “Về sau ngươi liền lại cũng không phải gia bộc của Giang gia ta nữa, ngươi tự do, phần chứng minh này muộn mười mấy năm, ngươi sẽ không trách ta đi?”

Ngụy Trường Trạch cầm lấy sổ con, yết hầu thốt không ra lời, đem đầu gối quỳ xuống cúi đầu: “Gia chủ!”

Tàng sắc trước đến an ủi hắn: “Được rồi, ta đều nói qua Giang tông chủ sẽ không trách cứ chàng, chính là trong lòng chàng luôn áy náy không dám quay về, hiện tại đây không phải là rất tốt sao? Không phải gia bộc, chàng có thể trở thành Giang tông chủ phụ tá đắc lực.”

Ngu phu nhân trừng mắt nhìn bọn họ mấy cái, nói: “Được rồi được rồi! lằng nhằng ta chờ đến đói bụng, các ngươi ăn cơm hay không? Đứa trẻ này ngươi tên gì? Đói hay không?”

Ngụy Anh ở một bên muốn chạy đi tìm Giang Trừng đột nhiên bị điểm danh, dù sao cũng là sống lại một kiếp, hắn đối với Ngu phu nhân phản xạ có điều kiện nghe lời không giảm như trước, lập tức quy củ đi lên trước nói: “Hồi, hồi phu nhân, ta tên Ngụy Anh, tự Vô Tiện.”

Giang Phong Miên lúc này mới chú ý đến Ngụy Anh: “Trường Trạch, đây là con trai của hai người sao? Lớn như vậy rồi? Ta từng đi tìm hắn, nhưng không có tìm được.”

“Đúng, chính là khuyển tử.” Ngụy Trường Trạch nhìn hướng Ngụy Anh phân rõ hiền từ, Giang Phong Miên nhìn nhìn sắc mặt của Ngu Tử Diên, nói: “Ta chuẩn bị rượu nhạt, cùng đi qua đi.”

Một hàng người đi theo Giang Phong Miên, trên đường Ngụy Trường Trạch hỏi: “Vì sao không thấy đại tiểu thư?  Nàng năm nay phải hơn hai mươi rồi đi?”

Giang Phong Miên nhắc đến đây liền một mặt vui vẻ: “A Ly năm nay hai mươi mốt rồi, năm ngoái gả cho Kim gia đích tử Kim Tử Hiên rồi, mấy tháng trước vừa truyền đến tin vui có thai rồi, không tiện đi đâu.”
   
Giang Phong Miên làm một cái thủ thế mời ngồi, một hàng người ngồi xuống, Ngụy Anh vốn dĩ đang nhìn Giang Trừng ở nơi nào ngay lập tức phấn khởi, hắn đời trước bỏ lỡ sư tỷ ngày thành thân, loại tin mừng này cũng chỉ là chia đôi tin vui, cũng không có chứng kiến đứa trẻ ở trong bụng càng ngày càng lớn lên, càng không có bồi tiếp Kim Lăng trưởng thành, lúc này liền kém chút nhảy cẫng lên, buột miệng nói ra : “Sư tỷ có con rồi?!”

Lời này vừa ra, tĩnh lặng như tờ, Tàng sắc hung dữ liếc Ngụy Anh một cái, cười cười nói: “Thật ngại quá, ta đứa con này đầu óc không tốt lắm, toàn nói linh tinh.”

Ngu phu nhân nhìn nhìn Ngụy Anh không nói chuyện, Giang Phong Miên nói: “Vô Tiện nói cũng không sai, Trường Trạch cũng vẫn là người Giang gia, hắn cũng tính là nửa cái Giang gia đệ tử, đích thực nên gọi A Ly sư tỷ.”

Ngụy Anh nghĩ, đều đã mở miệng rồi, dứt khoát tiếp tục hỏi: “Vậy A Trừng đâu? A Trừng có phải cũng ở Kim gia đi xem sư tỷ hay không? Ta cũng muốn đi, hiện tại liền đi!”

Đám người nhìn vào hắn, Giang Phong Miên nói: “A Trừng? Cái nào A Trừng? Vô Tiện có bạn ở Giang gia? Còn cùng A Ly quan hệ rất tốt? Thế nhưng A Ly không tu hành, ở trong Giang gia đệ tử cũng không bằng hữu quan hệ rất tốt.”    

Ngụy Anh trong thoáng chốc giống như giẫm trên đám mây, cảm thấy thân thể trôi nổi không có cảm giác, sắc mặt thoáng cái mất đi một nửa màu máu, hắn trong mơ màng có một tia sợ hại dị thường: “Chính là A Trừng A, Giang Vãn Ngâm, con trai nhỏ của ngài cùng Ngu phu nhân, Giang Trừng, hắn là nên làm gia chủ tương lai kế thừa Giang gia.”

Tàng sắc hung dữ kéo hắn ngồi xuống: “Con nói linh tinh cái gì, nghe tin đồn nhảm ở chỗ nào!”

Không có ai nói chuyện, không có ai thừa nhận, Ngụy Anh hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào vợ chồng Ngụy thị nói: “Ta không nói linh tinh, hai người không phải có một đứa con trai sao? Kêu là A Trừng, lớn lên rất đẹp mắt, một đôi mắt hạnh cùng Ngu phu nhân có tám phần tương tự, tóc đều là bó lên, hắn còn có thanh kiếm gọi Tam Độc, a, hắn lúc nhỏ còn nuôi ba con chó, gọi cái gì, Phi Phi Mạt lị tiểu ái vân vân, hắn so với ta nhỏ mấy ngày, sinh nhật hắn là mùng năm tháng mười một, làm sao không có đâu?!”

Trừ đi Giang Phong Miên, mặt khác người đều đương trường sửng sốt, hoặc kinh ngạc, hoặc như có suy nghĩ, Giang Phong Miên nói: “Vô Tiện cháu có phải mệt mỏi quá hay không? Hoặc là nghe người nào bịa lời gièm pha? Giang thúc thúc chỉ có một đứa con gái, không có con trai, càng không biết cái gì A Trừng.”
      
Thế giới của Ngụy Anh sụp đổ, hắn vội đến sắp khóc: “Giang thúc thúc ngài là đang đùa ta phải không? Chính là A Trừng a, hai người vốn dĩ thì có một người con trai, hai người nên có con trai, hắn tên Giang Trừng, hắn là con của hai người, hắn tên Giang Trừng, ta đến tìm hắn, ta chính là đến tìm hắn!”

Giang Phong Miên thấy điệu bộ này không lại hoài nghi Ngụy Anh là bị người lừa gạt nữa, nghiêm nghị nói: “Vô Tiện, ta cùng tam nương, thật sự không có con trai, chỉ có một đứa con gái là Yếm Ly.”

Ngụy Anh tất cả sức lực phảng phất đều bị rút đi tất cả, vòng hoa vẫn luôn nắm ở trong tay rơi xuống đất, hắn dựa ở trên bàn cơm: nhìn quanh bốn phía: làm sao sẽ a, làm sao sẽ không có Giang Trừng người này đâu, hắn rõ ràng là con trai Ngu phu nhân yêu thương nhất, là Liên Hoa ổ người thừa kế ưu tú nhất, làm sao liền vô cớ không có? Hắn một người sống tươi mới như vậy, một người rung chuyển trời đất như vậy, làm sao sẽ không có đâu, không có khả năng, không có khả năng này.  

Ngụy Anh chạy ra ngoài, Liên Hoa ổ vẫn là hắn quen thuộc Liên Hoa ổ, hắn từng tấc đất từng tấc đất dùng bước chân đi, đều là hắn quen thuộc, mọi thứ đều ở đó, vườn hoa của Ngu phu nhân, vườn rau nhỏ của sư tỷ, gian phòng của sư tỷ, thư phòng của Giang thúc thúc, sau đó chính là…phòng bếp, vì cái gì là phòng bếp? Không nên a, còn có, còn có gian phòng của Giang Trừng a, gian phòng của Giang Trừng đâu? Cho dù lẽ đương nhiên không có gian phòng của hắn, nhưng nên có gian phòng của Giang Trừng a, vì sao không có?    

“Vô Tiện!” Giang Ngụy phu thê đuổi theo đến, Ngụy Anh chỉ lấy phòng bếp hỏi: “Giang thúc thúc, gian phòng ở chỗ này đâu? Chỗ này không phải gian phòng của Giang Trừng sao? Vì sao không có gian phòng của Giang Trừng?”  

“Vô Tiện…” Giang Phong Miên nhíu mày thương tiếc, đứa trẻ này, có phải bị trúng tà hay không? 

Ngụy Anh giống như bị điên chạy ra ngoài: ở Kim gia, khẳng định ở Kim gia, Giang Trừng thích sư tỷ như vậy, nhất định sợ Kim khổng tước đối xử tệ với sư tỷ không yên tâm đích thân đi chăm sóc rồi.  

Vợ chồng Ngụy Trường Trạch đuổi theo, Giang Phong Miên muốn đuổi theo, quay đầu nhưng thấy Ngu phu nhân bám vào tường túm lấy ngực, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, giống như trong lòng bị trước giờ chưa từng có tổn thương.
    
“Tam nương, Tam nương nàng làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái?” mắt thấy thê tử của mình bám vào tường trượt xuống, liền sắp đứng không vững, Giang Phong Miên ngay lập tức đưa tay qua nàng đầu gối và nách ôm nàng lên tìm y sư.

Ngụy Anh giống như phát điên chạy đi tìm Giang Yếm Ly, nhưng bởi vì Giang Yếm Ly không quen biết hắn mà hắn một mực ép hỏi một người Giang Yếm Ly không nhận thức mà bị Kim Tử Hiên chạy đến bảo vệ vợ làm thành kẻ điên đánh một trận vứt xuống Kim Lân đài.

Ngã đến toàn thân đều là vết thương, nhưng giống như không có tri giác nằm ở dưới bậc thang cuối cùng, ánh mắt trống rỗng: Vì sao ngay cả sư tỷ cũng không nhớ được Giang Trừng? Nàng nên không quen biết ta, nhưng nàng vì sao không quen biết Giang Trừng? Nếu như sư tỷ đều không quen biết Giang Trừng, nếu như nàng đều nói không có con người này, vậy Giang Trừng, hắn đi đâu rồi…

“Giang Trừng a Giang Trừng, đệ đệ ngươi Giang Trừng, ngươi thân đệ đệ Giang Trừng a sư tỷ, ngài nhớ được, ngài nên nhớ được…”

Hắn nói như vậy với Giang Yếm Ly, thế nhưng Giang Yếm Ly câu trả lời khiến hắn bật tiếng khóc lớn.   

“Công tử ngài tự trọng! Yếm Ly không có đệ đệ, không có thân đệ đệ, càng không quen biết Giang Trừng trong miệng công tử, công tử buông tay!”

Kim Lân đài thật cao, trên mỗi một bậc thang đều nhiễm lấy máu của hắn, hắn nằm ở dưới Kim Lân đài bật tiếng khóc thật lớn .

Giang Trừng, ngươi đi đâu rồi, ngươi có phải đang trừng phạt ta hay không? Ngươi có phải đang giận ta hay không, cho nên ngươi thậm chí không xuất hiện nữa?

Làm sao sẽ không có Giang Trừng người này? Làm sao có thể sẽ không có Giang Trừng người này? Hắn một kiếp này chính là vì Giang Trừng mà đến, mười một năm này hắn chính là vì Giang Trừng mà chờ đợi, làm sao liền không có Giang Trừng? Thế giới này lớn như vậy, nhiều người như vậy, không có bất kì ai đều có thể, làm sao cố ý liền không có rồi không thể không có Giang Trừng?

Ngụy thị vợ chồng đem toàn thân thương thế Ngụy Anh đưa về Giang gia.

Ngu Tử Diên một giấc ngủ này, lại mơ thấy giấc mộng của mười một năm trước, trong mộng có một người mặc quần áo Giang thị tông chủ, một thân thương tích, có một đôi mắt hạnh như Ngụy Anh đã nói, còn đeo một thanh bội kiếm tên gọi Tam Độc.    

Giữa trán thanh niên kia lộ ra sắc bén, ở thời điểm nhìn thấy nàng, đột nhiên trở nên nhu hòa, nàng ngồi ở trên giường không cách nào cử động, chỉ có thể nhìn thấy thanh niên kia, nàng nhìn thấy thanh niên kia thả bội kiếm xuống, lau lau vết máu trên người, thế nhưng thương tích trên người chính bản thân hắn, dù lau như thế nào cũng không sạch, còn gãy một ngón tay, cánh tay như là bị cái gì cắn đứt, gần như không đồng đều còn rủ xuống kinh mạch, cả người là thương tích.    

Không biết vì sao trong lòng nàng từng trận từng trận đau lòng, rất muốn ôm lấy hắn, hỏi thăm hắn là con của nhà ai, có đau hay không,vì sao không trở về nhà để cha mẹ trị thương cho, thế nhưng nàng không động đậy được, cũng không nói chuyện được.

Thanh niên kia thấy lau không sạch, liền mặc kệ, quỳ xuống ngẩng đầu lên nhìn xem nàng, giống như đứa trẻ tìm mẹ muốn ăn kẹo, hắn cười cười, sau đó một cánh tay ôm eo của nàng, đem đầu của mình để trên đùi nàng, nói: “Mẹ, A Trừng rất nhớ người, A Trừng đã rất lâu rất lâu không có gặp người, con nhớ người vô cùng, vừa nãy con lén lút đi nhìn qua a tỷ, nhưng con sợ bộ dáng này dọa đến nàng, liền không gọi nàng dậy, cha con cũng đi nhìn một cái, nhưng hắn không biết. Mẹ, người đừng sợ, con chính là nghĩ đến nhìn người một cái, người lại không cần cùng cha cãi nhau rồi, lần này hai người nên có thể tốt đẹp ở một chỗ.”

Hắn nói hắn gọi A Trừng, là con trai của nàng cùng Giang Phong Miên, A Trừng ôm nàng rất lâu, mới không nỡ nói: “Mẹ, con vẫn muốn làm con trai của người,còn muốn bên cạnh người, con sợ người như xưa cùng cha cãi nhau, sợ cái kia dài đằng đẵng lại cô độc mười mấy năm, đều không có ai đứng ở bên cạnh người, an ủi người. Nhưng, không thể rồi…mẹ, ta phải đi rồi, người…”
     
Thanh niên gọi là A Trừng, chưa nói lời nói phía sau, trầm mặc rồi, chờ được là hóa thành khói giống nhau tán đi. Ngu Tử Diên sau khi tỉnh lại, mộng đã quên đi một nửa, chỉ nhớ được bản thân đã mơ thấy một giấc mơ rất kì quái, sau đó nàng kín đáo ý thức không quan tâm Giang Phong Miên nữa, không cùng hắn cãi nhau nữa, cho đến khi người ở bên cạnh yên tĩnh rồi, Giang Phong Miên mới ý thức được bản thân đang mất đi nàng, mới có bây giờ hòa hợp. Mãi cho đến Ngụy Anh đến, nàng mới bừng tỉnh nhớ lại tất cả.

Lúc này nàng lại tỉnh rồi, giọt nước mắt từng hạt từng hạt lăn xuống, thì ra nàng là nên có một đứa con trai, tên Giang Trừng, tự Vãn Ngâm, lớn rồi một đôi mắt hạnh, có một thanh bội kiếm gọi Tam Độc.
     
Thế nhưng con trai a, con vì sao chỉ ở trong mộng thấy mẹ một mặt liền đi rồi, vì sao không đi đến trong lòng của mẹ? Con vì sao bị thương nặng như vậy? Trước đây được mẹ bảo vệ, con có phải trải qua đặc biệt không tốt? Con rất muốn đến bên cạnh mẹ, con rất cố gắng, con vì đi đến bên cạnh mẹ liều qua cả mạng đúng không?

Giang Phong Miên ở bên cạnh quan tâm nàng, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, níu lấy Giang Phong Miên tê tâm liệt phế kêu: “Giang Phong Miên, chúng ta nên có một đứa con trai! Chúng ta thật sự nên có một đứa con trai!”

Con của chúng ta còn chưa kịp ra đời, liền chết rồi, sau đó linh hồn của hắn, vụng trộm đến nhìn ngươi, nhìn tỷ tỷ, lại nhìn ta, hắn nhìn người quan trọng nhất thế gian này một cái, liền vội vàng rời đi rồi.
     
Nghe nói người như vậy là thần tiên trên trời, đến nhìn một cái, cảm giác nỗi khổ nhân gian, liền quay về trên trời.
    
Giang Phong Miên vỗ lưng nàng an ủi: “Được được được, chúng ta lại sinh một đứa, chúng ta lại sinh một đứa con trai, nghe lời nàng, đều nghe lời nàng.”

Giang Phong Miên biết chỗ đau của thê tử , nhiều năm trước liền muốn lại có một đứa con nhưng chưa hề hoài thai được, hắn cho rằng là Ngụy Anh hôm nay nói bọn họ nên có một đứa con trai mà kích thích đến Ngu Tử Diên, con gái đả gả đi rồi, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ai đều muốn có đứa con trai bồi tiếp chính mình, hoặc là con gái chiêu đến ở rể con rể, như vậy liền không cần tách ra.

Ngụy Anh tỉnh lại sau, không khóc cũng không ăn, ánh mắt trống rỗng nằm ở trên giường, hắn nghĩ không ra làm sao liền không có Giang Trừng rồi, Tàng sắc nhìn con trai một chút, lại nhìn trượng phu một chút, tựa như hạ quyết tâm, nói: “A Tiện.”

Ngụy Anh không trả lời.
   
Nàng tiếp tục nói: “Con nói A Trừng, nhưng là trong vắt Trừng?”    

Lời này quả nhiên hữu dụng, Ngụy Anh đột nhiên liền có tinh thần, hai mắt chăm chú nhìn vào Tàng sắc, Tàng sắc từ trong túi càn khôn cầm ra một cái thanh tâm linh đưa cho Ngụy Anh, tại lúc Ngụy Anh nhìn thấy trên thanh tâm linh cái kia “Trừng” tự, vội vã ngồi dậy đoạt lấy nâng ở trong tay nhìn rất lâu: “Mẹ, đây là thanh tâm linh của Giang Trừng, mọi người từ nơi nào lấy được? Ai đưa cho mọi người? Lúc nào?!”    

Tàng sắc do dự nói: “Trước đây con không phải từng hỏi chúng ta, vì sao đem con vứt bỏ sao? Kì thực, lần đó ta cùng cha con, kém chút mất mạng, là một thanh niên mặc tử y cứu chúng ta, thời điểm hắn đến, chúng ta đã cùng tà úy kia vây quanh sắp được một tháng rồi, sớm đã dầu cạn đèn tắt, hắn giống như con nói, có một đôi mắt hạnh cực giống Ngu phu nhân, có một thanh bội kiếm tên gọi Tam Độc, hắn vì cứu chúng ta, chính mình mệnh táng hoàng tuyền.”  

“Chúng ta không biết hắn là ai, cũng không biết cha mẹ hắn là ai, càng không biết hắn từ đâu đến, hắn chỉ nói là, điều kiện của hành động cứu chúng ta, chính là không cần nói với bất kì ai bao quát cha mẹ con cái chúng ta là bị người cứu được, nhất định cần bịa đặt lời nói dối nói chính mình là bị vây nhốt, nhất thời thoát thân không được mới biến mất lâu như vậy, mặc dù thời điểm hắn đi còn sống, nhưng, thương tích của hắn, thuốc thang vô hiệu.”

“Chỉ rơi xuống cái thanh tâm linh này, nên là hắn quên mất.”     

Vậy cũng chính là nói, Giang Trừng cũng trọng tố thời không rồi? Thế nhưng hắn rõ ràng nhớ được, chính mình đem Giang Trừng đẩy ra trận pháp, hắn làm sao qua đây rồi?

Lúc đó bởi vì Lam Trạm muốn giúp ca ca của y chuẩn bị Thanh đàm hội của ngày hôm sau, hắn vô vị liền chạy ra ngoài đi săn đêm, kết quả đụng vào một cái trận pháp cổ xưa, đúng lúc bị Giang Trừng chậm rì rì đi đến Cô Tô tham gia Thanh đàm hội gặp phải, Giang Trừng cũng tiến vào rồi, lúc đó Giang Trừng nói, cho rằng là bách tính tầm thường bị nhốt, sớm biết là Di Lăng lão tổ, liền không đến kéo chân sau rồi.

Khi đó Ngụy Anh còn bởi vì ngươi một câu ta một câu trào phúng lẫn nhau cùng Giang Trừng ồn ào một trận, nhưng hắn biết Giang Trừng là đến cứu hắn, chính là trên miệng không tha người, Ngụy Anh dùng hết sức lực đem Giang Trừng đẩy ra khỏi trận pháp, sau đó hắn sa vào trong trận pháp, mới biết đây là trận pháp trọng tố thời gian, trong trận pháp có một ông già hỏi hắn, nghĩ muốn quay lại thời điểm nào đi thay đổi sống chết.

Hắn lựa chọn quay lại bảy tuổi năm ấy, không đi Giang gia, không đi tai hoạ Giang Trừng.

Vậy Giang Trừng đâu? Giang Trừng bị hắn đẩy đi ra lại trở lại rồi sao? Hắn có phải bị ngốc hay không? Hắn lựa chọn quay trở lại thời điểm nào? Quay lại tràng tai nạn kia của cha mẹ hắn, cứu cha mẹ,  chính mình thì có cha mẹ nuôi dưỡng, sinh hoạt mĩ mãn, cũng sẽ không đi Giang gia, Giang gia cũng có thể thiếu chút thiệt hại?

Mà bởi vì như vậy, bởi vì vừa bắt đầu liền lựa chọn chết đi, cho nên hắn ở Ngụy Anh lúc đã bảy tuổi đều còn chưa có sinh ra sau đó trực tiếp đi chết, hắn một khi lựa chọn về đến bản thể, thời điểm đó thì hắn đã sinh ra rồi, nhưng Giang Trừng bảy tuổi không cứu được cha mẹ của Ngụy Anh, cho nên hắn vừa bắt đầu liền lựa chọn không sinh ra, vừa bắt đầu liền lựa chọn cái chết.

Dù cho là hắn sẽ không bởi vì cứu chính mình cha mẹ mà chết, cũng sẽ bởi vì thế giới này không có hắn tồn tại mà biến mất.
    
“Hắn không muốn để ta biết, hắn là không muốn để ta biết a…” thống khổ toàn thân hắn cuộn tròn, vận mệnh của tất cả mọi người đều bị thay đổi, mà cái người thay đổi vận mệnh kia đã không còn tồn tại. Giang Trừng để cha mẹ hắn đi lừa tất cả mọi người, trên thực tế Giang Trừng chỉ muốn lừa hắn một người.     

Ở Giang Trừng trong lòng, rốt cuộc là nhà quan trọng, Ngụy Anh cũng quan trọng, chỉ có biện pháp này, mới có thể đôi bên vẹn toàn, Giang Trừng từ trước đến nay không không được Ngụy Anh sính anh hùng, cho nên chỉ có thể để hắn đổi cái địa phương bị cha mẹ quản lí sính anh hùng. Giang gia không có chính mình, cũng không có Ngụy Anh, cha mẹ cãi nhau cũng ít đi rất nhiều, mẫu thân hướng đến thông minh, biết tiến lùi, không đến mức không thể không đắc tội Ôn gia, phụ thân tính tình ôn hòa, đối với Ôn gia làm khó dễ cũng có thể nhịn, cho nên chỉ cần ở trước xạ nhật chi chinh không cần cùng Ôn gia chính diện xung đột, Giang gia liền an toàn rất nhiều.

Khi thống khổ biến thành tê liệt, Ngụy Anh hỏi: “Mẹ, người nói cho con, hắn bị thương nặng không, đều bị thương ở chỗ nào, đau hay không, có bao nhiêu đau đớn. ”

Cái thế giới này tràn đầy ẩn số, Tàng sắc biết ân nhân cứu mạng bọn họ, nhất định cùng con trai của mình quen biết, mà không chỉ là quen biết, còn là quan hệ không phải là nông cạn, bằng không bỏ xuống toàn bộ thiên hạ bao nhiêu người như vậy không cứu, khăng khăng cứu chính mình? Còn đem tính mạng chính mình góp vào? 

Tàng sắc nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, nói: “A Tiện, quá khứ rồi, đều là quá khứ rồi, không nghĩ, không cần đi nghĩ.”

Toàn thân hắn đều là vết thương, tứ chi không đầy đủ, Tàng sắc không nhẫn tâm nói.

Chưa biết đau đớn cũng rất đau đớn, Ngụy Anh nhịn không được tưởng tượng Giang Trừng bị thương thành cái dạng gì, có bao nhiêu đau, loại phỏng đoán này không ngừng đối với bản thân mà nói thương tích của người quan trọng nhất, có thể vết thương chí tử(dẫn đến tử vong), những thương tích không rõ, sợ hãi lại đau đớn.

Hắn chờ Giang Trừng mười một năm, chờ đợi tất cả mọi việc qua đi, hắn liền đi quen Giang Trừng, có phải hay không hắn đợi so với Giang Trừng thiếu hai năm, cho nên Giang Trừng không thấy rồi?    

Đây không nên là kết cục, Giang Trừng có nguyện ý cùng hắn làm bằng hữu hay không, tha thứ hắn hay không, chí ít là chờ hắn thấy Giang Trừng một lần, do Giang Trừng quyết định, làm sao có người trước thời hạn liền quyết định rồi?

Nhưng hắn không có biện pháp, cái người quyết định trước thời hạn kia, là Giang Trừng, hắn không có biện pháp, Giang Trừng quyết định rồi bọn họ đời này không gặp lại nữa, không quen biết nữa, không lại…không đúng, bọn họ vốn dĩ không có tương liên qua, nói cái gì không lại.

Trước đây hắn thích bắn diều, thích bắt gà, thích bơi lội, thích hái đài sen, thích trêu ghẹo cô nương, là bởi vì hắn đều mang theo Giang Trừng, nói không quá ba câu, sẽ luôn vòng đến trên người Giang Trừng, thói quen có hắn, sau này thích có hắn.
        
Ngụy Anh ngồi ở trên bờ đê, bẻ dương liễu, bện vòng hoa, phía trên khảm mấy bông hoa xuân không biết tên.
      
Hắn ở Liên Hoa ổ lại chờ hai năm, mỗi năm mùa xuân đến, hắn liền đến ngồi trên bờ hồ bện vòng hoa nhìn về phía xa xa, chờ đợi người không thể đợi.

Thời điểm say rượu hắn sẽ khóc, cùng cha hoặc mẹ nói: Ta nhớ hắn, ta thật sự nhớ hắn …

Ta cũng đợi hắn mười ba năm rồi, hắn thế nào liền không quay lại đâu?

Thời điểm mặt trời xuống núi, Ngụy Anh đem vòng hoa đội đầu gỡ xuống, cùng cái kia trong tay, cùng nhau treo lên cây.

———Sư đệ sư đệ! Ngươi đội hay không? Ngươi nhìn sư huynh bện có bao nhiêu để tâm, ngươi không đội ta có thể treo lên cây!

Cái kia kí ức không nên tồn tại còn đang vang vọng, hắn từng gọi Giang Trừng là sư đệ, cũng từng gọi Giang Trừng là sư muội. Ngụy Anh ngẩng đầu lên nhìn hai cái vòng hoa trên cây dương liễu, giọt nước mắt trượt xuống một bức hoàng hôn.

A Trừng, sư huynh lần này, thật sự đem nó treo lên cây rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net