Truyen30h.Net

Toi La De Vuong


Với sự rút lui của vương quốc Istel, vương quốc Byron cũng bắt đầu bị dồn vào chân tường.
Nhờ kế hoạch của Roan, chúng đã tiến vào một vùng khá sâu vào vương quốc Rinse và chịu nhiều thất bại liên tiếp.

Và đường tiếp tế cũng trở nên khá dài.
Trên hết, khu vực trung tâm của vương quốc Rinse cũng tham gia.
Nhưng một vấn đề lớn hơn thế này phát sinh từ phía sau.

Những con Orc đã bị tiêu diệt một nửa vào mùa xuân năm ngoái, từ những cuộc chinh phạt quy mô lớn, bắt đầu đột nhiên tập hợp lại và tấn công các đường tiếp tế trong khu vực.
Và ngay cả khi chúng không làm điều đó, đó cũng một cú sốc lớn cho vương quốc Byron, nơi đang làm việc rất chăm chỉ khi con đường tiếp tế được mở rộng. (ý nói bọn Orc chỉ tập hợp lại thôi cũng là một vấn đề lớn).

Họ chỉ có thể vội vã rút lui và trong khi đó, họ đã phải chịu một cú đánh lớn.
Thật không may, không có sự tồn tại như Peid của vương quốc Istel trong những người bảo vệ phía sau của vương quốc Byron.

Trên thực tế, lũ Orc tập hợp và tấn công các đường tiếp tế là tất cả kế hoạch của Roan.
Roan gửi Chris đến khu vực phía nam của vương quốc Byron và thăm các bộ lạc orc nhỏ và lớn.

Những con Orc, người không thể kiếm được bất kỳ vụ thu hoạch nào vì chiến thuật chinh phục, đã thể hiện sự quan tâm đến thông tin của các đường dây tiếp tế mà Chris mang lại.
Và khi vương quốc Byron tiến vào sâu phần đất của vương quốc Rinse trong tình huống này, hàng phòng thủ trở nên khá mỏng manh.

Những con Orc, lúc đầu còn nghi ngờ, đã thấy rằng tình hình đang chuyển biến thuận lợi và quyết định tấn công vào đường tiếp tế của vương quốc Byron giống như Roan và Chris muốn chúng làm.
Vì vậy, đối với vương quốc Byron, họ không thể tiếp tục chiến tranh và rút lui khi tất cả những điều này xảy ra.

Điều đáng tiếc duy nhất là vương quốc Rinse không nhận thức được rằng các cuộc tấn công của lũ Orc đều do Roan và Chris nghĩ ra.

Và đó là bởi vì Chris đã rút lui trong khi trốn tránh vương quốc Byron nên anh ta không thể gửi thông báo về chuyện đó.

Đối với Roan, phạm tội bạo lực đối với một quý tộc là một tình huống khá đáng tiếc.
Nếu công đức này được biết đến, hình phạt của anh ta sẽ trở nên nhẹ hơn một chút.

  - Roan.
  - Dạ. Thưa ngài bá tước.

Roan đang quỳ trong khi cậu ấy bị trói bằng dây thừng.
Cậu ta trông giống như một tội nhân.
Io nhìn cậu bằng ánh mắt không vui.
Io thở dài và nói.

- Sử dụng bạo lực chống lại một quý tộc là một tội lỗi thực sự lớn. Nó là tội mà biện pháp trừng phạt cuối cùng có thể được áp dụng.

Roan không cho thấy bất kỳ phản ứng nào.
Io tiếp tục nói.

-Tuy nhiên, mang lại chiến thắng trong cuộc chiến khốc liệt này cũng là một sự thật khác. Chúng ta không thể giết chết người anh hùng của vương quốc.

Các chỉ huy quân đoàn đang trợ giúp, tất cả hít một hơi thật sâu.
Biểu hiện của họ là họ không thể đoán được tình hình sẽ diễn ra như thế nào.
Io dùng ngón tay chạm cằm.

- Ta, Io Lancephil, sẽ đưa ra hình phạt thay cho chỉ huy tối cao của khu vực phía đông.

Khóe miệng ông nhếch lên.

-Ta sẽ bãi bỏ chỉ huy quân đội Roan, của đội quân Rose thứ 2, của quân đoàn 7 giao cho một người lính bình thường khác và lưu đày cậu ta.
-Ah…….

Một tiếng kêu phát ra từ miệng các chỉ huy.
Đó là một hình phạt dữ dội hơn những gì họ nghĩ về ông ta sẽ làm.
Ban đầu họ biết rằng Io đánh giá cao Roan, họ có những nghi ngờ rằng ông sẽ để bỏ qua nó.
Họ chỉ nghĩ rằng hình phạt sẽ là giáng chức và cắt giảm lương của cậu ta.

  - Ngài ấy chắc chắn là Bá tước Lancephil.
  - Ngài ấy khác hẳn những người mà chúng ta đã biết.

Các chỉ huy đã hoan nghênh quyết định công bằng của Io.
Như thế này, kỷ luật bị lung lay của họ sẽ trở nên vững chắc.
Mặt khác, biểu hiện của Roan quá bình tĩnh.

  - Lưu đày....

Thật ra, hình phạt mà Roan nghĩ đến là bị bán làm nô lệ.
So với điều đó, bị lưu đày là hình phạt nhẹ.

-Mặc dù mình chỉ có kế hoạch chạy trốn khỏi bất cứ hình phạt nào liên quan đến mình.

Roan có nhiều sự lựa chọn.
Đây là điều có thể làm khi cậu đã biết tương lai.

-Lần đầu tiên xảy ra ở đây trong khu vực phía đông.....(một quá khứ cậu biết trước sẽ xảy ra ở đây)

Nếu có thể, cậu muốn ở lại lãnh thổ Lancephil.

-Bởi vì mình nghĩ rằng một sự kiến lớn xảy ra ở đây sẽ là một cơ hội lớn.

Đây là một cơ hội thích hợp để nâng tầm lực lượng.
Sáu năm kể từ bây giờ, một thảm họa lớn xảy ra trong lãnh thổ Lancephil.
Đó là ngày mà tất cả các lãnh thổ rơi vào hỗn loạn.

  - Sau đó, một cơ hội chắc chắn sẽ đến.

Để nắm bắt cơ hội đó, cậu đã học được kỹ thuật Hoả mana và một lần nữa trở lại khu vực phía đông.
Nhưng bây giờ, đó không còn là tình huống mà cậu có thể ở đây được nữa.

  - Điều thứ 2 là phải đi đến dãy núi Grain.

Nó khó hơn cái đầu tiên và cũng phức tạp, nhưng nó vẫn không phải là một cái gì đó quá tệ.
Trên hết, vì  dãy núi Grain khá dốc, đó là một khu vực mà việc tuần tra gần như là không thể nếu cậu ta ẩn mình.

  - Đó là nơi thích hợp nhất để mình trốn đến.

Mặc dù tình hình chắc chắn rất khó khăn, nhưng không phải là cậu ta không thấy có lỗ hổng để trốn thoát.
Roan bình tĩnh sắp xếp những suy nghĩ trong đầu.
Sau đó, giọng của Io đã được nghe thấy.

-Nơi ngươi sẽ bị lưu đày là...

Ông nói nhỏ những lời cuối cùng.
Aaron và các chỉ huy khác nhìn vào miệng Io.
Io hít vào một hơi và nói.

-Nó ở khu vực của Tale.

Ngay lúc đó, khuôn mặt của một số chỉ huy méo mó.
Ở phía bên kia, có một sự bất ngờ trên khuôn mặt của Aaron.
Trên hết, miệng ông hơi nhếch lên.
Io nhìn Aaron và khẽ mỉm cười.
Giống như.

-Tôi đã nói với ngươi đừng lo lắng.

Ông ấy có cảm giác rằng ông đang nói điều đó.
Roan, người đang duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giờ cũng có biểu hiện ngạc nhiên.

  - Tale?

Nụ cười nở trên môi Roan.
Vô số kế hoạch trong đầu cậu đều vỡ vụn.

-Nếu nó là Tale....

Roan hít một hơi thật sâu.

  - Mình sẽ không đến được dãy núi Grain.

Khả năng trở thành một kẻ bỏ trốn và chịu đựng những nguy hiểm đã biến mất.
Khu vực Tale.
Đó chắc chắn là một khu vực nơi quái vật xuất hiện thường xuyên và ít ai chú ý đến.
Nhưng lý do một nụ cười xuất hiện trên miệng Roan và của Aaron.
Đó là bởi vì vùng Tale nằm trong lãnh thổ của gia tộc Lancephil.

**********

Khu vực Tale.
Đó là một khu vực nguy hiểm nằm ở phía đông nam của lãnh thổ Lancephil.
Nó nằm gần hồ Poskein và được bao quanh bởi những ngọn núi lớn nhỏ.
Khác với các khu vực khác, đất đai không tốt và quái vật thường lui tới đó rất nhiều, không có nhiều người sống ở đó.
Đó là một trong những nơi lưu đày mà ngay cả gia đình Lancephil cũng không muốn nhắc tới.
Hầu hết các chỉ huy đều đồng ý rằng họ nên gửi anh ta đến một vùng đất lưu đày ở phía tây hoặc phía nam thay vì khu vực Tale.
Tuy nhiên, Io đã không có kế hoạch lùi lại nữa.
Ông ấy đã gửi Roan đến một nơi mà cậu ấy có thể bộc lộ tài năng của mình và tích lũy công trạng.
Một số ý kiến được đưa ra trong bốn ngày nữa
Cuối cùng, các bên đều quyết định.
Họ quyết định rằng những người lính của đội quân Rose thứ 2 cũng sẽ bị lưu đày cùng với Roan.

-Mình sẽ gửi Roan chung với đội quân mà cậu ấy đã ở cùng nhau. Vì vậy, chúng sẽ không thể suy nghĩ được gì nhiều khi bọn họ quay trở lại đây.

Các chỉ huy đã quá cảnh giác với Roan.
Hầu hết trong số họ có được vị trí chỉ huy quân đoàn bằng cách kế thừa nó.
Họ là những người nhỏ mọn lo lắng rằng chỗ ngồi của họ sẽ bị lấy đi.
Roan và Aaron phản đối ý kiến của bọn chúng nhưng họ không thể chống lại với đa số.
Cuối cùng, mọi thứ đã được quyết định như thế này.
Roan bị đày đến vùng Tale và những người lính của đội quân Rose thứ 2 sẽ theo cậu ta.

Trong khi đó, sự bất tài của Benjamin, đã được phanh phui và hắn ta bị bắt giam ở Miller.
Hắn ta cố gắng để lôi kéo một số chỉ huy bên cạnh trong khi thể hiện sự không công bằng của mình.
Nhưng các chỉ huy đã không còn ủng hộ hắn nữa.
Không, chúng càng tránh xa Benjamin hơn. Bọn chúng lo sợ chúng cũng sẽ bị liên lụy vì hắn ta.
Trong tình hình đó, người ta đã tiết lộ rằng Benjamin đã đặt ra một mệnh lệnh vô lý cho một số quân đoàn trong khu vực, bao gồm cả quân đoàn 7.
Io đã gửi giấy ý kiến của mình đến cung điện hoàng gia rằng họ nên tước đi danh hiệu quý tộc từ Benjamin và rằng họ nên lưu đày hắn ta.

-Nếu nhận được ý kiến của mình, việc Roan sử dụng bạo lực chống lại một quý tộc không phải là một vấn đề lớn nữa.

Aaron chỉ hy vọng cung điện hoàng gia sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Và tình hình đã tiến triển khá nhanh.
Các chỉ huy đều quay trở lại trụ sở của họ để sắp xếp lại khu vực.
Họ bắt đầu rời bỏ từng người một và những người duy nhất còn lại là Io và Aaron.

-Chỉ huy Tate. Đừng lo lắng quá nhiều.
- Dạ. Tôi sẽ chỉ tin tưởng vào ngài.

Aaron cúi đầu.
Ông nhìn thấy Roan, bị trói trong những sợi dây buộc chặt, đằng sau Io.

-Nó là một khu vực nằm trong lãnh thổ của bá tước. Nếu ông ấy chăm sóc cậu ta thì.....

Thay vào đó, nó có thể trở thành một cơ hội để đảo ngược mọi thứ.
Io vỗ vai của Aaron và đứng dậy trên con ngựa của mình.

Híiiiiiiiii.

Quân đội Lancephil, bắt đầu di chuyển với tiếng kêu của con ngựa.
Lãnh thổ của họ là Pavor, khu vực có lâu đài của lãnh chúa.
Aaron chỉ nhìn vào cuộc hành quân trong khi đứng ở lối vào.

  - Roan.

Roan đi qua trước mắt ông.
Roan khẽ mỉm cười và gật đầu.

- Đừng Lo lắng quá nhiều.

Đó là một lời từ biệt như không có gì.
Aaron cảm thấy có gì đó trong ngực và ông nghiến răng.

  - Ta rất tiếc.

Đây là những lời mà ông khó nói ra.
Roan chỉ mỉm cười yếu ớt với điều đó.
Sợi dây được buộc vào con ngựa cứ kéo cậu đi.
Roan bước đi và trong lúc đó, Aaron vẫy chào.
Cậu có một biển hiện và ánh mắt bình tĩnh.
Aaron không biết nói gì và quay đầu lại.
Ông ấy đã không đủ can đảm để nhìn Roan nữa.
Sau đó, đôi mắt ông lưng tròng.

  - Ngươi....

Ông thấy một nhóm quen thuộc đằng sau cuộc hành quân của bá tước.
Đó là Austin và những người lính của đội quân Rose thứ 2.
Họ đã đóng gói đồ đạc của họ và đang đi theo cuộc hành quân.
Những người lính cúi đầu trước Aaron trước khi rời trại.

-Chúng tôi đã quyết định đi theo chỉ huy quân đội Roan.

Đây là những lời của Austin.
Những người lính khác đều gật đầu với vẻ mặt kiên quyết.

-Ngươi đang nói rằng ngươi sẽ theo cậu ta đến nơi nguy hiểm đó sao?
-Dạ  Chúng tôi đã bị đuổi ra khỏi quân đội bằng mọi cách. Chúng tôi không có nơi nào để đi nữa.

Austin quay đầu lại và nhìn sau lưng Roan đi ngày càng xa.

-Chỉ huy quân đội trở nên như thế này trong khi bảo vệ chúng tôi.

Nghe những lời đó, Aaron chậm rãi gật đầu.

- Ngươi tốt hơn ta nhiều.

Ánh mắt cháy bỏng đã được trao đổi.
Austin và những người khác cúi đầu một lần nữa và sau đó bắt đầu di chuyển.
Aaron nhìn họ và nắm chặt tay.

-Mọi người, hãy đợi ta một chút.

Ngọn lửa xuất hiện ở một phần sâu bên trong đôi mắt ông.

-Ta chắc chắn sẽ khiến mọi người trở về nơi mọi người thuộc về.

**********

Cuộc hành quân dừng lại sớm hơn những gì đã nghĩ.
Khi Io không thể nhìn thấy doanh trại của khu vực, ông dừng cuộc tuần hành và đến Roan.

  - Tháo trói cho Roan.

Theo lệnh ngắn, một số binh sĩ đã tập hợp và cắt đứt các sợi dây.
Đằng sau Io, Kali lắc đầu với vẻ mặt khó chịu.
Io làm một dấu hiệu tay về phía những người lính của đội quân Rose thứ 2, những người đang nhìn họ ở phía sau cuộc hành quân.
Austin và những người khác do dự một lúc rồi đứng thành hàng sau Roan.

- Lý do gì mà bọn ngươi theo dõi chúng ta?

Nghe những lời đó, Austin trả lời với vẻ mặt hơi lo lắng.

-Chúng tôi đã quyết định đi theo chỉ huy quân đội Roan.
- Ngươi nói rằng ngươu cũng đang theo cậu ta đến nơi lưu đày?
- Dạ. Đúng rồi.

Austin trả lời không do dự.
Io nhếch mép cười và lắc đầu.

- Ngươi không thể vào một nơi lưu đày nếu ngươi không là một phạm nhân.

Nghe những lời đó, Austin và những người lính vỗ vào ngực họ và nói.

- Trước sau như một. Không tuân theo mệnh lệnh trên chiến trường cũng là một tội lỗi.
- Xin cũng hãy gửi chúng tôi đến nơi lưu đày.

Anh trả lời bằng giọng nóng bỏng và tha thiết như đôi mắt anh.
Roan nhìn biểu cảm của những người lính với vẻ mặt khó xử.
Đó là một biểu hiện cho thấy cậu ấy vừa xin lỗi vừa biết ơn.
Cậu không thể nói bất cứ điều gì.
Sau đó, giọng của Io đã được nghe thấy.

  - Không cần phải làm như vậy. Ta không nghĩ Roan là một tội nhân.

Ông khẽ mỉm cười và nói.

-Vì các chỉ huy khác đang quan sát và vì kỷ luật của quân đội, ta đã nói rằng cậu ta nên bị lưu đày nhưng ta không nghĩ rằng Roan là một tội nhân. Thay vào đó, ta nghĩ về cậu ấy như một chỉ huy xuất sắc.

Io nhìn vào khuôn mặt của Roan và những người lính lần lượt.

- Ta đã lập kế hoạch gửi Roan đến một lãnh thổ của gia tộc Lancephil. Ta sẽ đưa cho cậu ta một đội quân nhỏ và khiến cậu ta khuất phục lũ quái vật trong vùng Tale.

Đó không phải là một cuộc lưu đày đơn giản.
Ông ta định giao phó cho Roan  vùng đó.
Roan và những người lính có những biểu hiện ngạc nhiên.
Io đã không bận tâm và tiếp tục nói.

-Roan. Ngươi có làm được không?

Vùng Tale là một nơi mà ngay cả gia tộc Lancephil cũng không thể đặt tay lên nó như họ muốn. Làm cho cậu ấy phải khuất phục nơi đó, nguy hiểm và khó khăn hơn người ta có thể nghĩ.
Tuy nhiên Roan đã không ngần ngại.
Cậu cúi đầu.

-Dạ. Tôi tự tin làm được.

Ngay khi cậu nói điều đó, Austin và những người lính quỳ xuống đất.

-Thưa ngài bá tước. Hãy đưa chúng tôi vào lãnh thổ của ngài. Chúng tôi sẽ khuất phục những con quái vật trong vùng Tale cùng với chỉ huy quân đội Roan.
-Hãy đưa chúng tôi vào quân đội của ngài.

Nghe những lời đó, Io khẽ mỉm cười và nhìn Roan.

- Ngươi muốn ta  làm gì?

Nghe câu hỏi, Roan cũng bắt chước những người lính và quỳ xuống.

-Tôi muốn được ở cùng với họ.

Cậu nói với giọng nghiêm túc.
Sự im lặng kéo dài một lúc.
Io chậm rãi gật đầu.

-Tốt. Ta sẽ nhận tất cả những người lính này.
-Ah…..

Một tiếng thốt lên từ miệng Roan và những người lính.
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt họ.
Trái ngược với điều đó, có vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Kali.

-Làm thế nào ông ấy có quan tâm hắn cao như thế ?

Ông ấy không thể hiểu được cách xử lý của Io.
Nhưng có vẻ như Io đã không chú ý đến nó.

-Ta sẽ tạo ra một đội quân hoàn toàn mới cho ngươi.

Đó là khoảnh khắc mà đội quân Rose thứ 2, không, đội quân Rose mới được tái sinh.
Io nhìn vào mắt Roan cố định.

-Chỉ huy đội  quân Roan. Ngươi sẽ sử dụng Rose làm tên của đội quân chứ?

Nghe những lời đó, Roan chìm vào suy nghĩ một lúc.
Suy nghĩ của cậu ta muốn ở lại với Gale đã chết, những người phụ tá và những người lính hiện lên như làn khói qua ống khói.
Tuy nhiên, tên của đội quân hoa hồng vẫn là tên của một đội quân thuộc quân đoàn 7.
Roan từ từ lắc đầu.

  - Tôi muốn một cái tên khác.
  - Ngươi có nghĩ ra cái tên nào không ?

Trước câu hỏi, Roan gật đầu.
Cậu quay đầu lại và nhìn Austin và những người lính.

-Amaranth, chúng tôi sẽ là đội quân Amaranth.(hoa mồng gà)

Cậu nói với giọng trầm nhưng mạnh mẽ.

Một tiếng kêu phát ra từ miệng Io.

-Một bông hoa mà không bao giờ úa tàn....đó là một cái tên rất hay.

Điều đó có nghĩa là mặc dù cậu ta không thể sử dụng tên của đội quân Rose, không có nghĩa cậu ấy sẽ quên những đồng đội đã chết của mình

-Và tôi sẽ không bao giờ để mất các thành viên đoàn quân của mình nữa.

Bây giờ, bông hoa sẽ không chết nữa.
Bởi vì đội quân Rose mới được sinh ra sẽ không bao giờ úa tàn.

*******HẾT*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net