Truyen30h.Net

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ Quyển Hạ

Chương 4

sitetruyen

Nghỉ lễ đã được một tuần, tôi và Lâm Tự Sâm đã xa nhau tròn bảy ngày. Bảy ngày này giữa chúng tôi trừ những lời hỏi thăm cơ bản nhất thì gần như không còn bất cứ liên hệ gì. Hình như anh lúc nào cũng bận rộn, mỗi lần gọi điện đến đều nói không quá mấy câu rồi vội vàng cúp máy, có lúc thậm chí còn không nghe điện thoại mà trực tiếp bấm tắt.

Tôi biết anh đang bận lo chuyện của ông ngoại anh. Ông lão đã lớn tuổi, dạo trước bị shock một cú dẫn đến trúng gió và một loạt các chứng bệnh khác, sau khi ngã bệnh thì không gượng dậy nổi. Tuy đã được cấp cứu kịp thời, tạm thời giữ được tính mạng, nhưng muốn thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn thì sau đó còn phải tiếp nhận một loạt ca phẫu thuật và biện pháp điều trị. Mà bước đầu tiên của việc điều trị chính là một ca mổ hở lớn, ông lão đã quá già, bệnh tình lại phức tạp, độ khó và nguy hiểm của ca mổ rất cao. Lâm Tự Sâm trước đây là chuyên gia khoa ngoại, lần này cũng tham dự vào việc lập phương án điều trị. Mà mấy hôm nay trong những cuộc trò chuyện thoáng qua với anh, tôi có thể cảm nhận được anh rất áp lực.

Về mặt y học thì tôi không rành, tôi không thể giúp gì được cho Lâm Tự Sâm, đành ở nhà tại Vô Tích mà thậm cầu nguyện, mong ông lão sẽ bình phục mau chóng.

Chớp mắt đã đến đêm Giao thừa.

Hôm nay khắp nơi đều rất náo nhiệt, nhà ai cũng giăng đèn kết hoa, những câu đối đỏ, đèn lồng đỏ treo cao cao. Bố cũng về nhà, mẹ nhìn thấy bố dường như cũng không còn kháng cự, khách sáo mời ông vào nhà. Tôi nhìn thấy quan hệ của họ dường như đang xảy ra sự thay đổi vi diệu, bố sẽ vào nhà bếp giúp mẹ làm lụng, mẹ tuy chê bố lóng ngóng vụng về nhưng giọng điệu khi nói với bố cũng không còn lạnh nhạt cứng nhắc.

Tôi bưng ly sữa nóng co tròn trong ghế sofa mềm mại, nhìn bố mẹ đang bận rộn trong bếp, tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, hơi ấm phả ra từ hệ thống sưởi trong nhà khiến cả gian nhà trở nên ấm cúng hẳn.

Tôi không có việc gì làm nên tiện tay cầm quyển tiểu thuyết lên xe, nhưng lại không lật một trang nào, dứt khoát nằm bò ra bệ cửa sổ ngắm tuyết. Trận tuyết này càng lúc càng lớn, hạt tuyết to như lông thiên nga bay lượn từ trên trời xuống, giống như vô số những tinh linh đang nhảy múa giữa đất trời. Tuyết phủ trên mặt đất, cành cây, viên gạch, phủ một lớp rất dày, trời đất lúc này chỉ còn lại một màu trắng thuần khiết.

Dự báo thời tiết nói Thượng Hải cũng đang có tuyết lớn, không biết lúc này Lâm Tự Sâm có phải cũng đang có một chút rảnh rỗi, dừng lại nhìn cảnh đẹp kỳ diệu này không. Còn cả Trang Tự... Không biết khi nhìn thấy cảnh này, cậu ấy sẽ làm gì, liệu có từng ôm lấy Dung Dung, lặng lẽ đứng trước cửa sổ ngắm tuyết hay không...

Suy nghĩ đó xuất hiện khiến tôi giật nảy mình, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, vì sao còn nhớ tới người ấy? Ngày này năm ngoái đến nay chẳng qua chỉ mới một năm, sự tủi nhục, khó khăn sau hôm đó chẳng lẽ mày đã quên hết rồi?

Tôi thậm tát cho mình một cú thật mạnh, quả nhiên con người không thể quá rảnh rỗi, một khi đầu óc rảnh rỗi thì sẽ sinh nông nổi mà suy nghĩ lung tung. Thế là tôi cúi đầu chăm chú đọc sách. Tư duy dần bị nội dung cuốn sách chiếm lấy, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Lúc bố mẹ gọi tôi ăn cơm thì tình tiết của tiểu thuyết đang phát triển đến cao trào, tôi dụi mắt, tuyết ngoài trời không biết đã ngừng tự bao giờ, trời đất vẫn mênh mang một màu trắng.

Lúc này điện thoại đổ chuông, là Lâm Tự Sâm. Tôi vội cầm lấy, chạy vào phòng nghe.

"Đang làm gì đấy?"

"Không có gì làm, chỉ xem tiểu thuyết thôi."

"Hử? Nhiếp tiểu thư bỗng dưng đổi tính? Cảnh đẹp như thế lại nằm nhà đọc sách à?"

Anh lại còn đùa tôi cơ đấy, có vẻ tâm trạng đang rất tốt, lẽ nào ca mổ của ông ngoại đã thành công?

"Sao bây giờ lại rảnh rỗi gọi đến, tình hình chủ tịch Thịnh thế nào rồi?"

"Mới mổ xong, ca mổ rất thành công, xem như đã thoát khỏi nguy hiểm, giữ được tính mạng rồi."

"Thế thì tốt quá." Tôi thầm thở phào một hơi, thật mừng thay cho anh, "Mệt mỏi lâu quá rồi, anh nghỉ ngơi đi."

"Đây chỉ là bắt đầu, sau này còn phải tiến hành một loạt điều trị, một quãng thời gian dài sau này ông ngoại không thể rời khỏi bệnh viện được."

"À... thôi cứ từ từ vậy, ít ra đây là một khởi đầu tốt, không phải sao?"

"Ừ, ít nhất thì đây là một khởi đầu tốt, việc còn lại phải làm từng bước, không thể vội vã được... Em còn đọc sách không?"

"Sắp ăn cơm rồi."

"Ừ, ăn xong ra ngoài nhé."

"Hả?"

"Ra vườn mai giẫm tuyết thưởng mai, anh đang trên đường cao tốc, sắp tới rồi."

"Gì cơ? Tuyết lớn thế này mà anh đi đường cao tốc? Tự anh lái xe sao?" Tôi nghe nói mà sợ hãi tới mức nổi giận, "Anh cố ý muốn em lo chết phải không? Kỹ thuật lái xe của anh... Có phải là anh không biết đâu, đường sá thế này sao anh có thể đi cao tốc được? Không phải đã hẹn ngày mai em đến Thượng Hải thăm anh sao? Sao hôm nay lại chạy tới đây?" Bây giờ nếu anh xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ tức đến độ muốn đấm anh một cú. Người này... sao chẳng bao giờ khiến người ta yên tâm nổi chứ.

"Hy Quang, anh nhớ em lắm, anh không thể đợi tới mai được." Bên kia đầu dây im lặng một lúc mới vẳng đến giọng nói dịu dàng nhưng xen lẫn chút mệt mỏi của anh.

"Vậy anh lái xe cẩn thận, đừng gọi điện thoại, chăm chú lái xe nhé, chúng ta gặp ở vườn mai." Một câu nói của anh khiến tôi vừa cảm động vừa xót xa, cơn giận đã bùng lên vì câu nói đó mà vụt tắt.

"Ừ, gặp ở đó nhé."

...

Có lẽ do mọi người đều sum họp trong nhà nên vườn mai hôm nay cực kỳ vắng vẻ, trong khu vườn rộng lớn dường như chỉ có tôi và Lâm Tự Sâm. Những đóa mai đỏ rực đang nở rộ, tuyết trắng đọng lại đã quá gót chân, tôi và Lâm Tự Sâm nắm tay nhau đi, không ai nói lời nào.

"Hy Quang". Không biết bao lâu, Lâm Tự Sâm cuối cùng đã lên tiếng.

"Dạ?" Từ lần đầu gặp anh trong hôm nay đã thấy anh tâm sự trùng trùng, dường như có bao mối tơ vò không thể tháo bỏ. Bây giờ anh đã chịu nói, trái tim bất an của tôi đã từ từ bình tĩnh lại. Dù không thể chia sẻ nhưng khiến anh tâm sự một lúc cũng tốt.

"Theo anh về Thượng Hải nhé."

"Gì cơ?" Tôi sững lại.

"Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, ông ngoại từng chịu cú shock lớn, sức khỏe suy sụp hẳn. Không ai biết ông có thể gượng được bao lâu, ý của trưởng bối là đám con cháu bọn anh tốt nhất đều về Thượng Hải, thường xuyên ở cạnh ông."

"..." Biết bệnh tình ông cụ rất nặng, nhưng với gia thế, địa vị, mối quan hệ của Thịnh gia, thì tôi cũng chưa từng quá lo lắng. Không ngờ bây giờ đã tới mức phải gọi người nhà về bên cạnh... Tôi nhìn Lâm Tự Sâm đang nhíu mày ưu tư, nhất thời không biết nên nói gì.

"Thế nên đầu năm anh đã quay về tổng bộ Thịnh Viễn để làm việc." Lâm Tự Sâm phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi của tôi vì quá kinh ngạc, tiếp tục nói, "Em cũng theo anh về nhé. Sản nghiệp của bố em đều ở Thượng Hải, em là người thừa kế duy nhất của ông, cũng sẽ có ngày phải quay về tiếp nhận. Thịnh Viễn và nghiệp vụ của bố em rất có quan hệ với nhau, mô thức kinh doanh cũng giống nhau, chi bằng em quay về trước làm trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Viễn bọn anh, làm quen cách quản lý của công ty lớn, sau này tiếp quản công ty của bố em thì cũng không tới mức quá vất vả."

"..." Tôi càng không biết nên nói thế nào, anh lại nghĩ cho tôi xa như thế. Tôi nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc bận rộn của bố mẹ trong bếp, Thượng Hải, cuối cùng cũng phải quay về thôi. Nhưng Thượng Hải, tôi thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng để quay về chưa?

"Hy Quang."

Tôi ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt ấy có sự mong chờ cuống quýt.

"Theo anh về nhé. Những nguyên nhân lúc nãy đều là viện cớ, thực ra nguyên do thật sự là, anh không thể nào chịu đựng nỗi nhớ dài đằng đẵng này nữa."

Tim tôi run lên, tôi bỗng nhớ đến hang núi đó, giấc mơ của anh và lời hứa tôi tự nhủ lòng trong giờ phút đó. Tôi từng thầm nhủ rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ bắt anh vì tôi mà chịu đựng dằn vặt đau khổ, không bao giờ bắt anh mệt mỏi chờ đợi nữa...

Tôi tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Lâm Tự Sâm, vẫn là mùi vị quen thuộc ấy. Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi đã quen với mùi vị này, mùi vị của Lâm Tự Sâm. Tôi nghĩ dù có một ngày chúng tôi lạc nhau giữa dòng người, thế sự đổi dời khiến đôi mắt tôi mờ mịt, thì cứ đi theo mùi vị này tôi cũng nhất định tìm lại được anh.

"Được, em theo anh về, nghe theo sự sắp xếp của anh."

Tôi không ngước lên, nhưng hình như tôi thấy hàng lông mày anh bỗng giãn ra, nụ cười xuất hiện. Tôi có thể cảm nhận được nỗi vui mừng lúc này của anh, nhất định là niềm vui và mãn nguyện phát ra từ tận đáy lòng.

Thế thì mọi thứ đều xứng đáng, vì nụ cười này của anh, tất cả đều xứng đáng.

Nguồn: https://dennisqlangthang.wordpress.com/category/anh-duong-2/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net