Truyen30h.Net

Tokyo Revengers Allmikey Tinh

Hanma hớn hở nhìn em, khóe mắt không kìm được mà cong lên, miệng hình thành nụ cười, ánh mắt không giấu nổi sự dâm tà.

Quả nhiên là rất đẹp!

Mikey ngồi trên giường trừng mắt nhìn Hanma, bàn tay nhỏ đỏ lên vì ngượng, luống cuống nắm lấy vạt váy kéo xuống che đi bắp đùi trắng nõn mềm mại. Mặt em đỏ bừng bừng, mang tai nóng rực, tía đỏ.

Hiện tại em đang bị bắt mặc một cái váy rời màu đen, chỉ ngắn đến đùi, để lộ đôi chân thon gọn, trắng hồng. Trên thân mặc một cái áo thun quá cỡ, dài đến độ gần che phủ toàn bộ cái váy.

Cái tên cao lều khều như cây cột điện này đúng là hội tụ hết tất cả những yếu tố kinh tởm nhất trên đời mà! Không chỉ dở hơi mà còn biến thái nữa chứ!

Gã, gã thế mà lại đưa ra điều kiện bắt em mặt đồ con gái!!!

Tuy không muốn nhưng biết sao giờ, em...còn nơi nào để đi nữa đâu...

Hanma nghĩ nghĩ gì đó tự nhiên cười phá lên làm Mikey giật cả mình. Em khinh bỉ nhìn Hanma. Lại phát điên gì nữa đây?

Lo sợ quan sát từng cử chỉ của Hanma thì thấy gã đi đến tủ quần áo lục lục gì đấy rồi lấy ra... Một cái quần lót của phụ nữ!!!

Mikey điếng hồn, mặt tái đi. Chẳng lẽ tên dở người này định bắt em mặc cái đó?!!!

Cho dù có chết em cũng không bao giờ mặc cái thứ đó vào đâu nhé!

Hanma quay ngoắt lại nhìn em, khuôn mặt không thể nào dâm hơn nữa. Gã từng bước đi đến chỗ em. Mikey rụt người lùi lùi đến đầu giường, kinh hãi nhìn Hanma đang tiếng đến gần, sống lưng truyền đến cơn ớn lạnh. Em... Hình như dính phải một tên không được bình thường rồi!

- Mikey~- Hanma giơ cái quần lót ra trước mặt em, khóe miệng nhếch lên nụ cười chẳng khác nào một tên biến thái, nói- Mặc nó vào đi.

Bốpppp!

Em vung tay đấm vào bản mặt biến thái của Hanma, hoảng loạn đến lắp bắp:

- Mày, mày, mày điên rồi à?! N-Nghĩ sao tao sẽ mặc cái đó thế, hả?

Hanma bị đấm không những không đau mà còn cười tá tởn lên. Gã không nói gì trực tiếp nắm lấy chân Mikey, kéo về phía mình.

Em rùng mình, đạp đạp vào người gã, đầu kịch liệt lắc, mắt đỏ bừng, tay gắt gao nắm lấy váy để không bị gã tóc lên.

- Cút! Tao không mặc! Không cần mày cho ở nhờ nữa, bỏ ra!

Hanma dừng lại rồi tự nhiên lại nghe lời em mà bỏ ra. Mikey đến thở phào cũng không dám, cảnh giác nhìn tên đê tiện trước mặt. Tên này làm theo lời em khiến em có chút sợ à nha...

Gã trên tay vẫn còn cầm cái mảnh vải kia, đưa hai tay lên làm tư thế đầu hàng. Đôi mắt vàng kim vẫn không rời mắt khỏi em, môi mấp máy nói:

- Được, được, mày cứ đi đi.

Mikey chậm chạp rời giường, vịn tay vào đồ vật xung quanh để đứng vững, mỗi động tác như vậy em đều sẽ liếc về phía cái tên đang ngồi trên giường để chắc chắn gã sẽ không làm điều gì. Ngay lúc em nắm lấy lưng váy, định tuột xuống thì cái người đê tiện kia lại nói một cấu khiến em phải do dự.

- Mikey này, mày biết bản thân đang bị truy lùng mà đúng không? Cũng biết tao là người của Thiên Trúc mà đúng không?- Hanma liếc nhìn em, nói tiếp- Tao ấy, vì là chỗ quen biết mà làm trái lệnh của tổng trưởng che giấu mày mà~ mày đã không muốn nhận lòng tốt đó, thì tao đành phải thực hiện theo lệnh vậy!

Vừa dứt câu, gã vứt cái thứ kia xuống giường, sừng sỗ đi đến chỗ em. Mikey ngó ngàng xung quanh, cố lết cái thân tàn tạ trốn nhưng với cái chân đang bị bông gân của em thì sao có thể. Cả cơ thể bị Hanma nhấc bổng vác lên vai. Gã còn lợi dụng mà bóp bóp, nắn nắn, sờ mó đùi và mông em.

Đùi con trai mà sao mềm thế này? Còn thơm nữa!

Hanma không nhịn được mà quay đầu vào người em, khịt mũi ngửi. Chẳng khác nào con gái. Không, con gái còn chẳng bằng mày, Mikey!~

Thử hỏi xem trên đời này có thằng con trai nào vừa nhỏ con, vừa trắng trẻo, mềm mại, eo nhỏ, chân thon, ngũ quan tinh xảo, mi dài, môi đỏ, má hồng, dù không tắm vẫn thơm tho thế này không? Còn dễ thương, cười xinh, hay ngại nữa!

Yết hầu nhấp nhô nuốt xuống ngụm nước bọt. A... Gã muốn có được con người này!

Mikey chẳng để tâm đến những động tác của Hanma, điều duy nhất em quan tâm đó là làm sao để không bị tên này giao nộp và cũng an toàn không phải mặc cái thứ kia. Em vùng vẫy tay chân, đập đập vào người Hanma, gào lên:

- Tên điên, bỏ tao ra!

Gã vác em trên vai, đạp cửa đi ra.

- Khoan, khoan đã! Có gì từ từ nói, h-hay là mày đưa ra điều kiện khác đi- Mikey nóng lòng, bắt đầu nói loạn.- Cái gì tao cũng đồng ý ngoại trừ mặc cái thứ kia!!!

- Khụ, khụ,...

Cổ họng đau rát vì hét lên mà không kiềm được bật ra vài tiếng ho. Em vẫn chưa khỏi bệnh a.

Thấy Hanma dừng lại em thầm thở phào. Bỗng cơ thể bị tụt xuống, từ vác chuyển sang bế. Mikey ngơ ngác như con mèo nhìn Hanma. Mặt em đối diện với mặt gã, hai cánh tay đặt trên bờ vai rắn chắc để giữ thăng bằng, mông yên phận nằm trên cánh tay, bàn tay to lớn có chữ "tội" bao phủ phần đùi trong của chân trái để giữ lấy con người nhỏ trước mặt.

- Ngủ chung và tắm chung.

Em ngẫm nghĩ, con ngươi cứ đưa lên nhìn Hanma rồi nhìn xuống.

Ngủ chung thì được nhưng còn tắm chung thì...

Những kí ức xấu hổ lúc đến Roppongi chơi hiện lên. Bên tai vang vảng tiếng nói, tiếng thở dốc, rên rỉ của Ran và Rindou, trong đầu bị che lắp bởi hình ảnh chẳng mấy trong sáng.

Mặt em vì ngượng mà ửng đỏ, trái tim đập loạn.

Không, không được!

- Ngủ, ngủ chung thì được, còn, còn tắm chung... Thay bằng cái khác có được không?- Mikey nắm lấy vạt áo của Hanma, thấp giọng cầu xin.

Hanma liếm liếm môi, trái tim trong lồng ngực không hiểu sao lại chệch nhịp, trong đầu gã là bao nhiêu ý nghĩ đen tối. Gã muốn mạnh bạo đè em lên giường, ngấu nghiến hôn lấy em, gậm nát những tất thịt trên người em, muốn được cọ sát bởi bắp đùi mềm mại kia, muốn mặt em dính đầy tinh dịch của gã, muốn được tiến vào bên trong em, bắn đầy vào trong đó là những tinh hoa của gã, khiến cả cơ thể em nhem nhuốc, đâu đâu cũng là những dấu tích mà gã ban cho, muốn mang em đến miền cực lạc, làm em điên hồn điên đảo, dùng chất giọng ngọt ngào kia dâm đãng thốt lên tên gã

"Shuji~"

Hanma hít mạnh một hơi, cố kiềm nén con dã thú đang gào thét trong người. Em mà biết thì chạy mất, lúc đó sao gã có thể làm những điều đó với em được.

Mikey ngơ ngác nhìn Hanma, khó hiểu. Tự nhiên đờ người ra rồi dùng cái ánh mắt ham muốn đó nhìn em là sao?

Em khẽ rụt người khi bàn tay thô ráp vuốt lên mặt, hình xăm mang nghĩa "phạt" nổi bật trên bàn tay. Mỗi chỗ được bàn tay đó lướt qua đều vươn lại sự nóng rực, nồng cháy của ham muốn. Không khí giữa cả hai không hiểu sao lại dần được hâm nóng lên giống như tay Hanma. Bàn tay của gã dừng lại ở nơi vành tai tía đỏ của Mikey. Từ lúc gã nhặt được em ở chân cầu, ánh mắt lúc nào cũng chỉ có một kiểu: trào phúng- đôi mắt mèo của gã thể hiện điều đó. Giống như đang trêu đùa vậy, nhìn thấy một món đồ chơi rất thú vị, chơi đùa cũng rất vui và không nỡ vứt bỏ.

Con ngươi đen láy mở to, Mikey hoảng loạn muốn đẩy Hanma ra khi gã hôn em nhưng đã bị Hanma giữ lấy gáy mà hung hăng đưa lưỡi vào bên trong. Lưỡi gã quấn lấy lưỡi em, tạo ra tiếng chóp chép ái muội. Mikey không ngừng phát ra tiếng rên nhẹ nơi cổ họng, rồi dần dần bị cuốn theo nụ hôn, mí mắt em sụp xuống.

Trong lúc em đang từng bước đi trên con đường mà gã tạo ra thì bất ngờ, Hanma cắn vào môi em một phát rõ đau. Mikey bừng tỉnh, dứt ra khỏi môi Hanma, môi dưới chảy cả máu. Tên điên này!

Trong miệng là vị tanh nồng của máu, gã thế mà lại thích thú với mùi vị này. Hanma nghi hoặc trong lòng. Bản thân có máu S à?

- Không được từ chối nụ hôn của tao và gọi tên tao- Hanma liếm môi, bước xuống cầu thang- Điều kiện thay thế đấy~

Tắm chung... Hôn... Tắm chung... Hôn...

Em lưỡng lự sau đó liền gật đầu.

Dù sao cũng bị hôn nhiều rồi, thêm mấy lần cũng không hề hấn gì!

Gọi tên thì không thành vấn đề.

...

- Ăn đi!- Hanma đẩy dĩa thức ăn về phía em nói.

-...

Mikey che lấy gương mặt của bản thân, trong lòng đang muốn chui xuống một cái lỗ để trốn đây!

Không ngờ căn nhà này vậy mà có rất nhiều người làm, những gì mà hai người làm lúc nãy, bộ dạng nhục nhã lúc này đều bị người ta nhìn thấy hết!!!

A... Xấu hổ quá!

Mikey oái âm nhìn Hanma, cầm lấy cái nĩa đâm phập xuống miếng trước. Tên khốn khiếp Hanma, chết đi!

- Ăn đi chứ, Mikey~- Hanma nhéo má em- Phải béo lên, có da có thịt thì lúc ngủ ôm mới sướng, chứ bộ dạng ốm nhom chẳng khác nào bộ xương này, ôm đau chết được~

Ăn cũng ngon hơn nữa.

Mikey khinh bỉ nhìn Hanma. Ai mượn mày ôm? Nếu đau thì đừng có mà ôm. Hừ!

- Nhà mày giàu lắm à?

Nhìn cái mức độ bự của căn nhà này, số lượng người làm, chắc chắn bố làm to lắm đây!

Hanma xua tay, phủ nhận:

- Không, không, bình thường thôi!

Em nghiêng đầu khó hiểu. Bình thường? Bình thường mà nhà rộng mấy trăm mét, trưng bày nào bình cổ, dĩa, ly, tượng,... Đủ thứ. Đây mà gọi là bình thường thế nhà em gọi là gì? Ổ chuột à?

- À, nhà của Kisaki đấy.- Hanma như đọc được suy nghĩ của em mà trả lời- Bố làm to, nhà mặt phố, nhiều tiền, dư của, trên đất Nhật Bản này đâu đâu cũng có mấy căn, nhất là ở Tokyo, quận nào cũng có nhà của nó.

À... Hèn chi đại gia thế!

Mikey gật đầu rồi chợt khựng người, mở to mắt. Khoan! Nhà của Kisaki?

Nhớ lại lúc Hanma mở tủ đồ lấy ra cái váy thiếu vải này, Mikey phải hít mạnh một hơi. Bên trong toàn là đồ phụ nữ. Hơn nữa còn có cả đồ cosplay luôn, ý tá, hầu gái, đồ thỏ, nhân vật anime,... Có hết!

Không ngờ tên đó nhìn tri thức, gia giáo thế mà không ngờ có sở thích đó!

Hanma phì cười với bộ dạng hết hồn của Mikey.

Chẳng khác nào còn mèo.

Muốn ghẹo!

- Thế nên lỡ mà Kisaki đến... Thì~- Hanma đưa mặt sát gần em- Sao đây nhỉ?

Mikey cứng đờ người. Phải rồi, em chưa từng nghĩ đến tình huống đó.

Trốn? Ừm, phương pháp khả thi nhất đó!

Hanma cười thầm, lòng râm ran thích thú. Nếu tình huống đó xảy ra thật thì sẽ thú vị lắm đây!

- Này, đừng có bất ngờ hôn tao như thế chứ!- Mikey bất bình hét lên, liếc nhìn xung quanh bao nhiêu là người mà ngượng chín mặt.

Cái tên đê tiện này nhân lúc em không chú ý mà đánh úp. Hừ, đúng là đồ dở hơi, biến thái, kinh tởm, rác rưởi, khốn nạn.

- Thích đấy!

Mikey giận dỗi quay mặt đi. Đồ ngang ngược! Đúng là tổng trưởng thế nào là thành viên giống vậy.

Izana...

Ánh mắt em hiện lên nét buồn bã, không tị nạnh với Hanma nữa mà ngoan ngoãn ăn đồ ăn trên bàn. Một chút mùi vị cũng không có nhưng cũng may... Không cảm thấy kinh tởm mà nôn ra nữa.

Hanma khó hiểu nhíu mày, khó chịu trong lòng. Đã cố làm em vui vậy mà... Sắp cười rồi tự dưng lại quay lại cái bộ dạng ủ dột đó.

Bực mình thật!

Hanma đưa người về phía em, hôm chóc lên đôi môi đang nhóp nhép nhai.

-Đừng-có-bất-ngờ-hôn-như-vậy!- Mikey chìa nĩa về phía Hanma, gằn giọng.

Gã híp mắt, chống cằm nhìn em đang chửi rủa, mắng mỏ. Chẳng hiểu sao lại thấy bộ dạng này thật dễ thương và gã thích nó. Chẳng lẽ gã cũng có máu M sao?

...

- Anh Izana, em đến rồi đây!- Emma bước từ ngoài vào, trên tay là hộp thức ăn.

Mắt cô sưng húp, quầng thâm dưới mắt thì đậm ơi là đậm, bộ dạng tiền tụy, thiếu sức. Còn đâu là con gái nữa đây?

Izana nhìn Emma. Nhìn thấy em gái bộ dạng thế này hắn cũng thấy xót chứ!

Mọi chuyện đang dần tốt đẹp lên, Manjirou cũng đang hòa nhập lại với mọi người, kế hoạch của hắn cũng đã tiến triển rất tốt thế mà... Không biết từ đâu mà mọi chuyện lài thành ra thế này.

Shinichirou thì bị xe tông, đã một tuần trôi qua rồi những vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Manjirou sau đó cũng mất tích, trong quãng thời gian đó có về nhà một lần rồi chỉ quẳng lại một mảnh giấy nhỏ với nội dung "Đừng tìm anh, anh đang sống tốt" cho Emma và rời đi. Cả bản thân hắn cũng bị tấn công phải nhập viện vì bị bắn hai phát vào bụng.

Kí ức về ngày hôm đó vẫn in hằn trong đầu Izana.

---

Izana đang đi về từ cửa hàng tiện lợi thì bỗng bị tấn công bằng súng bởi ai đó. Theo bản năng, hắn đã lao đi, bỏ chạy nhưng xui sao di chứng của việc chấn thương sọ não lại phát tác, trước mặt quay mòng mòng, nghiêng về một hướng, đôi chân vì mất thăng bằng mà ngã xuống. Cùng lúc đó viên đạn đầu tiên được bắn ra và ghim vào bụng hắn. Máu chảy ra từ vết thương, bản thân phải ôm lấy bụng để cầm máu, đau đến thở không ra hơi.

Từ sau khi bị chấn thương sọ não, tai của Izana rất nhạy cảm với âm thanh. Tiếng mũi giày chạm đất vang lên mỗi lúc một gần, tầm nhìn hơi mờ vì mất máu nhưng hắn có thể thấy rõ tên khốn kia đang đứng trước mặt. Ngước đầu lên để nhìn xem thử dung mạo của cái tên chó chết dám bắn bản thân.

Izana mở to mắt, bộ dạng không thể tin được.

Thân hình cao to, mái tóc đen tuyền, có một vết sẹo chạy dọc từ đỉnh đầu đến phía ngoài mắt trái, kéo đến tai. Mắt hai màu khác nhau, một đỏ một trắng. Bên tai là chiếc bông tai thường thấy.

Kakuchou!!!!!!!

Không, không giống lắm! Tóc của Kakuchou không dài đến vậy và ngũ quan của người này trông trưởng thành, không có điểm gì là sự non nớt của tuổi 15.

- Mày là ai, hả?- Izana gào lên.

Cái người có ngoại hình giống Kakuchou không trả lời, khuôn mặt sắc lạnh đến rùng mình, ánh mắt lúc nào cũng nhìn hắn bằng sự ngưỡng mộ nay lại tràn đầy căm phẫn. Kakuchou "Phạm Thiên" đưa chân đạp lên mặt Izana, nghiến răng nói:

- Đáng lẽ mày không nên đụng vào Mikey của tao, Izana!

Chưa đợi cho Izana tiêu hóa những gì vừa được nghe, Kakuchou "Phạm Thiên" đã không do dự mà tặng thêm cho hắn thêm phát nữa vào bụng. Định bắn đến khi nào cái tên khốn đang nằm dưới chân chết luôn thì bỗng có tiếng người nói chuyện phát ra.

Kakuchou "Phạm Thiên" chậc lưỡi khó chịu, đạp vào mặt của Izana một cái rõ đau rồi rời đi.

Còn Izana thì mơ màng sắp ngất vì mất máu nhưng trong lòng lại tức giận đùng đùng. Dám đạp lên người hắn còn dám nói người của hắn là người của tên đó?!

"Mikey của tao"?

---

- Anh Izana, anh có muốn tặng gì cho anh Mikey không?- Emma thu dọn đồ hỏi.

Cô phải nhanh lên để còn qua chỗ của anh Shin nữa.

Izana nhíu mày khó hiểu. Sao phải tặng? Mà tặng kiểu gì? Bây giờ người đang ở đâu còn không biết ở đó mà tặng quà.

- Hôm nay sinh nhật anh Mikey đấy! Anh quên rồi à?!

Izana à lên một tiếng, thầm mắng bản thân thế mà lại quên mất. Thì ra... Trước giờ hắn vẫn luôn vô tâm với em như vậy. Đến cả ngày sinh nhật của em cũng không nhớ...

Mọi năm, hình như hắn... Chưa từng nói một câu "chúc mừng sinh nhật" cho em thì phải...?

-... Anh sẽ tặng sau...- Izana nhỏ giọng nói.

Emma trả lời đã hiểu rồi ra ngoài. Khi vừa mới bước ra cô đã bắt gặp Kakuchou đang đứng ở trước cửa.

- Không vào sao?

Kakuchou lắc đầu.

- Không.

Sau khi bị tấn công nó không hiểu thế nào lại bị Izana giữ khoảng cách triệt để, mỗi lần chạm mặt còn tỏ ra cảnh giác nữa chứ.

Haizz...

- Anh Izana thế thôi chứ không phải căm ghét gì cậu đâu. Đừng quá phiền lòng. Chỉ là nhiều chuyện xảy ra quá nên anh ấy mới vậy, rồi sẽ sớm...

Đến đây Emma không nói nữa. Rồi sẽ sớm ổn thôi?...Cô không có dũng khí nói ra câu nói đó...

Kakuchou tự dưng lại làm ra bộ dạng chẳng khác nào thiếu nữ đang yêu, nó vuốt vuốt gáy, mặt hiện lên vài vệt đỏ, nói:

- Nãy, có nghe được... Hôm nay là sinh nhật của Manjirou...- Kakuchou lấy từ trong túi ra một cái móc khóa, đặt vào tay của Emma, ngượng ngùng nói- Tặng, tặng, giúp tui...

Bộ dạng lúc này của Kakuchou rất buồn cười nhưng cô lại cười không nổi.

Anh Mikey lại có thêm một người theo đuổi nữa rồi...

Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả, anh Mikey?

Emma thở ra một hơi run rẫy, nắm chặt lấy cái móc khóa.

- Ừm, sẽ chuyển đến tay người nhận.

...

Lúc cô di chuyển đến chỗ trọ của anh Mikey đã là lúc chiều tà. Ánh sáng đỏ rực từ mặt trời của bình minh bao phủ khắp mọi nẻo đường, rọi lên cả người cô, phản chiếu cái bóng đơn độc của người thiếu nữ.

Trên tay là hộp bánh kem mà anh Mikey thích nhất cùng với những món quà mà những người khác nhờ tặng hộ.

Cô rảo bước đi lên cầu thang. Khi tầng hai lần ló dạng trong tầm mắt, trước cửa phòng trọ anh cô đã có những món quà được đặt ở đó chờ đợi chủ nhân của nó.

Cô bất ngờ lắm! Mấy năm ngóai chỉ có mình cô và ông tặng quà cho anh Mikey thôi, làm gì còn thêm người nào khác vậy mà năm nay lại có nhiều đến vậy.

Emma đặt hộp bánh kem bên cạnh những hộp quà, kèm theo đó là một lời nhắn dành cho em. Bỗng tầm mắt bắt gặp một hộp quà được giấu dưới đống hộp, bản tính tò mò nổi dậy. Cầm hộp quà trên tay. Đơn giản và không có tên người tặng. Cầm lấy nắp hộp, cô mở ra thì một tờ giấy rơi ra. Emma đặt hộp quà xuống nhặt lên.

"Sinh nhật vui vẻ, Mikey. Một cuộc đời mới đã đến với cả tao và mày, mày không cần phải nặng lòng vì những thứ đã trôi qua nữa. Bây giờ mày là Sano Manjirou mới 16 tuổi, không phải tội phạm, không phải tổng trưởng, không phải kẻ giết người, không phải boss của Phạm Thiên. Mọi người đều đang hạnh phúc, cả tao, mày, Toman và gia đình mày, không ai mất, không ai chết. Ngày sinh nhật của mày là ngày không đáng trân trọng cả ở đây lẫn ở thế giới kia. Cho nên hãy tận hưởng nó đi nhé, ngày đặt biệt của mày mà, Manjirou." Từ Hanagaki Takemichi

"Chú thích: Tao đợi câu trả lời từ mày ^^"

Một lời nhắn kì lạ.

"Một cuộc đời mới" ?

Anh Mikey quả thật là 16 tuổi nhưng sao lại dùng từ "mới" ? Anh ấy đã từng cao tuổi hơn hay sao mà lại dùng từ đó?

Sao lại là "tội phạm" , "kẻ giết người" , "tổng trưởng" và "boss của Phạm Thiên" ? Toàn là những từ tiêu cực và không liên quan gì đến con người của anh Mikey.

Phạm Thiên là gì? Sao lại nhắc đến Phạm Thiên?

"Không ai mất" và "không ai chết" ? Sao lại chết? Và đối tượng được dùng ở đây là "gia đình" và "Toman".

Hơn nữa... Thế giới trước?

Chờ đợi câu trả lời gì cơ?

Emma lắc đầu, thầm chửi bản thân sao lại xen vào việc của người khác thế này. Cô đặt lại tờ giấy vào trong hộp quà rồi để nó vào một chỗ trống.

Emma nhìn cái bánh kem trên sàn, khóe mắt cay cay. Cố kiềm nén nỗi xúc động của bản thân, Emma cất tiếng hát lên bài "happy birthday to you".

- Happy Birthday to you.

- Happy birthday to you.

- Happy birthday dear Manjirou.

- Happy birthday to you...

Cô không kìm được nữa mà bật khóc, chùi mạnh nước mắt rơi trên mặt, Emma nghẹn ngào nói:

-... Chúc mừng sinh nhật, anh Mikey!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net