Truyen30h.Net

Tong Hop Truyen 8

Cô vội vàng rụt tay về, cảm xúc cứng rắn kia khiến tim cô đập nhanh không thôi.

"Được rồi được rồi." Dohyun hít sâu, nhắm mắt lại: "Em đừng chạm vào anh, để anh từ từ ổn định."

Nếu không hôm nay thật sự muốn làm cầm thú một lần.

Yoona: "..."

Ai thèm chạm vào anh! Nói như cô là Bá vương ngạnh thượng cung ấy.

Anh nghiêng người, nhắm mắt nghỉ ngơi, ý đồ đè ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người xuống.

Yoona ngồi xếp bằng bên cạnh yên lặng nghịch điện thoại, tìm kiếm chuyến du lịch: "Hạ Môn thế nào."

"Có thể."

Cô suy nghĩ: "Nghỉ hè, có vẻ hơi nóng, được rồi, chuyển sang nơi khác."

"Có thể ra nước ngoài." Dohyun đề nghị.

Yoona: "Không có tiền."

Dohyun: ...

Mấy phút sau, cô từ phía sau vòng qua cổ anh, đưa điện thoại tới trước mặt anh: "Em quyết định rồi."

"Ừm?"

"Em quyết định giao toàn quyền quyết định cho anh, anh chọn đi."

Dohyun ổn định cảm xúc, nhận di động nhìn một chút, hỏi: "Có muốn đi quảng trường Thiên An Môn xem kéo cờ, sau đó leo lên tường thành không?"

Cô còn chưa đi từng đi Bắc Kinh.

Yoona: "Không đi, quá nhiều người."

Anh lại lật đật tìm một lát, nói: "Thanh Hải khá vắng, cũng không nóng, chúng ta thuê xe tới đó chơi."

"Không đi, tia tử ngoại ở cao nguyên mạnh, sợ đen."

"Nội Mông Cổ thế nào?"

"Bão cát lớn, em bị viêm mũi."

Dohyun: ....

Cho nên ai mới vừa nói giao toàn quyền quyết định cho anh!

Nhìn nét mặt ghét bỏ của anh, cô nhéo nhéo vành tai anh: "Sao vậy, có phải cảm thấy em rất tùy hứng rất phiền phức không?"

Dohyun trịnh trọng nói: "Cưng chiều bạn gái của mình, quỳ xuống cũng phải làm."

Yoona ngoác miệng ra cười: "Cái này còn tạm được."

Hai người bàn luận đến lúc mặt trời xuống núi, cuối cùng ra quyết định, quyết định đi Quế Lâm - Quảng Tây và Bắc Hải, có thể ngắm núi lại có thể ngắm biển.

Buổi tối, Boyoung chạy về phòng ngủ, bắt gặp Yoona ngồi trước máy tính tìm kiếm các chuyến du lịch dành cho tình nhân: "Muốn cùng Lee tổng nhà cậu đi tuần trăng mật à?"

"Chỉ là ra ngoài chơi một chút, không phải vừa mới nhận được tiền thưởng của tổ sao."

"Hai người các cậu?"

"Trước mắt chỉ có chúng tớ, cậu muốn đi không?"

"Á! Tớ cũng có thể đi sao!" Boyoung lập tức phấn khích, bê ghế ngồi bên cạnh Yoona, lôi kéo cánh tay cô: "Yoona giúp đỡ chút, nếu như cậu có thể khiến Hyoseop cũng đi, tớ cảm ơn cậu suốt đời!"

Yoona nhíu lông mày, khó xử: "Anh ta á, sợ là không đi..."

Tên Hyoseop kia cực kỳ keo kiệt, sẽ cùng bọn họ ra ngoài du lịch sao?

"Không thử một chút làm sao biết được, hơn nữa cậu cũng đã nói, vừa mới được thưởng tiền, hiện giờ túi tiền của anh ấy hẳn là rủng rỉnh."

Boyoung ôm cánh tay mảnh khảnh của cô, làm nũng: "Yoona, cậu có bạn trai nhưng khuê mật yêu quý của cậu còn ruộng cạn tìm nước uống, cậu không thể mặc kệ tớ được."

Yoona vỗ vai bạn, rất nghĩa khí nói: "Yên tâm, tớ sẽ giúp cậu."

Nói xong cô cầm điện thoại lên, gọi cho Hyoseop một cuộc điện thoại.

Hyoseop ngồi trên giường đọc tạp chí đàn ông, phát hiện di động vang lên, lại là do Yoona gọi tới.

Anh ta cúi đầu quan sát Dohyun ở tầng dưới, Dohyun liếc anh ta: "Điện thoại của cậu kêu kìa."

Hyoseop hơi nhíu mày, trong lòng dường như cũng có chút linh cảm, nhận điện thoại --

"Alo, ngài Chu, có chuyện gì thế ạ?"

"Ồ, chuyện thực tập phải không?"

Điện thoại của Yoona mở loa ngoài, cô và Boyoung ngồi trên ghế nhỏ, trên mặt viết im lặng.

"Hyoseop, anh lại diễn cái gì thế."

"Ngài Chu, bây giờ nói chuyện không tiện, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, vâng, tạm biệt, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."

"..."

Cúp điện thoại, Hyoseop nhẹ nhàng thở ra.

Yoona tìm anh ta có chuyện gì, hơn nửa vẫn là vị tiểu thư trong phòng ngủ kia.

Anh ta không dám tùy tiện trêu chọc cô.

Hai phút sau, Dohyun nhận được tin nhắn của Yoona: "Bạn trai giúp đỡ, chuyến du lịch mùa hè mang cả hòa thượng đi, vừa rồi anh ta còn giả ngu. 【cầu xin】【cầu xin】"

"Gọi bạn trai cái gì, gọi chồng yêu một chút nghe coi."

Yoona trừng mắt, quay đầu thấy Boyoung khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô cùng đáng thương: "Xin giúp đỡ xin giúp đỡ."

Yoona đành trả lời: "Chồng yêu giúp em đi. 【yêu anh】 "

Dohyun cong môi nở nụ cười, xoay ghế đẩy về sau, hỏi Joohyuk và Song Kang: "Nghỉ hè có rảnh không, đi du lịch chung."

Hiếm khi được Dohyun mời, hơn nữa đây cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời sinh viên, Song Kang và Joohyuk không do dự đồng ý.

Dohyun bấm bấm điện thoại: "Được, vậy để tớ đặt trước vé máy bay và khách sạn."

Hai người đưa chứng minh thư cho Dohyun, Hyoseop tiu nghỉu, nhìn hai người, lại hơi liếc Dohyun, chờ một lát, Dohyun có vẻ không có ý định mời anh ta.

Song Kang nhìn ra dụng ý của Dohyun, cố ý cười hỏi: "Lão tứ, có phải cậu bỏ sót ai không?"

Lời vừa nói ra, Hyoseop vội vàng ngồi ngay ngắn, cầm tạp chí che khuất mặt, giả vờ như không nghe bọn họ nói chuyện.

"Tớ, cậu, lão tam, còn có ai nữa?"

Song Kang mỉm cười: "Đúng không, chỉ có ba người chúng ta."

"À, có phải cậu định nói vị nhị gia trên tầng kia không."

Hyoseop rất ngạo kiều khẽ hừ một tiếng.

"Dù sao cậu ta cũng không đi, tớ không cần hỏi."

Chân mày Hyoseop cau lại, đang do dự mở miệng, Song Kang nói trước một bước: "Cậu không hỏi, làm sao biết cậu ấy không đi, nhỡ người ta muốn đi thì sao."

Dohyun ung dung nói: "Không cần hỏi, tớ cược hai tấm vé máy bay khứ hồi, cậu ấy sẽ không đi."

Hyoseop cuốn quyển tạp chí trong tay lại, đập vào thành giường: "Vé máy bay khứ hồi, mua để đi lại, lần này nhị gia nhà cậu đi nhé."

Dohyun tỏ vẻ kinh ngạc: "Cậu muốn đi?"

"Đi, tại sao lại không đi, hai tấm vé khứ hồi, không được phép đổi ý."

"Cậu không đi thực tập à?"

"Có thể xin nghỉ."

Thật vất vả mới có cơ hội khiến Dohyun kinh ngạc, anh ta sao có thể dễ dàng buông tha.

Dohyun ra vẻ đau đầu, thở dài một cái: "Vậy cậu đưa chứng minh thư đây."

Sau khi đặt xong vé máy bay, Dohyun đi ra ban công gọi điện thoại báo cáo công tác cho cô, Song Kang gọi anh lại: "Lão tứ..."

Lời còn chưa nói ra miệng, Dohyun quay đầu nhìn anh ta một cái, nói: "Tớ thử một chút."

"Cảm ơn."

Hyoseop nhìn hai người giống như đang làm chuyện gì mờ ám, dần dần kịp phản ứng.

"Sao... sao cứ có cảm giác các cậu đang bẫy tớ vậy."

"Có sao." Song Kang nằm trên giường, duỗi lưng một cái: "Ngủ ngủ."

Hyoseop nhảy lên giường anh ta: "Cậu vừa mới bảo cậu ấy làm gì?"

"Không có gì."

"Khẳng định có chuyện mờ ám, mau nói cho tớ biết."

Đôi chân dài của Song Kang gác lên vai Hyoseop: "Đánh cậu."

**

Bên ngoài ban công, gió đêm mềm mại.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Dohyun: "Xong rồi."

Yoona lập tức ra dấu OK với Boyoung, Boyoung "A" một tiếng, hét lớn: "Lee tổng nhà cậu thật sự quá tuyệt vời, tớ biết mà!"

Yoona quay lưng đi nói: "Cảm ơn anh nhé, giúp một đại ân."

Dohyun khẽ hừ một tiếng: "Làm xong việc, xưng hô cũng mất."

"Đúng vậy." cô cười nhạt: "Tá ma giết lừa, chiêu nay vẫn là học từ anh đó."

"Đồ không có lương tâm." Trong giọng điệu của anh mang theo sự cưng chiều: "Nói thật, vừa mới Song Kang giúp anh, có phải em cũng nên giúp cậu ta một chút không."

"Cái gì?"

"Vị cùng phòng ngủ của em... chị gái cao ngạo lạnh lùng đó, Song Kang nhớ thương nhiều lắm."

"Cái gì mà chị gái cao ngạo lạnh lùng, người ta tên là Jung Eunji."

"Có cách gì dẫn đi cùng không."

Yoona lén lút quay đầu quan sát, đi tới sát tường, nhỏ giọng nói: "Độ khó có chút cao, 85% cậu ấy sẽ không đi góp náo nhiệt."

"Thử một chút đi."

Yoona nở nụ cười: "Vừa mới em gọi anh thế nào, hiện giờ em giúp anh, anh không muốn trả lại sao?"

Dohyun nhướng mi, đuôi mắt hơi cong: "Vợ?"

Toàn thân cô giật nảy, xoay người đối mặt với vách tường, tay cạy cạy: "Đừng gọi... cái này quá xấu hổ."

"Được rồi vợ ơi."

"Anh đừng gọi!"

"Anh yêu em, vợ."

"Ôi."

"Nói thêm nữa, em cắn anh."

Ánh tà dương chiếu xuống, mấy căn phòng tập múa trống rỗng.

Song Kang đi từ phòng đầu tiên đến phòng cuối cùng, đi tận cuối hành lang vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái.

Anh ta đứng dưới mái hiên một lát, nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, quay đầu liền thấy Eunji đã xuất hiện đằng sau lưng mình.

Cô mặc một cái áo phông bằng cotton rộng thùng thùng thình và quần short, gò má đỏ bừng nổi tia máu trên gương mặt tái nhợt, cái trán đầy đặn rịn một tầng mồ hôi mỏng.

"Vừa luyện xong?" Anh ta lo lắng hỏi cô: "Có mệt không, ăn cơm trước nhé."

"Không cần, tôi gọi anh đến, chỉ muốn nói với anh một tiếng, nghỉ hè tôi còn có việc, sẽ không cùng các cậu ấy đi du lịch."

Cô thẳng thắn nói, không có chỗ để xen vào: "Cho dù không có việc gì cũng sẽ không đi, cho nên anh không cần hao tâm tổn trí để hai con nhóc kia lải nhải bên tai tôi, biện pháp nhí nhố nào cũng nghĩ ra được."

Song Kang nhất thời không nói chuyện.

Eunji đi qua người anh ta, mặt không đổi sắc, thậm chí còn không liếc anh ta một cái: "Giữa anh và tôi không cần ai hòa giải, không đáng, cũng không thể, chúng ta sớm đã kết thúc."

"Nhất định không lưu lại lối thoát cho nhau sao?" Giọng nói của anh lạnh lẽo: "Dù là bạn bè bình thường, cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy, huống chi quá khứ cũng coi như có tình cảm."

Eunji giơ tay dùng sức ném chai nước khoáng vào thùng rác, tiếng vang đột ngột luẩn quẩn trong hành lang.

"Tình cảm." Đuôi mắt cô hiện lên ý cười lạnh, đôi đồng tử sâu không thấy đáy: "Tôi là loại người gì, sao dám cùng thiếu gia ngài nói chuyện tình cảm."

Song Kang không chờ cô nói hết, sải bước tới nắm chặt cổ tay cô: "Jung Eunji..."

Cổ tay cô tinh tế, làn da mỏng manh hiện màu trắng xanh, anh ta thậm chí còn không cần dùng sức đã có thể khống chế cô không thể động đậy.

"Buông tay." Cô dùng sức giãy dụa, nhưng Song Kang nhất quyết không chịu buông ra.

Trên mặt anh ta lộ ra tia lạnh lẽo và cứng rắn, giọng nói âm trầm: "Em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng, tốt nhất em nên hiểu rõ điều này."

Hơi thở của cô có chút dồn dập: "Song Kang, đừng giống như khi còn bé, một món đồ chơi, ném đi rồi sẽ mất, sau này sẽ có nhiều thứ tốt hơn."

Anh đột nhiên ép cô vào tường, hung hăng nói: "Em không phải đồ chơi, anh cũng không phải trẻ con."

Vừa dứt lời, anh ta liền chiếm hữu môi cô, mang theo khoái trá trả thù mà cắn xé, anh ta dùng sức, giống như muốn nuốt cô vào bụng.

Thời gian dài mong nhớ, vô số đêm trằn trọc mất ngủ, tất cả xúc động và bốc đồng, toàn bộ đều tan vào nụ hôn dài dằng dặc này.

Eunji không phản kháng, chỉ cắn chặt hàm, bất kể anh ta khiêu khích thế nào, cô vẫn cố chấp không chịu nhả ra.

Anh chỉ có thể bưng mặt cô, dùng sức mút môi cô.

Tương tư khó giải.

Mà người lại thờ ơ.

Sau nụ hôn, tinh thần anh ta có chút suy sụp, lùi lại mấy bước, đạp một cước lên tường, ngang ngược gầm nhẹ một tiếng.

Cô thờ ơ, cho dù hôn như vậy, cô cũng không có cảm giác.

Không có cảm giác, nghĩa là cô không còn yêu anh ta.

Anh không thể chịu nổi điều này, tia nắng cuối cùng bên ngoài cửa sổ tắt dần, đến khi hoàn toàn biến mất.

Bốn phía xung quanh âm u lờ mờ.

Eunji dựa vào tường trượt người xuống, cả người mất hết sức lực, tay đưa lên chạm vào đôi môi đã bị anh hôn sưng đỏ, trên đó còn lưu lại mùi máu tươi khi bị cắn.

Cô liếm liếm.

Nụ hôn của anh vẫn như trước kia, mang theo chút nôn nóng của chàng thiếu niên, không có kỹ xảo, chỉ dựa vào sự xúc động theo bản năng, vừa yêu vừa hận, không hề dịu dàng, tất cả dịu dàng đã biến thành phẫn nộ.

Cô không chống đỡ được, hội bất thành binh, vẫn còn giả bộ bình tĩnh, chỉ hi vọng anh có thể hiểu sự khác biệt giữa hai người, không chỉ có riêng tình yêu và tình yêu không phải vấn đề đơn giản.

**

Khách sạn Rémy Martin đã đặt trước nằm bên cạnh bãi biển, là một khách sạn kiểu biệt thự cực kỳ xinh đẹp, phía đối diện chính là biển cả mênh mông xanh thẳm và bãi cát vàng kéo dài.

Tất cả lộ trình của chuyến đi này đều do một mình Dohyun sắp xếp, cùng anh ra ngoài chơi gần như có thể không cần lo nghĩ bất cứ điều gì, anh in hành trình thành vài tờ A4, kéo dài mấy trang, bao gồm khách sạn dừng chân và các phương tiện giao thông đi lại, trò chơi ở nơi đó, thậm chí chi tiết đến các nhà hàng có đặc sản địa phương, đều được đánh dấu.

Trên máy bay, anh phát hành trình, nói với mọi người: "Nếu có vấn đề, nói sớm với tớ, sau khi thảo luận có thể sắp xếp lại."

Sohee xích lại gần lỗ tai Yoona, thấp giọng nói: "Tại sao tớ có cảm giác, anh ấy vẫn đang trong cuộc họp như mọi khi, nghiêm túc, thật sự nghiêm túc, đáng sợ."

Yoona cười nói: "Đừng để ý, anh ấy chính là như vậy."

Năng lực lãnh đạo và tổ chức của Dohyun không thể nghi ngờ, anh luôn biết cách sắp xếp mọi việc thỏa đáng, đây cũng là nguyên nhân khiến người khác tin tưởng anh như vậy.

"Lúc hai người nói chuyện yêu đương, anh ấy sẽ không phải là cái dạng này chứ?" Sohee tò mò hỏi: "Vậy chẳng phải rất không thú vị sao."

"Không biết."

Dohyun trước mặt cô hoàn toàn không phải người như vậy, không có nguyên tắc cũng không có điểm dừng, vừa tùy hứng vừa bá đạo, có đôi khi còn đặc biệt ngây ngô.

Không biết phải nói thế nào, người đàn ông này có hai khuôn mặt.

Dohyun nhìn Sohee "Bạn học Han, bạn có vấn đề gì không?"

"Không có! Không có vấn đề!"

Sohee run rẩy, ôm cánh tay Yoona thấp giọng nói: "Mẹ nó thật đáng sợ."

Yoona sờ đầu cô nàng: "Đừng sợ, anh ấy dọa cậu đấy."

Dohyun tiếp tục nói: "Nếu như không có vấn đề gì, vậy mời trở về vị trí của mình."

"Ồ!" Sohee vội vàng đứng dậy, trở lại chỗ ngồi ở phía sau của mình.

Dohyun ngồi xuống bên cạnh Yoona, tay rơi xuống hông cô, nhẹ nhàng vòng qua.

"Anh đừng hung dữ với bạn cùng phòng của em như thế."

"Hung dữ sao?" anh hoàn toàn không biết: "Anh vẫn luôn như vậy mà."

Ngẫm lại cũng đúng, Dohyun đối xử với những người con gái khác đều là như vậy, không sâu không cạn, không lạnh không nhạt, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy, chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám tới gần.

Như vậy cũng tốt, dù sao vẫn có thể làm cô yên tâm.

Nếu không với sự nổi tiếng của anh, nếu trở thành người đang ông ấp áp như điều hòa không khí, chẳng phải cô sẽ bị làm cho tức chết sao, cô cảm thấy mình tương đối "hộ thực", không thích bạn trai mình bị con gái ngấp nghé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net